Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 22: Kỹ năng diễn xuất thật tốt.



Mặc dù Tạ Thanh đưa ra biện pháp giải quyết ngay tại chỗ, nhưng Hà Mộng, cũng không phải là người có tính cách dễ dàng khuất phục, sao có thể chịu để yên. Sau đó lại hung hăng náo loạn một hồi, cô ta cũng không dám làm loạn với Tạ Thanh, bèn ầm ĩ với đạo diễn, nói chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm, là tổ chương trình chuyện bé sẽ ra to, còn nói lúc trước không phải cô ta quyết định nhận chương trình giải trí này thì sao Tạ Thanh có thể đến, phải biết trước đây, ngoại trừ đóng phim, Tạ Thanh chưa từng tham gia bất kỳ chương trình giải trí nào, ngay cả phỏng vấn cũng rất ít khi nhận, tổ chương trình đang qua cầu rút ván ăn cháo đá bát.

Dù sao đến cuối cùng, rất nhiều lời kỳ quái đều nói hết ra.

Tề Nhiễm Nhiễm thật sự không có hứng thú xem Hà Mộng phát bệnh tâm thần, người này bình thường bày dáng vẻ phu nhân cao cao tại thượng, lúc tức giận lên thì giống như người điên vậy, túm được ai đánh người đó, giận lên còn tàn nhẫn cắn người, bởi vì che chắn cho Lý Hân, trên cánh tay Tiền Hách bị Hà Mộng cắn hai phát.

Nếu không phải thời cơ không chuẩn, Tề Nhiễm Nhiễm thật sự muốn nói với Tiền Hách nhớ đi tiêm phòng uốn ván.

Lại nhìn thêm một lát, Tề Nhiễm Nhiễm thật sự mất hết kiên nhẫn, chào hỏi với đạo diễn xong thì xoay người định rời khỏi phòng.

Ai ngờ đúng lúc này, Hà Mộng thấy cô sắp đi, đột nhiên chĩa mũi nhọn nhắm ngay vào cô, oán giận nói: “Không được đi, nếu không phải tại cô, chuyện này cũng sẽ không biến thành như vậy!”

Mọi người: ?????

Tề Nhiễm Nhiễm thiếu chút nữa tức đến bật cười, chẳng lẽ Hà Mộng này thật sự có bệnh hả, rõ ràng là cô ta ngay từ đầu không ngừng gây chuyện, đủ kiểu tìm chết, nếu không thì Tề Nhiễm Nhiễm cần gì phải đối đầu với cô ta? Nói cho cùng đây đều là Hà Mộng từ tìm lấy, bây giờ cô ta lại còn không biết xấu hổ trách Tề Nhiễm Nhiễm??

Không chỉ Tề Nhiễm Nhiễm, mà ngay cả những người khác ở đây cũng đều cảm thấy Hà Mộng này có tật xấu, chỉ ngại mặt mũi ảnh đế, khó mà mở miệng thôi.

Tạ Thanh mặt không biểu cảm nhẫn nhịn hồi lâu, thấy Hà Mộng càng lúc càng thái quá, lại mở miệng nói: “Hà Mộng, em làm loạn đủ chưa?”

“Chưa đủ! Một đám bọn họ đều đang ức hiếp em, anh cũng không giúp em, còn đuổi em đi, vì sao em không thể làm ầm lên!” Hà Mộng tức đến nổ phối nói, tay run run chỉ về hướng Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Cô ta là cái thá gì chứ, chẳng qua là một tiện nhân chẳng có chút danh tiếng nào, chỉ biết khoe khoang sắc đẹp mà thôi, cô ta dựa vào cái gì mà khiêu chiến với em? Em giẫm cô ta đó thì làm sao, em không chỉ giẫm cô ta, em còn muốn khiến cô ta không thể sống trong giới giải trí được!”

Vừa rồi Tề Nhiễm Nhiễm diễn vài đóa hoa trắng, lúc này không diễn nổi nữa, thật sự không thể nhịn được mà, đột nhiên ra tay nhanh chóng xông lên phía trước, kéo vạt áo của Hà Mộng, giơ tay tặng cô ta một cái tát, tiếng tát thanh thúy vang dội, chấn động đến mức người có mặt ở đây đều ngây ngốc, nhất thời đều không phản ứng kịp.

“Cô mới là tiện nhân, cả nhà cô đều là tiện nhân!” Tề Nhiễm Nhiễm cắn răng, dáng vẻ đáng thương lại quật cường.

Hà Mộng không ngờ bị tát đến nghiêng đầu, trên gương mặt lập tức nóng rát, cô ta ngẩn ra hai giây, không thể tin được xoay đầu về nhìn Tề Nhiễm Nhiễm, lập tức muốn bổ nhào qua đánh người.

Có điều trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm sớm đã có chuẩn bị, cùng lắm là đánh với Hà Mộng một trận, phụ nữ đánh nhau, chính là cào cấu giật tóc, lấy bản lĩnh từng học múa cổ điển của cô, tuyệt đối sẽ không thua Hà Mộng được sống an nhàn sung sướng.

Nhưng mà không đợi đến lúc Tề Nhiễm Nhiễm phát huy tay nghề thành thạo của cô, đã bị Hạ Chiêu bên cạnh dùng sức kéo vào trong ngực, sau đó xoay người, bàn tay Hà Mộng rơi xuống tấm lưng rắn chắc của người đàn ông.

Hạ Chiêu hít thở sâu, quay đầu, giọng điệu lạnh lùng, nói: “Đừng ép tôi đánh phụ nữ.”

Hà Mộng bên kia cũng không có động tác gì, bởi vì cô ta cùng bị Tạ Thanh kéo lại.

Tề Nhiễm Nhiễm bị Hạ Chiêu ôm chặt, ghé mặt trước ngực anh, không chỉ có thể cảm nhận được cánh tay rắn chắc của anh, còn mơ hồ có thể nghe thấy nhịp tim trầm ổn, lúc này cô mới ý thức được, mình và anh tựa vào nhau gần thế nào, gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của anh, một luồng nhiệt nhanh chóng từ mang tai cô cấp tốc lan ra.

Bây giờ không phải là thời điểm cưỡi ngựa ngắm mây, còn chưa diễn xong đâu, vì thế Tề Nhiễm Nhiễm tập trung tinh thần, sau khi chuẩn bị hai giây, cao giọng khóc rống lên trong lồng ngực Hạ Chiêu, nghe thấy tiếng khóc kia, cũng có thể khiến người khác cảm nhận được cô đau lòng gần chết.

Mọi người bị cô dọa giật mình, đặc biệt là Hạ Chiêu ôm cô, vội vàng cúi đầu xuống nhìn cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Sao thế bảo bối, đừng khóc đừng khóc, khó chịu chỗ nào thì nói với anh.”

Chỉ trong chốc lát, Tề Nhiễm Nhiễm đã khóc đến nước mắt như mưa, thỉnh thoảng còn thút thít, mơ hồ nói không rõ chữ: “Em không phải… tiện nhân, em không hề… ra vẻ khoe khoang.”

Vẻ mặt Hạ Chiêu đau lòng, “Tất nhiên em không có rồi, chỉ là vài người cảm thấy chúng ta không có nhân khí, dễ bắt nạt mà thôi, em đừng để ý, người nào nói xấu em, tối nay về sẽ bị thối miệng, có được không? Chồng thương em, ngoan nào, đừng khóc nha.”

Tề Nhiễm Nhiễm ở trong ngực anh, như chú chim nhỏ nép vào gật đầu, “Ừm…”

Mọi người: …

Đôi vợ chồng này có phải hơi buồn nôn quá rồi không?

Có điều nhìn Tề Nhiễm Nhiễm khóc đến thảm thương, mọi người đều cảm thấy rất đồng tình. Chuyện này từ đầu đến cuối, Tề Nhiễm Nhiễm là người vô tội nhất, chỉ bởi vì cô ấy không nổi tiếng, sau đó tham gia một chương trình giải trí hot thì nên bị bắt nạt sao? Đương nhiên không phải, đôi mắt quần chúng đều rất sáng suốt.

Nếu không phải quyết định trước đó của Tạ ảnh đế vẫn có đường lùi có thể bàn bạc, lúc này náo loạn như vậy, trong lòng đạo diễn đã có quyết định, tuyệt đối không thể giữ lại Hà Mộng ở chương trình, cô ta nổi giận cái ngay cả Tạ ảnh đế cũng có chút không ngăn được, càng đừng nói đến những người khác, đến lúc đó mỗi người đều sợ cô ta, đều nghe cô ta, vậy chương trình này còn làm được nữa hay không?



Sau đó Hạ Chiêu nói một tiếng với đạo diễn, rồi ôm Tề Nhiễm Nhiễm rời đi, về phần xử lý chuyện Hà Mộng như thế nào, cũng không liên quan đến bọn họ nữa.

Sau khi hai người rời khỏi phòng đạo diễn, Hạ Chiêu cũng không buông Từ Nhiễm Nhiễm ra, lại ôm lấy đi cả đoạn đường, Tề Nhiễm Nhiễm không thể nhịn nổi nữa ngẩng đầu hỏi anh: “Anh có thể buông tôi ra không?”

Hạ Chiêu cúi đầu cười mấy tiếng, nói: “Đừng nha, ôm thêm lát nữa, đã diễn là phải diễn đến cùng chứ.”

“Diễn cái đầu anh đấy, mau buông tôi ra!” Tề Nhiễm Nhiễm dùng sức đẩy anh, nghĩ thầm người này chắc không phải muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ của cô đấy chứ!

Hạ Chiêu không kiên trì nữa, bị cô đẩy một cái, thuận thế buông cô ra.

Lại đi thêm một đoạn nữa, Hạ Chiêu nghiêng mặt nhìn Tề Nhiễm Nhiễm, có chút do dự hỏi: “Ban nãy cô…”

Tề Nhiễm Nhiễm giương mắt, đáy mắt ngoại trừ ánh sáng trong suốt, đã không có bất kỳ sự uất ức nào, càng không có một chút nước mắt nào, cô hỏi: “Cái gì?”

Hạ Chiêu ho khan một tiếng, hai tay đút túi, dáng vẻ không chút để ý, nói: “Vừa rồi không phải cô rất thương tâm sao? Khóc đến thảm như vậy!”

Tề Nhiễm Nhiễm thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước, hừ nhẹ: “Anh cảm thấy thế nào?”

“Sao tôi biết được, kỹ năng diễn xuất của cô tốt như vậy, thật thật giả giả, tôi cũng không đoán ra nổi.” Hạ Chiêu nói.

Câu nói này thật cao minh, bề ngoài nó kỹ năng diễn xuất của cô tốt, bên trong thầm nói cô giảo hoạt.

Tề Nhiễm Nhiễm cười lạnh nói: “Tôi là diễn viên, kỹ năng diễn xuất tốt là cần thiết, nhưng còn anh, rõ ràng không phải xuất thân diễn viên, kỹ năng diễn xuất lại còn tốt hơn diễn viên.”

Hạ Chiêu biết rõ còn cố hỏi, nói: “Cô đang khen tôi sao?”

Tề Nhiễm Nhiễm tức đến bật cười, nói: “Không, tôi đang tổn thương anh đấy.”

Hạ Chiêu nhướng mày, “Tôi mặc kệ, tôi coi như cô đang khen tôi.”

Nói xong anh lại bày dáng vẻ cà lơ phất phơ lưu manh nói: “Có điều vừa rồi cô khóc đến hoa lê đái vũ như vậy, tôi nhìn thật đau lòng, muốn dỗ dành cô, là thật!”

Phát hiện bản thân lại bị đùa giỡn, Tề Nhiễm Nhiễm tức giận nói: “Cút đi, anh cách tôi xa một chút!”

Hạ Chiêu không biết xấu hổ, không chỉ không cách xa, còn tiến lên gần thêm hai bước, nói: “Cảnh khóc của cô cũng từng được huấn luyện sao? Sao khóc mà không hề xấu đi chút nào vậy?”

“Ai cần anh lo!”

“Tôi mặc kệ, chỉ là tôi muốn nhìn lại lần nữa, nếu không cô khóc thêm một lần đi?”

“...”

Lúc trở về sân phơi thóc, mấy đứa trẻ được người lớn dẫn đi thả diều, thợ quay phim cũng ở bên cạnh ghi hình, Tề Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn xem, lúc này gió lớn, trên trời đã có bốn con diều bay cao phấp phới, còn có một con diều đang chậm rãi đi lên, là của bánh bao nhỏ Luân Luân.

Tề Nhiễm Nhiễm chạy chậm qua, ngồi xổm bên cạnh Luân Luân, hỏi cậu: “Sao diều của con lại chậm như vậy, chậm rì rì ấy.”

Bánh bao nhỏ ngửa đầu lên chuyên tâm nhìn diều, không phục nói: “Con có thể nhanh, con nhanh chất!”

Hạ Chiêu cũng đi theo ngồi xổm xuống, tự lẩm bẩm: “Đàn ông cũng không thể nói bản thân nhanh được.”

Bánh bao nhỏ tập trung tinh thần trên con diều, cũng không nghe rõ bố đang nói cái gì, nhưng Tề Nhiễm Nhiễm lại nghe được, duỗi chân đạp anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bớt nói nhăng nói cuội trước mặt con đi!”

Hạ Chiêu nhướng mày, bỉ ổi nói: “Không thể nói trước mặt con, có thể nói trước mặt cô, phải không?”

Tề Nhiễm Nhiễm lại đá mạnh cho anh một cước, có điều bị anh trước được, thấy còn có diều bên cạnh, Hạ Chiêu duỗi tay ra lấy một con, đưa cho Tề Nhiễm Nhiễm, “Cho cô, thả diều có lợi cho việc điều trị bệnh xương cổ, giảm bớt sự mệt mỏi của mắt.”

“Công dụng tốt như vậy, sao tự anh không chơi đi?”



“Tôi không trẻ con.”

Ý là nói cô tương đối trẻ con, thích hợp chơi thả diều?!

Tề Nhiễm Nhiễm trừng hắn: “Anh mới trẻ con, cả nhà anh đều trẻ con!”

Hạ Chiêu mỉm cười giơ ngón cái với cô, “Cô lợi hại, ác lên ngay cả bản thân cũng mắng.”

Tề Nhiễm Nhiễm: …

Tuy không muốn thừa nhận mình trẻ con, nhưng Tề Nhiễm Nhiễm vẫn rất muốn thả diều, lần thả diều trước đó, chắc là phải quay ngược về thời thơ ấu của cô, cho nên cô vẫn nhận lấy con diều mà Hạ Chiêu đưa tới.

Lý Tử Ninh là mẹ của Khải Khải, là diễn viên vũ đạo, trước đó cũng luôn không nói chuyện với Tề Nhiễm Nhiễm, lúc này hẳn là cũng biết tin hot trên Weibo, thỉnh thoảng nhìn về phía Tề Nhiễm Nhiễm, thấy cô có ý định thả diều, hơi do dự một chút, lại gần, đưa cho cô một cây bút dạ, nói: “Cái này cho cô.”

Tề Nhiễm Nhiễm ngẩn người, có chút nghi hoặc nhìn về phía cô ấy, không rõ Lý Tử ninh làm sao mà đột nhiên đưa bút cho cô, “Cái này?”

Có đề tài, biểu cảm của Lý Tử Ninh có vẻ tự nhiên hơn một chút, nói: “Là ý kiến của Luân Luân nhà cô, nói thả diều bay cao như vậy, có thể chào hỏi chú chim nhỏ, đề nghị các bạn nhỏ viết chữ lên trên diều, như vậy chim nhỏ sẽ biết.”

Lý Tử Ninh nói xong, buồn cười mím môi, nói: “Các bạn nhỏ đều cảm thấy rất có lý, bèn làm theo.”

Tề Nhiễm Nhiễm: …

Hạ Chiêu: …

Chú chim nhỏ: ???

Khóe miệng Tề Nhiễm Nhiễm giật giật, quay đầu lại hỏi bánh bao nhỏ, “Luân Luân, trên diều con viết gì?”

Tiểu Luân Luân trịnh trọng nói: “Xin chào chú chim nhỏ, không được ị bậy trên không trung nha.”

Hạ Chiêu: “Phụt ~”

Cậu nhóc vui tính này.

Buổi chiều, liên quan đến chuyện ghi âm phát sóng trực tiếp của Hà Mộng, rất nhanh bị đẩy lên hotsearch, dân mạng ăn dưa đến vui vẻ, mà Tề Nhiễm Nhiễm bị Hà Mộng nhắm vào, lại tăng thêm một lượng fans, rất nhiều dân mạng nhao nhao nhắn cổ vũ cô, nói tuyến mười tám không phải chuyện gì đáng xấu hổ, nếu như cố gắng chắc chắn có thể một bước lên mây.

Tề Nhiễm Nhiễm dạo một vòng Weibo, sau khi buông di động, trong lòng vẫn tràn ngập cảm động.

Có điều cái hotsearch này không ở lại được bao lâu, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, Hạ Chiêu nhìn thoáng qua, bĩu môi nói, “Có người đang đè xuống.”

Tề Nhiễm Nhiễm cũng không tức giận, dù sao cũng đã đạt hiệu quả.

Ngày hôm đó sau khi ăn cơm tối xong, Luân Luân nói muốn ngắm sao, vì thế cả nhà tắt đèn, mang hương muỗi và ghế, leo lên sân thượng, thôn núi nhỏ có điểm tốt đó là vừa đến tối đã có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Nhìn qua Hạ Chiêu còn rất hiểu biết, ôm bánh bao nhỏ chỉ chòm sao cho cậu nhóc.

Đang lúc bọn họ đang say mê ngắm nhìn trời sao không cách nào thoát ra được, bên ngoài nhà có người đến, dưới đèn đường yếu ớt, vẫy tay về phía mái nhà.

Tề Nhiễm Nhiễm dựa vào lan can nhìn rõ, lại là Tạ ảnh đế.

“Sao anh ấy lại đến đây?” Tề Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói.

Hạ Chiêu chậc một tiếng, anh thật sự không thích vị ảnh đế này, cho dù là trước khi xuyên hay sau khi xuyên, nhưng nếu như người đã đến, cũng không thể không để ý tới, “Hai mẹ con ở lại đây đi, bố đi xuống.”

Nói xong, xỏ dép lê, bất đắc dĩ xuống lầu.