Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 27: Các người không nhớ em sao?



Editor: Trần Thu Lệ

“Thử lễ phục thử áo lót, có lẽ người ta đã sắp kết hôn rồi.” Quý Thiếu Kiệt buông người trong lòng, lui ra một chút, thờ ơ nhìn cô gái, giơ tay chỉ vào hai người đang đi ra cửa, gằn từng tiếng nói: “Em dùng ánh mắt đó để nhìn thì có ích lợi gì? Còn muốn trở lại nhà họ Chung chịu kích thích sao?”

Nói xong lời này, anh mới cảm thấy bản thân mình toát mồ hôi, áo trong lành lạnh dán vào trên lưng, nếu cô cứ như vậy mà lao ra, nếu cô trở lại trong lòng người đàn ông khác, nếu cô rời đến khoảng cách mà ánh mắt anh không thể chạm đến......

Từ lúc Chung Chấn Thanh vào cửa đến khi anh ta rời đi, tất cả phản ứng của cô đều được anh để vào trong mắt, nếu không phải anh luôn ôm chặt cô, thì cô đã sớm chạy đi ra ngoài rồi.

Đứng xa ra một chút, anh dường như có chút sợ hãi mà nhìn cô. Anh cho rằng cô có thể nói gì đó, thậm chí là sẽ khóc oa oa lên, dù sao cô cũng là một cô gái nhỏ yếu ớt lại bốc đồng như vậy. Nếu thật sự khóc lên, anh nhất định cảm thấy vui vẻ.

Nhưng mà cô lại không nói gì cả. Thân thể nhỏ bé khẽ run, giống như cạn kiệt toàn bộ sức lực sau đó cơ bắp không thể tự điều khiển mà lay động, đôi mắt kia dường như cũng sắp muốn tan chảy như chocolate, lqd nhanh chóng phủ đầy một tầng hơi nước, xao động xao động, nhưng chẳng qua chỉ là im lặng nhìn anh, giống như quá mức hoảng sợ sau đó mới hoàn hồn, còn không có phản ứng kịp người đứng trước mặt mình là ai vậy.

Cô cái gì cũng chưa nói, nhưng anh đã biết đáp án rồi, tạm thời cô không có khả năng trở lại bên cạnh hai anh em nhà họ Chung.

Anh cũng không biết bản thân mình đã thở phào nhẹ nhõm, bộ dáng cô thất hồn lạc vía như vậy, khiến anh chỉ cảm thấy cả trái tim giống như bị ai gõ một cái, bực bội khó chịu, lời nói ra khỏi miệng lại trở nên lạnh như băng.

“Thế nào! Lúc này người đã ở trước mặt em rồi ngược lại không có can đảm sao? không phải hôm nay em đã mắng bảo vệ vì bọn họ không cho em ra ngoài sao? Không phải em nên ôn tập Anh văn để chuẩn bị trở lại thi sao? Em không đi à? Hay là để tôi gọi anh trai em trở lại?”

Dao động trong mắt cô càng lúc càng to lớn, rốt cuộc nước mắt cũng nhịn không được, nhưng chỉ là cắn chặt môi, quật cường mà oán hận nhìn anh, cuối cùng vẫn không để cho nó rớt xuống.

Anh bị ánh nước trong mắt cô thiêu đốt, trái tim không thể không chế được mà mềm nhũn, có chút đau đớn.

Đau đớn của cô từ khi nào thì bắt đầu trở thành đau đớn của anh? Miệng vết thương của cô, khi nào thì bắt đầu trở thành miệng vết thương của anh?

* * *

Lạc Lạc đã từng tưởng tượng qua rất nhiều loại cảnh tượng gặp lại các anh của mình, mũi chua xót, rơi lệ, ôm ấp, hôn môi! Cô sẽ bò trên lưng, gác ở trên vai hoặc bổ nhào vào trong lòng bọn họ! Cô đồng ý để cho bọn họ hôn mỗi một góc trên thân thể mình! Cô sẽ nói cô sẽ không bao giờ rời xa bọn họ nữa, bọn họ sẽ nói không bao giờ ức hiếp cô, không bao giờ đánh mất cô nữa.

Nghĩ tới rất nhiều loại, nhưng mỗi một loại đều không có đột nhiên và xa lạ như thế này.

Cô nhìn xuyên qua những giá hàng đồ lót, nhìn thấy anh trai ngọc thụ lâm phong đột nhiên đi tới, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô đó là muốn lao ra, lao ra, ở đó có hạnh phúc của cô.

Cô gần như tham lam nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhìn không chuyển mắt! Nửa tháng, chưa bao giờ rời khỏi căn nhà đó lâu như vậy, đồng thời chưa bao giờ rời khỏi lqd hai người bọn họ lâu như vậy, lâu đến nỗi nhớ của cô vượt qua cả oán hận, lo âu vượt qua tổn thương. Bản tính của cô vốn không phải là người tuyệt tình như vậy, cô sinh sống ở nhà họ Chung mười ba năm, được bọn họ cưng chiều mười ba năm, mười ba năm tình cảm, làm sao có thể nói buông là buông? Giống như trẻ con phải cai sữa vậy, làm có thể nói cắt đứt là cắt đứt ngay được?

Cô không phải là người bị tổn thương liền trốn đi khóc sướt mướt tự oán trách bản thân mình, mấy ngày nay nằm trên giường, cô đã suy nghĩ cẩn thận, có lẽ ngay từ đầu các anh thật là có mục đích tới gần cô, nhưng mà vậy thì thế nào chứ?

Mấy năm nay, bọn họ yêu thương cô không phải là giả, cưng chiều cô không phải là giả, bọn họ sưởi ấm cô mỗi khi lạnh lẽo, làm bạn với cô mỗi khi côn đơn, khen ngợi cô mỗi khi cô tiến bộ, đốc thúc cô mỗi khi cô lười biếng, bao dung cô mỗi khi cô phạm lỗi, nuông chiều cô......

Nếu những điều đó đều là giả, như vậy liền để cho bọn họ giả dối cả đời cũng được.

Nếu những điều đó đều là chơi đùa với cô, vậy thì hãy để cho bọn họ chơi đùa cả đời cũng được.

Có liên quan gì đâu? Chỉ cần cô hạnh phúc là được.

Nhưng mà hiện tại thì sao? Cô còn có thể trở lại nhà họ Chung sao? Còn có thể xông lên ôm lấy hạnh phúc của mình sao?

.....Sau khi hạnh phúc của cô lại trở thành “Chồng của cô” “Anh đần” của người khác sao?

......Sau khi cô tận mắt nhìn thấy hạnh phúc của mình vô cùng thân thiết với người khác như thế sao?

.......Sau khi cô nhìn thấy hạnh phúc của mình cùng một nhà người ta lựa chọn nội y và lễ phục để chuẩn bị kết hôn sao?

Cũng không có gì gọi là khó hiểu! Mẹ nuôi Mã Hoa của cô, tính toán mọi cách lâu như vậy, làm sao có thể dễ dang buông tha cho cô? Với hận thù của Mã Hoa đối với mẹ ruột cô, làm sao có thể để cho cô trở lại nhà lqd họ Chung một lần nữa chứ? Sau khi ‘vạch trần bộ mặt thật xấu xí’ của cô, anh cả, anh hai sẽ được Mã Hoa lần lượt an bài kết hôn, cô sẽ hoàn toàn trở thành người qua đường với nhà họ Chung! Cô trở về thì phải làm thế nào đây? Tự rước lấy nhục? Trơ mắt nhìn các anh trai trình diễn tiết mục hạnh phúc với người khác?

.... Nhưng mà anh à, anh của em, tại sao nhìn dáng vẻ anh lại vui vẻ như vậy?

.... Anh của em, mấy ngày nay không có Lạc Lạc ở nhà, các anh không lo lắng sao? Hai người các anh không nhớ em giống như em nhớ các anh sao? Các anh không cần Lạc Lạc nữa sao?

Từ lúc bọn vào đến khi bọn họ rời đi, trước sau cũng chỉ mười mấy hai mươi phút, cô trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, đau lòng như bị dao cứa, bỗng nhiên lúc đó liền mất đi dũng khí đối mặt một lần nữa.

* * *

Bên trong xe máy điều hòa nhiệt độ mở rất lạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.

Quý Thiếu Kiệt và cô cùng ngồi ghế sau, cô gái nhỏ vẫn quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ, yên tĩnh như mèo con.

Sự yên tĩnh này không phải nghe theo, mà là chống cự không nói gì với người và mọi vật xung quanh.

Cô ở bên cạnh cách anh chẳng qua cũng chỉ một cánh tay, nhưng mà, anh lại hoảng hốt có ảo giác cô đặt mình vào nơi hoang dã.

Cô ấn hạ cửa sổ xuống một nửa để thông gió, gió nóng mãnh liệt đập vào mặt cô, giống như cánh chim bồ câu mềm yếu đang vỗ cánh.

Anh nhìn sườn mặt trắng như tuyết của cô, đầu cô để trên thân xe, trong khi xe chạy lắc lư, thì đầu cô cũng đụng tới đụng lui.

Anh nhịn không được đưa tay kéo cô lại, ôm cô ngồi trên đùi, xoa nhẹ mái tóc bị gió thổi hỗn loạn, âm thanh ngầm chứa một chút bất đắc dĩ bá đạo, nặng nề khiển trách: “Nghĩ cái gì vậy? Em chỉ cần yên tâm đi theo tôi là được rồi.”

Hàng lông mi dày của cô gái giật giật, không hé răng, đầu thì mềm mại tựa vào người anh. Trên người cô lúc nào cũng mang theo mùi hương ngọt ngào, giống như mùi hương trên người của trẻ em mới sinh.

Là mùi vị này đã làm cho Quý Thiếu Kiệt say đắm.

Anh cầm lấy cái tay nhỏ bé của cô vào trong tay mình, mười ngón tay xen kẻ nhau, lần lượt nắm chặt, lại nới ra, lại nắm chặt, mà cô cũng không cho anh nửa phần phản ứng.

Anh chưa từng nói qua yêu đương, nhưng cô gái nhỏ này đau, anh có cảm ứng.

Một lần cuối cùng, chỉ cho phép em đau lòng vì người khác một lần cuối cùng. Sau đó, bảo bối, em là của anh.

“Bảo bối, trong lòng hãy phấn chấn lên, tôi dẫn em đi ăn món ngon!” Anh phân phó lái xe quay đầu.

Nhớ tới nơi này cách phố thức ăn “Phẩm Thượng tư gia” cũng không xa, nhất thời hứng khởi, liền lôi kéo Lạc Lạc xuống xe đi bộ, chỉ để cho lái xe đi trước.