Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Chương 26: Bài học đầu tiên



Thật ra Tằng Lam không hề cố ý nói những câu tổn thương người khác đến vậy. Cô chỉ là nói ra những suy nghĩ thật sự của mình, cũng là quan niệm mà cô đã kiên trì bao nhiêu năm nay. Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt anh sau khi nghe cô nói, đột nhiên cô có chút hối hận. Bởi vì từ trong ánh mắt anh, cô nhìn thấy một nỗi đau khắc cốt rất rõ ràng. Sau đó thì nhìn không rõ nửa, nhìn không rõ được suy nghĩ trong lòng anh, cũng nhìn không rõ chính mình.

“Tằng Lam, tại sao cậu lại kháng cự tình yêu đến thế?” Quý Thù hỏi.

Kháng cự, thì ra như cô thì gọi là kháng cự tình yêu sao? 

“Tớ chỉ không muốn đem hy vọng gửi gắm trên một mục tiêu mờ mịt không rõ.”

“Tình yêu mờ mịt không rõ? Tằng Lam, mở to đôi mắt của cậu mà nhìn cái thế giới rộng lớn này, khói lửa nhân gian, kinh thiên động địa, có người nào chưa từng yêu qua, lại có người nào không theo đuổi tình yêu. Tại sao mấy chuyện cổ tích cẩu huyết dung tục kia lại có nhiều người xem đến thế, bởi vì chúng đều ca tụng tình yêu.”

“Con người ca tụng nó, theo đuổi nó, không phải bởi vì không có được nó sao?”

“Không có được là bởi vì nó quý giá mà, Tằng Lam, tớ vẫn luôn không hiểu nổi tại sao có lúc trên người cậu cứ như có một loại cảm giác phản xã hội. Muốn có một người yêu mình không có gì đáng trách, bởi vì chúng ta ai cũng như ai thôi.”

“Cho nên ý của cậu là tớ nên mong đợi anh ta yêu tớ, rồi thì sáu tháng sau lại lưu luyến không nỡ rời sao?”

“Tớ hiểu được điều cậu lo lắng, mong đợi Mạc Khiếu Bạch yêu cậu lâu dài đúng là có chút nguy hiểm. Ngay cả Dương Mâu mà còn có thể ngoại tình, huống hồ gì yêu nghiệt đầy xấu xa như anh ta.

Nghe đến Dương Mâu, tim cô đột nhiên lại đau kịch liệt. Ánh mắt chợt trầm xuống.

Quý Thù cũng rất thông minh, vừa nhìn đã thấy được sự biến đổi tâm trạng của cô:

“Cho nên suy cho cùng, cậu chẳng qua là đang gắng gượng. Tằng Lam, trước đây tớ luôn cho rằng cậu và Dương Mâu chính là một cuộc cách mạng tình yêu, không ngờ tới, thì ra cậu từng yêu anh ta.”

Tim cô bị lời nói của Quý Thù làm cho nảy lên một cái. Thì ra cô từng yêu Dương Mâu? Trong lòng có hàng vạn tiếng nói phản đối, nhưng cô vẫn im lặng mà thừa nhận.

“Tớ thật không biết nên vui mừng hay lo lắng cho cậu nữa. Trước đây tớ vẫn luôn lo lắng là cậu vốn sẽ không yêu người khác, bây giờ thì sự lo lắng này biến mất rồi, nhưng tớ lại lo cậu bị tên đàn ông rác rưởi đó tổn thương rồi thì sẽ triệt để thu mình lại không dám bước tiếp nữa.”

Cô cụp mắt xuống, cười khổ nói: 

“Đừng đem tớ nói như người vợ bị bỏ rơi đầy đau khổ thù hận có được hay không? Bây giờ tớ sống rất tốt, cuộc sống hôn nhân cũng rất thuận lợi.”

“Tằng Lam, lạc quan là tốt, nhưng hôn nhân không đơn giản như cậu nghĩ đâu.” Quý Thù mỉm cười vỗ vỗ vai cô.

Câu nói sau cùng của Quý Thù cứ quanh quẩn trong đầu cô, suốt trên đường về nhà cô đều nghĩ đến nó, nhưng vẫn cứ có một chút cảm giác mơ hồ. Cái mà cô nghĩ không thông chính là hàm ý của hôn nhân. Nói một cách đơn giản, hôn nhân chính là một nam một nữ cùng bầu bạn với nhau qua ngày. Về mặt pháp luật và đạo đức mà nói, hôn nhân chính là sự bảo hộ cho quan hệ của một đôi nam nữ, quyền lợi và nghĩa vụ phối hợp với nhau. Từ góc độ xã hội học mà nói, hôn nhân tượng trưng cho sự phục tùng cơ bản của một người bình thường với ý thức tập thể của xã hội. Còn với cô, bỏ đi phong tục xã hội, pháp luật đạo đức, quan điểm của con người, rốt cuộc hôn nhân có ý nghĩa gì?

Cô về đến cửa nhà, lấy chìa khóa ra, vừa bước vào liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Cô đi theo hướng phát ra hương thơm, hoàn toàn sững người. Một thân hình đàn ông cao lớn ở trong bếp, đang cắt rau một cách bài bản, trên bếp có cái chảo, tỏa ra mùi thơm làm người ta thèm thuồng.

Anh quay đầu lại, thấy cô nhưng không có chút ngạc nhiên nào, cười một cái: 

“Em về rồi à? Chuẩn bị ăn cơm thôi!”

Cô vẫn nhìn anh đến ngây người, sau đó thì hiểu ra, thật ra hôn nhân với cô mà nói, chính là khi về đến nhà có thêm một người nữa.

“Sao thế bà xã?” Anh vẫy vẫy ngón tay trước đôi mắt ngơ ngác của cô.

“A, không sao. Chỉ là có chút bất ngờ, anh biết nấu cơm?” Cô mỉm cười.

“Xem thường anh sao? Chồng em đâu phải chỉ có công phu trên giường chứ!” Anh nói những lời xấu xa nhưng lại cười tinh nghịch như một đứa trẻ.

Cô khẽ nhíu mày, cố ý làm ra vẻ xem thường, nhưng khóe môi vẫn cong lên cười. Xem ra anh không hề vì chuyện đêm qua mà giận cô. Không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

“Thấy chưa, gả cho một người chồng tuyệt vời như anh vui quá còn gì? Này, đừng nhìn nữa, cứ cười thoải mái đi!” Anh kéo kéo má cô, cố ý đem sốt cà chua còn dính trên tay mình bôi lên mặt cô.

“Anh bôi cái gì lên mặt em vậy hả?” Cô vừa nói vừa đưa tay lên lau.

Anh bắt lấy tay cô, thừa dịp hôn lên mặt cô một cái. 

“Đều đã liếm sạch rồi!” Anh nở nụ cười gian tà.

Cô chán ghét dùng mu bàn tay mình lau lau chỗ vừa bị anh hôn, gần như là chạy trốn vào trong nhà bếp. Sau lưng truyền đến một trận cười đắc ý. Vào nhà vệ sinh rửa qua mặt, nhìn vào trong gương mới phát hiện ra mặt mình đỏ không khác gì trái cà chua. Sau đó cô dùng nước lạnh rửa thêm lần nữa. Đầu óc hỗn loạn từ từ bình tĩnh lại. Cô làm sao thế này?

Một góc trong não bộ xuất hiện mấy chữ, bị tình yêu làm cho đầu óc u mê. Cô rùng mình một cái, hít một hơi thật sâu. Lấy một tờ khăn giấy lau khô mặt, lại bất lực nhìn gương cười. Bị tình yêu làm u mê đầu óc gì chứ, cô bị anh chọc cho tăng lượng Estrogen thì đúng hơn.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy anh đã dọn xong bàn ăn, bốn món một canh, sắc hương vị hội đủ. Anh tháo tạp dề ra, trên mặt vẫn tươi cười nói: 

“Thế nào, bị anh làm cho cảm động đến rơi nước mắt rồi?”

Cô nhíu mày cười cười, nhịn không được nói: 

“Còn không phải sao, nước mắt rơi đầy mặt đây này.”

Anh múc cho cô một chén canh gà:

“Còn chưa nếm thử đã thế này, vậy uống xong canh gà anh nấu còn không cảm động đến bay lên trời sao?”

Cô cười nếm một ngụm, hương vị đậm đà, đúng là xứng với lời quảng cáo. Sau đó cô cũng hùa theo nói: 

“Em muốn bay rồi, anh mau gắn cho em đôi cánh đi.”

Anh nhướng mày một cái, lộ ra ánh mắt xảo quyệt:

“Đừng vội, bảo bối à, tối nay anh sẽ đưa em lên thiên đường.”

Cô lườm anh một cái, không thèm để ý anh và bắt đầu ăn cơm. Anh cụng cầm đũa, gắp một miếng cà chua trứng vào chén cô:

“Cho em, món ăn du học sinh thích nhất.”

Cô đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh, sao mà cả việc này anh cũng biết được?

“Bà xã, gần đây hốc mắt càng sâu, xem ra em vất vả quá rồi, bồi bổ cho tốt. Thấy anh thương em chứ?” Anh tự biên tự diễn nói.

Những lời này quá ngọt ngào, quá sến súa, quá suôn sẻ, cô nghe thế nào cũng cảm thấy có chút nghi ngờ tính chân thật của nó. Những ý nghĩa câu chữ của anh lại phù hợp với thực tế, anh đúng thật là chồng cô, cô gần đây đúng là rất vất vả, làm chông cô lo lắng cho cô thì cũng hợp tình hợp lí. Nhưng, bọn họ chỉ vừa kết hôn vài ngày.

Mắt cô nhìn vào gương mặt ôn hòa tự nhiên vừa tuấn lãng cùa anh, nhìn không ra anh đang nghĩ gì.

“Đối với chuyện em nói đêm qua, anh đã suy nghĩ cả ngày.” Anh cảm thấy được sự thay đổi của cô, mở miệng nói.

“Sau đó thì sao?” Cô đợi anh nói tiếp.

“Cho dù tình yêu đối với em mà nói là một việc có khả năng xảy ra rất thấp, cho dù em không quan tâm anh có yêu em hay không.” Anh ngừng một chút: “Tằng Lam, anh vẫn yêu em. Hơn nữa anh muốn để em biết, em đã sai ở đâu.”

Cô sai ở đâu? Cô nhíu mày, suy nghĩ thật kỹ lời anh nói:

“Em sai ở đâu?”

“Ừm, anh sẽ từng chút từng chút làm cho em tự mình hiểu ra.” Khóe miệng anh cong lên: “Hơn nữa hôn nhân của chúng ta là một thí nghiệm, rút ra được chút ít kinh nghiệm từ nó không phải càng tốt sao?”

“Cho nên anh làm bàn cơm này là để dạy dỗ em?” Cô do dự hỏi.

“Hôm nay là bài học đầu tiên, để em biết chồng em không phải chỉ là một vật trang trí, chồng em cũng sẽ quan tâm em.” Anh cười nói.

Tằng Lam nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực kia rất lâu, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng: 

“Được, nếu đã vậy em cũng phải chứng minh với anh, em không có sai, vì những gì anh nói em đều hiểu.”

Anh đứng dậy, đảo qua chiếc bàn, đi đến sau lưng cô, dang tay ôm lấy cô, “Bào bối, những việc này đều là chuyện nhỏ. Mục tiêu cuối cùng của anh là muốn em yêu anh.”

Thì ra anh đã yêu cô rồi sao?