Cực Hạn Săn Bắn

Chương 39: Triệu chứng



Mỗi năm khách du lịch đến Lệ Giang rất nhiều, người phục vụ khách sạn nhìn đoàn người lui lui tới tới, vội vàng mà qua, ấn tượng lưu lại ở trong đầu xếp đống, ngày qua ngày, khuôn mặt không ngừng thay đổi, dần dần thì không tìm ra dấu vết, chỉ có một số nhân vật lưu lại mang đến xúc động hoặc rung động, cũng ví dụ như ba ngày trước hai người tới chỗ này.

Hai người kia đều là nam giới, một người dáng dấp thanh tú sạch sẽ, khoé miệng thường luôn lộ vẻ cười nhạt, còn người mang theo mũ lưỡi trai cùng kính mát, lộ ra đường cong gương mặt rất đều đặn, đã từng vì cùng người đàn ông bên cạnh cãi nhau mà lấy kính mát xuống, gương mặt yêu nghiệt đó nháy mắt đem trai gái trong khách sạn thất điên bát đảo.

Vì vậy người phục vụ khách sạn mấy ngày nay giống như đánh máu gà không ngừng tìm các loại lý do đi gõ cửa phòng bọn họ, từ dọn dẹp phòng khách đến đổi ra giường, đem tất cả lý do có thể nghĩ ra đều dùng một lần, cho nên người xung quanh phòng bọn họ đều thấy một hiện tượng kỳ lạ, mỗi gian phòng trung bình thường mấy giờ sẽ thay đổi một lần ra giường cùng một lần dọn dẹp phòng, mà vừa lúc mấy ngày nay Lệ Giang hạ xuống mưa to, mọi người không thể đi ra ngoài, rất dễ vùi ở trong phòng làm một chút việc yêu, như vậy đến xem trong gian phòng kia hai người rốt cuộc đang làm gì cũng liền có thể tưởng tượng được …

Bị mưa to vây khốn hai người hiện giờ rất không thoải mái, một người là muốn mượn cơ hội đến một thế giới hai người bồi dưỡng một chút tình cảm, mà người còn lại là suy tính tìm đúng cơ hội đổi lại lần trước, nhưng khách sạn này nhân viên với tần suất trung bình một tiếng đồng hồ đến gõ cửa khiến cho kế hoạch của bọn họ lập tức cứ như vậy nước chảy về biển đông rồi. Vì vậy người phục vụ lần thứ hai vào cửa sau đó liền thấy một người đàn ông ngồi ở trên ghế hai tay đan vào nhau cười vô cùng ôn nhu, người còn lại ngồi ở trên ghế sa lon cười tà khí, hơi thở tà ác ngập tràn cả gian phòng, vì vậy dần dà lại tạo thành một hiện tượng kỳ lạ, người phục vụ hết sức phấn khởi tiến vào gian phòng sau đó đều sẽ một tay vịn tường, một tay che trái tim nhỏ bé yếu ớt, run run rẩy rẩy bò ra ngoài, lần lượt từng người bỏ mình, từ nay về sau không ai còn dám bước vào thêm một bước.

Tả Xuyên Trạch đứng lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ cuối cùng đã trong lại, nói, “Đi thôi, đi ra ngoài đi dạo một chút.”

Tống Triết cũng đứng dậy theo, cười nói, “Được.”

Hai người liền đi tới phố Bốn Phương [1] ở cổ thành Lệ Giang, mới mưa xuống, không khí nhẹ nhàng khoan khoái không gì sánh được, hai người giẫm bước trên góc đá nham màu đỏ [2] chậm rãi đi về phía trước, Tống Triết cầm bản đồ nghiên cứu một chút, nói, “Nghe nói sông Ngọc Hà có xây 354 cây cầu, đi xem chứ.”

Tả Xuyên Trạch không ý kiến, đi theo bên cạnh y, nhìn qua lại có vẻ nhu thuận.

Tống Triết đối với lần này rất hài lòng, liền tự nhiên nắm lấy tay hắn, y nhìn kiến trúc xung quanh, cười nói, “Không bằng chúng ta đem trả lại phòng ở khách sạn kia tới nơi này ở nhà trọ thế nào?”

Tả Xuyên Trạch cũng nhìn quán nhỏ trước mặt, nói, “Nhìn qua không tệ.”

“Cứ quyết định như vậy, buổi tối chúng ta còn có thể đi dạo cảnh đêm cổ thành một chút.”

Khí trời vừa trong, ánh dương quang cũng không nóng rực, Tả Xuyên Trạch liền không mang kính mát, hắn nghe Tống Triết nói xong nhịn không được nhướng mi, khuôn mặt tinh xảo loé một chút yêu mị, khoé miệng cũng câu lên ý cười mờ ám, “Buổi tối không nên có ý định làm một chút việc có ý nghĩa chứ?”

Tống Triết cười khẽ, “Em muốn thì sẵn lòng tôi cũng không phản đối.”

Tả Xuyên Trạch tiếp tục nhướng mi, “Tống đại công tử anh rốt cuộc là có nguyện ý hay không đây?”

“Chúng ta nói sẵn lòng nhất định không phải cùng một ý.” Tống Triết lôi kéo hắn đi về phía trước, đi ngang qua một phố quán bar [3], bây giờ còn chưa đến tối, phố quán bar còn chưa tính náo nhiệt, có du khách đẩy cửa quán bar cách bọn họ gần nhất, cửa rộng mở trong nháy mắt từ bên trong truyền ra giọng nam trầm thấp, nhẹ nhàng hát một ca khúc Hàn Quốc [ko biết đâu lòi ra nhạc hàn nữa:))))], có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng ở trong không khí chậm rãi bay bổng, lại mang theo một chút mùi vị kỳ ảo, nhưng âm thanh này chỉ có vài giây mở cửa mới có thể nghe ra rõ ràng lời hát, sau đó lần thứ hai bị che đậy tiếp, Tống Triết lặng lặng nghe lời câu ca kia, nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Tả Xuyên Trạch.

Tả Xuyên Trạch đang quan sát kiến trúc xung quanh, cảm nhận được ánh mắt của y liền cũng quay đầu nhìn y, nhướng mi nói, “Thế nào?”

“Không có việc gì.” Tống Triết đối với hắn cười cười, lôi kéo hắn đi trên cầu nhìn ngắm phong cảnh, sau đó lại ở xung quanh vòng vo một hồi mới trở lại khách sạn trả phòng.

Mặt trời dần dần hạ xuống phía tây, đem cổ thành nhuộm thành một tầng quầng sáng lửa đỏ, Tả Xuyên Trạch đứng ở trên ban công nhà trọ nhìn ra xa, phía xa là núi tuyết Ngọc Long [4] nổi tiếng.

Tống Triết ngồi ghế mây ở trong phòng trong tay bưng một ly trà, mỉm cười nhìn bóng lưng của hắn, giống như rất hưởng thụ sự yên lặng của giờ khắc này.

Lệ Giang rất nhiều nơi du chơi, bọn họ đi một chút dừng một chút, đến mỗi một chỗ đều phải chơi đã mới thôi, thời gian này liền như vậy thoáng một cái đã qua, một người đề phòng rất cẩn thận, người cũng không nóng vội, yên lặng chờ thời cơ một lòng báo thù, vì vậy hai người này chung sống lâu như vậy nhưng cũng tường an vô sự* [sống yên ổn với nhau], lúc Tống tư lệnh phái người tìm một người đàn ông mặc đường trang trên toàn thế giới bọn họ đã ở dưới con mắt của ông chơi gần một tháng.

Hôm nay hai người từ bên ngoài về lại nhà trọ tắm rửa nghỉ ngơi, Tống Triết tắm rửa xong mặc áo ngủ đi tới, nhìn thân ảnh đứng ở trên ban công, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi sâu thêm một phần, đêm nay là trăng tròn.

Phía chân trời một chút nắng chiều cuối cùng đã hoàn toàn tan hết, bên trong cổ thành sáng lên ánh đèn lộng lẫy, Tống Triết đi tới từ phía sau ôm hắn, cảm giác được cơ thể hắn cứng đờ, nhẹ giọng nói, “Vào nhà đi.”

Nói xong cũng không chờ phản ứng của hắn, lôi kéo tay hắn liền đi vào, đưa hắn đặt ở trên ghế dựa, hỏi, “Ừm, có muốn hay không uống chén trà?”

Tả Xuyên Trạch trên người toả ra hơi thở lạnh giá lợi hại, vốn con ngươi cực đen càng thêm sâu không thấy đáy, hắn ngẩng đầu nhìn y, khoé miệng câu lên mỉm cười, sát ý đậm, “Tống Triết, anh có thật không sợ tôi đột nhiên không khống chế được chém anh?”

“Vận khí của tôi luôn luôn tốt,” Tống Triết cười ngồi xuống đối diện hắn, đưa tay rót một ly trà đưa tới, “Có muốn uống hay không?”

Tả Xuyên Trạch không đáp, lại đưa tay nhận lấy, nhàn nhạt uống một ngụm, mùi thơm ngát ấm áp chảy vào trong cơ thể, khiến cho thần kinh căng thẳng của hắn hơi chút thả buông lỏng một chút, nhưng hơi thở trên người hắn lại bởi vì thời gian trôi qua mà trở nên càng phát ra lạnh buốt, hắn nhướng mi nói, “Anh nói xem nếu tình trạng của tôi bây giờ nếu như làm anh có thể hay không đem anh trực tiếp làm chết ở trên giường?”

“Nghìn vạn lần không nên,” Tống Triết cười nói, “Nếu em đúng thật làm như vậy nhất định sẽ đem tôi làm cho một thân là máu, tôi có khiết phích.”

“Sẽ không,” Tả Xuyên Trạch mờ ám nhìn y, máu tanh mà nguy hiểm, “Tôi sẽ nhẹ nhàng.”

“Tôi không tin,” Tống Triết lắc đầu mà cười, “Dám chắc em ngay cả bôi trơn cũng không làm.”

“Anh phải tin tưởng tôi …”

Hai người liền nói chuyện, Tả Xuyên Trạch bởi vì do Tống Triết dời đi một chút lực chú ý, con ngươi cực đen thỉnh thoảng còn có thể bị dính một chút ý cười, thời gian từ từ đến nửa đêm, 0 giờ 0 phút 0 giây.

Bạo ngược trong cơ thể trong nháy mắt đến điểm cao nhất, thân thể Tả Xuyên Trạch cứng đờ, trên tay chợt căng thẳng, chỉ nghe “Bộp” một tiếng, cái chén hình trụ bằng gỗ bị hắn bóp nát, hắn bóp nát sau đó cũng không buông ra, trái lại càng dùng sức siết chặc, gỗ mảnh nhỏ ở lòng bàn tay ghim ra từng vệt vết máu, ở mép rìa còn mơ hồ có thể thấy một chút vết máu.

Hắn cúi đầu, dưới sự yên lặng là muốn phá huỷ hết thảy mưa to gió lớn, giống như con thú bị nhốt. Tống Triết thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể từ trong tóc thấy mặt hắn tái nhợt, y nhịn không được đưa tay tới muốn nâng đầu của hắn lên, nhưng chớp mắt y đụng tới bị hắn bắt được cổ tay, y chỉ cảm thấy một trận đau nhức trong nháy mắt từ cổ tay truyền đến, bên tai nghe được rõ rãng tiếng xương gãy.

“Tống Triết.” Trầm mặc sau một hồi Tả Xuyên Trạch mới thấp giọng mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh băng, tuy rằng ngữ điệu bằng phẳng lại vẫn là có thể nghe được âm cuối mang theo một chút run rẩy, giống như là … Triệu chứng hysteria [5].

Hắn thở hổn hển mấy cái, thấp giọng nói, “Cút ra ngoài!”

Tống Triết lại vươn tay kia cầm cổ tay hắn nắm cái ly, dịu dàng nói, “Buông ra.”

Tả Xuyên Trạch không đáp, huyết dịch đấu đá lung tung khiến hắn có chút khó có thể chịu được, trên tay của hắn không tự chủ lại càng bỏ thêm lực, trên cổ tay đau nhức khiến Tống Triếu nhẹ nhíu máy một cái, sau đó khôi phục nguyên trạng, tiếp tục dịu dàng nói, “Buông ra, Trạch.”

Tả Xuyên Trạch trên tay dừng lại, người này gọi hắn vẫn là “Này”, “Em”, hoặc chính là gọi cả tên lẫn họ, nhẹ giọng gọi “Trạch” giống như vậy hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được, cho dù máu trong cơ thể khiến cho hắn không cách nào phân tâm lúc này cũng không chịu được ngẩn ra.

Tống Triết yên lặng nhìn hắn, thấp giọng nói, “Trạch, buông ra.”

Tả Xuyên Trạch lại hít sâu mấy hơi, kiêu ngạo khiến cho hắn ép buộc từng ngón từng ngón buông bàn tay co quắp của mình, bởi vì dùng quá sức ngón tay của hắn nhìn qua hầu như đều co quắp vặn vẹo.

Tống Triết rút tay ra, nhìn cũng không nhìn cổ tay của mình, mà là tiếp tục nói, “Trạch, cái tay này cũng buông ra.”

Tả Xuyên Trạch liền cũng chậm chậm buông ra, mảnh vụn gỗ rơi trên mặt đất phát ra “Bộp” nhẹ vang lên. Tống Triết thấy mồ hôi lạnh theo gò má tái nhợt của hắn chậm rãi chạy xuống, nhịn không được đi tới đưa hắn ôm vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ lưng hắn, “Không sao Trạch, không sao …”

Nửa đêm đã qua, giọng nói như ngọc ngay bên tai vang lên, trong trẻo êm tai nhưng lạnh lùng, Tả Xuyên Trạch nhắm mắt lại lẳng lặng nghe xong một hồi, chỉ cảm thấy trong cơ thể máu dần dần dẹp loạn, hắn từ từ buông lỏng cơ thể.

Tống Triết nhẹ nhàng ôm hắn, nhận thấy được hơi thở hắn trở nên bình ổn mà kéo dài, liền đem hắn để nằm ngang ở trên ghế, nương ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ nhìn hắn, Tả Xuyên Trạch an tĩnh từ từ nhắm hai mắt, búi tóc sớm bị mồ hôi ướt nhẹp, sắc mặt tái nhợt cuối cùng ngay cả huyết sắc đều rút hết, nhìn không ra đến tột cùng là đang ngủ hay là không chịu nổi mà ngất đi.

Tống Triết cổ tay bị thương không thể ôm hắn đi đến giường, liền đứng dậy đi lấy qua một cái thảm cẩn thận cho hắn đắp lên, sau đó đi tới ban công lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.

Bên kia vang lên hai tiếng liền được nhận, giọng Trác Viêm nghe rất bất đắc dĩ, “May mà tôi đêm nay bị buộc phải trắng đêm đẩy nhanh tốc độ, không thì anh cho là bây giờ mấy giờ rồi a, ngài Tống.”

Tống Triết nhìn ngoài cửa sổ ánh trắng an tĩnh, hơi nheo mắt lại, mắt xếch vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng trở nên càng thêm lạnh băng, y nhẹ giọng nói, “Em ấy xuất hiện triệu chứng không bị khống chế.”

Bên kia yên lặng một chớp mắt vang lên lác đác giọng nói, tiếp đó là tiếng rèm cửa sổ giật ra, “Thì ra là thế,” Trác Viêm nói, “Tối nay là trăng tròn, vậy cậu ta hiện giờ thế nào?”

Tống Triết quay đầu lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tả Xuyên Trạch trong phòng, nói, “Tôi cũng không biết em ấy là đang ngủ hay là ngất đi rồi.”

Trác Viêm trầm mặc một chút, trầm giọng nói, “Tư liệu của cậu ta tôi đã xem xong rồi, máu cũng đã làm phân tích, nói thật thuốc bên trong rất phiền phức, tôi trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp phân tích triệt để ra được, nhưng mà tôi thật ra có thể điều chế ra thuốc ngủ có tác dụng với cơ thể cậu ta, khiến cậu ta ngủ say dù sao so với để cho cậu ta phát điên tốt hơn, thế nào?”

Tống Triết trầm ngâm một chút, “Vậy tốt, cậu làm trước trăng tròn kế tiếp, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu biết địa chỉ chỗ tôi ở, cậu phái người đưa tới cho tôi.”

“Được rồi,” Trác Viêm lên tiếng, sau đó đổi giọng không có ý tốt nói, “Ừm, các người hiện giờ ở đâu? Nghe A Hi nói Tống tư lệnh hình như nói chỉ cần tìm được anh liền lập tức đem anh trói lại.”

Tống Triết bất đắc dĩ cười nói, “Ông nội tôi luôn luôn nói giữ lời.”

Trác Viêm cười rất vui sướng, “Chúc anh may mắn.”

Anh ta nói xong liền cúp điện thoại, Tống Triết cúi đầu nhìn cổ tay của mình có chút bầm tím, chậm rãi đi trở lại ở trên ghế ngồi xuống, đưa tay cầm một tay của Tả Xuyên Trạch lên nắm trong tay, liền cùng một người yên lặng ở bên cạnh hắn đi qua đêm trăng tròn.

Ánh nắng sáng sớm chậm rãi chiếu vào trong phòng, Tả Xuyên Trạch giật giật lông mi cong vểnh chậm rãi mở mắt ra, con ngươi cực đen cùng giống như trước không có gì thay đổi, Tống Triết ngẩng mắt thấy, lại cười nói, “Chào buổi sáng.”

Tia sáng bên ngoài khiến cho Tả Xuyên Trạch có chút không khoẻ, mở mắt ra liền nhẹ nhàng nhắm lại, quay đầu sang một bên, lười biếng nói, “Chào buổi sáng.”

Giọng nói của hắn mặc dù có chút mơ hồ không rõ, lại như mọi khi vẫn từ tính lười biếng như vậy, không có chút sát khí cùng lợi hại, Tống Triết nhịn không được đứng dậy, cúi đầu liền hôn lên, đợi cả đêm lòng của y rốt cục chậm rãi hạ xuống, người này vẫn là Tả Xuyên Trạch y biết, không có phát điên.

Tả Xuyên Trạch lúc này vẫn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, mơ hồ cảm nhận được ấm áp cuốn vào trong miệng, hắn theo bản năng duỗi đầu lưỡi đẩy ra, lại bị ấm áp trong miệng mượn cơ hội cuốn lấy, cổ sức lực này rất nhẹ nhàng, cảm thấy không hề chán ghét, hắn liền dần dần buông lỏng mi nhăn lại, tuỳ y đi.

Hình ảnh cùng người kia chung đụng chậm rãi quanh quẩn ở trong đầu, Tống Triết hôn hắn, nhịn không được vươn tay cùng hắn mười ngón đan nhau, trong lúc giật mình bên tai còn có thể nghe được giọng hát kỳ ảo lần trước đi ngang qua phố quán bar thì nghe được, giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng hát lời ca kia ——

Nắm tay, bất kể đến khi nào, đều có thể vì cùng một chỗ mà rơi lệ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chuyện kể rằng bởi vì phải cùng khối băng chống lại chút thời gian, nhưng khoảng cách việc ấy còn có hơn nửa năm. Vì vậy tôi đang suy nghĩ là viết du lịch một chút hoặc là trực tiếp nhảy qua, nếu như viết sao cảm giác có chút kéo nội dung vở kịch, nếu như không viết, ừm … Đại gia liền cho rằng bọn họ trong khoảng thời gian này đều ở đây du lịch được rồi làm ra một chút hồi ức chung thuận tiện Tả Tả mai sau rơi vào tay giặc … Ừm——

[1] Trung tâm của Lệ Giang là phố Bốn Phương, xung quanh là những đường hồ suối, cầu cống rất nên thơ, vì vậy người ta còn phong cho thành cổ này là “Venezia của phương Đông”.

Ve-dep-thanh-co-Le-Giang-Trung-Quoc_03-20299

[2] Đá nham màu đỏ: có thể là loại đá được lót ở phố cổ Bốn Phương, vì mình search ra loại khác. Đá trong hình được lót ở phố cổ.

Ve-dep-thanh-co-Le-Giang-Trung-Quoc_02

[3] Phố quán bar:

20070116131635_____.

[4] Núi tuyết Ngọc Long: (tiếng Trung: 玉龙雪山; bính âm: Yùlóng Xuěshān; Hán-Việt:Ngọc Long tuyết sơn) là một khối núi gần Lệ Giang, tỉnh Vân Nam, tây nam Trung Quốc. Đỉnh cao nhất của nó được đặt tên Phiến Tử Đẩu (扇子陡, Shanzidou) cao 5.596 m. Bên kia núi là vực Hổ Khiêu nổi tiếng thách thức các nhà leo núi. Toàn bộ hệ thống núi này có tất cả 12 đỉnh núi cao trên 5000m quanh năm tuyết phủ. 12 ngọn núi này bao phủ khu vực rộng lớn giống như con bạch tuộc bơi giữa sông Hằng nên gọi là “Ngọc Long”. Đây là ngọn núi thứ 71 trong những ngọn núi cao nhất thế giới. (nguồn wiki, đây)

443px-DSCN1728

[5] Hysteria: tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. (nguồn wiki, đây)

(Lưu ý: Những chú thích ở trên về Lệ Giang mình tìm được trên GG nên có gì sai sót thì nhắc mình nhé, vì chưa đi qua bao giờ nên ko biết:3)

———

Ừ thì khối băng tác giả chỉ ở đây chắc là anh vệ sĩ của bạn Tuấn Tuấn, để cho 2 bọn họ chung đụng nảy sinh tình cảm vậy mới có tiếp phần của bạn Tuấn Tuấn được ấy mà Còn khúc sau bả nói Tả Tả thì không biết bả nói ai, vì tới 2 bạn Tả lận:v nên bỏ qua đi há:3

Chương này chú thích quá nhèo