Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Chương 12: Điên cuồng tăng tiến



Hàn Nhật lại nhớ lại cái giọng kì quái trong không gian kia. Đên bây giờ mà hắn vẫn chưa thể giải thích vì sao mình được cứu, lại thêm tự dưng bị đưa vào trong đó.

Nhớ lại sự việc trong không gian kia, Hàn Nhật bất dác sinh ra một tia hảo cảm, mặc dù người kia mắng chửi kinh thường hắn, nhưng chung quy vì điều đó hắn mới biết đến tu luyện. Lại thêm một bộ công pháp kia, Hàn Nhật lại càng cảm kích hơn, mặc dù không thể dùng nó nhưng những chú thích trong đó lại vô cùng đầy đủ, giúp cho hắn rất nhiều.

Lại đi đến con suối lần nữa, lần này hắn hướng thẳng phía cái hồ nhỏ kia luôn.

Đứng từ trên bờ nhùn xuống, nước tại đây rất trong lại có thể dễ dàng nhìn xuống tới đáy, mơ hồ có thể nhìn thấy vài con cá bơi phía dưới.

Hàn Nhật chưa từng biết bắt cá, khi ở Lưu Phúc trấn hắn chỉ biết ăn xin và làm ít việc vặt, chưa từng nhìn thấy bắt cá bao giờ nên với việc này mù tịt, nhưng cũng phải thử chứ.

Hiện tại hắn rất đói, nếu như thật sự phải xuống nước, chỉ sợ không trụ được bao lâu.

Hàn Nhật biết việc này sở dĩ đều là do sống cùng Nhà, tuy bọn chúng là ăn xin nhưng Nhà Luôn luôn bắt hắn phải tắm sạch sẽ, hắn cũng không tài nào hiểu được cô bé này thế nào nữa, làm việc gì cũng tựa có chút phép tắc, cũng như mấy lần hắn đi lừa tiền đều phải dấu cô nếu khhoong chỉ sợ lại giáo huấn hắn một trận. Cứ bảo cái gì phép tắc đứa trẻ ngoan phải biết, Hàn Nhật chỉ cười khổ mà làm đến đâu thì làm, đã là ăn xin rồi còn phép tắc gì nữa.

"Ầm...."

Trên bầu trời bỗng nhiên có tiếng sấm từ đằng xa, mây đen nhanh chóng hướng phía Hàn Nhật mà đi tới. Nhìn lên bầu trời thay đổi nhanh chóng kia, Hàn Nhật thầm than xui xeo.

Lại cố nhìn xung quanh một chút, Hàn Nhật lại phát hiện, ở cách xa hắn một chút có một cái thạch động nằm trong ngọn núi, mà chỗ này cũng không cao bao nhiêu. Hắn không do dự liền bước về phía đó.

Chả mấy sau hắn đã đứng trước cửa hang. Nhưng bỗng Hàn Nhật nhận ra điều gì không ổn, từ bên trong đó truyền ra một mùi rất khó ngửi.

"Rào...Rào..."

Không cho Hàn Nhật do dự cơn mưa đã nhanh chóng đổ xuống, cảm nhận những giọt mưa trên người, Hàn Nhậy không dám do dự nữa mà trực tiếp tiến vào.

Lần này mưa to lại kèm theo cả gió lớn nữa nên nước mưa bị đưa hết vào cửa hang. Hàn Nhật cực kì khó chịu, càng tiến vào trong cái mùi kia càng nồng kiến cho hắn muốn nôn.

Hàn Nhật bước đi không dám sơ suất, ở trong hang này chỉ hơi có ánh sáng lờ mờ, mà càng vào trong hang càng rộng.

Định dừng lại không đi tiếp nữa thì Hàn Nhật bỗng phát hiện, kèm theo mùi hôi kia tựa hồ còn thêm mùi nữa, hắn không cảm nhận rõ mùi này chỉ biết nó rất thơm, là cực kì thơm đúng hơn, chỉ là mùi này lại bị mùi hôi thối kia lấn áp.

Tò mò Hàn Nhật quyết định đi tiếp, hắn còn phát hiện điểm lại hơn càng vào sâu thì hang lại càng sáng, ánh sáng tựa hồ màu đỏ.

Đi tiếp thêm một đoạn, phía trước lại là ngõ cụt nhưng trên nó lại phất ra đạo ánh sáng đỏ kia trong các khe. Hàn Nhật đến gần nó, tay sờ sờ lên, đây lại không phải tường đá thông thường mà lại là một lớp đất đá xếp thành, có lẽ là do chấn động nào đó kiến nó đổ xuống.

Cẩn thận dùng tay bới nhẹ lớp đất đá, cuối cùng Hàn Nhật cũng đào được một cái lỗ để cho mình có thể chui qua.

Khi nhìn vào trong chiếc lỗ cuối cùng Hàn Nhật cũng biết mùi hôi thối kia phát ra từ đâu. Trước mặt hắn, một cái xác rắn khổng lồ màu đỏ, đầu đã bị đập nát. Bên một góc khác lại có một người nữa, người này tay phải cầm trường kiếm, tay trái thì bị mất, ngồi im không có cử động.

Thấy không còn nguy hiểm thì Hàn Nhật mới dám tiến vào, Mùi hôi thối kia vào đây càng nồng nặc, hắn cơ hồ đầu óc có hơi choáng váng, cố gắng bịt mũi lại từ từ tiến gần.

Theo như cục diện như vậy Hàn Nhật cũng đoán ta phân nửa, khả năng rắn và người đánh nhau mà mất mạng. Lại tiến đến con rắn kia Hàn Nhật mới thấy sự khủng bố của nó, thân dài mười năm mét, chỉ là đang hơi cuộn mình lại, thân rắn màu đỏ xen vào đó là các vằn đen kì quái, đầu thì bị chém nát vụn, miệng vẫn há ra lộ răng nanh to lớn sắc nhọn. Nhìn kĩ lại Hàn Nhật lại thấy bên trong các kẽ răng cơ hồ có thêm chút mảnh vải vụn, hắn nhìn lại bộ quần áo trên người ở góc thì hoàn toàn tương đồng. Hàn Nhật kì quái nhất là hắn nhận thấy xác con rắn này cơ hồ không một chút thối rữa, các vảy cùng mà sắc cơ hồ vẫn tự nhiên. Nếu không phải cái đầu nó bị chém vụ thì Hàn Nhật còn hoài nghi nó vẫn còn sống.

Bước tiếp về phía người kia, yển thân thể cơ hồ quần áo tan nát, Hàn Nhật không nhận ra diện mạo nổi của người này nữa vì thịt trên thân thể người này toàn bộ là màu đen thối rữa kinh khủng.

Lại tựa hồ nhớ ra lí do mình vào đây Hàn Nhật bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra ánh sáng đỏ kia.

Theo nơi tỏa ra ánh sáng nhiều nhất, Hàn Nhật thấy nơi đó cũng có vài mảnh đá, và cục đá nhỏ đè lên, tay cận chút sức lực mấy viên đá cơ hồ dẽ dàng bị hắn nhấc khỏi, di rời.

Tại bện dưới đó một cây toàn thân màu đỏ từ thân đến lá rồi cả quả nữa. Thứ phát ra ánh quang đó lại là quả của cây, quả này chỉ nhỏ bằng đốt ngón tay cái của hắn, trên quả lại có thêm ít nét đỏ đậm hơn mờ mờ.

Cả cây lại chỉ có duy nhất ba quả, quả thứ nhất bị đất đá dè đã nát đi hết chảy ra các dịch phát ra quang mang đỏ rực. Còn quả thứ hai cũng gần như tương tự nhưng may hơn chút là bị nát một nửa. Quả cuối cùng lại được mộc chui vào một khe đá lớn nên còn nguyên vẹn.

Ngửi mùi phát ra từ những dịch quả chảy ra, Hàn Nhật không tự chủ được mà phải nuốt nước bọt, hắn hiện tại đã đói đến gần như hoa mắt.

Tiện tay ngắt xuống hai quả còn lành lặn nhất, Hàn Nhật quýêt định ăn luôn nửa quả kia trước. Nếu thơm như vậy tựa hồ cũng không có chuyện gì. Nghĩ vậy tay không do dự mà nhét luôn nửa quả vào miệng.

Một cảm giác lạ tràn vào miệng Hàn Nhật, ban đầu ở trên lưỡi quả kia hơi chát, xuống tí nữa lại ngọt, cuối cùng khi vào cổ họng lại cay.

"Khụ...Khụ...cay quá quá, sao lại cay vậy chứ"

Trên mặt Hàn Nhật đỏ lên từng mảng lớn do cay. Nếu chỉ có như vậy thì không sao, khi tiến vào ỷong bụng hắn, quả kia liền hóa thành linh lực thấm khắp cơ thể hắn.

-Ah... sao nóng vậy chứ, nóng chết ta mất.

Hàn Nhật đau đớn kêu lên, nguồn linh lực kia hiện tại đã phân bố đều cơ thể hắn, cả người như bị lửa đốt, nóng vô cùng, da trên người hắn hiện tại đã có dấu hiệu căng phồng.

Vội buông quả còn lại xuống, Hàn Nhật liều mạng chạy ra khỏi hang.

"Ùm..."

Không ngần ngại chút nào, Hàn Nhật nhảy thẳng xuống hồ nước.

-Sao vẫn nóng như vậy. Ah... khó chịu quá.

Bầu trời hiện tại vẫn mưa không ngừng chút, thân thể Hàn Nhật ngâm ở trong hồ nức vẫn đỏ ửng, đang dần dần căng lên. Nguồn linh lực kia hiện tại vẫn đang chuyển động khắp các linh mạch trên người hắn, Hàn Nhật cả kinh vội vận công muốn ép nó ra.

Chỉ là càng vận công chống lại sức ép gây ra cho kinh mạch lại càng tăng lên, tựa hồ sắp nổ tung.

Hàn Nhật tâm thần loạn lên, chỉ sợ nếu không nghĩ ra cách hắn sẽ chết không nghi ngở.

"Khoan đã, cảm giác này từa có chts giống lần đầu dùng linh thạch"

Đột nhiên Hàn Nhật nhớ ra, lần đầu tiên tu luyện bănggf linh thạch, kinh mạch khắp nơi cũng căng lên do quá nhiều nguyên khí, chỉ là lần này có chút khác là nóng thiêu đốt mà thôi.

Liều. Hàn Nhật hiện tại chỉ nghĩ vậy, lại điên cuồng dùng công pháp hấp thụ nó như với linh khí.

Quả nhiên linh lực trong cơ thể đã bớt đi một chút làm Hàn Nhật cực kì vui vẻ. Công pháp vận chuyển liên hồi không ngừng nghỉ, linh lực hoạt động không theo một quy tắc nào, lúc tăng nhanh chóng tràn lan kinh mạch hắn, lúc lại nhu hòa.

Đột nhiên linh lực trong người Hàn Nhật bạo phát đến cực hạn, các mạch máu cơ hồ sắp nổ tung.

"Phụt..."

Một dòng máu đỏ tươi bắn ra từ động mạch trên tay Hàn Nhật, tự cắn mạch máu trên tay mình, đây là cách hợp lý nhất.

Tuy nguồn linh lực kia đã bị hóa giải chuyển thành nguyên khí nhưng tốc độ cơ hồ vẫn cực chậm, cơ thể hắn hiện tại vừa hấp thu cả linh khí xung quanh lẫn linh lực.

"Vẫn thiếu, linh khí vào cơ thể quá ít, đúng ta cần linh khí"

Lại cố kìm nén cơ thể, Hàn Nhật cắn răng lần nữa chạy vào hang đá lấy linh thạch. Không chút chần chừ đã lấy ra một viên liền vânh chuyển công pháp lần nữa.

Đúng như Hàn Nhật nghĩ, linh khí tinh khiết từ linh thạch nhanh chóng vào cơ thể với tốc độ chóng mặt, như cơn gió mát xoa dịu cơ thể hắn.

Trong viên đá thất sắc bên cạnh hắn, có người đamg điên cuồng chửi hắn.

-Tên tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi, thật không để ai được yên...

-Ngu ngốc đến hết sức, Mẹ.....ai đời như ngươi, một cái tên tu vi luyện khí tầng một mà lại tống hẳn nửa Tam Vị Hỏa Huyết quả vào mồm. Đây là dành cho tu sĩ Trúc Cơ đó.

-Khoan đã sao lại là luyện khí tầng một, ta nhìn nhầm linh căn hắn sao. Ờ có lẽ vậy, may tên này kiên trì nếu không mất đi một tên mầm giống tốt để thu làm đồ đệ

-Được, thông minh đó chứ, biết dùng luôn cả linh thạch phụ trợ hóa giải thật tốt.

-Cái gì, tốc độ thu nạp linh khí này là gì đây? Luyện khí tầng hai.

-Luyện khí hai đinh phong.

-Luyện khí tầng ba....tốc độ gì thế này?

-Luyện khí kì tầng...tầng...bốn... Ta ngất, hiện tại mới có hai tháng tu luyện, mẹ hai tháng từ không tu luyện lên luyện khí tầng bốn. cái quái gì vậy.

Cứ dùng hết linh thạch này đến linh thạch khác, cũng chẳng biết qua bao lâu Hàn Nhật mới mở mắt, bên ngoài cơ thể đã phục hồi trạng thái thông thường.

Đầu tiên cảm nhận cảnh giới hiện tại của mình, trong lần tu luyện vừa rồi hắn cam giác mình đã mấy lần phá bức tường rào cản, nhưng hắn cũng chỉ mơ hồ không chắc chắn là bao nhiêu lần và tu vi hiện tại của mình. Hàn Nhật chỉ cảm nhận được hiện tại cơ thể mình mạnh hơn trước rất nhiều.

Lại nhìn đống linh thạch hiện chỉ còn lại ba viên Hàn Nhật hối tiếc không thôi, lượng linh khí hắn hấp thu chỉ bằng một nửa số đó còn đâu đều lãng phí để bảo vệ thân thể khỏi hỏa thiêu và biến thành dưỡng chất nuôi cơ thể.

Lại cất cẩn thận từng đồ vào túi, cẩn thần nhìn lại loại quả kì lạ bên cạnh mình kia, Hàn Nhật do dự một lúc rồi cũng cất cẩn thận vào, tuy suýt chết vì lần vừa rồi nhưng tu vi lại tăng tiến nhanh chóng, kiến hắn hết sức hiếu kì về loại quả này. Vì vậy hắn quyết định tạm giữ lại nó.

Khi đi ra ngoài, lại đi qua xác chết của người kia, Hàn Nhật lại tiện tay cầm cả theo thanh kiếm kia. Hiện tại hắn đang sống trong vùng rừng núi này biết được sẽ có nguy hiểm gì được.

Cứ thế hắn rời khỏi sơn động.