Copy Mối Tình Đầu

Chương 24: Bỗng nhiên quay đầu



HànTú,

Khiem đọc được bức thư này, có lẽ anh đã thực sự rời khỏi đây rồi, chẳng thể quaylại được nữa, không thể ngày ngày nấu cơm cho em ăn, không thể kéo em ngồi xemphim Hàn cùng anh nữa.

Xinhãy tha thứ cho anh vì đã thất tín!

Anhcó rất nhiều điều muốn nói với em nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Hơn nữa,anh thực sự không thể nào nói rõ mọi chuyện với em ngay lúc đó được. Khiến emrơi lệ là điều anh không bao giờ muốn.

Emcó biết thế nào là người nhân bản không? Người nhân bản là quái vật – sản phẩmcủa phòng thí nghiệm, một con quái vật đáng thương. Đó chính là anh.

074là số hiệu của anh, anh là người nhân bản thứ bảy mươi tư được nghiên cứu ra,bảy mươi ba sản phẩm trước đó đều đã thất bại. Số hiệu của Tiểu Cửu là 094, côấy cũng là người nhân bản, nhưng lại bị tàn tật bẩm sinh. Còn một người nữa màem chẳng có cơ hội để gặp nữa, đó là 173, câu ấy nhìn qua thì tưởng là đứa trẻmười tuổi, nhưng thực chất mới được hai tuổi thôi. Chắc em sẽ khó lòng tưởngtượng nổi một con người có thể lớn một cách thần tốc như thế trong vòng hai nămngắn ngủi, cho nên đại đa số bọn họ đều ốm yếu, không những thế, còn đần độn,cô hồn.

Đọcđến đây, xin em đừng sợ hãi và cũng đừng ghê tởm! Năm nay, anh hai mươi lămtuổi, anh đã sống được hai mươi lăm năm, anh giống hệt người bình thường, từmột đứa trẻ sơ sinh mà lớn dần lên, giai đoạn phát triển nào, anh cũng từngtrải qua. Nhờ có sự bảo vệ, bao bọc của giáo sư Trương, anh trở thành quái vậtcó tuổi thọ lâu nhất. Sống được đến bây giờ, anh phải cảm ơn mẹ của Đường TrạchTề - cô giáo Đỗ mà em thường nhắc tới. Bà chính là mối tình đầu của giáo sưTrương, chỉ vì chí nguyện không giống nhau nên cuối cùng hai người đã chia tay.Giáo sư Trương vẫn luôn yêu sâu sắc cô giáo Đỗ, ông hi vọng có được một đứa concủa bà nên đã chọn lựa Đường Trạch Tề để tạo ra người nhân bản là anh.

“Ngườinhân bản”, mỗi lần nhắc đến ba chữ này, anh lại cảm thấy đau đớn. Em biết không,người nhân bản chẳng bao giờ được nhìn thấy mặt trời, ngày này qua ngày khác,năm này qua năm khác, lúc nào cũng phải đối diện với những máy móc vô tri và áoblouse trắng, mãi mãi phải chịu đựng những thí nghiệm trên cơ thể mình, cho tớikhi chết đi.

Vìsao những người như bọn anh lại tồn tại trên cõi đời này? Chính là để phục vụniềm đam mê khoa học vô hạn của loài người hay là để cứu loài người, để họ sốngkhỏe mạnh hơn, lâu dài hơn?

Anhđã từng nghĩ sứ mệnh của bọn anh là như vậy, mãi cho tới khi anh nhận ra đồngloại của mình từng người từng người một lặng lẽ biến mất rồi lại có đồng loạimới xuất hiện. Những người này nếu thân thể không tàn tật thì cũng đần độn, vôtri. Lúc đó, anh mới biết giá trị thực sự của bọn anh chính là ở nội tạng. Vềmặt pháp luật, người nhân bản không được coi là người nên không được pháp luậtbảo vệ, bởi vậy, lấy nội tạng từ những người như bọn anh sẽ an toàn và đảm bảohơn nhiều so với việc lấy nội tạng phi pháp từ người bình thường. Không có nhânquyền, cũng chẳng có tự do, chỉ sinh ra để làm vật thay thế, sau khi hết giátrị sử dụng, bọn anh sẽ bị vứt đi không thương tiếc. Bọn anh tồn tại chỉ đểthỏa mãn lòng tham vô đáy của loài người mà thôi.

Saukhi biết được sự thật nghiệt ngã này, có một thời gian, anh vô cùng hận giáo sưTrương. Anh căm ghét người đã tạo ra anh, người cho anh sinh mệnh nhưng cũng anbài số phận đó lên anh.

Giáosư Trương đã khóc rất lâu, nhưng lúc quay lại, đối diện với anh, ông vẫn nở nụcười tươi tắn và tận tình chỉ bảo anh rất nhiều thứ như thường ngày. Nhìn thấynụ cười ấy, anh chẳng thể giữ lòng căm hận với người giống như cha mình đượcnữa. Anh bèn không suy nghĩ nhiều như trước mà tự nhủ: “Mình chỉ cần nghe theolời giáo sư Trương, sống thật vui vẻ là được, dù sống ở đâu, sống thế nào, mìnhcũng chẳng nên quan tâm làm gì.”

Anhcứ thế sống qua ngày, đợi đến lúc lên bàn mổ. Nhưng vào ngày mà giáo sư Trươngkhông tiếc tính mạng để cứu anh thì cuộc đời anh đã chính thức bước sang mộttrang mới. Anh đã đập vỡ bức tường thủy tinh rồi nhảy từ tầng mười ba xuốngnhằm trốn khỏi chiếc lồng ấy. Thay vì để những kẻ dã man đó móc hết tim phổi,anh thà rằng tự mình đi chết còn hơn.

Cólẽ ông trời thương xót nên đã cho anh gặp được người quan trọng nhất của cuộcđời mình – chính là em, Hàn Tú ạ!

Emđã cho anh cuộc sống mới, đã dạy anh rất nhiều điều mà anh chưa bao giờ trảiqua trước đây. Anh biết mình thường xuyên khiến em tức giận nên mới hay bị emmắng sa sả như thế, nhưng thực chất em là một người ngoài miệng cứng rắn, tronglòng lại yếu mềm.

Nhữngngày được ở bên cạnh em dù ngắn ngủi nhưng chính là quãng thời gian vui vẻ nhấttrong cuộc đời hai mươi lăm năm của anh. Cảm giác tuyệt vời đó đã khiến anh trởnên tham lam đến mức muốn nắm giữ cả hơi thở của em. Thậm chí, anh còn khôngnhớ mình chỉ là một người nhân bản, quên mất rằng anh không nên để thứ tình yêukhông được phép tồn tại này xuất hiện trên đời.

Emvẫn tưởng anh là Đường Trạch Tề. Thực ra, anh đã có rất nhiều cơ hội để giảithích rõ ràng với em, nhưng anh là một kẻ ích kỷ, anh rất sợ em ruồng rẫy anh,căm ghét anh, kinh sợ anh. Anh chẳng cần gì hết, thậm chí cả cái chết cũng coithường, nhưng anh sợ phải chứng kiến sự căm ghét, ghê tởm ở khuôn mặt em nhưnhững người khác đã làm với anh. Anh không thể chịu nổi việc đó.

Xinem hãy tha thứ vì anh đã giấu em!

HànTú, xin lỗi vì đã kéo em vào vụ giao dịch bẩn thỉu, đẫm máu đó!

HànTú, em nhất định phải tiếp tục sống một cách tử tế! Phải vui vẻ, lạc quan vìcuộc đời con người đáng quý vô cùng. Nếu dành mấy chục năm để sống trong đau khổthì quả là lãng phí. Cho nên, hãy sống thật lạc quan em nhé!

Nếuthực sự có kiếp sau thì có lẽ anh cũng sẽ như con người, có thể được xuống suốivàng. Anh sẽ không uống canh Mạnh Bà để đứng bên cầu Nại Hà [1] chờem, để nhìn em thêm một lần nữa, để được ôm chặt em vào lòng.

[1] Tương truyền đó làcây cầu mỏng manh, bắc ngang một con sông lớn ở cõi Âm phủ. Người phàm trần khichết đều phải đi qua cây cầu này.

HànTú, anh là 074, em cũng có thể gọi anh là Tiểu Thất, đó đều là tên của anh, emnhất định phải nhớ đấy! Anh hi vọng em sẽ mãi mãi ghi nhớ ba con số này.

HànTú, anh yêu em.”

Mỗi lầnđọc những dòng này, Hàn Tú đều chuẩn bị một túi giấy ăn ở trước mặt, chỉ sợnước mắt sẽ làm ướt lá thư duy nhất mà Tiểu Thất viết cho cô.

Hàn Tútưởng rằng sau một năm, cô sẽ không rơi lệ nữa, vậy mà mỗi lần đọc nó, cô lạikhóc lóc thảm thiết.

Cô cẩnthận gấp lá thư lại rồi đặt vào chiếc hộp bọc gấm. Ngoài một số thứ Tiểu Thấtđể lại, trong đó có bức ảnh hai người chụp chung khi đi ăn thịt nướng.

Một lúcsau khi vụ nổ xảy ra, cảnh sát mới có mặt. Ở trạm thu gom phế liệu đó có rấtnhiều sách báo cũ cùng loại phế phẩm còn dính dầu mỡ nên phải mất rất nhiềuthời gian, cảnh sát và lính cứu hỏa mới khống chế được ngọn lửa. Sau đó, họ tìmthấy mấy mảnh thi thể người bị thiêu cháy, chẳng thể phân biệt được ai với ai.Còn cô thì bị Đường Trạch Tề chích thuốc mê rồi đưa ra khỏi đó từ trước. Khitỉnh dậy, Hàn Tú nhìn thấy mình đang nằm trong bệnh viện, thì ra cô đã hôn mêsuốt một ngày một đêm.

Đó làtất cả những gì cô được biết sau khi tỉnh lại, xem bản tin trên tivi.

Hồitưởng lại tất cả mọi chuyện cùng cái đêm trước hôm xảy ra việc đó, khi cô ômchặt lấy anh và bị anh từ chối, Hàn Tú nhận ra rằng có lẽ lúc ấy anh đã hạquyết tâm rồi.

Cô đaukhổ suốt một thời gian dài, bất luận là bố mẹ, cô giáo Đỗ hay Sam Sam, chẳng aicó thể khiến cô bước ra khỏi nỗi đau thương đó. Đến khi phát hiện được phongthư này trong nhà mình, Đường Trạch Tề bèn đưa cho cô hi vọng cô sẽ bình tĩnhlại, ai ngờ đọc xong, Hàn Tú còn khóc lóc thảm thiết hơn cả tưởng tượng, nhưthể trút hết những giọt nước mắt của phần đời còn lại ra vậy.

Sautrận khóc lóc đó, cô dần trấn tĩnh lại.

Hôm naylà Đông chí, cô phải đi tảo mộ cho Tiểu Thất và giáo sư Trương.

Cáichết của Tiểu Thất đã khiến giáo sư Trương suy sụp. Vốn dĩ tinh thần của ông đãổn định, nhưng đột nhiên phải chịu cú sốc này, ông chẳng chống đỡ được lâu,xuất huyết não rồi qua đời.

Hôm đó,cô tới bệnh viện não khoa thăm giáo sư Trường, còn tận tay nấu canh mang vàocho ông nữa.

Cô vừabước ra khỏi thang máy thì thấy 438 ôm con búp bê đi về phía cô, thông báo:“Hai người mặc áo khoác trắng dài lại đến tìm 074 rồi.”

074 làsố hiệu giáo sư Trương tự đặt cho mình, còn hai người mặc áo khoác trắng mà 438nói chính là hai chuyên gia của cơ quan viện trợ gen quốc tế. Đây không phải làlần đầu tiên họ đến viện này.

Sau khiđiều tra ra chân tướng sự việc, cảnh sát kiên quyết giấu các thông tin về ngườinhân bản nên người dân qua đài báo chỉ có thể biết đó là một vụ hỏa hoạn bìnhthường. Sau đó, hai chuyên gia của cơ quan viện trợ gen quốc tế hết lần này đếnlần khác đến viện não khoa để gặp giáo sư Trương. Mỗi lần họ ghé thăm, tinhthần của giáo sư Trương lại mất ổn định hơn.

Lần nàycũng thế, hai người đó không ngừng vặn hỏi giáo sư Trương với hi vọng có thểlấy được một vài thông tin hữu ích từ ông. Hàn Tú bước vào thì nhìn thấy giáosư Trương đang ôm đầu, hét lên điên dại, cô lập tức gọi bác sĩ và y tá đến.

Nhưngkhi họ tới nơi thì đã quá muộn, giáo sư Trương không còn thở nữa.

Hàn Túkhông hề khách khí, ném mạnh chiếc cặp lồng về phía hai chuyên gia kia. Bị canhnóng dội lên người, rát cả da thịt nhưng bọn họ chẳng dám kêu ca tiếng nào.

Mộtngười lắp ba lắp bắp nói: “Cô… cô… làm thế này là cản trở công tác nghiên cứucủa quốc gia, lại còn gây thương tích cho chúng tôi, chúng tôi có thể tố cáo côtội làm người khác bị thương đấy!”

Cô phẫnnộ hét lớn: “Làm người khác bị thương ư? Vậy tôi có nên thay giáo sư Trương tốcáo các người tội mưu sát không? Các ông có còn là con người không hả? Đã khôngcó chút nhân tính nào còn đòi tạo ra người nhân bản! Thế giới này sẽ diệt vongnếu nhân bản những người như các ông đấy! Cho dù giáo sư Trương là phạm nhânthì ông ấy vẫn có quyền làm người mà. Ông ấy đã trở thành thế này rồi, nhữngngày tháng còn lại sống cũng như chết thôi, vậy mà các ông còn hỏi cung ông ấy.Việc nghiên cứu người nhân bản quan trọng với các ông đến vậy sao? Ngoài miệngthì nói làm vậy để kéo dài tuổi thọ của con người nhưng thực chất là để thỏamãn lòng tham và sự ích kỉ mãi mãi không bao giờ thôi khi nghiên cứu khoa họccủa các ông. Các ông đã bao giờ nghĩ mỗi lần thí nghiệm thất bại, có biết baosinh mệnh vì các ông mà chết hoặc tàn tật không? Lẽ nào bọn họ không phải làngười, là người mà! Các ông có đền bù cho tính mạng và những thương tổn của họkhông? Dựa vào cái gì mà bắt họ phải gánh chịu những đau khổ đó chứ? Dựa vàocái gì? Các người cút ngay đi, cút ngay cho tôi!”

Hàn Túkhông còn tỉnh táo nữa, vừa nói vừa ném các thứ có thể cầm lên được về phía haichuyên gia kia. Họ liền lẩn đi ngay lập tức.

Sau đó,cô làm một tang lễ đơn giản cho giáo sư Trương. Trong đám tang, cô nhìn thấy côgiáo Đỗ đứng khóc ở một góc khuất, dáng vẻ rất đau khổ. Khi Tiểu Thất ra đi, côcũng khóc lóc thảm thương như vậy.

Sau khiđặt lễ và bái lạy trước mộ giáo sư Trương, Hàn Tú đi sang chỗ Tiểu Thất annghỉ.

Bia mộkhắc tên “Trương Tiểu Thất”. Anh được giáo sư Trương tạo ra và coi như con đẻnên cô lấy họ của ông để đặt trước tên của Tiểu Thất.

Ngườiquản trang làm việc rất chu đáo, ở phần mộ của anh, ngay cả một ngọn cỏ cũngkhông thấy.

Cô lấykhăn ra lau bia mộ rồi ngồi xuống, lẩm bẩm: “… Đã có rất nhiều chuyện xảy ratrong một năm nay, em chẳng biết phải kể từ đâu cho anh nghe nữa. Trước hết làvề Sam Sam, từ khi anh ra đi, cổ phiếu của cô ấy rớt giá nghiêm trọng, chẳngthể cứu vãn được. Cô ấy khóc bù lu bù loa, suốt ngày ôm lấy chai rượu, bộ dạngcòn thê thảm hơn cả em khi vừa mất anh, rồi bị Lạc Tuấn Nam trói mang đi mất.Ai ngờ lúc quay về, bụng cố ấy đã to ra, sau đó cứ như vậy mà gả cho Lạc TuấnNam. Rõ ràng là muốn được người ta rước lắm rồi, vậy mà Sam Sam còn õng ẹonói…”. Nói đến đây, bỗng nhiên Hàn Tú dừng lại.

Đó làlần đầu tiên cô làm phù dâu, lần đầu tiên khoác trên người bộ váy trắng tinhkhiết. Lúc đứng trước gương, Hàn Tú xiết bao hi vọng đó là hôn lễ giữa cô vàTiểu Thất.

Cô nóitiếp: “Đường Trạch Tề không sang Mỹ nữa mà đến thành phố B làm việc, anh ấy vẫnđược rất nhiều cô gái theo đuổi, chiều chuộng, còn tiếp nhận công việc của anh,làm người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của B&G nữa. Đường Trạch Tề nóivới mọi người rằng Hoán Nhan là sảnphẩm do người anh em sinh đôi của anh ấy nghiên cứu ra. Anh nói xem, có phảianh ấy rất vô liêm sỉ không? Chính anh ấy cũng nói rằng nếu không vô liêm sỉthì không phải Đường Trạch Tề. Em đã tha thứ tất cả cho anh ấy rồi, thỉnhthoảng chúng em vẫn hỏi thăm tình hình của nhau. Con người Đường Trạch Tề cũngkhông tệ, thảo nào lắm phụ nữ thích anh ta đến thế. Búp bê đầu to của Trần MạnhLễ đã có mặt trên thị trường, em được tặng con búp bê đầu tiên làm kỉ niệm.Tiếc là anh không nhìn thấy, nếu không, nhất định anh sẽ rất thích. Còn nữa,chị của anh ấy, Trần Mạnh Lợi đã kết hôn rồi. Anh bảo, ngay đến chị ta cũng tìmđược người chịu lấy, vậy mà em vẫn thế này là sao? Đều tại anh hết, đã hứa làsẽ nấu ăn cho người ta cả đời, vậy mà còn chạy lên Thiên đàng trước để phục vụThượng đế và các thiên thần…”

Hàn Túnói mãi, nói mãi, bất giác nước mắt lại tuôn trào.

Bỗngnhiên, một giọng nói vang lên: “Em kể chuyện của nhiều người mà sao không nóivề chuyện của chính mình trong một năm qua nhỉ?”

Cô laukhô lệ, trả lời như máy: “Em ư? Em đã đi đăng kí học nấu ăn, chuyện này làm mọingười hết sức kinh ngạc. Mẹ em bảo em là đứa cả thèm chóng chán nên chẳng tinem sẽ làm nên cơm nên cháo gì. Em không nghĩ thế, vẫn kiên trì tập nấu tất cảcác món ăn trong cuốn cẩm nang của anh. Sam Sam bây giờ chẳng con tí sĩ diệnnào cả, một mình cô ấy vác cái bụng to đùng tới ăn chực thì thôi không tính, đãthế còn lôi theo nào là ông xã, nào là bạn bè gì đó đến nhà em lừa ăn lừa uống.Mỗi lần nấu xong thức ăn và nếm thử, em lại nhớ tới hình dáng của anh mỗi lầnvào bếp. Lúc đó, em nghĩ, không biết ở trên Thiên đàng, nhìn em ăn, anh có thèmrỏ dãi không…”

Nướcmắt cô lại chảy dài hai bên má.

“Thựcra, em muốn nói là hồi trước, em cũng thèm thuồng y như thế khi nhìn các món ănđúng không?”. Giọng nói trầm trầm lại cất lên, ở rất gần như đang thì thầm bêntai cô vậy.

Hàn Túgạt nước mắt, chẳng quay đầu lại: “Đường Trạch Tề, em đã nói với anh bao nhiêu lầnrồi, sau này đừng xuất hiện trước mặt em nữa, cứ nhìn thấy anh là em lại nhớtới Tiểu Thất. Lạ nhỉ, trừ lúc hạ quan tài của Tiểu Thất xuống huyệt ra, từtrước đến nay, em có thấy anh đốt cho anh ấy tờ tiền nào đâu, sao tự nhiên hômnay, anh lại chạy đến đây thăm mộ vậy?”

“Cáitên “Trương Tiểu Thất” nghe thật kì quái, dù thêm bất cứ họ gì vào trước haichữ “Tiểu Thất” thì vẫn không hay.”

“ĐườngTrạch Tề, anh muốn ăn đòn hả? Nếu anh còn dám bình luận kiểu đó thì em sẽ đậpbát hương vào đầu anh để nó thành thủ lợn luôn đấy, anh tin không?”. Hàn Túkhông chịu nổi nữa, quay ngoắt về phía sau. Nhìn thấy người nói chuyện với mìnhnãy giờ không phải là Đường Trạch Tề mà là một chàng trai tuấn tú xa lạ, côkinh ngạc hỏi: “Anh là ai?”

Anh mỉmcười rồi đưa tay ra, gạt đi những giọt lệ còn đọng ở khóe mắt cô: “Con gái thìphải năng cười mới đẹp, khóc lóc thế này xấu lắm.”

Vẫngiọng nói ấy, vẫn cử chỉ dịu dàng ấy, nhưng khuôn mặt thì không giống chút nào…Cảm giác thân thuộc toát ra từ chàng trai này khiến cô ngây người ra hồi lâu.Lúc lấy lại được hồn phách, Hàn Tú lập tức lùi về phía sau, mở to mắt nhìnngười đàn ông đối diện vẫn đang mỉm cười với cô: “Rốt cuộc anh là ai?”

“Tôihả? Tôi là hàng xóm mới của cô”. Anh chớp mắt.

“Hàngxóm?”. Hàn Tú nhíu mày lại, nhìn anh từ trên xuống dưới, mãi sau mới nhớ ra cặpvợ chồng ở đối diện nhà cô vừa chuyển đi. Hai ngày trước, có một người đàn ôngdọn đến đó. Cô và anh ta đã tình cờ gặp nhau một hai lần gì đó trong thang máy,cũng chào hỏi qua loa, nhưng Hàn Tú vốn miễn nhiễm với những anh chàng đẹp trainên người láng giềng khôi ngô, tuấn tú mới tới nhanh chóng bị quên lãng.

“Cô đãnhớ ra chưa? Chúng ta đã gặp nhau một lần ở dưới lầu, gặp một lần nữa trongtháng máy đấy!”

“À… ralà anh”. Thấy anh chàng đối diện cười tươi như hoa, Hàn Tú liền đề cao cảnhgiác. Đang ở nghĩa trang mà một gã đẹp trai vẫn cười như mùa thu tỏa nắng thếnày, sao có thể không cảm thấy kì lạ chứ?

Anh giơtay ra và nói: “Xin chào Hàn tiểu thư, tôi tên là Chung Chính Huyên.”

Đángghét! Tên đàn ông này đã nghe ngóng được cả họ của cô rồi.

Hàn Túđặc biệt ghét loại đàn ông vô công rồi nghề, cả ngày chẳng làm gì ngoài việc đicua gái, nhất là những kẻ tự cho rằng mình rất đẹp trai.

“Thậtngại quá, tay tôi hơi bẩn”. Cô giơ tay ra cho anh xem, lúc nãy, cô đã lau tấmbia, tay dính ít đất cát là điều khó tránh khỏi. Nhưng kì thực, cô từ chối làvì không muốn bắt tay với gã này, dù giọng nói của hắn rất giống giọng TiểuThất.

“Khôngsao”. Chung Chính Huyên mỉm cười rồi rút tay lại. Chỉ về phía tấm hình trên biamộ, anh hỏi: “Đó là bạn trai cô à?”

“Ừm”.Hàn Tú lãnh đạm đáp. Không muốn nói chuyện tào lao với hắn thêm một phút nàonữa, cô bèn cúi xuống, lẳng lặng thu dọn đồ đạc.

Anhlặng lẽ ngắm dáng vẻ bận rộn của cô với ánh mắt dịu dàng, ấm áp.

Đúnglúc này, một giọng nói vang lên ở gần đó: “Chính Huyên, chúng ta phải về rồi!”

“Contới đây!”. Anh trả lời người đàn ông trung niên vừa gọi mình rồi quay sang bảocô: “Tôi có chút việc đi trước đây. Chúng ta còn gặp nhau thường xuyên. Xin chàoHàn tiểu thư.”

“Được,chào anh”. Hàn Tú ngoài mặt tươi cười như hoa nhưng trong lòng thì vô cùngkhinh bỉ những người đàn ông kiểu này.

Y nhưnhững gì anh chàng hàng xóm đẹp trai đã nói, hai người họ thường xuyên gặpnhau. Hàn Tú ngày nào cũng “tình cờ” gặp người đàn ông này, lúc thì trong thangmáy, lúc thì ở tầng dưới, khi thì là siêu thị gần nhà, ngoài ra còn rất nhiềuchỗ khác. Hắn ta làm âm hồn bất tán, quấy rối cô mọi lúc mọi nơi đã đủ để côkhó chịu rồi, vậy mà hắn còn dám “tấn công” cả những người xung quanh cô nữa.

Hàn Túluôn tự hỏi: “Lẽ nào mình đã gặp phải yêu tà?”

Ví dụnhư hôm nay, mới đi làm về, vừa mở cửa ra, cô đã nghe thấy tiếng cười nói củamột đôi nam nữ truyền đến. Tưởng là có trộm, Hàn Tú chẳng thèm thay giày, xôngthẳng vào nhà, ai dè đó là Sam Sam cùng cái bụng to như chiếc trống đang đứngcạnh một người đàn ông.

Anh taquay người lại. Hàn Tú trợn tròn mắt, thì ra là cái tên gì gì Huyên ở nhà đốidiện!

Vừanhìn thấy cô, Sam Sam liền phấn khích réo ầm lên: “Hàn Tú, cậu lại đây đi! Hômnay, mình mang cá biển tới đấy! Bác sĩ bảo là ăn nhiều cá giúp phát triển tríthông mình của em bé mà.”

Hàn Túcảm thấy đầu cô như đang bốc khói nghi ngút, không hiểu kiếp trước, cô đã phạmphải tội gì mà kiếp này, Bùi Sam Sam liên tục viện cớ bà bầu để đè nén cô đếnngạt thở, ngày nào cũng bắt cô làm hết món này đến món khác cho em bé. Cho embé gì chứ, có mà mẹ em bé muốn ăn ấy! Đã thế, Lạc Tuấn Nam lại đi công tác ởnước ngoài, hơn nửa tháng nữa mới về, thản nhiên giao phó trọng trách chăm sócSam Sam cho cô.

ChungChính Huyên mình đeo tạp dề, tay cầm dụng cụ nấu nướng, miệng cười tươi róichào Hàn Tú rồi quay người lại, tiếp tục nấu nướng.

Sao tênnày lại xuất hiện trong phòng bếp nhà cô chứ?

Khôngthể để bà bầu bị kinh hãi, Hàn Tú bèn nén giận, khẽ hỏi Sam Sam: “Hắn ta ở đâylàm gì vậy?”

“Cậuđang nói về Tiểu Chung à? Anh ấy tốt lắm nhé, nhìn thấy một bà bầu bụng to nhưmình khệ nệ xách đồ, Tiểu Chung đã mang túi cá từ siêu thị lên cho mình đấy.Không những thế, anh ấy còn nói cho mình biết số cá này tốt cho em bé như thếnào rồi nấu luôn giúp mình nữa”. Sam Sam nằm lên ghế sô pha, cười tít mắt.

Nghexong, Hàn Tú suýt ói máu: “Cậu đúng là đồ quỷ đói, chỉ vì miếng ăn mà cho ngườiđàn ông mới gặp có vài ba lần vào nhà, cậu không sợ sẽ bị giở trò…”. Hàn Túngập ngừng.

“Mìnhlà bà bầu mà, sợ cái gì chứ? Tiểu Chung đẹp rạng ngời như thế, bố là bác sĩchỉnh hình, mẹ là họa sĩ, có nhà có xe, gia đình giàu có, hơn nữa còn biết nấuăn. Người như thế có thể coi là biến thái hay không?”

“Làm gìcó tên biến thái nào tự viết hai chữ “biến thái” lên mặt chứ?”. Hàn Tú nhìn SamSam bằng ánh mắt coi thường rồi nói: “Suy nghĩ của bà bầu thật khiến người taphải ngạc nhiên đấy! Chốc nữa, mình sẽ gọi điện cho Lạc Tuấn Nam nhà cậu để bảoanh ấy mau quay lại, đưa cậu về nhà mới được.”

Haingười con đang nói qua nói lại thì Chung Chính Hiên bê bát đĩa ra: “Thức ăn đãxong, có thể ăn được rồi.”

“Thậtngại quá, kể từ khi có thai, trí tuệ của bạn tôi đã bị giảm đi đôi phần.”

“Khôngsao đâu”. Anh mỉm cười.

“Đã làmphiền anh rồi.”

“Khôngphiền gì mà.”

“Vậycảm ơn anh nhé!”

“Khôngcần cảm ơn tôi đâu!”

Nóixong, người đàn ông trước mặt cô vẫn đứng nguyên tại chỗ. Hàn Tú không nhịnđược nữa, liền bảo: “Chuyện là thế này… Chung tiên sinh, anh mau về nhà anhđược không?”. Tốt nhất là anh ta nên gói ghém tất cả rồi mang chúng ra khỏi nhàcô, mặc dù mấy món ăn đó trông rất hấp dẫn.

ChungChính Huyên ngây người ra vì câu hỏi của cô, sau đó lại mỉm cười như chưa hề cóchuyện gì.

Sam Samđột nhiên reo lên đầy phấn khích: “Oishi [2]!Oishi! Oishi!”

[2]. Từ tiếng Nhật, cónghĩa là “Ngon quá!”.

Cơmiệng của Hàn Tú không ngừng giật giật.

“HànTú, cậu mau lại đây! Những món này ngon y như Tiểu Thất làm vậy. Thật nhớ quáđi!”

Mặt HànTú bỗng cứng đờ lại.

ChungChính Huyên khẽ ho một tiếng rồi cởi tạp dề ra, nhẹ nhàng nói: “Sau này, nếu cóbất cứ việc gì cần giúp thì cô đừng ngại, cứ bảo tôi nhé!”. Nói xong, anh đi racửa để thay giày rồi về nhà.

Hàn Túlại gần Sam Sam, lạnh lùng nói: “Cậu đừng làm mình mất mặt đến mức ấy đượckhông?”

Sam Samkhông nghĩ như vậy: “Cậu biết không, chỉ nghe mỗi giọng nói của anh ấy, mìnhcòn tưởng là Tiểu Thất đã sống lại cơ đấy. Không những thế, biểu hiện trênkhuôn mặt của Tiểu Chung khi nói chuyện phải giống Tiểu Thất đến bảy, tám phần.Cậu nghĩ một bà bầu xinh đẹp như mình lại có thể vô duyên vô cớ cho người lạvào nhà sao? Hơn nữa, món ăn này có mùi vị rất giống món Tiểu Thất làm, mìnhnói thật đấy, cậu thử mà xem!”

Hàn Túkhông nói thêm câu nào vì miệng đã bị Sam Sam chặn lại bằng một miếng cá. Vịmằn mặn của cá lan đều trong miệng. Cô ngây người ra một lúc rồi không kiềm chếđược, bèn gắp thức ăn ở các đĩa khác lên nếm, quả nhiên mùi vị của chúng giốngy như những món ăn mà Tiểu Thất từng làm.

Sam Samsốt ruột hỏi: “Có phải là rất giống không?”

Hàn Túgật đầu.

“Chonên mình đang suy nghĩ, anh ấy có phải là Tiểu Thất không nhỉ? Không chừng TiểuThất vẫn còn sống…”

“Làm gìcó chuyện đó! Trông anh ta chẳng giống Tiểu Thất chút nào. Tiểu Thất trắng làthế, cái tên gì gì Huyên kia thì có trắng đâu.”

“Bố anhấy là bác sĩ chỉnh hình đấy, biết đâu Tiểu Thất đã sửa lại khuôn mặt thì sao?Làm con của bác sĩ phẫu thuật thẫm mĩ thật là sướng, muốn chỉnh thế nào thìchỉnh, đơn giản vô cùng.”

“Khôngthể có chuyện đó được! Tiểu Thất vốn sợ nhất là bác sĩ, sao anh ấy dám đi chỉnhhình chứ? Các món ăn ngoài tiệm cũng chẳng phải tương tự như thế này sao? Khônglẽ bố của những người đầu bếp đó đều là bác sĩ chỉnh hình? Bà bầu đúng là thíchảo tưởng!”. Hàn Tú đáp rồi vào bếp xới một bát cơm, đưa ra bàn và ngồi ăn.Không ăn thì uổng quá! Vừa ăn, cô vừa nghĩ đến những lời nói của Sam Sam.

Bùi SamSam đúng là bà bầu độc nhất vô nhị!

Ăn đượcbữa đầu tiên, cô ấy nhất định sẽ ăn thêm bữa thứ hai, thứ ba…, sau đó còn vác mặtdày đi xin cơm ở chỗ Chung Chính Huyên vì Hàn Tú không cho phép cô mời anh tavào nhà nấu ăn nữa. Thế là tối nào, Sam Sam cũng đánh chén no nê ở nhà ChungChính Huyên. Đúng ra đã ăn chực rồi thì thôi, nhưng Sam Sam ăn xong còn góighém mang về cho Hàn Tú nữa! May mà hôm nay, Lạc Tuấn Nam đã về nước, cuối cùngđồ háu ăn đó cũng được chồng tới rước đi.

Hàn Túvốn không mấy vui vẻ khi Sam Sam mang đồ ăn về nhà, nhưng từ sau bữa cơm lầntrước, cô chẳng mấy khi kiềm chế được, cứ muốn ăn thêm thức ăn do anh làm. Mùivị ấy quen thuộc đến lạ lùng. Mỗi lần gặp nhau, anh đều nhìn cô và cười rấttươi, khiến Hàn Tú không khỏi hoảng hốt. Rõ ràng là hai khuôn mặt hoàn toànkhác nhau, tại sao cô lại có cảm giác gần gũi đến vậy?

“Bụp”,đèn trong phòng bỗng dưng vụt tắt.

Hàn Túvô cùng kinh hãi. Cô mở di động ra, mò mẫm bước đến chỗ hộp điện, kéo cầu daolên. Nhà vẫn tối om.

Thêthảm rồi, lẽ nào là cháy cầu chì?

Đúnglúc này lại có tiếng gõ cửa.

Hàn Túhé mở cửa, run run hỏi: “Ai… ai đấy?”

“Tôiđây, Hàn Tú”. Là Chung Chính Huyên.

Sao anhta lại đột nhiên qua đây?

Hàn Túmở cửa ra, đèn ngoài hành lang vẫn sáng. Vừa nhìn thấy Hàn Tú, Chung ChínhHuyên liền nắm lấy vai cô, vẻ mặt căng thẳng, hỏi: “Cô không sao chứ?”

Cô kinhngạc, nhìn đôi tay đang đặt trên vai mình, nói: “Tôi thì có thể gặp chuyện gìchứ?”

Anhngẩn người, bỏ tay xuống, không nói gì nữa.

ChungChính Huyên càng không nói gì, cô càng cảm thấy kì lạ.

“Tôi cóchuyện gì chứ?”

Anh imlặng hồi lâu rồi đáp: “À… Tôi định sang hỏi xem nhà cô có mất điện không ấy mà.Bên này cũng mất điện thì chắc chắn không phải do nguồn điện nhà tôi có vấn đềrồi.”

“Cóthật không?”. Cô không tin, tuy đang đứng ngược sáng nhưng cô vẫn nhìn rõ khuônmặt anh. Giọng nói và vẻ mặt của anh lúc nắm vai cô rõ ràng là đang rất lo lắngcho cô. Nhưng tại sao anh lại lo lắng cho cô? Lẽ nào vì mất điện? Vì mất điệnmà chạy ngay sang hỏi… trong lòng Hàn Tú chợt có một linh cảm.

“Tôi vềnhà đây”. Anh nói rồi quay người định đi nhưng đã bị cô kéo tay giữ lại.

“Anh làai?”

Anhsững sờ trong giây lát rồi mỉm cười: “Tôi là Chung Chính Huyên.”

“Khôngđúng!”

“Khôngđúng chỗ nào cơ?”

“Khimất điện, tại sao anh lại chạy ngay sang đây và hỏi tôi có chuyện gì không?”.Chỉ có suy nhất một người biết cô sợ bóng tối thôi. Hơn nữa, lúc nãy, anh khônghỏi nhà cô có mất điện hay không mà lại hỏi rằng cô có sao không.

“Còn gìnữa?”

“Anhnấu ăn rất ngon.”

“Và mùivị của các món ăn giống y như bạn trai cô làm đúng không?”

“Rốtcuộc anh là ai?”

“Câuhỏi này nghe thì có vẻ đơn giản nhưng hơi khó để trả lời. Cô thử đoán xem!”

Cô nhìnthẳng vào mắt anh. Đôi mắt trong sáng như nước, toát ra một cảm giác thân thuộckhó diễn ta bằng lời. Liệu có phải là… liệu có phải là…? Cô không dám nói rađáp án đã có sẵn trong lòng, sợ rằng dù anh phủ định hay thừa nhận câu trả lờiấy, cô sẽ chẳng thể chịu đựng nổi cú sốc đó mà lại ngất đi.

“Emkhông muốn xác minh ư?”. Anh vuốt những sợi tóc đang bay bay trước mặt cô rasau tai. “Trong lòng nghĩ sao thì hãy nói y như vậy!”

Hàn Túmấp máy môi, một hồi lâu sau mới khẽ gọi tên anh vì sợ mình nói to quá sẽ làmanh chạy mất: “Tiểu Thất!”

Anh mỉmcười, chớp chớp mắt nhìn cô: “Ừm.”

“TiểuThất, thực sự là anh sao? Có đúng là anh không?”

“Ờ, cóngười còn đổi tên anh thành Trương Tiểu Thất đấy!”. Anh vẫn luôn chờ Hàn Túnhận ra mình, ngày nào cũng cố tình gặp cô, thế nhưng cô chẳng thèm nhìn anhlấy một lần. Anh nên vui mừng hay đau lòng đây?

Cô ngảđầu vào ngực anh, khóc lớn: “Đúng là anh rồi, đúng là anh rồi!… Anh không chếtư? Anh vẫn còn sống. Hu hu… Anh có biết là em nhớ anh đến nhường nào không? Huhu… Anh thực sự không chết… Hu hu…”

“Làanh, là anh đây, anh chưa chết mà!”. Anh ôm lấy cô, dịu dàng vuốt tóc cô vànhắm mắt lại, tận hưởng hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ tóc Hàn Tú. Hơn mộtnăm nay, anh mới có lại cảm giác thân thuộc này.

“Anhthật đáng ghét, sao không nói sớm cho em biết chứ? Còn ngày ngày để mặc em nhìnanh bằng đôi mắt hình viên đạn nữa”. Hàn Tú nghẹn ngào nói.

Anh xoaxoa lưng cô, vỗ về: “Tại chỉ số phòng ngự của em cao quá, mỗi lần nhìn thấyanh, em đều như muốn giết chết anh bằng ánh mắt vậy. Dù anh có nói thật thìchắc chắn em vẫn không tin nên anh mới phải nghĩ ra một kế hoạch thật hoàn mĩ.Muốn hạ tường cao hào sâu thì nhất định phải tháo gỡ từng viên gạch một.”

Vụ nổthổi anh bay đi rất xa rồi lăn xuống khe suối gần đó. Lúc tỉnh lại, Tiểu Thấtthấy mình bị bỏng toàn thân, khuôn mặt gần như bị hủy hoại hết. Anh biết mọingười đang tìm kiếm anh, nhưng anh không thể xuất hiện, chỉ dám lần mò trongbóng tối, tìm thứ gì đó để ăn, duy trì sự sống và chờ vết thương bình phục.

Mộtlần, anh tình cờ cứu được một người đàn ông trung niên bị cướp. Vị tiên sinh đóhọ Chung, là một bác sĩ chỉnh hình. Nửa năm trước, con trai ông đã mất tíchngoài biển, vợ ông vì vậy mà suy sụp tinh thần, lúc tỉnh lúc mê. Để đáp lại ơncứu mạng, Chung tiên sinh đã phẫu thuật chỉnh hình miễn phí cho anh. Xong xuôitất cả, Tiểu Thất mới biết là ông đã phẫu thuật cho anh theo khuôn mặt củangười con trai đã mất tích. Anh vô cùng biết ơn Chung tiên sinh. Đúng vào lúcanh từ biệt ông để ra đi thì bác sĩ Chung nói: “Dù trước kia, cậu là người thếnào, dù cậu đã làm chuyện gì, tốt cũng được mà xấu cũng được, tôi vẫn muốn nhậncậu làm con trai tôi, cậu có bằng lòng không? Xin hãy giúp vợ tôi bình phục!”

TiểuThất không suy nghĩ nhiều, đồng ý ngay lập tức.

Từ đótrở đi, anh mang tên Chung Chính Huyên.

Mất mộtnăm để hồi phục sức khỏe, chỉnh sửa cơ thể, làm quen với thân phận con trai nhàhọ Chung, đến tận bây giờ, anh mới dám xuất hiện trước mặt cô.

“TiểuThất… em vô cùng vô cùng nhớ anh… vô cùng vô cùng nhớ…”

“Anhcũng vậy, Hàn Tú”. Anh ôm chặt cô vào lòng.

Bâygiờ, anh không phải sống trong nơm nớp lo sợ, hoảng hốt từng ngày nữa. Nhà họChung coi anh như con đẻ vậy. Anh sẽ dùng phần đời còn lại của mình để kể chocô nghe những chuyện đã xảy ra với anh trong suốt một năm qua.

Bởi vìanh vẫn còn sống.