Copy Mối Tình Đầu

Chương 15: Đó không phải là người điên mà là người thân của anh



Sau hôm đi chơi núi, đúng như những gì đã nói trướcđó, Tiểu Thất không đến công ty làm việc nữa mà ngày nào cũng đi từ rất sớm,khi về nhà thì thường xuyên tỏ vẻ mệt nhọc, kiệt quệ. Nếu Hàn Tú có hỏi đã xảyra chuyện gì thì anh chỉ trả lời ậm ừ dăm ba câu rồi chuyển sang chủ đề khác,khiến cô rất bực bội, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi ấy, trái tim cô lại đaunhói, không đành lòng nổi nóng với anh được.

Hôm nay cũng thế, mới sáng sớm, Tiểu Thất đã ra khỏinhà. Bình thường, dù không đi làm, anh vẫn trở về vào giờ tan sở, có khi còn vềnhà trước cả Hàn Tú để nấu thức ăn cho cô. Nhưng hôm nay, lúc cô về đến nhà thìtrời đã xẩm tối, nhà cửa vắng lặng, Tiểu Thất vẫn chưa về.

Hàn Tú gọi vào số di động của anh mấy lần nhưng khôngliên lạc được, chỉ nghe thấy tiếng thông báo đã cài đặt sẵn lạnh lùng của tổngđài: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọilại sau!”. Tắt máy!!! Cô đành dập điện thoại.

Hàn Tú đi đi lại lại trong phòng, bồn chồn như kiến bòtrên miệng chảo nóng. Kim đồng hồ trên tường đã chỉ sang số mười hai, cô cànglúc càng lo lắng, băn khoăn không biết có thật là anh đi nghiên cứu mỹ phẩm haykhông nữa, bỗng nhận ra trái tim mình đang đập loạn nhịp, trong đầu không ngừnghiện lên hình ảnh anh nằm ở bãi rác, máu me be bét…

Cô vỗ vỗ lên mặt, tự nhủ: Tiểu Thất chắc chắn vẫn ổn,không cần biết trước kia anh gặp phải chuyện gì, còn bây giờ, nhất định sẽkhông xảy ra chuyện với anh đâu.

Đúng lúc ấy, cô nghe thấy tiếng mở cửa “lách cách”,vội chạy ngay ra trước cửa.

Nhìn thấy Hàn Tú đang đứng trước cửa đợi anh về, đôimắt ngập tràn sự lo lắng, mọi mệt mỏi, phiền não trong lòng Tiểu Thất bỗng chốctan biến hết. Chỉ cần bước về nhà, chỉ cần nhìn thấy Hàn Tú, trái tim anh lạinhư được ánh mặt trời rực rỡ sưởi ấm.

“Em vẫn chưa ngủ sao? Có một mình nên sợ hãi, khôngngủ được à?”. Anh đi vào nhà, đặt chìa khoá xuống bàn rồi bước đến gần cô.

Có rất nhiều, rất nhiều chuyện cần được giải đáp nhưngkhông hiểu sao lúc này, chúng lại ứ nghẹn nơi cổ họng, cô chẳng thể thốt ra mộttừ nào. Hàn Tú chỉ biết khẽ lắc đầu, mím chặt môi, nhìn anh bằng đôi mắt ngấnlệ.

Tiểu Thất lặng lẽ ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô.Có thể ngày mai, anh sẽ được gặp lại giáo sư Trương, người mà anh dày công tìmkiếm bấy lâu nay, cũng là người bất chấp nguy hiểm để cứu mạng anh. Nhưng điềuđó có thể đồng nghĩa với việc những tháng ngày anh ở lại đây không còn dài nữa,anh sắp phải rời xa Hàn Tú, có khi còn chẳng bao giờ cơ hội gặp lại cô nữa. Nếuanh phải chết thì sao? Anh không nỡ rời xa cô một phút giây nào. Vòng tay bấtgiác siết chặt hơn, anh muốm ôm chặt cô vào lòng hơn nữa.

“Anh làm sao thế?”. Ở trong vòng tay ấm ấp của TiểuThất, con tim thấp thỏm lo lắng của cô cuối cùng cũng đập bình thường trở lại.

Đúng vào khoảnh khắc Hàn Tú vừa dứt lời, anh đặt mộtnụ hôn cháy bỏng lên môi cô. Bàn tay cô bất giác nắm chặt lấy cổ áo anh. Nụ hônvừa mãnh liệt vừa đắm say khiến đầu óc cô hỗn loạn, không thể suy nghĩ bất cứđiều gì. Anh như muốn cướp đi tất cả không khí trong lòng ngực cô vậy, trái timcũng theo nụ hôn của anh mà loạn nhịp …

Rất lâu sau, anh mới rời khỏi đôi môi cô, ôm chặt côvào lòng. Cô tựa đầu vào ngực anh, không ngừng hít thở.

Nụ hôn lần này khác hoàn toàn so với những lần trước.Nụ hôn đầu còn vụng về do không kiềm chế được cảm xúc, nụ hôn thứ hai bá đạo,xâm chiếm, nụ hôn thứ ba, thứ tư… thì vô cùng ngọt ngào, khiến người ta lânglâng hạnh phúc. Nhưng lần này, không hiểu sao Hàn Tú lại cảm thấy mình vừa nếmtrải một nụ hôn tuyệt vọng như thể sắp phải chia li vậy.

Cô không dám nghĩ thêm nữa, ngước mắt nhìn anh, hỏi:“Rốt cuộc anh có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu”. Anh siết chặt vòng tay hơn nữa, vùimặt vào cổ Hàn Tú, tận hưởng hương thơm toả ra từ người cô.

“Anh có thể thôi không nói những từ ấy được không? Hômnay, anh lạ lắm, à không, phải nói là gần đây, anh rất lạ, hành tung vô cùngthần bí. Có thật là anh đi nghiên cứu mỹ phẩm không?”

“Anh thực sự không có chuyện gì hết”. Tiểu Thất nhẹnhàng đáp.

Nếu chỉ nhìn vào vẻ mặt bình thản như không của TiểuThất, có lẽ cô sẽ tin lời anh nói, nhưng nụ hôn ban nãy đã khiến cô nghi ngờrằng anh đang gặp chuyện gì đó. Có có thể cảm nhận được những cảm xúc phức tạpcủa anh qua nụ hôn ấy, nhưng anh vẫn dùng khuôn mặt đó để che giấu mọi chuyện,không chịu nói ra bất kỳ điều gì.

“Được thôi, nếu anh đã không muốn nói thì em cũngkhông hỏi. Sau này, em không cho phép anh ôm em, hôn em nữa. Tránh ra mau!”.Hàn Tú bực tức đẩy Tiểu Thất ra, quay người bỏ đi.

Anh cau mày, nắm chặt lấy tay cô, không chịu buông.

“Bỏ tay ra mau lên!”. Cô vẫy mạnh tay anh ra rồi đi vềphòng mình, sập cửa rất mạnh và khoá lại.

Nhìn thấy Hàn Tú giận dữ đi vào phòng, trái tim TiểuThất như bị ai đó bóp chặt. Nghĩ một lúc, anh bước đến trước cửa phòng, gõ nhẹmấy tiếng.

“Mau đi đi! Em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”

Nếu là hồi trước, anh sẽ ngoan ngoãn rời đi, nhưng bâygiờ, anh biết chắc rằng người phụ nữ của anh luôn nói một đằng, nghĩ một nẻo,càng nói không muốn gặp thì trong tim lại càng mong được gặp. Tình yêu làmngười ta trở nên kì quặc như thế đấy!

“Xin lỗi vì anh đã nói dối em, mấy ngày hôm nay, anhkhông hề đi nghiên cứu mỹ phẩm, Anh đã đi khắp nơi để tìm… tìm… bố nuôi củaanh. Nếu may mắn tìm được, anh sẽ dẫn em tới gặp ông.”

Đưa bạn gái đến ra mắt bố mẹ là việc mà mọi người đànông đều nên làm. Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng là con người, cũng mong muốntình yêu của mình được người thân chúc phúc. Anh nghĩ, nếu nhìn thấy cô, giáosư Trương nhất định sẽ rất vui.

Nghe anh nói vậy, Hàn Tú bèn lập tức mở cửa, nói: “Anhđã nhớ lại những truyện trước kia rồi à?”. Bốn năm trước, cô chưa bao giờ ngheĐường Trạch Tề nói là có bố nuôi, có lẽ chuyện nhận bố nuôi xảy ra khi anh đã ởMỹ.

Tiểu Thất gật đầu: “Trong đầu anh… thỉnh thoảng xuấthiện vài cái bóng.”

“Em làm vậy không phải là vì muốn nũng nịu, giận dỗi linhtinh đâu, em thực sự rất lo lắng, chỉ sợ anh gặp chuyện gì bất trắc thôi”. Cômím môi.

Anh mỉm cười, dịu dàng nói: “Anh biết”.

Nhìn nụ cười của anh, Hàn Tú vẫn cảm thấy những mệtmỏi, muộn phiền ẩn hiện nơi chân mày của anh chưa hề biến mất. Rốt cuộc đã cóchuyện gì khiến anh phải bận tâm như thế? Đường Trạch Tề của bốn năm sau đúnglà đã thay đổi rất nhiều, rất nhiều, hai con người ở hai thời điểm giống nhưhai kẻ hoàn toàn khác nhau vậy…

“Anh mau ra tắm rửa rồi vào nghỉ sớm!”

“Ừ.”

(2)

Hôm sau, Hàn Tú thức dậy từ sớm, nhưng Tiểu Thất còndậy sớm hơn cả cô, thậm chí đã làm xong bữa sáng. Nhìn thấy vẻ mặt hốc hác củaanh, Hàn Tú thầm nghĩ, liệu có phải cả đêm qua, anh không hề chợp mắt?

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên giữa buổi sángtĩnh lặng, Tiểu Thất bèn rút di động trong túi ra nghe, mất giây sau, anh nói:“Tôi xuống ngay bây giờ đây, cảm ơn chị”, rồi tắt máy, sau đó quay sang bảo HànTú: “Chị Alice đang chờ chúng ta ở dưới lầu.”

“Hả? Tại sao chị ấy lại ở đó?”

“Cứ xuống trước rồi nói sau!”

Cô chưa kịp nói thêm câu nào thì đã bị Tiểu Thất kéora khỏi nhà rồi.

Alice đeo cặp kính râm, dựa người vào ô tô, nhìn thấyTiểu Thất và Hàn Tú nắm tay nhau, tiến về phía mình thì không nhịn được mà cườilớn: “Ha ha, vậy mà Tiểu Thất còn nói cô không phải là bạn gái của cậu ấy, nhìnxem, hai người tay trong tay thân mật như thế, lại còn ở chung với nhau nữa,không là bạn gái thì là gì chứ?”

Bị Alice trêu trọc, khuôn mặt Hàn Tú đỏ ửng lên.

“Xin chào, tên tôi là Hàn Tú”. Hàn Tú nhỏ nhẹ. Ngườiphụ nữ trước mặt cô vận một bộ âu phục rất đẹp, thái độ vô cùng lịch sự.

“Đúng là người giống hệt tên. Tôi đã hỏi tên cô rấtnhiều lần nhưng Tiểu Thất không chịu nói, Không hiểu cậu ấy giấu giếm kỹ nhưvậy để làm gì nữa. Đây là danh thiếp của tôi, hoan nghênh cô sử dụng sản phẩmcủa công ty B&G, tôi có thể tính cho cô giá ưu đãi nhất toàn cầu.”

“Tôi dùng mỹ phẩm của công ty chị từ rất lâu rồi. Mặtnạ đắp mặt của B&G thực sự rất tuyệt. Ây da, ngại quá đi, tôi quên mangtheo danh thiếp của mình rồi. Tôi làm ở công ty chuyên dọn dẹp vệ sinh, nếu cóthời gian, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé!”. Không ngờ rằng mình sẽ cóngày được gặp lãnh đạo cao cấp của công ty mỹ phẩm B&G nên Hàn Tú cảm thấycô nhất định phải nắm bắt cơ hội này để xúc tiến chuyện làm ăn giữa hai bên mớiđược.

“Tiểu Thất đã kể cho tôi nghe một số chuyện về cô rồi.Cô còn trẻ như thế mà đã tự thành lập và quản lý được công ty riêng, đúng là vôcùng bản lĩnh, tài giỏi, biết nhìn xa trông rộng. Hiện nay, nghề này đang ănnên làm ra đấy, muốn mời nhân viên dọn dẹp còn phải chờ người ta sắp xếp thờigian nữa cơ.”

Đây có lẽ là “bệnh nghề nghiệp” như người ta thườngnói, hai người phụ nữ đó vừa gặp mặt đã nhiệt tình quảng bá, giới thiệu sảmphẩm của công ty mình cho nhau.

Thấy hai người kia có vẻ như hận rằng đã gặp nhau quámuộn, xem chừng không ngại ngồi lại đây để hàn huyên chuyện đời, Tiểu Thất liềnhắng giọng: “Chị Alice!”

Được Tiểu Thất nhắc khéo, Alice mới sực nhớ ra vấn đềquan trọng của buổi gặp hôm nay, bèn vỗ nhẹ vào trán mình: “Ây da, thật ngạiquá, suýt chút nữa thì tôi quê khuấy mất chuyện chính. Tôi đã nhờ bạn tôi điềutra rồi, đúng là có một bệnh nhân tên là Trương Đồng Ân, mới được chuyển từ khutạm giam sang bệnh viện não khoa. Tuy người đó là bố nuôi của cậu nhưng bạn tôinói rằng hình như ông ấy phạm tội gì đó, lại là nhân chứng quan trọng của mộtvụ án nên bị quản lý rất nghiêm, còn có cảnh sát trông coi, giám sát nữa. Vốndĩ cậu không được phép gặp ông ấy đâu, nhưng vừa hay bạn của tôi lại là bác sĩchẩn trị chính cho ông. Đây là danh thiếp của bạn tôi, cậu có thể đến đó, nhờbạn tôi giúp đỡ. Tôi đã kể chuyện của cậu cho bạn tôi nghe rồi, tuy rằng khôngthể đảm bảo chắc chắn là cậu sẽ được gặp bố nuôi, nhưng ít ra là cũng hi vọng.”

Hàn Tú nhìn Tiểu Thất với ánh mắt vô cùng kinh ngạc,đến tận tối qua, cô mới biết là anh có bố nuôi, không thể ngờ rằng ông ấy lạilà người như vậy. Chẳng lẽ chuyện anh bị thương tích toàn thân vào hai thángtrước là có liên quan tới người bố nuôi đó sao?

Tiểu Thất nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn chị. Sau khi giảiquyết xong chuyện này, tôi nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực nghiên cứu, điềuchế ra sản phẩm mới cho công ty.”

“Tôi chỉ đợi câu nói này của cậu thôi. Thế nhé, tôi đitrước đây”. Alice mỉm cười, vẫy tay chào hai người rồi ngồi vào ô tô.

Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Hàn Tú mới ngậpngừng nói: “Bố nuôi anh… ông ấy…”

“Em có nhớ bản tin tức lần trước phát trên ti vikhông? Về đường dây buôn bán người ấy!”. Giọng nói của anh rất nhỏ, giống nhưphải rất cố gắng mới cất tiếng lên được vậy.

Hàn Tú mở to mắt, không dám tin vào những gì vừa đượcnghe.

“Ông không hề tham gia vào việc buôn bán người, ôngchỉ là một người điên nghiên cứu động thực vật mà thôi.”

Một người mê mải nghiên cứu thử nghiệm đến mức ngoàinghiên cứu ra thì trong mắt không còn thấy bất cứ thứ gì, không phải là điênthì là gì nữa? Đến khi tỉnh ngộ thì quay đầu lại, vô tình trở thành một gã daophủ bàn tay thấm đãm máu người, đến vợ và con gái cũng đã rời bỏ ông mà đi, lẽnào người đó không phải là kẻ điên?

Hàn Tú động viên anh: “Chúng ta cứ đến bệnh viện nãokhoa thành phố xem sao đã! Nếu không được gặp bố nuôi của anh thì chúng ta cóthể tìm bác sĩ, hỏi thăm tình hình của ông mà.”

“Ừ”. Tiểu Thất gật đầu. Cho dù thế nào đi chăng nữa,anh cũng muốn gặp lại giáo sư Trương một lần.

(3)

Khi đến bệnh viện, Tiểu Thất hoàn toàn không có ý địnhđi tìm người bạn bác sĩ của Alice.

Hàn Tú đọc được suy tính của anh. Người bạn của Alicechưa chắc đã giúp họ gặp được người cần gặp mà còn có thể đem đến cho họ một sốrắc rối không cần thiết. Cô bèn nói: “Nếu anh thấy không tiện thì khúng ta thửra hỏi xem bố anh ở phòng nào. Anh đợi một chút, em sẽ đi hỏi. Anh đưa danhthiếp của bạn chị Alice cho em!”

Tiểu Thất đưa danh thiếp cho Hàn Tú, nói khẽ: “Em đừngnhắc đến cái tên Trương Đồng Ân nhé!”

“Vâng”. Hàn Tú cầm tấm danh thiếp rồi đi về phía quầylễ tân.

Tới nơi, Hàn Tú liền hỏi cô y tá trực ban rằng bác sĩMã Tuấn Hoa – cái tên in trên danh thiếp – đang ở đâu và được biết, bác sĩ Mãhiện đang ở khu phòng bệnh số mười của bệnh viện.

Hàn Tú cảm ơn cô y tá rồi quay trở lại bên cạnh TiểuThất, nói: “Bác sĩ Mã đang ở khu phòng bệnh số mười. Có lẽ…”

Cô đang định nói rằng bố nuôi của anh có thể đang ởđó, nhưng bị anh ngắt lời: “Đi thôi!”

Hai người đi thang máy lên khu phòng bệnh số mười, vừabước ra khỏi thang máy, Hàn Tú ngay lập tức cảm thấy không khí ở đây có gì đókhông ổn.

Đi qua một phòng bệnh, cô nhìn thấy mấy vị bác sĩ mặcáo Blouse trắng đang đứng vây quanh một bệnh nhân, người đó không ngừng hò hétđến lạc cả giọng, một lúc sau lại nghe thấy tiếng thét lên trong hoảng loạn.

Đột nhiên có một bệnh nhân nam lớn tuổi từ đâu nhảy xổđến chỗ hai người, giơ một con búp bê ra trước mặt Hàn Tú rồi nũng nịu nói:“Chị ơi, chị chơi cùng em nhé!”

Hàn Tú sợ hãi tới mức ôm chặt lấy cánh tay của TiểuThất, không dám động đậy.

Trong khi đó, Tiểu Thất vẫm bình tĩnh như không, nhẹnhàng nói: “Hóa ra bác tên là 438, tôi là 074. Người bạn nhỏ của bác trông rấtđáng yêu, tên nó là gì vậy?”

Bệnh nhân mang áo số 438 giơ cao con búp bê và nói:“Nó không phải là bạn tôi mà là con trai tôi, tên nó là Đậu Đậu. Cậu thấy nó cóđẹp trai không? Con tôi là chàng thanh niên đẹp trai nhất trong khu nhà đấy!”

Hàn Tú chăm chú nhìn người đàn ông có dáng người béotròn, khuôn mặt phúc hậu, hiền lành đối diện, ông ấy cũng phài năm sáu chụctuổi rồi, đáng lẽ đã đến lúc an hưởng tuổi già, con cháu quây quần xung quanh,vậy mà nay lại là một bệnh nhân tâm thần, thật là đáng thương.

“Con của bác đúng là rất đẹp trai”. Tiểu Thất nói rồingồi xuống, cùng nghịch con búp bê với người kia.

Hàn Tú không hiểu rốt cuộc Tiểu Thất đang muốn làm gìnhưng nhìn cách anh chơi đùa cùng người đàn ông đó, cô biết rằng anh rất chânthành. Hình ảnh ấy đã làm rung động trái tim cô, khiến cô gạt bỏ được nỗi sợhãi, nhanh chóng ngồi xuống, chơi búp bê với họ, thỉnh thoảng cũng góp vui vàicâu.

Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, đột nhiên Tiểu Thấthỏi: “Bác có nhìn thấy một người tóc đã bạc gần nửa, đeo một chiếc kính gọngđen, chỗ này có một nốt ruồi đen, lúc cười thì trông miệng như thế này không?”.Anh chỉ vào phía góc trái trên miệng mình rồi nhếch mép cười.

Lúc đầu, người đó ngây ra, sau đó sợ hãi, ôm chặt lấycon búp bê của mình, ngồi nép vào một bên, run rẩy nói: “Tôi sợ lắm, tất cả bọnhọ đều mang theo súng, không cho chúng tôi lại gần. Đậu Đậu của tôi cũng rất sợhãi, vừa nhìn thấy bọn họ là khóc ngay.”

Tiểu Thất nghe thấy lời ông bệnh nhân nói, cố nén sựkích động trong lòng, vẫn rất bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy ông ấy ở tầng này sao?”

Người bệnh nhân kia chỉ về phía Tây của tòa nhà, ghésát vào tai anh, thì thầm: “Ông ấy ở chỗ có chiếc cửa màu xanh lá cây ấy, trướccửa đang có hai tên yêu quái đứng, tay yêu quái có cầm súng đấy!”

“Cảm ơn bác. Bác và Đậu Đậu đều là người tốt. Để hômkhác có thời gian, tôi sẽ chơi với bác và Đậu Đậu lâu hơn nhé!”. Tiểu Thất mỉmcười rồi quay sang nhìn Hàn Tú, khẽ gật đầu.

Hàn Tú thực sự bái phục Tiểu Thất khi anh có thể chơicùng một người bệnh hơn một tiếng đồng hồ để gặng hỏi tin tức về bố nuôi mình.Cô cứ tưởng là anh thực lòng muốn chơi đùa cùng người đó, ai ngờ việc này làmột phần của kế hoạch đã được vạch sẵn trong đầu anh.

“Việc anh giả vờ như vậy xem ra không tốt lắm đâu.”

“Anh thực lòng muốn chơi cùng bác ấy, hỏi thăm tin tứcchẳng qua là tiện thể thôi”. Tiểu Thất mỉm cười, nắm tay Hàn Tú, đi về phíaTây.

Từ xa, hai người đã nhìn thấy một cảnh sát đứng trướccăn phòng ở trong cùng.

Hàn Tú thấy tim mình đang đập liên hồi. Ngoại trừ vàilần lén lút rải tờ rơi quảng cáo trong các tòa nhà cao tầng, cô chưa bao giờ lànhững chuyện “ám muội” kiểu này.

Cô chẳng dám nhìn ngó xung quanh. Cảm nhận được sự lolắng của Hàn Tú, anh khẽ nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu không thể gặpđược bố nuôi của anh thì chúng ta sẽ quay về.”

“Ừm.”

Tiểu Thất nắm chặt lấy tay Hàn Tú, đi về phía phòngbệnh ở cuối hành lang. Họ vừa bước đến gần đó, người cảnh sát kia đã giơ taychặn lại.

Tiểu Thất nhìn vào số hiệu giường bệnh trên tường mộthồi lâu, trên mặt cố tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi đến thăm người bệnh nằm giường 074.Tại sao lại không có giường bệnh 074 nhỉ? Lúc nãy, cô y tá nói giường bệnh 074ở phía này mà. Rõ ràng đây là khu phòng bệnh số mười còn gì.”

“Xin lỗi, ở đây không có giường bệnh số 074 mà anhtìm, xin mời anh mau chóng rời khỏi đây!”. Vị cảnh sát ấy nói một cách lạnhlùng.

“Thật ngại quá, có lẽ tôi đã nhầm”. Tiểu Thất nhìnchằm chằm vào căn phòng bệnh kín mít chỉ còn cách mình nửa mét nữa, ánh mắtkhông giấu nổi sự thất vọng, chán nản, quayngười chuẩn bị rời đi.

Hàn Tú nhận thấy tất cả, đột nhiên nhanh chân, lao vềphía người cảnh sát, hét lên thất thanh: “Á, ông xã ơi, có gián, có gián!!!”

Đồng chí cảnh sát bị Hàn Tú đẩy lui về phía sau vàibước, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cố đẩy Hàn Tú ra khỏi người mình, nói: “Này cô,cô ôm nhầm người rồi, tôi đâu phải là ông xã của cô.”

Hàn Tú giật nảy mình khi bị người cảnh sát đẩy ra kháxa. Nhận thấy ánh mắt nghiêm nghị của anh ta khi đang chĩa súng vào mình, cô ômđầu sợ hãi lùi về phía sau. “Xin đừng nổ súng!”. Quay lại bên cạnh Tiểu Thất,cô run rung nói: “Thật ngại quá, tôi cứ nhìn thấy gián là sẽ phản xạ như vậy.Xin lỗi anh, vô cùng xin lỗi. Đúng là có gián mà…”

Thấy người đối diện không ngừng cúi gập người xuốngxin lỗi, đồng chí cảnh sát cảm thấy ngại ngùng, cuối cùng cũng hạ súng: “Khôngsao, nơi này thực sự không có người mà anh chị muốn tìm đâu, xin hãy đi khỏiđây nhanh lên!”

Trong lúc Hàn Tú đánh lạc hướng sự chú ý của ngườicảnh sát, Tiểu Thất đã kịp nhìn qua khe cửa sổ và thấy người đang ngồi trongcăn phòng đó đúng là giáo sư Trương. Ánh mắt ông lấp lánh như có trăm câu ngànlời muốn nói.

Tiểu Thất thu lại ánh mắt rồi cũng cúi đầu xin lỗiđồng chí cảnh sát: “Xin lỗi anh vì hành động bồng bột của bà xã tôi.”

Nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh khi gọi ba tiếng“bà xã tôi”, Hàn Tú liền đỏ bừng mặt lên.

Một người cảnh sát khác chợt đi qua, hỏi: “Có chuyệngì thế?”

Vị cảnh sát kia nói: “Không có chuyện gì cả, họ tìmnhầm phòng bệnh ấy mà.”

Tiểu Thất cầm tay Hàn Tú, xin lỗi hai vị cảnh sát kiamột lần nữa rồi mới rời đi.

Vừa bước được vài bước, họ nghe thấy từ phòng bệnhvọng ra một tiếng hát. Hàn Tú không hiểu những câu hát ấy có nghĩa là gì. Càngvề sau, âm thanh phát ra càng lớn, nghe rất hỗn loạn. Các bác sĩ, y tá lập tứcchạy đến căn phòng đó.

Khi vào trong thang máy, Hàn Tú mới hỏi: “Anh đã nhìnthấy bố nuôi của mình chưa? Người hát lúc nãy là ông ấy phải không? Ông ấy hátbài gì vậy? Em không hiểu được.”

Tiểu Thất gật đầu: “Ừ, đúng là bố nuôi của anh đấy.Ông ấy vừa hát một bài hát của người da đỏ, đại ý là: “Ngồi trên thảo nguyênxanh bao la, nhìn bông hoa nguyệt quý trước mặt đang nở rộ, tôi đợi chờ ngườitrong lòng đã mong mỏi bấy lâu…”. Đang nói, anh đột nhiên ngừng lại, im lặngmột lát rồi bảo: “Chúng ta ngồi xuống thảm cỏ dưới nhà ngồi một lát đi!”

Bài hát vừa nãy là thông điệp của giáo sư Trương nhắncho anh.

Tiểu Thất kéo Hàn Tú đi quanh bệnh viện để tìm hoanguyệt quý. Quả nhiên là có một khu vườn trồng rất nhiều loại hoa này, anh bènkéo cô ngồi xuống.

“Sao anh có thể hiểu được cả tiếng của người da đỏ thế?”.Hàn Tú nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.

“Chính cha nuôi đã dạy anh, ông đã dạy anh rất nhiềurất nhiều thứ”. Anh vừa nói vừa không rời mắt khỏi lối ra vào của bệnh viện.

Tiểu Thất không ngừng nhìn thời gian trên di động, anhđã đợi một hồi lâu mà chưa thấy có động tĩnh gì. Hơn một tiếng đồng hồ sau, anhnhìn thấy một y tá đẩy một chiếc xe lăn ra, người ngồi trên đó chính là giáo sưTrương. Chân trái của ông được bó bột, mái tóc trước kia mới bạc phân nửa, nayđã trắng toàn bộ. Trên đầu ông còn có một vết sẹo rất rõ, có lẽ đó là vếtthương do Cổ tiên sinh gây ra khi giáo sư kêu anh trốn khỏi phòng thí nghiệm.

Có hai người cảnh sát đi đằng trước và đằng sau chiếcxe lăn. Ngồi trên xe, giáo sư Trương vẫn không ngừng hát, lần này đã đổi sangmột thứ tiếng khác. Những người xung quanh nghe ông xì xồ âm thanh lạ tai,không hiểu gì, đều tưởng là ông bị điên.

Cô y tá đưa ông ra chỗ hoa viên mà hai người đangngồi. Nhìn thấy Hàn Tú, người cảnh sát khi nãy bị cô ôm lấy ngượng ngùng quaymặt đi phía khác.

Trông thấy hoa nguyệt quý, giáo sư Trương vừa vỗ tayầm ĩ vừa hát mấy bài hát thiếu nhi, còn đòi ngắt một bông hoa để tặng cho cô ytá. Cô y tá lắc đầu, hoàn toàn bất lực trước người bệnh nhân không chịu an phậnnày.

Đột nhiên giáo sư Trương dùng bên chân không bị thươngđể trụ và đứng bật dậy khỏi xe lăn, người ngã nhào về phía Tiểu Thất và Hàn Tú.

Tiểu Thất vội lao ra đỡ lấy giáp sư Trương theo phảnxạ. Ngay lúc ấy, ông nắm lấy tay Tiểu Thất, vừa không ngừng di di ngón taytrong lòng bàn tay anh vừa hét lên: “Con trai ta, con trai của ta!”

Cô y tá và hai người cảnh sát nhanh chóng bước đến, đỡlấy giáo sư Trương. Dùng sức toàn thân đẩy mạnh bọn họ ra, nắm chặt lấy tayTiểu Thất không chịu buông, ngón tay tiếp tục di di trong lòng bàn tay anh, ônghét lớn: “Đây là con trai tôi, đây là con trai tôi. Các người bỏ tôi ra, tôimuốn về nhà cùng con trai của tôi! Tôi không muốn ở lại nơi này nữa, ở đây cóngười xấu, các người đều là người xấu.”

“Này, ông đừng có nắm tay của ông xã tôi không chịubuông như thế chứ!”. Hàn Tú xông đến chỗ họ, ngoài mặt thì tỏ vẻ muốn gỡ giáosư Trương ra, kì thực, cô đang đứng chắn trước mặt ba người kia để ông và TiểuThất có thời gian tiếp xúc vơi nhau lâu hơn.

Nhưng chẳng mấy chốc, giáo sư Trương vẫn bị kéo ra,lôi về chiếc xe lăn. Khuôn mặt Tiểu Thất lộ rõ vẻ khó chịu.

Hàn Tú tỏ vẽ phẫn nộ, quát ầm lên: “Các người làm ănkiểu gì thế? Đây là bệnh viện não khoa, phải trông coi bệnh nhân thật cẩn thậnchứ! Chúng tôi đã ngồi tận ngoài đây mà vẫn còn gặp chuyện này là sao? Cácngười nói xem, nếu ông xã tôi bị người đàn ông kia gây thương tích cho thì saohả? Chuyện đó nên trách ai đây?”

“Thật xin lỗi anh chị”. Cô y tá ngại ngùng, khôngngừng xin lỗi Hàn Tú và Tiểu Thất.

“Lần sau phải chú ý hơn đó!”. Hàn Tú kéo Tiểu Thất lại,khẽ hỏi: “Anh có bị thương không?”

Tiểu Thất lắc đầu.

Hàn Tú lại quay sang nói với cô y tá: “Nhớ cẩn thậnhơn đấy!”

Cô ấy gật đầu lia lịa, vâng dạ rối rít rồi vội vã đưagiáo sư Trương vào.

Người cảnh sát nghiêm nghị nhìn Hàn Tú và Tiểu Thấtrồi cúi đầu chào. Cô mím môi kéo anh đi.

Suốt đường về, Tiểu thất im lặng, không nói gì. Hàn Túthấy vậy liền an ủi anh: “Anh đừng buồn, bố nuôi của anh tuy bị nhốt trong bệnhviện nhưng ông vẫn nhận ra anh mà. Đợi một thời gian nữa, chúng ta lại nghĩcách đến gặp ông nhé!”

Tiểu Thất quay đầu qua nhìn cô, đáp khẽ: “Ừm”.

Giáo sư Trương không hề bị điên, nhưng cho dù nơi nàycó thế nào đi chăng nữa thì nó cũng an toàn hơn rất nhiều so với bên ngoài. Lúcnãy, ông đã dùng mật mã Morse để nói với anh rằng: Viện điều dưỡng, dưới gốccây ngân hạnh, sổ sách, số liệu. Có lẽ sổ sách và số liệu được chôn dưới gốccây ngân hạnh trong viện điều dưỡng. Và chúng vô cùng quan trọng với anh.

Những thứ đó có giá trị đến mức nào chứ?