Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 127: Các anh nhìn!



Long Tịch Bảo nằm lỳ ở trên giường, khóc thút thít… tay nhỏ bé đáng thương tội nghiệp xoa xoa cái mông nhỏ của mình… hu..hu… Anh ấy thật sự đánh…

"Được rồi, không phải đánh một cái thôi ư, cũng đáng để em khóc thành ra như vậy?" Long Tịch Bác bế cô lên trên đùi, nhẹ nhàng giúp cô xoa cái mông mới vừa ‘bị dụng hình’.

Long Tịch Bảo trừng mắt liếc anh một cái, đẩy anh ra, đứng lên, phóng khoáng vén váy lên, đưa lưng về phía bọn họ kéo quần lót xuống, lộ ra cái mông tròn mặc dù ‘vết thương chồng chất’, nhưng vẫn vô cùng đáng yêu như cũ của cô.

"Các anh nhìn! Chính các anh nhìn đi! Các anh đánh em thành cái dạng gì rồi! Hu..hu…! Còn không để cho người ta sống rồi! Cái mông của con khỉ cũng không hồng như mông của em! Các anh nhìn a! Tránh cái gì tránh! Ô ô! Nghĩ tới em đã từng tuổi này rồi… lại còn bị các anh đánh đòn! Hu..hu… các anh có còn chút nhân tính hay không? ! A! ! ! ! ! ! !"

Người nào đó vừa khóc vừa gào thét, nhìn ra được… là Tiểu Vũ Trụ bạo phát rồi…

Cặp sinh đôi không ngờ cục cưng bình thường rất thẹn thùng, hôm nay đột nhiên ‘hào phóng’ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào, không thể làm gì khác hơn là dời đi hai mắt của mình, không nhìn vào cô, nhưng hai khuôn mặt tuấn tú giống nhau như đúc đều không hẹn mà cùng hiện ra một tầng đỏ ửng khả nghi…

Người nào đó tức giận quay đầu lại nhìn bọn họ chằm chằm, nhìn thấy tầm mắt của bọn họ không đặt trên người của cô, cong cái mông, đến gần bọn họ.

"Các anh nhìn a! Nhìn đi, nhìn đi! Nhìn kiệt tác của các anh đi, nhìn xem lòng của hai anh xấu xa cỡ nào, hu hu… Cái mông trắng nõn, mềm mại đáng yêu của em, sắp bị các anh đánh đến mức không còn tính đàn hồi nữa rồi! Ô… ô! Các anh nhìn đi! Giả bộ lịch sự cái gì! Giả bộ thân sĩ cái gì! Nhìn xem các anh tạo nghiệt gì!"

Cặp sinh đôi đầu đầy vạch đen trốn tránh cái ‘nhìn gần’ của cô…

Long Tịch Bảo giận dữ kéo quần lót lên, thô lỗ kéo váy xuống, sau đó ‘nặng nề’ ‘từng bước một’ đi trở về bên giường, leo lên, gào khóc.

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, cũng leo lên giường ngồi. Long Tịch Hiên kéo tiểu gia hỏa vừa khóc vừa gào kia vào trong ngực… anh vỗ nhẹ nhẹ lên cái mông kia, căn bản không dùng sức…đau như vậy sao…

"Buông tay… buông tay, không muốn anh ôm." Long Tịch Bảo giãy giụa.

Long Tịch Hiên sợ làm cô bị thương nên đành buông tay…

"Cũng không cần anh ôm!" Long Tịch Bảo né tránh Long Tịch Bác đưa tay về phía cô.

"Long Tịch Bảo! Đừng quá đáng." Long Tịch Bác không vui nói.

Người nào đó thô lỗ lau nước mắt của mình, nhìn anh: "Anh đánh chết em thì được rồi."

"Chính em không đúng, còn lý luận?" Long Tịch Bác nổi giận đùng đùng nhìn cô chằm chằm.

"Em chính là không đúng, chính là không tốt, các anh đi tìm người tốt hơn đi." Long Tịch Bảo vừa khóc vừa nói.

Lời này vừa nói ra, cặp sinh đôi đều không nói chuyện… không khí bắt đầu thay đổi rất lạnh… rất lạnh…

"Em lặp lại lần nữa." Long Tịch Hiên nhàn nhạt nói.

Long Tịch Bảo nhìn sắc mặt xanh mét của bọn họ một chút, hít mũi một cái, cắn môi dưới…

"Nói a, đem câu nói kia lặp lại lần nữa." Long Tịch Hiên nhìn cô, trong đôi ưng mâu hoàn toàn lạnh lẽo.

Long Tịch Bảo nhìn bọn họ, không nói lời nào.

Long Tịch Hiên đột nhiên kìm chặt cằm của cô, lạnh giọng: "Nói, anh bảo em nói."

Long Tịch Bảo bị đau nhíu mày, trong mắt chảy ra nhiều giọt nước mắt óng ánh trong suốt hơn…

Long Tịch Hiên nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô, không khỏi thả lỏng sức lực trên tay…

Long Tịch Bảo thừa cơ đẩy anh ra, nhảy dựng lên liền muốn chạy ra bên ngoài… kết quả không cẩn thận đạp phải ga giường, ‘rầm’ một tiếng, từ trên giường hung hăng ngã xuống đất…

"A…" Long Tịch Bảo kêu thảm một tiếng… lấy một loại tư thế vô cùng không nho nhã nằm trên mặt đất…

"Bảo Bảo (Tịch Nhi)" Hai người kia không kịp đỡ lấy cô, trơ mắt nhìn cô ngã xuống, hai người cuống cuồng chạy tới, đỡ cô dậy…

"Hu hu… ngực… ngực của em… bẹp…" Long Tịch Bảo vừa khóc vừa đưa tay sờ ngực của mình, thật là đau a…

Cặp sinh đôi có một loại kích động muốn đụng đầu vào tường, đỡ cô lên trên giường, không biết nên khóc hay nên cười…

Long Tịch Bảo bởi vì vừa bị ngã, cảm giác ngực của mình buồn buồn, có chút khó chịu co rụt người lại, lật người đưa lưng về phía bọn họ.

Long Tịch Hiên nhẹ nhàng xoay người cô qua, nhìn bàn tay nhỏ bé đang đặt trên ngực của cô, có chút nóng nảy: "Té đau chỗ nào?"

Long Tịch Bảo nhìn anh, vừa khóc vừa khẽ nói: "Chỗ sau này mấy đứa trẻ muốn mút."

"Anh xem một chút." Long Tịch Hiên không suy nghĩ nhiều, theo phản xạ mà nói.

Long Tịch Bảo vội vàng lấy tay che ngực, vẻ mặt đề phòng nhìn anh, trong đôi mắt to để lộ ra sự xem thường đối với anh… thì ra là ở chỗ này chờ mình đấy… thảo nào vừa rồi cho anh xem cái mông anh không nhìn… thì ra anh còn lựa chọn, không thích phía dưới, thích phía trên cơ.

"Em đang nghĩ cái gì vậy! Anh không phải có ý này." Long Tịch Hiên bị ánh mắt kỳ quái của cô nhìn cả người không được tự nhiên.

"Hừ, anh nói… anh có phải cố ý bố trí cạm bẫy chờ em nhảy vào hay không, vừa rồi cái ga giường kia cũng là anh ‘bày trận’ chứ gì, quá âm hiểm!" Người nào đó đem toàn bộ chuyện ngoài ý muốn tổng kết thành một ‘âm mưu’, ‘âm mưu’ để xem ngực của cô…

Long Tịch Hiên nhức đầu ngắt mi tâm: "Em còn biết lý lẽ hay không?"

"Hừ, bị em nói trúng rồi đúng không!?" Người nào đó bày ra biểu tình em đã sớm nhìn thấu các anh rồi, nhìn chòng chọc vào bọn họ.

"Nói trúng cái đầu em, trên người em từ đầu đến chân cái bộ vị nào mà tụi anh chưa từng xem qua, còn phải cần tới ‘bố trí cạm bẫy’? Hơn nữa chỉ với cái cơ thể trẻ con này của em…" nói xong, Long Tịch Bác còn cố tình làm ra vẻ xem thường nhìn bộ ngực của người nào đó, hừ lạnh một tiếng…

Long Tịch Bảo từ trên giường nhảy dựng lên, nhào về phía anh: "Em liều mạng với anh!"

----- ta là đường phân cách tuyến khả ái -----