Couple 50

Chương 19



Chương II: Tay trống đẹp trai

Quả nhiên là “hàng cao cấp”!

Trên sân khấu, một chàng trai dong dỏng cao đang ôm cây đàn ghita trong suốt màu đỏ rực, mái tóc lộn xộn nhuộm đỏ dựng đứng lên, trên khuôn mặt anh tuấn và có vẻ ngang bướng là một nụ cười ngạo mạn!

Còn bên cạnh hắn là một người cao lớn đang cố cúi thấp đầu, khiến mọi người không thể nhận ra được sắc mặt của anh ta, chỉ để lộ ra cái cằm cương nghị, từ người anh ta toát lên cảm giác của một con người lạnh lùng, thần bí, và vũ khí của anh ta chính là một cây ghita bass.

Họ là ai?

Những chàng trai xuất sắc như vậy mà sao tôi không hề biết tới sự tồn tại của họ?

- Tùng tùng tùng…

Bỗng dưng, một hồi trống dồn dập vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Lúc này, hai anh chàng đẹp trai hơi né người qua… một dàn trống lấp lánh ánh bạc xuất hiện trước mắt mọi người.

Và người ngồi sau dàn trống…

Chính là An Vũ Phong!

Tôi cảm giác như cái cằm của mình đã rơi xuống đất, hóa ra tôi bị chính “địch thủ” của mình thu hút tới đây.

Ông trời ơi! Hãy cho một miếng đậu phụ tới đây đâm chết tôi đi!

- Tùng tùng tùng…

An Vũ Phong vẫn ung dung ngồi đó, mái tóc dài đen nhánh hơi buông xuống, khiến khuôn mặt đẹp trai của hắn thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ có chiếc khuyên tai bằng kim cương là thi thoáng vẫn sáng lên dưới ánh nắng mặt trời.

Hắn chầm chậm gõ mấy nhịp lên cái trống, dường như đang trêu đùa gì đó, nhưng dần dần, những tiếng gõ ngày càng dồn dập và cuối cùng, không ai còn nhìn thấy sự chuyển động ở tay hắn nữa.

Sau một hồi trống dồn dập, An Vũ Phong đột nhiên dừng lại, cầm dùi trống nhìn hai người bạn chơi ghita và chơi bass.

Lúc này, cả sân vận động bao trùm trong một sự yên lặng chết chóc.

Ngay sau đó, một bản nhạc mạnh mẽ vang lên khắp sân, rót vào tai mọi người đang có mặt tại đó!

Dần dần, trong đám đông bắt đầu có người hét tên An Vũ Phong.

Mọi người giơ cao hai tay, nhảy múa, gào thét…

- Trời ơi, tớ chỉ mới gặp cảnh tượng này trong show diễn của một ngôi sao nổi tiếng!

Một cô gái ngẩn ngơ nói.

- Đây là tay trống đẹp trai nhất mà tớ từng gặp…

Những người khác cũng hùa theo.

- Thiếu gia An, chúng tôi yêu anh! Chúng tôi yêu anh!

Đám đông bắt đầu phát ra những tiếng hét chói tai, sau đó từng tràng vỗ tay như pháo nổ vọng khắp sân trường.

Tôi ngẩn ngơ đứng ở đó, để mặc cho đám người xung quanh không ngừng xô đẩy vào người mình, nhưng tôi đã hoàn toàn bị An Vũ Phong trên sân khấu thu hút rồi, hai anh chàng đẹp trai lúc nãy thật vô phúc đã trở thành quá khứ!

Hắn hăng say tới quên cả bản thân, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần cho tiếng trống của mình, mỗi tiếng trống gõ xuống dường như đều có ma lực nào đó khiến người nghe không thể rời đi được.

Mái tóc đen nhánh cũng lắc lư theo mỗi điệu lắc mình của chủ nhân, tạo thành một đường vòng cung thật đẹp trong không trung! Hơn nữa lúc này, đôi mắt nghiêm túc của hắn giống như mặt nước hồ tĩnh lặng, khiến người ta không tự chủ được mà rơi vào đó, đôi môi hắn mím chặt hơi cong lên, càng trở nên gợi cảm.

Cho dù là con người hắn hay tiếng trống của hắn đều có sức cuốn hút vô cùng, đều thể hiện ra phong thái của một bậc đế vương.

Một khúc nhạc vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vỡ òa trong sân!

Bỗng dưng, ngón tay An Vũ Phong cong lại thành một vòng tròn, toàn trường nhất thời im phăng phắc.

Cái gã đáng sợ này đã dễ dàng khống chế trái tim của mọi người.

Tôi thừa nhận, tôi cũng đã bị tiếng trống của hắn làm cho rung động.

An Vũ Phong đứng lên, giơ cao dùi trống, ngạo mạn hất cao cằm, liếc mắt nhìn từng người đứng dưới sân khấu, đám nữ sinh đều đua nhau mở to mắt, ngừng thở chờ đợi.

Chết rồi, nếu bị hắn phát hiện rằng tôi cũng là một trong số các fan cuồng của hắn, thế thì còn mặt mũi nào gặp ai!

Người tôi cứng đơ, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Đúng vào lúc tôi đang do dự xem có nên quay người đi hay không thì bỗng dưng một cô gái bên cạnh tôi run rẩy hét lên và lướt qua người tôi.

Tôi ngẩn ngơ quay người lại, thấy cô ta đã vui mừng như điên đứng trước mặt An Vũ Phong, mặt đỏ bừng, lắp bắp:

- Xin hỏi… có phải chọn tôi không?

An Vũ Phong nở nụ cười khiến cô ta gần như ngất đi, bỗng dưng nghiêng đầu, đôi mắt như cười như không nhìn thẳng về phía tôi, ngay sau đó, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên và cuối cùng là nheo nheo đôi mắt đa tình.

Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng miệng lại nói:

- Đương nhiên, vừa rồi tôi thấy bạn lắng nghe tôi chơi nhạc rất say mê.

Trái tim tôi phút chốc như rơi ra ngoài, mặt rát bỏng như vừa bị ai đó cho một cái tát.

Tôi cắn môi, cúi thấp đầu…

Đáng chết, cái kiểu si mê vừa rồi của mình đã bị hắn nhìn thấy hết rồi! Hu hu, tôi không muốn sống nữa.

- Đúng là tôi rất thích.

Hai mắt cô gái đã biến thành bông hoa đào, hai tay ôm mặt xấu hổ.

An Vũ Phong thu ánh mắt của mình lại, khẽ vẫy tay, trên mặt không hề có chút biểu cảm nào, chỉ vào một tập đơn đăng ký đặt dưới đất:

- Vậy thì mời bạn tham gia vào câu lạc bộ của tôi.

- A a a… Chúng tôi cũng muốn.

Cả hội trường thoáng chốc mất đi sự trật tự vốn có, một đám nữ sinh lao lên sân khấu.

Tôi vội vã nhân cơ hội đó để bỏ đi, tôi không nên ở lại đó cho dù chỉ là một giây nào nữa! Nếu cứ như vậy, chỉ sợ hắn sẽ nghe thấy tiếng tim tôi đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Ánh mắt của gã đó thực sự có thể giết chết người.

Tôi tả tơi trở về với “trận địa” của mình, cảnh tượng nhiệt náo khi nãy đã không còn tồn tại nữa, một xấp giấy đăng ký dày cộp bị gió thổi bay xuống đất, Ma Thu Thu đang vội vã đi nhặt.

Tôi hít một hơi thật sâu, không biết là vì vẫn chưa lấy lại được tinh thần, hay vì thất vọng với sự “thất bại” của mình mà cảm thấy vô cùng mệt mỏi.