Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 62: Hắc Viêm Triệt đáng sợ



Editor: Fedfan

Hắc Viêm Triệt sau khi nhận được điện thoại của Long Tịch Bác, liền dùng ‘tốc độ nhanh như bay’ chạy tới ‘Long Vũ’, loại tinh thần này chỉ có thể dùng bốn chữ để giải thích, đó chính là ‘ngựa không ngừng vó’…

Cửa ‘phanh’ một tiếng mở ra, hai người đàn ông hùng hổ đi vào.

Người đi đầu có làn da trắng nõn không tì vết, một đôi mắt hoa đào mị hoặc giờ phút này đang bùng cháy lửa giận hừng hực, lông mi xinh đẹp còn dài hơn so với lông mi của phụ nữ, cái mũi thẳng cũng không vểnh cao, hình dáng đôi môi mỏng hoàn mỹ tới cực điểm, còn có dáng người thon dài kia.

Anh giống như món quà trời ban, toàn thân cao thấp, thiếu mất một phần thì là khiếm khuyết, nhiều hơn một phần lại là dư thừa, không nhiều không ít, trừ ‘hoàn mỹ’ ra, tìm không ra bất kỳ từ nào để hình dung anh, mà đặc biệt nhất là đôi mắt màu tím nhạt thần bí cao quý của anh.

Dĩ nhiên, thời buổi này muốn con ngươi có màu sắc gì cũng không khó, chỉ cần anh có tiền, muốn mua một con ngươi có màu đẹp liền được giải quyết, nhưng đôi mắt của anh ta là tự nhiên, mà đôi mắt màu tím…ở trên thế giới này thật đúng là đặc biệt hiếm hoi, theo lý thuyết, trừ phi bị đột biến, nếu không thì sẽ không thực sự có con mắt màu tím. Thế nhưng thế giới chính là kỳ diệu như vậy, luôn có những kinh hỉ cùng ngoại lệ, mà anh ta chính là một ngoại lệ.

Long Tịch Bảo nhìn thấy Hắc Viêm Triệt khí thế hùng hổ, theo bản năng đứng chắn trước người Viên Cổn Cổn, mà Viên Cổn Cổn càng thêm căng thẳng đem khuôn mặt nhỏ nhắn núp sau lưng Long Tịch Bảo. Trời ạ, thật là đáng sợ a, cô sợ nhất là bộ dáng tức giận của anh đó. Khi anh tức giận thì đôi mắt màu tím nhạt kia luôn đặc biệt quỷ dị và đẹp đẽ, mang theo thông điệp ‘em xong đời rồi’.

Long Tịch Bảo vẫn không quên nhìn người đàn ông đi phía sau Hắc Viêm Triệt. Ôi mẹ nó… lại là một người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả một người phụ nữ. Thế giới này còn có thiên lý hay không a? Còn muốn để người ta sống hay không a! Chỉ thấy người đàn ông kia vẻ mặt cũng muốn nổi bão đi thẳng tới chỗ mẹ của Cổn Cổn, đây là cha của Cổn Cổn sao? Oa… có thể là cùng một dạng giống cha Tịch.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô nàng đang che trước mặt bà xã của anh ta, lộ ra một nụ cười rất ‘quỷ dị’, lạnh lùng nói: "Long Tịch Bảo."

Người bị điểm danh không tự chủ cảm thấy lạnh run một cái, thật là khủng khiếp…"Hi, anh Triệt, gần đây có khỏe không? Công ty làm ăn được, nhà cửa mua được rồi, bà xã cưới về rồi, em bé cũng nên có đi chứ, ha.. ha…". Người nào đó bắt đầu nói năng lộn xộn.

Hắc Viêm Triệt cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Em xác định em muốn đứng ở chỗ này sao?"

Long Tịch Bảo vội vàng đứng nghiêm, thế đứng quân nhân tiêu chuẩn, chỉ còn thiếu chào nói ‘YES SIR’ rồi, sau đó vẫn giữ biểu tình tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, dứt khoát kiên quyết… "Yêu cầu hợp lý là rèn luyện, yêu cầu không hợp lý là tôi luyện, Cổn Cổn thân ái, cùng anh cố gắng."

Sau khi nói xong ‘hưu’ một tiếng vọt tới sau lưng cặp sinh đôi, rồi ló ra cái đầu nhỏ đáng yêu sợ hãi theo dõi tình hình. Cô không phải đang sợ.. cô tuyệt đối không phải là sợ.

Cô là kiểu người bị người ta uy hiếp thì mất bình tĩnh sao? Dĩ nhiên không phải, cô chỉ cho rằng, mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, cô vẫn nên ‘bàng quan’ xem rõ tình huống rồi hãy nói, nếu thực sự là không xong, mới đi cứu cô bạn tốt mới quen này… ách… bảo anh Bác với anh Hiên đi cứu.

Bởi vì người nào đó ‘lâm trận mất bình tĩnh’, Viên Cổn Cổn bị bỏ lại lẻ loi tại chỗ, rụt cổ, dùng móng vuốt nhỏ nắm vành tai của chính mình, nhỏ giọng nói: "Em sai rồi…" nói xong còn sợ hãi ngồi xổm xuống, rủ đầu thấp xuống, không dám nhìn đến Hắc Viêm Triệt đang tức giận không nhẹ.

Long Tịch Bảo nhìn động tác giống như đã từng quen thuộc kia, ngất… đây không phải tư thế cô thường làm sao? Đáng thương a, thì ra là họ đều thuộc tầng lớp bị áp bức, Long Tịch Bảo ở trong lòng vì ‘vận mệnh bi thảm’ của các cô mà một phen lau đi nước mắt đau xót.

Hắc Viêm Triệt nhẹ kéo ra khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Cơm nắm nhỏ, đứng lên đi."

Cơm nắm nhỏ? Trời ạ, không nhìn ra nha, anh Hắc này còn là cao thủ đặt biệt danh a, quá thích hợp rồi, lại rất đáng yêu.

Long Tịch Bảo vẻ mặt sùng bái nhìn Hắc Viêm Triệt.

Mà Viên Cổn Cổn nhận được mệnh lệnh, thì chậm rãi đứng dậy, vẫn nắm vành tai như cũ, nhưng không dám ngẩng đầu lên.

"Ngẩng đầu lên." Ác ma đội lốt thiên sứ lại nói.

"Không… không cần đâu." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói.

"Anh nói, ngẩng đầu lên." Hắc Viêm Triệt dường như ‘rất có kiên nhẫn’ nói.

Viên Cổn Cổn đành phải ngẩng đầu lên…Hắc Viêm Triệt nhìn cô vì bị người ta đánh mà gò má non mềm sưng đỏ lên, hơi nheo mắt, không nói lời nào.

Có sát khí! Long Tịch Bảo khẩn trương đến mức lông tơ đều dựng hết lên.

"Còn có chỗ nào?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi, dường như ‘không có tức giận’?

"Ách… thứ gì?" Bạn cơm nắm nào đó còn ở trạng thái không hiểu rõ tình huống.

Long Tịch Bảo không nhịn được bội phục nhìn Viên Cổn Cổn, được nha… chị em tốt, công phu giả ngu so với mình còn siêu hơn nha.

( Tác giả: người ta đó không phải là giả bộ, là trời sinh. Long Tịch Bảo: thật sao? Đó là tôi hiểu lầm, thật ngượng ngùng a.)

"Vết thương!" Thanh âm của Hắc Viêm Triệt đã có chút phập phồng, giống như có chút muốn ‘bạo phát’ rồi?

"Hả? A.. a.. anh là nói cái này à?" Bạn cơm nắm nào đó rất hào phóng đem váy dài vén lên, lộ ra da thịt trắng nõn cùng với vết trầy xước trên đầu gối.

Long Tịch Bảo không nhịn được lấy tay che mắt mình, trời ạ, đứa nhỏ này thế nào lại thành thật như vậy hả… đây không phải là tìm chết sao!

Hắc Viêm Triệt hít sâu một hơi, kéo ra một nụ cười tà mị, nhỏ giọng nói: "Rất tốt, cơm nắm nhỏ, anh rất tán thưởng em."

Viên Cổn Cổn lạnh run một cái, không dám nói lời nào.

Hắc Viêm Triệt nắm lấy eo ôm ngang bạn cơm nắm nào đó lên, cũng không quay đầu lại nói: "Tịch Bảo, cám ơn em, anh nợ em một lần, lần sau lúc em bị Hiên - Bác đuổi giết, anh sẽ tới cứu em."

Long Tịch Bảo vội vàng hưng phấn từ phía sau cặp sinh đôi nhảy ra, la lớn: "Có thật không? Nói chuyện phải giữ lời nha."

Hai anh em sinh đôi nhìn về phía Long Tịch Bảo đang cười đến rất vui vẻ, không hẹn mà cùng cười âm hiểm.

Long Tịch Bảo rụt cổ, nhỏ giọng meo meo nói: "Không cần, em sẽ thật biết điều, sẽ không để cho bọn họ có lý do đuổi giết em."

"Rất tốt, có giác ngộ sẽ có tiến bộ, đứa bé ngoan", Long Tịch Bác hài lòng sờ sờ tóc người nào đó, cười đến nham hiểm…

———– ta là đường phân cách tuyến mệt mỏi ————–