Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1222



Lục Hàn Đình cũng không có trực tiếp trả lời Thượng Quan Mật Nhi, anh chỉ là thần bí câu môi mỏng: “Đến lúc đó cô sẽ biết.”

Thần bí như vậy, chẳng lẽ là muốn cho ả một surprise thật to?

Nhất định là như vậy!

Thượng Quan Mật Nhi rất vui vẻ, trong miệng giống như: ngọt như ăn kẹo vậy.

Lúc này “ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lục Hàn Đình dẫn đầu đi ra ngoài trước, anh cần xử lý một việc, cho nên vào phòng làm việc chủ tịch.

Phòng làm việc chủ tịch.

Lục Hàn Đình đi vào, lúc này thư ký riêng Nghiêm Kiên đã đi tới, cầm trên tay một hộp chuyển phát nhanh: “Chủ tịch, vừa rồi có người chuyển phát nhanh hộp này tới, nói là đưa cho anh.”

Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua hộp chuyển phát nhanh kia: “Người nào đưa tới?”

Nghiêm Kiên lắc đầu: “Không biết.”

“Mở ra nhìn.”

“Vâng, tổng tài.”

Nghiêm Kiên nhanh chóng mở ra hộp chuyển phát nhanh, khi anh ta nhìn rõ đồ vật bên trong nhanh chóng há hốc miệng ra, bộ dạng rất khiếp sợ.

Lục Hàn Đình đi tới, anh hiện tại nhưng thật ra có vài phần hiếu kỳ có thể khiến cho thư ký của anh phản ứng lớn như vậy, chuyển phát nhanh này rốt cuộc là cái gì.

Rất nhanh, Lục Hàn Đình liền thấy trong hộp chuyển phát nhanh có gì đó, là… là một chai nước rửa mắt.

“Tổng tài, đây là một chai nước rửa mắt, còn có một tờ giấy.” Nghiêm Kiên đưa tờ giấy cho Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua, trên tờ giấy có hàng chữ nhỏ non nớt lại xinh đẹp: “Mắt chú đẹp trai rốt cục không SỐ 2 TY ủi hi T9 Viến Nng mù nữa rôi, chúc mừng chú đã chữa khỏi.

Lục Hàn Đình hết chỗ nói rồi, anh đã đoán được người gửi là ai, nhất định là con trai Tiểu Bì Bì của Hạ Tịch Quán.

Tiểu quỷ kia lại tặng anh một chai nước rửa mắt tới chúc mừng, Lục Hàn Đình nhìn một chút nhãn dược trên thân bình, phía trên ghi mỗi đêm hai giọt, mắt càng sáng ngời.

Lục Hàn Đình rất muốn ném chai nước rửa mắt này ra ngoài, nhưng anh chậm rãi gợi lên môi mỏng, lại cười.

Rất kỳ quái, anh hẳn nên rất chán ghét đứa con do Hạ Tịch Quán và người đàn ông khác sinh chứ, thế nhưng anh không ghét nổi Tiểu Bì Bì, thậm chí còn có chút thích cùng cưng chiêu.

Nếu không, anh nhận nuôi đứa con này của Hạ Tịch Quán nhỉ? Hai đứa con trai dường như cũng không tệ…

Một giây kế tiếp, mày kiếm Lục Hàn Đình nhanh chóng nhíu lại, anh đang suy nghĩ cái gì thế kia?

Anh thực sự không hiểu nổi anh đang suy nghĩ cái gì nữa!

Lục Hàn Đình đi lên trước, muốn ngồi trên ghế yên lặng một chút, thế nhưng lúc này chiếc ghế chủ tịch quay lại, phía trên đã có một Bịch Sữa Nhỏ, là Lục Thần Dịch.

Lục Thần Dịch tới.

Khuôn mặt nhỏ của Lục Thần Dịch vẫn như cũ lạnh lùng, cậu từ trên cao nhìn xuống bố mình: “Bố, có phải bố lại bắt nạt mẹ con rồi không, con thấy con chịu đủ bồ rồi đấy!”

*.” Lục Hàn Đình giơ tay lên nâng trán, anh bắt nạt Hạ Tịch Quán lúc nào chứ, vì sao hai Bịch Sữa Nhỏ đứa nào.

cũng tìm đến anh làm phiền vậy?

Lục Hàn Đình sâu đậm cảm tháy hiện tại Hạ Tịch Quán là chọc không được, đụng không được rồi, bởi vì cô có hai đứa con trai quá biến thái, hai đứa con trai này đều là ma cuồng cưng chiều mẹ, không thể chịu được khi mẹ bị một chút uất ức, như vậy anh thật sự một chút địa vị trong nhà cũng không có.

Anh muốn một tiểu áo bông(*)!

() Từ lóng ý chỉ một cô con gái ngoan.

“Lục Thần Dịch, bố không bắt nạt mẹ con, tự con nhìn đi, dù là ba năm trước đây hay là ba năm sau đều là mẹ con đang bắt nạt bố.”

Lục Thần Dịch liếc bố mình: “Bố, mẹ đánh là hôn, mắng là yêu, bắt nạt bố một chút, bố cũng chẳng mất miếng thịt nào!”