Copy Mối Tình Đầu

Chương 9: Mãi mãi rốt cục là bao lâu



Tiểu Thấtmới rời khỏi phòng thí nghiệm được khoảng mười ngày, nhưng trong thời gian đó,anh đã được hít thở một bầu không khí khác lạ, được đứng dưới ánh mặt trời ấmáp. Tuy đã dần làm quen với cuộc sống mới song anh vẫn chưa thể kìm được cảmgiác căng thẳng khi phải đối mặt với những người mặc áo blouse trắng.

Mấy lầnvừa nhìn thấy bác sĩ, Tiểu Thất đã muốn trốn khỏi nơi này một cách nhanh chóng,nhưng rồi anh lại ép mình phải thật bình tĩnh, tự nhủ rằng bây giờ, anh làĐường Trạch Tề, không phải là 074, không một ai ở đây biết anh đến từ đâu,chẳng ai biết anh chỉ là một quái vật không nên tồn tại trên thế gian này.

Anh làĐường Trạch Tề, Đường Trạch Tề, Đường Trạch Tề...

TiểuThất không ngừng tự nói với mình như thế, bất giác siết chặt bàn tay của Hàn Túhơn trước.

Nhậnthấy sự bất an của Tiểu Thất, Hàn Tú đành để mặc cho anh nắm tay mình, hoàntoàn không có ý định rút ra. Cô không rõ từ khi nào, có lẽ là từ lúc bước rakhỏi siêu thị, anh vẫn luôn nắm chặt tay cô như thế. Hai bàn tay đan vào nhaukhiến cô hoàn toàn cảm nhận được nỗi sợ hãi của anh.

Sợ hãilà một cảm giác hết sức bình thường. Nhưng...

Rõ rànglà hơn mười ngày trước, những vết thương trên người anh nghiêm trọng hơn bâygiờ rất nhiều, nhưng lúc đó, anh không hề có những biểu hiện này. Cứ nhìn thấybác sĩ, à không, không chỉ bác sĩ mà cả y tá, chỉ cần thoáng thấy người mặc áoblouse trắng là ánh mắt anh lai tràn đầy sự sợ hãi và phẫn uất. Anh sợ bác sĩđến thế sao? Ngay cả khi hai người còn bé, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy anhsợ hãi như vậy.

Hàn Túnghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Độtnhiên Tiểu Thất hét lên: “Đừng động vào tôi!” rồi đẩy tay bác sĩ ra, đứng bậtdậy khỏi ghế.

Vị bácsĩ ngoại khoa tầm tuổi trung niên ấy nhìn anh vô cùng lúng túng, sau đó quaysang nhìn Hàn Tú.

“Tôixin lỗi. Từ nhỏ, anh ấy đã sợ vào bệnh viện”. Hàn Tú nói rồi đứng dậy, thì thầmvới Tiểu Thất: “Anh đừng như vậy, vết thương đang chảy máu đấy! Để cho bác sĩkiểm tra đi! Nếu anh cảm thấy sợ hãi quá thì… tôi có thể cho anh mượn bờ vaimình trong giây lát, nếu vẫn không được, tôi sẽ cho anh cắn vào tay tôi.”

Hàn Túđưa cánh tay ra trước mặt anh.

Sợ hãi?Đã có lúc, anh chẳng cần tính mạng này nữa thì còn sợ cái gì chứ? Nhưng tại saocứ nhìn thấy bác sĩ là anh lại muốn chạy trốn? Đó là gì nếu không phải là sự sợhãi?

Anh mímchặt môi, hít một hơi thật sâu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, quay lưng lại vớibác sĩ.

“Đây làlần đầu tiên tôi gặp người lớn đến chừng này rồi mà còn sợ bệnh viện. Cậu thanhniên ạ, đừng tưởng rằng rơi chút máu trước mặt bạn gái mình thì anh hùng nhé!Bây giờ trẻ khoẻ thì chưa thấy sao, đến lúc già sẽ biết tay nhau ngay. Chiếc áonày của anh phải bỏ đi thôi, lát nữa bảo bạn gái mua cho anh chiếc áo mớinhé!”. Bác sĩ vừa cười vừa dùng dao rạch vai áo của Tiểu Thất.

Bác sĩnói một câu “bạn gái”, hai câu “bạn gái” khiến Hàn Tú vô cùng lúng túng, khuônmặt đỏ ửng lên, nhưng lần này, cô không có ý định đính chính nữa. Bây giờ,chẳng còn gì quan trọng bằng việc nhanh chóng cầm máu ở vết thương của TiểuThất cả.

Độtnhiên bác sĩ kêu lên một tiếng khiến Hàn Tú ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậyạ?”

Bác sĩlắc đầu rồi nói: “Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, bạn trai cô khoẻ mạnhthật đấy. Khi về, nhớ nấu canh giải nhiệt để hạ hoả cho cậu ấy nhé!”

Quaysang nhìn tấm lưng trần chằng chịt vết thương của Tiểu Thất, Hàn Tú hiểu ra ẩný trong lời nói của bác sĩ. Có lẽ ông ấy tưởng rằng Tiểu Thất là người xốc nổinên mới thương tích đầy mình như thế.

Cô lắcđầu, không kìm được mà lên tiếng biện hộ cho Tiểu Thất: “Bác sĩ hiểu lầm rồi,những vết thương trên người anh ấy thực ra là do lúc lau kính, anh ấy bất cẩnngã xuống bị cứa vào thôi.”

“Ồ, hoára là vậy hả? Thế thì tuyệt thật, hiện nay, ngay cả các ông chồng cũng không cómấy người tự nguyện làm việc nhà chứ đừng nói là bạn trai, cô đúng là có mắtnhìn người đấy!”. Vị bác sĩ vừa nói vừa cười tít mắt.

Hàn Túgiật giật khoé miệng, chỉ biết cười ngốc nghếch cho qua chuyện.

Bác sĩnói tiếp: “Nhìn vết thương cũng được gần một tháng rồi, còn trẻ quả là tốt, tốcđộ hồi phục chóng thật.”

TiểuThất cau mày, anh muốn vị bác sĩ này nói chuyện ít một chút và nhanh chóng xửlí vết thương cho anh. Anh vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Hàn Tú, dường nhưviệc đó có thể khiến anh an tâm hơn đôi chút, không ngừng lấy ngón tay cái màinhẹ vào những nốt chai trong lòng bàn tay cô. Nếu có thể làm mất đi những vếtchai này thì khi nắm tay sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Hàn Túđang tập trung quan sát bác sĩ xử lí vết thương cho Tiểu Thất nên không hề nhậnthấy bàn tay mình đang bị một ai đó “thất lễ”. Ánh mắt cô hoàn toàn bị thu hútbởi tấm lưng trần của anh.

Nhữngvết thương trên lưng Tiểu Thất đều đã liền miệng, màu nâu sậm của da khô đã mấtđi gần hết và được thay thế bằng những vết sẹo màu hồng nhạt. Hàn Tú vẫn nhớ làanh từng bị thương rất nặng ở phần eo, còn bị những mảnh vụn thuỷ tinh cắm sâuvào đó nữa, bây giờ, cô chỉ nhìn thấy một vết sẹo nhỏ nhạt màu ở vị trí ấy.Theo lí mà nói, các vết thương nghiêm trọng như vậy không thể lành nhanh đếnthế được. Trong khi đó, Tiểu Thất chỉ yêu cầu cô mua cho một ít thuốc rồi tựmình bôi thuốc, thay băng hàng ngày mà thôi. Sao anh có thể hồi phục trong vòngmười ngày ngắn ngủi? Nếu không phải hôm nay, bác sĩ cắt áo anh ra kiểm tra thìcô sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy những vết thương đó.

Ánh mắthiếu kì của cô lại bủa vây lấy khuôn mặt đang cúi xuống của anh.

Dườngnhư cảm nhận được ánh mắt của Hàn Tú, Tiểu Thất từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô,đôi mắt đen láy, trong veo tựa hồ thu ấy đang in rõ hình bóng của cô.

Bị anhphát hiện mình đang nhìn lén, mặt Hàn Tú nóng rực lên, cô nhanh chóng quay sangchỗ khác, chợt cảm thấy ngứa ngứa buồn buồn nơi lòng bàn tay, lúc này, cô mớinhận ra rằng anh đang mài mài ngón tay lên đó. Người Hàn Tú bỗng nhiên cứng đờ,dường như có một dòng điện chạy thẳng từ lòng bàn tay xuyên qua cánh tay rồitới từng dây thần kinh. Đôi má cô dần ửng hồng. Hàn Tú định rút tay ra nhưng bịTiểu Thất nắm chặt lấy không chịu buông.

Khôngngờ tên yêu nghiệt này dám chọc ghẹo cô ngay trước mặt bác sĩ!

Khoémiệng khẽ giật giật, Hàn Tú quay sang nhìn vị bác sĩ, may mà ông ấy vẫn đangchuyên tâm làm sạch vết thương cho Tiểu Thất, cô lại liếc anh, biểu hiện củaanh rất bình thường, không có gì khác lạ, thậm chí lúc này, anh còn chẳng thèmnhìn cô lấy một cái.

Đángghét!!!

Xử líxong vết thương, bác sĩ liền kê một đơn thuốc để Hàn Tú đi đóng tiền rồi dẫnTiểu Thất đến phòng truyền dịch.

TiểuThất từ chối không một chút do dự, lập tức kéo Hàn Tú ra khỏi phòng. Anh rấtghét việc bị các loại máy móc, dây rợ cắm vào người, càng ghét cảm giác dòngdịch lạnh lẽo truyền vào, hoà cùng dòng máu ấm nóng đang chảy trong cơ thể anh.

Tưởnganh lại giở thói trẻ con nhõng nhẽo, Hàn Tú liền nói: “Đã xử lí xong vết thươngrồi, nếu anh không truyền dịch thì chỗ đó sẽ bị mưng mủ, nhiễm trùng đấy. Nghiêmtrọng hơn, anh còn...”

TiểuThất cau mày, ngắt lời cô: “Tự tôi cũng có thể xử lí được, tôi đảm bảo là sẽkhông mưng mủ, càng không bị nhiễm trùng.”

“Khôngđược!”. Hàn Tú kiên quyết phản đối. Cô trợn mắt, nhìn thẳng vào anh và nói:“Nếu anh sợ bị truyền dịch, tiêm thuốc thì tại sao còn đỡ thay cho tôi? Anhhoàn toàn có thể tránh được mà, chẳng phải như vậy thì lúc này, người đi truyềndịch sẽ là tôi chứ không phải là anh sao?”

“Cứu côvới truyền dịch là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”. Tiểu Thất nhanh chóng đáplời.

“Đượcthôi, tôi không ép anh nữa. Nếu không muốn truyền dịch thì anh có thể đi khỏibệnh viện. Còn tôi, tôi sẽ ở lại đây một mình để tự trách bản thân”. Hàn Túkiên quyết.

Anh mímchặt môi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hàn Tú một lúc lâu, cuối cùng đành thởdài một tiếng rồi đi về phía phòng truyền dịch. Thấy thế, Hàn Tú liền mỉm cười,rảo bước theo Tiểu Thất.

Khi bịkim chọc vào người, trái tim anh đột nhiên đau nhói. Tiểu Thất nhắm chặt mắtlại, những kí ức đau đớn trước đây như những giọt dịch truyền lạnh giá, từnggiọt từng giọt giội vào tâm trí anh.

Khi HànTú chạm nhẹ vào tay anh, anh lập tức nắm tay cô vô cùng chặt.

Trôngthấy bộ dạng của Tiểu Thất lúc này, Hàn Tú khẽ thở dài. Thực sự cô chưa từnggặp một người đàn ông nào lại sợ truyền dịch như anh.

(2)

Mấytìếng đồng hồ dài lê thê cuối cùng cũng trôi qua, bịch nước truyền sắp cạn.Tiểu Thất rút kim truyền trên tay ra rồi ấn miếng bông vào chỗ đặt đầu kim mộtcách bài bản, chuyên nghiệp. Chẳng thèm để ý rằng mình đang cởi trần, anh vộikéo Hàn Tú ra ngoài.

Hàn Túnhận thấy Tiểu Thất có chút tức giận, nhìn anh bây giờ thật giống một đứa trẻ,vừa rút kim ra đã muốn nhanh nhanh chóng chóng bỏ đi. Mãi cho tới lúc bước rakhỏi cổng lớn của bệnh viện, Hàn Tú mới ý thức được rằng tay mình vẫn đang bịTiểu Thất nắm chặt lấy. Hình như là từ khi ra khỏi siêu thị bán đồ gia dụng,anh chưa hề buông tay cô một lúc nào. Quan hệ hai người họ đã trở nên thân mậtnhư vậy từ bao giờ thế?

Mặt HànTú nóng bừng lên. Lúc này, khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Thất đã có sắc hồngtươi như hoa đào. Cô nhẹ nhàng buông tay anh ra, cố ý bước lên phía trước vàibước.

Độtnhiên mất đi cảm giác ấm áp, mềm mại, Tiểu Thất thấy trống trải như thiếu mộtthứ gì đó. Phải chăng đây chính là điều mà Tả Tiểu Dũng đã nói với anh, là cảmgiác rung động khi con trai, con gái nắm tay nhau?

Hàn Túquay đầu lại, nói: “Đi mau lên! Nhìn bộ dạng anh không mặc áo thế này, khôngkhéo người ta lại buộc tội anh thích khoe hàng đấy!”. Ánh mắt của cô không dámdừng lại trên cơ thể anh.

Cô mímchặt môi rồi quay người, nhanh chóng tiến về phía bãi đỗ xe. Nhưng đi chưa đựợcvài bước, bàn tay cô đã bị ai đó nắm chặt một lần nữa. Hàn Tú đứng khựng lại.

Cô quaysang nhìn Tiểu Thất, thấy anh vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, chỉ thản nhiênnói: “Đi thôi!”

Hàn Túkhông biết tại sao trong lòng cô lại bùng lên một cảm giác đã từ lâu cô khôngcòn thấy nữa. Rõ ràng đó chỉ là một cái nắm tay, có thể xem là cái nắm tay hữuhảo giúp đỡ lẫn nhau, nhưng nó lại khiến trái tim cô rung động, xao xuyến.Dường như trong giây phút đó, thế giới nộ tâm của Hàn Tú bị một chú thỏ chạyloạn khắp nơi, khiến cô hoa mày chóng mặt, đồng thời lại cảm thấy thoải mái đếnlạ thường.

Cóngười nói, bàn tay và trái tim có liên quan mật thiết đến nhau, khi bàn tay haingười nắm lấy nhau thì cũng là lúc trái tim họ sát lại gần hơn.

Cô đặtbàn tay còn lại lên ngực trái, nơi trái tim đang đập thình thịch. Thật đáng sợ!Tại sao cô lại có thứ cảm giác này với anh cơ chứ?

Hàn Túđã qua cái tuổi động một chút là xấu hổ, đỏ mặt tía tai từ rất lâu rồi. Lầnnày, mới chỉ nắm tay nhau một chút mà cô đã thẹn thùng, Hàn Tú tự nhủ, có lẽđây chỉ là một hiện tượng sinh lí đơn thuần mà thôi, bởi vì cho dù cô có độnglòng với ai thì cũng không thể có cảm giác ấy với Đường Trạch Tề lần nữa. Nhấtđịnh là do cô quá mệt, lại bị bất ngờ, cộng thêm đã lâu rồi không tiếp xúc vớiđàn ông nên mới có chuyện trái tim loạn nhịp như vậy. Chác chắn là thế rồi!

Hàn Túmuốn rút tay ra, nhưng anh không chịu buông mà vẫn giữ chặt tay cô trong lòngbàn tay mình. Cô mím chặt môi, ngước mắt nhìn anh một cách bất lực.

Anhnhìn thằng vào mắt cô rồi hướng mặt về phía trước: “Cô đã nói là sẽ cho tôimượn đôi vai của mình một lát, nhưng lúc này, tôi đâu cần tựa vào vai cô”. Anhnắm chặt tay cô rồi giơ cao lên, bình thản nói: “Mượn tay cô dùng một lát, đếnlúc lên xe, tôi sẽ buông ra.”

Nóixong, anh lại nắm chặt tay cô, đi về phía trước.

Khóemiệng Hàn Tú khẽ giật giật, cô muốn nói gì đó song lại thôi, ngay đến bản thâncô cũng không hiểu nổi tại sao sau khi trải qua vụ đổ tường vừa rồi, cô bỗngkhông hề ghét việc Đường Trạch Tề nắm tay mình chút nào.

Nể mặtanh lúc nãy đã xả thân bảo vệ mình, cô đành để mặc cho anh nắm tay kéo đi vậy,dù gì cùng chẳng mất miếng thịt nào.

(3)

Khi haingười về đến nhà, trời đã tối mịt.

Vì vếtthương của Tiểu Thất khá nặng nên Hàn Tú đành nhận nhiệm vụ nấu bữa tối vừavinh quang lại vừa gian khổ. Đương nhiên là thành quả của chặng đường giantruân ấy chỉ vẻn vẹn có hai đĩa sơm rang trứng, bởi vì cô chỉ biết nấu mỗi mónnày.

May mắnlà Tiểu Thất vẫn còn nể mặt cô mà ăn hết sạch.

Tronglúc cô rửa bát, anh ngồi xem mục tin tức ba mươi phút yêu thích trong phòngkhách.

Rửa bátxong cô đi ra và ngồi trên sô pha cùng Tiểu Thất. Lúc này, trên màn hình ti vixuất hiện một đám đông ồn ào, náo nhiệt khiến Hàn Tú nhanh chóng bị thu hút vàođó.

“Cảnhsát thành phố đã triệt phá thành công một đường dây buôn bán người. Toà nhà lớnở sau lưng tôi mà các bạn đang nhìn thấy chính là sào huyệt của bọn chúng, nónằm bên trong viện điều dưỡng tư nhân ở phía Đông thành phố. Theo thông tinđược cung cấp từ phía cánh sát thì trước đó, họ từng nhận được tin tình báo củamột người giấu tên, sau hơn một năm điều tra, truy tìm, cuối cùng họ đã pháđược án, giải cứu rất nhiều người. Tình tiết vụ án rất nghiêm trọng, hiện nay,có khoảng hai mươi sáu nạn nhân đã được cứu thoát, năm nghi phạm bị bắt. Nhữngthông tin liên quan, chúng tôi sẽ cập nhật đến quý vị trong các bản tin tiếptheo. Đây là tin báo của nhóm phóng viên đài truyền hình thành phố.”

Hàn Túnhìn không rời mắt khỏi những hình ảnh trên ti vi, từng gian phòng trong toànhà đó được trang trí một cách tuyệt đẹp, như thể đó là phòng ở của tổng thống,phòng điều trị được trang bị đầy đủ các thiết bị hiện đại, còn có một bể bơi torộng khoảng vài trăm mét vuông... Cô trợn tròn mắt, nói trong kích động: “Điênquá đi mất! Nhìn chỗ này không khác gì cõi thiên đàng giữa chốn nhân gian, tệnhất cũng thuộc hàng khách sạn năm sao. Tôi không nghĩ là viện điều dưỡng lạicó thể xa xỉ, sang trọng đến vậy! Một nơi tuyệt vời thế này sao có thể là hangổ của bọn tội phạm nhỉ? Lũ tội phạm đó cũng thật ranh ma, ai mà ngờ được chúnglại bắt cóc người ta đến chỗ này chứ?”

Dôi mắtcủa Tiểu Thất không ngừng nhìn chăm chăm vào màn hình, anh lạnh lùng nói: “Cõithiên đàng giữa chốn nhân gian sao? Hừ, những chỗ đó chẳng khác nào địa ngụccả, bọn họ không phải là tội phạm mà là những tên đao phủ.”

“Nóivậy cũng phải, những tên này đúng là mất hết lương tâm, bị bắt là đáng đời. Nếukhông tử hình chúng thì cũng phải xử tù chung thân, để chúng cả đời không ngẩngmặt lên được”. Hàn Tú hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa thực sự trong câu nóicủa Tiểu Thất, những tưởng anh đang đề cập đến tội ác của mấy tên tội phạm này.

TiểuThất không nói tiếng nào, cầm chiếc điều khiển từ xa tắt ti vi đi, khuôn mặtsầm lại, ngồi ngây người trên ghế sô pha.

Nhìnthấy khuô mặt Tiểu Thất bỗng tái xanh, tưởng vết thương của anh lại bị rách ra,cô nhanh chóng bước đến xem xét.

“Tôikhông sao”. Anh nói.

“Tôithấy sắc mặt của anh không được tốt lắm.”

“Tôithực sự không sao mà.”

“À đúngrồi, hôm nay anh ngủ ở thư phòng nhé, tôi sẽ qua trải giường cho anh. Anh sanggiúp tôi một tay, chỉ cần mở hộ cửa là được rồi”. Nói xong, Hàn Tú liền đithẳng vào phòng ngủ của mình.

TiểuThất siết chặt tay, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, trước tiên phải quênhết mọi chuyện liên quan tới viện điều dưỡng đi.

Látsau, Hàn Tú trải một chiếc chăn bông lên mặt sàn của thư phòng, lại “cống hiến”cả một chiếc gối để làm gối ôm cho anh. Ga giường và vỏ chăn đều in hình hoahồng đỏ, xung quanh còn khâu viền đăng ten, chiếc gối thì in hoa tím vô cùnglãng mạn. Tất cả góp phần tô điểm cho thư phòng vốn ngăn nắp, sạch sẽ thêm đôichút mềm mại, lãng mạn.

Cóđiều, người sắp sửa nằm ngủ ở đây lại là Tiểu Thất, một nam tử hán đại trượngphu cao trên mét tám!

TiểuThất nhìn chằm chằm vào đống chăn, ga, gối sặc sỡ, điệu đà, hai hàng lông màynhíu lại, đôi môi mím chặt, nghi hoặc nhìn sang Hàn Tú.

Hàn Túvuốt vuốt tóc, lúng túng nói: “Cái này… là vì hôm nay, tôi chưa mua được giườngnên anh chịu khó nằm ngủ trên sàn vậy. Ở nhà tôi chỉ có ga giường và chăn mỏngdành cho con gái, nếu anh không thích thì sáng mai, tôi ẽ đi mua cái khác. Tốinay… anh dùng tạm vậy nhé! Ở đây cũng có điều hòa, sẽ không nóng như mấy hômtrước đâu. Còn nữa, trong phòng này cũng có máy tính và sách báo, anh tùy ý màdùng. À, nếu cần cái gì, anh cứ bảo tôi!”

“Ừm”.Tiểu Thất bình thản đáp.

Hàn Túcúi đầu, mím chặt môi, hình như trong lòng cô có điều gì đó mâu thuẫn, một hồilâu sau mới ngước mắt lên, nói: “Hôm nay, thực sự cảm ơn anh, nếu không có anh,e rằng bây giờ, tôi đã nằm tại bệnh viện rồi. Nhưng tôi sẽ không vì việc anh đãcứu tôi mà thay đổi cách đối xử với anh đâu. Ở đây, anh là khách trọ của tôi, ởcông ty, anh là nhân viên của tôi”. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờkhiến cô không khỏi bất an trong lòng, nhấn mạnh một chút thế này đã giúp côcảm thấy thoải mái hơn đôi chút

“Côkhông cần cảm ơn tôi, nếu không có cô, chắc tôi đã chết rồi. Mà nếu còn sốngthì tôi cũng chẳng biết sẽ phải đi đâu, về đâu...”. Giọng nói trầm trầm củaTiểu Thất bộc lộ rõ sự thê lương.

Lại mộtlần nữa, Hàn Tú nhìn thấy trên khuôn mặt anh nỗi bi ai và bất lực, như thể nếucô không nhiều chuyện đưa anh về nhà thì có lẽ anh đã thực sự mất mạng.

Tráitim cô bỗng đau nhói như bị ai đó bóp nghẹt.

Hàn Túmím môi rồi bảo: “Anh nói như vậy khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu. Anh cóbiết tại sao hôm đó, tôi lại đưa anh về nhà không? Phần lớn là vì nể tình côgiáo Đỗ - mẹ anh, nếu không nghĩ tới cô giáo Đỗ, có lẽ tôi đã để mặc anh nằmchết trong con ngõ đó rồi. Hơn nữa, tôi cũng không thu nhận một cách vô điềukiện. Tôi sẽ vắt kiệt sức lao động của anh không chút thương tình, bắt anh phảikiếm thật nhiều tiền cho tôi. Cho nên, anh tuyệt đối không nên nghĩ tôi là ânnhân của anh!”

“Khôngsao, cô thu nhận tôi vì lí do nào cũng được”. Tiểu Thất đáp.

Hàn Túcảm thấy hơi mơ hồ: “Tôi thực sự không hiểu, tại sao anh không cho tôi liên hệvới cô giáo Đỗ hoặc các bạn thân của anh? Làm như thế, không chừng tôi có thểbiết được anh đã gặp phải chuyện gì. Lẽ nào anh không muốn biết đã có chuyện gìxảy ra với mình sao?”

“Tôikhông muốn biết”. Anh biết rất rõ những gì đã xảy ra trước đó. Những người màcô nhắc đến cũng chẳng phải là người thân của anh. Trên thế giới rộng lớn này,có lẽ chỉ có một người là người nhà của anh, đó chính là giáo sư Trương. Anhnhất định sẽ tìm ra giáo sư.

“Anh…”.Hàn Tú nghẹn lời, cô không ngờ rằng anh sẽ trả lời như vậy, “Thế nhưng… anhcũng không thể ở lại nhà tôi cả đời được”. Nói cho cùng, bây giờ, giữa bọn họchẳng có bất cứ mối liên hệ nào hết, nếu có thì chỉ là quan hệ giữa bà chủ vànhân viên mà thôi.

“Cô yêntâm, tôi sẽ không ở lại đây cả đời đâu, đến lúc cần, tôi tự khắc sẽ đi. Cóđiều, tôi hi vọng là trong khoảng thời gian tôi ở lại đây, cô đừng đuổi tôi đi,cũng đừng liên lạc với người nhà cũng như những người bạn trước đây của tôi. Cômuốn kiếm tiền, được thôi, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền. Cô muốn tôi làm bất cứchuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, cô cứ nói, tôi sẽ làm hết”. Tiểu Thấtnghĩ, cho dù anh không muốn thì sớm muộn gì cũng phải ra đi. Những người của Cổtiên sinh sẽ không bao giờ buông tha cho kẻ chạy trốn, có lẽ bây giờ, họ vẫnchưa tìm ra anh, nhưng điều đó không có nghĩa là sau này vẫn thế. Anh không thểđể Cổ tiên sinh làm hại Hàn Tú được, có lẽ qua một thời gian nữa, khi đã nghengóng được tin tức về giáo sư Trương, anh sẽ rời khỏi đây.

Hàn Túcảm thấy rất kinh ngạc, giọng điệu của Tiểu Thất không giống như đang nói đùa,lại càng không phải muốn gây rối, ngược lại, cô có cảm giác anh đang coi chỗ ởcủa cô là một nơi trú ẩn. Hình như anh đang trốn tránh cái gì đó.

“TiểuThất...”. Đây là lần đầu tiên Hàn Tú gọi anh bằng cái tên này, tuy có chútkhông quen nhưng không hiểu sao lại thấy rất thân thiết. “Lẽ nào anh đã nhớ raviệc gì? Nếu có gì khó khăn, anh cứ nói với tôi!”. Tuy rằng trước đây, cô từngrất căm hận anh, nhưng theo tháng năm, sự căm hận ấy đã dần phai nhạt.

“Khôngcó khó khăn nào cả”. Tiểu Thất đáp. Khó khăn duy nhất của anh chính là tìm mộtchỗ ẩn thân. “Cô đồng ý với tôi chứ?”

Hàn Túmím chặt môi, im lặng một lúc rồi thở dài: “Tôi đồng ý, anh muốn ở đây đến baogiờ cũng được. Chỉ cần trước khi ra đi, anh nói với tôi một tiếng thôi.”

“Cảm ơncô.”

Hàn Túnhìn thật kĩ khuôn mặt anh với hi vọng có thể tìm ra biểu hiện nào đó chứngminh rằng anh đang giấu giếm điều gì. Anh của bây giờ và anh của mấy năm trướcnhư hai con người hoàn toàn khác nhau. Cô không nhận thấy cứ điểm tương đồngnào giữa họ, từ ngữ điệu, cách nói chuyện cho tới thói quen, tính cách. Nếukhông phải vì hình dáng của anh vẫn như xưa thì có lẽ Hàn Tú sẽ không khỏihoảng hốt mà tưởng rằng người đang đứng trước mặt cô hiện giờ là một ngườikhác, một con người hoàn toàn xa lạ.

Mấyngày hôm nay, trong đầu Hàn Tú thường xuất hiện một mối nghi hoặc. Lẽ nào mọichuyện lại xảy ra giống như những tình tiết trong bộ phim Đổimặtdo hai diễn viên Nicolas Cage và John Travolta đóng?Trước đây, Hàn Tú đã từng cười nhạo Đường Trạch Tề khi anh xem quá nhiều lần bộphim này, không ngờ bây giờ, chính cô lại có ý nghĩ ấy. Nhưng suy đoán vừa lóelên ngay lập tức khiến cô vô cùng kinh hãi và lo lắng.

Cuốicùng Hàn Tú cũng không nhịn được mà hỏi: “Anh có thực sự là Đường Trạch Tềkhông vậy? Liệu anh có giống như nhân vật trong phim Đổi mặt, phẫu thuật thànhkhuôn mặt của Đường Trạch Tề, còn thân phận thực sự của anh là một tên tội phạmvượt ngục nào đó?”

TiểuThất ngước đôi mắt đen láy lên nhìn cô, khuôn miệng hơi mấp máy. Một lúc sau,anh mới từ tốn đáp: “Có lẽ cô đã xem quá nhiều phim ảnh rồi. Tôi đang muốn thaymặt của mình đây.”

Mặt HànTú bỗng đỏ bừng lên, cô vuốt tóc một cách thiếu tự nhiên rồi nói: “Ngày mai,anh không cần tới công ty đâu, cứ ở nhà dưỡng thương cho khỏi. Anh nghỉ sớm đi,tôi ra ngoài đây.”

Khichuẩn bị bước ra ngoài, Hàn Tú nghe thấy tiếng Tiểu Thất nói với theo: “Hàn Tú,dù có đi đến đâu, sống được đến ngày nào thì trong suốt cuộc đời này, tôi vẫnluôn cảm ơn cô, không bao giờ quên cô.”

Hàn Túsững người, lúc quay đầu lại, ánh mắt cô lập tức đối diện với một đôi mắt trongsáng, bình lặng.

“Dù cóđi đến đâu, sống được đến ngày nào thì trong suốt cuộc đời này, tôi vẫn luôncảm ơn cô, không bao giờ quên cô”, như bị một vật thể lạ đập vào trái tim, câunói này khiến Hàn Tú hết sức kinh ngạc.

Ngay cảkhi hai người còn yêu nhau, Hàn Tú cũng chưa bao giờ thấy anh nhìn cô bằng ánhmắt phức tạp đó cũng như dùng giọng điệu pha chút bi thương để nói với cô rằngsẽ mãi mãi nhớ về cô. Hồi ấy, Đường Trạch Tề chỉ hay cười tươi rói và thủ thỉ:“Hàn Tú, anh rất yêu em”, để rồi chớp mắt một cái, anh đã nằm bên một cô gáikhác.

Phảichăng vì bây giờ, hai người chẳng còn là gì của nhau nữa nên anh mới nói rằngsẽ không bao giờ quên cô? Có đúng thế không? Nhớ hay quên một ai dó, tại saolại phải dùng cả một đời người chứ?

“Anhcòn rất nhiều chuyện phải làm trong cuộc đời, nếu chỉ ghi nhớ mãi mãi một ngườithì có lãng phí quá hay không? Cho nên... cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiênđi!”. Nói xong, Hàn Tú liền bước ra khỏi phòng.

TiểuThất nhìn cánh cửa đang dần khép lại, nở một nụ cười cay đắng. Hàn Tú không hềhiểu anh đang muốn nói gì, anh cũng không thể kể cho cô nghe sự thật vì nếu anhlàm vậy, chắc chắn cô sẽ gặp phải vô số phiền phức.

Bản tinlúc nãy nói cảnh sát đã bắt được năm nghi phạm, trong số đó, anh nhận ra haingười. Điều đó có nghĩa là những người bị bắt không hề đóng vai trò quan trọngtrong tổ chức. Ngay cả những nạn nhân được giải thoát trong viện điều dưỡng,trông bọn họ cũng rất xa lạ, chẳng giống những sản phẩm thí nghiệm như anh chútnào. Tiểu Thất vốn hi vọng, lũ tàn ác sẽ bị trừng trị, nhưng xem ra Cổ tiênsinh đã chuẩn bị mọi thứ một cách kĩ càng để đề phòng trường hợp bị cảnh sátphát hiện rồi. Từ nghi phạm cho tới nạn nhân, tất cả đều là giả...

Anh cảmthấy kiệt sức, từ từ nằm xuống chiếc chăn phủ tấm ga giường màu hồng đầy nữtính. Lấy cánh tay che mắt, khoảng đen trước mặt đã khiến tâm trạng Tiểu Thấtbình ổn đi đôi phần.

Từtrước đến nay, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới tương lai, cũng không biết tươnglai của mình sẽ thế nào, chỉ có thể sống một cách mòn mỏi, được ngày nào hayngày ấy thôi. Anh biết rằng sẽ đến một lúc, anh phải ra đi, bản thân anh rồi sẽhóa thành tro bụi, trở thành một bí mật bị chôn vùi vĩnh viễn.

Một mùihương kì lạ không ngừng thoang thoảng bên mũi anh. Tiểu Thất khẽ nhíu mày rồiquay người lại, tránh động vào vết thương. Lúc này, mùi hương đó lại càng nồnghơn, dường như nó tỏa ra từ chiếc gối.

Đây làhương thơm của Hàn Tú sao?

Tuy đầucô có hơi rối nhưng đó thực sự là một mái tóc rất đẹp. Mùi hương cuốn hút nàykhiến Tiểu Thất cảm thấy rất an tâm. Anh kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt lại,hít thở hương thơm dễ chịu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.