Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 54: Phiên ngoại - luân hồi



Sương đêm lạnh, ve sầu ở ngoài cửa sổ thất thần kêu.

Có lẽ ngủ say thật lâu, cũng có lẽ bôn ba trong bóng đêm thật lâu.

Lúc mở mắt ra hết sức mệt mỏi.

Đập vào mắt là gian phòng ta quen thuộc, bày biện cũng như thường ngày, nhưng ta kinh ngạc nhìn thật lâu, cảm thấy có điểm lạ. Nơi nào đó không đúng lắm. . . . . . Trong lòng không khỏi nảy ra nghi vấn như vậy, sau đó ta phát hiện cánh tay ta bị cái gì đó trầm trầm đè ép, đã chết lặng.

Trong ngực nằm một người, nghiêng người núp ở trong ngực ta, không thấy rõ mặt.

Không đợi ta đi tìm tòi nghiên cứu, toàn thân ta cũng đã cứng lại.

Ta xích lõa, để lộ lồng ngực cường tráng trẻ tuổi, không có da lỏng, cũng không có tóc hoa râm, ta lại trở về tuổi thân thể cường tráng. Ngạc nhiên một lát, ta nhéo mình một cái.

Thật đau .

Sau khi hết khiếp sợ là một tâm tình phức tạp khó có thể nói, lại trọng sinh sao? Lại. . . Lại sống? Ngắm nhìn bốn phía, đích xác là hoa viên yên tĩnh đã từng hưởng tuổi già với Đông Phương, quen thuộc như vậy, ta sẽ không nhận lầm, ta lại trở về nơi này.

Nhưng mà, đến tột cùng trở lại năm nào? Ta ngơ ngác nhìn cánh tay sống động của mình, lại có cảm giác cổ quái tràn đầy đầu, cái tay này cũng có vẻ quá trẻ tuổi, ta nghĩ ta sẽ không nhớ lầm, lúc du lịch với Đông Phương trở lại, vườn hoa mới bắt đầu khởi công, khi đó ta và Đông Phương đã sắp 60 tuổi, đã sớm là hai lão đầu mặt đầy nếp nhăn rồi.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm màn, một ý niệm quỷ dị khiến ta chợt ngồi dậy, người trong ngực bị động tác đột nhiên của ta làm cho hít một hơi lãnh khí, lập tức từ ngủ cạn tỉnh lại. Người nọ chống cánh tay, ngẩng đầu lên, y có chút nghi ngờ nhìn ta, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Liên đệ?”

Ta thấy được khuôn mặt phủ đầy son phấn của y, từ từ mở to mắt.

“Đông Phương. . . . . .” giọng nói run rẩy gay gắt.

Y dụi dụi mắt, cúi đầu tựa vào trong ngực ta, còn có chút buồn ngủ: “Ừ. . . . . .”

Trong đầu loạn thành một đống tương hồ, hỗn loạn toàn bộ.

Ta lại trở về kiếp trước sao, hoặc là kiếp nầy mới là một giấc mộng dài?

Không có cách nào lấy được đáp án, ta chỉ có thể khó có thể tin nhìn y, không nhúc nhích, nháy mắt một cái cũng không.

Mệt mỏi trong mắt Đông Phương dần dần hóa thành lo lắng: “Liên đệ. . . . . . Ngươi làm sao vậy?”

Không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng ta quá rối loạn, phảng phất vì xác nhận y có tồn tại thật hay không, ta đưa ra cánh tay run rẩy, cẩn thận đụng vào mặt của y, Đông Phương hơi nghiêng đầu, lòng bàn tay của y liền dán gương mặt lạnh như băng của y. Y không cử động nữa, chỉ lẳng lặng nhìn ta.

Ánh mắt của y phảng phất như hồ nước thật sâu, an tĩnh, mát lạnh, khiến cho tâm của ta cũng từ từ bình tĩnh lại.

“Đông Phương.” Ta dùng sức ôm lấy y.

Là mộng cũng không cần tỉnh, dù là mộng gì, dù ta tới đến nơi thế nào.

Nơi có Đông Phương, chính là nhà của Dương Liên Đình ta.

Thân thể Đông Phương không được tự nhiên cứng lại, có lẽ có chút không quen ôm như vậy. Nhưng ta bất kể những thứ này, trong lòng ta đã chua xót không chịu nổi. Y thật gầy, ta rốt cục xác thực ý thức được y không phải Đông Phương cái gì cũng không có kinh nghiệm, được ta che chở cả đời, mà là Đông Phương bị ta nhốt lại, bị năm tháng cô độc hành hạ cả đời.

Cánh tay không khỏi càng siết chặt, muốn nắm chặt người này. Đông Phương ôn thuận mặc ta ôm, trù trừ do dự thật lâu, mới chậm rãi gục đầu, mang theo bất an cùng thấp thỏm nhẹ nhàng tựa vào đầu vai của ta, thấy ta không đẩy mình ra, lại ôm y càng chặt hơn, y mới cẩn thận giơ cánh tay lên, ôm lấy ta: “Liên đệ. . . . . . Ngươi thấy ác mộng sao?”

Ngữ khí của y cẩn thận mà ân cần, nếu như cả đời trước không phải là mộng, ta đã cực kỳ lâu chưa từng nghe y dùng tư thái hèn mọn như vậy nói chuyện với ta, trong cuộc đời nắm tay Đông Phương đến già kia, Đông Phương như hài tử được cưng chìu quá thành hư, vừa kiêu căng vừa ngạo khí, hưởng thụ tình yêu của ngươi như điều đương nhiên, ta dường như quên y đã từng ủy khuất cầu toàn như vậy.

Ngực khó chịu, ta ôm y lắc đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Không phải là ác mộng, là một giấc mộng rất tốt rất tốt, ta mơ thấy cùng ngươi sống cả đời, chúng ta đều già, răng cũng lỏng, tóc bạc, sau đó vẫn còn ở cùng nhau, vẫn luôn luôn cùng nhau.”

Đông Phương ở trong ngực ta không có động tĩnh, ta cúi đầu xem y, y nhẹ nhàng nhắm mắt, trầm mặc thật lâu, giọng nói của y trở nên rất nhẹ, giống như gió vừa thổi liền tán: “Nếu thật thì quá tốt. . . . . .”

Tâm của ta đau nhói.

Bạn đang

“Là thật, ta sẽ biến nó thành thật.” Ta lấy ra một cái tay nâng cằm của y, hôn bờ môi của y, đầu lưỡi cạy ra hàm răng y, xâm nhập vào trong, y bất khả tư nghị mở to mắt, làm cho ta hoài nghi mình chưa từng hôn y như vậy bao giờ.

Trong miệng y có một chút mùi tanh vị đắng chát, ta nghi ngờ nửa ngày mới hiểu được đó là mùi gì.

Kéo y ra khỏi lòng ngực, vén chăn lên, quả nhiên là lõa thể, hai điểm trước ngực bị gặm cắn phát sưng đỏ lên, bên thắt lưng cùng hai chân đều có ứ hồng thô lỗ, trong lòng ta trầm xuống, kéo cánh tay của y ấn y ngã ở trên giường, nhấc đôi chân của y lên nhìn hậu đình tư mật.

Vẻ mặt Đông Phương có chút hốt hoảng, hơi giằng co: “Liên đệ ——”

Nhìn thấy hậu huyệt hỗn độn của y, còn có vết máu, ta nhắm mắt lại, để hai chân của y xuống, bỗng nhiên đứng dậy.

Ta không có chú ý tới mặt Đông Phương bỗng trở nên xanh mét.

Ta để thân thể trần truồng liền xuống giường, đen mặt men theo trí nhớ tìm được một ít hộp thuốc, lại cầm ấm trà vẫn để ở trên lò hâm nóng tới đây, đang muốn xoay người tẩy rửa cho Đông Phương lại phát hiện y cứng ngắc, mặt như quan tài, nằm ngay đơ ở trên giường, hai con mắt vô thần nhìn nóc giường.

Bước chân chậm rãi dừng lại. Ta thở dài một hơi trong lòng, rũ mắt rót nước vào trong chậu đồng, sau đó vắt khô khăn, một lần nữa leo lên giường, ta không nhìn y, cũng không nói, chỉ nâng cao hai chân của y, nhẹ nhàng dùng khăn ấm áp đặt sau hậu huyện của y.

Đông Phương bị đau, co rúm lại một chút.

Trong lòng ta đau nhói, vội vàng cúi đầu nhẹ nhàng thổi khí , dịu dàng dụ dỗ: “Không đau không đau, lập tức tốt rồi, không đau. . . . . .”

Rón rén rửa sạch, cẩn thận bôi thuốc, thuận tiện chà sạch sẽ mặt của y, ta mới ôm y lần nữa, sợ đụng phải phía sau của y nên để cho y nằm nghiêng trong ngực ta. Lúc ta bôi xong thuốc cho y, y liền ngẩng đầu, trong nháy mắt vành mắt liền đỏ, dường như sẽ chảy nước mắt. Ta hôn nhẹ y, một tay ấn đầu của y, một tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng y: “Đông Phương, đừng sợ, ta sẽ không bao giờ … bỏ lại ngươi giống như trước kia, ta sẽ không bao giờ … làm ngươi bị thương, ta vẫn luôn cùng ngươi, có được không?”

Đông Phương mặt chôn vào đầu vai ta, nhất thời không trả lời, thật lâu sau mới hỏi: “Giống như. . . . . . Giống như ngươi mơ thấy sao?”

“Ừ, như ta mơ thấy.” Ta nghĩ đến những lời y đã từng nói với ta, ghé vào bên tai y nhẹ giọng nói, “Ta sẽ không bao giờ … đi nữa, không sẽ bao giờ … đi khỏi ngươi, hai chúng ta cùng nhau cả đời, sống cũng tốt, chết cũng được, chúng ta sẽ không tách ra.”

Đông Phương không thể tin được mà nhìn ta, ta nghĩ nói không chừng y muốn đưa tay sờ sờ trán của ta, xem thử ta có bị sốt hỏng đầu óc rồi không. Ta nhìn y, cố ý không vui nhíu mày: “Không tin ta sao?”

Đông Phương ngẩn ra, sau đó cúi đầu cười khổ: “Liên đệ. . . . . . có phải ngươi có gì cần hay không? Không sao, ngươi muốn cái gì không cần hỏi ta, chỉ cần ta có, ta sẽ cho ngươi. . . . . .”

Không ngờ y sẽ nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ta không biết trả lời như thế nào, từ từ nhớ lại, trước kia chỉ khi ta muốn cầu cạnh y mới có thể dịu dàng với y một chút, cũng không thể trách y sẽ nghĩ như vậy.

Ta thở dài một hơi: “Cái gì ta cũng không muốn.”

Đông Phương nhìn ta, ánh mắt không hiểu khiến cho ta xấu hổ, ta đưa tay bưng kín ánh mắt của y, cúi đầu hôn y: “Ta chỉ muốn ngươi, cái gì ta cũng không cần, chỉ cần ngươi, không sao, một ngày nào đó, ngươi sẽ tin ta. . . . . .”

Y dùng con ngươi đen như mực nhìn ta thật lâu, sau đó giống như quyết tâm đặt lễ đính hôn, dùng khí lực rất lớn ôm ta thật chặt: “Ta tin ngươi. . . . . .”

Sau đó, cổ của ta từ từ ướt.

Ta biết, y hoặc là đã tuyệt vọng với ta, hoặc là không hề hy vọng xa vời ta sẽ quay đầu, nhưng hôm nay lời ta nói lại buộc y làm ra lựa chọn. Mặc dù tâm đã chồng chất vết thương, y vẫn nguyện ý không hề cất giữ móc ra cho ta.

Không cách nào ngăn chặn, lòng tràn đầy áy náy với y.

Nhưng trong lòng ta đã có quyết định, ta sẽ để y lộ ra nụ cười không còn phiền lo một lần nữa, giống như một đời kết tóc đến cuối cùng trước kia.

Ta ôm eo nhỏ gầy của y, không ngừng hôn tai cùng gương mặt y, trên mặt y đều là nước mắt đắng chát, lại giống như mật nước thấm ướt ngọt đến trong lòng.

Chúng ta lại cùng nhau, y luôn luôn ở trong ngực ta, vẫn là ta.

Ta nghĩ đến thật lâu trước kia, y đã từng tuyệt vọng bóp chặt cổ họng của ta, lại không hạ thủ được, chỉ có thể nghẹn ngào nói với ta, Dương Liên Đình, ngươi vĩnh viễn đều là của mình ta, đời này là của ta, đời sau cũng là của ta, ngươi trốn không thoát đâu, đời đời kiếp kiếp ta sẽ cột ngươi vào bên người.

Nếu như y nói, hồn phách của ta vĩnh viễn bị giam cầm ở trong thế giới của Đông Phương, giống như là ta đã từng nhốt y, đời đời kiếp kiếp, luân hồi vô tận, sinh tử không rời.

Nguyền rủa như thế thật làm người ta cam tâm đắm chìm.