Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 53: Hiểu lầm



Nhìn bóng lưng em trai cô rời đi. Lạc Tích Tuyết sững sờ như người mất hồn. Tại sao cô cứ cảm thấy lời của em trai cô đầy hàm ý? Hơn nữa ánh mắt của hắn nhìn cô không giống ánh mắt của em trai dành ột người chị gái.

Loại ánh mắt này cô có nhìn thấy qua khi đêm qua cô bị anh Vũ Trạch đặt dưới thân. Khi đó trên người cô, anh Vũ Trạch một đường hôn khắp thân thể của cô, dù dộng tác của hắn rất dịu dàng, triền miên nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ham muốn mãnh liệt chiếm lấy của anh Vũ Trạch đối với cô.

Cô cũng muốn cho hắn, anh Vũ Trach là người đàn ông mà cô yêu nhất, cô cũng hy vọng sẽ giao mình cho hắn nên cô cũng không có đẩy hắn ra, chỉ là nhàn nhạt đáp lại hắn, cô không muốn làm cho anh Vũ Trạch thất vọng, càng không muốn anh đau lòng.

Nhưng là khi bọn họ chuẩn bị làm bước cuối cùng, cô vẫn nhịn không được mà khóc lên.

Không phải cô cảm thấy uất ức mà cô thật sự rất sợ.

Bất cứ người đàn ông nào cũng muốn lần đầu tiên của người con gái mình yêu sẽ dành ình sao? Huống chi cô cùng anh Vũ Trạch đã có tới năm năm yêu nhau, nếu anh Vũ Trạch phát hiện ra cô đã không còn là xử nữ nữa rồi thì nhất định sẽ nghĩ cô đã phản bội hắn.

Mặc dù đêm đó là do có người hạ độc cô nhưng cô cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Cô cảm thấy cô rất có lỗi với anh Vũ Trạch, sợ hắn phát hiện ra chân tướng của đêm hôm đó. Nếu như đêm hôm đó không có chuyện gì xảy ra thì cô vẫn con là một xử nữ nhưng nếu cô không còn là xử nữ nữa thì anh Vũ Trạch có chia tay với cô không?

Cô không biết cho nên khi anh Vũ Trạch chuẩn bị tiến vào thì cô đột nhiên khóc nấc lên. Tiếu Vũ Trạch cho là hành động của hắn đã dọa đến cô nên hắn ão não buông cô ra, ẫn nhẫn lau nước mắt trên măt cô, dùng nụ hôn ẩm ướt của hắn để lau khô nước mắt cho cô, đem cô ôm thật chặt vào trong ngực.

Hắn cứ như vậy ôm cô suốt cả đêm, cho đến khi bình minh Tích Tuyết thừa dịp hắn còn ngủ, len lén chạy ra ngoài.

Cô không có cách nào đối mặt với yêu cầu của bạn trai cô,cô vốn không có lý do cự tuyệt nhưng cô không thể không đẩy hắn ra và còn khóc nữa.

Cô biết anh Vũ Trạch rất yêu cô nên cô càng không có dũng khí để giải thích chuyện đêm đó với anh. Cô đi trên đường nhộn nhịp, bước vào một quan cà phê tìm vị trí gần của sổ ngồi xuống.

Cô gọi cho Lạc Thiên Uy nhưng điện thoại của hắn không liên lạc được. Lạc Tích Tuyết không hiểu trong lời nói của hắn là có ý gì? Chẳng lẽ cô hại em trai cô đứng suốt đêm bên ngoài nên hắn tức giận?

Chắc là như vậy rồi!!!

Lạc Tích Tuyết suy đoán nghĩ, đồng thời trong lòng cũng có chút ảo não, tối hôm qua cô không nên ở lại với anh Vũ Trạch mà bỏ quên em trai cô.

“Tiểu thư, cô đã về” Vừa về tới nhà quản gia Ngô đã ra đón cô, giúp cô cầm túi xách.

“Ừ” lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, ngồi vào bàn ăn chuẩn bị ăn cơm.

“Hôm nay sao chỉ có mình con ăn cơm vậy bác?” Lạc tích Tuyết nghi ngờ hỏi, nhìn quanh bốn phía cũng không có ai, người trong nhà đi đâu hết cả rồi.

Quản gia Ngô bưng món ăn lên cho cô, nói:”Lão gia buổi tối phải đi tiếp khách, phu nhân thì mang Tam tiểu thư ra ngoài dạo phố rồi, thiếu gia thì nói muốn ra nước ngoài nên đi làm thủ tục rồi ạ’

“Lạc Thiên Uy thật muốn ra nước ngoài?” Lạc Tích Tuyết trợn tròn mắt, cô tưởng rằng hắn chỉ nhất thời giận cô, không nghĩ tới tiểu tử này lại đi thật.