Của Ta Suất Lão Công

Chương 36



“Bộ mày cho là đem một đứa bé sinh ra rồi nuôi dưỡng là chuyện dễ dàng lắm à?”

Thấy Hi Triệt giống như sắp nổi nóng, Tại Trung nhỏ giọng đáp: “Em đâu có nói là chuyện đơn giản, nhưng mà mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, em cũng sẽ tự nuôi lớn con em.”

“Không phải bởi vì bây giờ mày có một bà má có tiền có thế làm chỗ dựa, cho nên nói chuyện hay làm gì cũng đều bất kể hậu quả hả?” Hi Triệt hai tay giao nhau đặt ở trước ngực, ngồi ở bên giường bệnh, bày ra một bộ thẩm vấn.

Tại Trung vội vàng xua tay:“Em không có, em không có. Cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ như vậy. Chỉ là trải qua chuyện lần này, em không biết nên như thế nào tiếp tục chung sống với anh ta nữa, em không có niềm tin.”

“Không có niềm tin đối với chính mình hay là không có niềm tin đối với Duẫn Hạo?”

Tại Trung bĩu môi, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Cả hai.”

“Tại Trung à, Duẫn Hạo đánh mày, anh cũng rất tức giận, nhưng anh mày tin hắn là nhất thời xúc động mới phạm sai lầm, hắn còn nói hắn hận không thể đem cái tay kia phế đi đấy.”

Tại Trung nghe vậy, trong lòng khẽ lay động một chút, trên mặt chợt lóe qua vẻ lo lắng không qua được pháp nhãn của Hi Triệt. “Hắc hắc, không phải mày đang lo lắng Duẫn Hạo thật sự sẽ tự mình hại mình chớ?”

Tại Trung bị nói trung tâm tư có chút quẫn bách, nhưng ngoài miệng vẫn còn cố chống chế: “Em đâu có thèm lo lắng cho anh ta, anh ta muốn sống hay chết là chuyện của anh ta.”

“Xem ra anh mày hôm nay đến một chuyến vẫn là có thu hoạch, ít nhất anh mày có thể đi nói cho Duẫn Hạo đểcho hắn đừng tuyệt vọng nhanh như vậy, có người vẫn rất lo lắng cho hắn nha.”

“Anh! Nếu anh nói với anh ta em đang ở đâu, em lập tức chuyển viện.”

“Ok ok, anh không nói.” Anh mày viết giấy thôi, hì hì.

Lúc này, có người đi vào phòng bệnh.

“Mẹ, mẹ đến rồi.”

Nghe thấy Tại Trung gọi mẹ, Hi Triệt quay đầu lại, ý cười trên mặt lúc trước đã tiêu thất.

Thái Nghiên đi vào phòng bệnh, thấy trong phòng bệnh còn có một người mặc áo dài trắng, nghĩ rằng là bác sĩ, nhưng mà……

“Mẹ, ảnh chính là anh Hi Triệt.” Tại Trung không đoán được mẹ cậu và Hi Triệt lại gặp nhau trong tình huống như vậy, cậu cố gắng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này,“Anh Hi Triệt, đây chính là……”

“Không cần giới thiệu, anh còn có việc, anh đi trước.” Hi Triệt cắt ngang lời Tại Trung, bây giờ trong đầu cậu rất hỗn loạn, căn bản không có chuẩn bị tâm lý tốt để đối mặt với người đàn bà này.

“Anh Hi Triệt.” Tại Trung gọi với theo Hi Triệt.

“Con chính là đứa con lớn của Chung Quốc, Hi Triệt?” Thái Nghiên rất kích động, bà vẫn rất muốn gặp Hi Triệt, nhưng mà bà không có dũng khí làm như vậy.

Hi Triệt không trả lời, lập tức bước ra ngoài cửa.

“Cám ơn con tới thăm Tại Trung, còn có chính là, thực xin lỗi.”

Hi Triệt dừng cước bộ, xoay người, vẻ mặt lãnh khốc nói: “Hiện tại nói ba chữ này thì làm được gì? Bà không biết là quá muộn rồi sao?”

“Dì chỉ hy vọng có thể làm chút gì đó cho con, dì muốn bù đắp cho con.”

“Không cần đâu.” Nói xong câu đó, Hi Triệt đi mất.

“Mẹ, anh Hi Triệt lúc nào cũng như vậy, mẹ đừng để ở trong lòng.” Thấy vẻ bi thương của mẹ mình, Tại Trung rất lo lắng.

Thái Nghiên lắc đầu, “Mẹ không có việc gì đâu, Hi Triệt phản ứng như vậy cũng đã là có tình lắm rồi, mẹ cũng không dám hy vọng xa vời nó sẽ tha thứ cho mẹ.” Thái Nghiên làm ra vẻ thoải mái, “Đúng rồi, Hi Triệt như thế nào tìm được nơi này?”

“Anh ấy là vội tới làm thuyết khách cho kẻ xấu xa kia.” Tại Trung bĩu môi nói.

“Xem ra Hi Triệt thuyết khách thất bại rồi à?”

“Hừ! Cho dù mẹ lẫn anh Hi Triệt đều nói con cũng có chỗ sai, nhưng mà con ta sẽ không tha thứ cho anh ta đâu.” Thái độ của Tại Trung thực kiên quyết.

“Được được được, con nói gì mẹ cũng đều ủng hộ con, nhưng mà con nhất định phải hứa với mẹ, không được nói bậy là không cần cục cưng trong bụng, nhất định phải chăm sóc mình vì cục cưng, được không?”

“Dạ.”



Khi Hi Triệt về đến nhà, đã là nửa đêm.

“Triệt, sao em về muộn vậy, gọi điện thoại cho em em cũng không bắt máy làm cho anh lo lắng muốn chết.”

“Em không sao đâu, Canh bảo bảo. Em chỉ đi uống chút rượu mà thôi.” Hi Triệt làm bộ như không có gì. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hi Triệt liền một mình đến quán bar uống rượu, ngẫu nhiên chạm mặt Thái Nghiên làm cho trong lòng cậu không thể bình tĩnh được. Cậu nhớ tới người mẹ đáng thương lại thật đáng buồn của cậu, nhớ tới người cha mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân thế, hết thảy đều là lỗi của ai? Là mẹ của Tại Trung sao? Dường như không phải, bởi vì khi cậu nhìn thấy người đàn bà đó, trong lòng cậu cũng không có cừu hận, mà chỉ có thể dùng vẻ hung ác ngụy trang che dấu xấu hổ trong nội tâm.

“Duẫn Hạo đang chờ em đó.”

“Hi Triệt, cậu đã có tin tức của Tại Trung chưa?” Duẫn Hạo chỉ còn trông cậy vào Hi Triệt.

“Tại Trung bảo, nó sẽ không tha thứ cho anh, nó muốn tự mình đem đứa nhỏ nuôi lớn. Nó còn nói sợ anh sau này ngay cả đứa nhỏ cũng đánh đập.”

“Sẽ không đâu, tôi tuyệt đối sẽ không đánh đứa bé.” (lại xạo đó)

“Anh cam đoan với tôi thì được cái quái gì, Tại Trung phải tin anh mới được chứ.”

“Hi Triệt, mau nói cho tôi biết Tại Trung bây giờ đang ở đâu?”

“Nói cho anh cũng vô dụng, anh không thể gặp được nó đâu.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì bà má vợ của anh vì phòng ngừa anh chạy tới quấy rầy Tại Trung, đã phái vệ sĩ canh giữ trước cửa phòng chớ sao nữa.”

“Vậy thì tôi sẽ đánh bại hết đám vệ sĩ đó là xong.” Duẫn Hạo không chút lưỡng lự liền nói ra những lời này.

“Chậc chậc chậc, Trịnh Duẫn Hạo, tôi phát hiện anh thật sự có bạo lực khuynh hướng nha, khó trách Tại Trung lại sợ anh đến vậy.”

“Đúng đúng đúng, không thể sử dụng vũ lực, cảm ơn cậu nhắc nhở tôi. Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác để vào, cậu trước nói cho tôi biết Tại Trung đang ở bệnh viện nào đi.”

“Cho anh đấy, đây là tên bệnh viện với số phòng, tự anh đi đi.” Hi Triệt đưa một tờ giấy cho Duẫn Hạo.



Trong phòng bệnh của Tại Trung.

Đêm đã khuya, Tại Trung vẫn không muốn ngủ, đột nhiên cậu nghe thấy có tiếng động lách cách ngoài cửa sổ, nguyên lai là cửa sổ không đóng kín. Tại Trung đứng dậy định đi đóng cửa sổ, vừa đến bên cửa sổ, thiếu chút Tại Trung thét chói tai, bởi vì cậu thấy có một bóng đen đang cố gắng mở cửa sổ để vào phòng cậu.

“Anh, anh là ai? Nếu anh không đi xuống, tôi sẽ đẩy anh xuống đó.”

Uy hiếp là phí công, bóng đen kia đã nhảy qua cửa sổ, còn gắt gao đem Tại Trung kéo vào trong lòng.

“Mau thả tôi ra.” Tại Trung liều mạng giãy dụa .

“Tại Trung, là anh.” Giọng nói quen thuộc vang lên làm cho Tại Trung hoảng sợ.

Sau một lúc trầm mặc: “Anh mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại anh.” Tại Trung dùng sức đánh Duẫn Hạo.

“Tại Trung, em đừng kích động như vậy, không tốt cho con đâu.” Duẫn Hạo càng siết chặt vòng tay, đem Tại Trung chặt chẽ giam vào trong ngực.

“Con? Anh còn nhớ được là anh có đứa con này đâu?” Chỉ cần nghĩ đến vì người đàn ông này mà thiếu chút nữa cậu mất đi đứa con, cậu liền hận người này đến thấu xương.

“Anh xin lỗi, Tại Trung, lần này anh đã phạm sai lầm rất lớn, xin em hãy cho anh một cơ hội nữa đi.”

“Không! Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội rồi, là anh không biết quý trọng, tôi sẽ không cho anh bất kì cơ hội nào nữa.”

“Tại Trung, anh không nên ra tay đánh em. Anh thật sự rất hối hận.” Duẫn Hạo buông Tại Trung ra, tay phải ôn nhu xoa lên má cậu,“Nhất định rất đau phải không?”

“Đúng rất đau, nơi này đau, tim càng đau.”

Duẫn Hạo đột nhiên bắt lấy tay của Tại Trung đặt lên trên mặt mình, “Tại Trung, em đánh anh đi, đánh thật mạnh vào, chỉ cần em có thể hết giận.”

“Vô dụng, anh mau buông ra.”

“Tại Trung, anh đã cẩn thận ngẫm lại, ngày đó em hành động như vậy là chứng tỏ em rất yêu anh, mà anh lại……”.

“Đừng nói nữa, đó là tôi của hai ngày trước, bây giờ tôi đã không còn cảm giác nào với anh nữa.”

“Nếu không có cảm giác với anh, vì cái gì em lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh?”

Tại Trung bắt buộc chính mình nhìn thẳng vào mắt Duẫn Hạo. “Tôi nhìn rồi đấy, thì thế nào?”

“Anh nhìn thấy trong ánh mắt của em có anh.”

“Anh tự mình đa tình!”

“Tại Trung, em tin tưởng anh đi, anh và Toàn Trí Hiền không phải như em nghĩ đâu. Người anh yêu là em, chỉ có mình em.”

“Nhưng anh vì cô ta mà đánh tôi! Anh đã nói vĩnh viễn sẽ không tức giận với tôi, vĩnh viễn sẽ không hung dữ với tôi, thế mà anh lại vì cô ta mà đánh tôi.”

“Không phải vì cô ấy mà anh đánh em, là anh quản không được tay của anh.”

“Không cần anh giải thích cái gì nữa, tôi không muốn nghe anh hoa ngôn xảo ngữ.” Tại Trung muốn đẩy Duẫn Hạo ra, nhưng luận về khí lực, Tại Trung thật sự không phải là đối thủ của Duẫn Hạo.

“Tại Trung, em nhớ cho rõ, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho em. Mỗi đêm anh đều sẽ đến đây, vì em, anh có thể leo được bốn tầng lầu.”

“Cẩn thận ngã chết.”

“Tại Trung a, em đang ở lo lắng cho anh sao?” Trên mặt Duẫn Hạo hiện ra vẻ tươi cười.

“Tôi không có.”

Trong phòng bệnh hai người còn đang tranh cãi ầm ĩ, vệ sĩ ngoài cửa sớm tiến nhập mộng đẹp, căn bản không phát hiện trong phòng có động tĩnh.

Những ngày kế tiếp, mỗi nửa đêm chờ Duẫn Hạo xuất hiện bên cửa sổ đã thành thói quen của Tại Trung.

Nhưng mà buổi tối ngày thứ tư, Duẫn Hạo chậm chạp không xuất hiện.(té thiệt dzồi=)))