CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 1 - Chương 3



“Mẹ em và dượng Stanton chắc chắn sẽ không cho em thường xuyên đi đến nơi như thế này vào ban đêm đâu.” Cary nói, cuốn chặt chiếc áo khoác rất hợp thời trang quanh mình dù thời tiết không hề lạnh.

Căn nhà cũ mà Parker Smith dùng làm phòng tập là ngôi nhà tường gạch trong khu công nghiệp cũ đang lây lất tồn tại ở Brooklyn. Phòng tập rất rộng, những cánh cửa cuốn bằng kim loại to khiến bên ngoài nhìn vào không thấy được gì. Cary và tôi ngồi trên mấy chiếc thùng nhôm nhìn sáu người đang tập trên thảm.

“Úi.” Tôi nhăn mặt thông cảm khi thấy một người bị đá trúng háng. Cho dù có tấm bảo hộ thì cú đó hẳn cũng rất đau. “Làm sao dượng Stanton biết được chứ, Cary?”

“Có khi vì em phải nhập viện thì sao?” Anh liếc tôi. “Thật đấy. Krav Maga bạo lực lắm. Nó chính là đấu vật tự do. Mà cho dù em không bị lộ vì các vết bầm tím thì cha dượng em sớm muộn gì cũng phát hiện ra. Ông ấy luôn có cách.”

“Đó là do mẹ em kể với ông ta hết mọi chuyện. Nhưng lần này em không nói với mẹ nữa.”

“Sao vậy?”

“Bà không hiểu đâu. Bà sẽ nghĩ là em muốn tự vệ sau những chuyện đã xảy ra. Bà sẽ thấy tội lỗi và sẽ lại buồn. Mẹ em sẽ không tin là em tập môn này đơn giản vì thích và để bớt căng thẳng.”

Tôi tựa cằm lên tay nhìn Parker tập với một người phụ nữ. Anh ta quả là người hướng dẫn không tồi. Anh kiên nhẫn, chu đáo và giải thích mọi thứ một cách rất dễ hiểu. Khu vực xung quanh đây khá phức tạp, nhưng có vẻ như nó phù hợp với bộ môn này. Một nhà kho cũ rộng lớn là một địa điểm vô cùng thực tế.

“Anh chàng Parker đó thật quyến rũ.” Cary lẩm bẩm.

“Anh ta có đeo nhẫn cưới mà.”

“Anh thấy rồi. Miếng mồi ngon bao giờ cũng bị giành mất trước.”

Sau buổi tập Parker đến tiếp chuyện với chúng tôi. Đôi mắt đen long lanh rạng rỡ, nụ cười sáng bừng. “Cô thấy sao, Eva.”

“Tôi phải đăng ký ở đâu?”

Nụ cười gợi cảm của anh khiến Cary bấu chặt lấy tay tôi.

“Mời theo tôi.”

**

Ngày thứ Sáu khởi đầu tốt đẹp. Mark hướng dẫn tôi về quy trình thu thập tài liệu để chuẩn bị cho hồ sơ thầu, và anh kể đôi chút về Cross Industries và Gideon Cross, không quên nhấn nhá rằng anh và Cross cùng tuổi với nhau.

“Lúc nào tôi cũng phải tự nhắc mình như vậy,” Mark nói. “Khi đối diện với anh ta sẽ khó mà nhớ được là anh ta vẫn còn rất trẻ.”

“Đúng vậy,” tôi tán thành, lòng thầm thất vọng khi nghĩ rằng mình sẽ không được gặp Cross trong hai ngày rồi. Dù luôn tự nhủ chuyện đó chẳng có nghĩa lý gì, thực tế tôi lại rất hoang mang. Tôi nhận ra mình thực sự mong được gặp anh trong khi biết thừa là khả năng đó không xảy ra. Những lúc tôi gặp anh thời gian lúc nào cũng qua rất nhanh trong vội vã gấp rút. Thêm vào đó, chỉ nhìn thấy anh thôi đã rất vui rồi. Tôi không có việc gì hay ho giống như vậy để làm trong kỳ nghỉ cuối tuần cả.

Khi đang ngồi trong phòng Mark ghi chép thì điện thoại trên bàn tôi reo. Tôi đứng lên xin phép ra ngoài bắt máy. “Văn phòng của Mark Garrity…”

“Eva, cưng. Con khỏe không?”

Nghe giọng cha dượng, tôi thất vọng ngồi xuống ghế. Với tôi ông dượng lúc nào cũng khoác cái giọng điệu của một nhà quý tộc – có học thức, uy quyền và ngạo mạn. “Chào dượng. Có chuyện gì ạ? Mẹ con khỏe không?”

“Mọi chuyện đều ổn. Mẹ con vẫn tuyệt vời như mọi khi.”

Giọng ông dịu lại khi nhắc tới vợ, quả thực tôi thấy cảm kích vì điều đó. Thật ra tôi mang ơn ông vì rất nhiều thứ, nhưng đôi khi không dễ để thừa nhận như vậy vì nó làm tôi có cảm giác là một người con phản bội. Tôi biết cha ruột tôi luôn rất ý thức về sự khác biệt lớn trong thu nhập của hai người.

“Tốt quá,” tôi đáp, thấy nhẹ người. “Con nghe cũng mừng. Dượng và mẹ có nhận được thiệp cảm ơn của con về cái áo đầm và bộ lễ phụ cho Cary không?”

“Có, con thật chu đáo, nhưng dượng và mẹ không cần con phải cảm ơn vì những thứ đó. Con chờ một chút nhé.” Rồi ông nói gì đó với ai đó ở đầu dây bên kia, có lẽ là thư ký của ông. “Eva cưng, dượng muốn ta cùng ăn trưa hôm nay, dượng sẽ cho Clancy đến đón con.”

“Hôm nay à? Con nghĩ đằng nào mình cũng gặp nhau vào tối mai mà. Để đến mai không được sao?”

“Không, phải là hôm nay.”

“Nhưng con chỉ có một tiếng đồng hồ nghỉ trưa thôi.”

Có ai đó vỗ lên vai khiến tôi quay lại và thấy Mark đang đứng bên cạnh. “Hôm nay nghỉ hai tiếng đi,” anh thì thầm. “Cô xứng đáng được như vậy.”

Tôi thở dài và nhép môi hai chữ cảm ơn. “Mười hai giờ được không?”

“Tuyệt. Dượng mong gặp con.”

Tôi không háo hức chuyện gặp riêng ông dượng nhưng vì nghĩa vụ, tôi rời văn phòng lúc mười hai giờ kém, đi ra cửa đã thấy xe đang đợi mình bên vệ đường. Clancy, tài xế kiêm vệ sĩ của dượng Stanton, mở cửa cho tôi khi tôi chào anh ta, rồi nhanh chóng ngồi sau tay lái đưa tôi vào trung tâm thành phố. Hai mươi phút sau đó tôi đã ngồi bên chiếc bàn họp trong văn phòng của Stanton, nhìn bữa trưa hấp dẫn dành cho hai người được bày sẵn.

Chẳng bao lâu sau khi tôi đến, Stanton bước vào, nhìn bảnh bao và nổi bật. Mái tóc bạch kim trắng xóa, gương mặt nhiều nếp nhăn nhưng vẫn rất đẹp. Mắt ông có màu xanh nhẹ như màu jean đã mòn bạc, cái nhìn rất sắc sảo và thông minh. Ông rất gọn gàng và khỏe mạnh vì đã chịu khó sắp xếp thời gian trong lịch làm việc bận rộn của mình để tập luyện, ngay cả trước khi cưới được người vợ mà ông rất tự hào, là mẹ tôi.

Tôi đứng lên khi ông đến gần và cúi người hôn nhẹ lên má tôi. “Hôm nay con nhìn rất đáng yêu, Eva.”

“Cảm ơn dượng.” Tôi giống mẹ ở mái tóc vàng tự nhiên. Nhưng còn màu mắt xám là thừa hưởng từ cha tôi.

Ngồi xuống chiếc ghế ở đầu bàn, Stanton biết nền trời New York ở ngay phía sau lưng mình và tận dụng phông nền ấn tượng đó.

“Con ăn đi.” giọng ông pha chút mệnh lệnh, điều thường thấy ở những người đàn ông có quyền lực. Những người như Gideon Cross.

Lúc bằng tuổi Cross thì ông có giống vậy không nhỉ?

Tôi cầm nĩa lên và bắt đầu nếm món xa lát phô mai với gà, quả việt quất và quả óc chó. Thức ăn ngon, còn tôi lại rất đói. Tôi mừng thầm là Stanton không bắt đầu câu chuyện ngay để tôi có đủ thời gian thưởng thức bữa ăn, nhưng hóa ra sự trì hoãn ấy chẳng được bao lâu.

“Eva à, dượng muốn bàn với con về việc con theo tập Krav Maga.”

Tôi đớ người. “Sao ạ?”

Stanton nhấp một ngụm nước đá rồi tựa ra phía sau, xương hàm ông lập tức hình thành cái vẻ nghiêm nghị báo trước là điều ông sắp nói sẽ không dễ chịu gì. “Tối qua mẹ con như phát điên khi con đến phòng tập đó ở Brooklyn. Dượng phải mất một lúc để trấn tĩnh và thuyết phục bà ấy là dượng có thể thu xếp cho con theo đuổi sở thích đó của con trong một môi trường an toàn hơn. Mẹ con không muốn…”

“Khoan đã.” Tôi đặt nĩa xuống, hết hứng ăn. “Làm sao mẹ biết con đi đâu?”

“Cô ấy theo dõi tín hiệu trên điện thoại di động của con.

“Không thể nào,” tôi thở mạnh, ngồi tựa hẳn vào ghế. Vẻ tự nhiên trong câu trả lời của dượng, như thể đó là điều bình thường nhất trên đời, làm tôi thấy phát bệnh. Bao tử tôi nhộn nhạo như muốn tống thức ăn ra hơn là tiêu hóa chúng. “Đó chính là lý do mẹ khăng khăng muốn con dùng điện thoại của công ty dượng. Thì ra chẳng phải vì muốn con đỡ tốn tiền.”

“Đương nhiên tiết kiệm là một lý do. Nhưng chủ yếu là để mẹ con yên tâm.”

“Yên tâm hả? Yên tâm khi theo dõi đứa con gái đã trưởng thành của mình? Như vậy không bình thường chút nào. Dượng phải thấy vậy chứ. Mẹ vẫn còn gặp bác sĩ Petersen chứ?”

Ông có vẻ không vui. “Dĩ nhiên là còn.”

“Dượng không biết. Đó là việc riêng của Monica, dượng không xen vào.”

Tôi cũng nghĩ vậy. Ông nâng niu, ấp ủ, chiều chuộng bà. Ông làm hư bà. Ông để cho bà thoải mái nuôi dưỡng nỗi ám ảnh về sự an toàn của tôi. “Bà ấy phải quên chuyện cũ đi. Con đã quên được rồi.”

“Hồi đó con chưa biết gì, Eva. Mẹ con thấy có lỗi vì đã không bảo vệ được con. Chúng ta phải cho bà ấy quyền được như vậy.”

“Quyền ư? Bà ấy theo dõi con!” Đầu óc tôi quay cuồng. Sao mẹ tôi lại có thể xâm phạm cuộc sống riêng tư của tôi như vậy? Vì lý do gì? Bà đang tự làm mình phát điên và kéo cả tôi theo. “Việc này phải chấm dứt.”

“Dễ sắp xếp thôi. Dượng đã nói Clancy. Anh ta sẽ lái xe đưa đón con mỗi lần con cần vào Brooklyn. Mọi việc đã được lo liệu rồi. Như vậy sẽ thuận tiện hơn cho con.”

“Đừng có mà lèo lái mọi việc theo hướng vì lợi ích của con.” Mắt tôi cay xè, cổ họng nóng rát vì cố kiềm những giọt nước mắt phẫn uất. Tôi ghét cái cách ông nói về Brooklyn như thể đó là một đất nước khác ở thế giới thứ ba. “Tôi là người trưởng thành. Tôi tự quyết định cho mình. Điều đó có ghi trong luật đó!”

“Đừng có ăn nói với dượng như vậy, Eva. Dượng chỉ muốn chăm sóc cho mẹ con và con thôi.”

Tôi đẩy ghế đứng dậy. “Dượng chiều mẹ quá. Dượng để cho bà ấy phát cuồng, và làm tôi phát cuồng theo luôn.”

“Ngồi xuống. Con phải ăn tiếp đi. Monica lo là con ăn uống không đủ dinh dưỡng.”

“Cái gì mà bà ấy chả lo, dượng Richard. Đó chính là vấn đề.” Tôi buông khăn ăn xuống bàn. “Con phải quay về văn phòng.”

Tôi quay đi, sải bước dài về phía cửa để thoát ra càng nhanh càng tốt. Tôi lấy lại túi xách từ thư ký của dượng Stanton và vứt lại điện thoại trên bàn. Clancy, vốn nãy giờ chờ tôi ở khu vực lễ tân, bước theo, và tôi hiểu mình không nên đuổi anh ta đi. Clancy sẽ không nghe lệnh bất cứ ai ngoài Stanton.

Suốt dọc đường khi được Clancy đưa về, tôi ngồi hậm hực trên băng ghế. Thật ra dù tôi có làm mình làm mẩy cỡ nào đi chăng nữa, thì sau cùng tôi cũng không hơn gì ông dượng, tôi vẫn sẽ chịu thua. Tôi sẽ lại nhượng bộ và chiều theo ý mẹ tôi, bởi vì tôi không nỡ để bà phải đau khổ them nữa. Mẹ tôi vô cùng yếu đuối và dễ xúc động, mà bà lại thương tôi đến phát cuồng.

Khi về đến Crossfire tâm trạng tôi vẫn còn u ám. Khi Clancy lái xe đi, tôi đứng trên lề đường đông đúc cố nhìn xem có một cửa hàng nào để vào mua một thanh socola không, đồng thời tìm một nơi có bán điện thoại di động.

Kết cuộc là tôi đi một vòng quanh tòa nhà và mua hết cả mớ kẹo ở một cửa hàng Duane Reade bên góc đường rồi mới quay lại Crossfire. Tôi mới nghỉ trưa được gần một tiếng, nhưng chắc sẽ không dùng tới thời gian thừa mà Mark cho phép. Tôi muốn làm việc để tạm quên đi cái gia đình điên rồ của mình.

Khi vào một thang máy không có ai, tôi xé toạc một thanh kẹo rồi cắn ngấu nghiến. Tôi đang sắp sửa xài hết “quora” cho món socola mà tôi tự đặt ra cho mình trước khi lên đến tầng hai mươi thì thang máy dừng ở tầng bốn. Tôi thầm vui vì có thêm một chút thời gian để thưởng thức hương vị socola đắng và kẹo caramen.

Cánh cửa thang máy mở ra: là Gideon Cross đang trò chuyện cùng hai người đàn ông khác.

Như những lần trước, tôi hụt hơi khi nhìn thấy anh, khiến cơn bực dọc ban nãy đang sắp sửa tan hết lại được khơi mào. Sao anh lại có ảnh hưởng lên tôi như vậy? Khi nào thì tôi mới miễn nhiễm với anh đây?

Anh liếc vào trong, khi nhìn thấy tôi, môi anh chậm rãi cong lên thành một nụ cười khiến tim tôi ngừng đập.

Hay thật. Đúng là vận đen. Hôm nay tôi giống như đang thi vượt chướng ngại vật.

Cross ngưng cười chuyển sang nhíu mày: “Chúng ta sẽ bàn tiếp sau,” anh nói tiếp với hai người kia trong khi mắt vẫn nhìn tôi.

Rồi anh bước vào thang, nhưng giơ tay cản họ lại. Hai người này vô cùng ngạc nhiên, hết liếc nhìn tôi lại liếc nhìn Cross.

Tôi bước ra ngoài khi nghĩ là đi thang khác sẽ tốt hơn cho thần kinh của tôi vào lúc này.

“Đừng có vội như thế, Eva.” Cross nắm lấy khuỷu tay kéo tôi vô lại. Cửa thang đóng và thang máy lại vụt đi lên.

“Anh làm gì đó?” Tôi cáu kỉnh. Sau cuộc nói chuyện với Stanton, tôi không cần thêm một người đàn ông ra lệnh cho mình.

Cross vẫn nắm lấy cánh tay và dò xét gương mặt tôi với ánh nhìn xanh lơ sáng chói của mình. “Có gì đó không ổn. Là chuyện gì vậy?”

Luồng điện quen thuộc lại chạy giữa chúng tôi, lực hút thậm chí còn mạnh hơn, một phần do tâm trạng của tôi hiện giờ. “Là anh.”

“Tôi à?” Ngón tay anh trượt qua vai tôi. Buông tôi ra, anh lấy từ trong túi một chiếc chìa khóa cắm vào bảng điều khiển thang máy. Đèn trên bẳng số tắt hết ngoại trừ con số tầng trên cùng.

Lần này anh cũng lại mặc đồ màu đen, sơ mi kẻ sọc xám nhỏ. Thật khác khi nhìn anh từ phía sau. Anh có đôi vai rộng nhưng không quá đồ sộ, làm nổi bật phần eo và đôi chân dài. Những sợi tóc dài mượt phủ trên cổ áo khiến tôi muốn nắm lấy và kéo. Thật mạnh. Tôi muốn anh cũng hung hãn như mình. Tôi muốn đánh nhau.

“Tôi không có tâm trạng để dành cho ông, ông Cross.”

Anh nhìn cây kim kiểu cổ phía bên trên cửa thang máy lần lượt chỉ những tầng chúng tôi đang đi qua. “Tôi sẽ làm cho em có tâm trạng.”

“Tôi không hứng thú.”

Cross liếc nhìn tôi qua vai. Áo và cà vạt của anh có cùng màu xanh với đôi mắt. Màu sắc lúc nào cũng gây hiệu ứng vô cùng mạnh mẽ. “Đừng nói dối, Eva. Đừng bao giờ nói dối.”

“Tôi không nói dối. Cho dù tôi có bị anh cuốn hút thì đã sao? Tôi nghĩ hầu hết phụ nữ đều sẽ cảm thấy thế.” Tôi gói thanh kẹo đang ăn dở lại, bỏ vào cùng với những thanh khác rồi nhét cả bịch vào túi xách. Tôi không cần socola khi hít thở bầu không khí với Gideon Cross. “Nhưng tôi không muốn làm bất cứ điều gì với anh cả.”

Anh xoay người lại nhìn thẳng vào tôi, nụ cười ma mị lại nở ra trên cái miệng độc ác. Vẻ thoải mái và vô tư của anh càng làm tôi tức tối. “Cuốn hút là một từ quá nhạt nhẽo để diễn tả - anh đưa tay ra dấu khoảng cách giữa chúng tôi – cái này.”

“Nói tôi điên cũng được, nhưng tôi thật sự cần phải thích một ai đó trước khi cởi quần áo và hùng hục với họ.”

“Không phải điên,” anh nói, “Nhưng tôi không có thời gian để hẹn hò.”

“Đó là điểm khác biệt giữa chúng ta. Thật tốt khi đã nói được rõ ràng.”

Anh bước tới, tay đưa lên mặt tôi. Tôi cố không né đi vì không muốn anh được thỏa mãn khi thấy tôi sợ sệt. Anh rê ngón tay trên khóe môi tôi, rồi chạm vào môi mình. Anh mút ngón tay và rên lên. “Socola và em. Thật ngọt ngào.”

Tôi rùng mình, thấy nóng ran khi tưởng tượng cảnh mình nhấm nháp socola trên tấm thân gợi tình của anh.

Ánh mắt tối lại, anh hạ giọng thân thiết. “Lãng mạn không phải sở trường của tôi, Eva. Nhưng tôi biết cả ngàn cách để làm em sung sướng. Hãy để tôi thử xem.”

Thang máy chậm dần rồi dừng hẳn. Cửa mở khi anh rút chìa khóa ra.

Tôi lùi về góc thang rồi hất nhẹ cổ tay xua anh đi. “Tôi thật sự không có hứng thú.”

“Chúng ta sẽ bàn sau.” Cross nắm lấy khuỷu tay tôi, nhẹ nhàng nhưng cương quyết, lôi tôi ra khỏi thang máy.

Tôi bước theo vì thích cái cảm giác kích thích khi ở cạnh anh, và cũng bởi tò mò muốn biết anh sẽ nói gì sau khi chiếm mất năm phút của tôi.

Anh đi qua cửa an ninh, không hề chậm bước.

Cô gái tóc đỏ xinh đẹp ở quầy lễ tân vội vã đứng dậy, định nói gì đó trước khi anh lắc đầu.

Ngậm chặt miệng và mở to mắt, cô ta nhìn chúng tôi đi qua như bay.

May mắn là đường vào văn phòng của Cross rất ngắn. Anh chàng thư ký đứng lên khi thấy sếp đi tới nhưng không nói gì khi nhận ra anh đang đi cùng người khác.

“Tôi không nghe điện thoại, Scott,” Cross nói với anh ta, lôi tôi vào văn phòng của mình qua hai lớp cửa kính.

Dù đang bực tức tôi cũng không thể không ấn tượng với văn phòng rộng lớn của Cross.

Căn phòng nhìn ra thành phố qua hai mặt tiền có các ô cửa sổ cao chạy suốt từ sàn tới trần ở cả hai mặt, bức tường ngăn cách với phần còn lại của công ty cũng bằng kính. Bức vách bằng kính mờ đối diện với chiếc bàn giấy khổng lồ treo đầy các màn hình đang chiếu tin tức trên khắp thế giới. Có ba khu vực ghế ngồi, mỗi khu vực như thế đều rộng hơn toàn bộ văn phòng của Mark, có cả một quầy pha rượu có bày các bình cổ thon bằng thủy tinh gắn đá quý, đó là mảng màu sắc duy nhất trong toàn cảnh chỉ toàn đen, trắng và xám.

Cross bấm một cái nút trên bàn để đóng cửa, rồi bấm một cái nút khác và ngay lập tức các bức tường bằng kính mờ đi, khiến tất cả nhân viên bên ngoài đều không thể nhìn thấy chúng tôi. Các cửa kính nhìn ra ngoài đều không được dán một lớp phim phản chiếu màu ngọc bích phía bên ngoài nên chúng tôi hoàn toàn được riêng tư. Anh cởi áo khoác rat reo lên giá. Rồi anh quay sang tôi lúc này vẫn đang đứng ngay sau cửa ra vào. “Uống gì không, Eva.”

“Không, cảm ơn.” Quỷ thần ơi, trông anh chỉ mặc ghi lê thậm chí còn hấp dẫn hơn. Tôi nhìn rõ hơn hình dáng cân xứng của anh với đôi vai mạnh mẽ, các bắp thịt uốn lượn khi anh di chuyển.

Anh ra hiệu về phía bộ sô pha da màu đen. “Em ngồi xuống đi.”

“Tôi phải quay về văn phòng.”

“Tôi cũng có cuộc họp lúc hai giờ. Chúng ta làm rõ việc này sớm chừng nào thì đều có thể quay lại làm việc nhanh chừng ấy. Giờ thì ngồi xuống.”

“Anh nghĩ chúng ta cần phải làm rõ việc gì?”

Anh thở hắt ra rồi bế thốc tôi lên như chú rể bế cô dâu và mang tôi đến bên chiếc sô pha, đặt tôi xuống rồi ngồi xuống bên cạnh. “Làm rõ sự phản đối của em. Đã đến lúc bàn bạc xem phải cần làm những gì để đưa em lên giường.”

“Cần một phép lạ.” tôi lùi xa ra, nới rộng khoảng cách giữa chúng tôi. Khi kéo mạnh mép chiếc váy màu xanh ngọc bích cho gọn, tôi thầm ước hôm nay mình đã mặc quần chứ không phải váy. “Tôi thấy cách anh yêu cầu vô cùng thô lỗ và xúc phạm.”

Tôi bị kích thích vô cùng, nhưng đời nào thừa nhận.

Anh nheo mắt nhìn tôi. “Nghe có vẻ thô kệch nhưng đó là sự thật. Anh không thấy em giống loại phụ nữ thích nghe nịnh nọt khoác lác hơn là sự thật.”

“Tôi cũng không phải chỉ là một công cụ tình dục.”

Chân mày anh giãn ra, “Ừ, vậy thì thôi.”

“Tôi đi được chưa?” Tôi đứng dậy.

Anh nắm cổ tay kéo tôi ngồi xuống lại.

“Chưa. Chúng ta chỉ vừa bắt đầu câu chuyện, cả hai ta đều bị hấp dẫn mãnh liệt nhưng đều không muốn hẹn hò. Vậy thì chính xác là em muốn gì, Eva? Em có muốn bị quyến rũ không?”

Tôi vừa thích vừa ghét cuộc nói chuyện này. Và đương nhiên cũng thấy bị cuốn hút. Làm sao mà không được khi đối diện với một người hấp dẫn và nam tính cực kỳ lại đang vô cùng quyết tâm làm tình với tôi. Tuy vậy, tôi vẫn thấy bất bình. “Cái kiểu tính toán tình ái như một thương vụ không làm tôi hứng thú.”

“Đưa ra tiêu chuẩn ngay từ đầu sẽ tránh được những mong đợi không thỏa đáng và thất vọng về sau.”

“Anh nói đùa chắc.” Tôi quắc mắt. “Anh biết mình vừa nói gì không? Vậy thì sao lại gọi đó là làm tình? Sao không gọi hẳn là xuất tinh vào một cái lỗ đi?”

Anh ngửa cổ ra sau cười lớn làm tôi càng tức tối. Giọng cười khàn đục như nước nóng dội vào tôi. Sự hiện diện của anh lúc này gây nhói người như một vết đau có thật trên da thịt.

Còn việc anh đang cười thích thú biến anh trở lại người hơn trước mặt tôi, không còn là thần thánh nữa. Người thật bằng da băng thịt.

Tôi đứng bật dậy và né ra xa. “Tình dục không nhất thiết phải có hoa hồng và rượu vang, nhưng, vì Chúa, dù có là gì, nó cũng phải rất riêng tư, và dựa trên một mối quan hệ thân mật và tôn trọng lẫn nhau.”

Anh ngưng cười khi đứng dậy, mắt tối sầm. “Cuộc sống của anh không có những thứ nhập nhằng như vậy. Có lẽ em muốn anh thay đổi nguyên tắc đó. Anh thì không thấy có lý do gì để làm vậy.”

“Tôi chẳng muốn anh làm cái quái gì cả. Giờ thì để tôi về làm việc.” Tôi sải bước về phía cửa và giật nắm tay vặn, làu bàu chửi rủa khi cửa vẫn không mở. “Cho tôi ra, Cross.”

Tôi cảm thấy anh đến sau lưng mình, chống hai tay lên mặt kính hai bên vai tôi, nhốt tôi vào giữa. Tôi không thể chống cự khi anh ở quá gần.

Sức mạnh ý chí và ham muốn của anh đã trở thành một lực hút gần như hữu hình. Khi ở đủ gần, tôi bị bao vây bởi lực hút ấy, bị nó kéo vào với anh. Mọi thứ bên ngoài ngừng hiện hữu, còn ở bên trong cơ thể tôi đang bị lôi về phía anh. Đầu óc tôi quay cuồng khi nghĩ dù anh khiến tôi bực bội nhưng lại có một tác động quá lớn đối với tôi. Làm thế nào mà tôi lại bị kích thích bởi người đã nói những lời lẽ đáng ra phải làm tôi nguội lạnh.

“Quay lại đây, Eva.”

Tôi nhắm mắt mong chống lại cơn ham muốn khi nghe giọng nói như ra lệnh của anh.

Chúa ơi, mùi hương của anh. Anh tỏa ra nỗi thèm khát hừng hực khiến tôi cũng điên dại theo. Tôi càng mất tự chủ bởi cảm giác bực bội ban nãy với Stanton và với Cross.

Tôi muốn anh. Muốn kinh khủng. Nhưng tôi biết anh chỉ mang lại rắc rối. Thật tình, tự tôi đã có đủ rắc rối rồi. Tôi không cần ai giúp thêm nữa trên phương diện đó.

Tôi tì cái trán đang nóng ran lên vào thành kính mát lạnh. “Bỏ đi, Cross.”

“Ừ. Em phiền phức quá.” Môi anh lướt nhẹ sau vành tai tôi. Một tay anh kéo tôi về phía anh. Anh cũng bị kích thích như tôi, tôi cảm thấy cái va chạm vào lưng. “Quay lại tạm biệt anh đi.”

Thất vọng và hơi hối hận, tôi xoay người lại trong vòng tay anh, tựa vào kính để lưng mát dịu lại. Anh đang cong người bao phủ xuống tôi, mái tóc bồng bềnh phủ quanh gương mặt hoàn mỹ, trán tựa hẳn lên thành kính để áp sát tôi hơn. Tôi không còn không gian để thở nữa. Bàn tay ban nãy đặt trên thắt lưng tôi giờ đang nắn bóp hông khiến tôi phát điên lên.

Anh nhìn tôi, ánh mắt xoáy sâu da diết.

“Hôn anh đi.” Anh khàn giọng. “Anh chỉ cần vậy thôi.”

Tôi liếm đôi môi khô khốc, thở nhẹ. Anh rên lên, cúi đầu xuống dàn chặt môi mình lên môi tôi. Tôi thẫn thờ vì làn môi anh trông cứng rắn nhưng hóa ra lại quá mềm mại, và vì nụ hôn dịu dàng tiến vào. Tôi hé miệng để lưỡi anh vào miệng mình, đắm chìm trong nụ hôn dài ngọt lịm. Nụ hôn của anh thật mãnh liệt, khéo léo nhưng cũng vừa đủ hung hãn để khiến tôi bị kích thích.

Tôi thả túi xách xuống sàn, hai tay luồn vào tóc anh. Tay tôi nắm lấy những sợi tóc mềm mại đó cho gần thêm nữa. Anh khẽ rên rỉ, càng hôn sâu hơn như muốn uống lấy tôi trong cơn dục vọng. Tôi nghe nhịp tim anh áp chặt ngực mình, vậy là đây không phải là giấc mơ tôi tự thêu dệt nên.

Anh đẩy chúng tôi ra khỏi bức kính, nâng tôi lên từ phía sau. “Anh muốn em, Eva. Phiền phức cũng được, anh không thể cưỡng lại được.”

Toàn thân tôi dán chặt vào anh, cảm nhận rõ rệt từng tế bào của cái cơ thể nóng bỏng và săn chắc đó. Tôi hôn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi thấy làn da mình ướt át nhạy cảm, ngực mềm ra, trĩu nặng. Cặp chân run rẩy theo từng nhịp tim.

Tôi chưa kịp nhận ra thì đã thấy mình nằm trên ghế sô pha. Cross đang đè lên tôi, một chân đứng dưới sàn còn đầu gối kia tựa trên ghế. Tay trái anh đỡ thân mình trong khi tay phải kẹp chặt phía sau đầu gối tôi rồi lướt dần lên phía trên đùi như thể đang sờ vào một vật sở hữu của mình.

Anh thở mạnh khi chạm đến chiếc nịt tất. anh chuyển ánh nhìn từ mặt tôi xuống phía dưới, rồi kéo chiếc váy trên người tôi lên cao.

“Chúa ơi, Eva.” Một âm thanh sôi sục khẽ rung trên ngực anh, khiến tôi rùng mình. “Sếp em thật là may mắn vì hắn đồng tính.”

Hoàn toàn mê muội, tôi nhìn thân hình Cross hạ xuống trên người mình. Cơ bắp tôi căng lên vì ước muốn áp sát vào anh, thúc giục sự hòa hợp giữa chúng tôi, điều mà tôi hằng mong mỏi từ khi lần đầu nhìn thấy anh. Cúi đầu xuống, anh lại ngấu nghiến môi tôi với một sự mãnh liệt có phần thô bạo.

Đột nhiên anh giật mạnh người lại, đứng lên và suýt vấp ngã.

Tôi vẫn nằm đó thở hổn hển, ướt át và sẵn sàng. Rồi tôi nhận ra tại sao anh lại phản ứng như vậy.

Có ai đó sau lưng anh.