Copy Mối Tình Đầu

Chương 5: Cùng nằm trên một chiếc giường đơn giản chỉ để ngủ



Tiểu Thất tiếp thu rất nhanh, Hàn Tú chỉ cần hướng dẫnmột lần là anh đã ghi nhớ được mọi thứ. Cuối cùng, Hàn Tú cũng hiểu được ýnghĩa sâu sắc của câu nói: “Sư giả truyền đạo, thụ nghiệp, giải hoặc dã [1]”.

[1]Người làm thầy phải truyền đạo lí, dạy nghề nghiệp và giải thích những điềunghi hoặc của học trò.

Lần này, sau khi ăn cơm xong, cô đã có thể yên tâmgiao bát đũa cho anh rửa, lau miệng rồi bình thản đi sang phòng điều hoà đểnghỉ ngơi. Tắm xong, Hàn Tú vào giường nằm, tận hưởng không khí mát lạnh, cảmthấy vô cùng sảng khoái, dễ chịu.

Hàn Tú bỗng nhận thấy, việc người đàn ông mà cô đãtừng phỉ nhổ, mắng chửi cả trăm ngàn lần đó bị mất trí nhớ cũng có cái hay củanó. Trước đây, anh ta không hề bước qua cửa bếp lấy một lần, thế mà bây giờ,không những biết nấu thức ăn ngon lành, đẹp mắt theo cẩm nang mà ngay cả việcrửa bát phiền phức, nhàm chán, anh cũng đảm nhiệm luôn. Đây đúng là chuyện tốthết xảy! Nếu có thể khai thác và phát huy những giá trị khác của anh, biết đâucô sẽ nhận được nhiều tài lộc hơn. Vậy thì Hàn Tú sẽ miễn cưỡng thu nhận anhthêm một thời gian nữa. Dù anh có ăn không, uống không, ở không trong nhà côtrong một tháng trời thì sau đó, liệu cô có thể mặt dày mày dạn yêu cầu cô giáoĐỗ hoàn trả toàn bộ chi phí không? Hiển nhiên là không rồi! Thế nên, cô phảimau chóng nghĩ cách thu lại số tiền đó trong tháng này mới được.

Nên phân anh ta vào tổ nấu ăn hay vào tổ lau chùi dọndẹp nhỉ? Cô nhất định phải tính toán, cân nhắc thật kĩ lưỡng rồi mới đưa raquyết định. Tóm lại, Hàn Tú không thể để tên đàn ông đáng chết đó quỵt tất cảchi phí ăn ở trong một tháng được, nếu không thì thật có lỗi với bản thân.

Càng nghĩ tới việc sắp kiếm được nhiều tiền, Hàn Túcàng vui vẻ, cứ ôm cái chăn mùa hè mà cười sung sướng.

Khi làm xong tất cả mọi việc cũng là lúc Tiểu Thất mồhôi mồ kê nhễ nhại, anh liền lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm. Đã hơn một tuầnnay, anh không tắm táp tử tế rồi. Hai hôm trước, anh đã tháo băng, những vếtthương đều đã liền miệng, nhưng lúc đó, anh vẫn chỉ dám kì cọ nhẹ nhàng màthôi. Hầu hết vết thương không nặng lắm, chủ yếu là bị lúc anh nhảy ra khỏi bứctường thuỷ tinh và rơi xuống dưới, va chạm vào cành cây, bây giờ chúng đều đãbong vẩy, da non cũng mọc rồi.

Cảm giác dinh dính trên người khiến anh vô cùng khóchịu, nhất định hôm nay, anh phải tắm thật kĩ càng mới được.

Làn nước ấm chảy lên người đã giúp anh trút bỏ mọi bụibặm, mệt mỏi sau một ngày vất vả. Không khỏi cảm thấy xót khi nước chảy quanhững vết thương mới liền miệng nhưng được thư giãn như lúc này đã khiến anhthấy rất sảng khoái, dễ chịu.

Nhưng khi tắm xong, Tiểu Thất lại cảm thấy toàn thânnhư phát nhiệt. Mặc kệ đầu tóc ướt nước, anh nằm xuống chiếc sô pha bọc vải,người nóng rực như bị thiêu đốt. Anh khẽ thở dài, đứng dậy rồi đi ra ngoài bancông, hi vọng cơn gió đêm mùa hè sẽ thổi mát cơ thể. Thế nhưng gió trời khônglàm giảm chút nào sự nóng nức trong anh, từng đợt khí nóng cứ rực lên khôngngừng. Chỉ một lát sau, người anh lại lấm tấm mồ hôi.

Mới có hơn một tuần mà sao thời tiết lại thay đổinhanh chóng đến thế, anh sắp không chịu đựng nổi nữa rồi!

Quay vào phòng, đặt người lên ghế sô pha, Tiểu Thấtlại nhăn mặt, trong lòng thầm nghĩ: “Sao người ta có thể ngủ trên chiếc giườngvừa mềm, vừa nhỏ như vậy chứ? Lại còn nóng bức nữa!”.

Ánh mắt anh vô tình lướt qua phòng ngủ của Hàn Tú, cửaphòng đang mở he hé. Lúc bước từ buồng tắm qua đó, anh không hề để ý đến điềunày.

Tiểu Thất đã sống ở đây hơn một tuần rồi, ngoại trừnơi ngủ hàng đêm, ban công để tập thể dục vào mỗi sáng và căn phòng bếp mà tốinay anh đã kiên quyết phớt lờ đi tờ giấy “Cấm vào”, những nơi còn lại đều thuộcphạm vi cấm cả, thế nên anh chưa bao giờ có ý định nhìn qua chúng dù chỉ mộtlát.

Ánh đèn mờ ảo hắt ra từ phòng ngủ của Hàn Tú.

Khoé miệng anh hơi giật giật, cuối cùng, lòng hiếu kìđã chiến thắng, anh đi về phía đó. Vừa bước lại gần, anh cảm nhận được mộtluồng khí mát lạnh đang thổi ra ngoài qua khe cửa mở. Anh mím môi, nhẹ nhàngđẩy cửa, không khí mát lạnh tràn ra, lập tức phủ lên cơ thể đang bức bối khiếnanh cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Ánh mắt Tiểu Thất dừng lại trên chiếc giường to đặt ởgiữa phòng, lúc này anh mới biết, thì ra thế giới con người có loại phòng torộng hơn rất nhiều so với chiếc giường của anh ở phòng thí nghiệm. Anh lại nhìnchiếc điều hoà treo trên tường, đôi môi mím chặt hơn. Trước nay, anh cứ tưởngrằng trong căn phòng này chẳng có gì cả, hoá ra là không phải như vậy, cô gáiđang nằm trên giường kia đã một mình hưởng thụ hết.

Không khí nóng bức ngoài phòng khách khiến anh vô cùngkhó chịu, còn ở đây, anh lại được sống trong sự mát mẻ như trước kia. Tiểu Thấtquyết định rằng bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ ngủ ở phòng này, nằm trên ghế sô phakhông thoải mái chút nào. Anh đóng cửa phòng ngủ lại, phớt lờ đi người phụ nữcó dáng ngủ không hề nhã nhặn chút nào, đi về phía giường. Thấy đèn ngủ vẫnsáng, anh đưa tay tắt công tắc rồi nằm xuống giường.

Không được nằm trên chiếc giường dễ chịu thế này từhơn một tuần rồi nên chắc chắn đêm nay, anh sẽ có một giấc ngủ ngon. Mấy ngàyngủ trên ghế sô pha, vai và cánh tay đều phải khép lại nên máu ở toàn thânkhông tuần hoàn tốt, khiến anh luôn cảm thấy người tê dại, nhức mỏi. Anh cốgắng cử động thật nhẹ nhàng để không đánh thức Hàn Tú đang nằm kế bên, từ từkéo chăn đắp lên người, điều chỉnh tư thế nằm rồi nhắm mắt, chìm dần vào giấcngủ.

(2)

Đang mơ màng ngủ, Hàn Tú bỗng choàng tỉnh dậy. Mở mắtra, cô thấy căn phòng tối đen như mực. Cô chui ra khỏi chăn, nhìn đi nhìn lại,tại sao lại không có bố mẹ ở bên cô chứ?

Nắm chặt lấy chiếc chăn, Hàn Tú sợ hãi nhìn về phíacửa phòng ngủ. Lấy hết can đảm, Hàn Tú hét to: “Bố ơi, mẹ ơi, bố ơi, mẹ ơi…!”.Cô đã hét rất lâu mà chẳng hề nghe thấy tiếng ai trả lời nên lại càng hoảng sợhơn. Trườn người ra khỏi giường, cô mò mẫm xỏ dép lê rồi từ từ bước ra cửa. Độtnhiên, một con chó rất to từ đâu xông tới chặn ngang cửa, vừa nhìn cô chằm chằmvừa lè ra chiếc lưỡi đỏ, hàm răng trắng ởn, nhọn hoắt, trông vô cùng đáng sợ.

Quá đỗi sợ hãi, cô ngồi bệt xuống đất và khóc rốnglên…

“Á!”. Hàn Tú hét lớn rồi ngồi bật dậy, toàn thân ướtđẫm mồ hôi. Cô thấy tim mình đang đập thình thịch liên hồi.

Nhất định là do cô nằm ngủ sai tư thế, tay đè lênngực, mỗi lần như vậy, cô lại gặp ác mộng, hầu hết là mơ về hồi nhỏ, khi bố mẹquên khoá cửa và để cô ở nhà một mình, sau đó, có một con chó lớn xông vào, giơnanh nhe lợi với cô…

Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa nhỏ khiến cănphòng sáng lờ mờ.

Hàn Tú lau mồ hôi lấm tấm trên trán rồi buộc tóc lên.Nhìn về phía cuối giường, cô cảm thấy có điều gì đó là lạ. Hử? Cô vốn rất sợbóng tối nên luôn bật đèn ngủ suốt đêm, tại sao hôm nay, đèn lại tắt chứ?

Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lên cao, căn phòng cũngtheo đó mà sáng dần lên.

Ánh mắt Hàn Tú dừng lại khi thấy chiếc chăn ở bên cạnhđang cao vổng, ngẩn người vài giây rồi quay ngoắt sang, cô bắt gặp một đôi mắtđen láy đang chăm chú nhìn mình. Ngay lập tức, cô la thất thanh: “Á!”

Tiểu Thất đã tỉnh dậy ngay từ tiếng hét đầu tiên củacô. Giữa buổi bình minh tuyệt đẹp, âm thanh đầu tiên lọt vào tai anh không phảilà tiếng chim kêu thánh thót mà lại là tiếng hét khủng khiếp của một người phụnữ. Tạp âm này réo vút ngay bên cạnh khiến nhịp tim anh bất giác tăng nhanh.

“Sao anh lại có mặt trong phòng ngủ của tôi hả? Tạisao anh nằm trên giường của tôi? Đêm qua, anh có làm những việc không nên làmvới tôi hay không?”. Hàn Tú vừa hét vừa vơ lấy gối, đập không ngừng lên kẻ đangnằm trên giường.

Tiểu Thất không lường trước được biến cố này nên cảmặt và người đều bị Hàn Tú đập cho mấy phát khá đau. Khi chiếc gối sắp giánglên mặt mình lần thứ ba, anh vội đưa tay ra chặn rồi ngồi bật dậy.

Vũ khí đã bị nắm chặt nên Hàn Tú chuyển sang tấn côngTiểu Thất bằng tay. Anh khẽ kêu lên một tiếng, vết thương trên vai anh vừa bịHàn Tú đập mạnh, cảm giác đau nhói lan đến tận tim gan.

“Sao anh lại chạy vào phòng ngủ của tôi?”. Vừa hỏi,tay chân Hàn Tú vừa khua loạn xạ.

Hai người giằng co một lúc lâu, đến khi sự nhẫn nạicủa Tiểu Thất lên tới cực điểm, anh liền nắm lấy hai tay Hàn Tú rồi ấn cô xuốnggiường. Cô vừa định phản kháng thì ngay lập tức bị anh siết chặt tay, cô lạinhấc chân lên để đạp anh nhưng vô ích, anh đã nhanh hơn cô một bước, dùng chânđè lên hai chân của Hàn Tú, khiến cô không thể giãy giụa được nữa.

Tư thế của hai người lúc này vô cùng “hài hoà”, đúngtiêu chuẩn “nam trên nữ dưới”.

Vừa trải qua một cuộc tranh chấp kịch liệt nên TiểuThất liên tục thở dốc, hơi thở ấm nóng của anh phả lên khuôn mặt Hàn Tú. Giâyphút đó, cô hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng trái tim của cô và anh đang đậpmãnh liệt.

Xấu hổ vô cùng, Hàn Tú tức giận đến mức muốn ngay lậptức dùng đầu đập chết tên đàn ông đang ở phía trên mình, chỉ cần anh hạ thấp cơthể xuống chút nữa là có thể trực tiếp “tấn công” cô rồi.

“Đường Trạch Tề, tôi cứu anh, để anh sống trong nhàtôi là vì nghĩ đến chuyện chúng ta đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vì nể mặt mẹanh nữa. Anh làm thế này là có ý gì? Nửa đêm nửa hôm chui vào giường tôi, bâygiờ, anh còn định cưỡng hiếp tôi sao? Nếu anh cần đàn bà thì sao không nóithẳng ra, tôi sẽ gọi giúp anh. Những người muốn lên giường với anh nhiều tớimức có thể xếp thành hàng dài từ đây đên trung tâm thành phố đấy”. Đúng là côđã dẫn sói vào nhà mà! Hàn Tú cảm thấy vô cùng căm phẫn, nhìn anh chằm chằm.

Hai hàng lông mày của Tiểu Thất càng lúc càng nhíuchặt, đôi mắt trở nên sâu thẳm. Tới khi cô nói hết, biểu hiện trên khuôn mặtanh lại càng khó hiểu. Một hồi lâu sau, anh mới hỏi Hàn Tú với vẻ mặt không mấytự tin: “Cô tưởng tôi định cưỡng hiếp cô nên mới phản ứng kịch liệt như vậy à?”

“Lẽ nào lại không phải?”. Trên đời này lại có loại đànông nửa đêm lén lút trèo lên giường của phụ nữ chỉ để ngủ hay sao?

“Tôi không hề nhận thấy bất cứ tín hiệu mời gọi nào từcô, cũng chẳng có cảm giác biểu bì đại não hoạt động mạnh hơn, càng không cóbiểu hiện hoóc môn đang tăng, thế nên không thể có chuyện tôi bắt ép cô giaophối với tôi được. Có phải cô đã nghĩ quá nhiều rồi không?”. Anh nói rành mạchtừng câu từng chữ bằng giọng điệu rất thản nhiên.

“Giao phối?” Tên Đường Trạch Tề đó có hiểu rằng từ nàychỉ dùng cho súc vật hay không? Tại sao anh cứ mở miệng là lại khiến cô có cảmgiác mình đang bị treo cổ như thế chứ? Có điều, qua khẩu khí của anh, Hàn Tú cóthể nhận thấy anh không hề có chút “dã tâm” nào. Cô cảm thấy hơi khó hiểu nênhỏi dồn: “Chẳng phải bây giờ, anh đang đè lên người tôi hay sao? Rốt cuộc làanh có ý gì hả? Nếu anh không muốn làm chuyện đó thì đêm hôm khuya khoắt lénlút trèo lên giường tôi làm gì chứ?”

“Đi ngủ”. Câu trả lời của anh không thể đơn giản, ngắngọn hơn.

“Đi ngủ? Nếu nghe người đàn ông khác nói như vậy thìcó lẽ tôi còn tin, nhưng anh nói chỉ đi ngủ thì quỷ cũng không tin được. Anh maubỏ tay tôi ra! Nó sắp bị anh đè gãy rồi đây này!”. Hàn Tú nhăn nhó nói.

Nhìn khuôn mặt đau khổ và ánh mắt phẫn nộ của cô lúcnày, Tiểu Thất lập tức buông tay Hàn Tú ra rồi bật dậy khỏi giường, sau đó lạnhlùng nói: “Dạo này, nhiệt độ buổi tối ngoài phòng khách thường vào khoảng 33 –34 độ C, tôi vẫn nghĩ rằng ở đó không thể mát mẻ như trong phòng của tôi trướckia, nhưng tối qua, cửa phòng cô không đóng, khi bước lại gần, tôi mới biết cănphòng này có nhiệt độ khác hoàn toàn so với phòng khách. Còn nữa, tôi cứ tưởngrằng mọi người đều ngủ trên ghế sô pha, khi đi vào phòng cô, tôi mới biết làkhông phải như vậy, hoá ra cô cũng ngủ trên giường”. Anh ngừng lại trong giâylát, ánh mắt thể hiện rõ vẻ giễu cợt, khinh thường: “Cho nên tôi chỉ đơn giảnlà bước vào đây để ngủ thôi, cô đừng suy diễn lung tung nữa!”

Thân thể vừa bị khống chế của Hàn Tú cuối cùng cũngđược tự do. Nghe Tiểu Thất nói thế, cô nghẹn lời, nhất thời không thể phản kíchtrước lời chỉ trích này.

Anh không mấy khi mở miệng trong suốt hơn một tuầnnay, thế mà bây giờ lại nói một thôi một hồi về lí do của việc nửa đêm nửa hômanh lén lút leo lên giường cô ngủ. Thì ra phòng mát lạnh, đảm bảo chất lượnggiấc ngủ mới là nguyên nhân thực sự của hành động đó. Cô đã nghĩ quá xa rồi!

Anh trưng ra bộ mặt không chút biểu cảm, không mảy maybiến đổi khi tố cáo cô đang ngược đãi anh, thái độ lạnh lùng giống như đangthông báo: “Thời tiết hôm nay rất tốt, mọi người hãy cùng nhau chơi đùa thỏathích” vậy.

“Ai bảo lúc nào anh cũng nằm trên sô pha chứ? Tôi đãchuẩn bị chăn mỏng cho anh rồi còn gì! Sao anh không trải chăn ra sàn rồi nằmlên đó mà ngủ hả?”. Hàn Tú ngồi bật dậy, nhìn anh với đôi chút thương cảm. Saoanh lại ngốc nghếch đến thế, suốt ngày nằm trên chiếc sô pha bọc vải để làm gì?Đúng là vì cô muốn trả thù anh một chút nên mới không chuẩn bị quạt điện, nhưngrõ ràng vẫn có quạt tay mà! Với tiết trời oi bức như mấy ngày hôm nay, nếu phảingủ trên ghế sô pha thì đừng nói là hơn một tuần, chỉ cần một đêm thôi là lànda mẫn cảm của cô sẽ nổi đầy mẩn ngứa.

Hàn Tú ghét anh nhưng lại thấy anh tội nghiệp, khôngthể không cho anh ở nhà mình. Mâu thuẫn trong lòng cô vẫn luôn gay gắt như thế.Thực ra, cô còn có một ý nghĩ chẳng mấy nhân đạo, đó là hi vọng anh chịu khôngnổi hoàn cảnh nóng nực đó mà rời khỏi đây. Thế nhưng, trái với mong muốn củaHàn Tú, trong suốt thời gian đó, anh không hề có bất cứ ý kiến nào, thậm chíchẳng thèm phàn nàn gì hết. Cô cứ tưởng rằng anh biết thân biết phận nên mớicam chịu như thế, ai dè anh bị chấn thường đầu nghiêm trọng đến mức hỏng luôncả não, không biết trên thế giới này tồn tại giường và điều hoà, đã thế, cô còncho rằng anh định cưỡng hiếp mình nữa chứ! Thật là quá mất mặt!!!

Câu trả lời của Tiểu Thất khác xa so với suy nghĩ củacô: “Buổi tối hôm cô đưa tôi về đây, cô đã nằm trên sô pha này, cho nên tôi mớinghĩ đó là giường.”

“Cái gì? Nó không phải là giường đâu. Hôm đó, tôi ngủở đấy là vì anh bị sốt cao, với lại tuần trước, nhiệt độ ngoài trời không nóngnhư bây giờ”. Cô chỉ muốn cười phá lên, nhưng tự thấy làm như vậy là không ragì nên lại thôi.

“Giờ biết cũng chưa muộn”. Tiểu Thất quay mặt sang mộtbên để che giấu sự ngại ngùng.

Hàn Tú nhớ lại vẻ mặt ngạc nhiên, ngơ ngác của anh lúcbị cô đánh, hai má cô bỗng đỏ ửng lên. Cảm thấy hơi có lỗi, cô nhìn về phíaanh, lắp bắp nói: “Bây giờ, anh…. anh đang chỉ trích tôi ngược đãi anh sao?”

Tiểu Thất không trả lời, quay lại nhìn cô, ánh mắttràn đầy ẩn ý - “Lẽ nào không phải vậy?”.

Thấy thế, Hàn Tú lại càng cảm thấy có lỗi, cố nóicứng: “Đây… đây là nhà tôi, tôi đang nằm trên giường của mình, sử dụng điều hoàdo chính tôi bỏ tiền ra mua, tiền điện nước đều do tôi chi trả, cho nên nhữngthứ này tôi hưởng thụ là điều đương nhiên. Hiện giờ, anh chỉ tạm thời ăn ngủ ởđây thôi. Nếu anh không thích, không chịu đựng được thì có thể rời khỏi đây, dùgì, mấy vết thương trên người anh cũng đã lành cả rồi. Anh có rất nhiều bạn bèmà, anh có thể đi tìm bọn họ. Còn nếu anh không muốn gặp bạn bè thì nên tới chỗmấy người phụ nữ của anh trước kia, tôi có thể liên lạc miễn phí cho anh, miễnphí đưa anh đến đó luôn.”

Tiểu Thất nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hàn Tú, một lúcsau mới mở miệng, giọng nói rất trầm: “Cô không cần chọc tức tôi đâu, đừngtưởng vì thế mà tôi sẽ rời khỏi đây nhé! Khi nào tôi thấy cần phải đi, tự khắctôi sẽ đi. Bắt đầu từ tối nay, tôi sẽ ngủ trên chiếc giường này.”

Lại là một câu bức ép người quá đáng nữa, như thể anhđang cảnh cáo “Cô cứ liệu mà làm!” ấy. Tuy rằng câu nói này chưa bao giờ đượctrực tiếp phát ra từ miệng Tiểu Thất, nhưng ánh mắt anh thì không thể nào phớtlờ được.

Hàn Tú đang định nổi cơn tam bành, nhưng trước sự uynghiêm của anh, cô đành nhẫn nhịn cho qua. Cô nắm chặt hai tay, nghiến răng, hạgiọng nói: “Sở dĩ tôi có thể bỏ qua cho anh hết lần này đến lần khác là vì tôinghĩ rằng anh đang bị tổn thương não bộ, nhưng điều đó không có nghĩa là tôiđồng ý cho anh được ngủ cùng giường với tôi. Những chuyện mà anh không biết,tôi có thể nói cho anh. Những gì anh không hiểu, tôi sẽ giải thích. Nhưng anhkhông thể đòi hỏi vô lí thế được! Anh có hiểu thế nào là “Nam nữ khác biệt”không? Thế nào là “Nam nữ thụ thụ bất thân” không? Một nam một nữ nằm chungtrên một chiếc giường, nếu không phải là vợ chồng thì là tình nhân hay gian phudâm phụ, hoặc là khách làng chơi và gái bán hoa. Chúng ta đã chia tay nhau từlâu rồi, bây giờ, tôi và anh là hai người không có quan hệ gì. No relationship!Anh có hiểu không hả?”

Hàn Tú suýt chút nữa là lấy tay ôm ngực, không ngờrằng có lúc mình bị bức bách đến mức phải dùng tiếng Anh để giao tiếp.

Anh nhướng mày, thản nhiên đáp: “Cô không cần giảithích nhiều như thế với tôi đâu! Tôi chỉ muốn bảo đảm giấc ngủ đủ chất lượng,đủ chiều sâu thôi, thế nên tôi không làm gì cô cả. Tôi chưa đến giai đoạn gặpđộng vật giống cái là sẽ phát dục mà. Nếu không thấy yên tâm, cô có thể nằm ởghế sô pha.”

Ngất mất hôi! Chắc chắn đây là ví dụ minh hoạ sinhđộng cho câu nói “Cưu chiếm thước sào [2]”đấy!

[2]Con tu hú chiếm tổ của chim hỷ thước: câu này ám chỉ việc chiếm chỗ ở của ngườikhác một cách trắng trợn.

Giao tiếp với những người có vấn đề về não quả là khókhăn, Hàn Tú đành giơ hai tay hai chân đầu hàng: “Thôi được rồi, bắt đầu từ tốinay, anh vào thư phòng mà ngủ, tôi đảm bảo là anh sẽ có giường và điều hoà mátlạnh. Nhưng cũng từ hôm nay trở đi, anh phải nghe theo mọi mệnh lệnh của tôi,dù tôi sai bảo việc gì, anh cũng không được phép từ chối, cho tới khi anh kiếmđủ tiền trả cho chi phí ăn ở, sinh hoạt ở nhà tôi thì mới thôi. Đương nhiên làtôi sẽ không bắt anh phải phóng hoả, giết người, gian dâm, gái gú hoặc làmnhững chuyện bất nhân bất nghĩa đâu. Nếu anh đồng ý thì từ bây giờ, tôi sẽ coianh như thượng khách. Bằng không, chúng ta đường ai nấy đi.”

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cô rồi. Cùng lắm thìliều mình, đằng nào Hàn Tú cũng chỉ có một tính mạng mà thôi.

Tiểu Thất nhếch mày hỏi: “Mọi thứ trên đời này đềuphải mua bằng tiền sao? Mà tiền thì phải kiếm thông qua lao động đúng không?”

“Đúng thế, không có bữa ăn nào là miễn phí hết.”

“Được, đồng ý!”

Hàn Tú thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai phải bảo anh tớicông ty mới được, cô nhất định sẽ kiếm lại toàn bộ chi phí ăn ở, sinh hoạt màanh đã tiêu tốn.

Đúng vào lúc cô tưởng rằng mình có thể tiếp tục giấcngủ thì rất tự nhiên, Tiểu Thất lại ngồi vào giường rồi nằm xuống, động tác vôcùng nhẹ nhàng, nhanh gọn.

Cô hét ầm lên: “Này, anh đang làm gì thế hả? Sao anhkhông ra ngoài đi?”

“Vẫn còn một tiếng đồng hồ nữa, đúng sáu giờ sáng, tôisẽ dậy.” Nói xong, anh nằm quay lưng về phía Hàn Tú.

“Này!”. Hàn Tú muốn ói ra máu ngay lúc này!

Á! Cô nắm chặt tay, hét thầm trong lòng: “Hỡi Thượngđế, xin ngài ban cho con một bìa đậu phụ để con đập đầu vào đấy chết luôn choxong!!!”.

(3)

Sau khi bị Tiểu Thất trắng trợn chiếm giường, Hàn Túkhông dám ngủ bên cạnh anh, mà có dám cũng chẳng ngủ nổi, vậy là cô đành dậysớm, tắm rửa rồi ra phòng khách, ngồi ngây ra đó.

Bây giờ mới chỉ chớm hè, nhưng thời tiết năm nay rấtkì lạ, cuối tháng năm đầu tháng sáu mà đã nóng như thế này rồi. Lúc nào cô cũngcảm thấy vô cùng bức bối trong người. Hàn Tú mới ngồi trên ghế sô pha đượckhoảng nửa tiếng mà toàn thân đã muốn bốc hoả, nếu tối nào cũng ngủ ở đây thìkhông hiểu sẽ khó chịu đến mức nào nữa. Nghĩ thế, cô cảm thấy có chút tội lỗi.Phải chăng cô chính là một chủ nô ác độc, bóc lột người quá đáng? Hàn Tú nhìnchiếc ghế sô pha như đang bốc lửa nghi ngút, trong lòng bất giác cảm phục ĐườngTrạch Tề khi anh có thể nhẫn nhịn ngủ ở đây những hơn một tuần, đúng là tinhthần thép, không tầm thường chút nào.

Cô đứng dậy, đi về phía thư phòng. Khi đẩy cánh cửa đãrất lâu rồi không mở ra, cô giật mình hoảng hốt.

“Thư phòng” là tên gọi mĩ miều thôi, chứ nói thẳng ra,đó là phòng-để-đồ-không-dùng. Lúc mới mua căn hộ này, cô đã vô cùng thích thúkhi tự tay trang trí thư phòng, nhưng sau đó, cô cảm thấy mình nên sinh hoạt ởmột căn phòng “3 in 1”: phòng ngủ, phòng làm việc và phòng ăn hợp nhất. Cứ thế,thư phòng dần dần bị bỏ hoang, để rồi trong đó chất đầy theo năm tháng toànnhững thứ linh ta linh tinh mà cô lôi về, có thứ hữu dụng, có thứ không: nào làmáy chạy bộ, máy chơi game, nào là quần áo, giày dép…, tất cả đều được mua vềtrong giây phút hứng lên nhất thời của cô. Không nhìn thì sẽ bớt phiền lòng,Hàn Tú không muốn ngày ngày đều ca thán, hối hận khi đã ném tiền qua cửa sổ nênđã tống chúng vào gian phòng không mấy khi bước tới này. Nhưng bây giờ, thưphòng phải nhường cho Đường Trạch Tề ở, những thứ đồ đó, cô biết để ở đâu đây?

Hàn Tú đau khổ vò tóc mình, ngay lập tức hối hận. Saocô lại kích động đến mức hứa cho anh ở đây cơ chứ? Đã thế, cô còn phải muagiường và một loạt các thứ khác nữa. Đường Trạch Tề chỉ sống tạm ở nhà cô mộttháng thôi, vậy mà tại sao chưa gì Hàn Tú đã có cảm giác quãng thời gian đó dàilê thế đến thế?

Nhưng nếu không cho anh ở đây, cô sợ nửa đêm anh lạiphá cửa phòng ngủ xông vào, trèo lên giường của cô rồi… Và đó mới là việc nguyhiểm nhất!

Nghĩ vậy, Hàn Tú liền xắn tay áo, bắt đầu dọn dẹp cănphòng. Tất cả các chi phí phát sinh trong một tháng ăn nhờ ở đậu, cô nhất địnhsẽ bắt anh hoàn trả đầy đủ, không thiếu một đồng!

Tiểu Thất rất đúng giờ, đã nói sáu giờ sẽ dậy thìtuyệt đối không nằm cố thêm phút nào trên giường.

Dọn dẹp xong thư phòng, Hàn Tú đã mệt gần chết, nằmbẹp trên ghế sô pha, uể oải ra lệnh cho Tiểu Thất làm cơm rang trứng. Ngay lúcđĩa cơm vàng rộm được đặt xuống trước mặt, cô có cảm giác não mình xuất huyếtđến nơi rồi! Điều khiến tâm trạng cô mất đi thăng bằng chính là: đây là lần đầutiên anh rang cơm, chưa cần kiểm tra mùi vị, mới chỉ nhìn màu sắc của trứng vàcơm đã thấy đẹp mắt hơn món cô làm gấp nhiều lần!

Vậy mới nói, càng so sánh càng khiến cho người ta tứcphát điên mà!

Hàn Tú đã quyết định rằng từ này về sau, một ngày babữa cơm, công việc tốn cả sức lực lẫn trí lực này sẽ giao cho Đường Trạch Tềđảm nhiệm. Như vậy, cô sẽ tiết kiệm được tiền thuê các thím các cô đến làm.

Sau khi ăn xong bữa sáng, theo đúng giao ước, Hàn Túdẫn anh đến công ty của mình.

Đã được trải nghiệm một lần khi đi siêu thị vào tốiqua, Tiểu Thất bắt đầu thích ứng với dòng người càng ngày càng tấp nập trênđường phố.