CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 3 - Chương 17



Chương 19

Nơi Gideon đưa tôi tới đẹp như thiên đường. Máy bay lượn qua cụm đảo Windward, là đà trên mặt nước xanh tĩnh lặng tuyệt vời của vùng Ca-ri-bê, rồi đáp xuống một sân bay tư nhân cách không xa đích đến cuối cùng là khu nghỉ dưỡng Crosswind.

Lúc máy bay đáp, hai đứa còn chưa hết bàng hoàng, và tóc vẫn còn ướt khi làm thủ tục nhập cảnh. Tay trong tay, nhưng không nói lời nào. Tôi biết anh và tôi vẫn chưa bình tĩnh lại.

Bước lên chiếc limousine, Gideon rót ngay một ly rượu, nét mặt vô cảm không để lộ cảm xúc gì. Lúc anh lặng lẽ giơ cái bình đựng rượu lên, tôi lắc đầu từ chối.

Gideon ngồi dựa ra ghế, quàng tay qua vai tôi.

Tôi thận trọng hỏi. “Tụi mình vẫn ổn chứ hả?”

Anh hôn mạnh lên trán tôi. “Ừ.”

“Em yêu anh.”

“Anh biết.” Gideon uống hết một hơi rồi bỏ cái ly xuống.

Trên suốt đoạn đường dài từ sân bay về hai đứa không nói thêm lời nào. Lúc tới nơi, trời đã tối hẳn, nhưng khu vực tiền sảnh sáng rực. Quầy lễ tân ốp gỗ đen và gạch lát nhiều màu, còn có thêm mấy chậu cây sum suê, tạo cảm giác vừa thoải mái thư giãn nhưng cũng rất trang nhã.

Người quản lý đứng chờ sẵn ngay phía trước chỗ xe dừng, nụ cười tươi tắn và thái độ không chê vào đâu được. Anh ta rõ ràng là rất phấn khởi khi đón Gideon tới, càng mừng rỡ hơn khi thấy Gideon nhớ cả tên mình, là Claude.

Claude liến thoắng dẫn đường, còn tôi và Gideon vẫn tay trong tay không rời. Nhìn bề ngoài, không ai có thể biết được cách đây mới một tiếng đồng hồ bọn tôi vừa làm những gì với nhau. Trong khi tóc tôi khô lại thành nếp rối bời, thì anh vẫn đẹp lộng lẫy như mọi khi. Bộ vét trên người anh thẳng nếp một cách hoàn hảo, còn cái váy của tôi nhìn như miếng giẻ rách sau một ngày dài. Không còn lớp trang điểm, mặt tôi tái nhợt, lộ ra đôi mắt thâm quầng.

Nhưng tôi vẫn là của anh, thể hiện qua cái nắm tay siết chặt, và bàn tay anh để trên hông dìu tôi vào phòng. Tôi cảm thấy an toàn và được đón nhận, dù vẫn hơi bất an và lúc này mặt anh lạnh như tiền. Gideon biết rõ điều đó.

Tôi yêu anh cũng vì vậy.

Nhưng phải chi anh đừng quá im lặng làm tôi lo lắng. Tôi bắt đầu tự hỏi mình có quyết định sai khi một mực thúc ép anh, dù anh đã kêu tôi dừng lại. Sao tôi lại tự tin là mình biết rõ anh cần thứ gì?

Trong lúc, người quản lý vẫn đang nói chuyện với Gideon, tôi chậm rãi dạo quanh phòng khách rộng lớn có cái ban công mở ra bên ngoài, và mấy chiếc ghế nệm trắng trên sàn nhà bằng gỗ. Phòng ngủ lớn cũng ấn tượng không kém, với một khung màn phía trên chiếc giường lớn, và thêm một ban công nữa mở ra hồ bơi riêng. Hồ bơi được thiết kế cho nước chảy tràn che lấp mép hồ, tạo cảm giác trải dài vô tận, nối ra với mặt biển lấp lánh ngoài xa.

Làn gió biển ấm áp ùa vào hôn lên mặt và tóc tôi. Ánh trăng tạo ra một vệt sáng dài trên mặt biển, tiếng cười và tiếng nhạc vẳng lại từ xa bỗng khiến tôi thấy lạc lõng và trống trải.

Khi Gideon không vui thì mọi thứ đều bất ổn.

“Em thích chỗ này không?” Anh hỏi nhỏ.

Tôi quay lại nhìn anh, nghe có tiếng cửa đóng. “Thật tuyệt vời.”

Anh gật đầu ngắn gọn. “Anh gọi thức ăn tối rồi, mình ăn Tilapia với cơm, pho mát và trái cây tươi nhé.”

“Tốt quá. Em đang đói đây.”

“Trong tủ có quần áo cho em rồi đó, cả đồ bơi nữa. Nhưng bãi biển này chỉ có hai đứa mình, nên nếu muốn em không cần phải mặc gì đâu. Có thiếu thứ gì thì nói anh sẽ gọi người mang tới.”

Tôi nhìn anh chằm chằm, thấy anh đang đứng cách tôi phải đến vài mét. Mắt anh lấp lánh ánh sáng từ mấy cây đèn bàn. Gideon có vẻ bực bội và xa cách. Tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại, chực khóc.

“Gideon…” Tôi đưa tay về phía anh. “Em làm gì sai rồi hả?”

“Cưng à.” Anh thở dài, bước tới cầm lấy tay tôi đưa lên môi. Ánh mắt anh dường như lảng tránh không muốn nhìn tôi. Tôi cảm giác chân mình muốn khuỵu xuống.

“Crossfire.”

Hai chữ đó bật ra chậm rãi, nhẹ nhàng đến mức tôi suýt nghĩ chắc do mình tưởng tượng. Anh kéo tôi vào lòng, hôn say đắm.

Tôi nhón chân lên, ôm lấy mặt anh, hôn lại bằng tất cả trái tim.

Bỗng anh giật ra rất nhanh. “Mình thay đồ đi rồi ăn tối. Anh không muốn ăn mặc như vầy nữa.”

Tôi miễn cưỡng lùi lại. Dù biết là mặc bộ vét đó làm anh nóng nực, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì không ổn. Cảm giác đó càng tệ hơn khi Gideon bước ra khỏi phòng, và tôi nhận ra là tối nay hai đứa sẽ ngủ riêng.

Tôi mở tủ quần áo ra, tháo giày, nhìn đống đồ nhiều quá mức cần thiết cho một kỳ nghỉ cuối tuần. Mà đa số lại là màu trắng. Chắc anh thích tôi mặc màu trắng. Hay bởi anh vẫn coi tôi là “thiên thần” của anh?

Liệu bây giờ anh có còn nghĩ vậy không? Hay trong mắt anh tôi đã thành ác quỷ? Tôi đã trở thành người tình ích kỷ và cố chấp, ép anh phải đối diện với những bóng ma mà anh luôn muốn quên đi.

Tôi thay một cái đầm vải đơn giản màu đen, rất phù hợp với tâm trạng như đám tang lúc này. Tôi có cảm giác giữa hai đứa có cái gì vừa chết.

Trước đây Gideon với tôi cũng từng cãi nhau nhiều lần, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác anh xa cách như lần này. Tôi chưa bao giờ thấy khó chịu như lúc này.

Bữa tối được dọn ra gọn gàng lịch sự trên cái bàn ngoài ban công, đối diện với bờ biển hoang vắng. Nhìn thấy một căn lều nhỏ màu trắng ngoài bãi cát, tôi bất giác nhớ lại giấc mơ của Gideon, trong đó tôi và anh nằm dài trên ghế, gần gũi nhau bên bãi biển.

Tim tôi nhói đau.

Tôi uống hết hai ly rượu vang trắng, ăn hết thức ăn trước mặt, dù chẳng cảm thấy ngon lành gì. Gideon ngồi đối diện, chỉ mặc mỗi cái quần vải cột dây màu trắng, vẻ đẹp trai rạng ngời càng làm tôi khó chịu hơn. Anh vô cùng xa cách, trong khi sự hiện diện lặng lẽ trước mặt lại làm tôi càng muốn có anh hơn bao giờ hết.

Khoảng cách giữa hai đứa mỗi lúc một xa, tưởng như tôi không còn với tới được nữa.

Tôi đẩy cái đĩa trống qua một bên, rồi nhận ra Gideon hầu như chưa ăn gì cả. Nãy giờ anh chỉ khều khều cái đĩa mấy cái, rồi uống rượu liên tục.

Hít một hơi dài, tôi nói. “Em xin lỗi, đáng lẽ là em không nên… Em không…” Tôi nuốt khó nhọc, thì thầm. “Em xin lỗi.”

Tôi đẩy ghế, đứng dậy bước đi.

“Eva! Khoan đã!” Tôi chạm chân xuống cát ấm, rồi chạy một mạch ra biển, cởi bỏ cái áo trên người, hòa mình vào dòng nước ấm sục. Thêm vài bước nữa, bãi cát dốc xuống đột ngột làm tôi hụt chân, nước sâu quá đầu. Tôi ngồi hẳn xuống đáy, mừng thầm vì không có ai nhìn thấy mình khóc.

Trái tim nặng trĩu được nước làm cho nhẹ hẳn đi. Tóc tôi nổi bồng bềnh, vài con cá bơi qua đâm vào người kẻ phá bĩnh sự yên tĩnh của chúng.

Bỗng tôi bị nhấc bổng lên, trở lại với thực tại. Miệng tôi phun phì phì, tay chân vùng vẫy.

“Thiên thần của anh.” Gideon chiếm lấy môi tôi một cách dữ dội, rồi bước ra khỏi mặt nước, đi về căn lều, đặt tôi lên ghế. Anh ôm chặt lấy khi tôi chưa kịp thở.

Đầu tôi vẫn còn choáng váng khi anh thở mạnh ra rồi nói. “Làm vợ anh đi.”

Nhưng câu trả lời thì hoàn toàn không phải bởi cơn đau đầu. “Em đồng ý.”

Lúc xuống biển theo tôi Gideon cũng không kịp cởi đồ, nên cái quần ướt sũng dính vào người tôi. Anh chồm lên, hôn tôi say đắm như để thỏa một cơn khát dữ dội ghê gớm. Tay anh giữ lấy tóc tôi, miệng môi tham lam, điên dại.

Tôi nằm yên bất động, vẫn còn chưa hết sốc. Rồi tôi chợt hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra Gideon căng thẳng như vậy là vì anh đang lo lắng chuyện cầu hôn, chứ không phải tại trách tôi.

“Ngày mai nhé.” Anh cọ má lên mặt tôi. Cái cằm lởm chởm mấy sợi râu làm tôi như tỉnh lại, sực nhớ ra mình đang ở đâu và Gideon đang định làm gì.

“Em…” Tôi ngập ngừng.

“Câu trả lời của em là đồng ý, Eva à.” Anh nhổm dậy, phóng xuống tôi cái nhìn mãnh liệt. “Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Tôi nuốt nước bọt. “Mình không thể cưới nhau ngày mai được.”

“Được.” Anh dứt khoát. “Và mình sẽ làm vậy. Anh cần như vậy, Eva, anh cần nói lời thề, anh cần sự công nhận của pháp luật… Anh sắp phát điên lên vì chờ đợi rồi.”

Tôi thấy mọi thứ xung quanh chao đảo, cảm giác như đang bị kẹt trong một chiếc thùng lăn xuống dốc, lực ly tâm làm cho chân nhấc hổng lên không.

“Còn quá sớm mà.” Tôi phản đối.

“Sau chuyến bay hồi nãy mà em còn nói vậy nữa hả, Eva?” Anh nạt lại. “Em đã có anh rồi, anh cũng phải có được em chứ.”

“Em thở không nổi.” Tôi hổn hển, tự nhiên thấy hoảng loạn.

Gideon lăn người qua, ôm tôi lên tay. “Em muốn ở cạnh anh mà.” Anh khăng khăng. “Em yêu anh mà.”

“Đúng là vậy.” Tôi gục đầu lên ngực anh. “Nhưng anh vội vàng quá…”

“Em tưởng anh cầu hôn em là do bộc phát đó hả? Chúa ơi, Eva, em biết anh là người như thế nào mà. Anh đã lên kế hoạch từ lâu rồi, suốt mấy tuần qua anh toàn nghĩ tới chuyện này thôi.”

“Gideon à, mình không thể bỏ đi xa rồi cưới nhau như vậy được.”

“Có gì mà không được!”

“Nhưng còn gia đình, bạn bè thì sao?”

“Mình sẽ làm thêm lần nữa với gia đình và bạn bè. Anh cũng muốn vậy mà.” Anh vuốt tóc dính trên má tôi ra. “Anh muốn hình cưới của mình xuất hiện khắp nơi trên mặt báo. Nhưng chuyện đó phải mất mấy tháng nữa. Anh không chờ được lâu như vậy. Còn chuyện ở đây là bí mật riêng của hai đứa mình, nếu em muốn, mình sẽ không nói với ai hết. Mình sẽ nói là mới chỉ đính hôn thôi.”

Tôi nhìn anh, không biết phải nói gì. Sự thúc giục của anh vừa lãng mạn mà cũng vừa… đáng sợ.

“Anh đã xin phép bố em.” Anh nói tiếp làm tôi giật mình thêm lần nữa. “Ông cũng không cản…”

“Cái gì? Hồi nào?”

“Lúc bố ở New York, anh tận dụng cơ hội luôn.”

Tự nhiên tôi thấy buồn buồn. “Bố không nói gì với em cả.”

“Anh dặn bố đừng nói mà, anh nói là anh cũng chưa cầu hôn sớm được đâu, vì anh phải giành lại em trước đã. Anh có ghi âm lại, nếu em không tin thì anh mở cho em nghe.”

Tôi chớp mắt nhìn anh, hỏi lại. “Anh ghi âm nữa hả?”

“Anh không muốn có bất cứ rủi ro nào hết.” Gideon không có vẻ gì là áy náy.

“Anh nói là không xảy ra sớm, tức là anh nói dối bố rồi.”

Anh cười ranh mãnh. “Anh đâu có nói dối. Thì cũng mấy ngày rồi còn gì.”

“Chúa ơi, anh điên rồi!”

“Cũng có thể. Mà nếu có thì là tại em.” Anh hôn mạnh lên má tôi. “Anh không sống thiếu em được, Eva à. Thậm chỉ chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi anh đã muốn phát điên rồi.”

“Chuyện này mới là điên nè.”

“Tại sao?” Anh nhíu mày. “Em thừa biết cả hai đứa mình đều không muốn ai khác hết. Vậy thì em còn chờ gì nữa hả?”

Bao nhiêu suy nghĩ quay quay trong đầu tôi, hàng tá lý do, biết bao nhiêu là rủi ro rõ rành rành. Vậy mà cuối cùng tôi không nói được lời nào hết.

“Anh không cho em lựa chọn đâu.” Anh nói một cách cương quyết, bế tôi đứng dậy. “Mình sẽ làm đám cưới. Giờ thì em lo tận hưởng những giờ phút độc thân cuối cùng đi.”

Lúc tôi ngủ dậy anh đã đi đâu mất.

Tôi nằm duỗi người trên tấm trải giường nhàu nát toàn là mùi của Gideon, hít một hơi khi làn gió biển thổi qua cửa ban công.

Tôi nhớ lại cả ngày và tối hôm qua, rồi những tuần trước đó, cả đến những tháng trước lúc tôi mới gặp Gideon. Rồi tôi nghĩ xa hơn, tới Brett và những người khác tôi đã từng quen, đến cái giai đoạn mà tôi đoan chắc là sẽ không bao giờ tìm được ai yêu mình thật sự, sau tất cả những gì tôi đã trải qua, sau những tổn thương về tinh thần và với sự đòi hỏi của mình.

Vậy thì làm sao tôi từ chối anh được, khi mà một phép màu đã cho tôi tìm thấy anh?

Lúc lăn ra khỏi giường, tôi thấy rất hạnh phúc khi nghĩ tới chuyện mình gặp được anh rồi đồng ý làm vợ anh. Tôi thích thú với chuyện hai đứa bỏ đi xa, trao cho nhau lời thề ở một nơi riêng tư này. Không cần ai chứng kiến, không bị ai dòm ngó, nghi ngờ hay ghen ghét. Sau những gì đã xảy ra, thì sự khởi đầu này đúng là chỉ cần có tình yêu, hạnh phúc và niềm hy vọng.

Lẽ ra tôi phải đoán trước là anh đã sắp đặt mọi thứ một cách hoàn hảo, từ thời gian, địa điểm cho đến khung cảnh. Dĩ nhiên là bên bờ biển, vì đó là nơi anh và tôi có những kỷ niệm ngọt ngào bên nhau, giống như trong chuyến đi lần trước.

Khi nhìn thấy khay thức ăn sáng trên bàn nước trong phòng, tôi không khỏi mỉm cười. Trên thành ghế là một chiếc áo choàng màu trắng.

Gideon chưa bao giờ bỏ sót thứ gì.

Tôi khoác cái áo lên người, định rót cà phê uống rồi sẽ đi tìm anh. Đúng lúc đó tôi nhìn thấy bản thỏa thuận trước khi kết hôn.

Tay tôi ngừng lại giữa chừng. Tờ văn bản được đặt rất ngay ngắn dưới cái bình hoa màu trắng mảnh khảnh, cắm đúng một cành hoa hồng, bên cạnh bộ dao nĩa bạc sáng lấp loáng trong cái khăn ăn.

Không hiểu sao tôi vô cùng ngạc nhiên và… thất vọng. Dĩ nhiên là Gideon đã chuẩn bị kỹ càng hết mọi thứ, bao gồm cả chuyện này. Vậy nói cho cùng, chẳng lẽ anh muốn bắt đầu mối quan hệ của hai đứa bằng một bản hợp đồng hay sao?

Bao nhiêu niềm vui vụt tan biến. Tôi chùng xuống, quay đầu bỏ vô phòng tắm. Tôi vừa tắm rửa thật chậm rãi vừa suy nghĩ. Cuối cùng, tôi quyết định chẳng thà từ chối anh còn hơn là phải đọc một cái văn bản định giá cho tình yêu của tôi. Một tình yêu mà đối với tôi là vô giá.

Nhưng e là đã quá trễ. Cái bản hợp đồng đó làm thay đổi hết mọi thứ, nhưng suy cho cùng tôi cũng không trách anh được. Anh là Gideon Cross, một trong hai mươi lăm người giàu nhất thế giới. Nếu anh không đòi ký hợp đồng thì mới là chuyện lạ. Tôi cũng không còn ngây thơ tới nỗi tin vào mấy chuyện cổ tích như vậy nữa.

Tắm xong, tôi mặc một cái đầm mỏng, buộc tóc lên, rót ly cà phê, cho thêm kem và đường rồi cầm tờ giấy đi ra ngoài ban công.

Dưới bãi biển, công việc chuẩn bị cho hôn lễ đang được tiến hành. Một cái cổng hoa được dựng lên, dây ruy băng trắng trải dưới cát để đánh dấu lối đi ở giữa.

Tôi quyết định ngồi quay lưng lại, vì cảnh đó nhìn chỉ thêm đau lòng.

Tôi chậm rãi nhấp từng ngụm cà phê, lúc uống hết gần nửa ly mới có đủ can đảm bắt đầu đọc. Mấy trang đầu liệt kê tài sản riêng của hai đứa trước khi kết hôn. Những thứ Gideon sở hữu thật quá sức tưởng tượng. Làm sao anh có thời gian để ngủ nhỉ? Tới phần mình, tôi cứ tưởng con số bị sai, nhưng nghĩ lại thì tiền của tôi đã được mang đầu tư trong nhiều năm rồi.

Stanton đã biến năm triệu đô của tôi thành gấp đôi.

Tôi chợt nhận ra là bấy lâu nay mình thật ngu ngốc khi cứ để yên đó, trong khi có thể đầu tư tiền vào một mục đích khác để giúp đỡ nhiều người hơn. Trước giờ tôi cứ coi đó như là những đồng tiền dơ bẩn và không hề tồn tại. Tôi tự nhắc mình phải nhớ giải quyết chuyện này khi quay về New York.

Những gì tôi đọc được sau đó hóa ra lại rất thú vị.

Điều khoản đầu tiên, Gideon muốn tôi theo họ Cross. Tôi có thể giữ Tramell thành tên lót, nhưng không được coi đó họ ghép. Eva Cross, không bàn cãi gì cả. Đúng là phong cách của anh, người tình độc đoán và gia trưởng của tôi.

Điều thứ hai buộc tôi nhận mười triệu đô của anh ngay sau đám cưới, coi như tài sản riêng của tôi tăng gấp đôi chỉ bằng cái gật đầu. Sau đó mỗi năm tôi sẽ được nhận thêm. Mỗi lần sinh con tôi sẽ được phụ cấp, rồi còn được trả tiền để đi điều trị chung với anh. Tôi phải chấp nhận tham gia hòa giải trong trường hợp li dị. Tôi phải chấp nhận ở chung nhà với anh, đi nghỉ mát mỗi tháng hai lần, rồi hẹn hò đi chơi với anh…

Càng đọc tôi càng hiểu ra là văn bản này không hề bảo vệ tài sản của Gideon. Anh cho đi vô cùng thoải mái, thậm chí còn quy định rõ là một nửa những gì anh kiếm được sau ngày cưới sẽ thuộc về tôi và tôi không có quyền từ chối. Trừ khi anh ngoại tình. Nếu chuyện đó xảy ra, anh sẽ mất thêm rất nhiều hơn như vậy.

Bản hợp đồng này là để bảo vệ trái tim anh, bằng cách ràng buộc tôi, dỗ dành tôi, để tôi không bao giờ bỏ anh. Anh sẵn sàng cho tôi hết tất cả mọi thứ.

Khi tôi lật tới trang cuối thì Gideon cũng vừa bước ra, mặc cái quần jeans để hở nút. Tôi thừa biết chuyện anh xuất hiện đúng lúc không phải là tình cờ. Hẳn anh đã ở đâu đó quan sát tôi từ nãy tới giờ.

Tôi đưa tay quệt giọt nước mắt trên má. “Chào buổi sáng.”

“Chào em, thiên thần của anh.” Anh cúi hôn lên má tôi rồi kéo cái ghế bên trái ra ngồi xuống.

Một nhân viên phục vụ mang thức ăn và cà phê ra, đặt lên bàn, sắp xếp mọi thứ rất gọn gàng nhanh chóng, rồi biến mất.

Gió biển thổi tung mái tóc lãng tử của Gideon. Tôi nhìn anh ngồi đó, hoang dại, phóng khoáng, không có chút gì giống với con người đã đưa ra những điều khoản lạnh lùng sặc mùi tiền mà tôi vừa đọc.

Tôi xếp xấp giấy lại ngay ngắn rồi đặt một tay lên trên. “Trong này không có dòng nào sẽ có thể giữ em lại với anh cả.”

Anh thở mạnh. “Vậy thì mình sẽ xem xét và thay đổi. Em chỉ cần nói là em muốn gì thôi.”

“Em không cần tiền của anh. Em chỉ cần cái này thôi.” Tôi đưa tay ra về phía anh. “Và cái này nữa.” Rồi tôi chồm tới, đặt tay lên tim anh. “Chỉ có anh mới giữ em được, Gideon.”

“Anh không biết nữa, Eva à.” Anh giữ tay tôi lại, áp lên ngực. “Anh sợ anh sẽ làm gì đó ngu ngốc và khiến em muốn bỏ anh.”

“Em đâu còn cư xử như vậy nữa.” Tôi cãi. “Bộ anh không thấy sao?”

“Anh thấy tối qua em bỏ chạy ra biển và chìm xuống nước đó!” Gideon chồm tới, nhìn sâu vào mắt tôi. “Em đừng có bác bỏ cái bản thỏa thuận này, Eva à, trừ khi có thứ gì trong đó mà em thật sự không chấp nhận được. Còn nếu không, hãy chấp nhận vì anh đi.”

Tôi ngồi tựa ra ghế, giải thích nhẹ nhàng. “Em và anh còn nhiều thứ phải làm lắm. Một xấp giấy thì làm sao giúp hai đứa mình tin tưởng nhau được.”

“Ừ, thì…” Anh ngập ngừng. “Anh không tin tưởng bản thân mình sẽ không phạm sai lầm, còn em thì cũng không tin em là người anh cần. Vậy coi như hai đứa vẫn tin nhau. Chuyện còn lại tính sau vậy.”

“Được rồi.” Nhìn mắt anh sáng rực lên, tôi biết mình đã quyết định đúng, dù thật lòng tôi vẫn nghĩ là còn quá sớm. “Nhưng em muốn thay đổi một thứ.”

“Em nói đi.”

“Chuyện đổi tên.”

“Không thương lượng gì hết” Anh khoát tay, nói cương quyết.

Tôi nhướng mày. “Anh đừng có cổ hủ quá vậy. Em muốn lấy thêm họ của bố em nữa thôi mà. Bố lúc nào cũng muốn vậy mà không được, đây là cơ hội duy nhất để em làm cho ông vui.”

“Vậy là, Eva Lauren Reyes Cross hả?”

“Eva Lauren Tramell Reyes Cross.”

“Nghe dài dòng quá. Nhưng em muốn sao thì cứ làm vậy đi. Anh chỉ cần em vui thôi.”

“Còn em chỉ cần anh thôi.” Tôi chồm tới, ngửa mặt ra chờ đợi.

Anh đặt nụ hôn lên môi tôi. “Vậy thì hôm nay mình sẽ hợp thức hóa chuyện đó.”

Tôi cưới Gideon Geoffrey Cross trên bãi biển Ca-ri-bê, đi chân trần, trước sự chứng kiến của người quản lý khách sạn và Angus McLeod. Tôi ngạc nhiên, nhưng cũng rất vui khi thấy Angus có mặt ở đây.

Hôn lễ diễn ra nhanh chóng, đơn giản và rất đẹp. Nhìn nụ cười rạng rỡ của Claude và vị Cha xứ, có thể thấy họ hãnh diện vì được chứng kiến lễ cưới của Gideon.

Tôi mặc cái đầm đẹp nhất trong tủ, hở vai, phần thân trên xếp ly, còn phía dưới đính những cánh hoa nhỏ bằng lụa xuống tới chân. Rất ngọt ngào và lãng mạn. Tóc tôi búi cao, giắt một bông hoa hồng. Khách sạn chuẩn bị cho tôi một bó hoa nhài cột ruy băng trắng.

Gideon mặc quần màu xám với áo sơ mi trắng bỏ ra ngoài. Anh cũng đi chân trần. Tôi bật khóc khi nghe anh quả quyết lập lời thề, và ánh mắt cháy rực khao khát.

Anh rất yêu tôi.

Toàn bộ buổi lễ vô cùng riêng tư và thân mật. Thật là hoàn hảo.

Tôi nhớ mẹ, nhớ bố và Cary. Cả Ireland, Stanton, rồi Clancy nữa. Gideon thì thầm khi cúi xuống hôn tôi. “Mình sẽ làm lại, em muốn thêm bao nhiêu lần nữa cũng được.”

Tôi yêu anh vô cùng.

Angus bước tới hôn lên hai bên má tôi. “Tôi rất vui khi thấy hai người hạnh phúc.”

“Cảm ơn, Angus. Bấy lâu nay ông đã chăm sóc cho anh ấy thật tuyệt vời.”

Angus mỉm cười, mắt lấp lánh khi quay sang Gideon. Ông nói gì đó bằng giọng Scotland nặng đến nỗi tôi không nghe ra, nhưng khiến ánh mắt Gideon sáng bừng lên. Trong suốt bao nhiêu năm qua, phải chăng Angus đã thay thế người cha trong cuộc đời anh? Tôi sẽ luôn biết ơn ông vì đã yêu thương và cổ vũ cho Gideon, cho anh thứ mà anh cần nhất.

Rồi tới màn cắt bánh kem và rót sâm banh ăn mừng trên ban công phòng. Tôi và Gideon ký giấy đăng ký kết hôn và tờ hôn ước của Cha xứ đưa. Gideon cầm tờ giấy, mân mê chỗ tôi vừa ký.

“Anh có được cái anh cần rồi chứ gì?” Tôi chọc. “Mỗi một mảnh giấy thôi.”

“Anh cần em, bà Cross ạ.” Anh kéo tôi lại. “Anh luôn luôn muốn cưới được em.”

Angus đem cả hai tờ giấy cùng bản thỏa thuận đi mất. Anh chàng quản lý khách sạn đã ký vào chỗ làm chứng, và tất cả sẽ được cất ở nơi nào đó của Gideon.

Cuối cùng, khi còn lại hai đứa, tôi và anh trút bỏ quần áo, vô lều nằm, uống rượu sâm banh, ôm nhau đùa giỡn, âu yếm cho đến hết ngày.

Tất cả mọi thứ thật hoàn hảo.

“Vậy lúc về nhà mình sẽ nói sao đây?” Tôi hỏi khi ngồi ăn tối dưới ánh nến. “Phải nói với mọi người như thế nào về vụ bỏ-trốn-rồi-cưới-nhau này hả anh?”

Gideon nhún vai, liếm bơ dính trên tay. “Tùy em thôi.”

Tôi ăn nốt cái càng cua. “Em thì đương nhiên là muốn kể với Cary rồi đó. Bố em chắc cũng không phản đối gì. Hôm nay lúc gọi điện cho ông em có bóng gió một chút, ông cũng nói là có gặp anh, nên đã chuẩn bị tinh thần. Còn dượng Stanton thì em nghĩ không quan tâm lắm đâu, đừng tự ái nha.”

“Anh không tự ái.”

“Nhưng còn mẹ thì em lo quá, hai mẹ con em vốn đang không ổn lắm. Mẹ mà biết chuyện lại lên cơn cho coi.” Tôi ngừng lại một chút. “Nhưng em mà giấu thì mẹ lại nghĩ là tại em giận mẹ.”

“Vậy thì mình cứ nói với mọi người là mình mới đính hôn thôi.”

Tôi chấm miếng thịt cua vào bơ lỏng, thầm nghĩ từ nay mình sẽ thường xuyên được thấy Gideon ở trần, thoải mái như thế này. “Mẹ sẽ nổi điên lên nếu mình chưa cưới mà đã sống chung đó.”

“Nếu vậy thì chịu thôi.” Anh cộc lốc. “Em là vợ anh, Eva. Anh không quan tâm có ai biết hay không, nhưng mà anh biết. Anh muốn mỗi ngày đi làm về nhà nhìn thấy em, mỗi sáng dậy uống cà phê với em, cài nút áo cho em, rồi cởi áo cho em mỗi buổi tối.”

Tôi hỏi lại. “Anh có định đeo nhẫn cưới không?”

“Anh chỉ mong được vậy thôi.”

Câu đó làm tôi mỉm cười. Anh ngừng ăn, nhìn tôi chằm chằm.

“Sao vậy? Mặt em dính bơ hả?”

Anh thở mạnh. “Em đẹp quá. Anh rất thích ngắm em.”

Mặt tôi nóng bừng. “Anh cũng đâu có thua gì.”

“Anh bắt đầu thấy đỡ dần rồi.” Gideon lẩm bẩm.

Nụ cười tôi tắt ngấm. “Cái gì? Cái gì đỡ?”

“Sự lo lắng. Cảm giác bây giờ an toàn hơn, đúng không?” Anh nhấp một ngụm rượu. “Anh cảm thấy yên tâm. Anh thích cảm thấy như vậy.”

Tôi chưa có nhiều thời gian để làm quen với chuyện mình đã có chồng, nhưng khi nghĩ lại câu nói đó của anh, tôi cũng thấy đồng ý. Anh đã là của tôi, không ai có thể nghi ngờ điều đó nữa. “Em cũng thích cảm giác này.”

Gideon nâng tay tôi lên môi. Chiếc nhẫn của anh trao ban nãy lấp lánh dưới ánh nến. Một chiếc nhẫn kiểu cổ điển với viên kim cương Asscher rất lớn. Tôi thích sự tinh tế không có tuổi đó, nhưng quan trọng hơn, đây là chiếc nhẫn mà bố anh đã trao cho mẹ anh.

Cho dù bị cả bố lẫn mẹ phản bội, nhưng những ký ức hạnh phúc nhất của Gideon cho đến ngày anh gặp tôi vẫn là thời gian ở cùng với gia đình.

Vậy mà anh cứ nói là mình không biết lãng mạn.

Anh bắt gặp tôi cứ đang ngắm chiếc nhẫn. “Em thích phải không?”

“Em thích lắm. Nó rất đặc biệt.” Tôi nhìn anh. “Mà em cũng muốn làm gì đó lạ lạ với ngôi nhà của mình nữa.”

“Vậy hả?” Anh siết chặt cổ tay tôi, rồi tiếp tục ăn.

“Em hiểu là mình vẫn phải ngủ riêng, nhưng em không muốn có tường hay cửa ngăn cách hai đứa mình.”

“Anh cũng không muốn. Nhưng sự an toàn của em là quan trọng nhất.”

“Hay là mình làm một căn phòng ngủ lớn, có hai giường riêng, ở giữa nối với nhau bằng phòng tắm, không có cửa, chỉ có một lối đi nhỏ tắt qua thôi. Như vậy thì tụi mình vẫn coi như là được ở chung trong một không gian.”

Anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu. “Vẽ ra đi, rồi mình mang đi gặp kiến trúc sư cho họ làm. Mình sẽ ở tạm bên chỗ em trong lúc chờ sửa nhà của anh. Cary cũng có thể xem qua gian bên cạnh đó để coi có cần sửa gì theo ý anh ta không.”

Tôi cọ chân lên bắp chân anh thay cho lời cảm ơn. Có tiếng nhạc từ xa vẳng lại làm tôi sực nhớ ở trên hòn đảo này còn có những người khác.

Liệu Angus đang thư giãn ở đâu đó, hay là phải đứng gác trước cửa phòng?

“Angus đâu?” Tôi hỏi.

“Đâu đó gần quanh đây.”

“Còn Raúl có ở đây không?”

“Không. Cậu ta đang ở New York điều tra vụ cái vòng của Nathan.”

“Ồ.” Tự nhiên tôi ăn mất ngon, nên cầm khăn lên lau miệng. “Có gì đáng lo không?”

Hỏi là hỏi vậy thôi, chứ làm sao mà tôi hết lo lắng được. Việc có ai đó đã bí mật đánh lạc hướng cảnh sát sẽ luôn ám ảnh trong đầu tôi.

“Có người đã rửa sạch tội cho anh.” Anh nói thản nhiên. “Anh nghĩ anh sẽ phải trả công cho họ. Nhưng chưa thấy ai tới đòi hết, nên anh sẽ phải tự tìm tới họ thôi.”

“Thì anh phải biết họ là ai cái đã.”

“À, anh sẽ biết thôi.” Gideon thì thầm một cách nham hiểm. “Tới lúc đó mình sẽ biết luôn là tại sao.”

Dưới gầm bàn, tôi quấn chân vào chân anh.

Tôi và Gideon khiêu vũ trên bờ biển dưới ánh trăng, đắm mình vào làn hơi ẩm buổi tối. Đêm đó Gideon ngủ chung giường với tôi, tôi biết anh đã phải cân nhắc rất kỹ. Không thể để tôi ngủ một mình trong đêm tân hôn được.

Tôi hy vọng thuốc của anh có tác dụng, cộng với đêm hôm trước thiếu ngủ sẽ giúp anh ngủ sâu hơn. May thay đúng là như vậy.

Sáng Chủ nhật, Gideon hỏi tôi muốn đi ngắm thác nước, hay đi thuyền gỗ ra biển, hay là muốn đi bè trên sông trong rừng. Tôi cười, từ chối hết cả ba lựa chọn, rồi làm cái chuyện tôi muốn làm với anh.

Hai đứa nằm ườn cả ngày, thỉnh thoảng nhảy xuống hồ bơi, rồi khi thấy mệt lại lăn ra ngủ. Khoảng sau nửa đêm, tôi vô cùng tiếc nuối khi phải đi về. Mấy ngày cuối tuần thật ngắn ngủi.

“Mình còn cả đời để đi chơi cưng à.” Gideon nói trên đường ra sân bay, dường như đọc được suy nghĩ của tôi.

“Em ích kỷ lắm đó. Em muốn anh là của riêng em thôi.”

Lên máy bay, tôi và anh đều đang mặc trên người quần áo lấy từ khách sạn. Tôi bất giác mỉm cười, nghĩ lại hai ngày vừa rồi đa số thời gian hai đứa hầu như chẳng mặc gì cả.

Lúc mang túi đồ cá nhân vào toilet để đánh răng trước khi tranh thủ ngủ trên đường về, tôi nhìn thấy tấm thẻ da đính kèm, có khắc chữ Eva Cross.

Gideon bước tới sau lưng, hôn lên vai tôi.

“Đi ngủ thôi, cưng. Mai còn phải làm việc.”

Tôi chỉ miếng da. “Bộ chuyện em đồng ý dễ đoán dữ vậy hả?”

“Anh tính là sẽ bắt cóc em cho tới khi em gật đầu thì thôi.”

Tôi không nghi ngờ câu đó của anh. “Em hân hạnh quá.”

“Em đã có chồng rồi đó.” Anh giục tôi. “Giờ thì nhanh lên nào, bà Cross.”

Tôi nhanh chóng chui vào giường nằm cạnh anh. Ngay lập tức Gideon quay qua ôm chặt lấy tôi.

“Chúc anh có giấc mơ đẹp.” Tôi thì thầm, ôm lấy tay anh trên người mình.

Anh nở nụ cười, đặt môi lên cổ tôi. “Giấc mơ của anh đã thành sự thật rồi.”