CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 2 - Chương 13



Sáng thứ Ba tôi dậy rất sớm, để lại tờ giấy nhắn cho Cary rồi ra đón taxi về nhà. Tôi tắm rửa, thay đồ, pha cà phê, cố dẹp cái cảm giác khó chịu bồn chồn trong lòng. Cứ mỗi lần căng thẳng hay thiếu ngủ là tôi cứ bị ức chế vì mấy chuyện lặt vặt không đâu.

Tôi tự nhủ là cảm giác này không liên quan tới Gideon, nhưng sự thực hoàn toàn trái ngược.

Nhìn đồng hồ thấy đã hơn tám giờ, tôi biết mình sắp phải ra khỏi nhà. Không nghe Gideon nói gì chuyện chở tôi đi làm sáng nay hết. đã gần hai mươi bốn tiếng rồi tôi chưa gặp lại anh, mà cũng gần như không được nói chuyện với anh. Tối qua khoảng chín giờ tôi có gọi cho anh, nhưng anh đang làm gì đó bận tới nỗi chưa nói được câu nào đã vội vàng cúp máy.

Tôi biết là anh có rất nhiều việc cần giải quyết. chuyện anh phải làm bù cho mấy ngày đi chơi xa là đương nhiên, tôi không nên bực bội. Còn vụ Cary nữa, Gideon đã giúp nhiều hơn tôi có thể mong đợi. Tôi phải cố gấng không được suy nghĩ lung tung nữa thì hơn.

Uống cà phên xong, tôi rửa ly rồi lấy túi xách ra khỏi nhà. Bên ngoài, con đường rợp bóng cây vẫn còn yên ắng, nhưng phần lớn New York đã tỉnh giấc, năng lượng tràn trên không ngừng tuôn chảy. Cánh phụ nữ diện trang phục công sở sang trọng và đàn ông mặc com-ple đều tranh nhau ngoắc taxi, không được mới phải chen lên xe buýt hay tàu điện ngầm đông cứng. Mấy quầy bán hoa tươi màu sắc sặc sỡ, hương thơm ngào ngạt luôn làm tôi thấy phấn khởi hẳn mỗi buổi sáng, cũng giống như mùi bánh thơm phức bốc ra từ tiệm bánh đang hoạt động hết công suất vào cái giờ đông khách nhất này.

Tôi vừa rẽ qua Broadway được một chút thì điện thoại reo.

Thấy tên Gideon, tôi hồi hộp, bước nhanh hơn. “Chào người dưng.”

“Em đang ở đâu vậy?” anh nạt.

Tôi cụt hứng. “Em đang trên đường đi làm chứ đâu.”

“Là sao?” rồi anh nói gì đó với ai ở đầu dây bên kia. “Em đi taxi hả?”

“Em đi bộ. Trời ơi, sáng nay anh bị cái gì nhập vậy?”

Đáng lẽ em phải chờ xe tới đón chứ.”

“Em có nghe anh nói gì đâu. Mà sáng nay em không muốn đi trễ, hôm qua đã nghỉ rồi.”

“Thay vì tự bỏ đi thì em có thể gọi cho anh mà.” Giọng anh khá giận.

Tôi cũng đâm bực theo. “Lần cuối cùng em gọi thì anh đâu có thèm nói chuyện với em được tới một phút đâu.”

“Anh có việc phải làm mà, Eva. Tha cho anh đi.”

“Được thôi. Tha luôn bây giờ nha?” tôi chúp máy rồi bỏ luôn điện thoại vô giỏ.

Lập tức chuông lại đổ tiếp. Máu tôi sôi lên, để mặc không thèm nhấc máy.

Vài phút sau, chiecs Bently xuất hiện ngay bên cạnh, nhưng tôi vẫn đi tỉnh bơ. Xe cứ chạy rề rề theo, cửa kính tài xế hạ xuống.

Angus thò đầu ra. “Cô Tramell, làm ơn lên xe đi mà.”

Tôi ngừn lại, quay nhìn Angus. “Có ai nữa không?”

“Không.:

Tôi thở dài khi bước lên xe. Điện thoại trong giỏ vẫn reo liên tục nên tôi thò tay vô tắt chuông luôn. Đi được một chút tôi nghe giọng Gideon qua giàn loa trên xe.

“Ông đón được cô ấy chưa?”

“Rồi ạ.” Angus trả lời.

Bên kia cúp máy ngay.

“Anh ta ăn trúng cái quái gì vậy?” tôi nhìn angus qua kính chiếu hậu.

“Cậu chủ có rất nhiều việc phải lo ạ.”

Chắc chắn không phải là lo cho tôi rồi. Thật không tin được anh lại cư xử cà chớn như vậy. Tối qua lúc tôi gọi điên anh cũng ăn nói cộc lốc nhưng đâu đến nỗi thô lỗ như sáng nay.

Tôi vô tới công ty được vài phút thì Mark đi ra. “Anh rất tiếc về chuyện của bạn em.” Anh để ly và phê mới pha lên bàn tôi. “Cậu ta không sao chứ?”

“Chắc không sao đâu. Cary mạnh mẽ lắm, anh ấy sẽ vượt qua thôi.” Tôi cất đồ vô ngắn kéo rồi cầm ly cà phê đang bốc khói lên. “Cảm ơn anh. Cả vụ cho em nghỉ làm hôm qua nữa.”

Đôi mắt đen của anh chứa đầy quan tâm. “Anh tưởng hôm nay em chưa đi làm lại chứ.”

“Em cần phải làm việc.” Tôi cố nở một nụ cười dù cảm thấy không vui chút nào. Cứ mỗi lần tôi với Gideon mà có vấn đề gì là tôi chẳng còn tâm trí nghĩ tới chuyện gì khác nữa hết. “Anh tóm tắt lại những việc hôm qua cho em nghe với nhé.”

Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Tôi phải giải quyết tiếp một lô việc từ tuần trước, trong khi Mark hoàn tất bảng chào giá cho một công ty chuyên sản xuất hàng quảng cáo. Lúc gửi bản chào giá đi xong, tôi bắt đầu lấy lại được trớn làm việc và sắp sửa thôi không buồn bực vì thái độ của Gideon lúc sáng nay nữa. Biết đâu tối qua anh lại gặp ác mộng và mất ngủ thì sao. Tôi quyết định tới giờ ăn trưa sẽ gọi điện hỏi thăm anh.

Nhưng rồi tôi mở hộp thư điện tử ra.

Chức năng tìm kiếm tự động tôi cài sẵn trên Google cho nên Gideon Cross có kết quả mới. Tôi mở ra coi, thầm nghĩ biết đâu có thêm tin tức gì về anh. Cụm từ “vị hôn thê cũ” đập vào mắt, khiến bao tử tôi thắt lại, cơn tức tối còn tệ hơn lúc sáng.

Đường liên kết đầu tiên dẫn tới một trang mạng lá cải đăng đầy hình Gideon và Corinne đang ăn tối ở Tableau One. Hai người ngồi sát nhau cạnh cửa sổ ngay trước nhà hàng, cô ả tình tứ vịn lên cánh tay anh. Gideon mặc cùng bộ đồ anh mặc đi làm sáng hôm qua, nhưng tôi vẫn coi kỹ ngày chụp, hy vọng đó là hình cũ. Nhưng không phải.

Mồ hôi túa ra đầy tay, tôi tự hành hạ mình bằng cách mở hết từng tấm hình lên coi thật kỹ. Một số tấm chụp Gideon đang cười, nhìn khá là hớn hở trong khi người yêu đang nằm chèo queo trong bệnh viện với người bạn thân vừa bị đánh thừa sống thiếu chết. Tôi thấy buồn nôn, muốn hét thật to hay chạy thẳng lên văn phòng anh hỏi cho ra lẽ.

Vậy là tối hôm qua lúc tôi gọi điện anh gạt đi để đi ăn tối với người yêu cũ.

Điện thoại reng làm tôi giật bắt mình, nhấc ống nghe lên trả lời một cách máy móc. “Văn phòng cảu Mark Gartiy, Eva Tramell nghe.”

Megumi gọi vô từ quầy tiếp tân, giọng điệu vẫn líu lo thánh thót như mọi ngày. “Eva nè, có người tìm bồ dưới sảnh đó. Là Brett Kline.”

Tôi ngồi lặng người một lúc cho qua cơn xúc động. Sau khi gửi cái tin vừa đọc cho Gideon, để anh biết là tôi thấy hết rồi, tôi trả lời Megumi. “Mình xuống ngay đây.”

Vừa bước ra khỏi cửa an ninh là tôi nhìn thấy Brett ngay trong bộ áo thun Six-Ninths với quần jeans đen. Dù đô kính đen che gần hết gương mặt, nhưng mái tóc dựng đứng có phần đỉnh nhuộm sáng cùng với thân hình cao vạm vỡ cũng đủ khiến mọi người chú ý. Anh đô con hơn Gideon, nhưng Gideon lại rất khỏe.

Thấy tôi đi tới, Brett rút tay ra khỏi túi quần. “Xin chào. Nhìn em lạ quá!”

Tôi liếc nhìn xuống cái đầm tay ngắn xếp ly cầu kỳ, sực nhớ là trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy tôi ăn mặc trang trọng cả. “Em tưởng anh đi rồi chứ.”

Thật ra chuyện anh tìm tới đây càng làm tôi ngạc nhiên hơn. Nhưng mà như vậy cũng tốt, tôi cũng đang lo không biết anh ra sao.

“Bọn anh diễn ở Jone Beach đợt cuối tuần, tối hôm qua thì Meadwlands. Anh tách đoàn để gặp em trước khi ban nhạc đi xuống miền Nam. Anh tìm trên mạng biết em làm ở đây nên tới thẳng luôn.”

Lại là Google. Tôi thầm rủa. “Em rất mừng khi thấy anh thành công như bây giờ. Anh có thời gian đi ăn trưa không?”

“Có chứ.”

Câu trả lời nhanh và rất nhiệt tình làm tôi hơi cảnh giác. Dù đang cảm thấy bị tổn thương và rất giận Gideon, thậm chí muốn trả thù, nhưng tôi cũng không muốn để Brett hiểu lầm. Tuy vậy, tôi vẫn không cưỡng lại được cái ý muốn đưa Brett tới chỗ mà tôi và Cary từng bị chụp hình, với hy vọng đám phóng viên săn ảnh sẽ bắt gặp, để cho Gideon phải nếm cảm giác của tôi lúc này. Cho đáng đời.

Ngồi trên taxi, Brett hỏi thăm Cary, không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào khi biết Cary dọn nhà từ bờ Tây qua bờ Đông theo tôi.

“Hai người đúng là không bao giờ tách rời nhau.” Brett nói. “Chắc chỉ trừ lúc anh ta đi chơi bời thôi. Anh gửi lời chào Cary nhé.”

“Được rồi, em sẽ nhắn.” Tôi không kể vụ Cary đang nằm bệnh viện, vì sợ sẽ làm cho câu chuyện thêm phần riêng tư thân mật.

Vô tới nhà hàng, ngồi xuống ghế, Brett bỏ kiếng đen ra tôi mới nhìn thấy vết bầm lớn từ lông mày bên phải chạy dài xuống tới gò má anh.

“Chúa ơi.” Tôi nhăn mặt thốt lên. “Em xin lỗi.”

Anh nhún vai. “Lên sân khấu trang điểm là nhìn không thấy đâu. À em cũng từng thấy anh bị năng hơn rồi mà. Với lại anh cũng trả đũa được mấy cú ra hồn đó chứ.”

“Đúng là vậy.” Tôi nghĩ tới vết bầm trên mặt và lưng Gideon.

“Vậy là...” anh ngừng nói khi người phục vụ mang hai cái ly với chai nước lạnh ra. “Em đang là bạn gái của Gideon Cross hả?”

Không hiểu sao tôi luôn bị hỏi câu này mỗi lần tôi cảm thấy mối quan hệ đó có thểm cấm dứt bất cứ lúc nào. “Ừ, tụi em đang quen nhau.”

“Nghiêm túc không?”

“Có lúc cũng nghiêm túc lắm.” Tôi thành thật. “Anh có đang quen ai không?”

“Bây giờ thì không.”

Hai đứa xem thực đơn rồi gọi món. Giờ này nhà hàng đang rất đông khách, hầm như không còn nghe được tiếng nhạc bởi tiếng nói chuyện lèm tiếng chén dĩa va chạm vọng ra từ bếp. Tôi và Brett ngồi nhìn nhau dò xét. Tôi vẫn cảm nhận được sức hấp dẫn từ anh. Khi thấy anh liếm môi, tôi biết ngược lại anh cũng có cảm giác tương tự.

“Sao anh lại viết bài Golden?” tôi đột ngột hỏi vì hết chịu nổi cơn tò mò. Trước mặt Gideon và Cary tôi vẫn tỏ ra bình thản nhưng thật ra bài hát đó làm tôi muốn phát điên.

Brett dựa hẳn ra ghế. “Tại vì anh cứ nhớ em hoài. Thật ra là anh không thể nào ngừng nghĩ tới em.”

“Em không hiểu tại sao.”

“Mình quen nhau tới sáu tháng lận mà Eva. Anh chưa bao giờ quen ai lâu như vậy hết.”

“Mình đâu có quen nhau đâu.” Tôi cãi, nhỏ giọng lại. “Mình chỉ ngủ với nhau thôi.”

Brett mím môi. “Anh biết anh là cái gì trong mắt em. Nhưng như vậy không có nghĩa là anh không buồn.”

Tôi nhìn sững anh, tim đập loạn xạ. “Em có đang nằm mơ không vậy? Theo em nhớ thì mình chỉ làm tình mỗi lần anh hát xong thôi. Nếu em không có mặt ở đó thì anh cũng tìm người khác thế chỗ em thôi.”

Brett chồm tới. “Vớ vẩn. Anh luôn tìm cách thân thiết với em. Lúc nào anh cũng kêu em ở lại mà.”

Tôi hút một hơi dài để trấn tĩnh. Không thể tin được là bây giờ, khi đã quá trễ, Brett lại nói ra cái câu mà tôi rất muốn nghe bốn năm về trước. Khi mà cả hai đứa đang công khai đi ăn chung, làm ra vẻ như đang hẹn hò. Điều anh vừa nói làm tôi, vốn đang khổ sở vì Gideon, lại càng thêm bối rối.

“Lúc đó em mê anh như điếu đổ, Brett à. Em viết tên anh rồi vẽ đầy hình trái tim lên, giống như mấy con bé mới lớn bị tương tư vậy đó. Em còn sẵn sàng làm mọi thứ để được thành bạn gái của anh.”

“Em nói giỡn đó hả?” anh với qua nắm lấy tay tôi. “Rồi chuyện quái gì đã xảy ra?”

Tôi nhìn xuống chỗ ngón tay mà anh đang lơ đãng xoay xoay chiếc nhẫn của Gideon tặng. “Nhớ hôm tụi mình đi chơi bida không?”

“Nhớ chứ. Làm sao anh quên được.” Anh cắn môi, chắc đang nhớ lại lúc hai đứa làm tình cuồng nhiệt trên xe hơi, khi tôi quyết tâm phải làm sao để anh không muốn làm tình với bất kỳ ai khác nữa hết. “Hôm đó anh cứ tưởng mình đã có thể bắt đầu hẹn hò chính thức rồi. Nhưng ai ngờ vừa vô tới bên trong là em bỏ anh đi luôn.”

“Em đi toilet.” Tôi nói nhỏ, hồi tưởng lại cảm giác đau khổ bẽ bàng như vừa mới hôm qua thôi. “Lúc ra thì thấy anh với Darrin đang đứng đổi tiền xu. Anh quay lưng lại nên không nhìn thấy em. Em nghe hai người nói chuyện... rồi cười lớn lắm.”

Tôi hít một hơi rồi giật tay về.

Trước sự ngạc nhiên của tôi Brett có vẻ xấu hổ. “Anh cũng không nhớ chính xác lúc đó bọn anh nói gì nữa... Khỉ thật, Eva nè, lúc đó anh mới có hai mươi mốt tuổi. Ban nhạc vừa mới bắt đầu có chút tiếng tăm, đi đâu bọn anh cũng có con gái vây quanh nữa.”

“Em biết.” Tôi nói cộc lốc. “Em là một trong số đó mà.”

“Lúc đó mình đã đi chơi với nhau vài lần rồi. Chuyện anh đưa em tới chỗ chơi bida cũng giống như tuyên bố với đám con trai là hai đứa mình chính thức hẹn hò nhau vậy.” Anh lại chà chà lông mày, một cử chỉ rất thân thuộc. “Anh không đủ can đảm để thừa nhận tình cảm của anh dành cho em, nên em có cảm giác anh chỉ muốn làm tình với em thôi. Sự thật không phải vậy.”

Tôi cầm ly lên uống miếng nước để nuốt trôi cục nghẹn trong cổ.

Brett buông tay lên thành ghế. “Vậy ra là tại anh to mồm nên em bỏ đi, rồi không thèm gặp anh nữa luôn.”

“Brett, lúc đó em đau khổ lắm, nhưng không muốn để người khác biết.” Tôi thú nhận.

Thức ăn được mang ra. Tôi tự hỏi sao mình lại gọi món làm chi không biết nữa. Tôi làm gì có tâm trạng ăn uống lúc này.

Brett thọc dao vô đĩa bít tết, như trút căm hờn lên miếng thịt. Rồi anh đột ngột bỏ dao dĩa xuống. “Lúc trước anh có lỗi với em. Nhưng bây giờ thì anh cũng biết tình cảm của anh dành cho em rồi. Bài Golden đó là thành công lớn nhất của tụi anh, nhờ vậy mà mới được ký hợp đồng với Vidal đó.”

Tôi mừng thầm vì có cơ hội đổi đề tài. “Bài đó thật sự rất hay, rồi thêm giọng hát tuyệt vời của anh nữa. Hôm nay anh tới tìm em trước khi đi làm em rất vui. Mình nói rõ chuyện này xong em cũng thoải mái hơn nhiều.”

“Vậy giả sử anh không muốn đi nữa thì sao?” Brett hít một hơi dài rồi thở mạnh. “Suốt mấy năm qua em là nguồn cảm hứng của anh đó, Eva. Vì nhớ em mà anh sáng tác được một bài hát hay nhất từ trước tới giờ.”

“Vậy thì em thấy rất vinh hạnh.” Tôi bắt đầu muốn tìm cách thoát thân.

“Mình vẫn có cảm giác với nhau, anh biết mà. Tối hôm đó lúc em hôn anh...”

“Đó là lỗi của em.” Tay tôi nắm chặt dưới gầm bàn. Tôi biết mình sẽ không chịu nổi chuyện này nữa. Một đêm thứ Sáu là quá sức rồi. “Mà anh cũng phải biết Gideon có quyền quyết định với ban nhạc đó. Anh không nên có xích mích gì với anh ấy đâu.”

“Anh mặc kệ. Anh ta sẽ làm được gì chứ?” Brett nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn. “Anh muốn có thêm một cơ hội nữa với em.”Tôi lắc đầu, cầm túi xách lên. “Không thể được. Cho dù em đang không có bạn trai thì cũng không được, em không hợp với cuộc sống của anh đâu, Brett. Em đòi hỏi nhiều lắm.”

“Anh biết.” Anh lên giọng. “Trời ạ, anh còn nhớ mà.”

Tôi đỏ mặt. “Ý em không phải chuyện đó.”

“Ừ, anh cũng không phải chỉ muốn chuyện đó thôi đâu. Anh muốn ở bên cạnh em. Như bây giờ nè, mọi người đi rồi nhưng anh vẫn ở lại đây gặp em. Anh có thể dành thời gian cho em mà, đó là chuyện anh muốn làm.”

“Không đơn giản vậy đâu.” Tôi móc tiền ra bỏ lên bàn. “Anh chưa biết quen em cực khổ thế nào đâu, đủ thứ đòi hỏi hết.”

“Thì cứ để anh thử.” Brett thách thức.

“Em vừa đòi hỏi cao, vừa nhõng nhẽo, lại vừa ghen tuông kinh khủng. Chưa tới một tuần là anh sẽ phát điên cho coi.”

“Thì lúc nào em cũng làm anh phát điên mà.” Nụ cười tắt trên môi anh. “Đừng trốn tránh nữa, Eva à, cho anh một cơ hội đi.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Brett. “Em yêu Gideon.”

Anh nhướn mày, gương mặt dù đang bầm dập vẫn đẹp nghẹt thở. “Anh không tin.”

“Em xin lỗi, em phải đi rồi.” Tôi đứng dậy bước ra khỏi bàn.

Anh níu tay tôi lại. “Eva...”

“Đừng gây chú ý mà.” Tôi nói nhỏ, thầm hối hận quyết định bốc đồng của mình khi đưa anh tới đây ăn.

“Em chưa ăn gì mà.”

“Em không ăn được, tới giờ em phải đi rồi.”

“Được thôi. Nhưng anh không bỏ cuộc đâu.” Brett buông tay tôi ra. “Anh đã phạm sai lầm, nhưng anh sẽ sửa chữa.”

Tôi cúi người quả quyết. “Không còn cơ hội nào nữa đâu.”

Brett cắm cái nĩa lên miếng thịt trên đĩa. “Thì chứng minh đi.”

Lúc bước ra ngoài tôi thấy chiếc Bentley đang đậu chờ sẵn. Angus xuống mở cửa xe.

“Sao ông biết tôi ở đây?” tôi giật mình hỏi.”

Angus chỉ mỉm cười hiền từ, khẽ nhấc mũ thay cho câu trả lời.

“Tôi thấy ghê quá, Angus.” Tôi vừa lên xe vừa nói.

“Tôi cũng thấy vậy. Nhưng tôi chỉ làm theo lệnh thôi.”

Trên đường về tôi nhắn tin cho Cary. Mới ăn trưa với Brett xong. Anh ta muốn có một cơ hội nữa.

Họa vô đơn chí.

Họa hoài chịu sao nổi. Tôi trả lời. Em muốn dẹp hết cho rồi.

Điện thoại reo, Cary gọi.

“Cưng à.” Giọng anh lè nhè. “Anh hiểu cảm giác của em, nhưng chuyện tình tay ba này hấp dẫn quá đi mất. Một bên là ngôi sao nhạc rock đầy quyết tâm, một bên là tay tỉ phú ghen tuông. Ôi chà!”

“Trời ạ. Em cúp máy đây.”

“Tối nay gặp nhau chứ?”

“Ừ, mà đứng để em hối hận đó.” Cary vẫn đang cười lúc tôi cúp máy. Thấy anh vui như vậy tôi cũng vui lây. Sự có mặt của Trey quả là kỳ diệu.

Xuống xe xong tôi vội vàng bước vô sảnh tránh cái nóng khó chịu buổi trưa, vừa kịp lách vào thang máy trước khi cửa đóng. Trong thang máy kín người, tiếng nói chuyện rôm rả. Đứng sát phía ngoài cửa thang, tôi ráng gác lại mọi chuyện trong đầu để chuẩn bị tập trung vào công việc.

“Ủa, qua tầng của mình rồi kìa.” Cô gái đứng bên cạnh bỗng nói.

Tôi ngước lên nhìn cây kim chỉ cố tầng trên đầu.

Anh chàng đứng ngay đó bấm liên tục vào bảng số tầng, nhưng không có nút nào sáng đèn hết, ngoại trừ tầng trên cùng. “Nút hư hết rồi.”

Tôi bắt đầu hồi hộp.

“Bấm gọi ra ngoài đi.” Có ai đó nói.

Cứ mỗi tầng đi qua là tôi càng thêm hồi hộp. Cuối cùng thang máy cũng dừng lại, rồi mở cửa ra.

Gideon đứng ngay cửa thang, gương mặt đẹp trai không một chút cảm xúc, đôi mắt xanh lạnh như tiền... Nhìn thấy anh tôi hơi choáng váng.

Không ai nói lời nào. Tôi đứng bất động, thầm mong cửa thang mau mau đóng lại. Nhưng Gideon đã nắm tay tôi kéo ra, mặc cho tôi tức giận vùng vẫy. Cửa thang đóng, anh mới chịu buông ra.

“Hôm nay em cư xử rất kỳ cục.” Anh làu bàu.

“Em hả? Chứ còn anh thì sao.”

Tôi bước tới thang máy bấm nút gọi, nhưng đèn không sáng.

“Anh đang nói chuyện với em mà Eva.”

Tôi liếc vào trong sảnh Cross Industries, mừng thầm khi thấy cô nàng tiếp tân tóc đỏ không có ở đó.

“Vậy hả?” tôi quay lại, tự giận mình vì vẫn thấy anh hấp dẫn ngay cả trong lúc này. “Vậy mà em vẫn chả tiếp thu thêm được thông tin nào hết, ví dụ như chuyện anh đi ăn tối với Corinne chẳng hạn.”

“Em không nên rình rập anh như vậy?” Gideon nạt. “Em chỉ toàn tự mua lấy chuyện bực mình thôi.”

“Vậy ra là chuyện anh làm không có gì sai, chỉ có chuyện em phát hiện ra mới sai thôi hả?” tôi gần phát khóc.

Anh khoang tay trước ngực. “Em phải tin anh, Eva à.”

“Anh làm vậy thì sao em tin được. Tại sao anh không nói em biết là anh đi ăn với Corinne?”

”Tại anh biết em sẽ không thích.”

“Nhưng anh vẫn làm đó thôi.” Sau khi đã nói chuyện với nhau suốt hai ngày cuối tuần, sau khi anh nói là anh hiểu cảm giác của em... Anh làm em thấy bị tổn thương trầm trọng.

“Còn em vẫn đi ăn với Brett Kilne dù biết là anh không thích.”

“Em đã nói sao anh không nhớ? Chính anh đang làm gương xấu cho em trong chuyện xử lý quan hệ với người yêu cũ.”

Tôi bước thụt lùi. Người đang đứng trước mặt không phải là Gideon mà tôi yêu. Cứ như là anh đã biến mất, thay vào đó là một người xa lạ hiện diện trong thân xác anh lúc này.

“Anh đang làm cho em ghét anh đó.” Tôi nói nhỏ. “Anh thôi đi.”

Có một nét gì đó thoáng qua trên mặt anh, nhưng tôi chưa kịp thấy rõ. Tôi cứ để anh đứng đó, khoanh tay, răng nghiến chặt cương quyết.

Tôi thấy tim mình đang rỉ máu. Mắt cụp xuống, tôi nói khẽ. “Em không muốn ở gần anh lúc này. Để em đi đi.”

Gideon đi qua thang máy bên cạnh bấm nút gọi. Vẫn quay lưng lại với tôi, anh nói. “Buổi sáng em cứ ở nhà Angus tới đón đi làm. Anh muốn em ăn trưa ở công ty, tốt nhất là em không nên đi ra ngoài nhiều trong lúc này.”

“Tại sao?”

“Anh đang có rất nhiều thứ phải lo...”

“Ví dụ như đứa Corinne đi ăn tối hả?”

“... nên không thể lo cho em nhiều được. Anh nghĩ anh yêu cầu như vậy không có gì là quá đáng.”

Có gì đó không ổn.

“Gideon, có chuyện gì sao anh không nói với em?” tôi với tay chạm lên vai anh, nhưng anh giật ra như đỉa phải vôi. Cử chỉ đó làm tôi đau lòng hơn bất cứ thứ gì khác. “Nói em nghe đi, có vấn đề gì...”

“Vấn đề là lúc nào anh cũng không biết em đang ở đâu hết!” anh quay lại nạt tôi vừa lúc cửa thang máy mở ra. “Bạn thân của em đang nằm viện, bố em thì sắp qua chơi, anh chỉ cần em tập trung vô hai chuyện đó thôi.”

Tôi bước vô thang máy, mắt nóng ran. Trừ lúc lôi tôi ra khỏi thang máy, nãy giờ Gideon không hề đụng vô tôi. Anh không vuốt má, cũng không hôn tôi. Anh cũng nhắc gì tới tối nay, mà chỉ nói sáng mai Angus sẽ chở tôi đi làm.

Lòng dạ tôi rối bời, đã có chuyện gì, tại sao Gideon có vẻ xa cách và cáu giận như vậy, sao anh không thắc mắc chuyện tôi đi ăn với Brett.

Tại sao anh có vẻ không quan tâm gì tới tôi hết?

Cửa thang bắt đầu đóng. Tin anh đi, Eva.

Mấy lời đó có phải do anh nói ngay trước khi biến mất, hay là tôi tự tưởng tượng ra?

Ngay khi tôi bước vô phòng, Cary đã biết tâm trạng tôi không tốt. Sau buổi tập Krav Maga vất vả với Parker, tôi chạy vội về nhà, tắm rửa rồi ăn mì gói qua loa. Sau một ngày không ăn uống gì thì khẩu phần đó khiến cơ thể tôi bị sốc và càng thêm kiệt sức.

“Nhìn em thảm quá.” Cary bấm nút tắt âm thanh tivi.

“Tự nhìn lại anh đi kìa.” Tôi cáu kỉnh trả miếng.

“Anh bị gậy bóng chày nện. Còn em thì bị cái gì?”

Tôi kéo lại mềm gối đang bừa bãi trên ghế dài, rồi thuật lại cho Cary nghe nguyên ngày hôm đó.

“Từ lúc đó tới giờ em chả nghe tăm hơi gì của Gideon hết. Ngay cả Brett còn quay lại văn phòng gửi cho em một phong bì có số điện thoại của anh ấy.”

Trong phong bì còn có tờ tiền mà tôi để lại ở nhà hàng.

“Em có định gọi cho Brett không?”

“Em không có tâm trí nào nghĩ tới Brett hết.” Tôi nằm lăn ra ghế, đưa tay vuốt tóc. “Em chỉ muốn biết Gideon đang bị cái quái gì thôi. Trong vòng ba mươi sáu tiếng vừa qua anh ấy giống như biến thành người khác vậy.”

“Có thể là vì lí do đó.”

Tôi nhổm dậy nhìn theo hướng anh chỉ. Trên bàn cạnh giường Cary có một tờ tạp chí của giới đồng tính.

“Hôm nay Trey đem tới đó.” Anh nói

Trên trang bìa có một góc nhỏ đăng hình Cary, giật tít về vụ tấn công kèm lời bình luận rằng đây có thể là một hành động kỳ thị. Bài báo còn nhắc tới chuyện anh đang sống chung nhà với tôi, lôi cả mối quan hệ của tôi và Gideon vào nhằm mục đích câu khách.

“Trên mạng cũng có đăng đó.” Anh nói nhỏ. “Anh nghĩ mấy người ở công ty quảng cáo đã lộ tin ra ngoài, nên đám phóng viên lợi dụng để tạo xì căng đan thôi. Thật tình thì anh không nghĩ Cross bận tâm mấy chuyện này...”

“Về chuyện giới tính của anh đó hả? Không đâu, Gideon không phải loại người đó.”

“Nhưng bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Cross thì khác. Có thể đó là lý do anh ấy luôn theo sát em. Không chừng anh ta sợ có người sẽ theo dõi em để lần ra anh, nên không muốn em đi lung tung ngoài đường.”

“Vậy tại sao không nói thẳng với em?” tôi bỏ tờ báo xuống. “Sao anh ấy phải đáng ghét như vậy? Lúc đi chơi tụi em vui vẻ lắm. Suốt hai ngày cuối tuần Gideon rất tuyệt vời. Em cứ tưởng tụi em sắp vượt qua hết mọi khó khăn. Em còn luôn nghĩ anh ấy không phải giống như hồi em mới gặp, nhưng hóa ra bây giờ còn tệ hơn vậy nữa. “Giống như có... em không biết nữa, giống như tụi em đang cãi nhau dữ lắm. Em không hiểu gì hết.”

“Anh không trả lời em được, Eva ơi.” Cary khẽ siết tay tôi. “Chỉ có Cross mới có câu trả lời thôi.”

“Anh nói đúng.” Tôi lục túi xách lấy cái điện thoại. “Chút nữa em quay lại.”

Tôi ra ngoài, đi lại cái ban công ở một góc khuất rồi gọi cho Gideon. Chuông reng hoài mà anh không bắt máy, cuối cùng hộp thư thoại bật lên. Tôi chuyển qua gọi số điện thoại nhà. Sau hồi chuoogn chứ ba, Gideon nhấc máy.

“Cross đây.” Anh nói cộc lốc.

“Chào anh.”

Im lặng một hồi. “Chờ anh chút.”

Tôi nghe tiếng mở cửa, rồi âm thanh trên điện thoại hơi khác đi một chút. Anh đang đi ra chỗ khác để nói chuyện tiếp.

“Mọi chuyện ổn chứ?” anh hỏi

“Không.” Tôi dụi mắt. “Em nhớ anh.”

Anh thở dài. “Anh... không nói chuyện được bây giờ, Eva à.”

“Tại sao? Em không hiểu sao anh lại lạnh nhạt với em như vậy? Em làm gì sai hả?” tôi nghe tiếng xì xào, thì ra anh bịt ống nghe lại để nói chuyện với ai đó ở đầu dây bên kia. Cảm giác bị phản bội làm tim thắt lại, tôi gần như nghẹt thở. “Gideon. Có ai ở bên anh vậy?”

“Anh phải cúp máy.”

“Nói em nghe ai đang ở đó.”

“Angus sẽ tới đón em ở bệnh viện bảy giờ sáng mai. Đi ngủ đi cưng.”

Anh cúp máy.

Tôi nhìn chằm chằm xuống cái điện thoại trên tay mong tìm ra câu trả lời.

Tôi lê bước về phòng, lòng nặng trĩu đau khổ.

Cary nhìn tôi, thở dài. “Em làm gì mà nhìn như nhà có tang vậy.”

Không nhịn được nữa, tôi bật khóc nức nở.