Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Chương 36: Tộc không cưới



Trước mặt Quý Thù, Sở Thần giống như một chú ngựa non tràn trề sinh lực, liều mạng tìm đủ mọi loại đề tài hòng thu hút sự chú ý của cô, nói văng cả nước bọt về những vấn đề thời sự đến lĩnh vực giải trí, thơ ca nhạc họa, tám chuyện thường ngày đến đời sống triết học. Rõ ràng là anh nói mười câu mà Quý Thù lười đáp lại một, thế mà vẫn chuyện trước gãy xuống, chuyện sau tiến lên không hề mệt mỏi. MạcTiếu Bạch ngồi nhìn cái người anh em trước mắt liên tục nói chêm, chọc cười không giới hạn, liền cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là sắc đẹp làm hôn mê thần trí.

Trước mặt người phụ nữ như Quý Thù, chỉ cần một lần khom eo thì đừng mong đời này có lần đứng thẳng trở lại. Sở Thần đương nhiên đã đánh mất cơ hội là hàng cực phẩm trong lòng Quý Thù, nên bây giờ chỉ có thể là pháo hôi mà thôi.

Sở Thần nói chuyện hoặc là đối đáp hàn huyên, hoặc là độc diễn không có vai diễn phụ hỗ trợ, càng nói càng say sưa, cuối cùng cắn răng một cái bắt đầu dùng người anh em của chính mình để khai đao. “Tôi phát hiện, hôn nhân đối với một người đàn ông có thể làm cho anh ta thay xương đổi thịt đấy.” Nói xong liếc nhìn Mạc Tiếu Bạch ánh mắt ai oán cầu xin giúp đỡ.

Mạc Tiếu Bạch đỉnh đầu toát mồ hôi thành giọt, loại đề dẫn này muốn anh tiếp lời thế nào đây. Đành phải cười nhạt một tiếng, giả bộ không hiểu gì, nhìn về phía Tăng Lam, hỏi: "Có phải không?"

Tăng Lam nhìn Mạc Tiếu Bạch, nghiêm túc suy nghĩ một chút, đối với đủ loại biểu hiện trước và sau hôn nhân của Mạc Tiếu Bạch, cảm thấy câu nói này tính ra cũng không phải là không đúng Vì vậy gật đầu nhẹ, "Em cảm thấy lời nói này có vài phần đúng đắn, nhưng cũng chỉ tùy người.”

Lời này vừa nói ra, ba người kia đều kinh một chút.

Mạc Tiếu Bạch mắt thất thần, một lát sau mới bị tiếng cười của Quý Thù bên cạnh làm cho bừng tỉnh. Quý Thù ngồi trước mặt đã cười đến run rẩy cả người, vừa vịn lưng Tăng Lam, vừa như vừa vô tình vừa hữu ý nhìn thoáng qua Sở Thần, anh chàng này cuối cùng cũng có thể gợi ra một chủ đề thú vị.

Sở Thần phảng phất như nhận lấy công lao khích lệ, kích động vỗ tay nói: "Tôi đã nói rồi, chị dâu cũng phát hiện ra rồi!” Nói xong vô cùng đắc ý.

"Tôi đã thay xương đổi thịt như thế nào nào, nói một tý xem?”  Mạc Tiếu Bạch thu nụ cười, cố ý nghiêm nghị hỏi.

Tăng Lam nhìn anh, lại nhìn sang Quý Thù đang ngồi cười bên cạnh cùng với Sở Thần hai mắt đang tỏa sáng, nhất thời không thể hiểu được phản ứng mạnh mẽ của ba người này. Cô nói sai cái gì rồi à?

"Đúng vậy, tớ cũng rất tò mò, chồng bạn đã thay đổi như thế nào?" Quý Thù dùng bả vai đẩy Tăng Lam.

"Ừ, có lẽ cũng không thể coi là thay đổi quá nhiều, khả năng chỉ là trước khi kết hôn thời gian tiếp xúc của chúng tớ ngắn quá, tớ cũng chưa hiểu biết về anh ấy nhiều thôi. Huống chi là sau khi kết hôn thì quan hệ giữa hai bọn tớ cũng thay đổi, thái độ nói chuyện, làm việc cũng rất khác nhau. Cho nên có khi không phải là anh ấy thay đổi mà chính là tớ càng hiểu rõ anh ấy mà thôi." Tăng Lam lại suy tư một chút, sửa đáp án của mình.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Mạc Tiếu Bạch hơi đổi, Quý Thù thì vẫn nhiều hứng thú cười.

"Chị dâu, Tiểu Bạch thật sự thay đổi, thay đổi thật nhiều!" Sở Thần đối với câu trả lời của Tăng Lam  rất thất vọng cùng bất mãn, vì vậy không thể tự mình chủ động thay đổi phương hướng của đề tài thảo luận. “Anh ta trước đây tinh quái, không ai có thể tính kế, chị xem anh ấy bây giờ, thành thật nhiều.” Kỳ thật anh muốn nói là đần độn.

Mạc Tiếu Bạch quay đầu trừng mắt liếc Sở Thần.

Sở Thần lại cợt nhả, nói thêm: "Tôi bị ảnh hưởng tinh thần khoa học của chị dâu, phải thực sự cầu thị, phải được xem cụ thể cơ.” Nói xong lại tự thấy mình rất hài hước, cười rộ lên.

Tăng Lam đối với sự bày tỏ ngôn luận này không hoàn toàn đồng ý, nhưng cô cũng không muốn giải thích. Vì vừa nhìn vào vẻ mặt không nghiêm túc của Sở Thần cũng thấy ngay là anh ta thuận miệng nói bậy.

Quý Thù cũng thu hồi nụ cười mặt đen lại nhìn thoáng qua Sở Thần, thật là ngu xuẩn, một đề tại thú vị như vậy mà cũng bị hắn phá hủy được. Sau đó cô nhìn ngược về phía Mạc Tiếu Bạch, cười yếu ớt nói: "Hôn nhân không chỉ làm cho đàn ông thay đổi, mà phụ nữ cũng như vậy. Đúng không, Tăng Lam?"

Mạc Tiếu Bạch con mắt lại tỏa sáng, nhìn Tăng Lam, cười nói: "Đúng vậy, bảo bối, em cũng thay đổi rất nhiều đây."

Tăng Lam nghe những lời này suy tư lại suy tư, hoặc là không luận ra được anh nói đến cùng là biến đổi gì. Nhưng nghĩ đến ý nguyện cưới chớp nhoáng để làm thí nghiệm của mình, nghiêm túc trả lời, "Tôi lựa chọn kết hôn chính là vì có chỗ thay đổi."

Quý Thù vỗ vỗ Tăng Lam, cười khích lệ: "Gái yêu, bạn làm rất tốt."

Bên này Mạc Tiếu Bạch sờ sờ cái cằm, "Những lời nói này, chẳng phải là những lời nên để tôi nói hay sao?” Nói xong anh cười, ôm Tăng Lam.

"Tặc tặc, rốt cuộc là gả cho người rồi, nên ngay cả tớ muốn gọi bạn một tiếng thân yêu cũng bị người ta xoi mói đây.” Quý Thù cười lắc lắc đầu.

Tăng Lam xê dịch thân thể, từ trong lòng của Mạc Tiếu Bạch chui ra, bộ dáng giống như một con mèo nhỏ, tủm tỉm ôm lấy cánh tay của Quý Thù, “ Tớ yêu nhất cậu!”

Sở Thần nhìn thấy cục diện sắp biến thành hình thức bách hợp, vội vàng ngắt lời nói: "Quý Thù em cũng không nên tranh đoạt với tiểu Bạch như thế, người ta là người được pháp luật công nhận đấy.”

Quý Thù trợn tròn đôi mắt hạnh, lườm anh ta một cái, “Ai cần anh lắm miệng!”

"Ai! Em đừng luôn ngang ngược như vậy được không, cũng không biết em sau khi kết hôn thì sẽ biến thành cái dạng gì." Sở Thần phản kháng.

"Cái này thì cũng không cần Sở thiếu anh quan tâm, chị đây thuộc vào tộc không cưới.” Quý Thù giương mi lên, lập tức đứng người lên lôi kéo tay Tăng Lam, "Đi, bạn yêu, chúng ta đi toilet thân mật đi."

Tăng Lam ngoan ngoãn đứng người lên, trên mặt không nhịn được vui vẻ, lúc xoay người ánh mắt nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Mạc Tiếu Bạch, thần sắc sung sướng. Mạc Tiếu Bạch cũng cười nhìn cô một tý, chẳng hề để ý.

Mắt thấy hai phụ nữ vào toilet, nụ cười trên mặt Mạc Tiếu Bạch càng đậm, đột ngột đánh một cái trên người Sở Thần, "Cậu đúng là quá kém, nhiều người chuẩn bị cho cậu mà đến đây, thế mà cậu nói toàn thứ vô ích khiến người ta chẳng thèm để ý lấy một tẹo nào. Rõ đáng cười, một chút thông minh cậu cũng không có à?”

Sở Thần vẻ mặt không sao cả, " Không có cách nào cả, đối phó với phụ nữ thông minh thế này biện pháp dễ nhất chính là để cho cô ấy chiếm thế thượng phong.”

"Có thế thì cậu cũng không thể để người ta liên tục xem thường chứ? Cậu xem, hôm nay cậu liên tục nói văng nước bọt vậy mà có câu nào là câu mà cô ấy để ý đến? Cậu làm thế không ổn, thay đổi ngay chiến thuật đi.” Mạc Tiếu Bạch nói.

Phải làm cho cậu nhóc Sở Thần biết sợ mà hạ xuống thái độ, nếu không thì bạn gái của cậu ta cũng phải bị dọa chạy mất.

Bên kia trong phòng hóa trang, Quý Thù vừa soi gương bổ sung son môi vừa cười nói: “Cậu thấy đấy, chỉ số thông minh của Sở Thần đúng là không đủ để người ta phải cuống lên thay. Sau này cậu cũng không cần phải vì anh ta mà ăn cây táo rào cây sung ra sức giúp chồng cậu.”

Tăng Lam nghe xong lời này liền nở nụ cười, "Dù sao thì cậu cũng không phải vì anh ta mà tới, cho nên cũng không cần sửa từ tớ.”

Quý Thù đang thoa son môi cũng cười phì một tiếng, vội vàng cầm giấy lau miệng, “Bị phát hiện rồi? Đúng là tớ vì muốn nhì vẻ mặt của cậu trong cuộc sống tân hôn thứ hai một chút. Chồng cậu nói chẳng sai, tớ thật sự là phải thay đổi cách nhìn thôi.”

Tăng Lam cười yếu ớt không nói, nghĩ không ra Quý Thù làm thế nào mà nhìn ra được kết luận này. Rõ ràng trong đêm nay Mạc Tiếu Bạch cũng không nói mấy câu.

Lúc hai  phụ nữ vừa nói vừa cười trở lại chỗ ngồi là lúc nhìn thấy trên mặt hai người đàn ông có vẻ hơi nghiêm túc. Vì vậy Tăng Lam nhẹ giọng hỏi một câu: "Làm sao thế?"

Mạc Tiếu Bạch một tay ôm lấy Tăng Lam, nói: "Anh đang giáo dục để Sở Thần cải tà quy chính, sớm ngày hoàn lương."

"À." Tăng Lam nhìn nhìn Sở Thần, lại xem một chút Mạc Tiếu Bạch, không nói gì nữa.

"Chị dâu, tiểu Bạch cũng muốn cho em như anh ấy sớm kết hôn để ổn định cuộc sống.” Sở Thần giải thích, ánh mắt len lén quét qua Quý Thù, nói tiếp: "Nhưng em cũng nói rồi, em cơ bản là không muốn kết hôn. Em cũng giống Quý Thù, đều ở tộc không cưới."

Quý Thù ghét bỏ liếc anh một cái, "Đừng có lôi kéo tôi để làm quen, ai nói là tôi vẫn giống cậu? Không muốn kết hôn."

"Vậy em nói vì sao em lại không muốn kết hôn nào?" Sở Thần lập tức hỏi ngược lại.

"Vì cái gì là cái gì? Tôi không muốn là không muốn thôi.” Quý Thù có một đống những lập luận sâu sắc về không cưới, chẳng qua là không muốn tranh luận nhảm nhí với Sở Thần.  

"Dù sao cũng phải có lý do đi? Để tôi nói trước vì lý do xác đáng của tôi đi.” Sở Thần hắng giọng một cái, "Đầu tiên,phụ nữ đối với tôi quả thật là một sinh vật phiền toái, cho dù tôi rất ham chơi nhưng đến giờ chưa từng đưa một người phụ nữ nào về nhà. Cho dù nhà cửa, phòng ốc của tôi có rộng rãi hơn nữa cũng không chứa nổi một người phụ nữ càu nhàu dông dài, lòng dạ hẹp hòi nhỏ mọn. Cho nên là xa thì thơm, nên khi nào tôi cần phụ nữ thì đến nơi nào đó, chơi xong thì về nhà mình một thân nhẹ nhàng. Không hao người tốn của, vừa kinh tế lại bảo vệ môi trường."

Quý Thù lườm anh ta một cái, hừ lạnh một tiếng.

Sở Thần thấy cô không phản bác, vì vậy giữ vững tinh thần nói tiếp: "Thứ hai, nói tôi đào hoa cũng tốt, nói tôi hay bắt bẻ cũng đúng, tóm lại từ đầu đến cuối để hợp ý tôi rất khó.Tôi thích những cô gái mười tám tuổi ngây thơ, ngượng ngùng, nhưng không thích của các nàng thiếu não ngây thơ, tôi thích cô gái hai mươi lăm tuổi nhẹ nhàng khoan khoái thanh lệ, nhưng không thích các cô ấy ham hư vinh, vật chất. Tôi thích cái phong tình tinh tế của các nàng ba mươi nhưng lại không chịu được sự lõi đời của họ. Tôi thích sự thành thục rộng  rãi của phụ nữ ba mươi lăm nhưng các cô ấy cũng là những người đẹp sắp hết thời. Cho nên, có muốn tìm được người phụ nữ khiến cả đời tôi không ngán, không phiền cơ bản là không thể có.”

Quý Thù cười khẽ một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu anh tiếp tục.

Sở Thần hài lòng cười một tiếng, tiếp tục nói: "Thứ ba, tình yêu là ngắn ngủi, hôn nhân lại dài dòng buồn chán. Tô không cần thiết phải đem những đẹp đẽ ngắn ngủi trong tình yêu chôn vùi trong hôn nhân không thời hạn. Dùng tình yêu để gắn bó hôn nhân xem ra là lời nói không có căn cứ, dùng hôn nhân đến bảo vệ tình yêu cũng là không tự lượng sức. Nếu như tôi không kết hôn, đại khái là hàng năm tôi có thể nói là đem năm ba lần yêu thương ở ngoài làm cho biến mất tại thời điểm nó nên kết thúc sau đó bắt đầu tình yêu mới. Còn hơn cả đời chỉ có thể nói một lúc yêu thương hoặc là sẽ vì chuyện ngoài hôn nhân mà bị người đời phê phán. Tôi cũng không phải là người quá nhiều tiền đến không có chỗ tiêu, tại sao lại nên làm cái chuyện ly hôn tốn kém và lỗ vốn như thế?”

Quý Thù giống như rất tán đồng gật đầu nhẹ, hỏi: "Còn gì nữa không?"

Sở Thần liền vuốt tay, "Tôi nói xong rồi, rất mong bổ sung."

Quý Thù quay mặt nhìn Mạc Tiếu Bạch đang chỉ cười không nói cùng vẻ mặt trầm tư của Tăng Lam, hỏi: "Hai người là những người đã kết hôn, cảm thấy anh ta nói như thế nào?"

Mạc Tiếu Bạch nhìn Tăng Lam một tý, "Bà xã, em xem thế nào?"

Trong lòng Tăng Lam rất nhiều ý tưởng, nhưng nhìn ánh mắt  Mạc Tiếu Bạch hiểu ý của anh, vì vậy nói: "Rất thú vị, Quý Thù cậu cảm thấy thế nào? Hai người các cậu không kết hôn lý do tương tự thế à?"

Mạc Tiếu Bạch sủng ái bóp tay của Tăng Lam, bà xã của anh quá thông minh.