CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 2 - Chương 3



Bước vô thang máy, tôi bấm nút trên cùng rồi nói khi Magumi ra ở lầu hai mươi. “Nếu có ai hỏi thì nói năm phút nữa mình về nhé.”

“Hôn anh ta một cái giùm mình nhé.” Cô nàng tinh nghịch. “Cứ tưởng tượng cuộc sống của bồ là mình thấy háo hức lây đó.”

Tôi ráng gượng cười trước khi cửa đóng và thang tiếp tục đi lên. Tới tầng cao nhất, tôi bước ra một gian sảnh tràn ngập hương hoa nhưng cực kỳ nam tính. Cánh cửa kính mờ khắc ròng chữ CROSSFIREOSS INDUSTRIES, không gian dịu bớt bởi mấy chiếc giỏ treo đầy hoa trí tuệ và dương xỉ.

Cô nàng tiếp tân tóc đỏ của Gideon tự nhiên vui vẻ hơn bình thường, bấm nút mở cửa trước khi tôi tới gần. Cô ta còn nhoẻn miệng cười khiến tôi cảnh giác. Tôi luôn có ấn tượng là cô ta không thích mình, nên nụ cười đó chẳng đáng tin chút nào mà chỉ làm tôi thêm bối rối. Tuy vậy tôi vẫn phải chào lại, vì bản chất tôi vốn không phải dạng đanh đá vô lý với người khác.

Tôi theo lối hành lang dẫn vào phòng Gideon, ngừng lại ở cái bàn lớn giống như quầy lễ tân thứ hai, chỗ thư ký của anh, Scott, đang ngồi.

Scott đứng dậy khi thấy tôi. “Chào Eva.” Rồi cầm điện thoại lên. “Để tôi báo với sếp là cô tới nhé.”

Bức vách ngăn phòng làm việc của Gideon làm bằng kính trong, nhưng có thể được làm mờ bằng nút điều khiển ở trong phòng. Lúc này kính đang mờ, làm tôi càng khó chịu. “Anh ấy ở trong phòng một mình hả?”

“Phải, nhưng mà…”

Tôi nghe chưa hết câu thì đã đẩy cửa bước vô trong. Căn phòng rộng kinh khủng chia làm ba khu tách biệt, mỗi khi đều lớn hơn phòng làm việc của Mark, sếp tôi. Trái ngược với không gian ấm cúng trong căn hộ của Gideon, phòng làm việc của anh phủ toàn gam mà lạnh gồm trắng, đen, xám với điểm nhấn duy nhất là mấy chiếc bình thủy tinh mày có gắn đá trăng trí xếp trên kệ gắn tường ở phía sau quầy rượu.

Cửa sổ cao từ trần xuống tới sàn nhà nhìn ra tp ở cả hai mặt. Bức vách đối diện bàn làm việc khổng lồ treo kín các màn hình đang chiếu tin tức trên khắp thế giới.

Tôi liếc quanh sàn nhà, bắt gặp cái gối bị đá văng dưới đất. Bên cạnh là mấy vết lõm trên mặt thảm cho thấy chiếc ghế dài đã bị dịch chuyển lệch đi vài phân.

Tim tôi đập nhanh hơn, mồ hôi túa ra hai tay. Cơn điên tiết tăng lên gấp bội.

Tôi vừa nhìn thấy cánh cửa phòng tắm để mở thì Gideon từ trong đó bước ra, làm tôi nghẹt thở với thân hình để trần đẹp tuyệt. Tóc anh ướt sũng giống vừa tắm xong, cổ và ngực đỏ rần như mới vận động mạnh.

Anh đứng sững lại khi nhìn thấy tôi, ánh mắt thoáng tối sầm trước khi nét mặt trở lại lạnh băng như thường lệ.

“Bây giờ không phải lúc, Eva.” Anh nói khi lấy cái áo sơ mi đang vắt trên thành ghế khoác lên người. Sáng nay khi ra khỏi nhà anh mặc áo khác. “Anh sắp trên hẹn rồi.”

Tôi bấu chặt túi xách trong tay. Nhìn thấy anh như vậy làm ham muốn của tôi lại trỗi dậy. Tôi biết mình yêu anh điên dại và cần anh như cần từng hơi thở, cho nên tôi biết cảm giác của Corinne và Magdalene, cũng dễ hiểu nếu họ sẽ tìm mọi thủ đoạn để cướp anh từ tôi. “Sao anh không mặc áo?”

Tôi không cưỡng lại được phản ứng bản năng của cơ thể khi nhìn thấy anh, khiến cho cơn giận khó kiềm chế hơn. Cái áo sơ mi phẳng phiu chưa cài nút để lộ làn da rám nắng trên ngực và vùng bụng đẹp hoàn hảo. Đám lông ngực dần thành một đường kẻ đậm dẫn xuống dưới, biến mất trong lưng quần. Tôi nhức nhối vì cơn ham muốn khi tưởng tượng cái cảm giác có anh ở trong mình.

“Áo anh bị dính bẩn.” Gideon vừa cái nút áo vừa bước qua quầy rượu lấy cặp khuyu măng sét. “Anh phải đi liền rồi, em cần gì thì cứ gọi Scott nhé, còn không thì chờ anh về, chắc không quá hai tiếng.”

“Sao anh lại bị trễ?”

Anh trả lời mà mắt không nhìn tôi. “Tại giờ chót anh lại có cuộc họp khác.”

Ồ vậy hả? “Sáng nay anh tắm rồi mà.” Sau khi làm tình với tôi cả tiếng đó. “Sao giờ phải tắm nữa?”

“Sao em lại tra hỏi anh?” anh nạt lại.

Tôi đi vô phòng tắm để tự tìm câu trả lời. Hơi ẩm thật là ngột ngạt. Mặc cho lý trí nhắc nhở tôi có thể sẽ không chịu đựng nổi thứ sắp tìm thấy, tôi vẫn lục lọi trong giỏ quần áo dơ… để lôi ra chiếc áo sơ mi của anh với một vệt son đỏ dính trên tay áo. Ngực tôi quặn thắt vì cơn đau.

Thả cái áo xuống sàn, tôi quay người bỏ đi, thấy cần phải tránh xa Gideon càng nhanh càng tốt trước khi nôn ọe hay bật khóc.

“Eva!” anh la lớn khi tôi đi ngang. “Em bị cái quái gì vậy?”

“Đồ khốn nạn.”

“Cái gì.”

Tôi vừa định mở cửa thì bị anh nắm khuỷu tay kéo lại. Tôi quay lại giáng lên mặt anh một cú tát mạnh khiến đầu anh quay hẳn qua một bên, còn tay tôi thì đau nhói.

“Quỷ tha ma bắt.” anh gầm lên, tóm lấy hai cánh tay tôi. “Đừng có đánh anh nghe chưa!”

“Đừng có đụng vô tôi!” cảm giác chạm vào da thịt anh thật khó cưỡng.

Anh lùi lại. “Em bị cái gì nhập vậy?”

“Em nhìn thấy cô ả, Gideon à.”

“Thấy ai?”

“Corinne.”

Anh cau có. “Em đang nói chuyện gì?”

Tôi lôi điện thoại ra đưa tấm hình trước mặt anh. “Bắt quả tang nhé!”

Gideon nheo mắt nhìn lên màn hình, rồi nét mặt giãn ra. “Bắt quả tang cái gì?” anh hỏi, giọng nhẹ nhàng hẳn.

“Ôi trời, đồ khốn.” tôi cất điện thoại đi, quay ra cửa. “Tôi không hơi đâu diễn tả lại cho anh nghẹ”

Anh chuống tay lên cửa kính chặn không cho tôi mở cửa, rồi ép tôi vào trong người anh giữa hai cánh tay, cúi xuống rít lên bên tai tôi. “Có đó, anh thề là em sẽ phải nói hết ra.”

Tôi nhắm nghiền mắt vì tư thế đó quá gợi nhớ tới những cảm xúc nóng bỏng vào lần đầu tiên tôi ở trong căn phòng này. Anh cũng giữ tôi lại như vầy, rồi quyến rũ đưa tôi vào cơn mê muội trên chính cái ghế mà mới đây đã hứng chịu hành động nào đó đủ làm nó bị lệch đi.

“Tấm hình đó nói lên nhiều thứ phải không?” tôi rít lên qua hàm răng đang nghiến chặt.

“Thì cứ coi như có ai đó làm chuyện gì thô bạo với Corinne, nhưng như vậy thì có liên quan gì tới anh chứ?”

“Anh nói giỡn hả. Thả tôi ra.”

“Anh không thấy có chút gì giống đùa giỡn ở đây hết. Thật ra là anh nghĩ anh chưa từng bị một người phụ nữ nào làm cho điên tiết như vây giờ. Em lao vào đây với thái độ buộc tội vớ vẩn và còn phẫn nộ làm như chính đáng lắm vậy…”

“Em có lý do chính đáng!” Tôi vặn người luốn dưới tay anh thoát ra ngoài, tạo một khoảng cách cần thiết vì giờ đây ở gần anh khiến tôi đau đớn. ‘Em không bao giờ phản bội anh hết. Nếu em muốn lang chạ lung tung thì em sẽ chia tay với anh trước.”

Gideon khoanh tay đứng dựa vào cánh cửa. Áo sơ mi phanh ngực và bỏ ngoài quần, anh nhìn thật quyến rũ, làm tôi càng nổi điên hơn.

“Vậy là em nghĩ anh phản bội em?” giọng anh lạnh lùng, rành mạch.

Tôi hít một hơi dài để cố vượt qua nỗi đau khi nghĩ tới cảnh anh và Corinne ở trên cái ghế dài sau lưng. “Giải thích em nghe coi tại sao Corinne lại có mặt ở tòa nhà này. Tại sao văn phòng của anh nhìn như vầy, còn anh thì như vậy.”

Mắt anh lướt qua cái ghế, chiếc gối rớt dưới sàn, rồi quay lại nhìn tôi. “Anh không biết tại sao Corinne lại có mặt ở đây trong bộ dạng như vậy. Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô ấy là tối hôm qua cùng với em đó.”

Tối hôm qua nghe giống như hàng thế kỷ trước vậy. Tôi ước gì tối hôm qua chưa từng xảy ra.

“Em đâu có ở cùng với anh.” Tôi nhắc, “cô ả chỉ cần đong đưa cặp lông mi nói là muốn giới thiệu anh với ai đó thế là anh bỏ em lại ngay.”

“Trời ơi là trời.” mắt anh tóe lửa. “Lại là chuyện này nữa hả?”

Tôi tức tối đưa tay quệt giọt nước mắt.

Anh gầm lên. “Ý em là anh đi với cô ấy vì muốn ở bên cạnh cô ấy hơn là em hả?”

“Làm sao em biết được, Gideon. Anh bỏ rơi em mà. Anh mới có câu trả lời chứ.”

“Em bỏ rơi anh trước.”

Tôi há hốc miệng. “Làm gì có”

“Không có hả? mình vừa tới nơi là em đã bỏ đi. Anh phải đi tìm và thấy em đang khiêu vũ với tên cặn bõ đó.”

“ii là cháu của Stanton!” rs là cha dượng tôi, nên ii cũng như người nhà.

“Anh không cần biết hắn có là cha xứ đi chăng nữa. Hắn muốn tán tỉnh em.”

“Trời ạ, thật là vô lý, anh thôi đánh trống lảng đi. Lúc đó anh đang nói chuyện làm ăn với đối tác mà, em đứng đó thì kỳ cục lắm.”

“Kỳ cục hay không thì chỗ của em cũng là ở đó!”

Tôi giật mình như vừa bị đánh. “Anh nói lại coi?”

“Thử nghĩ coi nếu mình cùng tới dự một bữa tiệc của công ty em, rồi khi em bd nói chuyện với đồng nghiệp về một chiến dịch quảng cáo thì anh bỏ đi xong em thấy anh đang khiêm vũ với Magdelene, thì em nghĩ sao?”

“Em…” Chúa ơi, tôi chưa hề nghĩ theo hướng đó.

Gideon vẫn đứng tựa vô cánh cửa, điềm tĩnh và gọn gàng, nhưng tôi cảm nhận được cơn giận đang rung lên dưới vẻ ngoài lặng lẽ của anh. Sự tập trung thường trực càng cao độ mỗi khi anh tức giận. “Chỗ của anh là ở bên cạnh em, hỗ trợ em, và đôi khi chỉ để làm đẹp cho cánh tay em thôi. Đó không chỉ là nghĩa vụ, mà còn là đặc quyền của anh, Eva à, nên ngược lại em cũng phải như vậy.”

“Em tưởng em đi chỗ khác sẽ tiện hơn cho anh.”

Gideon nhướn mày một cách mỉa mai thay cho câu trả lời.

Tôi khoanh tay trước ngực. “Đó là lý do anh bỏ đi với Corinne đó hả? để trừng phạt em hả?”

“Eva, anh mà muốn phạt em thì anh sẽ đè em xuống đánh đòn.”

Tôi nheo mắt. Không đời nào có chuyện đó.

“Anh biết tính em.” Gideon nói cộc lốc. “Anh không muốn em nổi ghen trước khi anh có cơ hội giải thích. Anh cần vài phút để nói cho cô ấy biết mối quan hệ nghiêm túc giữa hai đứa mình, cho cô ấy biết là anh muốn em được vui vẻ thoải mái ở buổi tiệc. Đó là lý do duy nhất anh đi cùng cô ấy.”

“Anh kêu cô ta giữ bí mật chuyện của hai người chứ gì? Không được nói cho em biết cô ta là cái gì của anh phải không? Tiếc là Magdalene lại đi mách lẻo mất rồi.”

Cũng có thể Corinne và Magdalene đã âm thầm thỏa thuận như vậy. Corinne đủ hiểu Gideon để đoán anh sẽ xử lý mọi việc như thế nào; cô nàng không khó khăn gì để lên kế hoạch đối phó với những phản ứng của anh đối với sự trở về của mình.

Điều này giải thích lý do tại sao Magdalene và Corinne đã bàn bạc với nhau lúc tôi và Gideon thấy họ ở Waldorf. Thử tưởng tượng coi, hai người phụ nữ cùng muốn có một người đàn ông nhưng anh ta lại đang ở bên cạnh một người khác, nên nếu tôi còn ở đây thì cả hai đều chẳng được gì. Như vậy không thể loại trừ khả năng bọn họ đang hợp tác với nhau.

“Anh làm vậy là vì muốn em nghe câu chuyện đó từ miệng anh” Anh nói gọn lỏn.

Tôi bỏ qua lời giải thích đó vì quan tâm tới chuyện đang xảy ra hơn. “Ngay trước khi lên đây em nhìn thấy Corinne bước vô xe của anh.”

Gideon lại nhướn mày. “Vậy hả?”

“Đúng vậy. Anh giải thích được không?”

“Không được.”

Tôi điên tiết vì bị tổn thương, bỗng nhiên cảm thấy không thể chịu nổi nếu phải tiếp tục nhìn thấy anh. “Vậy thì tránh ra, tôi phải về làm việc tiếp.”

Anh không thèm nhúc nhích. “Trước khi em đi anh chỉ muốn làm rõ một chuyện: Em có tin là anh làm tình với cô ta không?”

Tôi hơi do dự khi anh nói toạc ra kiểu đó. “Em không biết phải tin cái gì nữa. Bằng chứng rõ ràng là…”

“Anh không quan tâm dù cho em có nhìn thấy anh với cô ấy trần truồng trên giường đi chăng nữa.” anh đứng thẳng dậy nhanh đến nỗi tôi gật mình bước thụt lùi. Gideon tiến lại gần hơn. “Anh muốn biết là em có bao giờ nghĩ là anh có thể, hay sẽ làm tình với cô ta không. Em có bao giờ nghĩ vậy hay không?”

Chân tôi bd run, nhưng tôi quyết không bước lùi nữa. “Giải thích vết son trên áo anh đi.”

Anh nghiến răng. “Không.”

“Cái gì?” lời từ chối thẳng thừng làm tôi cụt nứng.

“Trả lời anh đi.”

Tôi nhìn anh, thấy cái mặt nạ thường ngày anh đeo trước tất cả mọi người trừ tôi ra. Anh chợt giơ tay ra như định vuốt má tôi, nhưng cuối cùng lại rụt về. Ngay trong khoảnh khắc đó tôi nghe răng anh nghiến chặt, như thể chuyện rút tay về là cả một sự đấu tranh tư tưởng. Tôi đau đớn tuyệt vọng thầm nghĩ anh không chạm vào tôi như vậy lại tốt hơn.

“Em cần nghe anh giải thích.” Tôi nói nhỏ, có cảm giác anh đang hơi cau mày. Có lúc khi quá muốn tin vào cái gì đó tôi có thể tự bịa ra những lý do thoát khỏi thực tại khó chấp nhận.

“Anh chưa bao giờ làm gì để em phải nghi ngờ hết.”

“Giờ thì có rồi, Gideon.” Tôi thở hắt ra như bong bóng xì hơi, bỏ ý định gặng hỏi tiếp. Anh đang đứng ngay trước mặt tôi nhưng vẫn cực kỳ xa cách. “Em hiểu anh cần tg trước khi có thể chia sẻ với em về những chuyện không hay trong quá khứ nên em đã cố gắng rất nhiều để không hối thúc anh. Nhưng chuyện này thì khác, nó đang làm em tổn thương. Anh có hiểu không?”

Gideon làu bàu chửi rủa rồi ấp lấy mặt tôi bằng đôi tay mát lạnh. “Anh bất chấp mọi chuyện để làm sao cho em không bao giờ phải ghen tuông, nhưng thật ra anh cũng thích khi thấy em muốn sở hữu anh. Anh muốn thấy em đấu tranh vì anh, anh muốn thấy em trân trọng anh, nổi điên vì anh. Nhưng chiếm hữu mà không tin tưởng thì sẽ thành địa ngục. nếu em mà không tin anh thì hai đứa mình đâu còn gì nữa.”

“Lòng tin có được là nhờ cả hai phía, Gideon à.”

Anh hít một hơi dài. “Khỉ thật. Đừng nhìn anh như vậy.”

“Em đang cố nghĩ xem anh là ai. Đâu rồi cái anh chàng nhảy phắt ra nói là muốn làm tình với em? Đâu rồi cái người không hề ngần ngại nói là cảm thấy khó chịu khi em đang đòi chia tay? Em tin là lúc nào anh cũng thẳng thắn một cách tàn nhẫn như vậy hết. Em trông cậy vào chuyện đó. Còn bây giờ thì…” Tôi lắc đầu, nghẹn lời không nói thêm được nữa.

Mặt anh có vẻ bớt dứt khoát hơn, nhưng môi vẫn lì lợm mím chặt.

Tôi nắm lấy tay anh giật ra, thấy trong lòng vỡ vụn. “Lần này em không bỏ chạy, nhưng có thể chính anh là người đẩy em đi. Anh nên suy nghĩ về chuyện đó.”

Tôi bỏ đi. Gideon không ngăn tôi lại.

Tôi tập trung làm việc suốt tg còn lại của ngày hôm đó. Mark thích suy nghĩ lớn thành tiếng, nên tôi có thể học hỏi được rất nhiều, và tôi rất thích cách anh luôn giao tiếp tực tin và nhã nhặn với khách hàng. Tôi thích thú quan sát anh đưa ta những yêu cầu một cách vừa chắc chắn mà lại vừa thân thiện trong cuộc họp.

Sau đó chúng tôi nghiên cứu bảng phân tích nhu cầu của một công ty sản xuất đồ chơi trẻ em, xem xét những chi phí quảng cáo không hiệu quả và những kênh chưa sử dụng, ví dụ như quảng cáo trên trang blog cá nhân của các bà mẹ. Tôi thầm biết ơn công việc đã giúp tôi xao lãng khỏi chuyện riêng, đồng thời mong mau đến buổi tập Krav Maga chiều nay để đốt bớt căng thẳng.

Hơn bốn giờ điện thoại reo, tôi nhanh nhẹ trả lời, tin hụt một nhịp khi nghe giọng của Gideon.

“Mình nên đi lúc năm giờ để kịp hẹn với bác sĩ Petersen.” Anh nói.

“À.” Tôi quên mất lịch điều trị chung của hai đứa là vào mỗi thứ ba và thứ năm. Hôm nay là buổi đầu tiên.

Đột nhiên tôi tự hỏi không biết có phải đây cũng chính là buổi cuối luôn hay không.

“Tới giờ anh sẽ xuống đón em.” Anh cộc lốc.

Tôi thở dài, không thấy hứng thú chút nào. Tôi vẫn còn cáu kỉnh vì chuyện hồi trưa. “Em xin lỗi vì đã đánh anh. Em không nên làm vậy chút nào. Em phải tự trách mình vì chuyện đó.”

“Cưng à.” Gideon thở hất ra. “Em đã không hỏi đúng câu quan trọng nhất.”

Tôi nhắm mắt lại, bực mình vì anh luôn đọc được suy nghĩ của mình. “Sao cũng được. Nó cũng không thay đổi được sự thật là anh đang có những bí mật giấu em.”

“Bí mật là thứ mình có thể giải quyết được. Còn chuyện phản bội thì không.”

Tôi chà tay lên chỗ sau đầu đang đau buốt. “Ừ, anh nói đúng.”

“Chỉ có mình em thôi, Eva.” Giọng anh chắc chắn và rành rọt.

Tôi hơi rùng mình vì sự giận dữ trong giọng nói đó. Anh vẫn còn giận vì bị tôi nghi ngờ. Mặc kệ. Tôi cũng giận vậy.

“Em sẽ làm việc xong lúc năm giờ.”

Anh đúng giờ như thường lệ. Trong khi tôi tắt máy và cất đồ thì Gideon nói chuyện với Mark về tiến triển của vị Kingsman Vodka. Tôi vừa làm vừa lén quan sát anh. Anh gây ấn tượng mạnh với dáng người cao, rắn rỏi trong bộ com-ple màu tối. Gideon mang dáng điệu của một người bất khả xâm phạm, dù tôi đã từng nhìn thấy những lúc anh vô cùng yếu đuối.

Tôi yêu người đàn ông dịu dàng và sâu sắc đó, nhưng cũng căm gét cái vỏ bọc bên ngoài và những cố gắng che giấu bản thân của anh.

Anh quay qua và bắt gặp tôi đang nhìn. Tôi nhìn thấy một thoáng của Gideon mà tôi yêu trong ánh mắt xanh hoang dại đó, khi anh bộc lộ thoáng qua nỗi khao kahts tuyệt vọng với tôi. Rồi con người đó biến mất ngay, thay bằng một mặt nạ lạnh nhạt cố hữu. “Em xong chưa?”

Rõ ràng anh đang giấu tôi chuyện gì đó. Tôi cứ muốn phát điên khi cảm giác được cái hố sâu ngăn cách giữa hai đứa, phát điên lên với suy nghĩ có những chuyện anh không thể tin tưởng để nói với tôi.

Lúc hai đứa đi ra ngang qua quầy tiếp tân, Megumi đưa tay chống cằm bật ra một tiếng thở dài não ruột.

“Cô ấy si tình anh đó, Crossfireoss.” Tôi lẩm bẩm lúc anh bấm nút thang máy.

“Thì sao chứ.” Anh khịt mũi. “Cô ta thì biết gì về anh.”

“Cả ngày nay em cũng đang tự hỏi mình câu đó.” Tôi nói khẽ.

Lúc đó tôi chắc chắn là anh có cau mày.

Bác sĩ Lyle Petersen có dáng người cao, mái tóc xám gọn gàng và đôi mắt xanh dương rất sáng nhưng hiền lành. Văn phòng của ông được bài trí rất có phong cách với những màu sắc trung tính, còn đồ nội thất thì cực kỳ tiện nghi thoải mái. Nghĩ cũng hơi lạ khi bây giờ ông lại trở thành bác sĩ của tôi, vì trước giờ ông chỉ biết đến tôi với tư cách là con gái của một bệnh nhân điều trị suốt mấy năm trời.

Tôi nhìn ông ngồi xuống chiếc ghế bành màu xám đối diện sô pha của tôi và Gideon, ánh mắt sắc sảo lần lượt nhìn hai đứa, để ý thấy tôi và anh đang ngồi ở hai đầu ghế một cách khá căng thẳng và đầy phòng thủ. Suốt quãng đường tới đây cũng vậy.

Bật nắp cái máy tính bảng lên, bác sĩ Petersen rút cây viết ra, nói. “Hay mình bd bằng cáo ly do dẫn tới sự căng thẳng lúc này giữa hai người nhé?”

Tôi chờ mấy giây để cho Gideon nói trước, nhưng cũng không ngạc nhiên khi anh chỉ ngồi im như thóc. “À, trong vòng hai mươi bốn tiếng trở lại đây tôi đã được gặp vị hôn thê của Gideon mà anh chưa bao giờ kể cho tôi nghe…”

“Hôn thê cũ.” Gideon gầm gừ.

“…Tôi biết được lý do mà anh ấy chỉ hẹn hò mấy cô nàng tóc nâu là bởi vì cô ta…”

“Tôi không có hẹn hò.”

“…rồi tôi bắt gặp cô nàng rời khỏi văn phòng của anh ấy sau giờ nghỉ trơ trong bộ dạng như vậy…” Tôi đưa điện thoại ra.

“Cô ấy rời khỏi tòa nhà, chứ không phải văn phòng của tôi.” Gideon cãi lại.

Tôi mở cái hình ra rồi đưa td cho bác sĩ Petersen. “Cô nàng leo lên xe của anh đó, Gideon!.”

“Thì lúc nãy trên đường angus có nói rồi, ông thấy cô ấy đứng đó nên lịch sự chở cô ấy đi thôi.”

“Đố ông ta dám nói gì khác!” tôi bật lại. “angus lái xe cho anh từ lúc anh còn nhỏ tới giờ, đương nhiên là ông ta bênh anh rồi.

”Ồ, vậy bây giờ mọi chuyện đã trở thành một vở kịch rồi hà?”

“Vậy chứ angus ở đó làm gì?” tôi truy hỏi.

“Chở anh đi ăn trưa.”

“Ăn ở đâu? Chỉ cần em chứng minh được là anh và cô ta không ở cùng một chỗ thì mình sẽ bỏ qua chuyện này.”

Hai hàm răng anh nghiến chặt. “Anh nói với em rồi, anh có cuộc họp đột xuất nên cuối cùng không đi ăn trưa được.”

“Họp với ai?”

“Không phải Corinne.”

“Đó không phải câu trả lời!” Tôi quay qua bác sĩ Petersen, người đang điềm tĩnh đưa trả cái điện thoại lại cho tôi. “Khi tôi lên văn phòng để hỏi anh ấy chuyện gì đang xảy ra, thì bắt gặp anh ta vừa tắm xong, cái sa lông trong phòng đã bị dịch chuyển, mấy cái gối văng đi khắp nơi…”

“Có một cái gối thôi!”

”…Và dấu son đỏ dính trên áo.”

“Có tới mấy chục công ty trong Crossfire.” Gideon nói lạnh lùng. “Cô ấy có theer bước ra từ bất cứ công ty nào.”

“Phải rồi.” tôi dài giọng, mỉa mai. “Đương nhiên rồi.”

“Chẳng phải anh nên đưa cô ấy ra khách sạn hơn sao?”

Tôi hít thở mạnh, đầu óc choáng váng. “Anh vẫn còn giữ cái phòng đó hả.”

Chiếc mặt nạ trôi tuột ra, tôi lộ vẻ sợ hãi. Việc anh vẫn còn căn phòng đó ở khách sạn, nơi mà anh chỉ dùng để làm tình với các cô gái, nơi tôi sẽ không bao giờ bước vào thêm lần nào nữa, như một cú trời giáng khiến tim tôi đau buốt. Tôi bật ra một tiếng rên nhỏ như tiếng khóc, mắt nhắm nghiền đau đớn.

“Chậm lại đã.” Bác sĩ Petersen xen vào, tay viết nhanh nguệch ngoạc. “Tôi muốn tua lại một chút. Gideon, sao anh không kể cho Eva nghe chuyện của Corinne?”

“Tôi có lý do để làm vậy.” Anh nói nhát gừng.

“Anh ta chẳng bao giờ kể cái gì hết.” Tôi nói nhỏ, lục tìm khăn giấy trong túi xách để khỏi làm lem thuốc chải lông mi. Tại sao anh ấy lại giữ cái phòng đó? Lời giải thích duy nhất chính là để dùng nó với người khác ngoài tôi ra.

“Hai người đang nói tới chuyện gì?” ông hỏi cả hai.

“Lúc nào tôi cũng phải xin lỗi hết.” Gideon lẩm bẩm.

Bác sĩ Petersen ngẩng lên. “Vì chuyện gì?”

“Tất cả mọi chuyện.” anh đưa một tay lên vuốt tóc.

“Anh có cảm thấy Eva đòi hỏi quá nhiều từ anh không?”

Gideon liếc nhìn tôi. “Không, cô ấy chẳng đòi hỏi gì cả.”

“Ngoại trừ sự thật.” Tôi chỉnh lại, quay qua nhìn anh.

Mắt anh lóe sáng như muốn xuyên thủng tôi. “Anh chưa bao giờ nói dối em cả.”

“Anh có muốn cô ấy đòi hỏi một số thứ từ anh không, Gideon?” bác sĩ Petersen chất vấn.

Gideon nhíu mày.

“Suy nghĩ thử xem nhé, mình sẽ quay lại chuyện này sao.” Rồi ông quay qua tôi. “Tôi tò mò về bức ảnh mà cô chụp, Eva. Cô đã đối mặt với một tình huống mà sẽ khiến đa số phụ nữ rất đau khổ.

“Không có tình huống gì ở đây cả.” Gideon nhắc lại một cách lạnh lùng.

“Tình huống theo góc nhìn của cô ấy.” Bác sĩ Petersen làm rõ.

“Một góc nhìn rõ ràng là rất phi lý, xét đến khía cạnh quan hệ thể xác trong mối quan hệ của hai chúng tôi.”

“Được thôi. Mình sẽ bàn về chuyện đó. Trung bình một tuần hai bạn gần nhau bao nhiêu lần?”

Tôi nóng mặt, quay qua nhìn Gideon đang nở nụ cười tự mãn.

“Ừm…” Tôi lúng búng. “Rất nhiều.”

“Hàng ngày hả?” bác sĩ Petersen nhướn mày khi tôi hết duỗi chân ra rồi lại vắt chân lên, khẽ gật đầu. “Hay nhiều lần trong một ngày?”

Gideon chen vô. “Thường là vậy.”

Đặt cái máy tính lên đùi, ông quay qua nhìn thẳng vào mắt Gideon. “Liều lượng hoạt động tình dục như vầy có bình thường đối với anh không?”

“Không có gì trong mối quan hệ với Eva là bình thường cả, bác sĩ ạ.”

“Vậy tần suất quan hệ của anh trước khi gặp Eva thì sao?”

Gideon nghiến chặt răng, liếc nhìn tôi.”

“Không sao, anh nói đi.” Phải thừa nhận nếu là tôi thì tôi sẽ không muốn trả lời câu hỏi đó trước mặt anh.

Anh với tay ra. Tôi đặt tay lên tay anh, thầm biết ơn cái cử chỉ trấn an đó. “Hai lần một tuần. Trung bình.” Anh nói cộc lốc.

Trong đầu tôi nhanh chóng nhẩm con số phụ nữ đã từng trên giường với anh, tay còn lại co thành nắm trên đùi.

Bác sĩ Petersen dựa ra ghế. “Eva để cập tới chuyện giữ bí mật và thiếu giao tiếp trong mối quan hệ này. Hai người có thường xuyên dùng tình dục để giải quyết mâu thuẫn không?”

Gideon nhướn mày. ‘Trước khi ông cho rằng Eva phải chịu đựng nhu cầu sinh lý quá mức của tôi thì ông nên biết là số lần cô ấy khởi xướng chuyện vui vẻ cũng nhiều ngang bằng với tôi. Nếu có ai trong chúng tôi không theo kịp nhu cầu của người kia thì đó phải là tôi, do đặc trưng về sinh lý của đàn ông.”

Bác sĩ Petersen nhìn tôi chờ xác nhận.

“Hầu hết mọi va chạm giữa chúng tôi đều dẫn tới tình dục.” Tôi thú nhận. “Kể từ khi cãi vã.”

“Vậy hai người quan hệ trước hay sau khi giải quyết xong mâu thuẫn.”

Tôi thở dài. “Trước.”

Ông bỏ cây viết xuống và bd gõ nhịp bằng tay. Tôi thầm nghĩ sau khi chúng tôi nói xong hết mọi chuyện không chừng ông sẽ viết được cả một cuốn tiểu thuyết.

“Chuyện tình cảm của hai người có gắn liền với quan hệ thể xác ngay từ ban đầu không?” ông hỏi.

Tôi gật đầu dù biết ông không nhìn thấy. “Chúng tôi rất hấp dẫn trong mắt nhau…”

“Hẳn nhiên rồi.” ông ngước lên, khẽ mỉm cười. “Tuy nhiên tôi muốn hai bạn thử cân nhắc khả năng kiêng khem một tg trong quá trình…”

“Khả năng đó là không thể nào.” Gideon xen vào. “Làm như vậy không ích gì đâu. Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung giải quyết những thứ có vấn đề mà không cần phải loại bỏ những gì không phải là vấn đề.”

“Tôi không chắc đó không phải là một vấn đề, Gideon à.” Bác sĩ Petersen nói một cách khách quan. “Nó không bình thường chút nào.”

“Bác sĩ à.” Gideon vắt một chân lên đầu gối chân kia, tỏ quyết tâm không lay chuyển được. “Cách duy nhất để tôi không chạm vào Eva nữa là giết tôi chết. Ông phải tìm cách khác để giúp chúng tôi thôi.”

“Vụ điều trị này còn mới đối với anh.” Gideon nói khi hai đứa đã ngồi trên xe về nhà. “Nên anh không chắc lắm. Mọi thứ có thật sự tuyệt vọng như vậy không?”

“Lẽ ra đã có thể tốt hơn.” Tôi mệt mỏi ngồi tựa ra nhắm mắt lại, kiệt sức đến nỗi bỏ luôn ý định đi tập Krav Maga lúc tám giờ. “Em chỉ muốn đi tắm nhanh rồi đi ngủ thôi.”

“Anh còn vài việc phải giải quyết trước khi đi ngủ.”

“Không sao.” Tôi ngáp dài. “Hay mình nghỉ ngơi một ngày rồi ngày mai gặp nhau cũng được.”

Ht im lặng. Một lúc sau không khí căng thẳng đến nỗi tôi phải ngẩng dậy mở mắt ra nhìn anh.

Anh đang nhìn tôi chằm chằm, môi mím chặt lo lắng. “Em đang cắt đứt với anh hả?”

“Không có, em…”

“Sao mà không có. Em tìm cách buộc tội anh, rồi giờ em đuổi anh đi.”

“Em kiệt sức rồi, Gideon. Em không thể đón nhận quá nhiều rắc rối trong một ngày được đâu, nếu không em sẽ chết mất. Em cần nghỉ ngơi và….”

“Anh cần em.” Anh cắt ngang. “Anh phải làm gì thì em mới chịu tin anh?”

“Em không tin là anh phản bội, chịu chưa? Dù tất cả mọi thứ đều rất giống bằng chứng, em vẫn không thể thuyết phục mình là anh lại làm vậy. Nhưng em không chịu nổi những bí mật của anh. Em sẵn sàng làm mọi chuyện cho mối quan hệ này còn anh thì cứ….”

“Em nghĩ anh không làm vậy hả?” Gideon xoay người qua để nhìn thẳng vô mặt tôi. “Trong cuộc đời anh chưa bao giờ làm nhiều chuyện như vậy vì bất cứ ai hay bất cứ thứ gì khác.”

“Anh không thể cứ phải cố gắng vì em được. Anh phải làm điều đó vì anh.”

“Đừng có nói vớ vẩn. Anh không cần phải tập luyện làm bạn trai để thực hành với ai khác nữa hết.”

Tôi rên lên khe khẽ, áp mặt lên lưng ghế nhắm mắt lại. “Em không muốn cãi nhau, Gideon. Em chỉ muốn một buổi tối yên ắng để nghỉ ngơi. Cả ngày nay em mệt lắm rồi.”

“Em bệnh hả?” anh nhích lại gần, nâng gáy tôi lên, hôn lên trán. “Trán em không nóng, hay là em đau bao tử?”

Tôi hít một hơi mùi da thịt nồng nàn của anh, them được rúc mặt vào cổ anh.

“Không phải.” Rồi chợt nhớ ra một thứ, tôi cất tiếng rên rỉ.

“Sao vậy?” anh kéo tôi vào lòng vuốt ve. “Em muốn đi bác sĩ không?”

“Em tới tháng rồi.” Tôi mói nhỏ vì sợ angus nghe thấy. “Từ bấy giờ em có thể sẽ bị bất cứ lúc nào. Không hiểu sao em quên bẵng đi mất. Chả trách sao em cứ thấy mệt mỏi quạu quọ. Thì ra là do hoóc môn.”

Gideon không nói gì. Sau vài giây tôi ngẩng lên nhìn anh.

Anh nở một nụ cười buồn bã. “Tình huống này anh chưa gặp lần nào. Trước đây khi chỉ chơi bời qua đường thì đâu có mấy chuyện này.”

“Vậy thì may cho anh là bây giờ anh sẽ được trải nghiệm những tình huống mà người đàn ông có vợ hay bạn gái sẽ phải gặp.

“Anh biết mình may mắn.” Gideon vuốt tóc khỏi trán tôi, trong khi mái tóc bồng bềnh của anh đang phủ quanh gương mặt đẹp đến nghẹt thở. “Và nếu anh thật sự rất may mắn, thì có thể ngày mai khi khỏe hơn em sẽ thích anh trở lại.”

Ôi trời. Tim tôi đau nhói trong lồng ngực. “Bây giờ em cũng thích anh mà. Em chỉ không thích chuyện anh cứ giữ bí mật thôi. Chuyện đó sẽ làm cho mình xa nhau đó.”

“Vậy thì đừng để nó xảy ra.” Ngón tay anh lần theo đường lông mày trên trán tôi. “Tin anh đi mà.”

“Thì anh cũng phải tin em mới được.”

Anh gập người xuống hôn lên môi tôi, thì thầm. “Em không nhận ra hả cưng. Anh không tin ai hơn tin em cả.”

Tôi luồn tay dưới áo vét ôm lấy thân hình rắn chắc ấm áp của anh, không khỏi suy nghĩ là hai đứa đang bắt đầu xa nhau dần.

Nụ hôn của Gideon càng sâu hơn, lưỡi anh nhẹ nhàng lần vào giữ hai môi tôi, giả vờ như đang từ tốn. Tôi dấn mình vào trong nụ hôn tham lam đó. Lúc nào tôi cũng muốn nhiều hơn từ anh, vì tận đáy lòng tôi muốn quên đi chuyện anh luôn giữ lại nhiều thứ cho riêng mình.

Anh khẽ rên lên một tiếng khêu gợi làm cơn ham muốn chực trào trong tôi. Anh xoay đầu lại rồi tiếp tục dán chặt đôi môi đẹp đẽ lên miệng tôi. Cả hai đứa đắm chìm trong nụ hôn sâu và hơi thở gấp gáp.

Gideon kéo tôi lại gần hơn, bàn tay còn lại luồn vào trong áo vuốt ve dọc lưng tôi nóng hổi, mấy ngón tay dịu dàng âu yếm trong khi nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt. Người tôi cong lên trước sự mơn trớn đó. Thèm được anh chạm vào nhiều hơn nữa.

“Gideon….” Lần đầu tiên sự gần gũi về thể xác không giúp tôi nguôi ngoai cơn khắc khoải trong lòng.

“Suỵt.” Anh dỗ dành. “Anh ở đây nè, không đi đâu hết.”

Tôi nhắm mắt, úp mặt vào cổ anh, tự hỏi phải chăng hai đứa đã quá cứng đầu khi cứ khăng khăn ở bên nhau, trong khi hóa ra đó không phải là lựa chọn tốt nhất.