Copy Mối Tình Đầu

Chương 3: 074, cô chết đi



Sánghôm sau, Hàn Tú bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô mở hé mắt, sờsoạng một hồi lâu mới tìm thấy chiếc di động.

“Alô!"

“HànTú, cậu vẫn còn sống là tốt rồi". Từ bên kia truyền đến tiếng cười châmchọc của Sam Sam.

Hàn Túdùng tay che bớt ánh sáng chói chang đang chiếu qua tấm rèm cửa vào mắt, nóichuyện không chút khách sáo: “Này cô nương, tốt nhất là cậu hãy cho mình một lído thật thuyết phục về việc cậu gọi mình dậy sớm như vậy!”

“Hả?Không phải hôm qua cậu nói sáng nay vẫn còn hai nhà nữa cần phải làm vệ sinhsao?”

“Hômqua là ngày cuối tuần, lắm việc quá lại không đủ nhân lực nên mình mới phảichiếu cố tới dọn nhà của người phụ nữ béo ị đó. Công ty mình nhiều người nhưvậy ngày nào CEO [1] cũng phải đi dọn vệ sinh thì có ra thể thống gì không hả?Đường đường là một CEO mà phải trực tiếp bắt tay làm mọi chuyện sao?”

[1] Chief ExecutiveOfficer: tổng giám đốc hoặc giám đốc điều hành

“Cái gìmà CEO chứ? Có mà là “Clean Environment Obasan” - “đại thẩm vệ sinh môi trường”ấy!”

“Saothế? Cô khinh thường một “đại thẩm vệ sinh môi trường” như tôi phải không? Hừ,một trăm đồng tiền làm vệ sinh của cậu hôm qua mình sẽ trừ hết luôn, cậu chắckhông cần dùng chúng đâu nhỉ? Tạm biệt nhé!”

“Này,đừng có dập máy! Chẳng phải mình đang quan tâm đến cậu sao? Cậu mà dập máy làmình gọi điện báo cảnh sát ngay đấy!”. Sam Sam nói rồi cười hì hì trong điệnthoại.

“Cônương, phiền cô dừng có giở cái giọng như gà mái đẻ trứng vào sáng sớm như vậyđược không?”. Hàn Tú bật dậy cằn nhằn không ngớt: “Chỉ vì cậu thích làm “thánhmẫu’ mà mình mới gặp bao nhiêu phiền phức thế này. Tối nay cậu đến dẫn hắn tađi ngay khỏi nhà mình, tìm cho hắn một chỗ nào đó tá túc, mình không muốn gặphắn ta nữa!”

Sam Samngừng hẳn tiếng cười, hét lên đầy kinh ngạc như gặp phải quỷ: “Hả? Cái gì cơ?Chẳng lẽ đêm qua, hắn đã “thất lễ” với cậu? Nhưng trên người hắn ta toàn là vếtthương, cậu chỉ cần tiện tay nhấn, vặn, véo vào bất cứ chỗ nào là hắn đã lãnhđủ rồi mà. Chắc không phải chính cậu...”

“Mìnhbảo này Sam Sam, ngoài việc thích làm “thánh mẫu” thì cậu còn rất hay nghĩ bậybạ. Mau lết đến dây cho mình, chúng ta còn phải bàn bạc về việc này. Mình cảmthấy đầu óc của Đường Trạch Tề có chút vấn đề...”. Cứ nghĩ tới những lời nóibất bình thường của anh ta tối qua là Hàn Tú lại chẳng thể chịu nổi, chỉ muốn“chiến tranh lạnh” luôn với gã đó.

Độtnhiên Sam Sam nghiêm túc nói: “Mình cũng đang muốn nói chuyện này với cậu đây.Tối qua, mình bị người nhà gọi về, bảo có việc gấp, hóa ra là lừa mình đi xemmặt. Biết người đó là phóng viên nên mình đã hỏi anh ta xem chiều hôm qua cóxảy ra chuyện ẩu đả, gây lộn nào không. Người đó lại bảo có phải mình đã xemphim điện ảnh kiểu Cổ Hoặc Tử [2] quá nhiều rồi phải không, còn nói anh ta rấtmuốn biết thông tin về những vụ đó để viết bài. Mình thấy, nếu thực sự cóchuyện ẩu đả nghiêm trọng xảy ra vào chiều qua thì buổi tối, anh ta đã chẳngngồi dùng bữa một cách thư thái, nhàn tản với mình rồi. Cậu nghĩ xem, ĐườngTrạch Tề thương tích đầy mình như vậy, nhìn từ góc độ nào trông cũng giống nhưvừa trải qua một vụ ẩu đả nào đó, không những thế, anh ta còn ăn mặc thiếu vảimà lông nhông ngoài đường, tại sao lại không có người để ý thấy chứ?”

[2] bộ phim tiêu biểucho dòng phim về xã hội đen của Trung Quốc

Hàn Túnhíu mày, giọng nói cũng trầm xuống: “Tối qua, mình đã hỏi mấy người bạn, nhưngmọi người đều nói là không biết thông tin gì về việc Đường Trạch Tề về nước.Mình cũng gửi email cho cô giáo Đỗ rồi, chút nữa sẽ kiểm tra xem đã có thư trảlời chưa.”

“Thếcậu đã hỏi thẳng Đường Trạch Tề chưa?”

“Cậuđến mà hỏi hắn ta đi, mình không thể nào nói chuyện được với hắn”. Trong đầuHàn Tú hiện lên cảnh tượng tối hôm qua, chỉ riêng cái cách anh ta trả lời đã đủđể cô hộc máu mồm rồi, lại cộng thêm việc chăm sóc anh ta cả đêm, bây giờ thìHàn Tú đã mệt mỏi đến mức bất tỉnh nhân sự đến nơi.

“OK,tẹo nữa mình tới!”

“Mìnhđợi cậu đấy!”. Hàn Tú uể oải đứng dậy khỏi ghế sô pha. Ngó xuống sàn, chẳngthấy Đường Trạch Tề đâu, cô hoảng hốt gọi: “Đường Trạch Tề! Đường Trạch Tề!”

Mãi đếnkhi nhìn thấy thân hình cao gầy ở ngoài ban công, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Maymắn là hắn chưa chạy lung tung! Cô bước nhanh vào nhà vệ sinh đánh răng thayquần áo rồi đi ra phòng khách.

ĐườngTrạch Tề trong bộ quần áo “ton sur ton” màu Xanh lá cây tươi tắn đang đứng mộtmình ngoài ban công chậm rãi làm một số cử chỉ khó hiểu. Hàn Tú nhìn mãi mớinhận ra một điều: toàn bộ các động tác vừa được trình diễn có thể nói gọn lạitrong mấy chữ “thể dục buổi sáng”.

Làmxong động tác hít thở cuối cùng, Tiểu Thất quay vào phòng khách.

Hàn Túngó bộ quần áo màu xanh lá cây mấy lần rồi chăm chú nhìn vào khuôn mặt công tửbột của Đường Trạch Tề. Hẳn là trong lúc tạo ra loài người, Thượng đế đã ngủgật một hồi lâu, nếu không, tại sao ngài lại có thể không công bằng đến vậychứ? Bộ quần áo ấy chưa đến ba mươi đồng, màu sắc không thể tầm thường hơn,chất lượng thì hàng chợ trăm phần trăm, vậy mà khi chúng được mặc trên ngườianh, nhìn vào, cô không hề thấy một chút xấu xí, quê kệch nào cả, ngược lại,anh còn mang dáng vẻ một người đàn ông của gia đình. Nếu tối qua, cô mua lại bộquần áo của một gã ăn mày cho anh thì có khi người trước mắt cô bây giờ lại làmột chàng Cái Bang bảnh trai mất!

Gì mà“người đàn ông của gia đình” chứ! Nếu gã dâm đãng đó chịu bó mình vào gia đìnhthì thế gian này đã không còn đạo lý rồi!

Côchẳng buồn nhìn anh thêm một phút một giây nào nữa, đến bật ti vi lên và chămchú theo dõi tin tức. Như những gì anh chàng phóng viên nói với Sam Sam, hômqua, không có sự kiện đặc biệt gì xảy ra hết. Nhưng thành phố rộng lớn như vậy,lại có biết bao phóng viên, cò lẽ một kênh khác đang thông báo tin tức vềchuyện thảm sát, cướp giật hay ẩu đả cũng nên.

Hàn Túbật một loạt kênh, hầu như không có kênh nào phát bản tin ngày hôm qua cả, ngayđến những đài truyền hình chuyên đưa những tin tức vớ vẩn như kiểu vợ cả, vợ lẽđánh chửi, mắng nhiếc nhau ngoài phố, hay bạo lực gia đình... cũng thế.

Cô mímchặt mồi, đặt điều khiển ti vi xuống rồi quay người đi vào phòng bếp, sau mộthồi lục tung tất cả mọi thứ trong tủ lạnh thì được ba quả trứng và một ít cơm,vừa đủ làm món cơm rang trứng cho hai người.

Chẹp,làm “thánh mẫu” thật là đáng sợ, đã bao ăn bao uống lại còn phải bao mặc chongười ta nữa. Nếu “bị” bao một anh giai tân đẹp mã thì cô đã không cảm thấy bựcbội như bây giờ.

Tronglúc Hàn Tú loay hoay trong bếp, Tiểu Thất cầm lấy thứ đang đặt ở bàn rồi nhấnnhững nút tròn nổi trên đó, ánh mắt anh lộ rõ vẻ bất ngờ, lạ lẫm theo sự biếnđổi của hình ảnh trên màn hình, nhưng rất nhanh sau đó, anh trở lại trạng tháibình thường. Sau khi bật cố định một kênh, anh mới ngồi lên sô pha, chăm chútheo dõi ti vi.

Taybưng hai đĩa cơm rang trứng từ trong bếp đi ra, Hàn Tú nghe thấy một loạt tiếngngười ngoài hành tinh bô lô ba la mà cô chẳng hiểu gì cả. Đường Trạch Tề đã ởMỹ vài năm thật đấy, nhưng anh ta có nhất thiết phải vừa về nước đã chuyển ngaysang xem tin tức bằng tiếng Anh không? Đúng là thích ra vẻ ta đây!

Cô đặthai cái đĩa lên bàn, đẩy một dĩa về phía anh rồi nói: “Này, của anh đấy!”

TiểuThất quay sang nhìn cô rồi lại nhìn hai đĩa cơm rang trứng ít vàng nhiều đen,nhíu chặt lông mày, anh lãnh đạm hỏi: “Đây là cái gì?”

“Này,Đường Trạch Tề, nhất định anh phải sỉ nhục tôi thì mới cảm thấy sảng khoái haysao? Tôi rang cơm cho anh ăn là vì nể mặt mẹ anh đấy! Nếu anh không muốn ăn thìcút sang một bên cho tôi, đừng có ngồi đó mà cản trở bản cô nương dùng bữasáng”. Vừa ngồi vào ghế đã phải nhận ánh mắt đầy ý chê bai của anh ta, ngay lậptức, khẩu vị của Hàn Tú bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Món cơmrang trứng của cô dù màu sắc không bát mắt nhưng mùi vị rất tuyệt. Từ trước đếnnay, Sam Sam chưa bao giờ nói sao về món này, lúc nào cũng ăn đến no căng bụngmới chịu thôi. Tên đàn ông đáng chết kia đã ngồi đó ăn sẵn lại còn tỏ thái độnày nọ, anh ta dựa vào cái gì mà dám làm thế chứ? Tối qua thì dè bỉu món canhcá chua cay, sáng nay thì khinh thường món cơm rang trứng, có bản lĩnh thì hắnnhịn ăn tất cả các bữa đi, tốt hơn hết là thăng thiên thành tiên luôn cho rồi!

Dù gìthì hôm qua, cô đã hét vào mặt anh ta rất nhiều lần rồi sáng nay có to tiếngthêm một lần nữa cũng chẳng sao. Nếu bắt cô phải khom lưng, ăn nói lễ phép vớihắn thì thà cô đâm đầu vào tường, chết đi còn hơn.

TiểuThất mím chặt môi, không nói gì, nhìn vào món ăn có trứng có cơm, đính kèm bêntrên một lớp chay cháy màu đen, vẫn có thể gọi nó là cơm rang trứng, nhưng màusắc này thật là… thua xa món trước kia anh vẫn ăn mười vạn tám nghìn lần.

Chứngkiến bộ dạng tức giận đùng đùng của Hàn Tú, anh liền lặng lẽ ngồi bên cạnh cô,vừa chuẩn bị đưa tay bê đĩa cơm rang trứng lên thì thấy cô cầm đôi đũa chỉ vàomặt anh và quát: “Ra chỗ kia ngồi đi!”. Cô hất mặt về phía chiếc ghế đặt cạnhcửa sổ.

Nghe cônói thế, Tiểu Thất sững người rổi lẳng lặng bê dĩa cơm về phía cửa sổ, ngồi lênghế.

Tuy màusắc của món này không hấp dẫn chút nào nhưng mùi thơm của cơm và trứng quyệnlại với nhau đã khiến anh dần gác đi nỗi lo lắng trong lòng.

Tối quaphải ăn một số món kì lạ, lại thêm cơn sốt đã làm hao tổn không biết bao nhiêunăng lượng nên bây giờ, bụng anh đang đói cồn cào. Lúc tỉnh dậy, phát hiện trêntrán có dính tấm dán hạ sốt, ở dưới trải một tấm chăn mỏng, trong tim Tiểu Thấtchợt dấy lên một cảm xúc khó tả. Anh quay đầu nhìn người con gái đang ngồi ănngon lành trên số pha, thầm nghĩ: Chắc cô ấy đã vất vả cả đêm để chăm sóc choanh.

TiểuThất cho một vài hạt cơm vào miệng rồi từ từ nhai, mùi vị cũng không tệ. Phầncơm này mang đến cho anh cảm giác an lành, ấm áp lạ thường. Có lẽ cô gái kia sẽkhông đợi anh ăn cơm xong là mổ bụng phanh thây anh ra, thực sự anh không hềnhận thấy chút sát khí hay lòng tham nào ở cô ấy.

Anh ănrất nhanh, rất nhiều cho tới khi hết sạch chỗ cơm rang trứng. Không đơn giản vìđang đói bụng mà còn vì đĩa cơm này quả thật là rất ngon.

Ngườicon gái toàn thích tạo ra tạp âm kia tên là Hàn Tú thì phải, anh nghe thấy bạncô gọi thế mà.

“HànTú”, anh đã ghi nhớ cái tên này rồi.

Đangngồi ăn cơm, Hàn Tú không kìm được, lại quay sang liếc Đường Trạch Tề. Hànglông mi dài đang rủ xuống khiến cô không biết được ánh mắt anh lúc này thế nào,nhưng cái dáng ăn cơm đó thì đúng là đáng sợ. Có điều, nhìn thấy bộ dạng nhưmuốn ăn tươi nuốt sống đó của anh, cố lẽ mùi vị món cơm rang trứng của cô cũngkhông đến nỗi tệ lắm.

Khiêmtốn mà nói, món cơm rang trứng của cô tuy rằng nhìn không đẹp mắt nhưng mùi vịthì có thể xếp vào loại “Thiên hạ vô địch”, đừng nói là người thường ăn quênlối về, ngay đến Hắc Bạch, Vô Thường [3] nếu được thưởng thức qua, chắc cũngkhông nhớ cả việc đi bắt quỷ ấy chứ!

[3] Hai vị thần chuyênđi tróc nã các ác quỷ trong truyền thuyết Trung Quốc.

Ăn xongbữa sáng, ngó xuống hai chiếc đĩa đầy dầu mỡ trên bàn, lại nhìn sang một ngườirảnh rỗi nào đó đang ngồi bên cửa sổ, trong lòng Hàn Tú cảm thấy đôi chút bấtcông.

Có lẽtừ tối hôm qua đến giờ, sau nhiều lần quát mắng anh gan cô đã to ra khá nhiều.Cô đưa đĩa cho Tiểu Thất, ngầm báo rằng anh ăn xong rồi thì cũng nên bỏ ra chútsức lực, vào rửa sạch sẽ nồi niêu, bát đĩa, xoong chảo đi.

Khônggiấu được vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt nhưng Tiểu Thất vẫn đón lấy hai chiếcđĩa từ tay Hàn Tú, chẳng nói năng gì, lẳng lặng đi vào phòng bếp, bắt đầu côngviệc rửa bát đĩa.

Thựcra, lúc đưa bát đĩa cho Đường Trạch Tề, Hàn Tú không dám chắc là anh sẽ chịu đirửa bát. Khi nhớ lại bộ dạng của anh ngày hôm qua, cô sợ anh lại nhìn cô bằngánh mắt sắc lạnh rồi bất ngờ đập chiếc đĩa lên đầu cô.

Hàn Túngồi trên sô pha, lặng ngắm Đường Trạch Tề đang đứng quay lưng về phía cô quabức tường thuỷ tinh. Lòng cô chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Anhkhác rất nhiều so với trước kia, im lìm, ít nói, toàn thân toát ra vẻ an nhiên,tự tại, không mong muốn bất cứ thứ gì, không vui cũng chẳng buồn, lúc nào cũngbình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, khiến người ta có cảm giác như anhkhông thuộc về thế giới này vậy. Nếu cô không đặc biệt chú ý, có lẽ sẽ khôngthể nhận ra sự tồn tại của anh.

ĐườngTrạch Tề mà cô từng quen biết hay Đường Trạch Tề qua lời miêu tả của bạn bè sovới gã đang đứng rửa bát kia, quả thực là hai con người hoàn toàn khác biệt.

Khi HànTú đang miên man suy nghĩ thì chuông cửa chợt vang lên. Cô ngay lập tức đứngdậy, đi ra mở cửa. Là Sam Sam.

Sam Samvừa bước vào nhà đã mở miệng than vãn: “Mình đi vội nên chưa kịp bỏ gì vào bụngcả, cậu đã nấu bữa sáng chưa?"

“Cậuđến muộn rồi, thức ăn trong tủ lạnh của mình chỉ đủ cho hai người ăn thôi.Nhưng hôm qua, mình đã mua ít đồ ăn vặt, có cả món bánh quy Đan Mạch mà cậuthích đấy”. Hàn Tú nói rồi quay người đi lấy túi đồ. Vừa mở túi ra, nhìn thấycác thứ bên trong, cô không kiềm chế được mà hét lớn:

“Á áá…!”

“Làmsao thế? Làm sao thế?”. Sam Sam hốt hoảng chạy tới. Trước mắt cô, các gói khoaitây chiên, bánh mì nướng, bánh quy... đều đã bị bóc ra, có thứ bị ăn hết mộtnửa, có thứ thì mất một vài miếng, chỉ riêng hộp bánh quy Đan Mạch là thiếu mộtcái, thê thảm nhất là sữa chua Yakult - đã bị kẻ nào đó uống sạch sành sanh.

Sam Samhét lên trong kỉnh ngạc: “Trời ạ, ai đã ăn mấy thứ đồ này? Sao lại thiếu đạođức thế? Hay là bị chuột gặm? Nhưng nếu là chuột thì nó cũng từ bi quá nhỉ?”

Hàn Túchẳng đáp lại, xông thẳng vào trong bếp, bước đến sau lưng Tiểu Thất, tức giậnquát lớn: “Đường Trạch Tề! Có phải anh không hả? Tối qua anh đói nên mò vào ănvụng đồ ăn của tôi đúng không?”

Đangtập trung rửa bát đĩa, Tiểu Thất vô cùng kinh hãi trước tiếng hét động trời củaHàn Tú, anh ngay lập tức dừng tay lại rồi nhíu mày, quay sang nhìn cô với ánhmắt tỏ vẻ không vui.

Tại saocô gái này luôn thích tùy tiện tạo tạp âm như thế chứ?

Nhìnthấy đống bong bóng ở bồn rửa bát chẳng khác nào bong bóng xà phòng trong bồntắm, Hàn Tú lại một lần nữa hét lên: “Đường Trạch Tề, anh là heo sao?”

(2)

Nửatiếng sau, Hàn Tú đặt túi chườm đá lên trán mình. Đúng là “nộ khí công tâm”,lửa giận bừng bừng đã lan lên tận não bộ nên bây giờ, cô đành phải dùng nó đểgiảm nhiệt cái đầu đang bốc hỏa.

Cô đưamắt lườm người đàn ông đang ngồi trước cửa sổ, vẫn thản nhiên như chưa hề có chuyệngì xảy ra.

Từtrước dến nay, Hàn Tú chưa bao giờ gặp một người ngốc đến mức độ dị thường nhưvậy!

Tục ngữcó câu “chưa từng ăn thịt lợn thì cũng phải nhìn thấy lợn chạy". Gã ĐườngTrạch Tề đó đã để ra rất nhiều dầu rửa bát rồi xả nước đầy bồn rửa trong khichỉ có hai chiếc đĩa và hai đôi dũa. Theo từng cử động của anh, cả phòng bếpbay đầy những bong bóng bảy màu sặc sỡ.

Chuyệnđó thì Hàn Tú có thể không chấp nhặt làm gì điều đáng hận nhất là sau khi côgầm như sư tử Hà Đông, anh lại dùng ánh mắt như muốn giết người đó để nhìn cô,còn từ tốn giải thích với cô rằng, do ba chữ “dùng lượng ít” trong phần hướngdẫn ở nhãn chai nước rửa bát đã bị rách nên đến độ chuẩn xác trong "phánđoán” của anh đã bị ảnh hưởng.

Rốtcuộc anh đang dùng thứ ngôn ngữ quỷ quái của quốc gia nào vậy? Chẳng qua là lấymột chút dầu rửa bát thôi, có cần thiết phải “phán đoán” không? Đây là nhữnglời nói của 1 người bình thường sao? À, nhất định là hắn đang cố ý chọc giận côđây mà, chắc anh ta thấy cô mấy năm nay sống yên lành, vui vẻ quá nên khôngkhỏi bực dọc, ghen tị mà chẳng nói chẳng rằng bay ngay về nước rồi chạy tới đâygiày vò cô. Nhất định là như vậy rồi...

Chẹp,đúng là đi sai một bước mà phải ôm hận đến thiên cổ!

Là dokiếp trước cô mắc nợ anh hay bởi cô đã làm nhiều chuyện thất đức?

Dù gìđi nữa, chuyện không như ý cũng đã xảy ra, Hàn Tú không thể không nuốt uất hậnvào lòng, ngay lập tức đuổi anh ra khỏi phòng bếp rồi rửa lại bát đĩa. Cô phảimất hơn nửa tiếng đồng hồ mới dọn dẹp căn bếp đâu vào đấy được. Lúc này, đầuHàn Tú đang đau tới mức chẳng còn hơi sức đâu mà mở miệng nói chuyện nữa, chỉcòn biết ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Sam Samlay lay cánh tay của Hàn Tú, nói: “Đúng là Tiểu Tề có gì đó bất bình thườngrồi.”

Hàn Túhổn hển đáp: “Đúng thế, cậu đã thấy mình hoàn toàn bó tay với hắn ta rồi phảikhông? Thế nên mình giao hết việc xét hỏi hắn ta cho cậu đấy!”

Bâygiờ, không phải do cô sợ anh mà là đã bị anh chọc tức đến mức một chân bước vàoquan tài rồi nên công việc xét hỏi đầy gian nan đành đặt lên vai của Sam Samvậy.

Sam Samlưỡng lự, nhưng lại không chịu nổi khuôn mặt tức tối, thiếu bình tĩnh của HànTú lúc này nên đành chậm rãi bước tới chỗ cửa sổ, nhẹ nhàng gọi: “Đường TrạchTề!”

Anh tachẳng có phản ứng gì.

Sam Samquay lại nhìn Hàn Tú, ý bảo: “Đúng như cậu nói, Tiểu Tề hoàn toàn không có chútphản ứng nào hết.”

Hàn Túdùng nét mặt ra hiệu cho Sam Sam sử dụng phương pháp “hét”.

Khuônmặt Sam Sam tỏ rõ vẻ xem thường phương pháp hữu hiệu đó, ngược lại, cô ấy cònvẫy vẫy tay trước mặt Tiểu Thất, dùng lời nói dịu dàng, nhẹ nhàng gọi anh mộtlần nữa: “Đường Trạch Tề à!”

Cuốicùng Tiểu Thất cũng quay lại, nhìn Sam Sam với ánh mắt đầy nghi hoặc, lạnh lùnghỏi: “Cô đang gọi tôi?”

Thấythế, Hàn Tú bật cười. Cảnh tượng này giống tình hình tối hôm qua.

Ánh mắtĐường Trạch Tề thật sắc nhọn, lạnh lùng! Sam Sam hết sức kinh hãi khi bắt gặpcái nhìn có thể khiến người đối diện chết cóng ấy, nhưng rất nhanh sau đó, côđã lấy lại được thần trí, vừa cười vừa nói: “Đúng thế. Không anh thì tôi gọi aichứ? Ở đây chẳng còn người thứ hai mang tên Đường Trạch Tề đâu.”

Nghengười trước mặt nói vậy, ánh mắt Tiểu Thất lộ rõ sự kinh ngạc, sau vài giây imlặng, anh lạnh lùng đáp lại “Cái tên Đường Trạch Tề đó, nhất thời tôi vẫn chưathích ứng được.”

Sam Samkinh ngạc tới mức há hốc miệng, mắt trợn lên, lập tức quay sang nhìn Hàn Tú.

Câu nóivừa rồi của Đường Trạch Tề khiến cho Hàn Tú đang ngồi trên sô pha cũng khôngkiềm chế được mà bật dậy, bước lại gần và nói: “Này, sao anh lại ăn nói kì lạthế hả? Cứ như là bản thân anh không biết mình tên là Đường Trạch Tề vậy. Anhđừng nói là mắt tôi có vấn đề đấy nhé! Tôi nói cho anh biết, khuôn mặt khôngkhác nào yêu nghiệt của anh dù có hoá ra tro thì tôi vẫn nhận ra được."

Đôi mắtđen láy của Tiểu Thất mỗi lúc một sâu thẳm, đôi môi mím chặt lại, trắng bệchra, các nếp nhăn hiện rõ trên trán. Anh ngước mắt nhìn thẳng vào Hàn Tú, lạnhlùng bào: “Cô tưởng mắt mình là hệ thống nhận diện người tối tân hay sao?”

Hàn Tútrợn tròn mắt, hoàn toàn không tìm dược lời lẽ nào để phản bác lại câu nói châmchọc đó, bắt được tín hiệu cảnh cáo phát ra từ ánh mắt anh, cô đành ngậm chặtmiệng nuốt giận vào trong.

Sam Samcảm thấy lời Đường Trạch Tề có đôi chút lạ thường nên hỏi tiếp: “Ý anh là anhthực sự không biết mình tên là Đường Trạch Tề sao?”

“Hừ!”.Hàn Tú tỏ vẻ khỉnh thường. “Nếu anh không phải là Đường Trạch Tề thì nói đi,tên anh là gì?"

TiểuThất nhìn Hàn Tú trân trân rồi điềm đạm nói ra ba chữ: “074 [4]”.

“Côchết đi” sao? Tức chết mất thôi! Đừng tưởng chơi chữ thì cô không hiểu nhé!

Máuhuyết toàn thân Hàn Tú lại dồn hết lên não, tức giận đến run tay, cô quát:“Anh... anh... anh mới đi chết đi ấy!”

[4] Trong tiếng TrungQuốc, “074” có cách phát âm gần giống với câu “Anh/cô chết đi”.

Trướcvẻ mặt gần như phát rồ của Hàn Tú, biểu cảm trên khuôn mặt Tiểu Thất không thayđổi nhiều, thậm chí anh còn tỏ vẻ hoàn toàn phớt lờ.

Đangngây ra vì không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến, bỗng nhiên Sam Samchẳng thể kiềm chế nổi mà vỗ đùi cười toáng lên. Tiếng cười đó càng làm cho HànTú thêm điên tiết, cô vò đầu bứt tai, mặt mày nhăn nhó khó coi.

Nhìnthấy bộ dạng lúc này của Hàn Tú, Sam Sam biết chắc rằng cô bạn mình sắp nổiđiên rồi. Cô bèn mím môi nén cười, kéo Hàn Tú lại rồi nói: “Bình tĩnh, hết sứcbình tĩnh! Cậu vẫn bảo là phải làm một thục nữ đó sao, đã là thục nữ thì khôngđược tức giận tuỳ tiện đâu! Bây giờ, cậu vào phòng ngủ của cậu xem còn chỗ nàochưa dọn dẹp, lau chùi sạch sẽ thì làm đi! Mình sẽ phụ trách việc hỏi cung anhấy."

“Khôngcần!". Hàn Tú ương ngạnh bê một chiếc ghế ra ngồi trước mặt Tiểu Thất:“Đường Trạch Tề, hôm nay, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng. Nếu anh còn mờmiệng sỉ nhục tôi như vừa rồi thì dù bị anh kề dao đe dọa, tôi cũng liều mạngmà đuổi anh ra khỏi nhà cho bằng được. Nghe tôi hỏi đây, anh đột nhiên về nướclàm gì? Không phải anh đến Tây Ban Nha để gặp bạn gái mới hay sao? Thế tại saolại để mình bị thương tích toàn thân và nằm trên đống rác bẩn thỉu đó? Rốt cuộclà anh đã giết người hay bị người ta truy sát? Cô giáo Đỗ có biết việc anh vềnước không? Có ai biết anh đã về nước hay không hả?"

Giọngđiệu của Hàn Tú vừa nhanh vừa cao vút nhưng Tiểu Thất vẫn nghe được hết. Ngườicứng đờ ra, ánh mắt rời khỏi cảnh sắc tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, anh khẽ thởdài.

Nhìn thấykiểu phản ứng lập lờ của anh, Hàn Tú lại hít thở sâu vài lần, ép buộc bản thânphải bình tĩnh, sau đó giơ ba ngón tay ra, nói với anh: “Tôi cho anh ba giâysuy anh hãy nói rõ ràng mọi chuyện ra. Nếu không muốn trả lời thì anh rời khỏinhà tôi ngay lập tức! Tôi không thể để anh ở đây mà không biết một tí gì cả,bằng không, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát.”

Lời nóicủa cô vừa dứt thì giọng nổi trầm trầm bỗng vang lên: “Nếu tôi nói... tôi khôngthể trả lời bất kì câu câu hỏi nào của cô thì sao?”. Tiểu Thất ngước mắt, nhìnthẳng vào vào Hàn Tú.

Cô kinhngạc: “Như thế nào gọi là không thể trả lời được?”

Nhìn bộdạng của anh ta thì đúng là không phải đang đùa cợt, Sam Sam hiếu kì hỏi thêm:“Đường Trạch Tề, anh có biết tên cô ấy là gì không?”

“Saocâu hỏi của cậu ngớ ngẩn thế?”. Hàn Tú lườm Sam Sam.

TiểuThất nhìn sâu vào mắt Hàn Tú rồi nói: “Có lẽ tên cô ấy là Hàn Tú.”

“Khôngphải là “có lẽ”!”. Hàn Tú phản bác lại, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tên côvốn là Hàn Tú, mà chính anh cũng gọi cô như thế suốt hai mươi mấy năm rồi mà.

Sam Samchỉ vào mình và hỏi: “Thế anh có biết tôi gìkhông?”

TiểuThất ngây ra vài giây rồi trả lời gọn lỏn: “Tôi không biết.”

Hàn Túhoàn toàn bất lực, không biết nói gì nữa.

Sam Samgần như đã xác định được vấn đề, cô nhìn Tiểu Thất rồi hỏi tiếp: “Đường TrạchTề, có phải não bộ của anh đã bị thương tổn không? Anh có đập đầu vào vật cứngnào đó không?”

Ánh mắtcủa Tiểu Thất có đôi chút mơ màng, lúc đâm vào bức tường thủy tinh, anh dùngvai, còn việc có dùng đến đầu không thì anh cũng chẳng nhớ nữa. Hình như lúcrơi xuống cành cây, đầu anh va vào cái gì đó; khi nhảy từ trên nóc nhà xuống,nó bị đập thêm một lần; lúc ngã xuống mặt đất, anh lại nhận một phát nữa… thếcó được gọi là “đập đầu vào vật cứng nào” không nhỉ? Anh không xác định được rõnên trả lời một cách mơ hồ: “Có lẽ là có.”

“Cóphải là tất cả mọi việc trước kia, anh đều không nhớ gì nữa không?”. Sam Samhỏi tiếp.

Hàn Túnhanh nhảu ngắt lời bạn: “Chắc không phải cậu muốn nói là anh ta bị mất trí nhớđấy chứ?”

TiểuThất vốn đang định nói rằng: “Tất cả mọi chuyện trước đây, tôi đều nhớ hết”,nhưng nghe thấy Hàn Tú nói đến từ “mất trí nhớ”, anh liền lựa chọn phương ánngồi im, không nói năng gì.

Trongkhoảnh khắc đó, căn phòng khách rộng lớn trở nên tĩnh lặng như tờ.

(3)

Hàn Túcảm thấy có lẽ mình đã già rồi. Thế giới này càng ngày càng khiến cô chẳng hiểunổi. Không ngờ cái thể loại “mất trí nhớ” ngớ nga ngớ ngẩn thường được bốc phéttrong các bộ phim thần tượng, tiểu thuyết nửa mùa lại đang xuất hiện sinh độngngay trước mắt cô. Cô quyết sống chết vặn hỏi đến cùng để rồi nhận được kết quảvớ vẩn này đây, thật chẳng thể nào tiếp nhận nổi sự thật.

Như đãnói, Hàn Tú không phải là “thánh mẫu” và không bao giờ muốn làm “thánh mẫu”,tuy Đường Trạch Tề rất đáng thương khi đầu óc có chút vấn đề, nhưng cô làm việctốt đến mức đó là đủ rồi. Thế nên việc giữ hay đuổi Đường Trạch Tề đi trở thànhvấn đề quan trọng nhất lúc này. Cô nói sẽ đưa anh tới khách sạn, đặt phòng choanh rồi tìm mấy người bạn thân thiết để nhờ họ giúp đỡ hoặc liên hệ trực tiếpvới cô giáo Đỗ, nhưng đề nghị cùa cô ngay lập tức bị phản đối. Bởi vì người đànông dị thường kia đã nói với cô những lời sặc mùi uy hiếp: “Tôi đã nói là muốntới một nơi an toàn, không có người. Chẳng phải hôm qua cô bảo rằng chỗ này antoàn sao? Vậy thì hà cớ gì tôi phải đi chứ?"

Sự thậtrành rành ra đấy rồi, dù không muốn nhưng Hàn Tú vẫn bị ép phải thu nhận anhthôi. Anh đã khẳng định chắn chắn rằng căn nhà của cô là nơi an toàn, vậy nênmới kiên quyết ở lại đây.

Sau mộthồi lời qua tiếng lại, Hàn Tú giơ cờ trắng xin hàng. Cô chẳng biết rốt cuộcmình sẽ phải đối mặt với anh như thế nào nữa, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ cókết cục này.

Hàn Túkhông hề phủ nhận rằng mình đã từng rất hận Đường Trạch Tề. Có cô gái nào saukhi nhìn thấy bạn trai mình nằm trên giuờng với một người phụ nữ khác mà vẫn cóthể cười vui vẻ và nói với hai người họ rằng “Ngủ ngon, ngủ ngon nhé, xin mờicứ tiếp tục!” không? Tất nhiên là không rồi, không bao giờ có người nào như thếđâu! Bởi vậy, Hàn Tú đã không hề do dự mà chia tay ngay với tên “gian phu” đósau khi “tẩn” cho đôi tình nhân đê tiện một trận nên thân.

Lúc mớichia tay, cô đã vô cùng đau khổ, đau khổ đến mức gần như mắc bệnh. Chỉ cần nhìnthấy trong nhà hoặc kí túc xá có bất cứ chỗ nào bụi bẩn, cô liền giống nhưngười điên, ra sức lau chùi, dọn dẹp. Lâu dần, việc đó đã trở thành thói quencủa Hàn Tú, chỉ cần tâm trạng không vui, cô lại xả giận bằng cách tổng vệ sinhmọi thứ rồi từ từ lấy lại bình tĩnh.

Thấyvậy, đám bạn học thường bảo cô: “Hàn Tú này, nếu yêu thích công việc dọn dẹpđến thế thì tốt nghiệp xong, cậu làm quách một nhân viên vệ sinh đi!”. Hàn Túđã buồn bã trong một thời gian dài vì những câu nói đùa của bạn bè, thế nhưngsau khi ra trường, cô đi làm một nhân viên vệ sinh thật. Lúc đó, tất cả mọingười, kể cả những người cùng công ty, đều cho rằng cô bị điên. Một cô gái trẻtrung, có bằng đại học, hình thức không thuộc dạng xấu ma chê quỷ hờn, cũngkhông phải là người què chân hay cụt tay gì, vậy mà lại đi tranh bát cơm vớicác bà các cô đã về hưu, thất nghiệp. Đúng là tự chuốc khổ vào thân!

Trướcsự châm chọc của mọi người, cô vẫn kiên quyết chọn công việc này.

Một sốngười thích tập Yoga, một số người lại thích luyện Thái Cực Quyền, đó đều làcác bộ môn vận động để tu tâm dưỡng tính. Cũng như vậy, việc lau dọn là mộtphương thức nhằm di dưỡng tính tình. Sự thật là thế, dọn dẹp vệ sinh khôngnhững giúp chúng ta giảm béo mà còn có thể khiến con người bình tĩnh lại. Làmviệc này còn tốt hơn nhiều so với chuyện bỏ ra một đống tiền để tập thể dụcthẩm mỹ, vừa cực khổ lại vừa tốn kém. Chẳng qua là không có ai hiểu ra chân lýđó mà thôi!

Làmđược một thời gian, Hàn Tú nhận thấy lĩnh vực này rất có tiềm năng, hơn nữa, cóthể nói là cung không đủ cầu. Ít lâu sau, cô vay tiền bố mẹ và mở công tyriêng. Ban đầu, đó chỉ là một công ty nhỏ, rồi quy mô dần dần phát triển nhưhiện nay, không to lắm, nhưng cũng là một công ty vệ sinh chuyên nghiệp, và tấtnhiên, cô chính là CEO.

Hiệngiờ, Hàn Tú đã có một cuộc sống khá giả, vì thế, chẳng còn ai dám bảo đầu óc côcó vấn đề nữa. Nhưng từ lúc gặp lại Đường Trạch Tề và để anh ở cùng nhà, cô bắtđầu cảm thấy mình đúng là người thực sự có vấn đề về đầu óc.

Khókhăn lắm mới sống yên ổn được bốn năm, bây giờ, cô lại bị đẩy về vị trí cũ.

Vếtthương ngày xưa đã lành, đến bây giờ, Hàn Tú không còn hận Đường Trạch Tề nữa,nhưng việc hai người chung sống dưới một mái nhà vẫn khiến cô khó chịu.

“Nơi antoàn"? Lý do quái quỷ gì vậy? Nhà cô đâu phải là Cục an toàn quốc gia, côcàng không phải vệ sĩ ở Trung Nam Hải [5]!

[5] nằm ở phía tây, làmột quần thể các tòa nhà bên trong Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh Trung Quốc, trụ sởĐảng Cộng sản Trung Quốc và chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Ngườibạn tốt Sam Sam chỉ biết “ngồi trên núi xem hổ đấu”, mỗi lần mở miệng thì quánửa những lời cô ấy nói đều là bênh vực Đường Trạch Tề, hết kêu đầu anh bị vađập lại đến mất trí nhớ, thật đáng thương biết bao, rồi trách cô sao không cólòng nhân đạo đến vậy, tiếp đó lại bảo hãy nhớ đến cô giáo Đỗ...

“Lòngnhân đạo”, haiz, đúng là một cụm từ đáng sợ!

Sam Samăn uống no nê ở nhà cô rồi nhận một cú điện thoại, sau đó thì phủi mông đithẳng, vứt lại tên Đường Trạch Tề rắc rối ngồi ngay trước mặt cô.

Bâygiờ, anh mất trí nhớ thế này, dù Hàn Tú có muốn hỏi gì thì cũng chẳng thể biếtđược đầu cua tai nheo gì hết. Cô chẳng tìm ra câu chuyện nào để nói, càng khôngthể ngồi thừ người đối diện với anh, vậy nên cô lại cầm lấy dụng cụ rồi quétdọn, lau chùi sạch sẽ, tinh tươm, sáng bóng mọi ngóc ngách trong nhà.

Dù ngànlần không mong, vạn lần không muốn, nhưng Hàn Tú vẫn phải nhẫn nhịn để ĐườngTrạch Tề ở lại nhà mình.

Nhớ lạimối tình đầu đã từng khiến bản thân bị tổn thương nặng nề, lần này, cô quyếtphân chia giới tuyến thật rõ ràng, chỉ còn thiếu nước kí kết hiệp định mà thôi.Trong nhà, chỗ nào anh có thể đi vào, chỗ nào nghiêm cấm anh chạm tới, tất cảmọi quy tắc Hàn Tú đều bảo cô bé phụ trách quảng cáo ở công ty in lên một tờgiấy lớn rồi dán tại phòng khách để nhắc nhở Đường Trạch Tề tuân thủ quy định.Anh phải nằm trên ghế sô pha, phạm vi hoạt động của anh chỉ giới hạn trongphòng khách, nhà vệ sinh và ban công. Kể từ khi anh đưa ra “phán đoán” sai lầmtrong phòng bếp thì nơi dó cũng được liệt vào danh sách “khu vực cấm vào”.

TiểuThất không có ý kiến gì về mấy quy định nhỏ nhặt, vớ vẩn đó, cũng không có ýđịnh quan tâm đến bất cứ chuyện gì. Điều khiến anh trăn trở nhất là liệu chỗanh đang ở có an toàn hay không mà thôi. Hàng ngày, anh vẫn ngồi bên cửa sổ,ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Về chuyệnanh đang nhìn cái gì, Hàn Tú không muốn biết và cũng chẳng thèm thắc mắc chobận tâm. Cô chỉ nghĩ đến việc là liệu có liên lạc được với cô giáo Đỗ hay khôngthôi. Hàng ngày, chỉ cần có chút thời gian rảnh, cô lại vào kiểm tra hòm thư.Khoảng một tuần sau, cuối cùng cô cũng nhận được hồi âm.

Trongthư, cô giáo Đỗ vẫn kể về những chuyện thú vị trong phòng thí nghiệm như mọikhi. Cô nói rằng, gần đây, cô có một thử nghiệm vô cùng quan trọng nên cả thángnày sẽ rất bận rộn, chẳng có thời gian mà về nước thăm mọi người nữa. Đến cuốithư, cô giáo mới nhắc tới Đường Trạch Tề, bảo rằng cách đây không lâu, anh đãbay tới Tây Ban Nha để gặp bạn gái, còn tình hình cụ thể thế nào thì không biếttường tận. Tóm lại, Đường Trạch Tề chưa bao giờ khiến cô giáo Đỗ an tâm, côcũng chẳng thèm hỏi đến chuyện riêng tư của anh. Trong thư, cô giáo còn nhắc đinhắc rằng cô rất tiếc vì không có được đứa con dâu như Hàn Tú.

Có thểthấy, cô giáo Đỗ không biết gì về chuyện Đường Trạch Tề đã về nước, càng khôngbiết anh đã xảy ra chuyện gì và vì sao lại bị thương, dẫn đến mất trí nhớ.

Hàn Túđang định thông báo tình trạng hiện tại của Đường Trạch Tề cho cô giáo Đỗ,nhưng chợt nhớ ra tháng này, cô có một thử nghiệm quan trọng. Nếu biết chuyệnĐường Trạch Tề bị thương và mất trí nhớ thì dù chưa thể về nước ngay lập tứcnhưng có lẽ cô giáo Đỗ sẽ khó mà tập trung làm việc được.

Haiz,chuyện này khiến cho người ta phải đau đầu nhức óc thật đấy!

Hàn Túnhìn chằm chằm vào bức thư đã gõ xong tự lúc nào trên màn hình, bàn tay cầm chuộtmãi vẫn chẳng nhấn vào nút gửi đi được.

Buổisáng, mỗi khi thức dậy, cô đều nhìn thấy anh đang tập thể dục ngoài ban công.Dù anh có nghe thấy tiếng bước chân hay nhìn thấy cô thì trên khuôn mặt anh đềuchẳng hề xuất hiện bất cứ biểu cảm gì. Đối với anh, dường như cô đã trở thànhkhông khí vậy. Nếu cô không chủ động nói chuyện thì anh cũng tuyệt đối khônghỏi cô lấy một câu, thậm chí, ngay cả một câu chào buổi sáng đơn giản cũngkhông có. Cô chưa từng gặp người đàn ông nào không hiểu lễ nghĩa như anh.

Hàn Tútự nhủ rằng những việc này không đáng để bận tâm, chỉ cần Đường Trạch Tề imlặng, không quấy rầy cô là được.

Mấy hômnay, để trông chừng anh không đưa ra bất cứ “phán đoán” sai lầm hay làm nhữngviệc khiến người khác phải đau tim, mỗi buổi sáng, cô thường đến công ty từsớm, sắp xếp công việc đâu vào đấy rồi nhanh chóng về nhà. Mỗi lần chuông điệnthoại vừa reo lên là cô lại ngay lập tức ngó nghiêng xung quanh xem anh đang ởđâu, liệu anh có phi dao, phi dĩa đến chỗ cô không. Nhưng thật kì lạ, ĐườngTrạch Tề tỏ ra an phận một cách khác thường, hoàn toàn không giống với tưởngtượng của cô. Hàn Tú nhận thấy việc anh thích nhất chính là ngồi lì trên ghế,thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, không nói bất cứ điều gì. Ngay cả trong bữa cơm, côcũng không nghe thấy anh thốt ra một lời, lúc nào cũng giữ vẻ mặt trầm ngâm, tưlự.

Nhưngmỗi lần màn hình ti vi bật sáng thì dù đang ở chỗ nào trong nhà, anh cũng đềunhanh chóng xuất hiện ở phòng khách. Hàn Tú chỉ cố thể định nghĩa tốc độ đóbằng cụm từ “càn khôn đại na di” [6] mà thôi.

[6] Bộ võ công tâmpháp thất truyền của Minh giáo nơi Tây Vực, dùng để di chuyển nội lực trong cơthể đồng thời làm giảm độ sát thương của các chiêu thức do kẻ địch sử dụng.Trương Vô Kị (Nhân vật trông tiểu thuyết Ỷ Thiên đồ long ký của Kim Dung) đãluyện thành công bộ võ công này.

Nếu côđang ngồi ở đầu này của ghế sô pha thì anh nhất định sẽ chọn ngồi ở đầu kia củachiếc ghế, cố gắng tạo ra khoảng cách từ hai đến ba mét, cứ như lo cô sẽ làmđiều gì đó thất lễ với anh vậy. Cô còn chưa hết sợ anh lên cơn thú tính làmphiền cô, vậy mà anh lại dám chê bai cô sao?

Songnhững điều này vẫn không đáng bận tâm. Điều khiến cô điên tiết nhất chính là,cô rất thích xem những chương trình giải trí và các bộ phim thần tượng, nhưngmỗi lần cô bật hai loại kênh này thì anh không chút do dự, đi thẳng về phía cô,đoạt lấy chiếc điều khiển từ xa mà không nêu bất cứ lí do nào hết.

Nhữngkênh mà anh chọn chỉ gồm ba loại: một là kênh truyền hình tiếng nước ngoài, hailà kênh tin tức, ba là kênh quảng cáo.

Quảngcáo? Không sai, chính là quảng cáo! Anh không bỏ qua một mẩu quảng cáo nào.

Nếu anhchỉ xem quảng cáo đơn thuần thì cô có thể nhẫn nhịn được, nhưng cô không chịunổi việc bất kể nhà đài quảng cáo loại sản phẩm nào, anh cũng đều bắt cô giảithích xem đó là cái gì. Nếu đó chỉ là những vật dụng thông thường kiểu như tràgiảm béo hay máy tập thể dục giúp giảm cân thì OK. Những lúc anh hiếu kì, côlại vào Baidu [7] tra rồi nói với anh, còn khi lên cơn lười biếng, cô sẽ vứtcho anh một cuốn từ điển, mặc anh từ từ nghiên cứu. Thế nhưng những vật dụngcủa phụ nữ như băng vệ sinh, thuốc tránh thai… thì bảo cô phải giải thích thếnào kia chứ?

[7] Trang mạng thôngtin lớn nhất Trung Quốc.

“Thượngđế muốn hủy diệt bạn, trước tiên, ngài sẽ khiến bạn phát điên”, với tâm trạngcủa Hàn Tú lúc này, không có câu nào phù hợp hơn nữa. Khi đã vượt quá giới hạncó thể chịu đựng được, cô thường không nhẫn nhịn nổi nữa mà hét vào mặt anh nhưsư tử Hà Đông: “Anh muốn biết, sao không tự tra từ điển đi?”

Lúc đó,anh thường đáp lại cô bằng vè mặt thản nhiên lạnh lùng nói: “Trong từ điểnkhông có.”

Cô liềntức giận quát: “Không tra được thì anh chết đi cho xong!”

Dườngnhư từ “chết” là điều cấm kị của anh.

Ngaylúc từ đó được thốt ra khỏi miệng Hàn Tú nhất định trước mắt cô lại loé lên mộttia sáng ớn lạnh, sắc nhọn, dao phẫu thuật một lần nữa tái xuất giang hồ. Cô sẽkinh hãi hét lớn, sau đó ngoan ngoãn bảo rằng: “Anh hỏi cái gì cơ chứ?”. Vậymới nói, thân lừa ưa nặng! May mà anh ta còn chưa biến thái tới mức ép cô phảilàm mẫu cho mà xem những thứ được quảng cáo đó nên dùng kiểu gì, nếu không,người cầm dao nhất định là cô.

Sau khibiết tác dụng của những đồ tế nhị đó, người bình thường ít nhiều cũng cảm thấyngại ngùng hoặc xấu hổ, nhưng phản ứng của anh vẫn cứ thản nhiên như không, lạicòn dùng thái độ vô cùng khinh thường và trịch thượng mà nói với cô: “Giao phốicó nhất định phải phức tạp như vậy không?”

Thậtđiên rồ! Cô làm sao mà biết được “giao phối” có phức tạp hay không? Cô đã baogiờ “giao phối” với ai đâu! Tại sao anh có thể nói về chuyện đó một cách khônge dè như thế chứ? Chết tiệt, chỉ có anh ta mới thích hợp để dùng từ này thôi!

Nhưngnói gì thì nói, vẫn phải công nhận rằng anh quả là một đứa trẻ ham học hỏi, cầutiến đến cực điểm (có điều, tên học sinh này quá đỗi lạnh lùng và thiếu lễphép) còn Hàn Tú giống như một cô giáo cả ngày bị làm phiền bởi mười vạn câuhỏi tại sao. Cô những tưởng rằng mình sẽ phát điên phát khùng, nhưng đã mấyngày trôi qua, cô vẫn sống khoẻ mạnh bình thường. Không chỉ vậy, gan cô đã tohơn một chút, không còn sợ anh như trước, tiếng hét càng lúc càng vang vọng,khẩu phần ăn nhiều lên, kiến thức cũng phong phú hơn trước kia nhiều lần. Tấtcả những thành quả trên đương nhiên đều nhờ công lao của “người nào đó”.

Đã cólúc, Hàn Tú muốn đâm đầu vào tường mà chết quách đi cho xong. Nhưng rồi cô lạitự nhủ, thôi bỏ đi, dù gì, hắn cũng đã sống ở đây được vài ngày, cô cũng chịuđựng được mấy hôm rồi, nhẫn nhịn thêm một tháng nữa thì cũng chẳng có gì to táthết. Từ trước đến giờ, khả năng nổi trội nhất của Hàn Tú không phải là nhẫnnhịn, nuốt hận vào lòng đó sao? Huống hồ tên đàn ông đáng ghét này ngoài việctư duy có phần dị thường ra thì cử chỉ, hành động đều rất quy củ, khác hẳn vàtốt hơn rất nhiều so với bốn năm trước.

Tómlại, cả hai người họ đều coi nhau như không khí.

Hàn Túđắn đo một lúc lâu mới nhấn nút hủy bức email vừa viết xong, từ bỏ ý định nóicho cô giáo Đỗ biết tình hình hiện tại của Đường Trạch Tề. Không chừng mộttháng nữa, trí nhớ của anh sẽ hồi phục hoàn toàn, cuộc thử nghiệm quan trọngcủa cô giáo Đỗ có lẽ cũng hoàn thành rồi, đến lúc ấy, nước giếng sẽ không phạmđến nước sông nữa, tất cả mọi người lại vui vẻ, hân hoan.

(4)

Hàn Túnhìn đồng hồ trên màn hình máy tính thời gian trôi nhanh thật, sắp đến giờ ăntối rồi. Tắt máy tính xong, cô bước ra ngoài.

TiểuThất đang ngồi đọc sách trên ghế bên cạnh cửa sổ. Hàn Tú không ngờ đó lại làcuốn Luật kinh tế của Sam Sam (Cô ấy nói như đinh đóng cột rằng mình sẽ theohọc nghành này, nhưng cuốn sách đó đã nằm yên trên giá sách nhà Hàn Tú mấy nămliền, phủ mấy lớp bụi dày rồi). Hàn Tú nhìn anh với vẻ tò mò không che giấunổi.

Một taygiữ gáy sách, một tay nhẹ nhàng lật giở trang mới, biểu hiện chăm chú, chuyêntâm đó của Tiểu Thất khiến cho Hàn Tú tưởng rằng cả thế giới này dường như chỉcòn mỗi anh và cuốn sách. Mặt trời đang ngả dần về phía Tây, ánh nắng buổichiều tà nghiêng nghiêng rọi vào trong phòng, chiếu lên khuôn mặt anh, hoànghôn đỏ rực lan tỏa xung quanh anh, cảnh tượng vừa thực vừa ảo lúc này khiến HànTú nghĩ tới mấy chữ “thần tiên nơi trần thế”. Nhưng ngay lập tức, cô lấy lạithần trí rồi nhanh chóng bước vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối, có điều tủlạnh trống rỗng, chẳng còn gì để nấu cả.

Nhắctới chuyện ăn uống, Hàn Tú lại cảm thấy phiền muộn. Một phần vì không tinhthông việc bếp núc, một phần bởi cô rất ghét sau một ngày bận rộn lại phải mệtnhọc hồi lâu mới được dùng bữa nên gần như cả tháng, cô đều gọi thức ăn tớinhà. Có điều, “người nào đó” thà nửa đêm trở dậy, ăn vụng đồ ăn vặt của cô chứnhất quyết không xơi thức ăn gọi sẵn. Ban đầu, Hàn Tú còn cho rằng anh đã ởnước ngoài một thời gian dài nên không quen ăn các món Trung Quốc, thế nhưngdần dần, cô nhận ra là cho dù đồ ăn do cô nấu có hình thức khó coi đến mức nàothì anh vẵn ăn rất nhiều.

Điều kìlạ là mỗi lần bắt gặp các gói đồ ăn vặt bị bóc ra mà chỉ vơi đi chút ít, côkhông hề có cảm giác tức giận, chỉ thấy khó chịu như bị vật gì đó đè nặng trongtim… Thực ra, cô hoàn toàn có thể mắng nhiếc anh một cách thậm tệ, thích nóithế nào cũng được, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống an nhàn, ngày ba bữa cơm nhưthần tiên giữa chốn trần gian của anh, cô lại rơi vào mâu thuẫn, mà đúng hơn làcô chẳng đủ nhẫn tâm để mắng anh nữa.

Sam Samthường bảo: “Mình thực sự không thể hiểu nổi, tại sao trái tim của cậu lại cứngnhư đá, lạnh như băng vậy? Đến con chó, con mèo hay ăn mày gặp ở bên đường, cậucòn thương xót, vậy thì đúng ra cậu cũng chẳng thể nào mở mắt trừng trừng nhìnanh ấy chết đói chứ?”. Công bằng mà nói, không thể trách Hàn Tú có trái tim sắtđá được vì hàng ngày, cô đều gọi cơm cho anh, thế nhưng anh toàn gảy cơm, gạtthức ăn, chê này chê kia rồi xổ ra một tràng kiến thức y khoa mà cô chẳng hiểugì cả. Những điều anh nói có lẽ không sai, nhưng nếu ngày nào cũng phải nghecác tiêu chuẩn dinh dưỡng đó thì người ta không phát điên mới lạ. Một lần, hailần, ba lần thì OK, nhưng đến lần thứ tư thì cho dù cô có tốt tính đến đâu cũngkhông thể chịu nổi cái kiểu kén cá chọn canh của anh được. Lúc đầu, cô còn mặckệ, không thèm để tâm đến chuyện ăn uống của anh, nhưng rồi cô nhận ra rằng từhơn một tuần nay, anh chẳng ăn được một bữa cơm nào cho ra hồn. Làm cách nào màmột người đang bị thương nặng, hơn một tuần liền không ăn cơm, chỉ dựa vào nướcvà một số ít thức ăn vặt mà vẫn cầm cự được?

Hàn Tú khôngbiết nữa. Người ta thường nói, trái tim con người làm bằng thịt nên chắc chắnsẽ có lúc mềm yếu. Tuy rằng không cam tâm tình nguyện thu nhận anh nhưng thấyanh gầy đi một cách rõ rệt, cô không khỏi áy náy lương tâm trái tim do vậy màchẳng thể nào cứng rắn mãi được.

Cô bướcra khỏi nhà bếp, hét lớn: “Này, Đường Trạch Tề nữa. Trong nhà không còn thức ăngì cà, anh đi cùng tôi ra siêu thị mua đồ!”. Tên đàn ông này ngày ngày vô côngrỗi nghề ở nhà cô, không những tiêu tốn lương thực mà còn tốn điện tốn nước,hao hụt không khí, bắt hắn bỏ chút công sức, làm phu khuân vác đã là dễ dãi chohắn lắm rồi.

Bâygiờ, Tiểu Thất không còn như hồi đầu - không có chút phản ứng gì khi nghe côgọi mình là Đường Trạch Tề nữa. Dần dần, anh cũng tiếp nhận cái tên xa lạ này,nhưng anh không thích lắm, anh đã quen với việc được giáo sư gọi là Tiểu Thấtrồi. Anh ngước mắt lên nhìn Hàn Tú đang đứng cách đó vài mét rồi hỏi lại:“Supermarket hả?”. Anh đã nghe từ này trên ti vi.

Lại xổtiếng Anh? Muốn ăn hiếp người không giỏi ngoại ngữ như cô sao?

“Anh cóthể nói tiếng người nhiều hơn, nói tiếng ngoài hành tinh ít đi được không? Tôinghe không hiểu”. Hàn Tú có cảm giác lúc này đầu mình đang bốc khói nghi ngút,quả thực, cô chịu không nổi khi anh cứ hơi một tí là đem tiếng Anh tiếng Em radoạ cô.

“Khôngcòn thức ăn nữa thì gọi đồ ăn sẵn di”. Giọng Tiểu Thất trầm trầm, khuôn mặt lộrõ vẻ nghi hoặc. “Sao lại phải nói với tôi?”

Trôngthấy vẻ bình thản của anh, Hàn Tú nghẹn họng, không nói nên lời, một lúc saumới hét lên: “Nhất định là đầu óc tôi cũng có vấn đề rồi nên mới định nấu cơmcho anh ăn. Đợi chút nữa tôi nấu cơm xong, mua cả đồ ăn vặt, anh có bản lĩnhthì đừng ăn nhé! Tốt nhất là thăng thiên thành tiên luôn đi, tôi chẳng thèm lođến sự sống chết của anh nữa."

Nói xong,cô quay ngoắt người, đi ra cửa thay giày, quyết định ra siêu thị một mình.

TiểuThất đặt sách xuống, nhìn theo dáng người mảnh dẻ, gầy guộc của Hàn Tú, vàigiây sau, anh bỗng đứng dậy, nhanh chóng bước tới chỗ cô, giọng nói vẫn trầmtrầm: “Cô định nấu cơm cho tôi ăn sao?”

Hàn Túvừa lẩm bẩm nguyền rủa vừa thay giày, khi quay người lại, trông thấy thân hìnhcao lớn đang đứng chắn trước mặt, hồn vía của cô dường như biến đi đâu mất. Mắttrợn ngược, tay không ngừng vỗ vào lồng ngực, cô hổn hển: “Ôi trời ơi! Anhkhông thể bước đi mà phát ra tiếng động sao? Không nói chuyện một cách bìnhthường hơn được à? Sao anh cứ thích chơi trò đột ngột xuất hiện thế? Suýt chútnữa, tôi bị anh doạ cho đứng tim rồi.”

Khoémiệng Tiểu Thất khẽ nhếch lên, vài giây sau, anh chậm rãi nhắc lại câu nói lúcnãy: “Cô - định - làm - cơm - cho - tôi - ăn - sao?”

“Ừ”.Hàn Tú mím chặt môi, trả lời không chút nhiệt tình. Vừa nghe thấy có cơm ăn làanh ta chạy theo cô luôn sao, gã này không phải là heo đấy chứ?

“Cóphải ở đó... có rất nhiều người không?”. Tiểu Thất cúi đầu, ngập ngừng hỏi nhỏ.

Hàn Túnhíu mày nhìn Tiểu Thất. Mái tóc rủ xuống trán, che khuất mắt bên phải của anhkhiến cô không thể nhận biết được cảm xúc của anh lúc này, chỉ thấy đôi môi anhđang mím chặt lại.

Cô nhớlại lúc anh kề dao vào cổ cô, yêu cầu cô phải dẫn tới một nơi an toàn, không cóngười. Phải chăng anh sợ nơi đông đúc? Hàn Tú nhướng mày, nói: “Đương nhiên làđông người rồi! Không đông người thì siêu thị còn mở làm gì chứ? Đóng cửa luôncho xong.”

TiểuThất im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”

Hàn Túngạc nhiên: “Không phải là anh sợ những nơi đông người sao?”

TiểuThất không trả lời.

Hàn Túnói một cách nghiêm túc: “Anh càng sợ những nơi đông người thì lại càng phảithường xuyên đến chỗ đó. Anh không thể trốn tránh cả đời được, trước sau gìcũng phải đối mặt với nó. Tôi thực sự tò mò muốn biết, rốt cuộc anh đã làmchuyện xấu xa gì? Sao lại phải sợ hãi như thế chứ?”. Nói dứt lời, Hàn Tú mở cửarồi đi ra ngoài.

TiểuThất vẫn không nói gì, im lặng suy ngẫm về những lời nói của Hàn Tú. Rồi anhsải bước theo cô, cuối cùng cũng ra khỏi căn nhà mà anh đã được an toàn vàthảnh thơi hơn 1 một tuần nay.