Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Yêu Đương Ngọt Ngào

Chương 23: Ngoại truyện: Lạc thú yêu một người



Trước khi Lâm Lạc Lạc xuất hiện, Cố Thần Hi chưa bao giờ nghĩ tới việc cưới vợ sinh con, cũng như hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành hoàng đế.

Tiên hoàng trước lúc băng hà, đã từng không ngừng một lần nói với hắn, nếu hắn muốn làm hoàng đế, ông ta có thể trực tiếp hạ chỉ truyền ngôi, chỉ cần hắn đối xử tử tế với tiểu Thái Tử là được.

Lời này của tiên hoàng là có ý thử, cũng có sự thỏa hiệp bất đắc dĩ. Dưới tình huống loạn trong giặc ngoài bị cường địch vây quanh như bây giờ, đối với tiểu Thái Tử mới vài tuổi mà nói, thì tất nhiên là Vương gia tay cầm binh quyền uy danh hiển hách đăng cơ sẽ càng thêm ổn định lòng người. Đồng thời cũng có thể phòng ngừa hắn vì đăng cơ mà mưu hại tiểu Thái Tử.

Cố Thần Hi suy tư hồi lâu, chung quy vẫn từ chối, hắn nâng đỡ tiểu Thái Tử thượng vị, đuổi cường địch đi, nội bình định loạn, chỉ ngắn ngủn ba năm đã dẫn dắt quốc gia đi vào quỹ đạo, làm cho những quốc gia khác không dám khinh thường.

Hắn am hiểu đùa bỡn quyền mưu, cũng có thể mưu tính lòng người, nhưng đối với mấy thứ này, hắn không chấp nhất, cũng không tìm thấy động lực làm hoàng đế.

Dưới sự dạy dỗ của hắn, tiểu hoàng đế cũng ngày càng lớn lên, trong mắt dần dần có hùng tâm tráng chí và không cam lòng càng ngày càng nhiều. Những thứ đó Cố Thần Hi đều xem ở trong mắt, nhưng hắn không để ý, nếu tiểu hoàng đế không có những cảm xúc đó, hắn ngược lại sẽ hoài nghi y không thích hợp để làm hoàng đế.

Nhưng tiểu hoàng đế vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn của hắn, vốn định mài giũa y thêm mười năm, chờ y chân chính lớn lên, chờ đến thời điểm y có thể hoàn mỹ che giấu không cam lòng cùng những cảm xúc tiêu cực khác của mình, thì y mới là một hoàng đế chân chính.

Mấy năm nay hắn có tự để lại đường lui cho bản thân, hắn tính qua mấy năm đợi tiểu hoàng đế đạt tiêu chuẩn rồi thì hắn sẽ trả lại quyền lực cho y, còn mình thì ẩn cư.

Thẳng đến tiệc mừng thọ ngày đó của ông ngoại, hắn nhìn thấy nữ thích khách nào đó tới đâm (đưa) giết (chết)*, trên tiệc mừng thọ náo nhiệt ồn ào, hắn lại quỷ dị nghe được tiếng tim đập của chính mình.

*Ý nói mặt ngoài là tới để ám sát ảnh, nhưng thực tế lại là “lễ vật” Lý Trí Dã đưa tới giết để lấy được sự tin tưởng.

Hắn không phải thằng nhóc chưa trải đời gì, thực mau đã hiểu rõ cảm giác của bản thân —— hắn có chút hứng thú với cô.

Hắn ngay từ đầu không định thuận theo chút hứng thú này, vì thế hắn cho cô đủ loại cơ hội, trong tối ngoài sáng dụ dỗ cô hành động, chỉ cần cô động thủ, thì cô sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng cô lại cố tình không ra tay!

Cho cô nhiều cơ hội hạ độc, cô lại không nắm chắc, cho cô cơ hội gần người để thọc đao, cô cũng không động thủ……

Sau khi chế trụ cô, hắn để lại một sơ hở, hắn là đang muốn nói rằng hắn đã biết được thân phận của cô, lấy chuyện này bức cô phải động thủ.

Nhưng cô lần nữa không ra bài như lẽ thường, lại còn an tâm ngồi ở trong lòng ngực hắn, thậm chí còn thảnh thơi hơn không ít người ở trong yến hội. Có tâm tình nhấm nháp đồ ăn trên bàn, còn sẽ mỉm cười ngọt ngào, cái miệng nhỏ nhắn hở một chút là nói bậy, cũng không biết cô bịa ra mấy chuyện lung tung rối loạn đó bằng cách nào.

Hắn thừa nhận, cô như vậy, còn hấp dẫn hắn hơn vừa nãy.

Khi cô chủ động chắn đao cho hắn, hắn liền hạ quyết định, thuận theo tâm ý của mình.

Nữ thích khách thì thế nào? Muốn ám sát hắn thì làm sao? Cố Thần Hi hắn, chẳng lẽ còn không thuần phục được một tiểu nữ tử? Cô nhất định sẽ khăng khăng một mực đi theo hắn, trở thành nữ nhân của hắn.

Nhưng cô quỷ kế đa đoan, xác thật vượt qua tưởng tượng của hắn, cô cứ lần lượt vượt qua điểm mấu chốt, hung hăng dẫm lên mặt mũi của hắn, lại còn kiêu ngạo xoát cảm giác tồn tại, đùa giỡn người hắn phái đi bắt giữ cô. Không chỉ thế, cô còn dám cho bồ câu đưa thư tới oán giận với hắn, nói đôi thủ hạ kia của hắn quá mức thô bạo, làm hỏng thứ gì đó của cô rồi bắt hắn phải bồi thường……

Mỗi lần đọc thư cô gởi, hắn luôn phải làm tốt chuẩn bị tâm lý, phòng ngừa lại lần nữa bị cô chọc cho tức giận.

Nhưng không thể phủ nhận, cô như vậy xác thật lần lượt lay động tâm hắn, làm hắn càng thêm trầm mê, cuối cùng nhịn không được tự mình ra tay, thiết kế một thiên la địa võng, tự mình “bắt” cô trở về.

Bình sinh lần đầu tiên, hắn lựa chọn thỏa hiệp, hắn cúi đầu, hắn không thuần phục được cô, đành phải để cô muốn cái gì hắn liền đưa cái đó, cầu cô lưu lại bên người.

Hắn đã từng cho rằng, cho cô một vị trí Trắc phi, đối với cô cũng đã là một loại trèo cao, nhưng sau đó lại hắn cảm thấy, làm Vương phi cũng quá ủy khuất cô.

Hắn hủy bỏ kế hoạch đã định ra, hoàn toàn vứt bỏ chuyện quy ẩn núi rừng, hắn không muốn cô đi theo hắn chịu một chút ủy khuất nào.

Cô đáng giá với những thứ tốt nhất.

Quyền quân đội của vương triều Đại Hưng đều ở trong tay hắn, văn võ bá quan cũng có hơn phân nửa như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nếu hắn muốn làm hoàng đế, tùy thời đều có thể thượng vị.

Nhưng hắn mưu tính thật cẩn thận, bởi vì độc trên người Lâm Lạc Lạc còn chưa giải, cho nên trước hết hắn cần tìm ra giải dược, đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Ám Dạ lâu không có nghiên cứu chế tạo ra giải dược chân chính, vì thế Cố Thần Hi lục soát tất cả các điển tịch trong nhà, tìm được phương thuốc độc dược ban đầu rồi đưa nó cho người của Thần Y Cốc. Trải qua suốt hai tháng, Thần Y Cốc mới nghiên cứu chế tạo ra một viên giải dược duy nhất.

Tất cả điều này hắn đều không nói cho cô, chẳng sợ trong lòng nôn nóng tới cực điểm, thì hắn ở trước mặt cô cũng chưa bao giờ biểu lộ nửa phần.

Thời điểm đưa giải dược cho Lâm Lạc Lạc ăn, lòng Cố Thần Hi như treo lơ lửng trên cao, trong đầu hiện lên vô số “nếu”……

May mắn giải dược hữu dụng.

Độc trên người cô được giải, hắn cũng không còn nỗi lo về sau, dễ dàng bắt lấy ngôi vị hoàng đế.

Chỉ có ngôi vị hoàng hậu, mới không ủy khuất cô.

————

Sau đêm tân hôn, Cố Thần Hi cảm thấy mỹ mãn tỉnh lại, hoàng hậu của hắn vẫn còn ngủ say, trên da thịt tuyết trắng là những đốm đỏ chi chít, trên khuôn mặt nhỏ cũng có mệt mỏi nhè nhẹ.

Cố Thần Hi có chút chột dạ, nhẹ nhàng giúp cô mát xa huyệt vị, đồng thời dùng nội lực giúp máu tuần hoàn nhanh hơn, để khi cô tỉnh lại sẽ không khó chịu.

Không biết qua bao lâu, Lâm Lạc Lạc cuối cùng cũng tỉnh lại, toàn thân ấm áp dễ chịu, cũng không khó chịu ở nhiều nơi, cô còn tưởng rằng hôm nay sẽ eo đau lưng nhức chân chuột rút chứ.

“Hoàng hậu, nàng tỉnh rồi?” Trong thanh âm của Cố Thần Hi có vài phần nịnh nọt, còn thò lại gần muốn hôn cô.

“Cút ngay đồ lưu manh.” Lâm Lạc Lạc nằm ở trên giường, cảm giác mình không còn sức lực, tay đẩy hắn cũng mềm như bông.

Bộ dáng mềm mại vô lực kia của cô, Cố Thần Hi xem đến yết hầu lăn lộn lên xuống, trong lòng lại từng đợt lửa nóng, hắn nhẹ nhàng giúp cô đấm vai: “Bên cạnh có xây cái suối nước nóng, hoàng hậu đi ngâm thử xem?”

Lâm Lạc Lạc vốn dĩ không định để ý tới hắn, nhưng ngâm suối nước nóng xác thật làm tâm cô động. Tối hôm qua làm ầm ĩ đã khuya, Cố Thần Hi chỉ giúp cô lau qua loa, sau đó cả người nóng hầm hập bị hắn ôm ngủ cả đêm, cho nên bây giờ trên người có chút nhão nhão dính dính.

“Được rồi.” Cô liếc xéo hắn, “Không cho xằng bậy.”

Ánh mắt kia như là mang theo móc câu, làm tâm hắn tức khắc ngứa, nhưng hắn không biểu lộ ra nửa phần, chỉ tùy ý khoác một chiếc áo ngoài lên người, rồi cùng bế cô và cả chăn lên đi đến suối nước nóng ở sảnh bên.

Giữa nơi này và sảnh bên có một lối đi, vì thế có thể qua đó tắm rửa bất kì lúc nào, Cố Thần Hi rất hưởng thụ việc ở một mình với cô, cho nên không gọi người tới.

Cửa sảnh bên vừa mở ra, mùi hương độc nhất của suối nước nóng liền ập vào trước mặt, suối nước nóng được xây thành hình vuông, chiếm diện tích rất lớn, cảm giác như nó không những dùng để tắm rửa mà đến bơi lội cũng có thể.

“Thích không?” Nhìn hai mắt cô sáng lên, Cố Thần Hi liền biết cô khẳng định là thích, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi ra.

“Hừ, cũng không tệ lắm.” Lâm Lạc Lạc vẫn còn giận hắn, “Nếu như chàng không ở, ta sẽ càng thích.”

Cố Thần Hi: “……”

Hắn đặt cô lên thành bể, cô chậm rãi đi vào trong nước, cảm thụ cảm giác bị nước ôn tuyền từng chút một nuốt hết: “Thật thoải mái.”

Hắn cũng đi xuống: “Ta dùng nội lực mát xa cho nàng một chút, sẽ càng thoải mái.”

“Dừng.” Lâm Lạc Lạc bơi ở trong nước, “Đừng có tới gần ta, đồ háo sắc.”

Cố Thần Hi nhìn cô từ trên xuống dưới, thân mình thon dài trắng trẻo giống một mỹ nhân ngư, ở trong nước uốn éo linh hoạt lại mỹ diệu, làm hắn nhịn không được tới gần, quấn lấy cô ôm hôn thắm thiết.

————

Hoàng đế và hoàng hậu của vương triều Đại Hưng có tẩm cung của từng người, dựa theo quy củ thì đế hậu trước ba ngày đại hôn ở Thánh Càn Cung, sau đó hoàng hậu phải dọn về Phượng Nghi Cung.

Nhưng Cố Thần Hi ghét bỏ Phượng Nghi Cung không tốt, do đó vẫn luôn cho người đại tu, vì thế Lâm Lạc Lạc thuận lý thành chương ở tại Thánh Càn Cung, căn bản không có dọn về.

Các đại thần ngay từ đầu còn không biết, bọn họ chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao lúc nào cũng có thể gặp được hoàng hậu nương nương? Chẳng lẽ hoàng hậu nương nương thường xuyên tới tìm hoàng đế bệ hạ sao?

Nhưng có một ngày mấy đại thần nói chuyện phiếm, thuận tiện nói ra chuyện thường xuyên nhìn thấy hoàng hậu, sau đó mấy người hai mặt nhìn nhau, lại xem xét thời gian một chút, liền phát hiện không thích hợp.

“Tính thêm khoảng thời gian này, có nghĩa là Hoàng Hậu vẫn còn ở Thánh Càn Cung sao?” Tả thừa tướng nhíu mày nói.

“Đã ba tháng trôi qua, không thể đi?” Hữu thừa tướng vuốt râu.

Mấy người vội vàng tìm người trong cung hỏi một chút, vì thế mới biết Phượng Nghi Cung đến nay vẫn còn sửa chữa lại.

“Công Bộ làm ăn cái kiểu gì không biết? Sắp nửa năm rồi mà vẫn còn chưa sửa xong?” Mấy người đồng thời làm khó dễ Công Bộ thượng thư.

Công Bộ thượng thư muốn nói lại thôi, chẳng lẽ Công Bộ bọn họ không cần mẫn hay sao? Lúc trước bọn họ ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, trong một tháng đã sửa chữa xong Phượng Nghi Cung, nhưng hoàng đế không hài lòng thì có biện pháp gì khác ư? Ông ta căn cứ vào những vấn đề hoàng đế đưa ra sửa chữa lại lần nữa, vốn tưởng rằng lần thứ hai sẽ ổn, ai biết được hoàng đế vẫn ghét bỏ đầy mặt như cũ, lấy ra một sọt chỗ xấu.

Ngày nọ nhìn thấy bệ hạ và hoàng hậu ở chung, Công Bộ thượng thư liền hiểu ra, có lẽ hoàng đế bệ hạ không phải là không hài lòng với thành quả của ông ta, mà hắn chỉ là đơn thuần cố ý kiếm chuyện, thuần túy không hy vọng người ta ở tại Phượng Nghi Cung mà thôi.

Vì thế sau này ông ta để cho thủ hạ chậm rãi sửa, hiện giờ đã mấy tháng trôi qua nhưng hoàng đế hoàn toàn không thúc giục. Ngày nọ hoàng hậu hỏi còn bao lâu thì mới sửa xong, ông ta cố ý nói một đống thứ phải làm, chung quy lại là còn rất lâu, khi đó hoàng đế còn cho ông ta một ánh mắt tán thưởng.

Cho nên tâm ông ta rất kiên định, chăm chỉ làm việc với thủ hạ, cố gắng khắc hoa lên từng khối gạch của Phượng Nghi Cung, điều mà một hai năm không thể làm xong.

Công Bộ thượng thư suy nghĩ, cho dù dung nhan của hoàng hậu có tốt đến đâu, nhưng một hai năm sau thì cảm tình của hoàng đế cũng nên phai nhạt đi?

Những lời này ông ta cũng không nói rõ ra, chỉ mịt mờ nói: “Chuyện giữa bệ hạ cùng hoàng hậu, các ngươi cần gì phải xen vào?”

Tả - Hữu Tể tướng rất không cao hứng, ngày hôm sau đã buộc tội Công Bộ thượng thư trên triều, nói ông ta ngồi không ăn bám, việc sửa chữa lại Phượng Nghi Cung đến nay vẫn chưa hoàn thành.

Bọn họ dõng dạc hùng hồn nói một đống, mặt ngoài là buộc tội Công Bộ thượng thư, kỳ thực lại là uyển chuyển nói: Bệ hạ, hoàng hậu nên dọn ra Thánh Càn Cung, cứ ở tại nơi đó, không hợp quy củ.

Cố Thần Hi trước sau lười biếng nghe, chờ bọn họ nói đến miệng khô lưỡi khô, hắn mới nhàn nhạt nói: “Thật ra trẫm rất vừa lòng, Phượng Nghi Cung cần phải nghiêm túc tu sửa, Phong ái khanh về sau cũng không thể qua loa mới đúng.”

Muốn hoàng hậu dọn ra? Nằm mơ đi!

Tả Hữu thừa tướng liếc nhau, đồng thời câm miệng, Công Bộ thượng thư hoàn toàn yên tâm.

Vì thế Phượng Nghi Cung vẫn luôn ở trong trạng thái sửa chữa lại, một năm, ba năm, năm năm, mười năm……

Hoàng hậu mang thai, không có dọn ra; hoàng hậu sinh con, không có dọn ra; thẳng đến khi Thái Tử trưởng thành, cô vẫn ở tại Thánh Càn Cung như cũ.

Các đại thần triều đình chỉ có thể cạn lời mà chống đỡ.

————

Sau một năm thành thân, Lâm Lạc Lạc vẫn không mang thai, các đại thần triều đình lại sốt ruột hoảng hốt lên, tấu chương thỉnh cầu hoàng đế nạp phi chồng lên một lớp thật dày.

Mệnh phụ* triều đình cùng một ít tông thân hoàng thất đều sôi nổi tới cầu kiến Lâm Lạc Lạc, dùng lời lẽ khuyên cô chủ động nạp phi cho hoàng đế, cho dù hoàng đế sủng hạnh mấy tiểu cung nữ cũng không tồi, tóm lại chính là vương triều Đại Hưng ít con nối dõi, hoàng đế nên ban phát hạt giống, hoàng hậu không nên cả ngày bá chiếm hoàng đế, phải vì con nối dõi hoàng gia mà suy nghĩ.

*Mệnh phụ (命妇): Gọi chung là phụ nữ có phong hào. Mệnh phụ được hưởng các đãi ngộ và lễ nghi khác nhau, và thường được dùng để chỉ mẹ của các quan viên, hoặc vợ sẽ được gọi là “Cáo mệnh phu nhân”. Phong hào của phụ nữ của các triều đại phong kiến thường được xác định theo cấp bậc và tước vị của chồng mình. Từ thời Đường về sau cũng hình thành một hệ thống. Mệnh phụ trong hậu cung bao gồm một hậu, bốn phi, chín tần (cấp cao); tiệp dư, mỹ nhân, tài tử (trung cấp); bảo lâm, ngự nữ, thải nữ (cấp thấp).

“Bổn cung không chọn được người thích hợp, các ngươi có muốn đề cử người nào không?” Lâm Lạc Lạc mỉm cười hỏi.

Loại chuyện như tiến cung tới khuyên nhủ này, vốn dĩ chính là mang theo tư tâm, bọn họ thấy hoàng hậu toàn bộ hành trình đều cười, như thể tính tình cực kì tốt, vì thế do dự không bao lâu đã sôi nổi đề cử, trên cơ bản đều là nữ hài tử có quan hệ với nhà mình.

Nhưng Lâm Lạc Lạc có chút kinh ngạc, cô vậy mà còn nghe được có người đề cử Liên Ánh Tuyết, thật không hổ là người có vầng hào quang của ngụy nữ chủ, chẳng sợ năng lượng của vầng hào quang không còn nhiều lắm, nhưng vẫn có thể mang đến không ít vận may cho nàng ta.

Cô giả vờ bị thuyết phục, để nhóm mệnh phụ đưa chân dung người mình đề cử vào, bọn họ còn tưởng rằng hoàng hậu bị thuyết phục thật, cho nên trong lòng một bên cảm thấy hoàng hậu mềm yếu, một bên lại âm thầm cao hứng.

Vì thế hoàng đế bệ hạ xử lý xong triều chính trở về, liền nhìn thấy hoàng hậu nhà mình đang thưởng thức một đống chân dung, một bên xem còn một bên nói thầm: “Sao nhìn thế nào cũng thấy không khác nhau lắm?”

Tha thứ cho cô, cô thật sự không biết thưởng thức chân dung của người cổ đại.

Lục Song và Lục Ngọc hầu hạ cô ở vương phủ lúc trước hiện giờ đã trở thành đại cung nữ của cô, hai người muốn nói lại thôi: Rõ ràng khác nhau rất nhiều.

“Đây, cái này như cái vừa nãy, ngoại trừ quần áo không giống nhau, thì những thứ khác không phải đều giống nhau sao?” Lâm Lạc Lạc vẻ mặt mờ mịt.

Bộ dáng buồn rầu đầy mặt kia của hoàng hậu, Cố Thần Hi càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, nhịn không được cười ra tới.

“Chàng lại đây.” Cô vẫy tay.

Hắn nắm tay Lâm Lạc Lạc, đến bên cạnh ngồi rồi đặt cô lên trên đùi mình, lấy tư thế thoải mái dễ chịu ôm lấy cô. Hai người thường xuyên như vậy, Lâm Lạc Lạc cũng đã quen, liền tùy ý dựa vào trong lòng ngực hắn, chỉ vào hai bức chân dung vừa nãy hỏi: “Chàng thành thật nói cho ta, hai người này lớn lên giống nhau không?”

“Không giống nhau.” Cố Thần Hi mỉm cười nói.

Lâm Lạc Lạc lại cẩn thận so sánh hai bức chân dung: “Cái nào đẹp hơn?”

Cố Thần Hi: “……”

“Hửm?” Hồi lâu không nghe được câu trả lời, cô quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.

“Đều thực xấu, phi thường xấu.” Cố Thần Hi hôn mấy miếng ở má cô, “Xấu hơn cả Trường Minh.”

Đại tổng quản Trường Minh: “……”

Nếu thật là như vậy, hắn nằm mơ cũng phải cười chết, kia chính là hai cô nương đẹp như hoa như ngọc.

Nhìn chân dung một chút, rồi lại quay sang nhìn Trường Minh một lát, Lâm Lạc Lạc bỗng nghĩ ra một ý tưởng kỳ quái: “Nghe nói trong hoàng cung có mấy họa sư? Không bằng để bọn họ tới vẽ cho các ngươi?”

Cô thật ra muốn thử xem, so sánh giữa chân dung và bức họa, cô có thể nhận ra hay không.

Thấy cô hưng phấn như vậy, Cố Thần Hi tự nhiên không phản bác, vì thế triệu hoán họa sư lại đây. Đến nỗi trên bàn làm việc vốn dĩ bày biện mấy chục bức chân dung, thế mà Lâm Lạc Lạc chỉ rời đi nhìn bức họa của Trường Minh một lát, lúc trở về đã phát hiện án bàn sạch sẽ, đến một bức họa cũng không lưu lại.

Cô đưa cho Cố Thần Hi một ánh mắt “coi như chàng thức thời”, hắn thuận thế giữ chặt lấy cô: “Vi phu cũng biết vẽ, không bằng vi phu tự mình vẽ cho hoàng hậu một bức?”

“Thật sao?” Hai mắt Lâm Lạc Lạc tỏa sáng, “Được a.”

Do đó hắn kéo cô đến phía sau, còn bị lột sạch quần áo, ngón tay và môi hắn bơi lội ở trên người cô.

Lâm Lạc Lạc: “……”

Cố Thần Hi còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cần phải biết rõ ràng từng chỗ một, như thế vẽ ra mới là tinh chuẩn và thần vận nhất.

Đúng là lý do khoái thác không biết xấu hổ!

Lâm Lạc Lạc bị hắn va chạm đến đong đưa trước sau mơ mơ màng màng đưa ra đánh giá.

Cô còn tưởng rằng Cố Thần Hi lúc trước là chơi cô, nhưng mà khi cô tỉnh ngủ, lại phát hiện hắn thật sự vẽ cho cô một bức họa.

Là bộ dáng cô đại hôn năm trước, đầu đội mũ phượng phi thiên kim sắc, mặc một chiếc áo cưới hồng rực thêu kim phượng. Phía dưới không vẽ giày thêu mà chỉ thấy thấp thoáng một viên trân châu to như mắt rồng, làm cho người ta vô hạn mơ màng. Nụ cười như ẩn như hiện trên mặt, đôi mắt giống như dòng nước mùa xuân, vừa như một mảnh lạnh nhạt.

“Thật là đẹp mắt.” Đến chính cô cũng nhìn đến ngây người, “Ta lớn lên thật là đẹp mắt.”

“Đúng, hoàng hậu thật là đẹp mắt.” Cố Thần Hi dở khóc dở cười ôm cô.

“Đã lâu như vậy, chàng còn nhớ rõ đến thế sao?” Cô chọc ngực hắn, “Hoàng đế bệ hạ của chúng ta, thật sự thích ta như vậy luôn?”

Cố Thần Hi đạm cười không nói, chỉ là ôm cô hôn, thật lâu không muốn buông ra.

Hắn có bao nhiêu thích cô, lời nói làm sao có thể miêu tả rõ ràng? Chỉ có thể dùng nhiệt tình để truyền đạt.

Vì thế vừa mới tỉnh ngủ không lâu, Lâm Lạc Lạc lại mệt đến ngủ quên mất.

————

Lâm Lạc Lạc vốn dĩ chỉ đề nghị vẽ tranh cho những người xung quanh mình, nhưng Cố Thần Hi lại đột phá tư duy, làm cho các họa sư trong cung ăn không ngồi rồi đã lâu đi vẽ cho tất cả cung nữ một bức họa.

Dưới sự thúc đẩy cố ý của Cố Thần Hi, chuyện này ở trong cung lập tức khiến cho bên ngoài sóng to gió lớn, kết hợp với việc trong khoảng thời gian này các đại thần liên tiếp khuyên bảo hoàng đế nạp phi, cùng với nhóm mệnh phụ đưa bức họa cho hoàng hậu, mọi người sôi nổi suy đoán, cho rằng Cố Thần Hi là thật sự chuẩn bị muốn tuyển phi.

Giống như đổ một gáo nước lạnh vào chảo dầu sôi, yêu ma quỷ quái trong ngoài hoàng cung bắt đầu sinh động lên, có kẻ hối lộ cho các họa sư, cũng có kẻ ngầm hãm hại một số người có dung mạo mỹ lệ, người thân ngoài cung và người trong cung cũng liên lạc thường xuyên……

Cố Thần Hi đi ở trên đường, số lần ngẫu nhiên gặp được các loại kỳ quái cũng nhiều lên, còn có người tìm cơ hội tiến đến trước mặt Lâm Lạc Lạc, bày tỏ đủ kiểu trung thành với cô……

Cuồng hoan như vậy giằng co mười ngày, Cố Thần Hi đột nhiên ra một thánh chỉ: Chỉ chừa lại một ít cung nữ, còn toàn bộ những người khác trục xuất trở về nhà trước, để các nàng tự chủ hôn phối.

Thánh chỉ này vừa ra, trong ngoài triều đình lập tức chấn động, cho dù đa mưu túc trí như Tả - Hữu thừa tướng cũng đều khiếp sợ nửa ngày nói không ra lời.

“Bệ hạ không thể a!”

“Ồ?” Cố Thần Hi cười như không cười nhìn về phía người nói chuyện, “Vì sao?”

“Này, này, bệ hạ, hiện tại tuy rằng trong cung chỉ có hai vị chủ tử là ngài và hoàng hậu, nhưng chờ những phi tần khác vào cung, chẳng phải nhân thủ sẽ không đủ sao?”

Tiểu hoàng đế đã thoái vị, Thái hậu và phi tần cùng với những người từng được tiểu hoàng đế sủng hạnh, toàn bộ đều bị Cố Thần Hi đưa đến hành cung, phái người nghiêm mật bảo hộ cùng giám thị, cung phụng ăn ngon uống tốt, bây giờ đều không có ở trong hoàng cung.

Ngữ khí của Cố Thần Hi lãnh đạm: “Ái khanh không cần lo lắng, sẽ không có phi tần.”

“Vĩnh viễn đều sẽ không có.” Tầm mắt lạnh lùng của hắn đảo qua văn võ bá quan phía dưới, chuyện bức họa lần này, hắn thật ra bắt được không ít nội ứng trước đây không biết, bên dưới cũng có không ít người trong sạch.

Nhưng cũng bình thường, hắn sẽ không bởi vậy mà trừng phạt bọn họ, quân vương vốn dĩ phải tiếp nhận đủ loại người, chỉ cần hắn dùng đúng lúc và đúng chỗ là được, chỉ cần có thể trọng dụng thì bọn họ đều là đại thần.

Chuyện lần này, có công lao lớn nhất chính là hoàng hậu của hắn, khóe miệng hắn khẽ cong lên, trong mắt không còn lạnh lẽo như nãy nữa.

Mắt thấy hoàng đế rời đi, các triều thần đứng ngốc ở nơi đó hồi lâu, sau đó mới có người dần dần phục hồi tinh thần lại.

“Bệ hạ vừa mới nói cái gì? Sẽ không có phi tần?”

Lại còn là vĩnh viễn cũng sẽ không có?

“Bệ hạ, nói giỡn đi?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không phải thực tin tưởng, nhưng khi bọn hắn ý đồ liên hệ với nội ứng trong cung lần nữa thì lại phát hiện không làm được, khi đó mới minh bạch ánh mắt lúc trước của hoàng đế.

Đó là cảnh cáo!

Các đại thần ai cũng cảm thấy bất an, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó đều ngoan ngoãn vô cùng, đến nhóm mệnh phụ nhìn thấy Lâm Lạc Lạc, cũng sẽ run run rẩy rẩy không dám nhiều lời.

Trong chuyện lần này, Hoàng Hậu là người được lợi nhiều nhất, nhóm mệnh phụ cũng không dám cười tủm tỉm cảm thấy cô dễ đối phó nữa, thậm chí còn cảm thấy cô âm hiểm xảo trá sâu không lường được.

Hầu hết các cung nữ đều bị phân phát về nhà, toàn bộ những người có tâm địa bất chính đều ở trong đó. Bây giờ trong hoàng cung chỉ để lại một bộ phận nhỏ, bao gồm tuổi già không muốn rời đi, không có nhà để về và an phận thủ thường, kỳ thật số lượng những người này cũng rất nhiều.

Lâm Lạc Lạc còn thành lập riêng một bộ phận chuyên môn hộ tống các cung nữ về nhà, kế tiếp sẽ liên tục chú ý đến sinh hoạt và kết hôn của bọn họ, để cho bọn họ sau khi trở về không đến mức rơi vào hoàn cảnh đáng sợ.

Cố Thần Hi phong bế hầu hết các cung điện, sau đó bọn thái giám sẽ phụ trách việc trông coi và giữ gìn các cung điện này. Trong ít nhất hai mươi năm, những cung điện này sẽ không bao giờ được dùng tới nữa.

Mắt thấy Cố Thần Hi thật sự phân phát cung nữ sau đó phong bế cung điện, hơn nữa lại còn công khai tuyên bố không nạp phi, miệng các đại thần thật lâu cũng không khép lại được.

Trước khi bệ hạ đăng cơ, không phải đã hoang đường một khoảng thời gian sao? Mỗi ngày một cô tỳ nữ một tên thị vệ không trùng lặp, sao hiện tại lại trở về như ban đầu rồi? Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?

Nhưng cũng có người ngầm cười lạnh, cảm thấy Cố Thần Hi về sau nhất định sẽ hối hận, về sau nhất định sẽ thay đổi chủ ý, hắn không có khả năng chỉ sống cùng hoàng hậu được.

Nhưng mà bọn họ chờ rồi chờ, xuân tới rồi thu đi, thu đi xuân lại tới, ánh mắt của bệ hạ bọn họ vĩnh viễn chỉ biết dừng trên người hoàng hậu, mà nàng hoàng hậu có nét mặt càng ngày càng toả sáng kia, cũng càng ngày làm cho bọn họ không thể nắm bắt được.

“Bọn họ sao có thể hiểu được lạc thú yêu một người cơ chứ.” Cố Thần Hi vuốt tóc đẹp của Lâm Lạc Lạc.

“Lạc thú yêu một người là cái gì?” Lâm Lạc Lạc có chút chột dạ.

Cố Thần Hi chỉ cười không nói.

Lạc thú yêu một người chính là, chẳng sợ biết cô không yêu chính mình, nhưng chỉ cần cô nguyện ý ở bên người hắn, chỉ cần tâm cô cũng không thuộc về người khác, với hắn mà nói, hắn đã có động lực phấn đấu.

Ít nhất hắn rõ ràng, cô cũng thích hắn.