Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 246: Phiên ngoại 42



Tước Nõan yêu: cả đời này tôi chỉ cầm tù một mình em 34: phátbệnh Anh tỉnh táo lại chống lại mắt đẹp trắng đen rõ ràng của cô, giương ra mộtnụ cười rất nhẹ rất ôn hòa cũng rất xinh đẹp: “Sớm!” Anh nói rồi qua đưa tay đinắm chặt cô! Mặc Nõan chống tay muốn đứng dậy, nhưng đã bị Mặc Phi Tước ngăn cản:“Nõan, đừng lộn xộn, em muốn uống nước sao?” Mặc Nõan nhìn anh một cái, anhkhông cần cô, cô liền nghiêng mặt đi chôn vào trong gối nằm, không để ý tới anh.

“Nõan, có phải em nên giải thích với anh một chút haykhông!” Mặc Phi Tước vẫn đứng dậy lấy một ly nước ấm cho cô, nâng ở lòng bàntay.

Mặc Nõan chợt xoay người lại, hàm răng cắn đến độ môi dướitrắng bệch: “Giải thích cái gì?” “Đứa bé đầu tiên là xảy ra chuyện gì?” “Tôi chọcanh chơi đấy!” “Nõan” Anh đặt ly nước xuống, nâng tay cầm một tay của cô: “Anhhiểu rõ em, em sẽ không lấy loại chuyện như vậy mà đùa giỡn.” Hiểu? Khóe miệngcủa Mặc Nõan kéo ra một nụ cười lạnh: “Mặc Phi Tước anh hiểu rõ tôi cái gì? Cáigì anh cũng không hiểu!” Nếu như anh thật sự hiểu cô, cũng sẽ không nhìn ra côđã thích anh rất nhiều năm! Mặc Phi Tước im lặng một lúc, nhìn cô, đáy mắt dânglên sương mù thật mỏng.

.

.

.

.

.

“Nõan, anh muốn biết đứa bé tám năm trước, nó thật sự là củaanh?” “Tôi nói rồi, tôi lừa gạt anh!” Ngày hôm qua cô thật sự là tức điên mớicó thể nói ra.

“Anh không tin!” “Đau.

.

.

.

.

.” Anh đột nhiên dùng sức nắm chặt tay của cô, Mặc Nõan đauđến mức cau chặt chân mày! Thế nhưng anh lại không buông lỏng chút nào, mà cònép sát: “Anh muốn nghe lời thật.” “Lời thật chính là, đứa bé kia với anh khôngcó một chút quan hệ, đau.

.

.

.

.

.

anh mau buông tôi ra!” Cô run rẩy và trên lông mi đã tràn đầynước mắt.

“Anh không tin!” Đột nhiên anh không biết tin tưởng từ đâu tới,tin chắc Nõan có chuyện gạt anh! “Mặc Phi Tước anh buông tay.

.

.

.

.

.

đau.

.

.

.

.

.

đau mà!” Không biết là tay quá đau, hay là trong lòng cực kỳkhổ sở! Anh lúc nào cũng lặp đi lặp lại, lúc tốt lúc xấu, cô hi vọng anh tin tưởngmình, thì anh lại giữ một thái độ hoài nghi, luôn là ở thời điểm cô không cầntin tưởng, thì cố chấp đến độ khiến người ta không biết làm thế nào! Cô hối hậnrồi, thật sự hối hận rồi, cho nên đừng có ép cô nói ra được không.

.

.

.

.

.

“Nõan, nói cho anh biết sự thật, anh cầu xin em đừng coi anhnhư đứa ngốc nữa, được không?” Anh buông tay, rồi đột nhiên đứng lên phẫn nộrít gào! Một tiếng gầm thét này làm cho Mặc Nõan liên tục chảy nước mắt.

.

.

.

.

.

ngây người như phỗng nhìn anh.

.

.

.

.

Nói ra sự thật cục cưng sẽ sống lại sao? Không biết.

.

.

.

.

.

Sẽ xuyên vào trái tim anh một nhát! Nhìn anh bởi vì nónglòng mà chân mày càng nhíu chặt, Mặc Nõan đột nhiên rất muốn cười anh ngu xuẩn,không có chuyện gì lại đi tìm tội để chịu! “Chú Mặc!” Giọng nói của cậu bé truyềnđến đánh vỡ im lặng trong phòng bệnh, Mặc Nõan chuyển mắt qua nhìn về phía ngưỡngcửa, chỉ thấy cậu bé ngày hôm qua gọi cô là mẹ nhảy vọt vào, theo sát sau lưngcủa cậu nhóc chính là Đông Bác Hải, mặc dù xa cách tám năm, nhưng anh ta cũngkhông có thay đổi bao nhiêu, ngược lại người phụ nữ có thai đứng ở bên cạnh anhta, được anh ta cẩn thận che chở, so với tám năm trước càng xinh đẹp quyến rũhơn, cô gái trẻ trung hồn nhiên lột xác thành người phụ nữ trưởng thành.

“Nhóc con!” Đông Bác Hải đi tới, cười đùa gọi cô một tiếng.

“Nõan ~” Vô Song nhìn cô ấy với ánh mắt lấp lánh, sợ cô ấykhông nhận ra mình, ngượng ngùng không suy nghĩ mà bước qua.

“Vô Song!” Mặc Nõan nhìn một cái là nhận ra cô, lúc này VôSong mới đi tới phía cô ấy, cầm tay còn lại của cô ấy! “Nõan ~ mấy năm nay bạncó được khỏe không?” Vô Song đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt cô ấy, rất làđau lòng, cũng biết rõ chắc chắn cô ấy sống không tốt, cuộc sống phiêu bạc bênngoài, cô cũng đồng cảnh ngộ.

.

.

.

.

.

“Mình rất khỏe!” Mặc Nõan nhìn thấy cô vui mừng mà ứa nước mắt,nhìn cậu bé một cái, “Đó là con trai bạn ư?” “Ừ!” Vô Song gật đầu, gọi con traitới, “Cảnh Nghiêu gọi dì.” “Chào dì!” Cậu nhóc ra vẻ quý ông nước Anh mà khommình, chọc cho Mặc Nõan cười nhạo, “Thật biết nghe lời!” “Sao vậy?” Đông Bác Hảichụp bả vai Mặc Phi Tước một cái, chỉ thấy anh ấy vẫn bất động cứng đờ như cũ,ánh mắt không hề chớp mà nhìn Mặc Nõan, giống như thế giới của anh ấy ngoại trừcô ấy, không còn người nào khác! “Phi Tước!” Đông Bác Hải gọi anh ấy, anh ấycũng không lên tiếng.

Vô Song cũng không nhịn được mà tò mò nhìn Mặc Phi Tước ngâyngười như tượng đá một cái, chân mày xinh đẹp xoắn lại.

“Vô Song bạn có thể đỡ mình ngồi dậy một chút không?” MặcNõan cười giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

“Ừ!” Vô Song đưa tay đỡ cô ấy ngồi dậy, hai người phụ nữ cóthai nhìn nhau, một màn này nhìn có mấy phần tức cười.

Mặc Nõan lúc này mới chính thức xoay mặt qua nhìn về phía MặcPhi Tước, đang muốn mở miệng, thì bác sĩ đi tới nói, “Mặc tổng, có thể tiếnhành giải phẫu rồi!” Giải phẫu? Hai chữ này làm Mặc Nõan sợ tới mức giống nhưcon chim sợ ná, khoác lên cánh tay Vô Song thật chặt, cũng như tám năm trước sợhãi, run rẩy, “Đừng .

.

.

.

.

Vô Song cứu mình, cứu mình.

.

.

.

.

.” “Cái gì giải phẫu?” Vô Song ôm chặt lấy bả vai của MặcNõan, lớn tiếng chất vấn với bác sĩ, tàn khốc liếc về phía Mặc Phi Tước mộtcái, anh ta có ý gì? “Phi Tước, xảy ra chuyện gì?” Đông Bác Hải cũng không hiểura sao.

“Đi chuẩn bị đi!” Lúc này anh ấy mới lên tiếng, nhàn nhạtnói với bác sĩ.

“Vâng!” Bác sĩ nhận lệnh, mang theo y tá lui ra phòng giảiphẩu.

“Mặc Phi Tước, anh không được làm tổn thương đến đứa bé củatôi nữa, anh là tên cầm thú, khốn kiếp.

.

.

.

.

.” Mặc Nõan khóc nức nở và gào thét với anh ấy.

“Nõan, thật xin lỗi!” Anh đau đớn nhìn cô, làm bộ muốn tới gầncô, Mặc Nõan sợ tới mức hướng vào trong ngực Vô Song co lại, Đông Bác Hải đè lạibả vai của Mặc Phi Tước, không để cho anh ấy đến gần, “Phi Tước cậu đang làm gìthế?” “Bác Hải, tôi rất rõ ràng tôi đang làm gì, anh buông tay!” Mặc Phi Tướcxoay người, cố gắng kéo tay của anh ta xuống, nhưng Đông Bác Hải không buông.

“Muốn tôi buông tay mặc kệ, có thể —— lý do đâu!” Lý dokhông đầy đủ, anh sẽ không để cho cậu ấy động vào Mặc Nõan một cái! “Hiện tạitôi không có tâm tình giải thích, anh buông tay!” Anh không kiên nhẫn mà vungtay của anh ta một cái, nhưng vẫn như cũ không có kết quả, anh thật sự phátcáu, đánh một quyền lên trên mặt Đông Bác Hải.

“Cha.” Đông Bác Hải không ngờ tới anh ấy sẽ ra tay, cho nênkhông phòng bị mà bị một quyền thật nặng của anh ấy, ngã ở trên đất, cậu nhócthấy thế thì kêu lên một tiếng, nhìn Mặc Phi Tước cả người cũng tức giận, cậucũng điên.

.

.

.

.

.

Không kém bao nhiêu đâu! “Nõan, nghe lời!” Anh đi tới bắt lấycổ tay của Mặc Nõan, Mặc Nõan sợ tới mức giãy giụa gọi ầm lên, nhưng anh khôngcử động chút nào, cuối cùng cô cũng không giãy giụa không mắng chửi nữa, mà làbuông Vô Song ra hai mắt đẫm lệ hướng tới trước mặt anh, đau đớn mà cầu xin:“Tôi không muốn phá thai.

.

.

.

.

.

Mặc Phi Tước anh hãy giết tôi đi, để cho tôi chết đi.

.

.

.

.

.

đừng tổn thương đến con nữa, cầu xin anh?” “Mặc Phi Tước,con mẹ nó, anh thật khốn kiếp!” Máu lạnh, anh ta coi như là cực phẩm rồi! VôSong bị anh ta làm cho tức giận đến mức tia lửa trong con ngươi văng khắp nơi,không nhịn được mà nói tục.

“Nõan, anh cũng cầu xin em, phối hợp được không?” Mặc Phi Tướcẩn nhẫn nước mắt tùy thời rớt xuống, và trầm giọng nói.

“Không.

.

.

.

.

.

Không.

.

.

.

.

.” Mặc Nõan tê tâm liệt phế mà rống.

“Mặc Phi Tước, anh thật sự không thể làm tổn thương con ruộtcủa anh nữa.

.

.

.

.

.

anh sẽ xuống địa ngục .

.

.

.

.

.” Đông Bác Hải nghe nói như thế, thì bò dậy lau khóe miệng,thân thể cứng ngắc một lúc, nữa.

.

.

.

.

.

là có ý gì? “Anh muốn nghe sự thật, được, tôi cho anh biết!”Lau nước mắt lung tung một lúc, rồi Mặc Nõan nức nở và nhìn thẳng anh, con mắtsắc của Mặc Phi Tước sâu mấy phần, nhìn ngoài mặt thì rất bình tĩnh, nhưng thậtra thì trong lòng đã bốn bề dậy sóng rồi.

.

.

.

.

.

“Còn nhớ rõ tám năm trước đêm anh hẹn chị Uyển Nhu định cả đờikhông?” Nhớ, làm sao anh có thể quên chứ.

.

.

.

.

.

“Ngày đó chị Uyển Nhu tìm tôi, muốn tôi thay chị ta gánhvác, chị ta nói với tôi là rất sợ anh phát hiện ra chị ta không còn là gáitrinh sẽ không còn yêu chị ta nữa, cho nên cầu xin tôi nhất định phải giúp chịta chuyện này, lúc đầu tôi cũng không có đáp ứng, thì chị ta quỳ xuống cầu xintôi, cầu xin rất lâu.

.

.

.

.

.

Cuối cùng tôi mềm lòng mà đáp ứng!” Sau đó cô đáp ứng giữ bímật cho Lâm Uyển Nhu! Đêm đó, anh bị Lâm Uyển Nhu rót rất nhiều rượu, say đếnbét nhè, cho nên mới bị bọn họ lừa dối.

.

.

.

.

.

Trước khi chết Uyển Nhu nói thật xin lỗi.

.

.

.

.

.

Thì ra chính là chỉ chuyện này? ! “Các người xem tôi là cáigì?” Đứa ngốc, hay là ngu ngốc! Trong khoảnh khắc, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt củaanh, giọng nói run rẩy ẩn chứa tức giận lộ vẻ coi thường.

Mặc Nõan khóc, không phản bác được.

.

.

.

.

.

“Nói chuyện!” Anh lớn tiếng gầm thét.

“Thật xin lỗi.

.

.

.

.

.” “Ha ha ha.

.

.

.

.

.” Anh đột nhiên giống như nổi điên mà cười, vừa cười vừalui về phía sau —— “Phi Tước.” Đông Bác Hải lắp bắp gọi anh ấy một tiếng, anh ấykhông có phản ứng, nắm chặt thành nắm đấm, óan hận nhìn bộ dáng của Mặc Nõan,nhìn qua đau đến mức không muốn sống.

“Nõan!” Vô Song đè lại bả vai của Mặc Nõan, cô nhóc này saolại ngu như vậy, nói ra sớm một chút, cũng sẽ không có cục diện như hôm nay rồi.

Cô ngẩng đầu đồng tình nhìn Mặc Phi Tước một cái, đột nhiêncảm thấy anh ta mới là người bị tổn thương lớn nhất ở đây, điều này làm sao màanh ta chịu nổi? “Phi Tước, thật xin lỗi.

.

.

.

.

.” Thấy anh khó chịu, cô cũng rất đau lòng, rất khó chịu, cólẽ cô đã sai rồi, quả thật cô nên nói ra sớm một chút! “Phi Tước, cậu muốn điđâu?” Đột nhiên, Mặc Phi Tước giống như nổi điên mà chạy ra ngoài, Đông Bác Hảigọi anh ấy, anh ấy ngoảnh mặt làm ngơ, chạy trốn thật nhanh, Đông Bác Hải khôngyên lòng mà đuổi theo ra ngoài.

.

.

.

.

.

Ai ngờ, quả nhiên anh ấy xảy ra chuyện!