Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 3: Đợi đến khi em mười tám tuổi sẽ yêu em



Editor: Trần Thu Lệ

Chung Chấn Văn vừa cắt Pizza cho cô, vừa cười lắc đầu: “Tiểu ma đầu nhà chúng tôi đã bị làm hư rồi! Thanh Ngọc, cô cũng đừng trêu chọc em ấy.”

Miệng Chung Chấn Thanh cũng nhếch lên, lại cách một cái bàn đưa tay qua, dùng khăn tay yêu thương lau đi vết phô mai còn sót lại trên khóe miệng của em gái. Cô em gái ấy lại hơi không kiên nhẫn lắc lư đầu.

Phương Thanh Ngọc hơi xấu hổ nhìn ba anh em trước mặt, đa số mọi người đều biết nhà họ Chung có hai người con trai song sinh xuất sắc, một là bí thư trẻ tuổi nhất của thành phố, một là tổng giám đốc của công ty phần mềm do chính mình thành lập, đều là tiền đồ không giới hạn, lại ít có người lqd biết một mặt dịu dàng của hai anh em sinh đôi này. Từ nhỏ cô ta lớn lên cùng với bọn họ, giống như một màn trước mặt này đã sớm nhìn chán, mà vẫn còn không nhịn được cảm thấy một chút khó hiểu...quá cưng chiều, mặc dù đây chính là em gái của mình! Hơn nữa, cô gái này đã không còn là một cô bé còn chảy nước mũi nữa mà đã sắp mười tám tuổi rồi! Lại nói nữa, cô em gái này cũng không phải là em ruột!

Rốt cuộc Phương Thanh Ngọc cũng vội vã xin từ biệt, cùng rời đi với cô bạn đang chờ.

Lạc Lạc trợn trừng mắt với bóng dáng màu đỏ đã đi xa, “Hứ, tưởng tôi không biết sao! Luôn có ý đồ với anh cả, nhìn thấy anh cả là hai con mắt sáng lên giống như Hoàng Thử Lang(con chồn) thấy gà vậy! Vừa nhìn là biết không có gì tốt!”

Chung Chấn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ cái ót của cô một cái, “Bé con mắng ai là gà hả?” Trong lòng lại lén lút hưởng thụ sự đố kị nho nhỏ của cô.

“Ha, vậy anh làm vịt cũng được!” Hai mảnh môi đỏ mọng của Lạc Lạc còn ngậm thức ăn nháy mắt với anh, dùng âm thanh chỉ ba người có thể nghe được nói: “Buổi tối lấy chút năng lực ra đây nha...”

Lần này, Chung Chấn Văn cũng không nhịn được vân vê đầu tóc cô, cười nói: “Em tiểu yêu tinh này, học được những lời nói thô tục này ở đâu vậy hả?”

“Cái này thì có gì đặc biệt hơn người chứ.” Lạc Lạc xiên một miếng chân giò hun khói bỏ vào trong miệng, dùng cái lưỡi hồng nhạt câu vào răng, “Lớp em có một bạn học đã kêu con vịt như vậy đấy.”

Đôi môi đầy đặn hình củ ấu, bờ môi rõ rệt, nhục cảm mười phần, trên đỉnh đầu cô còn có một ánh đèn chiếu xuống, ánh sáng màu vàng nhuộm đầy hình dáng cô đặc biệt êm dịu, sạch sẽ làm cho người ta yêu thương. Hai anh em nhà họ Chung nhìn đôi môi hồng hào, một chút mẩu bánh bị cô vô ý thức nhẹ nhàng liếm đi, khiến người ta rung động.

Nhưng đôi môi kia lại nói ra một câu khiến hai anh em dở khóc dở cười, “Trong lớp em, tất cả bạn học đều nói con vịt sống rất tốt, tìm con vịt đến còn mạnh hơn nhiều so với những Lăng Đầu Thanh đó, dù sao phụ nữ đều được yêu như thế một lần, còn không bằng tốn chút tiền bạc tìm bọn họ, được hầu hạ thoải mái dễ chịu nha.”

Hai anh em lại không được tự nhiên, Chung Chấn Văn đè cái tay đang bận rộn của cô lại, Chung Chấn Thanh vặn khuôn mặt của cô, hạ giọng, “Tiểu yêu tinh, đừng bị những người bạn học đó của em dạy hư, cái gì mà gà vịt ngỗng, có hiểu được bằng với theo mấy anh của em sao? Lạc Lạc, em yên tâm, đợi đến ngày nào đó em đủ mười tám tuổi, các anh nhất định sẽ yêu em...”

Lạc Lạc cười khúc khích, đưa tay níu mũi của anh cả, “Được rồi hai anh, các anh sợ cái gì chứ? Dù sao còn hai tháng nữa là em được mười tám tuổi rồi, nếu thực sự sợ hãi, không bằng tối nay sẽ cho các anh...” Cô cố ý nheo hai con mắt như nai con lại, khiêu khích nhìn bọn anh, vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt ra, linh hoạt mút ngón giữa, ánh mắt kia vô tội mà mênh mông.

Cô chính là khắc tinh của bọn họ, ngay từ lúc còn bé đã ăn hai anh em bọn họ sít sao. Đây rõ rành rành là ám hiệu, hai em trai của hai anh tê rần, không hẹn mà cùng bắt đầu dựng lều, ăn một bữa cơm có lẽ tăng thêm nhạt nhẽo, vội vã ăn xong, lôi kéo cô về nhà.

Dọc theo đường đi, cô bị anh hai ôm vào trong lòng, đôi tay kia mò mẫm vô cùng thoải mái, chẳng biết như thế nào mà lại ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi tỉnh lại, không có tiếng xe, bốn phía đều yên lặng, cả người giống như lơ lửng trên mặt biển, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy ngọn đèn chùm Italia treo trên trần nhà, mới biết được đang nằm trên giường anh hai.

Trước ngực truyền đến một trận tê tê dại dại, cô cúi đầu, nhìn thấy hai đầu tóc đen giống nhau như đúc đang bú mút ngực cô phát ra tiếng chẹp chẹp, giống như những chú hổ con đang tranh giành vú của mẹ.

Có loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Được khao khát, được bao bọc, được yêu.

“Ba và mẹ đâu?” Cô rất thoải mái nhưng lí trí vẫn còn, không quên lo lắng hỏi ra câu này.

Môi Chấn Văn ướt át di chuyển một mạch lên môi cô, tranh thủ thời gian, sờ soạn nói: “Một người đi Bắc Kinh, một người đi Cam Túc thăm hỏi, quan tâm đến bọn họ làm gì?”

Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, yên tâm tiếp tục hưởng thụ, đem bản thân mở ra thành hình chữ đại(Hình người nằm dang hai tay hai chân).

Đôi môi ướt át của Chấn Văn lại di chuyển đi xuống, cùng ngậm mút bảo bối mê hồn với anh cả.

Cô giơ tay lên, mò mẫn đuôi tóc mềm mại của bọn anh, giống như nói mớ, nói: “Từ từ ăn, ngoan, bên trái là anh cả, bên phải là anh hai...”

Chỉ có thời khắc như thế này, mới có thể ngược lại, bọn họ ở trong ngực cô hưởng thụ như một đứa bé.

Bởi vì cô còn đang trong thời kì trưởng thành nên các anh rất ít khi trực tiếp khuấy động vùng tam giác non mềm như vậy, lần lqd này Chấn Văn đi công tác nửa tháng, có lẽ đây là lần đầu tiên trong ba người có người tách ra lâu như vậy nên ba người đều có chút hưng phấn quá mức, giống như điên rồ vậy, ở trên giường quằn quại như ba con rắn, dây dưa, xếp ra đủ loại tư thế.

“Anh... Anh... Anh...”

Lạc Lạc thích mềm mại gọi bọn anh như vậy, hai chữ ấy(Tiếng TQ có hai chữ hén), cấm kị, kích thích, thành công quấn quanh vô tận trong miệng , mang theo vui sướng đau đớn.

Bọn anh không biết phải yêu cô, thương cô như thế nào mới tốt, cô thuần khiết, cô xinh đẹp, cô giận dữ, cô làm nũng, mỗi một động tác, mỗi một vẻ mặt của cô bất cứ lúc nào đều có thể đưa bọn anh từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục.

Cô là kiếp nạn của bọn anh, nếu không có cách nào tránh né, vậy thì bọn anh cam tâm tình nguyện đắm chìm vào.

Chỉ cần cô thích, chỉ cần cô cũng sẵn lòng.

“Anh à, em muốn...” Thân thể cô uốn cong như một vòng cung, tất cả các ngón chân như hạt bắp đều co quắp lại, mang theo tiếng gọi nghẹn ngào.

Cô không béo, nhưng mà khung xương rất nhỏ, toàn thân đều là thịt mềm mại, làn da mỏng manh lại vô cùng mẫn cảm, giống như một quả đào tươi non, chỉ cần đụng nhẹ một cái là chảy ra dòng nước ngọt ngào. Cô muốn cái gì? Cô muốn bọn anh làm gì? Ngay cả chính cô cũng không biết, chỉ là cô cảm thấy khát khô cổ, đó là một loại trống vắng dâng lên từ sâu trong thân thể.

Bọn anh ôm cô đến ghế sa-lon, hai chân bị nhấc lên, hai tay vịn hai bên.

Hai anh em sinh đôi cùng trứng, mặt mũi giống nhau, ngay cả lúc này dục vọng trong mắt cũng y chang nhau, nhìn thẳng vào kẻ hở giữa hai mép thịt khép kín chặt chẽ màu hồng nhạt giữa hai chân bảo bối, rất muốn tiến thẳng vào hang động huyền bí ấy, tiến thẳng vào trong tử cung nho nhỏ của cô.

Cảnh đẹp kiều diễm như vậy thì người đàn ông trưởng thành bình thường nào có thể kiềm chế được? Huống hồ, đây lại là bảo bối mà bọn anh yêu thương nhất.

“Chấn Thanh! Em nhịn không được, chúng ta...” Chung Chấn Văn cứng rắn đến sắp nổ, phát ra âm thanh run rẩy, hai tròng mắt hẹp dài bị dục vọng nhuộm đỏ.

Nhưng Chung Chấn Thanh chỉ đưa ngón tay và môi phủ lên trên, giúp cô, “Lạc Lạc ngoan, Lạc Lạc ngoan, chờ em lớn thêm chút nữa, chờ đến khi em đủ mười tám tuổi, các anh sẽ yêu em thật tốt...”