Cung Lược

Chương 8: Trong cung thật tốt, nước trong cung cũng có thể nuôi người được



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người khom lưng rũ vai, từ linh đường xa xa rảo bước nhanh qua. Đến trước mặt phẩy ống tay áo hình móng ngựa, tất cung tất kính hành lễ, “Nô tài thỉnh an Vạn Tuế Gia.”

Hoàng đế chắp tay sau lưng cho đứng dậy, thấy Lý Ngọc Quý bèn chậm rãi nói, “Trẫm nhiều ngày nay bận rộn việc cơ mật, không đến Sướng Xuân Viên được, Hoàng phụ cùng Hoàng thái hậu có khỏe không?”

Lý Ngọc Quý cười đáp, “Hồi bẩm chủ tử, Thái Thượng Hoàng cùng Thái hậu nương nương thể cốt đều rất rắn chắc, Thái Thượng Hoàng ngày ngày sáng sớm luyện thái cực, bắn cung, luyện đến mặt mày hồng hào miễn bàn tinh thần rất hứng khởi. Chỉ là nhớ thương Vạn Tuế Gia, hôm qua dùng bữa thấy một dĩa rau xào thịt Lễ Lăng*, còn nói đây là món ‘Đông Tề thích nhất’…” lão tự vả vào miệng một cái, “Nô tài lỡ lời, buột miệng nói ra tục danh của Vạn Tuế Gia, nô tài xin tự vả miệng.”

* Rau xào thịt Lễ Lăng: món rau xào thịt nổi tiếng của thành phố Lễ Lăng

chapter content



Hoàng đế kêu ngừng, “Ngươi chỉ thuật lại, không tính là lỗi. Trở về thay trẫm nhắn cho Hoàng phụ, xin nhị lão cẩn thận thân mình, chờ qua việc này, nhi tử liền đến Sướng Xuân Viên thỉnh an nhị lão.”

Lý Ngọc Quý vâng dạ, Hoàng đế không dừng chân, rảo bước đi đến linh đường. Thánh giá đích thân tới, người trong phủ đã sớm đông nghìn nghịt quỳ đầy đất, lão ân cần hầu hạ Hoàng đế vào cửa sau đó lui ra ngoài. Tả hữu tìm cô nương kia, không phát hiện người trong lều tang, đại khái là vội vàng làm chút chuyện vặt gì đó nên ra ngoài rồi.

Lý Ngọc Quý thở dài, thực đổ mồ hôi thay tiền đồ của cô nương kia. Nhắc tới Trường Mãn Thọ quả thật là một tên đầu heo, hắn cũng không phải không biết Hoàng đế đối với Thái hậu ở Sướng Xuân Viên luôn luôn có phê bình kín đáo sao. Cũng bởi vì chuyện tòng táng (chôn cất theo) của mẹ đẻ của Hoàng đế – Tuệ Hiền quý phi, Thái Thượng Hoàng cùng Thái hậu sống cùng giường, chết chung mồ, tuyệt không cho phép người nào khác xen vào giữa họ. Hoàng đế lại không nghĩ như vậy, mẹ ruột của ngài ấy, tất nhiên hy vọng có thể nhập vào địa cung (lăng mộ hoàng gia), tương lai sẽ ở cạnh Hoàng phụ đến thiên cổ. Hiện tại chính là e ngại có vị Thái hậu này, nên có chút phiền vì không hoàn thành được chuyện. Hoàng đế ngoài mặt đối với Thái hậu kính yêu, trong bụng lại là hai chuyện khác nhau. Trong lòng đã nghẹn khuất không thoải mái, lại đem một người sống đến đâm vào mắt ngài ấy, không nhóm lửa gây hấn mới là lạ. Bởi vậy, vị đại cô nương xinh đẹp kia chỉ sợ không hay ho rồi. Lão lại có lòng tốt cảnh tỉnh một câu, tiếc rằng người ta không nghe. Lão ngước cổ lên thở dài với ánh dương, xem ra là mệnh, phải dựa vào tạo hóa của mỗi người thôi!

“Lý tổng quản ngài đi ạ? Sắp khai yến rồi, ăn bữa cơm rồi đi cũng không muộn a.” quản gia đứng ngoài cửa chào hỏi, lại vừa chắp tay vừa đưa tiễn, “Ngài đi từ từ ạ.”

Macthienyblog.wordpress.com

Tố Dĩ bên kia còn đang bận tối mặt tối mày, Côn phu nhân áy náy, sai tiểu thiếp của tiểu Công gia đến mời nàng vào một tòa viện tử hai sân nghỉ tạm. Ngồi một lúc lại đi ra từ hậu diện, vừa vặn đi sau Lý Ngọc Quý, nàng từng nghe qua đại danh của lão, nhưng người không quen, cũng không quá để ý.

Đến nhị khắc giữa trưa, khách khứa đến phúng điếu theo lễ cũng đã kha khá, nhà bếp chuẩn bị mang thức ăn lên dọn bữa, cô tiểu thiếp kia nói, “Bữa trưa của cô cô ta đã sai người mang riêng một phần đến viện rồi, ngài là người có thể diện, không tiện ăn chung với tụi đầy tớ. Vốn đang sống an nhàn trong cung, lại cam chịu đến giúp đỡ nhà chúng ta, phu nhân nói đã tiếp đãi chậm trễ thật ngại quá.”

Tố Dĩ cười nói, “Ta làm việc cho cấp trên, không dám nói hai chữ vất vả. Phu nhân đã quá khách khí rồi, ta là tới giúp một tay, lại gây thêm phiền phức cho bổn gia, sao lại còn nói như vậy! Cùng bọn họ ăn trong nhà bếp là được rồi.”

Người thiếp kia khoác lên mặt nụ cười khiêm tốn, “Không phiền toái, nhân thủ thô sử cũng đủ dùng, một lát đưa hộp thức ăn qua, cứ để họ hầu hạ. Trước mắt rốt cục đã ổn định rồi, chuyện buổi chiều cũng không nhiều, cô cô dùng xong cơm lại nghỉ ngơi thêm một lát đi.”

Đã nói như vậy, Tố Dĩ cũng không tiện từ chối, quả thật nửa ngày bận rộn, không phải trên người mệt mà là trong lòng mệt. Người nào dùng lễ nào một chút không thể qua loa. Nàng mười ba tuổi đã vào cung, lại lần đầu xử lý loại tang sự này. Mà nói bản thân cũng lấy làm lạ, không biết loại chuyện này làm sao lại xử lý được hay vậy.

Đi một hồi không gặp Trường Mãn Thọ, muốn tìm ông ta hỏi han chuyện gác đêm. Hỏi người bên cạnh, người nọ le lưỡi một cái, nói nhỏ, “Vạn Tuế Gia đích thân đến phúng viếng Công gia, Trường tổng quản đang hầu hạ bên cạnh!”

Hoàng thượng tới rồi, cái này khiến nàng cũng có chút khó xử. Biết trong cung phái tới hai người, nàng không đi yết kiến là không được. Nhưng nếu muốn nàng một lần nữa mất mặt trước thánh giá, bản thân vì chuyện lần trước cũng e sợ trong lòng. Do dự suy nghĩ một lúc lâu, dứt khoát mắt nhắm mắt mở lừa dối là qua. Dù sao tình hình hiện đang rối loạn, người đến người đi cũng nhiều. Vạn Tuế Gia là người làm đại sự, đến thắp vài nén nhang là sẽ hồi cung, làm gì còn rảnh rang để bụng so đo với nàng.

Nàng nhón chân ngó vào linh đường, tiếng khóc bên trong làm rung cả núi. Nàng yên lòng, vuốt vuốt khăn tang bên thắt lưng, âm thầm lui ra khỏi tiền viện.

Trời vào thu không còn ấm áp, nhưng giữa trưa khí trời vẫn còn lưu lại chút nóng. Phủ Công gia rất lớn, cảnh trí cũng đẹp, khoảng sân nhỏ ở hậu diện có một hòn non bộ còn có đình, đó là một hoa viên loại nhỏ, rìa sân còn trồng cây cối cao tráng, xum xuê tản ra như ô. Tố Dĩ ngồi trên lan can hành lang, dựa vào cây cột đỏ thẫm quay người nhìn ngắm, nền hành lang thật cao, bên dưới có đào đường thoát nước. Đến lúc trời mưa xuống nơi này là chỗ để đi lại, cảnh đẹp như tranh dệt, trên tường là cửa sổ với đủ loại hình thức. Ngồi ở chỗ này nghe tiếng mưa rơi, ngẫm lại cũng cực kỳ thú vị.

Nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, bấm ngón tay tính toán một chút, sang năm nàng đã đầy hai mươi mốt. Quy củ tuyển tú của Đại Anh là tiền triều định xuống, nguyên bản cung nữ vừa vào cửa cung không có cơ hội trả về, Hoàng đế của Đại Nghiệp lúc trước thánh minh, cung nhân không được lâm hạnh tới tuổi có thể ra ngoài lập gia đình. Lần trước ngạch niết tiến cung thăm nàng, nói Bút thiếp thức của trị phòng Quân Cơ Xử, quan hàm không cao, gia cảnh lại giàu có. Nàng là con gái lớn trong nhà, xuất cung ở cái tuổi lớn như vậy rồi, còn kén chọn cái gì? Chỉ cần một người tốt, điềm đạm hòa khí, như vậy cũng đủ.

Bên này còn đang suy nghĩ miên man, cửa Thuỳ hoa nghiênng ngả loạng choạng tiến vào một người, da mặt trắng nõn, mí mắt sưng, tóc mai hai bên tán loạn. Nàng nhìn vài lần, bình thường nàng không nhận ra mặt người, gia tộc Côn Công gia đông con cháu, môn hạ lại có không ít đệ tử, người tới người lui đều là một màu áo tang, với trí nhớ ‘khiêm tốn’ của nàng quả thực không nhớ nổi. Nàng quay lưng lại giả vờ không phát hiện, không nói lời nào sẽ không lộ khuyết điểm, như vậy an toàn nhất.

Ai ngờ người nọ đi đến sau lưng nàng, sáp lại gần nói, “Chuyện lúc nãy, ta còn chưa kịp hỏi kỹ. Cô nương nhìn quen quá, nhất thời không nhớ ra, là người của viện nào đến?”

Tố Dĩ tránh không thoát được, đành phải quay sang cúi thấp người, “Ta là người trong cung phái ra, trợ thủ Trường Nhị tổng quản hầu hạ tang sự.”

“Trong cung đến à!” Người nọ đảo tròng mắt, quét một vòng trên người nàng, bỗng bật cười, “Trong cung thật tốt, nước trong cung cũng có thể dưỡng người được.”

Tố Dĩ nghe mấy lời này thấy dường như không được đàng hoàng cho lắm, mặt bèn nghiêm lại, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt. Người nọ cũng không quá để ý, lại hỏi tiếp, “Cô nương hiện đi theo chủ tử nào? Chúng ta trước kia nhất định đã gặp qua, có phải là ở chỗ Hoàng hậu không? Nếu đúng thế, vậy thì vừa khéo, về sau chúng ta có thể thường xuyên chạm mặt rồi.”

Tố Dĩ chau mày, “Ngài đoán nhầm rồi, ta không phải người trong cung Hoàng hậu, cũng chưa từng gặp qua ngài.”

“Sao có thể chứ! Mặt quen như vậy.” Chàng trai trẻ tuổi kia xấu hổ nói, ánh mắt như quả hạch đào, vẫn còn có nhàn tâm đi bắt chuyện với con gái nhà người ta. Tay áo vải thô cà cà lên mặt, gãi gãi mớ tóc tán loạn vài cái, trông bộ dáng lại rất có Tinh – Khí – Thần. Hắng giọng một cái nói, “Cô nương chớ trách ta mạo muội, xin hỏi cô nương năm nay đã bao nhiêu xuân xanh? Ở Kỳ nào?”

Tố Dĩ quả thực có chút phiền toái, “Cậu là ai hả? Phủ Nội Vụ hay là Phủ Thuận Thiên? Tra hộ tịch để làm gì? Tôi ở Kỳ nào tuổi bao nhiêu mắc mớ gì tới cậu?”

Người nọ hắc một tiếng, thầm nghĩ gặp phải bé hạt tiêu rồi, thú vị đó! Chẳng qua lần đầu tiên gặp mặt, đảo mắt cái liền quên hắn có chút quá đáng. Hắn sáp tới trước, gương mặt lắc lư trước mắt nàng, “Quý nhân ngài hay quên quá à! Côn Công gia là a mã ta, Hoàng hậu nương nương là tỷ tỷ của ta, cô nói thử ta là ai?”

Tố Dĩ ngắm kỹ bản mặt xinh đẹp muốn ăn đòn đó một hồi, thế mới có chút ấn tượng, “Tiểu Công gia a!” Là người khác lại là hai chuyện, là hắn càng khiến người ta không ưa nổi rồi. Cha ruột còn đang nằm trong linh đường, hắn không túc trực bên linh cữu, chạy đến sân sau này làm chi?

“Gọi ta Ân Hựu đi, có vẻ thân thiết hơn.” Hắn cười hì hì nói, “Bây giờ có thể cho ta biết chưa, cô tên là gì? Con cái nhà ai?”

Nàng bất động thanh sắc lui về sau hai bước, lựa lời đáp, “Nô tài tên Tố Dĩ, người Giác Kỳ. Tiểu Công gia có gì phân phó, nô tài liền đi làm.”

Ân Hựu khoát tay áo, “Không có gì phân phó, đến giờ cơm rồi, ta trở về thay quần áo, hầu Vạn Tuế Gia ăn thịt luộc trên nam kháng (giường sưởi kê phía nam).” Thoáng dừng một chút lại lôi kéo làm quen, “Lúc rối ren thế này may mà có cô nương thu xếp, mấy tên nô tài bên dưới như ‘khỉ đội đèn’* vậy, làm ăn chả đâu vào đâu. Có cô nương cùng Trường tổng quản, lúc này mọi chuyện mới được làm đến nơi đến chốn ấy, ta phải cám ơn cô nương. Cô nương trông cũng đã đến tuổi rồi, khi nào thì xuất cung? Ngũ âm Kỳ hạ, kỳ thật Giác Kỳ không tính là cao a, cô nương xuất cung rồi tính xoay sở thế nào? Có muốn ta giúp một tay hay không?”

* Khỉ đội đèn: ban đầu là chỉ hình dáng một loại đèn, hình một con khỉ đội 1 cái đèn hoa sen, nhà quan dùng tương đối nhiều, bởi vì “hầu” đồng âm với “phong hầu”, cũng tượng trưng cho 1 nhân cách lý tưởng của văn hóa truyền thống TQ: “Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu” (có thể hiểu là “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”). Về sau nghệ nhân diễn xiếc khỉ ở dân gian, điều khiển khỉ đội tòa sen giả làm đèn, chọc cười khán giản. Cho nên dân gian dần dần đem hình tượng “khỉ đội đèn” là chỉ người tự làm trò cười cho thiên hạ.

chapter content



Vô sự hiến ân cần*, loại chuyện lợi lộc này bình thường khiến người ta khó mà nhận được. Tố Dĩ e ngại thân phận hắn không thể mắng hắn, đành phải tập trung kiềm khắc, “Tạ tiểu Công gia quan tâm, nô tỳ gia đạo không hề trở ngại, cũng không có chuyện gì khó khăn, ý tốt của tiểu Công gia xin nhận, không dám phiền đến tiểu Công gia.”

* vô sự hiến ân cần: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Thái độ kính trọng mà xa lạ như thế thật đúng là lần đầu được thấy, Ân Hựu từ lúc mười hai tuổi đã lăn lộn trong chốn phường hoa da phấn, trước nay chỉ có phụ nữ nịnh nọt lấy lòng hắn. Lúc này thì trái lại, mặt nóng dán mông lạnh, trong lòng không phục, bộc phát một cảm giác bức bối.

Hắn gật đầu, “Gia đạo tốt là được a, cô nương đã có nhà nào hứa hôn chưa? Xuất cung mới lo kết duyên ấy mà rất trở ngại, ta lại là người thích quản chuyện người khác, cũng thích thay người làm mối, chi bằng ta giúp cô nương thuyết hòa một chút?”

Tố Dĩ kinh ngạc nhìn hắn, “Tiểu Công gia, lúc này đang có tang sự, ngài trước mắt nói chuyện này quả không thích hợp lắm!”

Ân Hựu định thần lại, đúng vậy, kích động một cái đã quên mất chuyện này rồi. Hắn sờ sờ cằm, “Đúng thật không thích hợp lắm, ta khóc lâu quá, có hơi hồ đồ, cô đừng trách.”

Tố Dĩ an ủi hắn như dỗ dành đứa trẻ, “Tiểu Công gia bên ngoài làm lụng vất vả, vừa trở về liền khóc tế cha, quá vất vả rồi. Không phải nói phải hầu Vạn Tuế Gia sao, nếu để chủ tử đợi lâu, trở về chủ tử sẽ không vui đâu.”

Lúc hắn nghe nàng nói “Bên ngoài làm lụng vất vả”, quả nhiên có chút ngượng ngùng. Ai mà chẳng biết hắn đã tung tăng chơi khắp thiên địa của cả Tứ cửu thành* này rồi. Nàng lại nói vậy, đây không phải là ‘ném đá giấu tay’ đánh vào mặt hắn sao! Hắn có lửa mà không phát ra được, nể gương mặt xinh đẹp của nàng không thèm so đo với nàng. Ngẫm lại có thể giữ Hoàng đế lại mời cơm là thể diện tày trời rồi, rề rà lằng nhằng nữa là gặp rắc rối mất. Thế là không nhiều lời nữa, vội xách vạt áo tang xẻ 4 tà chạy đến đầu hành lang bên kia.

Tố Dĩ nhìn theo hắn, khoanh tay thở dài. Người không tim không phổi như này cũng hiếm thấy, cha vừa chết còn có bụng dạ tán dóc với cô nương, Côn Công gia dạy dỗ ra được một yêu quái, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy.

Nàng vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại buồn cười, bắt chước các lão tiền bối lắc lắc đầu. Vốn định quay về viện chờ bưng cơm tới, ai ngờ vừa lùi về sau một bước, không để ý lại đạp phải chân người khác.

* Tứ cửu thành: chỉ 4 cổng thành trong hoàng thành (Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An môn, Tây An môn) và 9 cổng thành trong nội thành (Chính Dương môn, Sùng Văn môn, Tuyên Vũ Môn, Triêu Dương môn, Phụ Thành Môn, Đông Trực Môn, Tây Trực môn, An Định Môn, Đức Thắng Môn).

***

MTY: đoán đê đoán đê, chân ải chân ai 
chapter content