Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 44: Tỉnh lại



Giống như bị quấn vào bên trong lốc xoáy, gió gào thét bên tai ,vội vàng xẹt qua, bỗng nhiên cảm giác trống trơn trong tim bị lấp đầy, bắt đầu trầm trọng một chút một, ngũ giác giác quan thứ sáu lần lượt trở về vị trí cũ, sau đó toàn thân đau đớn cũng thức tỉnh theo.

Cảm giác bị người ôm chặt lấy, bụng bị đè ép đến đau toàn tâm, nhưng ta lại càng ngày càng cảm thấy thanh tỉnh. Chung quanh vẫn hỗn độn, ta liều mạng muốn mở mắt ra, lại làm không được, không khí lực, đầu choáng váng, cái gì cũng nhìn không thấy, trời đất quay cuồng, ngực giống như muốn nổ tung, giống như có ai đặt một tảng đá trước ngực ta, một chút cũng hô hấp không được, đến mức hoảng, bên tai vang ong ong, ngón tay lạnh như băng run lên, cảm giác tê liệt vẫn luôn lan tràn đến toàn thân.

“Đừng đi… đừng đi… đừng đi…” Đông Phương không ngừng nỉ non ở bên tai, y dán đầu mình lại đây thật chặt, môi lạnh lẽo một chút một chút run rẩy hôn lỗ tai của ta, rõ ràng dựa gần như vậy, ta thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của y dừng ở bên tai mình làm ngứa cảm, nhưng ta lại nghe thấy thanh âm của y đến từ nơi rất xa, trống trơn.

Y không ngừng thúc dục nội lực, ta có thể cảm thấy chân khí thanh lương như suối nước từ hai tay của y truyền ra, thủy triều dũng mãnh tiến vào kinh mạch của ta, nháy mắt tràn đầy toàn thân ta, sau đó bốc cháy trong đan điền của ta làm thân thể dần dần trở nên lạnh cứng của ta lại khôi phục nhiệt độ cơ thể bình thường.

Nhưng chỉ cần y thoáng tạm ngừng, nhiệt độ cơ thể của ta lại hạ.

Ta cảm thấy ta đã về đến trong thân thể nhưng vẫn không nhúc nhích được, ta giống như không thể phát ra chỉ lệnh cho thân thể mình, tay chân cùng tiếng nói, tuyệt không nghe lời của ta, ta khống chế không được, đây giống như không còn là cơ thể của ta.

Chậm rãi, lại có lực lượng gì đó muốn kéo ta ra bên ngoài, sức rất mạnh, như có thể rút kéo tơ thần trí của ta ra khỏi thân thể, trong lòng ta có chút khủng hoảng, cảm thấy bây giờ mình đang dần thoát ra, ta dùng hết toàn lực trầm xuống, có một dự cảm đáng sợ, lúc này rời đi, sẽ không trở về được nữa.

Đúng lúc này, ta nghe thấy một tiếng khóc tê tâm liệt phế, như là cùng đường, bị bức bách tới cực điểm, lại như đau đến chịu không nổi, áp không nổi mới phát ra tiếng kêu thảm thiết, chỉ có một tiếng như vậy, sau này ta nghe thấy tiếng nức nở Đông Phương liều mạng cắn chặt răng.

Nhưng thanh âm giống như là một cây kiếm sắc nhọn, xuyên thấu qua trái tim của ta, ai cũng kéo không đi, ai cũng đừng mơ làm ta rời khỏi y.

Cửa mở, Dược tiên sinh hiển nhiên bị thanh âm kia kinh động, sau đó ta nghe thấy tiếng bước chân của ông dừng cạnh cửa chưa bước đến. Ta nghĩ vẻ mặt của ông ta nhất định thực bi thương, bởi vì ta cũng vậy.

Càng ngày càng khó chịu, ta phát ngoan, không biết chính mình vì sao lại có khí lực lớn như vậy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chỉ còn lại có một ý niệm, này suy nghĩ này vang vọng trong lòng, như tiếng chuông cổ giác ngộ.

Mí mắt run rẩy.

Một chút không khí mang theo cay đắng chui vào xoang mũi, điều này làm cho đầu óc hỗn độn mê vựng của ta tỉnh táo một chút, ta lập tức giật giật ngón tay, rung động rất nhẹ. Ngực vẫn tức đến lợi hại, ta muốn nói chuyện, trong cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, khô khốc đến nuốt nước miếng cũng không được.

Cuối cùng vẫn đoạt lại hai tay trước.

Trầm trọng giống như sắt đá, ta cực cố sức nâng tay.

Thân thể Đông Phương nháy mắt cứng đờ.

Trước mắt có ánh sáng, tầm mắt hơi hé tan rã mơ hồ chậm rãi rõ ràng, ta thấy được ánh mắt đỏ bừng của Đông Phương.

Trong mắt của y còn nước mắt, không có cách nào khống chế mà rơi xuống.

Há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh, cổ họng như mọc đầy bụi gai. Đành phải thực thong thả thực gian nan mà vươn cánh tay lên, ngón tay cứng ngắc vẫn không thể gấp khúc chạm vào hai má ướt át của y, lau về phía khóe mắt y.

Dược tiên sinh ở cửa cũng ngây ra như phỗng, sợ rằng đã cho ta là xác chết vùng dậy.

Đông Phương yên lặng nhìn ta thật lâu, khóe miệng mếu máo, da mặt run rẩy, tự khóc tự cười, thanh âm như bị xé rách: “Ngươi rốt cục bỏ được tỉnh lại…”

Ngữ khí này nghe có chút hung, mang trách cứ, nhưng âm cuối run rẩy tiết lộ một tia uất ức.

Ta vươn tay bắt lấy cánh tay y, vẫn không thể khống chế tốt khí lực, tay vẫn luôn run rẩy.

“Nghe thấy… Ngươi… Khóc… bỏ… Không được…”

Phí nửa ngày cũng chỉ có thể đứt quãng bật ra vài chữ này, chưa nói xong, trong cổ họng đột nhiên dâng lên mùi tinh ngọt, hộc phun ra một ngụm máu đen, cả người thoát lực, suy sụp đẩy ngã trên người Đông Phương.

“Mau tới! Cứu người a!” Đông Phương dường như là rống lên.

Dược tiên sinh chấn động, vội vàng tiến chuyển ta ra khỏi người Đông Phương. Ta nhắm mắt lại hô hấp từng ngụm từng ngụm, trong nháy mắt chảy ra rất nhiều mồ hôi, không ngừng từ trán chảy xuống, thậm chí tóc mai của ta đều ướt. Nhưng ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ngực hữu lực phập phồng, khối đá mới vừa rồi vẫn luôn ép ta thở không nổi tiêu thất, ta có thể cảm thấy cỗ lực lượng vẫn luôn kéo ta ra khỏi thân thể giống chặt đứt, ta như từ chỗ cao nhảy xuống, có cảm giác rốt cục rơi xuống. Tim đập thình thịch, đều đập đau lồng ngực của ta.

“Thế nào?” Đông Phương mặc thêm quần áo, khẩn trương mà nhìn Dược tiên sinh bắt mạch cho ta, trước mắt ta còn có chút biến thành màu đen, vết đao trên bụng đau vô cùng, không là cái loại đau đớn bén nhọn như dùng kim châm, mà là như có người dùng dao cùn cắt qua cắt lại, chịu tra tấn.

“Mạch tượng đột nhiên nhanh, nhịp không nhảy, ngừng rồi lại đập, thực suy yếu, nhưng vẫn cứu được.” Dược tiên sinh lấy tay ra lau mồ hôi, “Coi như xông qua quỷ môn quan, trước tiên nằm trên giường nghỉ ngơi đi, ta đi bốc thuốc.”

Dược tiên sinh nói xong hấp tấp mà đi rồi, ta nhìn thấy được hưng phấn trước nay chưa từng có trên mặt ông ta, đại khái cảm thấy ta là tài liệu nghiên cứu y học tốt, nếu ông biết ta chết một lần còn trọng sinh cải mệnh, chỉ sợ ông ta sẽ thật tiếc hận trước đó lúc phẩu phúc cho ta không cẩn thận quan sát, nhìn xem ta có gì khác người thường hay không.

Đông Phương vẫn đứng bên giường của ta, không nói lời nào. Quần áo của y còn có chút hỗn độn, vài nút thắt cài sai, vài nút không cài lên, đai lưng cũng lệch. Y nhìn ta không chuyển mắt, ta vẫn cảm thấy đầu choáng váng, nhìn y đều cảm thấy có vài bóng người chồng tại một chỗ, thấy không rõ, bóng tối lại tinh tế mật mật đan lên, trong lòng ta liền luống cuống, không khỏi hô lên: “Nhìn không thấy ngươi… Đông Phương, ta nhìn không thấy ngươi…”

Còn vướng bận, trước mặt sinh tử ai cũng nhát gan, ta bối rối vươn tay về phía y, sờ soạng mọi nơi.

Đông Phương vội vàng tiến lên, ngồi xuống, để ta có thể bắt được y. Tâm vẫn luôn không chỗ sắp đặt liền ổn định, không khỏi dùng hai tay ôm thắt lưng y, khóa chặt vào trong ngực.

Đông Phương cũng thả lỏng ngã vào trong ngực ta, như trút được gánh nặng.

Ta bất tri bất giác ngủ đi.

Sau khi tỉnh lại trời đã tối, trong phòng tràn ngập vị thuốc đông y, tư thế của Đông Phương không được tự nhiên mà bị ta ôm, vẫn luôn không động, ta vừa tỉnh, liền cảm thấy y thở ra một hơi rất lớn, tấm lưng vẫn luôn buộc chặt giống như mèo xù lông đề phòng mãnh liệt suy sụp xuống. Y vẫn luôn không ngủ, y vẫn sợ hãi ta ngủ rồi không tỉnh, vì thế vẫn luôn không dám ngủ. Ta ngẩng đầu nhìn y, y vội vàng mím miệng, làm ra một bộ bình tĩnh: “Tỉnh?”

Ta gật đầu.

“Có tốt hơn chút nào không?” y đưa tay sờ sờ cái trán toàn mồ hôi của ta, “Dược tiên sinh nói ngươi hạ sốt.”

“Ừ.” Ta nói, đầu đích xác không mê mang nữa.

“Đói sao?” Y lại hỏi.

Ta lắc đầu, một chút khẩu vị cũng không có. Y cũng không miễn cưỡng, thân mình trượt xuống, tránh đi vết thương của ta nhưng có thể thân mật mà nằm ở trong khuỷu tay ta, y chôn mặt vào trong gối, không nói lời nào.

Tư thế của y làm ta nghĩ đến bộ dáng y mấy ngày nay nắm chặt lấy cánh tay ta nằm cuộn mình nơi mép giường, khi đó, bóng đêm thật dày phủ trên người y, làm y nhìn thực cô độc, trong lòng ta không khỏi khổ sở.

Ta cẩn thận nhìn sắc mặt của y, trong mắt y tràn đầy tơ máu, sắc mặt tái nhợt, nhìn thực tiều tụy, còn tiều tụy hơn cả khi y bị phản phệ.

Y nhẹ nhàng ngáp một cái.

Ta nói: “Ngươi ngủ đi.”

Y nâng mắt, trong ánh mắt thanh thủy không có cảm xúc gì, chỉ phản chiếu mình ta. Ta vừa muốn nói, thân thể Đông Phương bỗng nhiên buộc chặt, ánh mắt giống như ưng nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh lùng: “Người nào?”

“Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!” Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đầu gối quỳ trên mặt đất, giọng nói người nọ kích động vô cùng, “Thuộc hạ… Thuộc hạ rốt cục tìm được giáo chủ !”

Ta cẩn thận nghe, giọng nói này là của Mộc Thống lĩnh. Hắn không hổ là thống lĩnh vệ Dạ Kiêu, am hiểu nhất là điều tra cẩn thận.

Đông Phương lại không kinh ngạc, vẻ mặt thường thường, chỉ thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

“Giáo chủ, Ngũ Nhạc kiếm phái đã tụ họp, đã đề cử ra minh chủ võ lâm, là chưởng môn phái Tung Sơn, Tả Lãnh Thiện.” Mộc Thống lĩnh nói, “Tại đại hội võ lâm, những chính đạo nhân sĩ đó chính tai nghe thấy tin Nhâm giáo chủ đã chết, lại thấy tận mắt giáo chủ trụy nhai, có lẽ đang muốn thừa dịp Nhật Nguyệt thần giáo như rắn mất đầu mà nhất cử tiêu diệt thần giáo, bọn họ đã thương nghị xong, bảy ngày sau liền muốn vây công Hắc Mộc Nhai.”

Mộc Thống lĩnh dừng một chút, không có nghe thấy Đông Phương đáp lại, đành phải dập đầu lần thứ hai: “Thuộc hạ khẩn cầu giáo chủ lập tức hồi Hắc Mộc Nhai chủ trì đại cục!”

“Ngươi đưa tin về Hắc Mộc Nhai trước.” Một lát sau, Đông Phương chỉ nói một câu như vậy, “Nói mười vị đại trưởng lão trong giáp dốc toàn lực chuẩn bị chiến tranh là được, chính đạo chỉ có Tả Lãnh Thiện và phương trượng Thiếu Lâm tự là cầu lưu tâm, còn lại đều không cần để vào mắt.”

Mộc Thống lĩnh ngạc nhiên: “Giáo chủ? !”

“Bổn tọa rất bận, không rảnh phân thân.” Đông Phương nói.

Mộc Thống lĩnh ngây người.

Cho tới bây giờ Đông Phương nói một không hai, lời y nói chính là mệnh lệnh, y nói, người phía dưới làm theo là được, cho nên có lẽ y cho rằng như vậy là quyết định xong, vì thế ngược lại hỏi chuyện khác “Nhậm Doanh Doanh đâu?”

Mộc Thống lĩnh phục hồi lại tinh thần, cúi đầu bẩm báo: “Nàng tự uống thuốc độc, quan tài đã đưa về Hắc Mộc Nhai.”

Đông Phương trầm mặc một chút: “Táng nàng cùng Nhậm Ngã Hành chung một chỗ đi.”

“Vâng.”

“Ngươi có thể đi xuống, nếu không vội thì tới hiệu thuốc giúp Dược tiên sinh thu dọn thảo dược.”

“… Vâng.”

Bên ngoài không có động tĩnh, sắc mặt Đông Phương dần dần ấm lại, y cúi đầu, giống tiểu hài tử mà cọ cọ ngực của ta, ta sờ sờ đầu tóc của y, hỏi: “Không quay về có ổn không?”

Y nâng mắt, con ngươi tối như mực ngưng mắt nhìn ta: “Ngươi bây giờ không thể chạy đi.”

Ta trầm mặc một hồi: “Ta có thể ở chỗ này chờ ngươi.”

“Không được!” lông mày Đông Phương liền nhăn lại, “Ngươi phải ở cùng ta, ta phải nhìn thấy ngươi, lỡ như…” Vẻ mặt của y liền thay đổi, đôi mắt rũ xuống, giọng nói cũng biến nhẹ, “Ta không thể để cho ngươi rời khỏi ta nữa, ta…”

Ta không để y nói tiếp, cúi đầu ngăn chặn cái miệng của y, miệng Đông Phương còn có chút hương vị mặn chát, ta biết đó là nước mắt chảy vào miệng y, cho đến khi chấm dứt, ta cảm thấy miệng của mình cũng đắng theo, chậm rãi lan vào đáy lòng.

“Ta sẽ không rời đi, ngủ đi, ngươi mệt.” Ta ôm chặt lấy y, xoa xoa tóc của y.

Y ôm cổ ta, mắt nhìn ta.

“Sẽ không, ta luôn luôn ở đây, ngươi vừa tỉnh là có thể nhìn thấy ta.”

Y nhìn ta thật lâu mới chậm rãi cúi đầu, cọ cọ trong ngực ta, sau đó nhắm hai mắt lại. Ta vuốt ve phía sau lưng của y từng chút từng chút, y chậm rãi ngủ đi, nhưng tay ôm ta vẫn không có buông ra.

Thương thế tốt nhanh hơn ta tưởng.

Không lâu sau, ta đã có thể xuống giường đi vài vòng nhưng vẫn không thể làm động tác rất kịch liệt, miễn cho miệng vết thương bị vỡ. Lúc nói những lời này, ngữ khí của Dược tiên sinh có chút ý vị sâu sa, hai con mắt giống như vô ý quét qua người ta và Đông Phương, tâm tình của ta liền uể oải, cũng không thể làm chuyện đó.

Thân thể chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, kẻ thù cũng đã chết, ta chưa bao giờ thoải mái an ổn giống như hôm nay, nhưng mà cảm xúc của Đông Phương lại biến thành suy sụp. Trước mặt người ngoài, y vẫn duy trì bộ dáng giáo chủ cao cao tại thượng như cũ, nhìn không ra cái gì, nhưng lúc chỉ có hai người chúng ta, y sẽ thỉnh thoảng trầm mặc. Có khi buổi tối, y ngủ trong ngực ta rồi bỗng giật mình bừng tỉnh, sau đó toát một đầu mồ hôi lạnh vươn tay thử hơi thở của ta, luôn mãi xác định ta còn sống mới lại nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại lần nữa. Nhưng y thường thường không có cách nào đi vào giấc ngủ nữa, cũng chỉ có thể mở mắt đến hừng đông.

Ta chợt nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy lúc ly hồn, y luôn trầm mặc không nói lời nào mà ngồi ở chỗ kia, nắm tay ta, từ sáng sớm đến hoàng hôn, vô số quang ảnh từ xẹt qua người y, bầu trời tối lại sáng, y luôn rủ mắt ngồi ở chỗ kia.

Khi đó, trong lòng y suy nghĩ điều gì?

Ta thực lo lắng cho y, y lo được lo mất như vậy cực kỳ giống kiếp trước.

Ta chỉ có thể tận khả năng khuyên y, mỗi ngày vừa thấy y liền cười hì hì, ôm lấy y, sờ sờ mặt của y, hôn hôn miệng, cố ý làm nũng với y, dùng một loại ngữ điệu ngay cả chính mình cũng ngại, vừa vỗ giường vừa ngọt dính mà gọi y: “Giáo chủ giáo chủ giáo chủ Đông Phương Đông Phương Đông Phương, đến đi đến đi lại đây đi…”

Đông Phương không đổi sắc mặt đi tới.

Mỗi lần Mộc Thống lĩnh cùng Dược tiên sinh nghe thấy đều nhịn không được rùng mình một cái.

Đại khái là cố kỵ đến thương thế của ta, lại còn sợ hãi hơn mười ngày ta hôn mê kia, Đông Phương thật ngoan ngoãn phục tùng, ta thăm dò điểm mấu chốt của y một lần nữa, lần nào y cũng lựa chọn thoái nhượng.

Ví dụ như, ta ở trước mặt Mộc Thống lĩnh cùng Dược tiên sinh muốn y đút cơm cho ta. Y trừng ta một cái, nhưng vẫn cầm lấy bát đũa, đút một ngụm một ngụm, sau đó ta liền cười tủm tỉm áp qua, dùng miệng dính đầy mỡ mà hôn y, Đông Phương bị ta hôn đến sắc mặt từng bước từng bước tái đi, gân xanh trên trán đều hiện lên.

Mộc Thống lĩnh cùng Dược tiên sinh thực trầm mặc, cúi đầu bới cơm.

Nửa tháng sau, vết thương của ta đã kết vảy, chúng ta quyết định khởi hành về Hắc Mộc Nhai.

Dược tiên sinh không chịu rời khỏi thôn, ông nói y thuật của Bình Nhất Chỉ và mình sàn sàn như nhau, ngày nay thương thế của ta đã ổn định, không cần ngày ngày coi chừng nữa. Khi rời đi, nhìn lại thôn trang cũ kỹ lẳng lặng đắm chìm trong ánh hoàng hôn này, những người dân chất phát ở đây, nghĩ thầm rằng nếu có ngày già rồi, ở chỗ này an hưởng tuổi già cũng không tồi.

Trên đường nghe được thám tử hồi báo. Ngũ Nhạc kiếm phái đã vây quanh Hắc Mộc Nhai hai ngày, nhưng tìm không thấy đường đi lên, mỗi môn phái đều không muốn đệ tử của mình đi tiên phong dò đường, vì thế lục đục cãi nhau hai ngày vẫn chưa lên được chương trình.

Đông Phương ngồi ở trên xe ngựa cười lạnh một tiếng: “Năm bè bảy mảng.”

Ta nằm lệch trên người Đông Phương, kê bắp đùi của y, ôm thắt lưng y, ăn đậu Hà Lan trong bát của y.

Đi đường cát vàng đầy trời, ngẫu nhiên xe lăn phải cục đá sẽ lay động một chút. Đông Phương dùng hai tay che chở ta, y vẫn lo lắng vết thương của ta sẽ vỡ ra, cau mày, không vui mà nói với Mộc Thống lĩnh: “Đi chậm một chút nữa! Nhanh như vậy làm gì!”

Chờ Đông Phương nói lần thứ ba, rốt cục Mộc Thống lĩnh uất ức vén mành lên, chỉ thấy bên con đường có ông lão tám mươi tuổi cõng gánh hành trang nặng trĩu run rẩy đi đường chậm rãi vượt qua xe ngựa của chúng ta…

Ta: “…”

Lúc tới dưới chân núi Hắc Mộc Nhai sương đã nổi lên bốn phía, trời là màu xanh lam sâu kín, xa xa có thể trông thấy bên bờ sông có rất nhiều đống lửa, còn có người giang hồ kết đội thành quần, bọn họ đang chẻ củi nướng thịt, vừa thấy có xe ngựa đi lại đây, người đi tuần tra cảnh giới liền rút nửa kiếm, quát lớn một tiếng: “Đứng lại! Người nào!”

“Ngươi không xứng biết.”

Đông Phương lười biếng vén mành, ôm thắt lưng của ta nhắc ta lên, trực tiếp vận khinh công, nhảy ra.

Mủi chân điểm trên mặt nước, một cái chớp mắt liền dừng trên con thuyền không biết từ khi nào xuất hiện ở giữa sông.

Hồng y bay bay, trong ngực còn ôm một người.

Chính đạo đương nhiên có người mắt sắc, nhất thời kêu lên: “Đông Phương Bất Bại! Đó là Đông Phương Bất Bại!”

Thoáng chốc, một mảnh ồ lên, tiếng đao kiếm thoát ra vang lên liên tiếp.

Dừng một chớp mắt, có người hỏi: “Đông Phương Bất Bại ôm người ăn mặc loè loẹt kia, là nữ nhân của y?”

“Vậy cũng quá…”

“Haiz, các ngươi không biết sao, đó không phải nữ nhân, là nam sủng của y…”

Vừa nghe từ “Loè loẹt” kia, sắc mặt ta liền tối sầm, sau khi nghe được câu phía sau, mặt càng đen.

Đối với y sức đang mặc, ta cũng là có nỗi khổ riêng. Quần áo của ta phần nhiều là vải bông hoặc vải thô, nhưng Đông Phương sợ vải dệt đó sát lên miệng vết thương bất lợi cho khép lại, nhưng trong thôn nhỏ phải đi đâu để tìm lăng la tơ lụa? y liền hủy y phục của mình, may lại mấy bộ quần áo tơ lụa cho ta, sau đó còn ném hết quần áo của ta đi. Y yêu thích đều là nhan sắc đậm rực rỡ, hồng, tím, thêu thùa lại cực dụng tâm, một đóa một đóa mẫu đơn lớn, nở rộ rực rỡ, y mặc vào đương nhiên là đẹp đến không biết phương hướng, ta mặc vào…

Vô cùng thê thảm.

Chính vì vậy dọc đường đi Mộc Thống lĩnh nhìn thấy ta, khuôn mặt nghiêm túc liền co rút lợi hại.

Đông Phương không để ý tới những nghị luận sôi nổi đó, sau khi đứng vững, y liền tự giác chắn trước người ta, ta cũng không tranh với y, hai tay từ phía sau đưa qua ôm thắt lưng y, đầu đặt trên bả vai y, ngáp một cái.

“Nghe nói các vị chưởng môn mang theo môn hạ đệ tử đến thần giáo của ta làm khách, ” Đông Phương thản nhiên nói, giọng nói của y không lớn, lại rõ ràng xuyên thấu truyền đến trong tai mỗi người, “Bổn tọa đặc biệt chuẩn bị chút lễ vật cho các vị…”

Không chờ người đối diện phản ứng, Đông Phương búng tay một cái.

Chỉ nghe vài tiếng vang bang bang, cái gì đó rơi trên mặt đất, sau đó nghe thấy có người hô một tiếng: “Chạy mau!” Sau đó chính là tiếng nổ ầm ầm liên tiếp, vũ lực cao cường thì sớm đã nhảy ra vài chục trượng, lông tóc vô thương, nhưng rất nhiều đệ tử phổ thông nháy mắt bị lửa nuốt hết, bị hỏa khí nổ cụt tay cụt chân đầy rẫy, nhất thời tiếng kêu rên không ngừng vang lên bên tai, giữa đêm nghe hết sức lạnh người.

Mộc thống lĩnh sớm đã bí mật đứng lên chuẩn bị lặng lẽ bơi lên thuyền, Đông Phương gật đầu với hắn.

Khói đặc tán đi, chúng chưởng môn vừa thấy sắc mặt đều xanh mét. Có người mắng: “Đông Phương Bất Bại ngươi là đồ tiểu nhân ti bỉ vô sỉ! Dám dùng loại thủ đoạn đê tiện này! Ta phi! Người trong ma giáo quả nhiên ngoan độc! Người người đều nên bị tru di!”

Ta nhịn không được châm chọc: “Các vị thừa dịp giáo chủ nhà ta không ở đây, trong giáo lại gặp đại biến nhiều lần, liên hợp vây công thần giáo của ta, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Thật sự là quang minh chính đại! Phẩm hạnh cao thượng! Làm cho người khâm phục không thôi a!”

“Chỉ là tên nịnh sủng, miệng lưỡi lại bén nhọn.” Có một nữ nhân sắc nhọn đánh trả nói, “Không hổ là ma giáo giáo chủ, không yêu khăn trùm yêu tu mi, làm việc thật không giống người thường, nếu là mỗi ma giáo giáo chủ đều tự đoạn hương khói như Đông Phương giáo chủ đây thì chính đạo chúng ta không cần hao tâm tổn trí trừ hại vì giang hồ, thật bớt lo.”

Đối diện cười vang một mảng.

Khóe mắt thoáng nhìn hàn khí trên mặt Đông Phương càng ngày càng nặng, biết y tức giận. Ta giống như bạch tuộc ôm lấy y, nói: “Giáo chủ, sư thái kia ghen tị ta đó, ngươi tức giận cái gì, chính nàng ta cả đời không được hưởng qua chỗ tốt của nam nhân, trong lòng muốn đến hoảng, lại ngại môn quy không dám lộ ra, còn không cho nàng chua chát vài câu? Nhìn xem, bị ta nói trúng đi, ngươi xem mặt của nàng đều lệch đi rồi, chậc chậc, như vậy càng không có ai muốn, giáo chủ đừng để ý tới nàng, đến, hôn một cái, chúng ta tức chết nàng.”

Trước mặt mấy trăm người, ta ôm mặt của y hôn lên thật sâu, đầu lưỡi dạo qua một vòng trong miệng y, lúc tách ra cảm thấy có chút chưa đã nghiền, vì thế lại hôn bẹp bẹp lên hai má của y hai cái.

Mộc Thống lĩnh: “…”

Ngũ Nhạc kiếm phái: “…”