Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2303



Lý Kỳ tái mặt, cho tới nay Chu Siêu đều đứng về phía cô ta, thế nhưng cô ta đã quên, Chu Siêu là một quân nhân.

“Anh Siêu, em… em không phải ý tứ này, anh Minh hiện tại thân thể không tốt, tự thân khó bảo toàn, nếu như anh ấy đến sau núi cứu Hà Băng, chỉ sẽ mắt thêm một cái mạng, em là do quan tâm nên bị loạn…” Lý Kỳ vô tội giải thích.

Chu Siêu sắc mặt ngưng trọng nhìn hướng Diệp Minh biến mắt, Diệp Minh có thể thành công cứu Hà Băng trở về sao?

Phía sau núi.

Hà Băng bị bầy sói bao vây, một con sói xông tới cô, cô đâm dao xuống, căm vào trên đầu con sói.

Lúc này lại có một con sói khác vồ tới, Hà Băng muốn rút dao ra nhưng đã bị kẹt lại, căn bản là không rút ra được.

Con sói có khứu giác bén nhạy, nhận thấy được Hà Băng mắt đi vũ khí, hai con sói một trước một sau đông thời hung dữ vồ tới.

Con ngươi Hà Băng co rụt, hai con sói trong tầm mắt cô không ngừng phóng đại.

Cô có phải sẽ chết trong tay bẩy sói này, đến xương cốt cũng không còn?

Mùi chết chóc đè nén trong nháy mắt bao phủ Hà Băng, cô chậm một nhịp.

Lúc này hai con sói há to miệng, trực tiếp hướng cô táp tới.

Thế ngàn cân treo sợi tóc, Hà Băng cảm giác mình được ôm lấy, có một cánh tay có lực nắm chặt eo cô, kéo cô thật chặt vào trong cơ thể nóng bỏng nam tính.

Bọn họ ngã xuông đât.

Bàn tay thô to của người đàn ông giữ lại sau gáy cô, bảo vệ đầu cô trong ngực mình, lực va chạm mạnh khiến bọn họ lăn lông lốc vài vòng, thế nhưng Hà Băng một chút cũng không thấy đau, bởi vì, cô được bảo vệ rất chặt.

Cô ngửi được một mùi hương nam tính ngào ngạt, xen lẫn mùi xà bông nhàn nhạt.

Không phải mùi sữa tắm, mà là mùi xà bông.

Hai người ngừng lại, Hà Băng ở dưới, người đàn ông ở trên, Hà Băng run hàng mi nhỏ dài như cánh ve của nhìn vê phía người đàn ông đặt ở trên người cô — Diệp Minh.

Diệp Minh tới!

Anh sao lại tới?

Anh tại sao lại muốn tới?

“Có bị thương không?” Diệp Minh nhìn cô, khàn khàn hỏi.

Hà Băng dời đi ánh mắt, không trả lời.

Thấy cô không để ý tới anh, ánh mắt Diệp Minh tối sầm: “Còn biết giận à, xem ra không bị thương rồi.”

Lúc này một con sói xông đến từ phía sau Diệp Minh, Hà Băng lo lắng kéo lại ống tay áo anh: “Có sóil”

Bàn tay bảo vệ đê sau gáy cô của Diệp Minh hơi dùng sức, đè khuôn mặt nhỏ của cô trong ngực mình, anh khàn khàn lên tiếng: “Hà Băng đừng sợ.”

Tiếng dao nhọn cắt yết hầu vang lên, trong bàn tay trái Diệp Minh có một con dao sắc bén, lưỡi dao xoẹt qua cổ họng con sói.