Cực Hạn

Chương 3: Tôi muốn đánh chết bản thân tôi



Nhóm người mặc đồng phục ba chân bốn cẳng thu dọn một chỗ trống trong phòngngủ Diệp Hiểu Hạ, sau đó mới mở thùng kia ra bắt đầu lắp đặt máy chơigame.

Người cầm đầu nhóm đồng phục đưa cho Diệp Hiểu Hạ một tờ biên lai: "Diệp tiểu thư, mời cô ký nhận vào đây."

Diệp Hiểu Hạ cầm tờ biên lai kia cẩn thận nhìn qua, trên đó thực sự viết kýnhận máy chơi game, tuyệt đối không có gì khác. Cô liếc mắt nhìn máychơi game đặt trong góc phòng, cảnh giác hỏi: "Cái này không cần trảtiền sao?"

"Diệp tiểu thư, máy chơi game đã trả tiền từ một tháng trước, ngài chỉ cần ký nhận là được."

Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu, hai mắt lộ ra ánh sáng, nhìn chằm chằm người nhânviên kia, nhìn đến mức sau lưng hắn đều toát ra mồ hôi lạnh: "Tôi cảnhcáo anh. Tôi có ghi âm lại. Sau này anh mà bắt tôi trả tiền, tôi nhấtđịnh là không trả."

"Diệp tiểu thư, cái này thật sự đã đượctrả tiền, hơn nữa, máy chơi game này được bảo hành ba năm." Nhân viênmặc đồng phục cảm thấy toàn thân là hắc tuyến lại thêm mồ hôi đầy đầu.

Diệp Hiểu Hạ cẩn thận kí tên vào chỗ kí nhận trên tờ biên lai.

Nhân viên mặc đồng phục thu hồi biên lai, lấy trong túi ra một cái hộp nhỏđưa cho Diệp Hiểu Hạ: "Diệp tiểu thư, đây là cảm ứng từ khởi động củamáy chơi game."

Diệp Hiểu Hạ nhận cái hộp nhỏ kia, nhìn vàicái liền mở ra, chỉ thấy bên trong là một cái cảm ứng từ hình vuông, côkhông chút suy nghĩ liền vươn tay sờ sờ mặt cảm ứng. Liền nghe thấy máychơi game đang lắp phát ra "Giọt giọt" hai tiếng. Cô liền phát hoảng,vội hỏi: "Sao cái này lại kêu?"

"Diệp tiểu thư không cần sợ, đây là cảm ứng từ nhận định thân phận, bây giờ cái máy chơi game này đã được buộc định với cô rồi."

Tuy rằng Diệp Hiểu Hạ nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn gật gật đầu: "Rất đắt đi."

Nhân viên mặc đồng phục cũng gật gật đầu: "Đúng vậy, máy chơi game này giá mười vạn."

Thân thể Diệp Hiểu Hạ cứng đờ lại. Cô máy móc quay đầu nhìn nhân viên mặcđồng phục, dùng giọng nói cứng nhắc hỏi: "Anh nói thứ này bao nhiêutiền?"

"Mười vạn." Nhân viên mặc đồng phục mỉm cười như trước.

"Tôi muốn trả lại." Diệp Hiểu Hạ lập tức nói, cô đem cảm ứng từ trong taynhét vào trong tay nhân viên mặc đồng phục, dùng sức giữ tay hắn. Dùngánh mắt nhiệt tình nhìn chiến hữu nhìn nhân viên mặc đồng phục kia, kiên định nói: "Tôi muốn trả lại cái này thì phải làm sao?"

Nhân viên mặc đồng phục cảm thấy nụ cười trên mặt cứng lại, khóe miệng hắn co rúm một chút: "Diệp tiểu thư, không thể trả lại."

"Vì sao không thể? Cẩn thận tôi đến ‘’Hiệp Hội người tiêu thụ’’ kiện côngty các người. Các người đây là ép mua ép bán. Tôi không làm hỏng cái này vì sao không thể trả lại?" Đầu Diệp Hiểu Hạ giống như có pháo nổ bùmbùm.

Khóe miệng nhân viên mặc đồng phục tiếp tục co rúm, hắncảm thấy mặt mình nhất định là cười gượng: "Vừa rồi còn có thể trả, bâygiờ không thể."

"Vì sao? Chẳng lẽ một vài động tác các ngườimuốn nuốt của tôi mười vạn? Tôi nói cho các người biết. Tiền của tôituyệt đối sẽ không dùng cho mấy thứ vớ vẩn này"

"Diệp tiểuthư, vừa rồi ngài đã đem thân phận của ngài cùng máy chơi game này buộcđịnh rồi, bây giờ, cũng chỉ có một mình ngài có thể sử dụng, cho nên,không thể trả lại." Nhân viên mặc đồng phục rất muốn trở về xem lịch, có phải hôm nay là ngày kị xuất môn, mọi việc không thuận không.

"Buộc định?" Diệp Hiểu Hạ khóe mắt cũng bắt đầu chuyển động, ánh mắt dừng lại ở cái cảm ứng từ bị cô nhét vào tay nhân viên mặc đồng phục kia, ánhmắt lập tức dại ra .

Nhân viên mặc đồng phục cảm giác được ánh mắt của cô, mỉm cười gật đầu, sau đó đem kia cảm ứng từ nhét lại vào tay Diệp Hiểu Hạ.

"Công ty CU cảm tạ ngài đối với 《 cực hạn OL》 duy trì!"

Cái hộp nhỏ kia...

Cái hộp nhỏ...

Hộp nhỏ...

Hộp...

Tử...

Diệp Hiểu Hạ giống như biến thành một pho tượng thạch điêu...

Lúc mấy nhân viên đó đi về, Diệp Hiểu Hạ cũng không có phản ứng. Đến khinghe thấy tiếng còi xe giao hàng, cô mới giật mình tỉnh lại.

Cúi đầu nhìn cái cảm ứng từ nhỏ như hộp diêm kia, Diệp Hiểu Hạ thật muốn khóc.

Cô lớn tiếng phát tiết: "Diệp Hiểu Hạ mi là đồ ngu ngốc, đầu óc tê liệt."Kỳ thực cô rất muốn ném cái cảm ứng từ trong tay vào cái máy trò chơikia, nhưng là, cô không xuống tay được, đó là mười vạn a..

Là mười vạn a.

Diệp Hiểu Hạ ngồi ở đống giấy bọc máy chơi game, cơ hồ muốn đập chết bản thân.

Bỗng nhiên, ánh mắt của cô bị một tờ giấy nhỏ trong đống giấy hấp dẫn.

Đây là một tờ tuyên truyền game, trên đó viết vài câu thật kích thích.

"Vì bằng cấp của bạn thấp mà không có công việc tốt? Thân thể bạn không tốt để làm việc? Bạn muốn có tiền từ trên trời rơi xuống? Bạn muốn ở nhà mà vẫn có nguồn thu nhập? Còn do dự cái gì? Hãy trở thành chức nghiệpngoạn gia, hãy đến với 《 cực hạn OL》."

Này, này, này không phải là đang nói cô sao?

Cô hiện tại là không có bằng cấp, cũng không thể rời khỏi cái thành phốnày, trừ bỏ chờ đợi bánh thịt từ trên trời rơi xuống, cô không tìm đượccách nào kiếm tiền.

Vừa rồi nhân viên nói con tôm? Cái máy chơi game này là chơi cái gì? Hình như chính là 《 cực hạn OL》.

( con tôm = cái gì)

Chẳng lẽ...

Diệp Hiểu Hạ mãnh liệt quay đầu về phía máy chơi game, hai mắt lóe sáng. Chẳng lẽ này chơi cái này có thể kiếm tiền?

Chẳng lẽ này chơi cái này thật sự có thể kiếm tiền? 

Trong nháy mắt Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đầu cũng không còn đau, thắt lưng cũngkhông còn mỏi, chân cũng không bị rút gân, đến bên cạnh máy chơi gamenhanh như đạn bắn, ôm nó, cơ hồ toàn bộ nước miếng đều dính tại máy. Hai mắt cô sáng lên giống hai cái bóng đèn, khóe miệng mang theo nụ cườigian xảo làm cho người ta rút gân.

Chơi cái này có thể kiếm tiền, Chơi cái này cư nhiên có thể kiếm tiền...

Máy chơi game đáng thương, tuy rằng không có sinh mệnh, nhưng là ở tronghoàn cảnh: phòng nhỏ hỗn độn, dưới ánh mắt điên cuồng của một cô gái, nó cũng không được nhịn người đầy hắc tuyến run run...

Bất quá, vấn đề trọng yếu tiếp theo đối với Diệp Hiểu Hạ mà nói là...

Máy chơi game này mở ra thế nào?