Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 18: Rất lợi hại nha.



Vừa mới vào hè thời tiết cực kỳ tốt, trời xanh mây trắng, gió nhẹ từ tốn, nhiệt độ rất chi là hợp lòng người, xung quanh đều là cảnh tượng non xanh nước biếc như thơ như tranh, người ở bên trong cảnh tượng này, tâm tình cũng trở lên độ lượng.

Chỉ là lúc này, thiên thời, địa lợi, người lại bất hòa.

“A a a a a a!!!! Cứu mạng với, cứu mạng với! A a a a a!!!”

Tiếng thét cuồng loạn của người phụ nữ giống như một lưỡi dao sắc bén, nháy mắt cắt qua mỹ cảnh yên tĩnh, bay thẳng lên chín tầng mây.

Lý Hân lăn lộn trong giới thời trang, bình thường quan tâm nhất chính là hình thượng của mình, cho dù đi hái rau cũng muốn thể hiện tạo hình phong cách nhất, nhưng đột nhiên phát hiện trên người có sâu, còn là con sâu béo như vậy, trong nháy mắt cô ấy đã sụp đổ, hình tượng cũng không đoái hoài tới, nhảy cao ba thước tại chỗ, toàn bộ hồn phách rời khỏi cơ thể, la to, lại liều mạng vùng vây cơ thể, nhưng chính là không dám duỗi tay chạm vào con sâu kia.

Cũng không biết con sâu kia làm thế nào, Lý Hân nhảy nhót như vậy, thế mà không có cách nào giũ nó xuống.

Một đám con nít vốn đứng bên cạnh cô ấy, nhìn thấy cô ấy lại nổi điên, đều bị dọa sợ chạy khắp nơi, chỉ có tiểu Điềm Điềm không đi, mang theo tiếng khóc nức nở gọi mẹ ơi, Luân Luân sợ tiểu Điềm Điềm bị mẹ đụng vào, vội vàng kéo cô bé cũng lùi về phía sau, dáng vẻ hộ hoa sứ giả, lại lớn tiếng nói với Lý Hân: “Cô ơi, đừng sợ, sâu đó sẽ không cắn người đâu.”

Lý Hân đã bị dọa ngốc nào còn nghe lọt lời nào, vẫn giậm chân tại chỗ, một luống rau bị cô ta đạp nát.

Những người phụ nữ khác cũng sợ sâu, thấy phản ứng Lý Hân khoa trương như vậy, còn tưởng là sâu độc, cũng đều sợ đến mức nhao nhao rời khỏi ruộng rau.

Thợ quay phim quay cô ấy vốn đi qua trước tiên, muốn giúp cô ấy hất sâu xuống, thế nhưng Lý Hân hốt hoảng chạy lung tung, ngược lại càng chạy càng xa.

Bên kia, Tề Nhiễm Nhiễm cách Lý Hân rất gần, nhưng ngay từ đầu cô chưa từng nghĩ đến muốn giúp đỡ, mấy cô ấy không phải muốn chơi trò trẻ con cô lập cô sao? Cô cũng không thèm tiếp xúc với mấy cô ấy, nhưng mà sau khi Lý Hân chạy lung tung một hồi, vậy mà lại chạy về hướng cô bên này, xung quanh mấy cái ống kính đều quay về phía bọn cô.

Tề Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, khi Lý Hân xông đến trước mặt cô, duỗi tay bắt lấy cánh tay cô ta, nói: “Đừng nhúc nhích, tôi lấy ra giúp cô.”

Câu nói này đến tai Lý Hân, không thể nghi ngờ chính là tiếng cứu rỗi của trời xanh, cũng chẳng thèm để ý đối phương là ai, vội vàng thúc giục nói: “Mau giúp tôi lấy xuống, quăng nó đi, tôi buồn nôn rồi!!”

Nói xong, cô ấy nhắm chặt mắt lại, quay mặt đi, giống như mấy cô nhóc cậu nhóc tiểu học đi tiêm phòng, rõ ràng rất sợ hãi, lại ngại không khóc, chỉ có thể cắn răng quay mặt đi, cố gắng chịu đựng.

Tề Nhiễm Nhiễm từng bị Hạ Chiêu dọa một lần, đối mặt với con sâu như vậy cũng sẽ không quá sợ hãi, chỉ là cảm thấy kỳ lạ, con sâu này sao có hơi giống con sâu buổi sáng Hạ Chiêu đem ra dọa cô, có điều sâu rau chắc hẳn đều trông thế này đi.

Tề Nhiễm Nhiễm không nghĩ nhiều, duỗi tay nhặt con sâu trên vai Lý Hân lên, không cẩn thận kéo theo mấy sợi tóc của cô ấy, cô ấy bèn như chim sợ cành cong hét lên một tiếng, ngay sau đó xoay đầu nhìn Tề Nhiễm Nhiễm, thì thấy Tề Nhiễm Nhiễm cầm sâu ném lên trên bờ ruộng, lại vươn chân ra giẫm mạnh.

Cú giẫm này, giống như giẫm bay mọi sợ hãi của Lý Hân, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó đôi chân mềm nhũn ngồi xổm trên mắt đất, “Mẹ ơi, dọa chết tôi rồi.”

Tề Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn cô ấy, nói: “Sâu này không cắn người đâu.”

Lý Hân lau mặt, yếu ớt nói: “Tôi biết không cắn người, nhưng nó lớn như vậy, còn ngọ nguậy, thật sự quá buồn nôn! Tôi cũng sắp nôn rồi!!”

Nói xong, thân thể rõ ràng hơi cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn Tề Nhiễm Nhiễm, có chút ngượng ngùng nói: “Cảm ơn cô, thật sự cực kỳ cảm ơn cô, sao cô lại không sợ vậy?”

Tề Nhiễm Nhiễm lắc đầu, “Vẫn ổn, mềm như bông, béo múp míp, nhéo lên giống như mặt bánh bao nhà tôi.”

Mềm như bông, béo múp míp, còn biết ngọ nguậy… Ở trong đầu Lý Hân hơi tưởng tượng loại xúc cảm này, lập tức bắt đầu nôn khan, quá dọa người!

Có điều Tề Nhiễm Nhiễm này thật ra không giống trong tưởng tượng của cô ấy lắm, tuy rằng không thân thiện nhưng cũng không có bày vẻ mặt thối, thậm chí ở trong lúc nguy nan còn cứu cô ta, hoàn toàn không giống kiểu người khiến người ta chán ghét như Hà Mộng nói.

Tề Nhiễm Nhiễm cũng không biết rõ trong lòng Lý Hân có biến hóa, cô đã hái được mấy món rau rồi, xem như hoàn thành nhiệm vụ, vẫy vẫy tay với bánh bao nhỏ, ý bảo cậu nhóc nên về thôi.

Bánh bao nhỏ đứng trên bờ ruộng, còn đang ôm lấy tiểu Điềm Điềm ở một chỗ, có điều hiển nhiên tiểu Điềm Điềm bám vào cậu nhóc không chịu buông tay, vừa rồi cô bé bị mẹ dọa sợ, lúc này vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.



Thật ra Luân Luân còn nhỏ hơn tiểu Điềm Điềm một tuổi, nhưng dáng vẻ bảo vệ bạn nữ, nhìn qua rất ra dáng, cũng không biết cậu nhóc học được ở nơi nào.

Tề Nhiễm Nhiễm sắp đi, lúc này bánh bao nhỏ mới đẩy tiểu Điềm Điềm ra, bảo cô bé đi tìm mẹ, bản thân thì lại chạy bước nhỏ đuổi theo Tề Nhiễm Nhiễm, tiểu Điềm Điềm hiển nhiên rất ỷ lại vào cậu bé, vừa muốn đuổi theo, cuối cùng vẫn bị Lý Hân kéo lại, Lý Hân đáng thương nói: “Điềm Điềm, mẹ bị sâu dọa sợ, con không an ủi mẹ một chút sao?”

Thế là tiểu Điềm Điềm duỗi tay vỗ vỗ lung tung trên lưng mẹ, nhưng ánh mắt vẫn một mực nhìn theo tiểu Luân Luân dần đi xa.

Lúc này, ba người phụ nữ khác mới đi về phía Lý Hân, Hà Mộng đi đầu, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Lý Hân lắc đầu, đáp: “Không có việc gì, chỉ là bị dọa giật mình thôi, từ nhỏ tôi đã rất sợ sâu, một khi đến gần tôi sẽ buồn nôn, nôn khan.”

Hà Mộng nhíu mày, nói: “Cũng không biết là con sâu kia có độc hay không, có muốn đi bệnh viện kiểm tra chút không?”

Lý Hân cười nói: “Không cần khoa trương như vậy, lần này may có Thẩm Vũ.”

Sắc mặt Hà Mộng thay đổi, nhăn chặt mày, ngẫm nghĩ, nói: “Đúng vậy, ở đây chỉ có cô ta không sợ sâu, cũng không biết con sâu kia từ đâu mà ra.”

Lời này vừa nói ra, những người khác đều nhăn mi, ý của Hà Mộng, là ám chỉ con sâu này có thể là Tề Nhiễm Nhiễm thả ra, nhưng vừa rồi mọi người đều nhìn thấy, Tề Nhiễm Nhiễm cách Lý Hân còn một đoạn.

Máy quay còn đang quay đây này, những người khác cẩn thận để ý để tứ, đều không mở miệng phụ họa lời nói của Hà Mộng.

Sắc mặt Hà mộng hơi cứng lại, cười gượng vài tiếng, nói hái xong rau rồi thì trở về thôi.

Bên kia Tề Nhiễm Nhiễm một tay xách giỏ, một tay nắm tay bánh bao nhỏ, dọc theo đường nhỏ ở nông thôn, chậm rãi trở về nhà, cô muốn hỏi một chút bánh bao nhỏ về chuyện liên quan đến con sâu kia, nhưng bên cạnh có thợ quay phim đi theo, lại không tiện mở miệng, chỉ có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Đang đi, bánh bao nhỏ bỗng nhiên buông tay Tề Nhiễm Nhiễm ra, chạy đến ven đường ngồi xổm xuống, mấy giây sau, cậu nhóc lại đứng dậy chạy về phía này, trong tay thêm một bông hoa không biết tên, cười hì hì nói: “Mẹ ơi, tặng cho mẹ này.”

Tề Nhiễm Nhiễm trong lòng mềm nhũn, sắp thành nước rồi, đáng yêu như vậy, thật sự khiến người ta không có cách nào tức giận, cô bế bánh bao nhỏ lên, nói: “Con cài lên cho mẹ đi.”

Giơ tay chỉ vào vành tai mình, để Luân Luân cài lên cho cô.

Bánh bao nhỏ quả nhiên rất cẩn thận cài hoa lên.

Cuối cùng cậu nhóc còn khen một câu: “Thật là đẹp!”

Nhóc nịnh hót!

Lúc đi qua áo cá, xa xa nhìn thấy một đám nhân viên công tác đã đặt xong mấy giá quay phim vây quanh bờ ao, mà hồ nước có mấy người đàn ông mặc quần lao động dưới nước đang ở bên trong ao kéo lưới.

Tề Nhiễm Nhiễm vội nắm tay bánh bao nhỏ chạy đến vây xem.

Chờ đến gần mới phát hiện, bốn người đàn ông khác đều xuống nước, chỉ có Hạ Chiêu mặc quần lao động dưới nước, vẫn đứng ở bờ ao, có điều anh cũng không nhàn rỗi, chỉ huy cái này phải làm như thế nào, nhắc nhở phải kéo lưới thế kia, chỉ huy đến vô cùng ra dáng, không biết còn tưởng anh là lãnh đạo xuống dưới tuần tra.

Qua một hồi lâu, đặt lưới đánh cá xong, mọi người mới hợp lực, thu lưới lên, chờ lưới đánh cá chậm rãi được kéo lên, từng con cá tươi sống cũng dần dần trồi lên mặt nước, sau đó dùng sức quẫy nhảy ngay tại lưới, bọt nước văng tứ tung.

Chỗ Tề Nhiễm Nhiễm đứng, cách Tạ ảnh đế tương đối gần, cô nhìn anh nhiều thêm một chút. Dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn của Tạ ảnh đế nhìn qua gần như trong suốt, cho dù mặc quần cao su rộng lớn vô cùng xấu, anh cũng không có một chút chật vật nào, trên mặt bị bắn nước bẩn, anh giơ tay lên lau qua, từ đầu đến cuối động tác không nhanh không chậm, người như anh, cho dù việc nhà nông có phàm tục hơn nữa, anh cũng có thể làm nó đến mười phần tiên khí.

Quả thực giống Cố Văn Sâm như đúc.

Đang lúc Tề Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng so sánh Tạ Thanh và Cố Văn Sâm trong trí nhớ, chợt nghe thấy bên kia truyền đến tiếng Hạ Chiêu, “Tiểu Luân Luân, đến chỗ bố này.”



Tề Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hạ Chiêu vẫy vẫy tay về hướng mình, lúc này, Tạ Thanh ở trong nước cũng vừa vặn nghiêng mặt qua, sau khi nhìn thấy cô, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nhìn cô xem như chào hỏi, rất nhanh lại quay đầu đi.

Bánh bao nhỏ nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, lúc này cũng rất hưng phấn, dùng đôi chân ngắn chạy bước nhỏ đến bên Hạ Chiêu, Tề Nhiễm Nhiễm sợ cậu nhóc bị người khác đụng vào, cũng vội vàng chạy theo sau.

Hạ Chiêu không biết tìm được từ đâu một cái thùng nhựa màu đỏ, bên trong có một chút nước, còn có mấy con cá nhỏ, cá sống, vẫn còn đang bơi lội tung tăng trong làn nước róc rách.

Hạ Chiêu cười híp mắt đưa thùng nhỏ cho Luân Luân, nói: “Cho con cái này, cầm đi chơi.”

Bánh bao nhỏ vui vẻ nhảy cẫng lên, khi nhận lấy thùng nhỏ còn rất lễ phép nói cảm ơn, “Cảm ơn bố!”

Hạ Chiêu xoa xoa tóc cậu, quay đầu nói với Tề Nhiễm Nhiễm, “Để ý thằng bé, đừng để bị rơi xuống nước.” Nói xong xoay người bận rộn làm việc.

Lúc này Tề Nhiễm Nhiễm mới kéo bánh bao nhỏ ra khỏi đám người, vốn dĩ muốn dẫn cậu nhóc về trong thôn trước, nhưng nhóc con không muốn đi, nói là phải đợi bố, cô không có cách nào khác, chỉ có thể chờ theo.

“Mẹ ơi, sao bố không xuống dưới nước vậy.” Cậu nhóc tò mò hỏi.

“Mẹ cũng không biết, chắc là bố con đang chỉ huy đấy, xem như bố con lợi hại, ha ha.”

Bánh bao nhỏ chỗ hiểu chỗ không, gật đầu, “Dạ.”

Cũng may, nhiều người sức lớn, chưa được bao lâu, kéo lên được đầy cả một lưới đánh cá, mọi người dọn dẹp một chút, chia cá bắt được vào mấy cái thùng, xách lên trở về, còn lại tất nhiên có người đến dọn.

Trời chiều dần ngả về Tây, ánh nắng chiếu khắp nơi, chỗ nào cũng đều là màu vỏ quýt ấm áp.

Tề Nhiễm Nhiễm xách theo rỏ rau, lại mang theo nửa thùng cá, chậm rãi đi ở phía trước, phía sau cô, Hạ Chiêu ôm bánh bao, bánh bao ôm thùng nhỏ, hai người đàng nhỏ giọng nói chuyện.

Bánh bao nhỏ vừa cho bàn tay nhỏ mũm mĩm khuấy ở trong thùng, vừa tiến đến bên tai bố nhỏ giọng nói: “Bố ơi, mẹ nói bố rất lợi hại.”

Hạ Chiêu nhướng mày, khẽ nhìn bóng dáng Tề Nhiễm Nhiễm một chút, khóe miệng cong lên, biểu cảm thêm một tia đắc ý, “Phải không? Nói khi nào?”

Bánh bao nhỏ nói: “Ban nãy đó, bố đang chỉ huy các chú bắt cá đúng không ạ?”

Hạ Chiêu nói: “Đúng vậy.”

Bánh bao nhỏ gật đầu: “Vậy bố rất lợi hại nha!”

Hạ Chiêu muốn cười, lại cảm thấy có chút ngốc, vì thế nhịn xuống, ho khan một tiếng, nói: “Tàm tạm thôi.”

Tề Nhiễm Nhiễm nghe bọn họ lẩm bà lẩm bẩm, lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì, không nhịn được quay đầu thúc giục, nói: “Hai người đi nhanh chút đi!”

“Đã rõ.” Hạ Chiêu lười biếng đáp lại, dưới chân bước nhanh hơn một chút, từ phía sau đuổi theo đến sóng vai cùng cô.

Một lát sau.

Hạ Chiêu đột nhiên kêu lên như quỷ: “Đậu xanhhhhhh!! Bánh bao nhỏ, con dám cho cá vào trong quần áo bố!!”

Tề Nhiễm Nhiễm: …

Bánh bao nhỏ: Hê hê.