Cùng Múa Với Sói

Quyển 2 - Chương 1: Cuộc sống mới



Cự tuyệt ý tốt cho nàng nương nhờ vào ca ca của Hồng Nhi, SởLiên Nhi mang theo hành lý, một mình rời đi phủ hoàng tử.

Mặc dù lúc này, chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng không có bấtluận chỗ dựa gì, nhưng nàng chính là Sở Liên Nhi a, làm sao có thể luôn trảiqua ăn nhờ ở đậu?

Cho dù ca ca của Hồng Nhi sẽ thu lưu nàng, cho nàng một chỗsống yên ổn, nhưng làm sao không muốn tìm được chỗ tốt từ trên người nàng? Dướigầm trời này không có cơm ăn miễn phí, càng không có tiện nghi chiếm không.

Một người đi bộ trên đường cái phồn hoa, đây là lần đầu tiênnàng đi trên đường cái cổ đại, cảm giác cực kỳ mới lạ. Hai bên đường phố có đầycửa hàng, đáng tiếc vắng ngắt, trong tiệm có ít người qua lại, nhưng chủ tiệm lạikhúm núm, ăn nói khép nép, nếu như khách hàng mặc hoa lệ quan lại quyền quý thìthôi, nhưng mặc áo ngắn vải thô nhìn như anh nông dân cũng khẽ chào khúm núm,chắc hẳn chính sách nặng nông ức (ức chế) thương của Đông Ly quốc sớm đã xâm nhậpnhân tâm?

Sở Liên Nhi bĩu môi, trách không được quốc khố Đông Ly quốctrống rỗng, kinh tế trượt, lực lượng quân sự cũng kém Hoa quốc. Triều đình nàyhàng năm ức chế công thương nghiệp phát triển, quốc gia như vậy làm sao thànhcông được? Trách không được thường xuyên bị người bắt nạt. Đông Ly Thuần ngượclại vẫn có thể xem là hoàng tử có thành tích, chỉ tiếc, lực lượng một mình hắn,có thể nào rung chuyển nho thần cổ hủ cả triều đình?

Đi ngang qua một gian cửa hàng thì chợt nghe có tranh chấpthanh âm, “Chủ tiệm! Đây là chữ gì a, chỉ là mấy chữ muốn năm mươi lượng bạc?Ngươi hãm hại người a.”

“Hắc hắc, vị gia này, ngươi đây có chỗ không biết, kinh thànchúng tah địa linh nhân kiệt, văn nhân nhã sĩ nhiều không kể xiết, nhưng số nổidanh thì chỉ có vài ngươi, bộ chữ trên tay ngươi là sáng nay Hộ bộ thượng thưĐinh Hoàn Đinh đại nhân tự tay ghi trong bộ, đáng giá a.” Một bộ tranh chữ cóthể bán năm mươi lượng bạc? Sở Liên Nhi nhịn không được dừng chân lắng nghe.

Tuy nàng không có nhiều khái niệm với giá trị bạc cổ đại,nhưng biết được một đồng tiền có thể mua một cái bánh bao, một lượng bạc thì cómột ngàn văn tiền, nghĩ đến! Phân lượng năm mươi lượng bạc này cũng không thấp.Bằng không, nàng làm khổ dịch trong phủ hoàng tử! Một tháng cũng chỉ có trên dướimột trăm văn tiền làm công.

Nghĩ tới đây, Sở Liên Nhi không khỏi nhớ lại trên sách đã đọclúc trước từng đề cập tới, một lượng bạc Đường triều tương đương hơn bốn nghìnnguyên của nhân dân tệ hiện nay, tương đương với thu nhập của một nhà ba người ởgiai cấp trung bình.

Năm mươi lượng bạc, đối Sở Liên Nhi mà nói, đã xem như khoảntiền lớn.

“Chính là, năm mươi lượng cũng quá mắc tiền một tí. . . .”

“Ngươi còn chê đắt? Ngươi không biết chữ đương kim nhị hoàngtử Đông Ly Thuần điện hạ tự tay ghi đã bán được giá bao nhiêu rồi?”

Lỗ tai Sở Liên Nhi nhảy dựng, lập tức bị dựng lên.

“Một trăm lượng, một chữ một trăm lượng, hắc hắc, lúc trướcvận khí ta rất tốt, bởi vì giúp nhị hoàng tử bắt gian tặc phản quốc dựng lênchút ít công, được nhị hoàng tử điện hạ ban cho mấy chữ tự tay viết xuống, cóbao nhiêu danh nhân nhã sĩ muốn mua a, ta cũng không chịu bán. Ngày hôm qua còncó một phú hào kêu giá một ngàn lượng ta cũng không bán. . . . . .”

Sở Liên Nhi nghe được chắt lưỡi! Đông Ly Thuần yêu nhân kia,một chữ lại có thể bán nhiều tiền như vậy. . . . Nếu như, nếu như lấy được chữhắn viết để bán, chẳng phải nàng phát tài rồi?

Chính là, chính là. . . . Sở Liên Nhi đấm ngực dậm chân, sớmbiết như thế, nàng không lấy mấy cuốn sách này, mang một ít bài văn hắn viết rồithường để trên kệ ra đây, vậy có thể bán cả đời không lo ăn mặc rồi?

Đang lúc nàng hối hận không thôi thì bỗng dưng, bả vai đauxót, cánh tay bị một cổ đại lực lôi kéo đau đớn, nàng lắp bắp kinh hãi, cònkhông kịp phản ứng, hành lý đeo trên vai đã bị người đoạt đi rồi.

Sở Liên Nhi bị một kéo một cái lảo đảo về trước mấy bước, chờthân hình đứng vững rồi, đối phương đã tiến vào đám người.

Dưới ban ngày ban mặt, lại có người can đảm cướp bóp rõ ràngnhư vậy?

Nàng chưa bao giờ gặp gỡ loại sự cố đột phát này, thật lâu mớihồi phục tinh thần lại, “Ăn cướp a, ăn cướp a. . . Dưới bàn chân phát động mã lựcmười hai vạn phần, phóng vào trong đám người.

Trong bao quần áo chính là nàng cách phủ có châu báu ngọc sứcnàng vụng trộm giấu đi, cũng có một trăm lượng bạc Đông Ly Thuần thưởng nàng,còn có một ít tiền nàng “Làm công”, đây chính là tiền treo mạng cả đời củanàng. Tuyệt đối không thể vứt, bằng không, đợi đến không khí a.

Thân thể Sở Liên Nhi rắn chắc! Chạy trốn cũng rất thành thạo,đáng tiếc, nàng đuổi hăng say, cũng ngã thảm.

Đã quên váy dài mặc trên người, một cước không cẩn thận dẫmlên váy, ngã thành chó ăn cứt, khỏi phải nói bắt trộm rồi! Có thể đứng lên cũnglà một chuyện.

Đau quá, đầu gối, chỗ cổ tay đều đau nhức, Sở Liên Nhi cắnrăng, đợi nàng cuối cùng từ trên mặt đất bò lên thì ở đâu còn có bóng dáng kẻ cắp?

“Làm sao bây giờ? Tất cả gia sản của ta a, bạc bị trộm, tanên làm cái gì bây giờ?” Sở Liên Nhi nhìn qua người đến người đi, khóc không ranước mắt.

Đang lúc nàng mờ mịt không biết làm sao thì bỗng dưng, phíatrước truyền đến một hồi bạo động, một nam tử áo đen trong tay ôm theo một namnhân thần hình hèn mọn bỉ ổi hướng bên này đi tới! Bên cạnh bọn họ, còn đứng thẳngmột nam tử trẻ tuổi áo trắng.

Nam tử này thân hình thon dài, đứng giữa đám người, một bộáo trắng hiển thị rõ ưu nhã và quý khí, nhưng trên đầu lại đội cái nón rộngvành! Rủ lụa trắng xuống! Che ánh mắt thăm dò của mọi người.

Bất quá, hơi thở quý tộc trên người hắn tản mát ra, y nguyênlàm cho rất nhiều cô nương thiếu phụ dừng chân không tiến. Nếu như phối thêm tướngmạo tuấn mỹ, vậy thực sự có khả năng làm hoạ thuỷ.

Bất quá, trên người nam tử này phát ra hơi thở đặc biệt, nhưcũ hút lấy ánh mắt Sở Liên Nhi thật chặt. Nàng luôn thích nhìn mỹ nam tử khôngkhỏi nhìn ngây người, nam nhân đẹp quá, cứ như vậy đi ở trên đường cái, cũngquá không hiền hậu! Nhìn ánh mắt phái nữ tập trung trên người hắn hận không thểăn tươi nuốt sống hắn, chỉ ủy khuất nam nhân bên cạnh các nàng. Ánh mắt nguyênmột đám như phát độc thẳng tắp bắn về phía mỹ nam.

Mặc dù khinh bỉ trong nội tâm, nhưng Sở Liên Nhi y nguyênnhìn không chuyển mắt mãnh liệt chằm chằm vào mỹ nam tử ngàn năm không gặp,không có chút nào phát giác chính mình đã bị ánh mắt chúng cô nương trừng thànhlỗ thủng.

“Cô nương, hành lý thằng nhãi này đoạt là của ngươi a? Thanhâm ôn nhuận như ngọc, tiếng nói nhu hoà như mang theo gió xuân, phất trúng mộtđám phái nữ chung quanh, thần hồn điên đảo.

Sở Liên Nhi y nguyên chằm chằm vào mỹ nam tử lúc này mới mạnhphát giác, mỹ nam tử lại đi đến trước mặt nàng rồi, hơn nữa, còn dừng lại, còn,còn nói chuyện với mình. . . .

Đột nhiên đầu có chút choáng váng, không biết là vui sướngchóng mặt, hay là hạnh phúc chóng mặt, Sở Liên Nhi nhìn nam tử vóc dáng nhỏ bịhán tử cao lớn vặn trong tay, ngơ ngác gật đầu.

Nón trắng của đối phương nhẹ lay động một hồi, kéo một hồisóng trắng nhấp nhô, “Hành lý về nguyên chủ, xin cô nương cẩn thận nhật, đừngcho kẻ xấu đoạt đi nữa.” Nam nhân này chẳng những có dáng người hoàn mỹ, còn cóthanh âm dễ nghe, ôn nhuận như ngọc, nhu hòa như gió xuân tảng sáng, nghe thoảimái cực kỳ.

Tiếp nhận hành lý, Sở Liên Nhi nói không nên lời kinh hỉtrong lòng, loại vui sướng mất mà được, làm nàng nhịn không được vui vẻ ra mặt,vội gật đầu: “Đa tạ công tử ra tay cứu giúp, đại ân đại đức, tiểu nữ tử cảm ơnvô cùng. Xin hỏi công tử họ tên gì, để tiểu nữ tử ghi nhớ vào lòng, vĩnh viễnkhông quên.” Trên TV trình diễn anh hùng cứu mỹ nhân xong, mỹ nữ tổng yếu nóihai câu thế này a?

Công tử áo trắng nhẹ nhàng cười: “Cô nương, du côn ở kinhthành hoành hành, thói đời bạc bẽo. Một mình ngươi độc thân bên ngoài, diện mạolại là trẻ trung xinh đẹp, sợ gặp nguy hiểm: hay là sớm đi về nhà, để tránhsinh thêm sự cố.”

Sở Liên Nhi lắc đầu, thần sắc thống khổ đáng thương: “Công tửcó chỗ không biết, tiểu nữ tử từng là nô tỳ nhà giàu có, bởi vì, bởi vì dung mạo.. . Mà bị chủ nhân thèm thuồng, ta chết mệnh phản kháng mặc dù giữ vững thântrong sạch, lại dẫn đến chủ nhân ghét bỏ, đuổi tiểu nữ tử ra khỏi nhà. Hôm nay,tiểu nữ tử lang thang bên ngoài mấy ngày, không nhà để về, trên người lại khôngcó xu. . . .” Nói, nàng làm ra một bộ dáng lã chã chực khóc, lại dùng con ngươiđiềm đạm đáng yêu lén nhìn hắn.

Lụa trắng trên đầu công tử áo trắng nhẹ lay động, kéo trậntrận màu trắng cuộn sóng! Làm như thương cảm cảnh ngộ của nàng, hắn trầm giọngnói: “Cảnh ngộ của cô nương, tại hạ cảm thấy đồng tình sâu sắc. Tại hạ cũng muốntận lực giúp cô nương một phen, nhưng tại hạ có chuyện quan trọng trong người.Ách, hôm nay ta rời kinh đi Đông Lăng, cô nương có đi cùng hay không/”

Sở Liên Nhi tranh thủ thời gian nói: “Đúng lúc tiểu nữ tửcũng muốn xuống Đông. . . Ách, ta có một vị bà con xa tại Đông Lăng, ta muốn đinương nhờ hắn. . . .”

Cng tử áo trắng khẻ cười một tiếng: “Đã như vầy, vậy là tốtrồi làm, cô nương liền cùng đường với tại hạ.”

Sở Liên Nhi thấy mục đích được thành, nào có không gật đầuđáp ứng, vội nghe lời nói cảm ơn.

Công tử áo trắng có lẽ mới ra đường, vô cùng đơn thuần dễdàng tin tưởng người khác, không có chút nào hoài nghi đối với bài nói bừa củaSở Liên Nhi, chỉ là nhẹ nhàng cười.

Đi theo công tử áo trắng vào chỗ ở của hắn, một gian nhà trọbình thường, vào sương phòng phía sau nhà trọ! Lúc này hắn mới gỡ nón xuống, SởLiên Nhi mới thấy rõ tướng mạo của hắn, bỗng dưng ngược lại hít hơi.

Tướng mạo nam tử này cực kỳ tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, môihồng răng trắng, diện mạo dị thường đẹp mắt, có bản lĩnh làm hồng nhan họa thủy.A, đã quên, hồng nhan họa thủy chính là, kẻ hoạ thuỷ câu dẫn hống nhân.

Ánh mắt của hắn đạm mạc, đôi mắt hẹp dài thoáng híp, khuôn mặttuấn tú trắng ngọc không mang theo chút cảm tình nào nhìn phía trước! Nhưng khinhắm mở, đều có một cỗ uy nghi vô cùng, lại mang theo sắc thái hoa hồng, huyễnsáng chói mắt.

Diện mạo nam tử này rất tuấn mỹ, là nam tử tuấn mỹ nhất Sở LiênNhi nhìn thấy trong cuộc đời này. Càng làm cho nàng giật mình chính là, trênngười hắn tản mát ra khí chất ưu nhã, tựa như tình nhân trong mộng của nàng. .. .

“Thành, Thành Vân. . . . Trong đầu lại thổi qua một đạo bóngtrắng thon dài, tóc dne9 thật dài buộc ở sau ót, choàng khăn tám góc màu trắng,cầm ngọc tiêu trắng trong tay, đưa lưng về phía một mảnh biển trúc xanh biếc, đỉnhđầu trời xanh mây trắng, sau lưng, vách núi cheo leo, hắn lại tự nhien, đón gióxuân ung dung, thổi ra tiếng tiêu dễ nghe. . .”

Thành Vân chính là tình nhân trong mộng của nàng, tướng mạotuấn mỹ, chiều cao thon dài, phong độ nhẹ nhàng không giống người phàm. Mà namnhân trước mắt này, thần sắc, khí chất, thật sự giống hắn.

Công tử áo trắng nghe vậy kinh ngạc nhìn qua nàng: “Cô nươngnào biết tên tại hạ?”

Lúc này Sở Liên Nhi thật sự cà lăm, nam nhân trước mắt này,thật sự gọi Thành Vân? Thật là tình nhân trong mộng của nàng?

Trong cổ Thành Vân phát ra cười khẽ, một bộ tính tình nhuhòa như tắm gió xuân, “Cô nương nào biết tên tại hạ?”

Sở Liên Nhi cười hắc hắc, ngại ngùng gãi gãi da đầu, nàngsao không biết xấu hổ nói, nàng căn bản không có gặp hắn, cũng không biết tên củahắn, chỉ là trong đầu đột nhiên xuất hiện nhân vật như vậy, có lẽ là tình nhântrong mộng trước khi nàng mất trí nhớ cũng không chừng. Nàng gọi hắn Thành Vân,cũng chỉ bất quá là căn cứ thân ảnh bồng bềnh như mây của hắn mà lấy lung tung.Nghĩ thế, trên đời này liền thực sự trùng hợp như thế.

“Thành công tử, ngươi, ngươi biết thổi tiêu không?” Nàng dòxét hỏi. Nàng cũng chưa gặp qua bộ dáng đích thực của “Thành Vân”, hắn trong mộng,khuôn mặt như bị sương che khuất, sương mỳ mênh mông một mảnh, chỉ nhìn sáu bảyphần.

Thành Vân nhẹ nhàng cười, trong ánh mắt lưu động sắc tháinhư ngọc, trơn bóng chói mắt. “Hơi biết.”

Sở Liên Nhi mừng rỡ như điên, thật là hắn, ông trời thật sựquá mở mắt.

Thành Vân nhìn thần sắc mặt mày hớn hở của nàng, nhịn khôngđược nhẹ nhàng cười, nhưng ánh mắt đóng mở, lại loé lên một đạo hung ác nham hiểm.Sở Liên Nhi quá cao hứng, không có phát giác.

“Cô nương quen tại hạ sao?” Hắn hỏi, thả tay bất tri bấtgiác buộc chặc trong tay áo ra.