Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 82: Vô tình đoạt lấy



Tôi sẽ khiến cho em phải nói vô luận dùng biện pháp gì tôi cũng sẽ làm cho em phải đồng ý” vẻ mặt của hắn lúc này bi thương không dứt, hai tròng mắt đen như mực để lộ ra tuyệt vọng.

Hắn tự mình lẩm bẩm, cố chấp kiên trì, hắn giống như một con thú bị trọng thương không ngừng giãy dụa.

Hắn vốn là một người cường thế, bá đạo, chỉ biết ra lệnh, tùy ý chiếm đoạt nhưng nếu như không có được tình yêu của cô thì hắn se giống như một người mất đi sinh mệnh.

Hắn muốn cô không cho phép cô có bất kỳ tránh né nào, cô chỉ có thể thuộc về hắn.

Trong không gian truyền đến tiếng vải bị xé rách, Lạc Tích Tuyết cảm thấy thân thể đột nhiên trở nên lạnh, quần áo đang mặc tren người cứ thế mà biến thành những mảnh vải vụn rơi đầy trên mặt đất.

Hắn ngắm nhìn cô như một satan ác ma, gầm nhẹ:”Tôi muốn nhìn em như vậy!”

Cô co rúm thân thể lại, nội tâm kịch liệt hoảng sợ, hai tay cố gắng bảo vệ trước ngực, kinh hoàng nghĩ đến việc muốn chạy trốn.

Nhưng Lạc Thiên Uy nào để cho cô có hành động đó, hắn nhanh chóng ôm lá yeo của cô ném cô lên chiếc giường lớn

Thân thể của cô va chạm mạnh lên thành giường làm cho sau lưng truyền đến cảm giác co rút đau đớn, lần nữa mở mắt ra đã thấy Lạc Thiên Uy đem cô đè ở dưới thân hắn.

Tay của cô bị hắn nắm chặt, trong bụng cô run lên:”Anh muốn gi?”

Ánh mắt thâm thúy của hắn giờ đây tràn đầy lửa dục vọng, lướt qua thân thể của cô, đôi tay tham lam vuốt ve mỗi một tấc da thịt của cô, xúc cảm trắng nõn mịn màng làm cho hắn không thể nào buông tay được, lại làm cho phía dưới của hắn bành trướng hơn.

“Nếu như em thuộc về tôi, có phải hay không em không còn rời khỏi tôi nữa?”tay của hắn không an phận đi tới trước bộ ngực của cô, động tác êm ái bóp nhẹ một cái, bắt đầu cởi ra quần áo đắt giá của mình.

Chỉ chốc lát sau toàn thân hắn chỉ còn lại chiếc quần lót màu đen, dưới ánh đèn nhu hòa hiện lên một thân thể màu đồng cao lớn mà thon dài.

Hắn chậm rãi đến gần cô, thân thể cường tráng đem cô đè ở phía dưới, con ngươi tĩnh mịch hiện lên tầng mờ mịt.

“Không được tới đây!” cô sợ tới mức thân thể không ngừng lui về sau, cho đến khi đụng đến đầu giường, cô vươn tay hô to:”Tránh ra, không được tới đây, không được đụng vào tôi!”

Lạc Thiên Uy không để ý đến sư giãy dụa của cô, cánh tay hắn duỗi dài nắm lấy mắt cá chân của cô, đem cô kéo lại lần nữa.

Hắn đem thân thể của cô đè xuống dưới, con ngươi nóng bỏng thâm trầm nhìn thẳng vào cô:”Tôi muốn em thuộc về tôi, vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi tôi”.

Hắn thở một làn hơi nhẹ lên gương mặt trắng nõn cùng tin xảo của cô, làm cô run một trận.

Hắn muốn làm gì? Hắn không phải là muốn?

Cô hoảng sợ há to mồm, muốn hô lên một tiếng, nhưng lại không thể nào phát ra âm thanh được, bởi vì môi của cô sớm đã bị hắn ngăn chặn.

Hắn cường thế lai bá đạo hôn cô, dùng sức đem hàm rang của cô mở ra, đầu lươi đỏ tươi cùng ướt át không chút khách khí ở trong miệng của cô giày xéo, tham liếm từng ngóc ngách.

“Ưm”

Cô theo bản năng né tránh, người đàn ông phía trên hôn như gió bão mưa rào, hắn hôn khắp mỗi tấc da thịt của cô, bàn tay nóng bỏng cũng dần đi tới bên cổ của cô, lướt qua xương quai xanh, ngòn tay thon dài bắt đầu vuốt ve thân thể của người con gái phía dưới thân, một đường trượt xuống.

“A không cần!”Lạc Tích Tuyết hoảng sợ gào thét, kèm theo tiếng khổ sợ, thân thể của cô thế nhưng lại xảy ra phản ứng với hắn, đây là cái mà người ta gọi là khoái cảm sao.

“Không” cô quả thật không chịu được nữa, thân thể của cô cư nhiên lại có cảm giác với sự đụng chạm của hắn? cô quả thật xấu hổ đến mức muốn có một cái lỗ để chui vào

“Nếu như thích thì cứ kêu ra tiếng, tôi thích em như vậy!” hắn ở bên tai cô thổi khí nói nhỏ, âm thanh từ tính mê hoặc ẩn chứa sức hấp dân cực lớn.

Lòng của cô càng them run rẩy, cô gắt gao cắn môi của mình lại, không cho âm thanh xấu hổ đó truyên ra.

Nhưng Lạc Thiên Uy dường như nhận ra ý của cô nên càng ra sức hôn, đem khát vọng cùng mê luyến của mình gửi gắm qua nụ hôn này.

Cô kinh hoàng muốn né tránh, thậm chí hung hang cắn xuống chiếc lưỡi nóng bỏng đó của hắn, nhưng Lạc Thiên uy sớm đã phát hiện ra động cơ của cô, đột nhiên tay hắn từ trước ngực của cô vươn lên nắm lấy cằm của cô, để cô không cách nào thực hiện hành động đó.

Đầu lưỡi của hắn đang gặm cắn chiếc cổ xinh đẹp của cô, mút thỏa thích, một đường trượt xuống, chậm rãi đi tới trước ngực của cô, một tay cầm một bên mềm mại của cô, một bên há mồm ngậm lấy, một tay khác tại cấm địa của cô thoải mái vuốt ve.

“Không, buông ra!” Lạc Tích Tuyết bất lực lắc đầu, thanh âm run rẩy vô cùng đáng thương, khàn khàn khóc khẽ, con ngươi xinh đẹp giờ đây tràn đầy màn mông lung.

Chỉ là không còn kịp nữa rồi hắn đã làm đến nước này thì làm sao có thể dung lại dược, hắn lần nữa dùng môi của mình chặn lấy hai cánh môi đang không ngừng run rẩy của cô.

Tay của hắn bằng tốc độ nhanh nhất, đem quần áo còn sót lại trên người cô cởi ra hết, thân thể mảnh khảnh mềm mại trắng nõn hiện ra dưới ánh trăng lại càng them mê người.

Trong nội tâm hắn bông dâng lên một cỗ khát vọng không cách nào ngăn chặn, hắn không để ý đến giãy dụa của cô, dùng đầu gối đẩy hai chân của cô ra.

“Không, van cầu anh, không cần, chúng ta là chị em sao có thể đối với tôi như vậy” Lạc Tích Tuyết bị dọa sợ theo bản năng kháng cự, thanh âm run lẩy bẩy.

“Chị! Lạc Tích Tuyết, em đừng quá ngây thơ! Tôi chưa bao giờ coi em là chị của tôi, trong mắt của tôi em là người con gái mà tôi yêu và khát vọng suốt cả cuộc đời này” hắn nâng lên khóe môi,con ngươi thâm thúy đỏ ngầu, đó là ánh lửa dục vọng.

Hắn tàn nhẫn thoát đi chiêc quần lót còn lại trên người cô, không để ý cô giãy dụa cùng liều mạng gào thét, dùng sức xỏ xuyên qua cô, đem phân thân cứng rắn của mình chen vào cấm địa chưa có ai nhìn thấy của cô, cướp đi lần đầu tiên của người con gái cũng từ đây biến cô thành người phụ nữ thật sự của hắn.

“A….”