Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 140: Lời đồn đại có thể tin sao?!



Long Tịch Bảo nhìn Doãn Thiên, thì ra người anh hận chính là ba Tịch, người mà anh muốn trả thù cũng là ba Tịch, cũng không phải là cặp sinh đôi, nhưng… Tại sao?

Đôi mắt phượng xinh đẹp này, sao lại quen thuộc như vậy chứ… giống như một người… Phượng Vũ Mặc nghi ngờ nhìn chằm chằm Doãn Thiên.

Không khí có chút trầm mặc… Bọn họ nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người. . . . . .

Một lúc sau, Long Phi Tịch thản nhiên cười : "Chúc mừng, Doãn tổng."

"Cám ơn." Doãn Thiên rũ hàng lông mi thật dài xuống, che đậy hận ý của mình.

"Ah, Nguyệt Nguyệt!" Long Tịch Bảo rốt cuộc để ý đến cô gái tóc tím bên cạnh, vui vẻ kêu to ra tiếng.

Bị gọi đến tên, Mông Nguyệt ngẩn người, nhìn Bảo Bảo hưng phấn nhào về phía mình, còn chưa kịp phản ứng, liền bị cô bổ nhào vào….

"Nguyệt Nguyệt, chị có khỏe không? Chị là bạn gái của anh Thiên sao? Chị đi rồi em cũng không tìm được chị, có thời gian rảnh chúng ta cùng đi ăn Ice Cream nha." Long Tịch Bảo ôm thật chặt Mông Nguyệt, meo meo nói.

Mông Nguyệt không có thói quen bị người khác đụng chạm, thân thể cứng ngắc nhẹ giọng nói : "Được… được." Cô ấy tại sao lại vui vẻ như vậy… cô ấy hẳn là biết mình là gian tế chứ…

Long Tịch Hiên không chịu được kéo Long Tịch Bảo về trong lòng, ‘dịu dàng’ nói : "Bảo Bảo, em đã quên hết lễ nghi mà chúng ta dạy em rồi sao? Hả?"

Long Tịch Bảo ngẩn người, nhỏ giọng : "Xin lỗi anh, không kìm lòng được a."

Long Tịch Hiên nhìn cô một cái, không nói chuyện nữa, chỉ là ôm cô thật chặt.

"Như vậy, Doãn tổng, cậu đang bận rộn, chúng tôi đi về trước đây." Long Phi Tịch lạnh nhạt nói, nhìn Doãn Thiên một chút… Tầm mắt của hắn vẫn như cũ dừng lại trên người Bảo Bảo… Kiếp này… cậu vẫn không giải được độc của mình như cũ sao…Vu Vân Thương…

Doãn Thiên nghe vậy, nhìn về phía ông gật đầu một cái.

"Anh Thiên...." Long Tịch Bảo còn muốn nói thêm gì đó, kết quả mới vừa mở miệng liền bị Long Tịch Hiên cố ý siết chặt cánh tay làm cho cô thiếu chút nữa không thở nổi… Cô bé nào đó ngẩng đầu nhìn Long Tịch Hiên mặt không có biểu tình gì, len lén làm khẩu ngữ với Doãn Thiên… (em sẽ gọi điện thoại cho anh.)

Doãn Thiên nhìn miệng của cô, cười khẽ gật đầu một cái. Sau đó đưa mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi… Bảo Nhi… em tha thứ cho anh rồi đúng không… Bảo Nhi. . . . . .

Mông Nguyệt cười khổ nhìn vẻ mặt phức tạp của Doãn Thiên, hắn cả đời này… phải chăng sẽ không yêu người khác nữa… như vậy những nỗ lực và sự chờ đợi của cô… còn có ý nghĩa sao?

Đợi đến khi nhóm người cả nam lẫn nữ xuất chúng của Long gia đi khỏi, đám ‘người xem’ mới bắt đầu ồn ào bàn tán…

"Tôi nhớ rồi, cô bé với mái tóc dài chính là con gái út của Long gia, hòn ngọc quý trên tay Long gia a."

"Nhưng theo như lời đồn đãi, tiểu công chúa của Long gia không phải dịu dàng hướng nội, không thích nói chuyện sao?"

"Cậu cũng nói là lời đồn rồi… Nếu là lời đồn đãi, thì sao có thể tin hoàn toàn chứ."

"Nhưng đích thật là dáng dấp giống như Thiên Tiên a, còn có Long phu nhân cũng là báu vật a…."

"Còn có… còn có…. Hơn nữa… hơn nữa…."

Chiều nay, Long gia trở thành đối tượng cho mọi người thảo luận. . . . . . . . .