Copy Mối Tình Đầu

Chương 23: Quyết chiến một trận



Ánhbình minh len lỏi qua khe hở của tấm rèm cửa, chiếu lên mặt sàn, tạo nên nhữngvệt sáng lung linh.

Hàn Túnằm bất động trên giường như đã chết. Mãi cho tới khi tiếng chuông cửa vang lêntừng hồi thúc giục, người đang ngủ mới rời khỏi cơn mơ để lê bước chân ra mởcửa. Hé cửa, cô nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc đồng phục củanhân viên chuyển phát nhanh. Cô thều thào hỏi chẳng ra hơi: “Có chuyện gì vậy?”

“Xinhỏi, cô có phải là Hàn Tú không? Cô có bưu phẩm.”

“Ai gửiđến thế?”

“Để tôixem nào…”. Người đó nhìn hộp bưu kiện rồi nói: “Là vị tiên sinh tên Đường TrạchTề ở công ty B&G chuyển cho cô.”

Vừanghe thấy cái tên Đường Trạch Tề, Hàn Tú liền mở cửa ngay lập tức. Lúc cô đangđịnh kí nhận thì người đàn ông đó đột nhiên tiến đến, dùng khăn bịt chặt miệngcô. Mùi thuốc mê nhanh chóng xộc vào, mấy giây sau, Hàn Tú lịm đi, không cònbiết gì nữa.

“Conquái vật đáng chết, mày định giam tao đến lúc nào hả? Mày đã bắt cóc tao mộttháng rồi, còn định nhốt tao bao lâu nữa? Hoặc là thả tao ra, hoặc là nếu cóbản lĩnh thì mày giết chết tao đi! Tốt nhất là đừng để tao thoát khỏi nơi này,nếu không, tao sẽ khiến mày có kết cục còn kinh khủng hơn cả cái chết đấy. Đồ quáivật khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!…”. Tiếng la hét của Đường Trạch Tề vangvọng cả căn phòng.

TiểuThất nhìn Đường Trạch Tề với ánh mắt coi thường, lãnh đạm nói: “Ngày nào màycũng hét rách cổ họng vậy mà không thấy mệt sao? Tao đã nói với mày mấy trămlần rồi, hôm nay, tao sẽ thả mày ra.”

ĐườngTrạch Tề cười nhạt nói: “Loại quái vật như mày tốt bụng vậy sao?”

“Đừngcó mở miệng ra là “quái vật đáng chết” với “quái vật khốn kiếp”! Nếu mày cònnói thêm một lần nữa, tao sẽ làm thịt mày ngay lập tức đấy!”. Ánh mắt Tiểu Thấtsắc lạnh, anh căm ghét Đường Trạch Tề đến tận xương tủy, anh cũng căm ghét mọithứ trên người mình vì chúng giống hệt hắn ta.

ĐườngTrạch Tề quả nhiên là kẻ thức thời, nghe anh đe dọa vậy liền ngoan ngoãn ngậmmiệng lại.

TiểuThất kiểm tra một lần nữa chiếc hộp sắt đựng số sách và số liệu trước mặt, thấymọi thứ vẫn nguyên vẹn, đầy đủ, anh mới yên tâm đóng nắp lại. Anh đang định mởcòng cho Đường Trạch Tề thì điện thoại đổ chuông.

Là Cổtiên sinh chứ không phải ai khác.

Tiếngđiện thoại vang lên không ngừng như nhắc nhở anh rằng thời hạn giao dịch đãtới.

TiểuThất nhấn nút nhận cuộc gọi rồi nói: “Alô!”

“TiểuThất, tôi sợ câu quên mất hôm này là ngày gì nên mới sáng sớm đã phải gọi điệnnhắc nhở cậu. Cả tháng nay, tôi luôn chờ tin tức từ cậu, thấy cậu hết lên tạpchí lại lên truyền hình, bận đến mức không còn thời gian nghỉ ngơi nên lo cậusao nhãng chuyện chính. Nhắc cậu một câu. Hôm nay là mùng 10, đến ngày giaodịch của chúng ta rồi đấy!”

TiểuThất cau mày, lạnh lùng nói: “Tôi tự biết, không cần ông phải nhắc.”

“Ha ha,nhắc nhở sao lại không cần thiết chứ? Ngoài việc nhắc cậu về việc giao dịch ra,tôi còn muốn dặn cậu rằng chớ có giở trò gì, nếu không, e rằng sẽ có người bịmoi tim móc phổi đấy! Bây giờ, thị trường khan hiếm hàng, nội tạng lần này lấyra, nhất định ta sẽ bán được giá cao, ha ha…”. Lẫn trong tiếng cười nhức óc củaCổ tiên sinh là một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Thất, lão ta là kẻ biến thái,anh đừng tới!”

Cổ tiênsinh kinh ngạc nhìn vào chiếc điện thoại đang kêu “tút tút” liên tục, không ngờTiểu Thất có thể bình thản đến thế mà không biết rằng sau khi kết thúc cuộcgọi, anh phẫn nộ ném chiếc di động về phía trước rồi đập vỡ mọi thứ trongphòng.

Nhìnthấy bộ dạng Tiểu Thất như vậy, Đường Trạch Tề mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảyra, điên cuồng hét lớn: “Có phải Cổ tiên sinh đã bắt Hàn Tú không? Có phảikhông? Sao mày lại lôi cả cô ấy vào cuộc thế? Mày định hại chết cô ấy sao? Màycó bản lĩnh nhốt tao lại thì sao không đi bảo vệ cô ấy? Mày đúng là con quáivật đáng chết, tại mày mà cuộc sống của bọn tao mới trở nên hỗn loạn thế nàyđấy!”

“Immiệng cho tao ngay lập tức! Mày có tư cách gì để chỉ trích tao? Tên đần độn nàođã hợp tác với Cổ Bình Thành trước hả? Nếu tao không nhốt mày ở đây, e rằng màyđã bị lão ta bắt đi, moi hết nội tạng từ lâu rồi. Mày tưởng Cổ Bình Thành sẽtha cho mày sao? Hắn ta không muốn người của hắn vào cuộc nên mới tìm mày làmkẻ thế thân chịu tội thôi. Đúng là ngu ngộc cực độ!”. Tiểu Thất hét lớn.

“Cóthời gian mắng nhiếc tao thì sao không dùng để đi cứu Hàn Tú hả, con quái vậtđáng chết kia?”

“Imngay! Mày còn nói thêm một lời nào nữa là tao cắt lưỡi đấy!”. Tiểu Thất némchiếc gạt tàn về phía Đường Trạch Tế, “xoảng” một tiếng, tấm kính sau lưngĐường Trạch Tề vỡ ra thành nhiều mảnh, rơi xuống mặt sàn.

ĐườngTrạch Tề đành ngậm miệng lại.

TiểuThất nghiến răng, im lặng một hồi lâu rồi đi đến mở còng tay cho Đường TrạchTề: “Lát nữa rời khỏi nơi này, muốn gọi điện báo cảnh sát hoặc cùng tao đi cứuHàn Tú là tùy mày.”

“Màykhông ý thức được mình vừa nói mấy lời vớ vẩn hay sao? Hàn Tú gặp chuyện, saotao có thể ngồi yên nhìn cô ấy bị nguy hiểm? Nếu không phải vì mày thì cô ấyđâu có bị bắt!”

“Ngậmmiệng lại! Muốn cứu được Hàn Tú thì phải nghe lời tao! Lúc tao vào đám phán vớiCổ Bình Thành, mày đứng ngoài. Tao sẽ tìm cách để bọn chúng đưa cô ấy ra, nhữngviệc sau đó thì mày tùy cơ ứng biến. Đây là thuốc gây mê”. Tiểu Thất đưa mấyống thuốc gây mê do chính anh điều chế cho Đường Trạch Tề rồi chỉ vào nhữnghuyệt đạo nằm trên cổ, vai và hông của mình, nói: “Hãy tiêm vào những vị trínày, người bị tiêm sẽ hôn mê ngay lập tức. Nếu không muốn Hàn Tú gặp nguy hiểmthì hãy làm như những gì tao nói.”

“Cònmày thì sao?”

“Khôngphải mày rất mong tao chết ư? Thế nên tao có thế nào cũng chẳng liên quan đếnmày, chỉ cần mày đưa được Hàn Tú an toàn ra khỏi đó là tốt rồi. Đi thôi!”

“Đúngvậy, tao ước mày sẽ chết ngay lập tức, vĩnh viễn không bao giờ tới làm phiềnbọn tao nữa.”

TiểuThất chẳng thèm để ý đến những lời của Đường Trạch Tề, lẳng lặng cầm theo chiếchộp sắt đựng sổ sách và số liệu rồi đi ra ngoài.

(2)

TiểuThất lái xe đến chỗ hẹn, không ngừng nhìn vào màn hình hiển thị thời gian trênxe.

Anh nóivới Đường Trạch Tề đang ngồi kế bên: “Lát nữa tới đó, anh cứ ngồi trên xe, đừngbước xuống! Khi nào tôi vào trong thì anh hãy ra khỏi xe. Tôi sẽ nghĩ cách bắtbọn chúng đưa Hàn Tú ra ngoài, thấy chúng xuất hiện là anh phải hành động ngaytức khắc! Cứu được Hàn Tú rồi thì lập tức đưa cô ấy đi khỏi chỗ đó! Nếu cô ấykhông chịu đi thì một mũi gây mê chắc sẽ có ích đấy!”

ĐườngTrạch Tề gật đầu nhưng vẫn không yên tâm, hỏi thêm: “Có chắc là làm như vậy thìsẽ không có chuyện gì không?”

“Chỉcần anh làm đúng theo những gì tôi nói là được. Dù phải chết, tôi cũng sẽ giúpanh đưa Hàn Tú ra khỏi đó”. Tiểu Thất trả lời lạnh lùng.

ĐườngTrạch Tề im lặng.

Một lúcsau, xe đi vào trạm thu gom phế thải, nhìn thấy phía xa có một đống phế phẩm đãđược xử lí xong và chất cao như núi.

“Cúithấp xuống!”. Tiểu Thất khẽ bảo.

ĐườngTrạch Tề lập tức làm theo.

TiểuThất dừng xe lại rồi nói: “Tùy cơ ứng biến”. Anh cầm theo chiếc hộp sắt vàxuống xe.

ĐườngTrạch Tề bỗng cảm thấy trái tim mình đang đập loạn xạ, giống hệt như lúc anhmới sang nước Mỹ, vô tình gặp phải vụ khủng bố, thấy mạng sống con người mongmanh như ngọn nến trước gió. Nhưng Hàn Tú đang bị giam giữ, nếu anh nhu nhượcchạy trốn một mình, bỏ mặc cô ở đó thì chắc chắn trong suốt phần đời còn lại,anh sẽ chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn mặt trời nữa. Anh không thể kém cỏi hơn tênquái vật đáng chết kia được!

ĐườngTrạch Tề nhô đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết Tiểu Thất đang nói gìvới một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, sau đó, họ cùng vào trong căn nhà gỗ ởgần đấy.

Vừabước tới cửa, Tiểu Thất đã nghe thấy tiếng cười rợn tóc gáy của Cổ Bình Thành:“Tiểu Thất, cuối cùng cậu cũng đến, chúng tôi sốt ruột lắm rồi.”

Sau khiđám thuộc hạ xác nhận Tiểu Thất chỉ đến đây một mình, Cổ tiên sinh càng cườingạo nghễ hơn.

Khôngrời mắt khỏi Cổ tiên sinh đang đứng đối diện với mình, Tiểu Thất ngồi xuốngghế, sau đó rút điếu thuốc ra, châm lửa rồi nói: “Bớt nói những lời thừa thãiđi! Số tiền tôi cần đâu?”

Cổ BìnhThành đẩy chiếc kính gọng vàng lên, nhìn thấy Tiểu Thất châm thuốc rất điệunghệ liền cười, nói: “Cậu chẳng thèm nhắc tới người phụ nữ của mình lấy mộttiếng, có vô tình quá không? Dù sao, cô ta đã ở bên cạnh cậu một thời gian dàimà.”

TiểuThất cau mày, lạnh lùng nói: “Cô ta có liên quan đến vụ giao dịch này sao?”

Cổ tiênsinh vỗ tay, ra hiệu cho thuộc hạ đưa Hàn Tú đến: “Tối qua, trông thấy cậu vớicô ta quyến luyến nhau mãi nên hôm nay, tôi đã mời cô ta tới đây để chứng kiếnvụ giao dịch công bằng và công khai của chúng ta.”

TiểuThất quay về phía cửa thì trông thấy Hàn Tú bị trói lại, miệng nhét giẻ, mắt mởto, ú a ú ớ như đang muốn nói với anh điều gì. Anh nắm chặt tay, cố ép mìnhthôi nhìn Hàn Tú rồi đặt chiếc hộp sắt lên bàn: “Đừng nói nhiều lời thừa nhưthế, tôi chẳng có nhiều thời gian để lôi thôi với với ông đâu, nhận đủ tiền làtôi đi luôn. Tôi đã mang thứ ông cần tới rồi, một triệu đô la Mỹ của tôi đâu?”

Nụ cườitrên khuôn mặt của Cổ tiên sinh tắt ngúm. Ông ta không ngờ Tiểu Thất lại tuyệttình đến thế, không nhắc đến Hàn Tú một lời nào, cũng không thèm nhìn cô.

Cổ BìnhThành lôi Hàn Tú đến trước mặt Tiểu Thất, ấn người cô xuống: “Tôi hỏi cậu, cậucần người phụ nữ này hay cần một triệu đô? Nếu cậu chịu từ bỏ một triệu đô thìtôi sẽ thả người phụ nữ này ra.”

Ông tavừa dứt lời, Tiểu Thất liền bật cười. Anh nhìn đôi mắt đẫm lệ của Hàn Tú mộtlát rồi nhún vai, nói: “Tôi dặn cô rồi, đừng mở cửa cho người lạ vào nhà, vậymà cô không nghe. Bây giờ, tôi chỉ có thể nói: “Xin lỗi, tôi không thể cứu côđược” thôi.”

Hàn Túcảm thấy có chuyện chẳng lành sắp diễn ra. Ánh mắt của Tiểu Thất cho thấy khôngphải anh không muốn cứu cô. Chắc chắn anh có lý do riêng nên mới lạnh lùng nhưvậy.

TiểuThất quay sang nhìn Cổ tiên sinh, cười nhạt: “Ông lấy cô ta ra uy hiếp tôi đểkhông phải đưa tôi một triệu đô đúng không? Làm ông thất vọng rồi, đối với tôi,giá trị của người đàn bà này kém xa số tiền mà tôi cần.”

Cổ tiênsinh nhìn Tiểu Thất chằm chằm, quyết không bỏ qua bất cứ biêu hiện nào dù lànhỏ nhất trên mặt anh. Đột nhiên ông ta cười lớn rồi nói: “Ha ha ha… Tôi vốntưởng cậu sẽ chọn người phụ nữ này, không ngờ cậu lại chọn tiền. Nếu TrươngĐồng Ân biết được điều này, không biết ông ta sẽ cảm thấy thế nào. Được thôi,chính miệng cậu nói người phụ nữ này không có giá trị gì nên xem ra việc tôibắt cô ta tới đây là thừa rồi. A Tạo, đưa người phụ nữ này đi gây mê đi!”

“Dạ”. ATạo vâng lệnh, giải Hàn Tú ra ngoài.

TiểuThất bỗng lên tiếng: “Hãy cho cô ấy được toàn thây!”

Cô tiênsinh đồng ý rất nhanh: “Đựơc, hôm nay tôi đang vui, nể mặt cậu, tôi sẽ cho côta được chết toàn thây, không moi nội tạng nữa. A Tạo, tìm nơi thích hợp rồigiết đi, nhớ là phải giữ tay chân sạch sẽ đấy!”

ThấyTiểu Thất vẫn ngồi bất động, Hàn Tú không dám tin vào tai mình nữa. Sao anh cóthể thấy cô chết mà không cứu chứ, rốt cuộc anh đang định làm gì?

Cô rasức vùng vẫy, đâm sầm vào người A Tạo, nhưng tất cả chỉ tốn công vô ích. Hàn Túmở to mắt nhìn về phía Tiểu Thất, không ngừng ú ớ.

Cổ tiênsinh bực bội nói: “A Tạo, tay chân linh hoạt hơn chút đi, mang ra ngoài giảiquyết nhanh lên!”

“Dạ.”

Bị ATạo trói chặt hơn rồi lôi ra ngoài, Hàn Tú chỉ biết nhìn hắn ta với ánh mắt cămhận.

A Tạogí súng vào mặt Hàn Tú, thấy cô xinh đẹp thì cười dâm loạn, nói: “Cứ thế này màgiết luôn thì phí phạm quá! Vừa hay ông đây đã nhịn một tháng nay rồi, “giảitrí” xong, ông sẽ tiễn mày lên đường.”

Nóixong, hắn liền cất súng đi rồi đưa Hàn Tú ra bãi rác thải, nếu Cổ tiên sinhbiết vào thời khác này mà hắn còn muốn “làm việc” thì ngài nhất định sẽ khôngvui. Khi đã đến một nơi bốn bề chất đầy phế liệu, hắn đẩy Hàn Tú xuống đất rồinằm đè lên người cô.

Hàn Túmở mắt trừng trừng, muốn hét lên mà không được, nước mắt rơi lã chã, ánh mắtcăm hận như muốn thiêu đốt tên A Tạo kia.

“Mày đãvui vẻ cùng con quái vật kia lâu như vậy, còn giả vờ thục nữ trinh tiết gì chứ?Khóc cái gì mà khóc, chí ít thì tao còn là người. Đợi một lát nhé, tao sẽ chomày sướng hết cỡ”. A Tạo vừa xé áo Hàn Tú vừa cười ha hả, rồi cởi thắt lưng vàcạp quần của mình ra. Đúng lúc đó, hắn chợt cảm thấy cổ lành lạnh. A Tạo quayđầu lại, trợn mắt nhìn người phía sau, kinh hãi nói: “Không phải mày đang ởtrong kia sao?”

“Ởtrong kia cái đầu mày ấy, tên cầm thú!”. Đường Trạch Tề nhổ một bãi nước bọtvào mặt hắn rồi chích vào người hắn một mũi thuốc mê.

Chỉ sauvài giây, A Tạo ngã sóng soài ra mặt đất.

ĐườngTrạch Tề bước đến, đỡ Hàn Tú ngồi dậy rồi tháo giẻ và cởi trói cô: “Em khôngsao chứ? May mà anh đến kịp.”

Lúcnãy, sau khi ra khỏi ô tô, Đường Trạch Tề liền nhanh chóng đi về phía trước,may mắn là phế liệu chất khắp nơi nên anh không bị ai phát hiện. Khi thấy HànTú bị một người đàn ông cao to kéo ra ngoài và chĩa súng vào đầu, trái tim anhnhư thắt lại. Anh vốn định ném một vật gì đó để thu hút sự chú ý của hắn rồichạy nhanh qua cứu cô, ai ngờ tên khốn kiếp ấy dám có ý đồ bất chính với HànTú. Lửa hận sục sôi, anh bèn lập tức phóng đến.

“Anh làĐường Trạch Tề phải không?”. Hàn Tú ngây người nhìn anh.

ĐườngTrạch Tề cởi áo ra, che lên người Hàn Tú rồi nói: “Chúng ta phải rời khỏi nơinày trước đã, có chuyện gì thì để sau hẵng nói!”

“Ngườiở trong kia là Tiểu Thất, còn anh mới chính là Đường Trạch Tề đúng không?”. HànTú nắm chặt lấy tay anh.

ĐườngTrạch Tề thì thầm: “Đúng, anh chính là Đường Trạch Tề, không sai. Nếu em khôngtin thì anh có thể kể cho em nghe từng chuyện, từng chuyện một, kể cả nhữngchuyện khi hai đứa mình còn bé. Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để nóinhững chuyện đó, nếu chúng ta không đi ngay lập tức, để bọn chúng phát hiện rathì nguy.”

“TiểuThất bảo anh tới đây cứu tôi đúng không? Tôi biết chắc chắn anh ấy không phảilà anh mà, tôi biết anh ấy sẽ không bỏ mặc tôi đâu. Lúc nãy, nhìn vào mắt anhấy là tôi biết, tôi hiểu mà. Anh ấy nhất định có nỗi khổ trong lòng nên mới lừadối tôi…”. Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.

“Nếukhông phải vì hắn ta thì em đâu có bị bắt tới đây chứ! Sao em lại nhớ nhung hắnthế? Hắn ta thực chất không phải là người mà là một con quái vật, em và hắnkhông thể có kết quả gì đâu. Hàn Tú, em mau cùng anh đi đi!”. Đường Trạch Tềkéo tay Hàn Tú.

“Tôikhông cho phép anh đổ oan cho anh ấy! Tiểu Thất là người đàn ông có tráchnhiệm, là chỗ dựa vững chắc nhất mà tôi đã từng gặp. Tại sao anh và tên này đềunói anh ấy là quái vật chứ?”. Hàn Tú chỉ tay vào A Tạo đang bất tỉnh nhân sựnằm trên mặt đất.

“Anhkhông hề đổ oan cho hắn ta. Hắn là người nhân bản, người nhân bản đấy, em cóbiết không?”. Đường Trạch Tề không giữ nổi bình tĩnh nữa, điên cuồng hét lên.

“Anhnói cái gì?”. Hàn Tú kinh ngạc.

“Hắn talà bản sao của anh, là một con quái vật không nên tồn tại trên thế gian này. Sưhuynh của mẹ anh năm xưa vì không được mẹ anh đáp lại tình yêu nên đã lấy trộmmẫu AND của anh rồi tạo ra hắn. Số hiệu của hắn là 074, là người nhân bản thứ74.”

NgườiHàn Tú lập tức cứng đờ, đầu óc trở nên trống rỗng.

074 hóara chỉ là một số hiệu đáng thương… Thì ra là vậy…

“Em mauđi theo anh, chần chừ nữa là muộn đấy!”. Đường Trạch Tề càng lúc càng sợ hãi.

Hàn Túlấy lại thần trí, gạt tay anh ra: “Tôi không đi! Tiểu Thất vẫn còn ở trong kia.Tên họ Cổ đó chẳng khác nào kẻ điên khùng, lão ta giết chết anh ấy mất. Anh đãbáo cảnh sát chưa?”

“Anhthực sự không hiểu tại sao em lại thích một tên quái vật chứ không phải mộtngười tử tế, đường hoàng? Cái gì mà có trách nhiệm với chỗ dựa vững chắc chứ?Em có biết không, hắn ta đã bắt cóc anh rồi nhốt anh lại cả tháng nay. Mộttháng trời đó, em biết không? Nếu em không xảy ra chuyện thì không biết anh còncó thể sống mà bước ra khỏi căn phòng đó không đấy!”

“Anh ấykhông phải là quái vật, anh ấy không phải! Anh ấy không bao giờ làm hại ai cả.”Hàn Tú hét lớn. Cô không biết tại sao Tiểu Thất lại bắt cóc Đường Trạch Tề,nhưng với trái tim lương thiện của Tiểu Thất, ngay cả một con cừu, anh cònkhông nỡ nhìn nó bị làm thịt thì làm sao có thể giết Đường Trạch Tề chứ? “Anhsẽ không bao giờ hiểu được tại sao tôi lại yêu anh ấy, bởi vì từ trước đến nay,anh chưa hề biết tôi thực sự muốn cái gì. Đường Trạch Tề, anh muốn đi thì đimột mình đi, tôi sẽ không đi đâu cả. Cho dù mất mạng, tôi cũng không để mặc chongười ta làm hại anh ấy. Ngay cả khi không nơi nào trên thế giới chịu tiếp nhậnTiểu Thất, trái tim tôi vẫn chấp nhận, vì tôi yêu anh ấy, dẫu anh ấy là ngườinhân bản hay là quái thú đi nữa, tôi vẫn yêu anh ấy. Bởi vì anh ấy là TiểuThất, một Tiểu Thất nguyện cả đời nấu cơm cho tôi ăn.”

Nhìnthấy gương mặt kiên quyết của Hàn Tú, Đường Trạch Tề ngây người ra, phải mộtlúc sau mới lấy lại được hồn phách. Anh bật cười, cuối cùng đã hiểu tại sao cảđời này mình vĩnh viễn không có được tình yêu của cô, bởi lẽ trước giờ, anhchưa từng tìm hiểu xem cô muốn gì, cần gì.

“Bâygiờ, chúng ta có thể giao dịch rồi”. Cổ tiên sinh cười phấn khích.

TiểuThất không nói lời nào, đẩy chiếc hộp ra giữa bàn: “Giáo sư Trương nói ông ấygiấu sổ sách và số liệu trong viện điều dưỡng, tôi đã đào được những thứ này ởđó. Hẳn đây là cái mà ông cần. Một tay giao tiền, một tay giao hàng!”

“Hivọng cậu không giở trò gì”. Cổ tiên sinh nói rồi ra lệnh cho thuộc hạ đặt va litiền lên bàn, đẩy qua cho Tiểu Thất.

TiểuThất nhận lấy rồi đẩy chiếc hộp sắt sang.

Cổ tiênsinh sai thuộc hạ mở chiếc hộp sắt ra, nhưng không hiểu tên đó làm gì mà loayhoay một hồi lâu vẫn chưa mở được khóa. Cổ tiên sinh chê hắn chân tay vụng vềrồi đích thân làm, nhưng cũng phải mất rất nhiều thời gian mới mở ra được.

Nhìnthấy những sổ sách quen thuộc trong đó, lật giở cuốn sổ, Cổ Bình Thành cườimãn nguyện. Bên cạnh cuốn sổ có một chiếc thẻ nhớ, Cổ tiên sinh liền gọi ngườimang máy tính xách tay đến rồi cắm thẻ nhớ vào, khi thấy các số liệu hiển thịtrên màn hình, hắn cười tít mắt vì sung sướng.

Tronglúc đó, Tiểu Thất mở va li tiền ra kiểm tra.

Cổ tiênsinh hài lòng gật đầu, nhìn sang Tiểu Thất rồi nói: “Cậu đã copy tất cả nhữngsố liệu và sổ sách này phải không?”

TiểuThất cười khẩy, lạnh lùng nói: “Ông nghĩ tôi cần giữ những thứ bẩn thỉu đósao?”

“Bẩnthỉu? Tiền cả đấy cậu ạ. Nếu không, số tiền trong tay cậu ở đâu mà có chứ?”. Cổtiên sinh đóng chiếc hộp sắt lại rồi đứng dậy, lùi về sau một bước, cười nói:“Được rồi, giao dịch xong xuôi, cuối cùng mọi việc đã có thể kết thúc. Tôi phảiđi thôi. Nói thật, đến tận bây giờ, tôi vẫn không nỡ rời xa cậu, tiếc là nếucậu còn ở trên thế gian này ngày nào thì ngày ấy, tôi còn gặp nguy hiểm, vì thếđành phải nói lời chào vĩnh biệt vậy.”

Cổ BìnhThành nói xong, thuộc hạ của ông ta bèn chĩa súng vào Tiểu Thất. Lúc này, anhvẫn hết sức bình tĩnh, ném hết tiền trong va li ra ngoài. Trong khoảnh khắc,nhưng tờ đô la bay tứ tung trong không khí: “Không phải ông nói lời vĩnh biệttôi mà là tôi nói lời vĩnh biệt ông.”

Khuônmặt Cổ tiên sinh tối sầm đi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

TiểuThất cười lạnh lùng: “Thứ ông ôm trong lòng không phải là tiền mà là bom”. Vừanói dứt lời, anh liền giáng chiếc va li vào người tên cầm súng.

Anh đãmất cả tháng trời để chế tạo ra quả bom đó, còn chiếc khóa phức tạp khó mở lúcnãy chính là nút kích hoạt. Ba mươi giây sau khi được kích hoạt, bom sẽ nổ.

“Cáigì?”. Cổ tiên sinh nhìn chằm chằm vào chiếc hộp sắt, giờ mới để ý thấy nhữngtiếng “tích tắc, tích tắc” nho nhỏ phát ra từ đó. Ông ta nhanh chóng quăngchiếc hộp về phía xa.

“Bùm”,một tiếng nổ ầm trời vang lên…

Dù ĐườngTrạch Tề thuyết phục thế nào, Hàn Tú vẫn nhất quyết không đi mà tiến đến mócchiếc di động trong người tên A Tạo để báo cảnh sát. Đường Trạch Tề không saocản được cô. Điện thoại vừa kết nối thì Hàn Tú đột nhiên nghe một tiếng nổ lớn,rồi những phế thải trước mặt không ngừng bay về phía họ.

ĐườngTrạch Tề chẳng kịp suy nghĩ gì, ngay lập tức lấy thân mình che cho Hàn Tú.

Hàn Túgiãy giụa, bò ra khỏi người Đường Trạch Tề. Nhìn thấy đám cháy ở cách đó khôngxa, cô lập tức đứng dậy, định chạy đến đấy, hoảng loạn hét lớn: “Đừng mà!!!”

NhưngĐường Trạch Tề đã ôm chặt cô vào lòng: “Hàn Tú, em không thể qua đó được!”

“Đừngcản tôi!!! Tôi không muốn anh ấy chết, tôi không muốn anh ấy chết…”. Người cômềm nhũn rồi ngã lăn ra đất, Hàn Tú ôm lấy đầu, không ngừng khóc lóc.

Đốngphế liệu xung quanh họ nhanh chóng bắt lửa, cháy rừng rực.

Thấyngọn lửa càng lúc càng to còn Hàn Tú lại như điên loạn, đòi xông qua đó, ĐườngTrạch Tề liền rút mũi tiêm gây mê mà Tiểu Thất đưa cho khi nãy rồi chích vàocánh tay Hàn Tú.

Cônhanh chóng lịm đi. Anh bế cô chạy ra khỏi biển lửa.