Cung Lược

Chương 47: Không chịu nổi khiêu khích



Tố Dĩ không ngờ Hoàng đế lại có hành động này, nàng cứng đờ cả người, bị nam nhân dựa vào vai quả thật là lần đầu tiên, trọng lượng không nhẹ không nặng, chắc chắc nịch nịch. Nàng có chút gượng gạo, cảm thấy xấu hổ. Đứng ngây người trông có vẻ không thanh nhã lắm, mặc dù tim đập vang thình thịch, vẫn muốn nói chút gì đó xoa dịu tình cảnh này.

Nàng hít sâu một hơi, “Chủ tử bây giờ không còn giận nữa ạ? Máu hươu này đúng là có thể làm cho lòng người cởi mở nha!”

Hoàng đế khựng người, lúc này mới nhớ ra chuyện giữa trưa nàng vô lễ với hắn, hắn nổi giận hất màn rời đi. Giờ sao quên mất rồi? Ngẫm lại có chút buồn bực, lúc này mà lại đi nhắc chuyện đó, sao khiến người khác vui nổi chứ

“Ngậm miệng.” Hắn nói, không có ý định buông nàng ra. Máu hươu xông lên khiến hắn nóng ran khó chịu, nàng đang ở đây, ôm một lát hình như có thể áp chế được hỏa tính.

Hắn điều chỉnh tư thế, cẩn thận ôm chặt lấy. Hắn và mấy huynh đệ không giống nhau, vài a ca trên tay Thái thượng hoàng phần lớn đều có năng lực, mười hai mười ba tuổi ôm nữ nhân ngồi trên đùi, muốn gì được nấy. Lúc hắn còn là tiềm long* (rồng ẩn mình) có một lần đến nhà Lý quận vương hỏi chuyện, vào vườn đã nhìn thấy tiểu tử kia ôm nha đầu ở trên sập hoa dưới tàng cây làm cái chuyện kia, hại hắn trốn nửa năm vận rủi. Sau đó kế vị, ngoài việc nối dõi tông đường, phi tần cũng không thân cận bao nhiêu, càng đừng nói là ôm ôm ấp ấp. Vận khí của Tố Dĩ đúng là rất tốt, chẳng qua là chính nàng không có phát giác thôi.

Hoàng đế nghĩ, thân thể ta ngàn vàng lại đi hạ tôn hàng quý cùng dây dưa với một tiểu nha đầu thế này, ngươi còn không biết ơn? Trông Tố Dĩ lại không hoàn toàn nghĩ thế, tuy nói không thích hoàng đế tuyệt đối là không thể, hắn là người đứng đầu thiên hạ, có tiền có thế lại có tướng mạo. Nhưng so với trời cao biển rộng bên ngoài, những thứ kia nàng cũng không xem là gì. Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân không phải khắp nơi đều có sao! Nàng không thể trắng trợn mà đẩy hắn ra, đành phải ủ ê lầm bầm, “Chủ tử muốn nghỉ chân, nô tỳ đỡ ngài trở về lều nhé! Ngài xem khí trời bên ngoài thế này, ở lâu kẻo ngã bệnh.”

Hoàng đế không đáp lại nàng, chỉ ôm không thôi còn chưa tính, dần dần xoa xoa trên lưng nàng. Bấy giờ Tố Dĩ hoảng rồi, bất chợt ưỡn ngực lên. Nàng ưỡn một cái như vậy không có gì, hai luồng mềm mại vọt tới hoàng đế, đó là muốn lấy mạng người ta rồi! Uống máu hươu vốn dễ bị kích thích, nàng lại ra chiêu này, hoàng đế quả thực muốn chống đỡ cũng không được.

Cứ cái đà này không ổn, chỉ muốn lưu nàng lại, để tại bên người là đủ rồi, có gì khác nữa chứ. Nếu đem so với lâm hạnh, cảm giác đó sẽ không còn thuần túy nữa.

Hắn từ từ buông nàng ra, bình ổn lại hô hấp cũng không nhìn nàng, chắp tay sau lưng vẫn chậm rãi thong thả bước đi như trước. Tố Dĩ không hiểu được tính cách quái gở của hoàng đế, vội chỉnh lại áo xống ngồi khuỵu xuống, “Chủ tử đi chậm chút, nô tỳ gọi Vinh tổng quản tới hầu hạ.”

“Ngươi không cần trốn, yên tâm, trẫm sẽ không động tới ngươi.” Hắn cười bản thân mình, “Trẫm nắm cả giang sơn, muốn nữ nhân nào mà không có! Hôm nay uống nhiều rượu nên nhất thời hứng chí, ngươi cũng chớ coi là thật. Sau này thế nào thì vẫn thế nấy đi, con người ấy à, ngây ngốc một chút cũng là phúc khí, ngươi nói có đúng không?”

Hắn huỵch toẹt ra như vậy trái lại càng khiến nàng ngoài ý muốn, vốn dĩ nàng là nô tài, đừng nói tôn nghiêm gì đó, ngay cả mọi người cũng đều là chủ tử. Hầu hạ nam chủ tử là tránh không được, sẽ có vài việc vặt vãnh hơi vượt quá giới hạn, chỉ cần không truy cứu, mọi người mắt nhắm mắt mở rồi cho qua. Nàng cũng tự nhắc mình đừng quá để bụng, sờ cánh tay, ôm lấy ngực, chút việc tùy tiện này cũng không đáng nhắc tới, có thể rụng mất miếng thịt nào sao? Cũng đừng xấu hổ, chủ tử cho ngươi lại gần người tức là nể mặt rồi, ngươi còn dông dài nữa thì chính là già mồm cãi láo rồi, già mồm cãi láo giẫm chết ngươi! Cứ an tâm, dầu gì cũng chỉ có thế thôi!

Nàng tự an ủi mình một phen, người Kỳ nghĩ rộng, nàng cũng không phải là loại con gái bụng dạ hẹp hòi. Đổi lại là Quỳnh Châu tám phần sẽ trưng điệu bộ uất ức như thể hoàng đế thiếu nợ cô ta vậy, nàng lại khác, chớp mắt cái là nàng đã quên ra sau ót rồi

“Được.” Nàng sảng khoái đáp ứng một tiếng, “Lúc nô tỳ sắp tiến cung ngạch niết nhắc nhở như vầy, trước mặt chủ tử không được cứng gân, chủ tử hài lòng đó mới chính là phúc phần của chúng nô tài.”

“Nha đầu tốt.” Hoàng đế hơi hài lòng, máu lại dâng sóng cuồn cuộn, người còn rất tỉnh táo. Hắn nói, “Trưởng thành thì không tự tại, tự tại thì không trưởng thành, tập tục cũ.”

Tố Dĩ nghe lời này bắt đầu oán thầm, hóa ra đây là đang rèn dũa nàng trưởng thành sao? Thế còn phải cám ơn lão nhân gia ngài nhỉ! Nàng ton hót cười cười, “Chủ tử nói thật chí lý.”

Hoàng đế quay lưng lại, trên thảo nguyên sắp vào đông trời đặc biệt lạnh, ngửa cổ thở một hơi, nuốt mây phun sương như đang hút thuốc lá. Trong đêm lạnh tản ra một luồng khí, người cũng có tinh – khí – thần hơn, chút máu hươu kia chìm xuống, thấy thế lửa cũng không xê xích gì nhiều.

Chậu than kê tứ phía của lều vua cháy tí tách, trong ánh lửa lập lòe, hoàng đế bắt gặp một người đang đứng trước cửa lều da trâu nhìn quanh, hắn thở phào một hơi, “Không còn sớm nữa, trở về thôi!”

Tố Dĩ lạnh kinh khủng, đã sớm mong vậy rồi. Hoàng đế vừa nói, vội vã rụt cổ thưa vâng.

Bên ngoài trời đổ sương, lúc về lều mặt giày đã ướt. Song Hỷ vắt khăn vội đến lau mặt cho hoàng đế, Quỳnh Châu nâng giày đế mềm cho hắn thay, đi qua đi lại trước mặt Tố Dĩ, hai con mắt cô ta tựa như hai con dao vậy.

Tố Dĩ ngoan ngoãn lui đến góc lều đứng hầu, trong ngự doanh rất sáng, chút động tĩnh vừa nãy đoán chừng bọn họ cũng nhìn thấy. Thấy thì thấy thôi, nàng đi ngay ngồi thẳng, không thấy sao cả.

Theo quy củ nên đến giờ nghỉ ngơi, hoàng đế lại gọi thái giám tới chấp bút thảo chiếu, xem ra lại một đêm thức trắng rồi. Hoàng đế thức suốt đêm không quan trọng, cái khó là đám người trực đêm bị khổ. Một đám trừng hai mắt chờ lệnh, không thể đi lại, không thể nói chuyện, ngay cả nhà xí cũng không được đi. Trước đó phải đun một ấm trà đặc, vừa đen vừa đặc như nước thuốc vậy, trực tiếp rót hết vào họng, lưỡi đắng đến hơn nửa đêm

Vốn mọi người chuẩn bị thay phiên uống, lại nghe Vinh Thọ đứng cạnh bàn khuyên can, “Chủ tử, ở bãi săn không giống trong cung, đêm nay không nhanh nghỉ ngơi, sáng sớm mai đến bãi khác lại phải chịu xóc nảy, sợ thân thể không chịu nổi.”

Trường Mãn Thọ trông mong nhìn hoàng đế, “Người ta nói máu hươu giúp ngủ ngon, uống một chén lúc nãy không thấy khởi sắc sao ạ.”

“Máu hươu uống sống không có tác dụng, phải phơi khô uống cùng với rượu vàng*, nghe nói sẽ có hiệu quả nhanh chóng.” Vinh Thọ mặc kệ cái lườm nguýt của Trường Mãn Thọ, nói tiếp, “Chủ tử ban nãy cũng chỉ uống có nửa chén, chắc là chưa đủ hiệu lực. Ngài buổi tối ngủ không ngon vốn là bệnh cũ, trong lòng nô tài đều lo lắng cho thánh thể, sáng sớm đã dặn người đem máu phơi rồi. Đã đông thành một khối, nuốt vào cũng không tốn sức là bao. Cũng không cần uống cùng với rượu vàng, nô tài có đem theo một vò Tam Hà Lão Lao từ trong kinh, ngài uống một ngụm nóng hầm hập, đảm bảo có tác dụng.”

* Rượu vàng: rượu Thiệu Hưng

Hai năm qua Hoàng đế không ngủ ngon, nhắc đến bệnh này ngự y trong cung cũng bó tay hết cách. Hôm nay đã thành căn bệnh mãn tính ngoan cố, thuốc nào cũng không có tác dụng. Ngẫm lại cũng thấy đúng là không chịu nổi, canh năm ngày mai đã phải vây bãi thứ hai rồi, chòng chành trên lưng ngựa cũng phải tốn gần cạn thể lực, cũng không thể té ngựa ngay trước mặt ngoại thần được.

Vinh Thọ vừa thấy hoàng đế có ý nhân nhượng, nhảy cẫng lên như chó điên, “Vậy nô tài đi làm ngay đây, chủ tử ngài cứ nghỉ ngơi một lúc trước đã, cũng đừng nghĩ gì cả, trong lòng chất chứa chuyện, đối với hiệu quả trị liệu cũng không tốt.” Trước khi đi dặn dò Trường Mãn Thọ, “Ông thu xếp chút, giải tán những người không phận sự đi! Bên cạnh chủ tử lưu lại Quỳnh Châu và Tố Dĩ hầu hạ chăn màn là được rồi.”

Trường Mãn Thọ ừ một tiếng, giương mắt nhìn Tố Dĩ, nha đầu kia cúi mi cụp mắt trông như đang ngủ. Lão nhẫn nhịn, biết thằng nhóc Vinh Thọ này muốn giở trò xấu đây mà. Lúc đại yến chén máu hươu kia Vạn tuế gia uống không hết, điều này khiến lão không ngờ tới. Bây giờ Vinh Thọ muốn dâng máu khô lên, bên trong chưa chắc dám hạ thuốc, nhưng lửa không lớn thì thêm củi, lão có kế hoạch riêng của mình. Một que diêm ngọn lửa nhỏ, ba que mà gộp lại, cháy lên có thể chiếu sáng nửa gian phòng. Lúc này lưu lại Quỳnh Châu và Tố Dĩ là muốn có một người được chọn ư? Sợ không đơn giản như vậy đâu!

Thái giám cung nữ của Ngự tiền đứng trực đều đi ra ngoài, trước khi đi lão hất cằm với Tố Dĩ, cũng không biết nàng ta có thấy không. Lão bèn nhìn qua Quỳnh Châu, cô nương kia rất có dáng vẻ đã tính toán sẵn từ trước, trông linh hoạt hơn so với Tố Dĩ.

Lão đỡ trán, hai người họ đều phải xem vào tạo hóa, cũng không nhất thiết phải chọn một trong hai. Mới vừa rồi ở bên ngoài Vạn tuế gia đã được nếm được chút mùi vị, bàn về tình cảm, Vạn Tuế Gia vẫn thiên về Tố Dĩ nhiều hơn. Cho dù Quỳnh Châu mèo mù vớ phải cá rán may mắn leo lên được long sàng, cũng chưa chắc hơn được Tố Dĩ. Hơn nữa sao có thể chắc chắn là Vạn tuế gia sẽ không chọn Tố Dĩ chứ? Đi đâu cũng gọi đi theo, bây giờ lên giường đi ngủ, cũng đi theo như khối thịt trên người vậy.

Lão vểnh môi ngẫm nghĩ đi ra ngoài, bàn chân chuyển hướng đi vòng lại, đem một hộp hương du hoa* giao cho Tố Dĩ, đưa mắt về phía hoàng đế ngự tọa ra hiệu, “Một lát thay hương, xem một chút.”

* hương du hoa: được làm từ cây du, có tác dụng an thần kiện tỳ, dùng cho suy nhược thần kinh, chán ăn, mất ngủ.

Tố Dĩ là kẻ thô thiển, nàng không hiểu trong nhang sẽ có kiến thức gì, đồng ý bèn đi về hướng lò xông hương. Lúc Vinh Thọ nâng cái khay mạ vàng đi vào, thấy nàng đang loay hoay bận rộn, đây xem như mèo mù vớ phải cá rán rồi. Vinh đại tổng quản vội gọi Quỳnh Châu tới giúp, nhìn hoàng đế uống xong, mới xoay người nhìn Tố Dĩ, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Ôi, ta quên béng mất một việc, không dặn chỗ Thị Thiện nấu cho chủ tử một chén canh hạt sen táo đỏ. Uống máu khô nên dùng táo đỏ mới bổ, chi bằng, làm phiền cô nương đi một chuyến?”

Tố Dĩ biết hắn đây là nghĩ cách để tống cổ nàng ra ngoài, có chút chần chờ không đi, “Vậy Hoàng thượng đi ngủ thì làm sao bây giờ?”

Vinh Thọ sờ sờ cằm, “Không sao, nếu không kịp trở lại, ta bảo Quỳnh Châu thay cô. Đi đi, đi nhanh về nhanh.”

Trong phòng bếp của Hậu Hỗ hẳn là thiếu canh hạt sen táo đỏ không chừng! Muốn nấu chín, cũng phải tốn ít nhất thời gian hai chum trà. Giả sử Vạn tuế gia tinh thần mơ hồ, làm xong chuyện cũng không kém là bao. Vinh Thọ hài lòng thỏa ý nhìn Tố Dĩ ra cửa, ngửi ngửi trong không khí có mùi an tức hương pha lẫn hoa hòe, mùi này thật hiếm thấy. Tự mình gật gù bước ra khỏi lều vàng lớn, nhân tiện đem tấm rèm dày được vén lên thả xuống cho chặt chẽ kín kẽ.

Trong lều hoàng đế còn chưa buồn ngủ, ngằm nghiêng trên gối đọc sách, đọc một lúc trong đan điền dần nóng lên, cũng không quá để ý. Gọi Na Trinh dâng trà, người tiến lên lại là Quỳnh Châu. Hắn nhìn nàng một cái, không nói chuyện. Đợi nàng ta dâng trà lập tức lật trang sách, cũng không biết sao, vừa nhấc tay đúng lúc đụng phải cái chén nàng đưa tới. Nàng dâng trà đưa lên trước như vậy, nước trà liền giội lên cả người hắn.

Sau đó Quỳnh Châu hét rầm lêm, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu, “A, chủ tử, nô tỳ không cố ý, xin chủ tử thứ tội.”

Hoàng đế trong lòng phiền não, sách cũng đọc không vào nữa. Nói trị tội nàng, lại không tính là chuyện gì lớn, hắn đối đãi với người hầu bên cạnh cũng không hà khắc như thế, không đến mức tính toán chi li vì chút lông gà vỏ tỏi này. Sau khi phiền toái thay lại một lần từ trong ra ngoài, dứt khoát lên lên giường an vị.

Quỳnh Châu làm thay Tố Dĩ, vốn là kế hoạch được tính từ trước, thay quần áo trước làm gì sau làm gì đều biết. Ngượng ngùng e ấp đi đến cởi áo choàng áo khoác ngoài của hoàng đế, lúc cởi đến quần quả thực ngượng đến chết rồi. Máu hươu dầu gì cũng không phải thứ vô dụng, “long căn” cách lớp vải quần giương lên thẳng tắp, giống như thanh kiếm chỉ thẳng đến nàng. Cô nương trong khuê phòng chưa từng va chạm, những thứ nhìn trên sách chẳng qua là da lông, nào có đao thật thương thật ở trước mắt như bây giờ!

Quỳnh Châu cắn cắn môi, lúc này là cơ hội tốt, mọi sự đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, bỏ lỡ nữa chính là nàng không có tiền đồ. Trong lòng nàng đấu tranh vật lộn một lúc, hỏi nàng có sợ không, dĩ nhiên sợ, nhưng đã không có đường lui. Nàng giả vờ vô tình phất nhẹ một cái, vờ vịt a một tiếng, “Chủ tử, đây là vật gì thế ạ…”

Hoàng đế hít một hơi lạnh, tình cảnh hiện tại thật không chịu nổi khiêu khích, trong mắt hắn gần như nổi lửa.

Quỳnh Châu quỳ bên chân, cởi lưng quần hắn, dè dặt rút chiếc quần gấm màu đỏ thẫm thêu kim tứ đoàn bên ngoài, quần trong là màu vàng, có phần mỏng hơn, thấy cũng rõ ràng hơn. Lồng ngực nàng co thắt từng cơn, chóp mũi đã mướt mồ hôi. Lao người tới ôm lấy chân hoàng đế, gương mặt thanh tú nửa ngẩng lên, mày khói khép nhẹ, thỏ thẻ nói, “Chủ tử, long mã tinh thần* này của ngài… thưởng cho nô tỳ đi!”