Cưng Chiều Ngươi Không Đủ

Chương 38



CHƯƠNG 38

Tần Sương Kích và Phong Nhã ôn nhu nhìn Y Ân. Bọn họ lần đầu tiên thấy nó cười đến vô lo vô nghĩ như vậy, nhìn giống như mọi đứa trẻ bình thường khác, có lẽ nên cho Y nhi tiếp xúc với bạn cùng lứa nhiều hơn.



“Y nhi, ăn sáng xong theo ta đi chơi đi?” Cô Đồng nói rồi nhìn về phía Phong Nhã: “Có thể đi?”

Phong Nhã gật đầu, sau lại cảnh cáo: “Chiếu cố hảo nó, bằng không. . . . .”

“Biết rồi, ta đau Y nhi cũng không kịp, còn cần ngươi phân phó sao?” Cô Đồng bĩu môi, xé bánh mì đút cho Mạch Thiên Tuyết: “Mạch, ngươi ăn.” Mạch Thiên Tuyết tiếp nhận rồi cầm bánh bao uy lại nó.

Chờ mọi người ăn xong Cô Đồng khẩn cấp nhảy từ trên chân Mạch Thiên Tuyết xuống, kéo tay Y Ân: “Y nhi, đi, chúng ta xuống chợ chơi.”

“Ân. . . . . ân. . . . .” Y Ân ngồi trong lòng Phong Nhã, ánh mắt hướng phía Đồng nhưng không hề động đậy.

Phong Nhã hôn lên cằm nó, giúp Y Ân đứng dậy rồi nói: “Đi đi.”

Y Ân còn do dự lại nghe tiếng phụ thân: “Đi đi.” Liền ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Y nhi không ngoạn lâu. . . . .”

“Ngoạn lâu cũng không sao!” Cô Đồng vừa nói vừa kéo nó đi: “Chợ rất thú vị, ngoạn cả ngày cũng không đủ. . . . . Đến, có thang lầu, nắm chặt ta, cẩn thận a!”

Tần Sương Kích và Phong Nhã chăm chú nhìn Cô Đồng cẩn thận dẫn Y nhi xuống lầu mới hơi có vẻ yên tâm. Thanh cùng Tương Long đứng dậy theo sát phía sau. Ba đại nam nhân lại chuyển tầm mắt ra cửa sổ, nhìn hai đứa nhỏ chậm rãi dung nhập trong đám người đến khi không còn thấy bóng dáng mới dừng lại mới liếc nhau ra chiều xấu hổ. May mắn là người một nhà, bằng không hình tượng toàn bộ bị hủy. Nhìn xem, ba kẻ danh tiếng ảnh hưởng lớn trong chốn giang hồ giờ lại như gà mẹ chăm gà con.

Cả ba ngồi xuống kêu ra mấy vò rượu, Phong Nhã vừa châm rượu vừa hỏi: “Đó là bảo bối ngươi cất giấu bấy lâu nay?” Mạch Thiên Tuyết không đáp, Phong Nhã cũng không trông cậy hắn trả lời nên hỏi tiếp: “Ngươi cũng đi Trường An? Có việc gì sao?”

“Con đường tơ lụa.” Mạch Thiên Tuyết một lời nói ra Phong Nhã liền dằn mạnh chén rượu xuống bàn, trừng mắt nhìn hắn: “Đám tử lão đầu kia do ngươi kêu đến?”

Mạch Thiên Tuyết gật đầu. “Phế vật lợi dụng.”

“Khó trách.” Phong Nhã cười lạnh. “Khó trách tính tình ngươi như vậy cũng có thể thành lập Giang Nam thủ phủ, quả là giỏi việc buôn bán, đem đám già chết tiệt kia lừa gạt. Nói vậy, ngươi cũng hưởng không ít lợi lộc đi.”

“Hoàn hảo.” Mạch Thiên Tuyết cũng không khiêm tốn, nhìn chăm chú Phong Nhã nói: “Không phải cho ngươi làm ăn sao? Một năm chỉ cần đi con đường tơ lụa một lần lại không kiếm được bộn tiền, cẩn thận cây cao đón gió.”

Phong Nhã nhíu mi: “Ngươi thật lòng quan tâm ta hay là nói bóng nói gió? Chẳng phải trước kia Thiên Tuyết Lâu từng có lúc theo dõi chuyện của ta sao. Hảo tâm phụng bồi một câu, Thiên Kiếm Môn Chủ Tần Sương Kích là đại ca của ta, ngươi có thể bắt đầu điều tra từ hắn.”

Mạch Thiên Tuyết đứng lên, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch: “Giao hữu cùng thân phận không quan hệ, ta không để ý.”

“Nói được như vậy sao không nghĩ trước kia ngươi làm gì a?”

“Khi đó ngươi không phải bằng hữu của ta.” Mạch Thiên Tuyết buông chén, xoay người đi xuống lầu. Phong Nhã ở phía sau cười mắng: “Ngươi cho ta là bằng hữu? Cũng không nhìn ta có đồng ý hay không?”

Tần Sương Kích luôn bàng quan dự thính, nhìn Mạch Thiên Tuyết đi khỏi mới hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao ngươi lại biết Mạch Thiên Tuyết?”

“Tiểu tử này trước kia đi con đường tơ lụa đều do thương đội của ta hộ tống. Mọi chuyện cũng bình an vô sự, có một khoản thời gian không biết hắn nổi điên cái gì muốn điều tra ta, cho nên có giáo huấn hắn một chút, rồi không biết tại sao lại thành bằng hữu.” Phong Nhã vừa nói vừa cười, tay cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Cái này gọi là không đánh không quen biết. Tần Sương Kích cười khẽ rồi thu hồi ánh mắt lo lắng.

Phong Nhã đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, Tần Sương Kích nghi hoặc trông theo thì thấy Cô Đồng đát đát chạy tới, Thanh cùng Tương Long theo phía sau. Y Ân đang nằm trong lòng Thanh, được hắn ôm về.

“Làm sao vậy?” Phong Nhã kêu lên. Hai người từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, chân không ngừng chuyển động, chỉ vài bước là tới trước mặt Thanh. Cẩn thận tiếp nhận Y Ân ôm vào lòng, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Bị thương?”

“Không có, Y nhi mệt.” Cô Đồng thấy hai người lo lắng vội giải thích: “Y nhi đột nhiên nói muốn ngủ, chúng ta đành phải trở về.”

Phong Nhã nhìn lại, tiểu đông tây hai mắt nhắm nghiền, hơi thở trầm ổn, quả nhiên là đang ngủ. Cẩn thân ngẫm lại, tiểu đông tây có thói quen ăn một lần liền nhắm mắt ngủ, chưa bao giờ tranh cãi, không nháo, cũng không thấy đòi ra ngoài. Nếu hỏi đến, chỉ sợ việc này là do phụ mẫu nó dạy.

Phong Nhã mang Y Ân vào khách phòng. Tần Sương Kích thì dạo một vòng quanh chợ mua về một đống lớn thức ăn và đồ chơi, chờ y Ân tỉnh sẽ dạy cho nó biết bên ngoài có rất nhiều điều thú vị, chậm rãi cải thiện tính cách im lặng quá mức của nó.

Lên tới lầu bốn, nhìn thấy phòng nào phòng nấy đều treo danh tự trước cửa liền quẹo trái, đi đến một gian mệnh danh là Hi Vọng khách phòng, khóe miệng nhịn không được gợn lên, khách *** này thật biết đặt tên. Đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ say trên giường. Tần Sương Kích đem đồ đặt trên bàn, đến trước giường thấy Phong Nhã đang tựa lên đầu Y Ân, còn nó thì rúc vào ngực hắn, chăn đắp hỗn độn trên người cả hai, cảm giác. . . . . giống như hai tiểu động vật dựa vào nhau sưởi ấm. Tần Sương Kích cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy nhu hòa hảo hảo sửa sang chăn bông, đột nhiên nheo mắt lại, đem chăn xốc lên.

Lạnh lùng nhìn tình cảnh trên giường, Tần Sương Kích trầm mặt, nghiến răng nói: “Lâm – Dịch – Nhã, ngươi đang làm gì?”

Nhìn Y Ân lẳng lặng cuộn tròn người bên cạnh Phong Nhã, khuôn mặt ửng đỏ, vạt áo bán khai, trên thân rải rác hồng ngân ướt át, mà tay Phong Nhã lúc này đã thâm nhập vào tiết khố của nó. . . . . Chết tiệt, dám qua mặt hắn ăn mảnh.

Hạ chương: thêm một tên tiểu quỷ học đòi chuyện người lớn, nhân tiện ăn chút đậu hủ.       ^. ^