Copy Mối Tình Đầu

Chương 22: Em chỉ cần nhớ rằng anh yêu em là được



Từ hômchỗ ở của Tiểu Thất và Tiểu Cửu xảy ra vụ nổ, những ngày sau đó, Hàn Tú khôngcó một chút tin tức nào của anh.

Hầu nhưngày nào, cô cũng tới đó với hi vọng có thể gặp lại Tiểu Thất, nhìn thấy anhvẫn còn sống, không xảy ra bất cứ chuyện gì, song vô ích. Cô đến cả bệnh việnnão khoa vì nghĩ rằng anh sẽ tới tìm cha nuôi. Cô đã chơi cùng bệnh nhân số 438rất lâu nhưng 438 nói là không hề gặp Tiểu Thất. Cô lại thất vọng lê tấm thânmệt mỏi, kiệt sức rời khỏi đó.

Gọiđiện thoại hỏi bọn Hắc Bì, Phát Tài thì họ nói họ không liên lạc được với số diđộng của Đường Trạch Tề, máy bàn thì không có ai nhấc. Ngoài ra, Hắc Bì và PhátTài còn bảo rằng họ không hề biết đến sự tồn tại của Tiểu Cửu. Vẫn như những gìĐường Trạch Tề đã nói khi bị cô bắt gặp ở hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng, họ khẳngđịnh rằng hai tháng trước, Đường Trạch Tề đang ở Tây Ban Nha cùng cô Amaya gìđó, còn khi họ gặp cô ở hộp đêm, Đường Trạch Tề vừa mới từ Tây Ban Nha trở về,đích thân Hắc Bì ra sân bay đón anh.

Khôngai biết anh còn sống hay đã chết.

Cả thếgiới này bỗng trở nên hỗn loạn, điên đảo. Hàn Tú hoàn toàn mất phương hướng,không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Tại saolúc thì anh nói mọi chuyện không phải như cô nghĩ, lúc lại khẳng định rằng haitháng trước, anh vẫn ở Tây Ban Nha? Tại sao một mặt anh nói với cô rằng hãy nhớkĩ tên anh là 074, từ trước đến nay, anh chưa bao giờ lừa dối cô; mặt khác lạibảo người đó nhất định không phải là anh, cô đừng để bị lừa gạt?

Trongđầu Hàn Tú không ngừng vang lên những lời nói của anh. Cô nhớ lại từng lời nói,hành động của anh trong hai tháng nay rồi so sánh với người đàn ông của bốn nămvề trước, nhận thấy ngoại trừ khuôn mặt không hề sai biệt, mọi thứ đều chỉ rarằng Đường Trạch Tề năm xưa và Tiểu Thất của bây giờ là hai người hoàn toànkhác nhau.

“Nếutôi nói tôi tên là 074 chứ không phải là Đường Trạch Tề, liệu cô có tin không?”

“Mỗilần cô gọi tên tôi, tôi đều cảm thấy cô đang gọi một người khác. Sau này, hãygọi tôi là Tiểu Thất!”

“Côkhông cần cảm ơn tôi, nếu không có cô, có lẽ tôi đã chết rồi. Mà nếu còn sốngthì tôi cũng chẳng biết nên đi đâu về đâu…”

“HànTú, nếu có một ngày, tôi ra đi mãi mãi, liệu em có nhớ đến tôi không?”

“Đúngthế, sao em phải nhớ tôi chứ? Trên thế giới này, có lẽ chỉ có hai người nhớ đếntôi, một người muốn tôi sống, một kẻ muốn tôi chết. Ha ha…”

“HànTú, anh đã từng nói với em rằng đừng đuổi anh đi, khi nào đến lúc, anh sẽ tựkhắc rời khỏi đây. Đáng lẽ anh đã đi ngay lúc thấy xác con mèo đó, nhưng nguyênnhân khiến anh vẫn chần chừ mãi ở đây là vì anh sợ rằng một khi đã rời khỏichốn này, anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội quay về bên em nữa. Em biết không, anhvà Tiểu Cửu, hai người bọn anh thực sự không có chỗ nào để dung thân cả.”

“HànTú, xin em hãy nhớ, anh tên là 074! Em hiểu là “cô chết đi” hay là 074 cũngđược, chỉ cần em biết rằng anh chưa bao giờ lừa dối em.”

Vì saolúc nào, anh cũng tự xưng mình là 074? Hơn nữa còn bắt cô gọi anh là Tiểu Thấtchứ không phải Tiểu Tề, cái tên “Đường Trạch Tề” khiến anh có cảm giác cô đanggọi người khác. Ba con số đó rốt cuộc có ý nghĩa gì? Tại sao anh luôn nói rằngđến một ngày nào đó, anh sẽ phải ra đi? Hay anh đã chết rồi? Ai muốn anh phảichết?

Tínhcách của anh hoàn toàn khác xa so với Đường Trạch Tề của bốn năm trước, cũngchẳng giống chút nào với “anh” mà cô đã gặp ở Kim Bích Huy Hoàng. Từ trước đếnnay, cô luôn cho rằng đầu óc anh bị tổn thương, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, côthấy mọi chuyện không hẳn là vậy. Từ sâu thẳm trái tim, có một tiếng nói thườngxuyên mách bảo cô rằng Tiểu Thất là một người khác…

Nhữngsuy đoán đó khiến đầu óc Hàn Tú căng thẳng vô cùng, phải uống thuốc an thần mớicó thể ngủ được. Thậm chí có lúc tinh thần hoảng loạn, cô còn nghĩ: phải chăngngày xưa, cô giáo Đỗ đã sinh đôi, một trong hai đứa trẻ bị thất lạc, lớn lênmới quay trở về, sau đó, cô bất hạnh nhận nhầm người? Hay Đường Trạch Tề là kẻđa nhân cách, tâm thần phân liệt?

Khi HànTú đem mối nghi hoặc đó đến hỏi bố mẹ, ông bà Hàn lập tức phủ nhận khả năng nàyvì năm xưa, khi cô giáo Đỗ sinh Đường Trạch Tề, họ cũng có mặt. Bố mẹ khẳngđịnh rằng cô giáo Đỗ chỉ sinh duy nhất một cậu con trai là Đường Trạch Tề thôi.

Cô lạimột lần nữa bị đẩy ra giữa đại dương, mất hết mọi phương hướng.

Khoảnghơn một tuần nay, khi đến công ty, về nhà hoặc đi ngang qua những bãi đỗ xevắng vẻ, Hàn Tú luôn cảm thấy hình như có ai đó đang đi theo mình. Cô quay đầulại nhưng chỉ thấy một hàng ô tô xếp dài, ở phía xa là chú bảo vệ đang nóichuyện cùng người nào đó. Xa hơn nữa có một chiếc ô tô màu đen đỗ trên đường,trong xe có một người mà cô không nhìn rõ mặt, Hàn Tú đoán là đang chờ đợi aiđó. Mỗi lần về nhà, cô luôn cảm thấy như có ai đó bảo vệ, bao bọc cô từ xa vậy.Cô không kiềm chế được mà nhìn ngó xung quanh, nhưng trong tầm nhìn chỗ nàocũng chỉ thấy xe cộ hoặc cây cối. Đôi mắt ngập tràn hi vọng bỗng tối sầm lại.

Hàn Túbước vào thang máy, khi cửa thang máy đóng lại, từ từ đi lên, cảm giác đó mớitừ từ biến mất cùng không gian kín mít.

Lúc côvà Sam Sam ở cùng nhau, cô hay kéo tay Sam Sam, hỏi: “Sam Sam, hãy nói cho mìnhbiết, có phải hai tháng qua, mình đã ngủ mơ phải không? Cậu nói xem, anh ấy cóthực sự tồn tại hay không?”

Sam Samluôn nhìn cô với vẻ mặt thương xót, khẽ bảo: “Hàn Tú, tất cả đều là sự thật,không phải do cậu tưởng tượng ra đâu. Bây giờ, điều mà cậu cần nhất là phảinghỉ ngơi thật tử tế. Cậu đừng nghĩ nhiều, cũng đừng giày vò bản thân nữa đượckhông?”

Hàn Túvẫn biết thế, nhưng dù nhắm mắt lại hay mở mắt ra, trong đầu cô luôn hiện lênhình ảnh một ngọn lửa lớn, còn lờ mờ nhìn thấy Tiểu Thất đang bị ngọn lửa đóthiêu đốt.

Cô đangbắt đầu nghi ngờ, phải chăng chính cô mới là người đầu óc không bình thường nênmới tưởng tượng ra tất cả mọi thứ trong hai tháng qua?

Cô phảilàm thế nào để không yêu anh nữa? Rốt cuộc phải làm thế nào thì mới quên đượcanh? Phải làm thế nào để tìm lại được trái tim đã mất?

Hàn Túnhắm mắt lại, không ngừng vuốt mặt cho trấn tĩnh, để đầu óc giữ được tỉnh táotrong mớ bòng bong chưa tìm ra đầu mối.

Đúnglúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.

“Mờivào!”

“Hàntổng!”. Tiểu Hứa bước vào, tay cầm một cuốn tạp chí, vẻ mặt có chút hoang mang.

“Cóchuyện gì thế?”

TiểuHứa đưa cuốn tạp chí cho Hàn Tú, chỉ vào trang bìa và nói: “Hàn tổng, người đànông này rất giống Tiểu Thất.”

Nghethấy thế, Hàn Tú lập tức nhìn vào ảnh bìa. Trên đó đăng hình một người mẫu namtuấn tú mặc bộ âu phục đen, đầu hơi cúi xuống, tay phải chạm vào chiếc mũ trênđầu, ánh mắt nhìn thẳng, trông cực kì cuốn hút, khóe miệng nhoẻn lên, cười mànhư không cười, vừa khiến người ta có cảm giác bị anh chế giễu lại vừa khôngcưỡng nổi sự mê hoặc đó.

Cái gìmà “giống Tiểu Thất” chứ, rõ ràng là anh mà!

Anhbiến mất bao ngày nay, hóa ra vẫn đang làm ở B&G.

Bàn taycầm cuốn tạp chí không ngừng run run, Hàn Tú cố gắng che giấu tiếng thở phào.Cô đặt cuốn tạp chí xuống, ngồi tựa vào ghế, bình tĩnh nói: “Chính là anh ấy.Bây giờ, Tiểu Thất là phó giám đốc bộ phận nghiên cứu, khai thác dòng sản phẩmmới bên B&G. Anh ấy có ngoại hình như thế, trở thành đại diện hình ảnh choB&G, quảng cáo trên các báo, tạp chí, điều này không có gì là kì lạ cả.”

“Cáchăn mặc này là Tiểu Thất như lột xác thành một người khác, thật khiến người taphải ngưỡng mộ”. Tiểu Hứa nói.

Đây mớiđúng là phong cách thời trang của Đường Trạch Tề. Hơn hai tháng ở bên cô, anhluôn ăn mặc hết sức đơn giản, tùy tiện. Thực ra, cô vẫn thích anh mặc như trướchơn, nhìn anh lúc đó trông ngốc nghếch, khờ khạo, hồn hậu chứ không giống nhưhình anh trên tạp chí, đúng là sức hút vạn người mê.

Cô đặttay lên trang bìa, miết miết khuôn mặt anh, chợt nhớ đến một đoạn thơ:

Cắtkhông đứt

Gỡkhông loạn

Mốisầu ly biệt

Lạimang mùi vị khác nữa

Trongtâm can

Cô cónên đi tìm anh để hỏi rõ mọi chuyện hay không? Có lẽ sau khi biết ngọn ngànhtất cả, cô mới không phải giày vò bản thân như hiện nay nữa.

Độtnhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của cô.

TiểuHứa bèn xin phép ra ngoài, Hàn Tú gật đầu rồi nhấc điện thoại lên nghe, trongđầu vẫn nghĩ về cuốn tạp chí: “A lô, xin hỏi vị nào thế?”

“Emđang không tập trung lắm thì phải”. Là Trần Mạnh Lễ.

“Là anhsao?”

“Xem raanh không để ý đến em một thời gian là em đã gần như quên anh mất rồi”. TrầnMạnh Lễ cười nhẹ.

Cô bậtcười: “Tốt hơn hết là anh cũng đừng để ý tôi theo kiểu đó nữa, cách thức để ýcủa anh còn đáng sợ hơn cả loài muỗi độc chuyên hút máu người.”

“Emkhen quá lời rồi!”. Trần Mạnh Lễ vừa cười vừa nói.

“Anhtìm tôi có việc gì thế?”

“Hômnay, anh gọi điện đến là muốn mời em đi dùng bữa.”

“Hả?Lại mời tôi đi ăn? Sao tự nhiên lại mời ăn cơm thế?”

“Là đểcảm ơn về việc em đã giúp anh giới thiệu bản vẽ. Anh vừa nhận được điện thoạicủa bên đó, họ đã quyết định mua bản quyền và sản xuất hàng loạt những con búpbê đầu to theo mẫu thiết kế của anh.”

“Thànhcông rồi sao?”. Hàn Tú chống tay lên đầu, bật cười.

“Đúngthế, đã thành công rồi!”

“Chúc mừnganh nhé! Anh không cần cảm ơn tôi đâu, thực ra, tôi chỉ nói vài câu rồi đưa bảnthiết kế cho người ta thôi, tất cả đều là công sức của anh.”

“Dù thếnào đi nữa, anh vẫn phải cám ơn em. Xin em đừng từ chối thành ý của anh, nhờ enmà anh đã thực hiện được giấc mơ thuở niên thiếu của mình, cho nên bữa cơm nàyem chạy không thoát đâu!”

“Xem ranếu tôi còn từ chối nữa thì thật quá nhẫn tâm với anh.”

“Cứquyết định vậy nhé, anh đi đặt chỗ đây!”

“Được.”

(2)

Lầnnày, Trần Mạnh Lễ mời Hàn Tú đến một quán đồ nướng của Nhật. Trần Mạnh Lễ rấtvui vẻ, cứ cảm ơn cô mãi về chuyện bản vẽ rồi nói là khi nào loại búp bê đầu tođó được sản xuất hàng loạt thì nhất định sẽ tặng cô con đầu tiên. Hàn Tú chỉmỉm cười rồi cắm cúi ăn thịt nướng.

Ănxong, Trần Mạnh Lễ nửa đùa nửa thật bảo dạ dày anh hơi khó chịu nên đề nghịcùng đi dạo. Hàn Tú không từ chối vì cô chưa muốn về nhà. Cô sợ mình lại phảiđối mặt với cảnh cũ người xưa.

Đi dạomột lúc, Hàn Tú mới Trần Mạnh Lễ vào quán Starbucks uống cà phê. Cô gọi một lycà phê Latte còn anh gọi một ly cà phê kiểu Mỹ.

Trongcác loại cà phê, Hàn Tú thích nhất là Latte vì cảm thấy nó rất giống mùi vịtình yêu. Ban đầu sữa và cà phê còn tách bạch, sau cùng thi hòa quyện vào nhaukhó lòng mà phân biệt được, trong đắng có ngọt, quyến luyến không rời. Cô khẽquấy ly cà phê rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm, cảm thấy vị ngọt của sữa, nhấpthem ngụm nữa thì nhận ra vị đắng của cà phê.

Hàn Túđặt ly cà phê xuống, ánh mắt trở nên mơ màng. Đến lúc này, cô mới hiểu tại saomình lại thích uống cà phê Latte đến vậy.

Cảmgiác ngọt ngào, được yêu thương, được bao bọc chính là hương vị của tình yêuthuở ban đầu, giống như vị ngọt của sữa. Đến khi sa vào lưới tình rồi, nhữngđau khổ cũng theo đó mà tới, cũng giống như vị đắng của cà phê vậy. Khi chúngđã hòa quyện vào nhau, làm sao có thể phân biệt rõ ràng đâu là sữa, đâu là càphê chứ? Tình yêu cũng vậy, yêu nhiều hơn hay hận nhiều hơn, ai ước lượng nổi?

Vị đắngtrong miệng khiến Hàn Tú hiểu rằng yêu là đau khổ còn không yêu lại là một nỗigiày vò.

“Này,sao em lại ngây người ra thế?”. Trần Mạnh Lễ gõ nhẹ lên bàn.

“Khôngcó gì”. Cô bừng tỉnh, lại nhấc ly cà phê lên, uống một hơi hết quá nửa rồi caumày, lẩm bẩm: “Càng ngày càng thấy vị của cà phê quá nhạt, không đủ đắng.”

TrầnMạnh Lễ ngây người trước cách uống cà phê của Hàn Tú, nhìn khuôn mặt cô ngậptràn ưu tư, muộn phiền, anh có cảm giác cô đang giấu một tâm sự nào đó tronglòng.

“Emkhông sao chứ?”.Anh đã nghe qua về việc cô yêu rồi chia tay với anh chàng nhânviên dọn dẹp lần trước tới công ty EC.

“Cóchuyện gì chứ? Tôi đang rất ổn”. Hàn Tú cố tỏ ra bình thường, nhìn di động rồinói: “Cũng khá muộn rồi, tôi phải về nghỉ ngơi, ngày mai ở công ty còn có chútviệc.”

“Ừ, đểanh đưa em về nhà!”

“Anhquên là tôi cũng lái xe tới đây sao?”

Thanhtoán xong, hai người bước ra khỏi Starbucks, đi về phía bãi đỗ xe. Trần Mạnh Lễđột nhiên dừng lại, nói: “Hàn Tú, em làm bạn gái anh được không?”

Hàn Túngây người, gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng, quay sang nhìn anh: “Mạnh Lễ, anh đừngđùa như thế chứ!”

Anh nắmlấy bàn tay cô, nghiêm túc nói: “Anh không hề đùa, chính em cũng biết là anhthích em, nếu không, anh đâu có vô vị đến mức theo đuổi em lâu như vậy? Cóđiều, anh không ngờ được vị Đường tiên sinh đó lại là bạn trai của em.”

“Bạntrai?”. Mặt Hàn Tú tối sầm lại. Cô rút tay về rồi bình thản nói: “Phải thêm từ“cũ” vào sau hai chữ “bạn trai” đó!”. “Bạn trai cũ”, có lẽ cách gọi này mới làthích hợp nhất.

TrầnMạnh Lễ lúng túng rụt tay lại, nhưng lời nói của Hàn Tú không hề ảnh hưởng đếntâm trạng của anh. Mạnh Lễ đút tay vào túi quần rồi thủng thẳng nói: “Nếu đó đãlà bạn trai cũ thì tại sao em không nghĩ tới việc có một cuộc tình mới? Trongmắt em, anh thực sự kém cỏi vậy sao? Kiểu đàn ông vừa nhiều tiền, vừa đẹp trai,lại dịu dàng, biết kể chuyện cười như anh sắp tuyệt chủng rồi đấy!”

Cô mỉmcười, vỗ nhẹ lên vai anh, nói: “Đúng là anh thực sự rất ưu tú. Anh có nhớ làtôi đã từng nói, tôi ghét các công tử nhà giàu, cũng chẳng mấy quan tâm đếnnhững anh chàng đẹp trai không? Có thể nói tôi thuộc loại người bất bìnhthường.”

“Ha ha,em nhất định phải dùng lí do chán chết đó để từ chối anh sao? Anh thà nghe emnói nguyên nhân thật sự còn hơn”. Trần Mạnh Lễ bật cười rồi thở dài một tiếng.

Hàn Túquay sang nhìn dòng người đi lại ngoài quảng trường, im lặng một hồi lâu rồimới quay lại nói với Trần Mạnh Lễ: “Từng ngắm đạidương chẳng nhìn nước – Trừ mây trên núi, chẳng phải mây” [1]. Đểyêu một người, có lẽ chỉ mất một giây nhưng để quên một ai đó, lại cần rấtnhiều, rất nhiều thời gian, có khi là cả cuộc đời? Đơn giản là vì chưa bao giờthử quên hoặc chẳng thể nào quên được. Tôi nghĩ cho đến cuối đời, tôi vẫn khôngquên được anh ấy thì sao có thể đem lòng yêu người khác?”

[1]. Nghĩa là: Đã từngnhìn thấy dòng nước cuồn cuộn tuyệt đẹp ngoài đại dương, khi nhìn nước thường,sẽ thấy nhạt nhẽo, vô vị. Ngoại trừ tầng mây bảy màu tuyệt đẹp trên đỉnh núi,những chỗ khác không thể gọi là mây.

TrầnMạnh Lễ mím chặt môi, không nói câu nào.

“TrầnMạnh Lễ, thực ra, tôi chỉ là một chú đà điểu, không hề kiên cường, dũng cảm nhưnhững gì anh thấy đâu. Hơn nữa, tôi luôn suy nghĩ quá nhiều về mọi chuyện, ởbên cạnh một người như tôi, anh sẽ rất mệt mỏi. Một người con gái khác tốt hơntôi mới xứng đáng và thích hợp với anh”. Cô dịu dàng nói: “Mạnh Lễ, cảm ơn anhđã thích tôi.”

“Chúngta mãi mãi chỉ là bạn bè sao?”.Trần Mạnh Lễ cười đau khổ.

“Ừm, làbạn bè.”

“Có lẽanh không biết theo đuổi phụ nữ.”

“Tintôi đi, vấn đề không phải ở anh mà là ở tôi!”. Hàn Tú mỉm cười ngọt ngào. Côtin rằng Trần Mạnh Lễ nhất định sẽ tìm được người phụ nữ thích hợp với anh, còncô chẳng qua chỉ là một người khách qua đường vội vã đến, vội vã đi mà thôi.Cho dù chuyện tình cảm của bản thân không thuận lợi, cô cũng tuyệt đối khôngbao giờ bắt người khác phải cùng mình gánh chịu, càng không nên làm lỡ dở ngườita. Yêu là yêu, không yêu là không yêu.

“Này,mau nhìn lên màn hình lớn kìa! Đó không phải là anh chàng đẹp trai ở trên bìatạp chí hai hôm trước hay sao?”

“Đúngrồi! Thì ra anh ấy là phó giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩmmới của B&G, vậy mà mình còn tưởng anh ấy là minh tinh mới vào nghề cơ.”

“Đẹptrai quá! Mới nhìn tướng mạo của anh ấy, mình đã muốn chạy ngay đi mua sản phẩmmới của B&G rồi.”

“Đinào, mau tới cửa hàng xem sản phẩm mới đó thôi!”

“Đợichút đã, anh ấy còn chưa nói xong mà! Giọng nói của anh ấy cũng rất tuyệt vờinữa!”



Tiếngbàn luận không ngừng của ba cô nữ sinh lọt vào tai của Hàn Tú và Trần Mạnh Lễ.

Trênbìa tạp chí? Phó giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới củaB&G? Không phải họ đang nói đến Đường Trạch Tề sao?

Mọi tạpâm xung quanh dường như đã biến mất hết trong khoảnh khác này, bên tai cô đangvang vọng một giọng nói quen thuộc. Hàn Tú ngước mắt lên nhìn, hiện trên mànhình lớn treo ở chỗ khá xa là gương mặt rất đỗi thân thương. Người đang nói đókhông phải là Đường Trạch Tề thì là ai chứ?

Anhđang mặc một bộ âu phục màu sẫm được may thủ công, nhìn hơi khác so với hìnhảnh gợi cảm, quyến rũ của anh trên tạp chí hôm trước, thay vào đó là phong cáchcủa một doanh nhân thành đạt.

“… Cảmơn tất cả các vị khách quý đã tới tham dự buổi ra mắt sản phẩm mới của B&Gngày hôm nay. Là một trong những người nghiên cứu và phát triển sản phẩm HoánNhan, tôi rất mong chờ sự xuất hiện của HoánNhan trên thị trường. Tôi xin cảm ơn ban giám đốc công tyB&G đã tin tưởng và cho tôi cơ hội thể hiện tài năng của mình. Về công hiệucủa Hoán Nhan, tôi nghĩ là các vị đềuđã có những cảm nhận của riêng mình, vì vậy, tôi sẽ kể qua cho các vị nghe vềmong muốn của tôi khi làm ra sản phẩm này. Để HoánNhan được ra đời, tôi nghĩ tôi nên cảm ơn bạn gái tôi,chính cô ấy đã truyền cho tôi nguồn cảm hứng. Câu chuyện của tôi hơi dài, hivọng rằng các vị sẽ nhẫn nại nghe tôi kể tường tận. Bạn gái tôi rất tài giỏi,cô ấy sở hữu một công ty vệ sinh khá nổi tiếng. Mặc dù là CEO nhưng cô ấy vẫnlàm những công việc bình thường của nhân viên, cho nên cô ấy thường tự gọi mìnhClean Environment Obasan…”

LúcTiểu Thất nói đến đoạn này, không chỉ có những người trong trường quay bật cườimà tất cả mọi người trong quảng trường cũng cười lớn.

Trênmàn hình, Tiểu Thất cũng mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Mọi người đang cảm thấyrất buồn cười đúng không? Tôi cũng thế. Quay trở lại với câu chuyện của tôi, cómột lần, tôi cùng cô ấy đến một siêu thị gia dụng mua giường, lúc đó chúng tôivẫn chưa là gì của nhau nhưng mọi người ở đó lại nghĩ chúng tôi là đôi vợ chồngsắp cưới nên ra sức giới thiệu loại giường Kingsize cho chúng tôi. Lúc đó, bạngái tôi rất xấu hổ, ngại ngùng dắt tôi đi ra, không may bức tường của cửa hàngđổ nhào về phía cô ấy, tôi đã lấy thân mình che cho cô ấy. Kết quả của việc anhhùng cứu mỹ nhân là tôi bị kính đâm chảy máu vai, cô ấy đã khóc lóc rất thảmthiết và bảo tôi đi bệnh viện. Tôi vốn rất sợ bệnh viện, mỗi lần nhìn thấynhững người mặc áo blouse trắng, tôi luôn lập tức bỏ chạy. Thế nhưng khi nhìnthấy nước mắt của cô ấy không ngừng tuôn rơi, tôi đã đồng ý đi khám, vì tôi sợnhìn phụ nữ khóc, nhất là khi người khóc lại là bạn gái tôi. Cô ấy vừa rơi lệ,tôi đã mềm lòng. Cho nên mới nói, trên thế giới này, vũ khí mạnh nhất chính lànước mắt của phụ nữ.”

Mọingười trong trường quay và ở quảng trường lại cười rộ lên vì cách nói chuyệnhài hước của vị phó giám đốc B&G này.

“Đó làlần đầu tiên tôi nắm tay cô ấy. Trước đó, tôi có làm một chai thuốc cao để bôilên các vết thương của mình, nhưng sau khi nắm tay cô ấy, tôi đã nảy ra một ýtưởng. Cô ấy đã lao động chân tay nhiều năm nên trên tay có rất nhiều vết chaisần. Tôi thầm nghĩ, nếu có thứ gì đó có thể làm cho phần da chai cứng tronglòng bàn tay bạn gái mình trở nên mềm mại, để lúc nắm tay được dễ chịu hơn thìtốt biết bao. Cho nên, tôi đã nghiên cứu ra sản phẩm này”. Tiểu Thất cầm sảnphẩm dưỡng da mới rồi mở nắp ra, quệt một ít kem trong suốt màu xanh lá cây lênđầu ngón tay, sau đó giơ cao cho mọi người xem: “Sản phẩm này ban đầu có màuđen, mùi rất hôi, hôi tới mức mỗi lần ngửi thấy, bạn gái tôi đều chạy ngay vàonhà vệ sinh nôn mửa. Cô ấy nói thứ này chẳng khác gì nước cống, vô cùng kinhkhủng, còn hỏi tôi liệu có thể thay đổi mùi của nó không, cô ấy không cần thơmsực nức, chỉ cần không có mùi là được. Hoán Nhan đã rađời như thế đấy!”

Mọingười đồng loạt “ồ” lên vì ngạc nhiên rồi xôn xao bàn tán.

Hàn Túkhông ngừng nắm chặt lấy chiếc túi xách, mím môi đứng trên quảng trường, chămchăm nhìn về phía màn hình lớn, thấy anh thật rạng rỡ và chững chạc trên bụcphát biểu.

Thì raanh điều chế ra sản phẩm mới là vì cô, thế nhưng anh luôn chôn giữ kín điều đó,chưa bao giờ nói cho cô biết. Giây phút này, cô không nghe được những lời xungquanh, mọi người đang cười nói những gì, chỉ thấy hình như có vật gì đó đangtắc nghẹn trong cổ. Trong đầu Hàn Tú không ngừng hiện lên hình ảnh cô và TiểuThất những ngày còn bên nhau.

“Cóđiều, tôi hi vọng là trong khoảng thời gian tôi ở lại đây, cô đừng đuổi tôi đi,cũng đừng liên lạc với người nhà cũng như những người bạn trước đây của tôi. Cômuốn tôi kiếm tiền, được thôi, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền. Cô muốn tôi làm bấtcứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, cô cứ nói, tôi sẽ làm hết.”

“HànTú, cho dù cuộc đời của tôi kéo dài bao lâu, tôi cũng sẽ luôn cảm tạ cô, mãimãi không bao giờ quên cô.”

“Từtrước tới nay, tôi chưa từng quên bất cứ cái gì, sau này cũng thế, tôi sẽ khôngbao giờ quên em. Hàn Tú, nếu em ghét bỏ tôi thì em cứ ghét bỏ, chỉ xin em đừngné tránh tôi hoặc sắp xếp cho tôi làm những công việc khó chịu để giày vò tôi.Tôi không thích điều đó. Em nói đúng, chẳng sớm thì muộn, tôi cũng phải ra đi.Bởi vậy, trong thời gian tôi còn ở đây, hãy để cho tôi có những kỉ niệm đẹp,được không?”

“HànTú, dù có đi đến đâu, sống đến ngày nào thì trong suốt cuộc đời này, tôi vẫnluôn cảm ơn cô, không bao giờ quên cô.”

“Yêumột người không phải là để thỏa mãn sự cao ngạo nào hết. Hàn Tú, em nhìn anhđi, hãy nhìn vào mắt anh! Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ muốn làm tổnthương em. Có một vài việc bây giờ anh không thể giải thích rõ ràng với emđược. Chỉ xin em tha thứ cho lòng ích kỉ của anh, dù thế nào đi chăng nữa, xinem hãy tin anh! Anh thực lòng muốn nấu ăn cho em cả cuộc đời này, em có hiểukhông? Hàn Tú…”

Sốngmũi đột nhiên cay xè, Hàn Tú mím chặt môi, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìmnén những giọt nước mắt long lanh đang chực trào khỏi khóe mắt. Nhưng giọng nóidịu dàng của Tiểu Thất vẫn không ngừng văng vẳng bên tai, cô không thể chịuđựng được nữa, mặc cho những giọt lệ tuôn dài trên má.

Đây làlần đầu tiên cô nghe anh nói một đoạn dài đến thế. Trong hơn hai tháng sốngcùng cô, anh chưa bao giớ nói nhiều như vậy. Cô cứ nghĩ anh không biết ăn nói,hóa ra là anh không muốn nói đấy thôi.

Hàn Túthực sự cảm thấy vô cùng, vô cùng đau khổ…

Bỗng cóngười hỏi Tiểu Thất: “Nghe Đường tiên sinh nói vậy, chắc quan hệ giữa Đườngtiên sinh và bạn gái đang vô cùng tốt đẹp. Hai người hẳn là rất yêu thươngnhau. Không biết hôm nay, bạn gái của Đường tiên sinh có đến đây không? Ngườiđầu tiên Đường tiên sinh muốn tặng sản phẩm Hoán Nhan chochính là bạn gái của ngài đúng không?”

TiểuThất mỉm cười, không trả lời câu hỏi này ngay lập tức mà im lặng một lúc rồinói: “Duyên phận đã đem đến cho cuộc sống của chúng ta vô số sự bất ngờ và niềmvui. Duyên phận có thể khiến hai con người tương ngộ rồi tương ái, sống nhữngngày tháng tuyệt vời bên nhau, nhưng thử thách, trêu chọc chúng ta cũng chínhlà duyên phận. Do một số hiểu lầm, tôi và cô ấy đang tạm thời xa cách, nhưngtôi tin chắc rằng sau cơn mưa, trời lại sáng. Vì cô ấy mà làm ra sản phẩm HoánNhan, tôi muốn nói với cô ấy rằng, trong suốt cuộc đờinày, tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy và mong rằng cô ấy cũng mãi mãi nhớ đếntôi, cả đời không quên”. Giọng anh trầm ấm, vẻ mặt trang nghiêm, đôi mắt tĩnhlặng mà sâu thẳm.

Đúnglúc mọi người đang vô cùng hiếu kì, không ngớt lời bàn tán về mối tình đó thìanh đã chuyển sang chủ đề chính của buổi giới thiệu một cách hài hước: “Nhânvật chính của ngày hôm nay là đứa con Hoán Nhan của tôichứ không phải chuyện tình yêu của bố cháu. Nếu mọi người cảm thấy hứng thú vớiđời tư của tôi, hoan nghênh gặp riêng tôi để nói chuyện. Còn bây giờ tôi xinnhường sân khấu lại cho vị MC vô cùng xinh đẹp và duyên dáng của chúng ta!”

Trongtrường quay vang lên những tràng vỗ tay giòn giã.

“Trờiơi, người đàn ông này thật chung tình! Chỉ vì muốn làn da ở lòng bàn tay củabạn gái mình trở nên mềm mại hơn, đẹp hơn mà anh ấy đã nghiên cứu ra loại mĩ phẩmmới đấy!”

“Ây da,sao mình không gặp được người đàn ông như thế này chứ? Được vậy, có lẽ mình đãtiết kiệm được bao nhiêu tiền mua mĩ phẩm rồi ấy nhỉ?”

“Hừ!Bạn trai mình còn không muốn mình sử dụng găng tay cơ. Bạn gái của anh ấy trôngnhư thế nào nhỉ? Đúng là khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.”

“Bạngái gì chứ? Mấy người không nghe thấy anh ấy nói gì sao? Hiện tại, hai người họđã không còn bên nhau nữa, họ chia tay rồi.”

“Rốtcuộc là ai bỏ ai nhỉ? Có phải anh ấy đã chủ động chia tay không? Nghe những lờianh ấy nói thì mình thấy khả năng này không hợp lí chút nào.”

“Lẽ nàobạn gái đã bỏ anh ấy?”

“Cô ấythật ngốc nghếch!”

Cô làkẻ ngốc nghếch? Thượng đế muốn ép cô đến phát điên sao? Hàn Tú thực sự mongmuốn mình đúng là một kẻ ngốc để không phải biết đến nỗi thống khổ này.

Rốtcuộc ông trời muốn ban ân hay đày đọa Hàn Tú khi đã đưa đến bên cô một ngườibạn trai dịu dàng, biết quan tâm, có trách nhiệm để rồi đúng vào lúc tình cảmcủa họ đang ở giai đoạn ngọt ngào nhất, ngài lại để sự việc bốn năm trước táidiện, lại một lần nữa đâm dao vào trái tim cô; sau đó, nhìn thấy cô đau đớn tannát cõi lòng thì cho anh trở về, dịu dàng ghép lại trái tim đã vỡ thành trămmảnh?

Xét chocùng, anh có thực sự yêu cô hay không? Nếu yêu cô thì sao còn phản bội cô? Nếukhông yêu, tại sao anh lại kể chuyện của hai người trước mặt bao nhiêu ngườivới vẻ mặt chân thành, chung tình đến thế? Vì sao khi cô tưởng anh đã xảy rachuyện chẳng lành, đi khắp nơi tìm kiếm, anh không hề xuất hiện cơ chứ?

Tạisao???

Hàn Túgục mặt xuống, nước mắt tuôn dài trên má. Cô phải làm gì bây giờ? Ông trời muốncô phải làm thế nào đây?

“HànTú, em…”. Thấy Hàn Tú ôm lấy miệng, khóc nấc lên từng tiếng, Trần Mạnh Lễ vộirút chiếc khăn tay từ trong túi ra, đưa cho cô. “Em đừng để ý đến mấy lời nóilinh tinh của người ngoài cuộc! Họ không biết rõ nội tình nên hay kết luận võđoán lắm.”

“Khôngsao, tôi không sao”. Hàn Tú nhận lấy chiếc khăn, lau đôi mắt ướt, không ngừnglắc đầu.

“Có cầnanh đưa em về không? Để em về nhà một mình, anh thực sự không thấy yên tâm chútnào.”

“Tôikhông sao đâu, không sao thật mà”. Hàn Tú lại lắc đầu, hít sâu vài hơi rồingước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh, dần dần bình tĩnh lại.

“Anhkhông biết giữa em và anh ta đã xảy ra chuyện gì, song anh cảm thấy gần đây, emkhông được vui vẻ cho lắm. Lúc nãy, khi chúng ta ngồi uống cà phê trongStarbucks, tuy em vẫn nói chuyện với anh nhưng hình như tâm hồn em đang phiêudu ở chân trời nào ấy. Anh quen em chưa lâu nhưng cũng đủ để biết rằng em làmột người con gái rất kiên cường. Có điều, trong chuyện tình cảm, chúng takhông thể cứng cỏi, mạnh mẽ mãi được, nếu đã có duyên mà không có phận thì cuốicùng, vẫn chỉ có thể lướt qua cuộc đời nhau mà thôi. Đừng giữ quá nhiều tâm sựtrong lòng, tốt hơn hết là nói ra tất cả vì biết đâu khi nói ra rồi, khúc mắcđó sẽ được tháo gỡ thì sao?” Trần Mạnh Lễ điềm đạm nói.

“MạnhLễ, cảm ơn anh… Tôi biết mình nên làm gì rồi, cảm ơn anh nhiều lắm!”

“Cảm ơncái gì chứ? Em đúng là một nha đầu ngốc nghếch! Anh vốn không mấy cam tâm, luôntự hỏi rằng rõ ràng anh là một người đàn ông tốt, khôi ngô, tuấn tú, giàu tìnhcảm thì thua anh ta ở điểm nào chứ? Nhưng sau khi những lời nói vừa rồi của anhta, anh tình nguyện chịu thua. Anh không biết làm ra mĩ phẩm mà chỉ biết mua mĩphẩm cho bạn gái mình mà thôi”. Trần Mạnh Lễ nói đùa.

Hàn Túmím chặt môi, nhìn anh, không biết nên khóc hay nên cười nữa.

“Đượcrồi, anh biết em đang muốn gặp anh ta. Em đi đi! Muốn gọi điện thoại thì maugọi đi!”

“Xinlỗi anh, tôi phải đi trước đây. Tối nay, thực sự cảm ơn anh rất nhiều. Lần sau,tôi sẽ mời anh một bữa ra trò”. Nói xong, Hàn Tú không kìm được mà lại bậtkhóc.

“Ây da,em đi đi, đi mau lên! Anh biết tại sao anh ta lại bảo là sợ nhìn thấy em khócrồi, anh cũng đang phát khiếp lên đây.”

“Ừm,vậy chào anh!”

“Thượnglộ bình an!”

(3)

Hàn Túchẳng buồn lau sạch nước mắt trên mặt, lái xe phóng như bay về nhà. Khi chiếcxe đã dừng trước khu nhà, cô không hề bước ra mà vẫn ngồi trong xe, bất độngmột hồi lâu, sau đó rút chiếc di động từ trong túi ra, run run nhấn số điệnthoại quen thuộc.

Số điệnthoại cô đã gọi trong một tháng nay nhưng không liên lạc được bỗng nhiên lúcnày lại kết nối. Cô nghe thấy đoạn nhạc chờ nhẹ nhàng, rất nhanh sau đó, ngườibên kia đã nghe máy.

ThấyHàn Tú gọi đến, Tiểu Thất ngây ra vài giây rồi cất tiếng: “Hàn Tú…”

Nghethấy giọng nói của anh, cô ôm lấy miệng, ra sức kiềm chế để tiếng khóc khôngbật ra, nhưng nước mắt lại không ngừng trào ra, từng giọt, từng giọt lăn dàitrên má.

TiểuThất thở dài một tiếng rồi nói: “Hàn Tú, có phải em đang khóc không?”

Cô hítmột hơi thật sâu rồi đáp: “Bây giờ anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh, em có việcmuốn hỏi anh… Anh đang ở đâu thế?”. Cô hỏi dồn dập rồi bật khóc thành tiếng.

“HànTú, em đừng khóc nữa! Anh sẽ đến đó ngay lập tức. Chờ anh một phút, à không, bamươi giây thôi!”

Hàn Túlập tức bước xuống xe. Vừa lau những giọt nước mắt trên má đi, cô vừa nhìn ngóxung quanh để tìm hình bóng quen thuộc của anh, nhưng trong bãi đỗ xe đầy ô tônày, cô chẳng thấy một người nào cả. Cô hết vào điện thoại: “Anh đừng lừa dốiem! Mau nói cho em biết anh đang ở đâu! Em sẽ đến đó tìm, em có chuyện muốn nóivới anh.”

“Ở phíasau em”. Giọng nói kèm theo tiếng thở gấp của Tiểu Thất vang lên.

NgườiHàn Tú bỗng cứng đờ ra, cô từ từ quay lại, thân hình cao lớn của anh đang ởngay trước mắt cô.

Anh mặcmột bộ âu phục sẫm màu, đứng cách cô không xa. Dù kiểu tóc và trang phục củaanh đã thay đổi nhưng lúc này, cô vẫn cảm thấy vô cùng thân thuộc.

TiểuThất rất muốn chạy tới và ôm chặt Hàn Tú vào lòng nhưng cuối cùng, anh gập diđộng lại, từ từ đi về phía cô, mỉm cười nói với giọng điệu bình thản: “Anhkhông hề lừa em, anh nói ba mươi giây nữa xuất hiện thì chắc chắn sẽ có mặt sauba mươi giây.”

Hàn Túnhìn anh, giây phút này dường như mọi từ ngữ đều bay mất hết, chỉ biết ngốcnghếch đứng đó, mím chặt môi, để mặc cho nước mắt tuôn rơi.

Đâyđúng là Tiểu Thất mà cô biết. Suốt một tháng nay, hình bóng của anh không ngừngxuất hiện trong tâm trí cô, hoàn toàn khác với hôm gặp anh ở hộp đêm Kim BíchHuy Hoàng. Rốt cuộc chỗ nào không giống thì cô không chỉ ra được. Mãi đến bâygiờ, khi một lần nữa nhìn vào đôi mắt đen láy, sâu thẳm đó, cô mới nhận thấy,ánh mắt của họ không hề giống nhau. Dù tướng mạo giống y hệt nhau thì đôi mắtchẳng bao giờ biết nói dối cả. Lúc đó, sự tức giận đã làm cô mê muội nên mớikhông hỏi rõ chân tướng mà đuổi anh ra khỏi nhà.

Hàn Túhít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi hỏi anh một tràng: “Anh nói đi,anh có phải là Đường Trạch Tề không? Nếu không phải thì anh là ai? Anh đã phẫuthuật chỉnh hình hay là thế nào? Dãy số 074 có ý nghĩa gì? Còn nếu anh thực sựlà Đường Trạch Tề thì có phải anh mắc chứng tâm thần phân liệt, là con người đanhân cách không? Hay anh bị mất trí nhớ tạm thời? Ngoại trừ hai khả năng này,tôi không nghĩ ra được bất cứ nguyên nhân nào khác. Tôi xin anh hãy nói cho tôibiết, tại sao chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà anh dường như đã biếnthành một người khác? Có lúc anh rất giống bốn năm về trước, có lúc lại là anhcủa bây giờ. Rốt cuộc anh là ai?”

“Em hỏinhiều thế, anh biết phải trả lời từ câu nào đây? Để anh nghĩ đã!”. Tiểu Thấtcười gượng gạo. Ở trước mặt người khác, anh luôn khoác cho mình một vẻ mặtkhác, nhưng đứng trước Hàn Tú, anh lại chẳng thể che đậy được nội tâm của mình.

“Khôngbiết phải trả lời từ đâu cũng không sao, tôi có thể chờ anh từ từ trả lời từngcâu một, dù mất bao nhiêu lần, tôi vẫn chờ”. Cô nhìn anh chăm chú bằng đôi mắtđẫm nước, chỉ sợ mình sẽ bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào dù là nhỏ nhất trên khuônmặt anh.

TiểuThất không ngờ rằng đã đến lúc, anh phải đối mặt với những câu hỏi này. Trướcđây, khi Hàn Tú hỏi anh, anh có thể giả ngốc, giả khờ, giả như không biết,nhưng bây giờ thì không thể làm thế nữa rồi. Anh không biết phải nói thế nào,chợt nhận thấy ở phía xa, có một chiếc xe đang đỗ, trong xe có hai người.

Anh cauchặt đôi mày, vẻ mặt dịu dàng, ấm áp bỗng biến mất trong khoảnh khắc: “Xin lỗi,tôi muốn hút thuốc”. Nói rồi Tiểu Thất cúi đầu xuống, rút ra một điếu thuốc,châm lửa rồi hít một hơi, sau đó phả ra một vòng khói. Làn khói trắng lan tỏatrong không khí, phủ quanh người anh khiến cô không nhìn rõ.

“Trướcđây, anh không bao giờ hút thuốc trước mặt tôi, anh biết tôi rất ghét mùi thuốclá. Nếu nhìn thấy người khác hút thuốc, anh đều kéo tay tôi đi khỏi”. Hàn Túnấc lên.

Anh lạihít thêm một nữa rồi nhả khói, lạnh lùng cười: “Bốn năm trước, lẽ nào tôi lạikhông hút thuốc trước mặt cô?”. Để làm mình trông thật giống Đường Trạch Tề,anh đã phá bỏ rất nhiều thói quen tốt cũng như trải nghiệm những thứ không nênhọc như hút thuốc, uống rượu, nhậu nhẹt…

Sắc mặtHàn Tú bỗng trở nên trắng bệch: “Tại sao anh không trả lời câu hỏi của tôi? Rốtcuộc anh là ai? Tôi chỉ cần anh cho tôi một đáp án thôi.”

“Tạisao nhất định phải có đáp án? Việc tôi có phải là Đường Trạch Tề hay không rấtquan trọng với cô à? Biết hay không thì có gì khác nhau đâu? Cô đang sống thếnào thì cứ tiếp tục sống như vậy đi!”. Anh trả lời lãnh đạm.

“Tấtnhiên là khác chứ!”. Cô ngắt lời anh.

TiểuThất ngây người, bắt gặp đôi mắt oán hận, đầy nước mắt của Hàn Tú, anh khôngdám nhìn thẳng vào đó nữa mà quay sang hướng khác, nghiến răng nói: “Tôi khônghề mất trí nhớ, cũng không bị tâm thần phân liệt, tôi chính là Đường Trạch Tề,đó là sự thật.”

“Anhthực sự là Đường Trạch Tề sao? Có thật không? Vậy anh giải thích thế nào vềviệc hai tháng này, anh vừa ở nhà tôi vừa ở Tây Ban Nha? Rõ ràng anh luôn ở bêntôi, làm sao có thể chạy ra sân bay để bọn Hắc Bì đón chứ? Hắc Bì và Phát Tàiđều nói là không quen biết Tiểu Cửu nhưng lại biết Amaya, cũng chẳng ai biếtchuyện anh đã nhận cha nuôi gì đó ở Mỹ. Anh lí giải những việc này ra sao?”. Côđã cố gắng nói thật bình tĩnh nhưng giọng điệu vẫn vô cùng gấp gáp, nước mắt cứlăn dài trên má.

“TâyBan Nha? Nếu tôi nói tôi ở Tây Ban Nha thì đúng là tôi đã ở Tây Ban Nha sao?Chúng ta có ở cạnh nhau 24/24 đâu! Cô đừng quên tôi có xin nghỉ một thời gian,tôi đi đâu, làm gì, cô sao biết được? Tôi có thể giới thiệu Amaya với Hắc Bì vàPhát Tài nhưng điều đó không có nghĩa là tôi bắt buộc phải giới thiệu Tiểu Cửucho bọn họ. Tận mắt nhìn thấy còn chưa chắc đã là sự thật, huống chi là nghequa tai?”. Hóa ra nói dối cũng là một nỗi thống khổ khôn cùng!

“Nghĩalà anh ở trước mặt những người khác nhau thì đóng những vai khác nhau sao?”

“Đúngvậy”. Tiểu Thất rất muốn nói anh tên là 074 chứ không phải là Đường Trạch Tề,nhưng anh không muốn để Hàn Tú biết thân phận thực sự của anh. Nếu biết ngườiđang đứng trước mặt mình không phải chàng trai đã ở bên cô từ nhỏ, cùng cô lớnlên mà chỉ là một người nhân bản thì Hàn Tú sẽ có phản ứng như thế nào? Anhthấy sợ khi nghĩ đến việc phải chứng kiến khuôn mặt hoảng hốt, hoang mang củacô. Từ khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Tiểu Thất đã nhìn thấy sự ích kỉ trongtình yêu của nhân loại. Anh không còn niềm tin vào tình yêu của con người hayđã mất hết lòng tin vào bản thân? Anh thà để cô coi anh là Đường Trạch Tề cònhơn phải nói ra sự thật, còn hơn làm cô hoảng sợ, kinh hãi.

“Nhữnglời anh nói trong buổi công bố sản phẩm mới có phải là thật không?”

“Tôinói thế để quảng bá, giới thiệu sản phẩm mới thôi. Muốn người ta mua sản phẩmcủa mình thì trước tiên phải khiến cho họ cảm động, như vậy, họ mới ủng hộ mìnhvô điều kiện. Thế nên tôi đã tìm bừa một lí do để dẫn chuyện”. Anh cười nhạt,không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Tú, không ngừng nói thầm trong lòng: “Hàn Tú,xin em hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho lòng ích kỉ của anh! Anh không hề sợchết nhưng anh rất yếu đuối, anh sợ phải nhìn thấy em khinh bỉ anh như ĐườngTrạch Tề đã khinh bỉ anh.”

Một lúclâu sau, anh lấy trong túi ra một vật, đưa cho Hàn Tú: “Đây là lọ thuốc HoánNhan đầu tiên tôi làm ra, tặng cô đấy!”

Hàn Túnhìn lọ thủy tinh nhỏ trong tay mình, nó không được đặt trong một chiếc hộp hoalệ nào mà ngược lại, trông rất đỗi bình thường, không có gì đặt biệt: “Anh luônđi theo tôi, tối nào cũng đợi ở dưới nhà tôi chỉ để tặng tôi chiếc lọ này sao?”

Mấyngày nay, Hàn Tú không biết tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc đó, nhưngbây giờ, khi nhìn thấy Tiểu Thất, cô liền nhận ra người mỗi ngày đi theo bảo vệcô chính là anh. Cô không hề tin những lời anh nói. Trực giác của người phụ nữmách bảo cô rằng anh đang lừa cô. Nhất định anh có một bí mật nào đó không thểnói ra. Chuyện về cha nuôi, chuyện của Tiểu Cửu không thể đơn giản vậy được.

Mỗingày đều đứng ở gần nhà Hàn Tú, đợi cô quay về, dù chỉ có thể nhìn cô từ xa,Tiểu Thất cũng mãn nguyện. Anh làm thế không đơn giản là vì nhớ nhung mà quantrọng hơn, anh sợ Cổ tiên sinh gây nguy hiểm cho Hàn Tú, bởi vậy phải tận mắttrông thấy cô an toàn bước vào cửa nhà, anh mới an tâm.

“Tôi đãtừng hứa với lòng mình rằng bao giờ làm ra thứ mĩ phẩm không có mùi hôi, tôi sẽtặng cho cô dùng. Chỉ là tôi sợ cô không muốn gặp tôi nên mới không xuất hiện.”

“Tạisao từ trước đến nay, anh luôn nói dối tôi? Sao anh cứ lừa dối tôi hả? Sao lạigiả vờ bị tổn thương não bộ chứ?”

“Thứkhông đạt được luôn là thứ người ta khát khao nhất. Tình yêu và dục vọng củađàn ông có thể phân ra được. Có được tình yêu đẹp nhưng vẫn không thể chống lạisự mê hoặc của dục vọng. Bốn năm trước, cô không tin tôi, để tôi bị mẹ đuổisang Mỹ. Cô có biết nỗi cô đơn khi phải một mình ở xứ ngưới là thế nào không?Tôi biết chuyện bốn năm trước đã là cô bị tổn thương sâu sắc, nhưng tôi cũngđau khổ không kém cô. Tôi yêu cô thật lòng, tôi vô cùng yêu cô. Nếu không thìtại sao trong nhưng năm sống bên Mỹ, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt mang nét ÁĐông là tôi lại nhớ đến cô? Thế nhưng mỗi lần gặp tôi, cô lại tỏ vẻ muốn chémchết tôi ngay lập tức. Nếu không dùng cách ấy, cô nói đi, tôi phải làm sao đểcô bỏ qua chuyện cũ và tiếp nhận tôi lần nữa chứ?”. Anh nhận thấy nỗi thống khổvô hạn đang hiển hiện khuôn mặt Hàn Tú. Khi nói ra những lời này, trong lònganh cũng đau khổ không kém.

Khi anhchất vấn Đường Trạch Tề, anh ta đã nói vậy. Tiểu Thất thật sự không hiểu tạisao anh ta lại có thể phân rõ tình yêu và dục vọng đến thế, một mặt nói yêu HànTú, mặt khác lại phản bội cô. Nhưng dù vậy, anh nhận ra rằng tình cảm ĐườngTrạch Tề dành cho cô là chân thành.

Hàn Túcảm thấy lồng ngực đau nhói như bị một tấm đá lớn đè lên, không thể thở nổi. Rõràng Tiểu Thất đang nói dối, đôi mắt anh tố cáo rằng chủ nhân của nó đang lừagạt cô. Cô biết anh không phải là Đường Trạch Tề, anh chỉ không muốn nói rachân tướng mà thôi. Anh đã từng nói, giọng càng to thì càng chứng tỏ tâm trạngbất an và đang muốn giấu giếm điều gì đó, anh lúc này chính là như vậy. Từtrước đến nay, khi nói chuyện, Tiểu Thất chưa hề dùng ngữ điệu ấy cũng như cầnđến thuốc lá để che đậy nội tâm của mình.

Cô launước mắt trên má: “Tiểu Thất, xin anh hãy nhìn thẳng vào mắt tôi, hãy nói vớitôi, tất cả những gì anh nói đều không phải là sự thật có được không?”

Anhnhìn cô, bình tĩnh đáp: “Nếu cô muốn kiểm nghiệm AND thì không thành vấn đề,tôi sẽ cùng cô đi kiểm tra ngay bây giờ.”

Cô hítmột hơi thật sâu, đôi mắt vẫn tuôn lệ, đột nhiên cười lớn: “Cảm ơn anh vì đãcho tôi đáp án mà tôi cần. Xem ra từ giờ trở đi, tôi lại có thể ngủ ngon giấcrồi. Sẽ không còn cảnh tối tối, vừa nhắm mắt lại là nhìn thấy ngọn lửa lớn vâyquanh anh, không cần hàng ngày nhìn căn nhà trống trải rồi tự hỏi anh đang ởđâu, anh còn sống hay đã chết nữa. Dù những lời anh nói là thật hay giả, tôivẫn tin tất cả. Cảm ơn anh đã tặng tôi lọ Hoán Nhan này,tôi nhất định sẽ dùng.”

Cảmgiác đau nhói từ đầu ngón tay nhanh chóng truyền lên não bộ khiến Tiểu Thất lậptức lấy lại được hồn phách. Nhận ra điếu thuốc đã cháy hết, anh bèn vứt vàotrong thùng rác cách đó không xa. Anh quay lưng lại với Hàn Tú, không dám nhìnvào đôi mắt ngập tràn nỗi bi thương của cô. Anh đắn đo một hồi lâu rồi quaylại, nói: “Tôi tiễn cô lên nhà, muộn lắm rồi, cô về nghỉ ngơi đi!”

Hàn Túkhông nói gì, ngây ra như một con rối, mặc cho Tiểu Thất cầm tay kéo vào thangmáy. Đến trước cửa nhà, anh bỏ tay cô ra, vuốt mái tóc cô rồi nói: “Ngày mai,tôi còn có chút việc nên tôi về đây. Hàn Tú, tạm biệt nhé!”

Côkhông trả lời anh.

TiểuThất hít một hơi thật sâu rồi quay người bước đi.

Hàn Túmím chặt môi, nhìn theo bóng dáng anh tiến dần về phía thang máy. “Tinh” mộttiếng, cửa thang máy từ từ mở ra. Mắt đăm đăm nhìn anh sắp sửa bước vào thangmáy, cuối cùng không kìm nén được, cô chạy thẳng tới đó, vòng tay ôm lưng anh:“Sao anh lại lừa dối em? Anh không phải là Đường Trạch Tề, không phải anh ta,không phải anh ta, không phải anh ta…”

TiểuThất mỉm cười, đặt tay lên bàn tay đang ôm chặt lấy người mình, có lẽ đây làlần cuối cùng cô ôm anh. Thời hạn một tháng Cổ tiên sinh cho anh sẽ kết thúc.Có thế sau này anh không bao giờ được nhìn thấy cô nữa.

“HànTú, em không cần biết anh là ai, chỉ cần em hiểu rằng anh yêu em là được”. Mộtdòng lệ lăn ra từ khóe mắt anh.

“Em rútlại tất cả những lời đã nói trước đây, hãy quay về bên em! Anh có phải là ĐườngTrạch Tề hay không, em cũng chẳng quan tâm làm gì nữa. Em chỉ cần có anh ở bênthôi…”. Cô vừa nói vừa nấc.

“Anh vẫncòn việc quan trọng phải làm. Hàn Tú, tạm biệt em!”. Anh nắm chặt lấy bàn taycô, ngậm ngùi một lát rồi gỡ đôi tay đang ôm anh ra, chẳng hề quay đầu lại,bước nhanh vào thang máy.

Nhìncửa thang máy từ từ đóng lại, Hàn Tú bịt chặt miệng, ngồi phịch xuống đất, gậpngười khóc nức nở…