Cưng Chiều Ngươi Không Đủ

Chương 13



CHƯƠNG 13

Làm sao đây? Y nhi, Y nhi nhận sai người! Phụ thân. . . . . Phụ thân ở nơi nào. . . . .



Y Ân sợ hãi, nước mắt lại rơi xuống. Nó nhớ những người đó nói nếu nghe lời sẽ cho gặp phụ thân, hiện tại Y nhi không ngoan, nên không được gặp phụ thân?

Chính là, chính là. . . . . Y Ân cắn môi khóc thút thít, có điểm khó thở. Y nhi, Y nhi vừa rồi có nghe lời a! Y nhi thật biết điều, thực nghe lời. Nếu không, nếu không nghĩ nghe được tiếng phụ thân, Y nhi, Y nhi cũng sẽ không cắn người a. . . . . Bởi vì, bởi vì người kia nắm tóc Y nhi, không cho Y nhi đi tìm phụ thân thôi. . . . . Y nhi. . . . . chỉ là muốn ở cùng một chỗ với phụ thân. . . . .

Ngốc nghếch này nọ khóc đến lợi hại, Phong Nhã cúi đầu nhìn, nhíu mày. Vừa rồi bị đánh cũng không khóc, đến bây giờ còn khóc cái gì chứ? Chẳng lẽ cố ý làm cho mình thấy nó đáng thương? Không có khả năng, tiểu quỷ này nhìn qua chính là ngốc tử không có tâm cơ gì, vậy nó khóc thê thảm như vậy để làm gì?

Đang nghi hoặc thì tiểu ngốc kia lại phản ứng, không ngừng giãy giụa muốn rời vòng tay Phong Nhã. “Phụ thân. . . . . phụ thân. . . . . của ta. . . . . y phục. . . . . cho ta. . . . .”

“Ngươi làm gì vậy?” Phong Nhã không kiên nhẫn quát. Lần đầu có người được hắn ôm còn muốn giãy giụa rời đi. Bình thường, bất cứ thị thiếp nào nằm trong lòng hắn cũng dính chặt vào, tuy đây là hai tình huống hoàn toàn bất đồng, nhưng tiểu quỷ này lại ‘không coi ai ra gì’ khiến phong Nhã cực kỳ khó chịu, càng siết chặt tay thêm.

“Ta. . . . . ta. . . . .” Y Ân bị nạt lại sợ tới mức không dám động đậy. Nó thiên tính nhát gan, vừa rồi xảy ra cắn người cũng là do lo lắng, hiện tại ngẫm lại vẫn còn thấy sợ, nào dám phản kháng. Chính là. . . . . “y phục” phụ thân cấp Y nhi y phục. . . . . Y nhi nghe lời liền trả lại cho Y nhi. . . . . Y nhi không nghe lời. . . . . y phục làm sao đây?

“Phòng nào?” Phong Nhã hừ lạnh, mặc kệ nó, tú bà vội vượt lên phía trước, uốn éo dẫn đường, thỉnh thoảng lại nhìn trộm. Phong Nhã công tử này ngạo khí bức nhân sao lại quan tâm tiểu hài tử bẩn như vậy, đã thế trí lực còn có vấn đề? Lần ghé trước toàn bộ tiểu quan đều phái đi hầu  hạ hắn, cũng chưa có người nào khiến hắn để mắt, hôm nay xảy ra chuyện gì a? Ai nha, hay là kỳ thật hắn thích loại hình này? Vậy khó trách! Thư Dạ Hiên tiểu quan người nào mà không thông minh lanh lợi tri kỷ động lòng người, loại xuẩn ngốc này thật đúng là chưa từng có.

Tú bà một bên suy nghĩ muốn hay không kiếm về vài cái vụng về tiểu quan, một bên mở ra Thiên Hào nhã giang trên lầu hai. Tú bà đứng ngoài cửa tươi cười xem Phong Nhã ôm tiểu hài tử dốt nát kia đi vào, cùng ngồi trên ghế gỗ lim, lập tức tròng mắt trợn tròn, trong lòng quyết định phải thu vài tiểu hài ngốc nghếch.

Kỳ thật Phong Nhã rất muốn buông tên ngốc tử này ra, nhưng nho nhỏ gì đó đã khóc đến vô lực, mềm nhũn ngồi phịch trên tay hắn. Hắn cũng chẳng biết tại sao mình không đưa đứa nhỏ này cho người khác ẳm, ngẫm lại dù sao ôm cũng thoải mái, không sao.

Tiểu ngốc âm thanh ấm ách nhắc: “Y phục. . . . . phụ thân. . . . . y phục. . . . .”

Phong Nhã nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi: “Nó nói cái gì y phục?”

Tú bà sửng sốt một chút, cũng không thực hiểu vội nói: “Ngài chờ, ta đi hỏi một chút, đến ngay.”

Chỉ chốc lát tú bà liền trở lại, tay cầm một chiếc áo choàng màu đen, vừa đi vừa dùng khăn tay che mũi: “Ôi, cái đồ vật này nha, này thật sự là. . . . .”

Phong Nhã cũng nhịn không được lấy tay che mũi, áo choàng kia thực sự là thứ làm khiết phích hắn không thoải mái.

Tiểu đông tây lại như nhặt được bảo vật, kêu lên vui mừng vươn tay đoạt áo choàng ôm vào ngực. Đây là phụ thân lưu cho Y nhi, là bảo bối của Y nhi.

Mới vừa ôm áo choàng bụng lại sôi lên, Y Ân không biết tự giác kêu ăn, dù sao đói bụng cũng là chuyện bình thường, những người khác không lấy làm lạ. Thanh cùng Long Nhất ra ngoài thu xếp thức ăn, chủ thượng hôm nay hành vi thật kỳ quái, thân là thuộc hạ tốt nhất nên ít nghe ít xem. Kiều Kiều cũng cúi chào rồi lui ra ngoài, khóa cửa lại.

Trong phòng chỉ còn hai người, phong Nhã mặt lạnh xem ngốc tử ôm áo choàng cười thật vui vẻ trong lòng không hiểu sao mất kiên nhẫn. Tùy tay lấy bánh hoa quế trên bàn đặt vào tay tiểu ngốc, tiểu hài tử ngo ngoe kia lập tức kinh ngạc buông áo choàng ra, đưa bánh hoa quế lên mũi ngửi, liều mạng nuốt nước miếng rồi mới đem bánh chia làm hai, một nửa đặt trên áo choàng cẩn thận bọc lại.

“Ngu ngốc, ngươi mù a? Ngươi biết vật kia có bao nhiêu bẩn. . . . .” Phong Nhã chán ghét, cao giọng mắng. Đột nhiên miệng tắc lại, tiểu xuẩn kia cầm nửa miếng bánh còn lại đưa lên miệng ăn, lộ ra nụ cười ngốc nghếch, hỏi: “Ăn ngon đi?”

Phong Nhã trừng mắt, xem tiểu ngốc tử liếm ngón tay dính bột bánh, cuối cùng chặc lưỡi, liếm liếm môi, ôm áo choàng chui xuống dưới bàn.

“Uy, ngươi làm gì vậy?” Phong Nhã xốc khăn bàn lên, nhìn thấy đồ ngốc ôm áo choàng cuộn mình trên mặt đất. Nghe được câu hỏi của hắn, nó kỳ quái ngẩng đầu cất giọng giống như trấn an trẻ nhỏ nói: “Không đủ ăn sao? Đã không còn a! Này phải lưu cho phụ thân, ngươi không thể ăn!”     ^.^