Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Chương 40: Thư uy hiếp



Hàn Nhật tay đóng chặt cửa lại, lập tức chạy qua lại các góc căn phòng, hắn đang bố trí trận pháp che giấu thần thức cùng âm thanh, ở mỗi góc phòng tay hắn tiền tung ra một trận kì, chọn chiếc giường tâm là tâm trận, cuối cùng ném nốt trận kì cuối cùng vào đó.

Chưa hết Hàn Nhật còn đặt thêm một cái thủy tinh cầu trên bàn, nó trong suốt vốn nhìn được xuyên qua nhưng khi Hàn Nhật thêm xung quanh các trận kì lại đột ngột biến đổi. Màu sắc trong thủy tinh cầu thay đổi, ban đầu màu sắc có chút rối loạn, sau một hồi ổn định mới có thể nhìn rõ nó đang chiếu cái gì, kì lạ thay hình ảnh lại chính là cảnh vật xung quanh gian nhà hiện Hàn Nhật đang ở.

Hàn Nhật tay vuốt vuốt thủy tinh cầu có chút thỏa mãn, trước khi vào đây hắn đã lén đặt thêm cả trận bàn theo dõi. Cả đống trận kì này chính là tác phẩm cả sáng nay, tắm sương đã đời hắn liền lôi tài liệu ra để chế tác. Hàn Nhật bắt đầu thích thú với tác dụng trận pháp mang lại, hắn nghĩ nếu có thời gian sẽ học nhiều từ lão dê già kia chút.

Lúc Hàn Nhật tới Thanh La thành cũng đã gần trưa, vừa về phủ chủ hắn đã nhận được lời mời của lão già Ngô Quan Thiên, vốn tưởng có chuyện gì lại chẳng ngờ cũng chỉ cái trò chào hỏi nhàm chán cùng nhắc lại cái kế hoạch để dự hội nghị kí kết kia. Hàn Nhật còn đặc biệt để ý tới sự vắng mặt của tên Sở Phi, hắn đặc biệt để ý tới người bên Ngô Quán Thiên này, từ cái lần đầu gặp mặt, từ ánh mắt kẻ đó nhìn hắn, Hàn Nhật mơ hồ cảm giác nguy hiểm từ tên Sở Phi này. Hỏi thì Ngô Mộc Lâm chỉ có nói là Sở Phi đi làm một chút công việc đột xuất, chẳng hề nói rõ ràng. Cuối cùng khi xong bữa hắn cũng vội cáo từ mà về gian phòng này đây.

Vung tay một cái, một số tài liệu xuất hiện trên bàn, Hàn Nhật liền bắt đầu công việc.

...

" Thật nhanh, đã tối rồi sao? phải kiếm gì nhét bụng trước đã!" Nhìn bầu trời bên ngoài đã lờ mờ phủ màu đen, tay xoa xoa cái bụng Hàn Nhật thầm nghĩ.

Làm cả buổi chiều cũng chỉ thêm được năm quả Hỏa Bạo, lại thêm cả chục trận bàn theo dõi. Đây là tốc độ nhanh nhất của hắn rồi, nếu như tốc độ của tối qua thì có lẽ làm được vài quả Hỏa Bạo cũng hết ngày. Nếu không phải sợ nghi ngờ thù Hàn Nhật cũng tính ăn tối luôn ở trong phòng rồi, thời gian bây giờ rất quý à.

Cất dọn xong xuôi Hàn Nhật chuẩn bị công cuộc ăn uống, bỗng từ ngoài cửa sổ có tiếng gió, vật đó phi thủng cửa xổ dán bằng giấy, tiếp tục bay tới chỗ Hàn Nhật, tưởng ám khí hắn vội tránh.

"Bịch..."

Ám khí kia phi hụt lại rơi mạnh xuông bền đất.

Hàn Nhật nhìn kĩ nhận ra đó là một ngọc giản, lại với tốc độ như vừa rồi cũng không nhanh lắm chắc cũng không phải ám khí như hắn tưởng. Cẩn thận dò xét ngọc giản Hàn Nhật bắt đầu đọc chữ trên nó.

Chỉ thấy mặt hắn tái mép miệng giật giật " Sao... ả kia lại..biết chứ"

Trong ngọc giản nội dung thư cực rõ ràng " Tối nay lúc nửa đêm, ngươi phải tới nơi trước ta ngươi và Ô Dương đánh nhau. Nếu người đến trễ một khắc lập tức thân phận ngươi sẽ bị bại lỗ."

Ngắn ngọn súc tích, qua lời này Hàn Nhật thừa đoán ra là ả đàn bà đã cướp giới chỉ từ tay hắn, nhất là lời uy hiếp kia lại càng kiến cho hắn tức giận, hôm qua hắn đã tìm rất nhiều lý do nữ hắc y nhân không giết mình, nhưng lại cũng không tìm ra lý do nào thỏa đáng. Giờ thì biết rồi, lý do quá là đơn giản, uy hiếp, lợi dụng, quân cờ không hơn không kém.

" Ta phải làn sao bây giờ?." Quanh quẩn một hồi Hàn Nhật vẫn quết định hỏi ý kiến lão dê già.

Nhưng xui cho hắn, lãi dê già dường như không nghe thấy hoặc cố ý không nghe thấy, Hàn Nhật hỏi mấy lần cũng không nghe lão trả lời.

"Mẹ...đi cũng chết mà không đi lại càng chết...Liều." Hàn Nhật nghiến răng ken két: " Ả kia ta nhất định trừng phạt mi, dám cướp bao nhiêu công sức của ta."

....

Tức thì tức nhưng trước ăn cái đã, có thực mới đánh nhau được, trước nhét căng cái bụng là nhất.

Phòng của hắn được xây như của Ngô Mộc Lâm vậy, phòng được bao quanh bởi tường, trong sân cũng chỉ có một cái đình nhỏ, lại có cổng riêng.

Chạy ra cổng Hàn Nhật liền gọi một nữ nô tỳ dẫn đường tới phòng ăn chính, tuy hắn đã thuộc đường kĩ nơi này từ lâu nhưng ít cũng phải giả ngu chứ.

Do trời gần tối cảnh vật xung quanh chỉ hơi lờ mờ, ở đây phủ to cẩn thận đã treo đèn sớm, ngay cả nữ nô tỳ đang đi trước Hàn Nhật cũng đã cầm một chiếc lồng đèn. Chính vì mai là ngày cưới nên việc chuẩn bị hôn lễ đã xong, đâu đâu ánh đèn cũng đỏ rực, những tấm lụa treo trên tường cũng vì thế mà nổi bật lên trong đêm tối.

Mải ngắm xung quanh mà đến nơi lúc nào cũng chẳng hay, Hàn Nhật bước vào bên trong đã thấy Ngô Mộc Lâm ngồi đợi gần chiếc bàn trà, chào hỏi qua loa rồi Hàn Nhật cũng ngồi xuống.

Không đợi lâu cơm canh đã được dọn ra, Hàn Nhật hơi nghi hoặc nhìn quanh, mọi lần hắn ăn cơm cùng Ngô Mộc Lâm luôn có người đứng hầu, nhưng lần này trong phòng lại chỉ có hai người.

Như nhận ra sự nghi hoặc của Hàn Nhật, Ngô Mộc Lâm cười cười:" Cao huynh không cần thấy lạ, hôm nay ta định tiếp huynh, dù sao chúng ta cũng sắp rời xa, chỉ còn ngày mai nữa thôi."

"Không sao! Ta cũng muốn vậy, qua mấy ngày cùng huynh đã quên giờ xa cũng đôi chút nhớ nhung mà..." Hàn Nhật cười gượng.

"Nhanh thật đó, mà thôi không nói vấn đề này nữa...Cạn nào Cao huynh"

"Cạn..." Hàn Nhật không ngần ngại cũng cạn chén, hắn rất hài lòng với Ngô Mộc Lâm, ngay từ khi sắp xếp bàn ăn thù bên hắn chỉ có ấm trà không hề có rượu, Cạn bằng trà hơi lạ nhưng với Hàn Nhật thì chẳng sao.

Uống một hơi hết sạch, cả hai cùng ngồi lại.

"Cao huynh qua mấy ngày qua huynh thấy ta ra sao? ý ta nói là tính cách và tài năng của ta đó! "

"Rất tốt! Đối với ta thì chiếu cố được, còn tính cách...sao nhỉ, cũng ít ngày ở cùng nhau ta cũng không thể nói rõ ràng, nhưng chắc cũng rất tốt haha" Hàn Nhật cố cười một cách tự nhiên nhất, ôi! nhận xét tính cách người sao, ta chịu a!

Hàn Nhật là ăn xin lại đi hỏi hắn tính cách ra sao thì không khác hỏi bức tường bao nhiêu. Tính cách tốt với Hàn Nhật chính là phương châm, không đánh ta, không chửi ta, cho ta ăn, cho ta tiền.

Với câu trả lời này, đưing nhiên chẳng mấy ai hài lòng, ấy vậy mà Ngô Miicj Lâm cười rất tươi.

"Thật tốt quá, cũng may trong mắt Cao huynh ta lại là người tốt, vậy ta có thể nhờ huynh một việc?"

Biết ngay a, tiền cũng chẳng dễ mà nuốt trôi, thở dài trong lòng Hàn Nhật nói: "Ngô huynh cứ nói, nếu giúp được ta sẽ cố gắng hết sức, không uổng phí lòng tốt huynh đối với ta"

" Thật?"

"Đúng vậy."

"Việc này huynh chắc chắn làm được"

"Huynh cứ nói đi"

Bỗng nhiên giọng của Ngô Mộc Lâm khác hẳn: " Huynh có thể chọn ta được không?"

Nói xong Ngô Mộc Lâm nhìn Hàn Nhật, đợi chờ câu trả lời của hăn.

"Được!"

"Cái gì?" Dường như không tin vào lỗ tai mình, Ngô Mộc Lâm đứng hắn lên.

"Ta nói ta đồng ý." Hàn Nhật gật đầu chắc chắn. Hắn biết Ngô Mộc Lâm đang nói gì, trong hiệp ước kia còn nói thêm người đại diện có thể chọn ra một người ưu tú để mang về Hắc Tinh bang đào tạo và đương nhiên Ngô Mộc Lâm muốn vậy. Hàn Nhật là giả mạo rồi, dù quết định chọn ai cũng không ảnh hưởng, Ngô Mộc Lâm đã xin cái chức hư danh này Hàn Nhật cũng không rảnh từ trối

"Sao...tại sao huynh đồng ý nhanh như vậy?"

"Chẳng Phải ta đã nói vì ngươi tốt sao."