Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 74



Tư thế như vậy, thật là khiến người ta vô cùng đỏ mặt.

Anh thở dốc nặng nề, thổi lất phất vào nơi mẫn cảm của cô, hơn cả vuốt ve nhẹ nhàng, làm người ta vừa muốn chống cự, lại vừa muốn nghênh hợp, vừa muốn chạy trốn xa xa, lại muốn tiếp cận gần thêm một chút nữa.

Cô hơi ngước đầu, thần kinh buộc thật chặt, gần như là nín thở, thể nghiệm cái loại cảm giác từng nếp uốn nhỏ bé nhất cũng bị vỗ về chơi đùa.

Đôi bàn tay thon dài không có một vết chai của anh, nắm lấy hai gò đất xinh đẹp, kéo rộng hết cỡ ra hai bên, rồi vân vê khép lại, đẩy ra, vân vê khép lại, lặp đi lặp lại hồi lâu, giống như đang thưởng thức cảnh đẹp đang khép mở giữa khung cảnh tươi đẹp.

Rõ ràng anh không nói chuyện, nhưng chỉ cần đôi mắt màu xanh dương của anh nhìn chằm chằm vào nơi bí ẩn, phía dưới của cô liền thả lỏng, tiết ra một túi nước mật lớn.

"Ưm. . . . . ." Cô thở nhẹ, nước mật tiết ra quá nhiều, quanh co dọc theo bắp đùi sinh ra cảm giác ngưa ngứa.

Đôi bàn tay đang nắm hai gò bồng đảo bỗng dưng di chuyển xuống đoá hoa, vén hai cánh hoa đầy đặn ra. . . . . . .

Là đang chờ đợi cái gì nhỏ xuống sao? Lòng cô đang tự hỏi, phía dưới không tự chủ được co rụt lại. . . . . .

Quả nhiên, liền nghe tiếng chép miệng và nuốt nước miếng của anh.

Mặt của cô giống như đang bị thiêu cháy, không thuận theo vẫy mông rên rỉ.

Quý Thiếu Kiệt bị tiếng rên ngọt ngào, kiều mị làm cho da đầu tê rần, "Bảo bối ngoan, ngồi xuống một chút nữa." Đầu lưỡi anh với không tới.

Không, cô ngược lại nâng lên trên mấy tấc.

Anh vặn lông mày, viên ngọc châu màu đỏ đang run rẩy trước mặt, đầu anh vừa nhấc lên một cái đã ngậm chặt vào miệng, sau đó, đầu rơi lại xuống gối kéo theo viên ngọc châu thật dài.

"Đau á. . . . . ." Cô kêu ra tiếng, không thể không hạ xuống theo mấy tấc.

Hai viên ngọc châu đỏ không lớn không nhỏ, vị vừa vặn, mang theo chút ngọt ngào chỉ thuộc về cô, anh ăn đến ngon lành.

Cô nhắm hai mắt, tay nhỏ bé nắm thật chặt vào đầu giường, giống như giẫm trong đám mây, nếu không nắm chặt như vậy sẽ té xuống đất.

Nơi giòn yếu, nhạy cảm nhất thân thể, cứ như vậy bị người đàn ông yêu thương ngậm chặt giữa môi và lưỡi, mút thật mạnh, cảm giác mềm mại như vậy, so với việc được ngón tay vân vê còn sinh ra cảm giác kỳ diệu khác, giống như là được tơ lụa mới tinh bao quanh. . . . . .

"Chú. . . . . . Em rất thích. . . . . ." Cô không khống chế được khẽ run, càng mở rộng thêm chính mình. Không hề giấu giếm vui thích của mình nữa, cô muốn phơi bày toàn bộ bản thân mình ra trước mặt anh.

Cô thẳng thắn, làm anh càng thêm kích động, càng thêm ra sức.

Khe hở trong mép thị mở rộng càng lúc càng lớn, nước không ngừng được tiết ra, chảy xuống đầm đìa, ướt đẫm bắp đùi, dính đầy cằm, nhưng dường như anh vẫn thấy không đủ, dùng đầu lưỡi vỗ vào viên ngọc châu nho nhỏ, trêu chọc, tàn sát bừa bãi khắp nơi non mềm của cô.

Chung Tĩnh Ngôn ngước đầu, kêu lên đầy vui sướng, "Ưm… A… Chú, thật thoải mái. . . . . . Chú hãy lấy thật nhiều vào. . . . . ."

Cảm giác kêu lên không cố kỵ gì, giống như cảm giác dành cho nhau sâu hơn, giao cảm thụ yếu ớt nhất, xấu hổ nhất, không chút che giấu cho đối phương, kêu càng lớn tiếng, đổi được trìu mến d'đ/l'1/d của đối phương càng nhiều, càng giống như cảm giác hoàn toàn buông thả, điên cuồng, không chút kiêng kỵ, bởi vì biết rõ đối phương yêu mình, cho nên không sợ hãi.

Khoái cảm nhanh chóng ập tới, "Á… Ưm… Ưm! . . . . . . Chú. . . . . ." Không tới hai phút, khi ngón tay anh không hề báo động trước mà chen vào trong nhụy hoa của cô, cô liền thét lên, đôi tay dùng sức nắm lấy tóc anh, nhét bản thân mình vào vùng ánh sáng trắng.

Ý thức thoáng hồi hồn, cô mắc cỡ thiếu chút nữa che mặt.

Chỉ thấy hai chân cô kẹp đầu anh thật chặt, cả người gần như đang ngồi trên khuôn mặt tuấn tú, thâm tình.

"Bảo bối ngoan, cứu anh. . . . . ." Chú già nhướng đầu lông mày anh tuấn, "Anh sắp bị chết đuối rồi. . . . . ."

Cô đỏ hết gương mặt, thân thể mềm yếu, hai chân phát run, miễn cưỡng lật xuống dưới, cắn bả vai anh làm nũng.

"Ghét, anh dám cười em. . . . . ."

"Không cười không cười, ai dám cười bảo bối ngoan của anh, anh sẽ đánh hắn! Ai dám cười bảo bối ngoan của anh, phạt hắn không có người đẹp. . . . . ." Anh ôm tâm can bảo bối dụ dỗ, làn da nóng bỏng của hai người kề sát vào nhau, thịt dán sát thịt, tim dán tim. Cúi đầu, anh nhìn thấy hai con thỏ trắng tròn bị cô uốn éo đến run rẩy, trẻ tuổi, săn chắc, mập phình, uốn éo đến nỗi khiến tim anh rung động.

Anh cùng nhau bắt hai con thỏ trắng trẻo này vào trong lòng bàn tay, vùi mặt vào trong rãnh sâu, lại kéo hai hạt ngọc châu lại cùng đưa vào miệng mút.

"Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan của anh. . . . . ."

Anh không cách nào nhẫn nại mà lật người lên.

"Anh hãy nằm xuống đi, để cho em làm. . . . . ." Cô yểu điệu nheo mắt liếc anh một cái, dùng ngón tay điểm nhẹ lên lồng ngực ngăn cản anh lại.

"Đừng động đến miệng vết thương. . . . . ."

Quý Thiếu Kiệt dừng lại, mỗi lần trong quá khứ, trước hết đều phải để cho cô thoải mái hai lần rồi anh mới bắt đầu tiến vào.

Gần như là anh phục vụ cô. . . . . .

Lần đầu tiên, cô dịu dàng bảo anh nằm ngang trên giường, bắt đầu hôn lên từ mi tâm, tỉ mỉ để lại dấu vết, vành tai thật dày, chiếc cằm màu xanh hơi lún phún râu, hầu kết chuyển động lên xuống, bả vai rộng mà gầy, . . . . . .

Hai hạt đậu màu nhạt này, thật sự là một món đồ chơi mới mẻ . . . . . .

Cô học lại dáng vẻ của anh, dùng môi lưỡi, dùng ngón tay, dùng mọi cách trêu chọc bọn chúng.

"Chú à, ăn thật ngon. . . . . ." Cô rõ ràng là cố ý, mở đôi mắt đen vô tội, đưa ngón tay vào miệng mình mút mút, lại nhẹ nhàng gẩy lên hai hạt đậu, "Em thích ăn nhất là đậu hấp muối . . . . . ."

Anh dở khóc dở cười, bị tiểu ma nữ này làm cho đầu dây thần kinh đều tê dại, lại chỉ có thể bất đắc dĩ chờ đợi cô thi triển ma pháp.

Cuối cùng cô chán ghét chơi đùa với hai hạt đậu này, tiếp tục đi xuống chỗ Quý Thiếu Kiệt mong đợi.

Vết thương bên hông còn đang quấn băng gạc, cô hôn khắp vùng da thịt quanh băng gạc này, sau đó đi xuống chút nữa. . . . . .

Bị cô yêu cầu đúng hạn dọn dẹp mớ rừng rậm màu đen, lần trước ở quán Tư Phòng Thái đã châm cô một lần rồi, bây giờ vẫn còn để mặc như vậy.

"Bảo bối. . . . . ." Anh chống đầu lên.

"Xuỵt. . . . . ." Từ khi cô về nước, anh hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến bản thân mình, cô biết, giờ phút này, trong lòng càng nhiều hơn là cảm động, sao có thể ghét bỏ.

Ánh mắt của cô, mang theo mấy phần chần chờ nhìn hung vật trơn tuột đang đứng sừng sững.

Bản thân cây gậy lúc còn nhỏ đã vô cùng kinh người, lúc này dường như có lẽ đã biết sẽ trải qua cái gì lại càng sưng d/đ'l'q.d to lên dọa người hơn, cảm nhận được chú ý của cô, chiếc đầu tròn hưng phát chảy ra từng chút từng chút nước miếng trong suốt, giống như đang thúc giục, "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. . . . . ."

Dù thế nào đi nữa thì một cây gậy to khoẻ như vậy cũng thật đáng sợ!

Càng thêm không thể tưởng tượng nổi nữa là hai túi tròn phía dưới vô cùng xấu xí và hung dữ.

Cô chưa từng cẩn thận quan sát nơi đó như vậy, hiện tại chỉ vừa mới quan sát như vậy, lại bị sợ tới mức dưới lưỡi không ngừng tiết ra nước miếng.

"Bảo bối ngoan, không cần phải như vậy. . . . . ." Chủ nhân của nó nghĩ một đằng nói một nẻo.

Nhưng cô muốn! Muốn khiến cho chú già của cô vui vẻ!

Cô lấy hết dũng khí, vươn tay, nhẹ nắm lấy cây gậy này, nóng mà trơn trượt, cứng rắn mà dẻo dai, dường như nó càng ngày càng hưng phấn, gân xanh trồi lên, giống như hàm chứa lực lượng có thể phá huỷ tất cả…

Cô không khỏi kinh ngạc mà sợ hãi nâng mắt nhìn chú già, đôi mắt màu xanh dương của anh mang theo chút đau đớn kiềm nén, càng nhiều hơn im lặng cổ vũ.

Cô thử thăm dò cúi đầu, ngửi nhẹ, chính là mùi vị mà cô đặc biệt yê thích, nhẹ liếm, mang theo chút tanh mặn nhàn nhạt. . . . . .

Cuối cùng, cô ngậm vào đầu tròn. . . . . .

"Ưmh. . . . . . !" Anh nặng nề thở gấp, mắt thấy nơi yếu ớt nhất của bản thân mình đang nằm giữa hai bờ môi trái tim, chính là kích thích quá mức tốt đẹp, quả thật làm anh nổi điên.

Cô thực sự quá mức trúc trắc, chỉ ngậm mấy cái, liền lui ra ngoài, bị nghẹn phải nước mắt lưng tròng, không ngừng ho khục khục.

Tuy rằng mỗi một tế bào đều đang kêu gào bất mãn, nhưng mà, Quý Thiếu Kiệt hai mắt cô đều đỏ, đâu nào cam lòng để cho cô tiếp tục, đứng dậy ôm cô vào trong ngực vỗ nhẹ, giọng nói khàn khàn, nhẫn nại, "Bảo bối ngoan, em không cần phải như vậy. . . . . . Để anh làm là được rồi. . . . . ."

Anh để cho cô nằm nghiêng, một cái chân trắng thon dài giơ lên cao, từ trước mặt dịu dàng tiến vào cô, từ từ đánh sâu vào trong.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô choáng váng ửng hồng, hai bầu ngực no đủ, nhẹ nhàng đung đưa, cả người thuận theo anh bừa bãi.

Đau lòng vết thương của anh, cô thử cuối đầu mút hai viên đậu đỏ của anh, quả nhiên, anh thở dốc nặng hơn, so với quá khứ thì nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu sau, người đàn ông không ai bì nổi này liền có tín hiệu tuyên bố nộp vũ khí đầu hàng.

Khi tiếng động của anh trở nên to lớn, hô hấp dần dần gấp rút thì bản thân Chung Tĩnh Ngôn cũng không thể nhịn được, vội vàng co rút, cùng anh nghênh đón cao trào.

Trận chiến này càng thêm phù hợp và mê say hơn quá khứ, nhiều hơn đáp lại và dâng hiến, khiến hai người chỉ cảm thấy cả tâm thần đều say, thực tuỷ tri vị*.

(*): Tuỷ xương ngon, muốn nếm lại lần nữa.

Chỉ vì có xác định yêu thương, anh mê luyến thân thể cô, không hề làm cho cô sợ nữa, ngược lại khiến cô tự tin và kiêu ngạo.

Hai người đều sức cùng lực kiệt, giữ vững tư thế cuối cùng, đắm chìm trong tư thế ngủ gà ngủ gật, giống như tỉnh rồi lại không tỉnh. Hai người cũng trầm mặc, không nói gì, nhưng mới vừa xác nhập và đáp lại lẫn nhau, lại càng hơn bất kỳ lời tâm tình nào trên thế gian.

Anh nặng nề đè lên nửa người cô.

Chung Tĩnh Ngôn cũng không thúc giục anh, chỉ ôm cổ anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chân tóc sau cổ anh, nhắm mắt lại hưởng thụ phần ỷ lại nặng nề này, bây giờ trong lòng thoả mãn như nước cuồn cuộn trước nay chưa từng có.

Vuốt ve an ủi như vậy thật là đẹp tốt.

Anh dần dần bình ổn lại hơi thở, lấy bản thân mình ra, vây cô vào trong ngực, không ngừng hôn lên đỉnh tóc của cô.

"Thật xin lỗi." Cô nhắm mắt lại, nằm trong khuỷu tay của anh, ngón tay cuộn lại đặt trước mặt anh.

"Hả?" Dường như anh không nghe rõ.

Thật xin lỗi vì đến bây giờ mới đáp lại anh. Cô nhắm hai mắt, cái trán có thể cảm nhận được hô hấp của anh

"Cám ơn em!" Anh đột nhiên nhỏ giọng nói.

"Hả?" Cô cũng không nghe rõ, nhẹ nhàng dùng giọng mũi hừ một tiếng.

Cám ơn em đã nguyện ý để cho anh yêu em.

Cám ơn em vì thật may là em cũng yêu anh.

Vận động một hồi, vết thương của anh dường như có khẽ động, rỉ ra vết máu.

Mặc dù anh nhiều lần nói bản thân mình không có chuyện gì nhưng Chung Tĩnh Ngôn vẫn đỡ anh đi vào phòng tắm, không để cho anh động đậy, bản thân mình cầm vòi tắm cẩn thận tắm rửa giúp anh.

Lòng chơi đùa lại nổi lên, ấn anh ngồi trên bồn rửa tay, cầm dao cạo râu giúp anh cạo sạch rừng rậm phía dưới.

Quý Thiếu Kiệt cũng không hiểu cái gì gọi là xấu hổ, tuỳ ý mở rộng hai chân bền chắc, để cho cô chơi đùa.

"Không được không được, trước tiên phải thoa bọt lên đã. . . . . ."

"Lúc di chuyển phải từ từ, nếu không gây tổn thương tới nó, về sau không có dùng cũng đừng khóc nhè. . . . . ."

Lúc bắt đầu anh còn có thể tỉnh táo ở bên cạnh chỉ đạo, nhưng bàn tay nhỏ bé bận rộn sờ tới sờ lui, hung vật không nhịn được lại run rẩy đứng lên sừng sững.

Oẹ! Cô làm bộ đánh một cái.

*

Sáng ngày hôm sau, khi đồng hồ báo thức vang lên lần thứ ba, cô vẫn còn chôn ở trong chăn không nhúc nhích.

Quý Thiếu Kiệt cũng không thúc giục cô, chỉ ôm cô sâu hơn vào trong lòng. Cô líu ríu thì thầm, căm tức cắn lên cánh tay của anh để trút giận.

Quý Thiếu Kiệt nhìn bộ dạng khó chịu, thiếu ngủ của cô, chỉ đành phải nhẹ giọng dụ dỗ, từ từ nhắm hai mắt phủ tóc của cô, "Không muốn đi thì đừng đi. Làm vợ của Quý Thiếu Kiệt anh cũng không cần phải khổ cực như vậy, ở lại bên cạnh anh là tốt nhất."

Cô cắn đủ rồi, phát tiết xong rồi, mới từ từ ngồi dậy, đánh một cái ngáp nho nhỏ, "Mới không cần. Chờ đến sau này anh về hưu rồi em còn phải nuôi anh đấy."

Quý Thiếu Kiệt bị anh chọc cười.

Tối hôm qua hai người cũng không thể nào ngủ được, càng không ngừng nói chuyện và làm tình.

Thật vất vả mới ngủ thiếp đi, thế nhưng anh lại chôn trong thân thể cô, nhất quyết không chịu ra ngoài, hại cô muốn lật người cũng không được. Nghĩ tới đây, răng cô lại nhột, hận không thể cắn thêm mấy ngụm nữa cho hả giận.

Anh vừa đỡ vừa ôm cô đi vào phòng tắm.

Cô cúi thấp đầu, bộ dạng uể oải, mềm nhũn rầu rĩ dựa vào trên người anh, anh nặn kem đánh răng, đưa vào miệng cô đánh xoẹt xoẹt, sau đó đưa ly nước tới miệng.

Sáng sớm, mẹ Quý đã chuẩn bị cho cô không ít sữa rửa mặt, Quý Thiếu Kiệt đang nghiên cứu tiếng Nhật trên vỏ chai, đến tột cùng là nặn ra lòng bàn tay rồi tạo bọt hay là trực tiếp xoa lên mặt để tạo bọt?

Chung Tĩnh Ngôn chờ cả ngày, không ai giúp cô rửa mặt, mở ra một con mắt, liếc anh một cái, bản thân mình tự lấy nước sạch rửa mặt.

Xuống lầu, người một nhà đều đang đợi vợ chồng son bọn họ.