Copy Mối Tình Đầu

Chương 13: Món quà đầu tiên đến từ địa ngục



Tám rưỡi sáng hôm sau, Hàn Tú mới ngủ dậy, Tiểu Thấtđã ra khỏi nhà từ lúc nào. Cô mở cửa phòng ngủ, thấy một tờ giấy dán trên cửa,ghi mấy chữ: “Trong nồi có cháo ngân khởi cúc hoa [1]”.

[1]Thành phần gồm có: Gạo nếp, hoa cúc, cẩu khởi, ngân nhĩ, mật ong.

Tiểu Thất đã từng nói gan của cô không tốt nên sắc mặtnhợt nhạt, ảm đạm, thất thần, nên ăn cháo ngân khởi cúc hoa để điều hòa khíhuyết.ư

Chữ viết trên tờ giấy rắn rỏi, mạnh mẽ như rồng bayphượng múa, nhìn nét chữ có thể đoán được người viết có tính cách nghiêm nghị,cứng cỏi. Trước đây, cô thường nói với Đường Trạch Tề rằng chữ anh quá cẩu thả,nguệch ngoạc, làm người khác không phân biệt nổi đông tây nam bắc. Xem ra bốnnăm ở Mỹ chẳng những không khiến anh quên đi cách viết chữ Hán mà còn cải thiệnnét chữ cho anh. Lẽ nào khi ở nước ngoài, ngoài việc học mấy chữ cái a, b, canh còn luyện thư pháp hàng ngày hay sao?

Hàn Tú gỡ tấm giấy trên cửa xuống, cầm trong lòng bàntay, ngây người hồi lâu, trong đầu chợt nhớ lại những lời kì lạ, khó hiểu màanh đã nói tối qua. Từ trước đến này, anh vẫn nấu bữa sáng cho cô mà chẳng baogiờ để lại giấy nhắc nhở. Sao bỗng dưng hôm nay anh lại làm thế? Lẽ nào…anhthực sự muốn ra đi?

Cô trợn tròn mắt, vội vã đi vào thư phòng, đẩy mạnhcửa ra. Trên sàn, chăn mà gối đệm đều được gấp gọn gàng như mọi khi. Mấy cuốnsách về kinh doanh, luật pháp, máy tính mà anh thích còn nguyên trên mặt bàn.Quần áo của anh vẫn được xếp gọn gàng trong hòm. Ngoại trừ mẩu giấy cô đang cầmtrong tay thì không có bất kì thứ gì khác thường cả.

Cô dựa người vào cạnh cửa, nhẹ nhõm thở phào một cái,trái tim đang cuống lên vì lo lắng cuối cùng cũng yên ổn trở lại.

Tối qua, khi Tiểu Thất hỏi rằng nếu anh ra đi, cô cónhớ đến anh không, lúc đó, cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà hỏi ngay lập tức:“Sao tôi phải nhớ anh?”. Hàn Tú không thể ngờ rằng khi anh ra đi, cô lại sợ hãiđến vậy. Nhưng vì sao cô phải lo sợ như thế chứ? Anh là cái gì của cô? Hàn Túnhắm mắt lại, vỗ nhẹ lên mặt mình rồi tự nhủ: Nếu anh ra đi, cô sẽ tổn thất rấtlớn, không có ai nấu nướng cho cô, không có ai kiếm tiền nhiều cho cô, không cóai dọn dẹp vệ sinh cho cô, cũng không có ai chờ đợi cô về..

Cảm giác lo sợ này thật đáng ghét, nó cho thấy cô đãkhông còn là người con gái kiên cường như trước kia nữa rồi. Hai nụ hôn đó đãkhiến cô gần như quay về làm cô nàng Hàn Tú năm xưa, ngây thơ, trong sáng, luônhồi hộp mong chờ tình yêu đến.

Cô lại vỗ nhẹ lên má để bản thân tỉnh táo đôi chút rồiquay người, rời khỏi thư phòng, đi sang phòng bếp.

Đang lững thững bước vào công ty, Hàn Tú chợt trôngthấy có mấy người đang đứng túm tụm ở quầy tiếp tân, chẳng biết họ đang cãi cọchuyện gì mà ai cũng rất to tiếng. Trong số đó, cô nghe thấy một giọng nữ đáođể quen thuộc.

“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”. Cô bước đến, hỏi.

Vừa nhìn thấy cô, mọi người lập tức im bặt. Một ngườitập tễnh bước ra khỏi đám đông, lên tiếng: “Mau gọi người phụ trách của cácngười ra đây!”, đó là chủ nhân của giọng nữ ghê gớm vừa rồi.

Lúc Hàn Tú cảm thấy phiền phức nhất là khi có ai đónói với cô câu này.

Cô nhìn lướt qua người đối diện, người phụ nữ mập mạpsở hữu khuôn mặt “vừa nhìn đã muốn đánh” kia chính là Vương tiểu thư, kẻ luônhận là không thể dùng kính hiển vi soi từng hạt bụi trên mặt đất.

Cô đằng hắng rồi cất giọng: “Vương tiểu thư, nếu cóviệc gì thì chị có thể nói với tôi!”

Nghe Hàn Tú nói thế, vị Vương tiểu thư đó bỗng mở rộngđôi mắt híp lên 1cm, nhưng chỉ vài giây sau đã trở về nguyên trạng, cô ta hếchchiếc mũi tinh tinh của mình lên và nói: “Thì ra cô là người phụ trách, tuy haichúng ra có quen biết ít nhiều nhưng tôi nghĩ, có nói chuyện này với cô cũng vôích, tôi nhất định phải báo cáo với cấp trên của các cô mới được.”

“Thật ngại quá, Vương tiểu thư, tôi chính là người phụtrách cao nhất của Đại Chúng Bảo Khiết”. Hàn Tú mỉm cười, giọng nói ôn hòa,nhưng trong lòng thì lại nghĩ: “Hừm, ai thèm quen biết với mụ đàn bà biến tháinhư chị chứ?”

Lần này, Vương tiểu thư mở to đôi mắt híp của mình lênnhững 2cm, chiếc mũi tinh tinh nở ra vừa to vừa tròn: “Cô chính là người phụtrách cao nhất?”

“Vâng. Xin hỏi có vấn đề gì không ạ?”. Hàn Tú vẫn giữnụ cười nhẹ nhàng.

Vương tiểu thư lập tức thay vẻ mặt kinh ngạc bằng tháiđộ đáo để: “Được rồi, nếu cô đúng là người phụ trách cao nhất của công ty thìtôi vào thẳng vấn đề luôn. Gọi Tiểu Thất của công ty cô ra đây ngay!”

Nghe thấy cái tên Tiểu Thất phát ra từ miệng của Vươngtiểu thư, Hàn Tú hết sức ngạc nhiên. Cô liền quay sang hỏi mọi người xungquanh: “Rốt cuộc đã có chuyện gì thế?”

Dì Vi xông ra, bảo: “Hàn tổng, cô đừng quan tâm đến côta! Cô ta là đồ tâm thần, đồ dở hơi!”

“Này, bà ăn nói kiểu gì thế hả? Cẩn thận không tôi tốcáo các người tội phỉ báng đấy!”. Vương tiểu thư hét lên đầy tức giận.

“Thôi, không cãi nhau nữa! Có chuyện gì, chúng ra vàotrong rồi nói!”. Hàn Tú ngăn hai người phụ nữ như đang muốn xông vào, giằng xénhau ra rồi nói với những người còn lại: “Mọi người đi làm việc của mình đi!Hôm qua, ai cùng Tiểu Thất đến nhà Vương Tiểu Thư dọn dẹp thì theo tôi vàophòng làm việc!”

Từ lúc thành lập công ty đến nay, đây là lần đầu tiênkhách hàng tìm đến tận nơi, trực tiếp kiến nghị về dịch vụ với lãnh đạo, hơnnữa, một khi dì Vi đã dám nói khách hàng là “đồ dở hơi” thì chắc chắn sự kiệnkhông hề đơn giản.

Nghĩ thế, cô bèn nói: “Làm phiền Vương tiểu thư, chịcũng theo tôi vào phòng làm việc nhé! Bất kể đã xảy ra chuyện gì, công ty tôicũng sẽ xử lí hợp tình hợp lí nhất. Tiểu Hứa, đỡ Vương tiểu thư vào phòng tôi!”

Vương tiểu thư chỉ “hừm” một tiếng rồi vịn vào tayTiểu Hứa, tập tễnh bước vào phòng làm việc của Hàn Tú, ngồi xuống sô pha. HànTú rót cho chị ta một ly nước. Sau đó, dì Vi và dì Tiết cũng bước vào.

“Vương tiểu thư, chị nói xem, rốt cuộc đã xảy rachuyện gì?”. Hàn Tú lên tiếng.

Chị ta hét rống lên như đang lên đồng: “Hôm qua, nhânviên bên công ty cô là Tiểu Thất và hai bà dì đây sang nhà tôi làm vệ sinh. Tôimới chỉ nói các người dọn dẹp không sạch sẽ, vậy mà nhân viên Tiểu Thất bên cáccô đã đẩy tôi ngã xuống đất, làm một bên chân của tôi bị sai khớp. Hôm nay, tôiphải tập tễnh đến đây để đòi lại công bằng cho mình. Hoặc là anh ta phải chitrả tiền thuốc men, tiền bồi dưỡng, tẩm bổ và chi phí tổn thương tinh thần,hoặc là công ty các người phải đền bù thiệt hại cho tôi.”

Dì Vi bỗng nhảy dựng lên, đay đả: “Cô đúng là loại đànbà mặt dày vô sỉ! Rõ ràng hôm qua, cô thấy Tiểu Thất của chúng tôi đẹp traituấn tú nên nhân lúc cậu ấy vào dọn dẹp phòng ngủ, cô liền xông tới, bám chặtlấy cậu ấy. Chúng tôi kéo Tiểu Thất ra khỏi phòng thì cô liền chê này chê kia,từ chối trả phí dịch vụ. Cậu ấy không nói gì là đã vô cùng nể mặt cô rồi, vậymà cô còn ném tiền ra, dụ dỗ cậu ấy qua đêm cùng. Thực sự là tôi chưa từng gặpngười phụ nữ nào vô liêm sỉ như cô. Cô tưởng công ty “Đại Chúng Bảo Khiết” củachúng tôi là “công ty đen” hay sao? Cô tưởng nam nhân viên của chúng tôi làtrai bao à? Sao cô cứ đeo bám Tiểu Thất, không chịu buông thế?”

Vương tiểu thư cũng đứng bật dậy, sẵn sàng cãi nhaucùng với dì Vi: “Bà có thái độ gì vậy? Tôi đến chỗ nào tìm đàn ông thì liênquan gì tới bà hả? Ai nói với bà là tôi bỏ tiền ra mua anh ta qua đêm cùng? Cácngười có bằng chứng chứng mình được là tôi làm hại anh ta không? Chẳng có chứngcứ mà phát ngôn loạn xạ, tôi hoàn toàn có thể cáo buộc các người tội xúc phạmngười khác đấy! Tôi mới là người bị hại, chính Tiểu Thất đã xô tôi ngã, tôikhông tìm các người thì còn tìm ai nữa? Các người định cậy đông hiếp yếu, lấythịt đè người sao? Định đánh tôi chắc?

Dì Tiết không nhịn được nữa, nói xen vào: “Chúng tôitận mắt trông thấy cô giúi tiền vào tay của Tiểu Thất, bảo cậu ấy ở lại qua đêmcùng. Nếu không phải cô cứ níu lấy cậu ấy thì tự nhiên cậu ấy làm gì cô chứ?”

Dì Vi tức điên người, quát lớn: “Con mụ béo chết tiệt,nếu còn dám nói lăng nhăng câu nào nữa thì đừng trách tôi ra tay trừng trị!”

“Không còn coi pháp luật ra gì nữa hả? Tôi sợ bà quá!Con mụ già chết dẫm, bà có bản lĩnh thì ra tay thử xem nào!”

Phòng Hàn Tú bỗng trở thành địa điểm cho một trận cãinhau mới.

Cô ôm đầu, nghe hai bên đôi co kịch liệt, giữ bìnhtĩnh không được quá một phút rồi hét lớn: “Tất cả im lặng cho tôi!”

Ba người đang đấu khẩu im lặng ngay lập tức.

Hàn Tú nói: “Vương tiểu thư, phiền chị sang phòng họpngồi một lúc! Tôi phải trao đổi việc này với nhân viên của mình trước đã, sauđó sẽ cho chị một câu trả lời thỏa đáng nhất”. Cô ra hiệu cho Tiểu Hứa dìuVương tiểu thư đi.

Sau đó, Hàn Tú bảo hai dì kể lại chuyện hôm qua.

Vẫn như những gì mà dì Vi và dì Tiết đã nói lúc nãy,Vương tiểu thư thấy Tiểu Thất đẹp trai nên nhân lúc anh đang dọn dẹp trongphòng mình, liền giơ “ma trảo” quấy rối anh, Tiểu Thất càng né tránh, chị tacàng được thể lấn tới, thậm chí còn ỷ vào tư cách khách hàng mà đưa ra yêu cầuquá đáng là bắt Tiểu Thất ở lại, qua đêm cùng mình. Tiểu Thất tức giận quá nênmới đẩy Vương tiểu thư ra, ai ngờ do quá béo, mới chỉ lui về sau có mấy bước,chị ta đã bị mất thăng bằng, một chân bị phần mông và chân kia đè lên nên bịsai khớp.

Hàn Tú càng nghe càng nhức đầu, hai bên thái dươngkhông ngừng giật giật. Thảo nào mà tối qua, Tiểu Thất lại nói với cô rằng đừngsắp xếp cho anh làm những công việc khó chịu, anh không thích, hóa ra là vì sựviệc này. Từ trước đến nay, Hàn Tú chưa từng nghĩa tới việc nhân viên vệ sinhcũng bị quấy rối tình dục, kinh ngạc hơn nữa là đàn ông lại bị phụ nữ quấy rối.Đúng là thời thế xoay vần, đạo lý thay đổi hết cả rồi!

Nếu nói Trần Mạnh Lợi là một cực phẩm thì Vương tiểuthư cũng có thể coi là một cực phẩm. Sao Tiểu Thất lại “có duyên” đến mức gặpđược cả hai cực phẩm này cơ chứ? Chỉ có thể lý giải sự trùng hợp đó bằng việcchính anh cũng là một cực phẩm trong số các cực phẩm nhân gian mà thôi!

Nhớ lại chuyện tối qua, khi quay lưng lại với cô,giọng điệu của anh lúc đó nghe bi thương, ai oán như thể muốn từ giã cõi đờivậy, trái tim Hàn Tú lại đau thắt. Bất chấp tất cả, lợi dụng tướng mạo của anhđể kiếm tiền, đến khi anh thực sự gặp rắc rối vì điều đó, cô mới cảm thấy mình thậtđáng ghê tởm.

Dì Vi và dì Tiết vẫn không ngừng nói những lời bấtbình. Hàn Tú nghe nhưng chẳng tỏ thái độ gì. “Xả” một tràng rồi nhận thấy Hàntổng không có bất kỳ phản ứng nào, hai người đó bèn im bặt. Một lúc lâu sau, côđứng dậy, bảo họ cứ đi lo việc của mình, việc này cô sẽ giải quyết, rồi khoanhhai tay, chậm rãi đi sang phòng họp.

Vừa thấy Hàn Tú bước vào, Vương tiểu thư liền vứt mộtxấp hóa đơn lên mặt bàn, nói: “Tổng cộng 6.572 đồng. Cô yên tâm, tôi không cốtình nói khống giá lên đâu. Số tiền đó bao gồm phí xếp số, phí khám bệnh, tiềnchụp X-quang, chụp CT, tiếp nước… ở bệnh viện, ngoài ra còn có tiền đền bù khitôi phải nghỉ làm và tẩm bổ một tuần liền. Nhận được đủ tiền bồi thường, tôi sẽđi khỏi đây ngay. Con người tôi ấy mà, rất – dễ - nói – chuyện.”

“Vương tiểu thư, chị không cần tỏ ra gấp gáp nhưthế!”. Hàn Tú trong lòng khinh bỉ nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười. Cô xem qua mấytờ hóa đơn trên mặt bàn rồi xếp chúng gọn lại, sau đó đi ra khỏi phòng họp, gọinhân viên tài vụ và Tiểu Hứa phụ trách hành chính trong công ty tới, dặn dò:“Kế toán Vương, giúp tôi xem chỗ hóa đơn của Vương tiểu thư, nếu không có vấnđề gì thì bồi thường tất cả cho chị ấy!”

Nghe Hàn Tú nói thế, nhân viên tài vụ và Tiểu Hứa lộrõ vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt. Trong khi đó, Vương tiểu thư cười tươi như hoa,vắt hai chân lại rồi rung đùi, nói với Hàn Tú: “Đúng là tôi đã nhìn không ra,cô rất có dáng làm chủ doanh nghiệp đấy!”

“Vương tiểu thư quá lời rồi!”. Hàn Tú mỉm cười rồiquay sang bảo Tiểu Hứa: “Tiểu Hứa, giúp tôi gọi điện cho luật sư Hàn, hỏi bốtôi xem muốn tố cáo người khác tội quấy rối tình dục thì thủ tục như thế nào!Sau đó, cô chuẩn bị tài liệu để khởi kiện, tốt nhất làm xong trong chiều nay,để chúng ta còn mang đơn kiện tới chỗ làm của chồng Vương tiểu thư nữa. Nếu tôinhớ không nhầm thì anh ta là phó tổng giám đốc của một công ty bất động sản nàođó.”

Trước đây, bố Hàn Tú là luật sư (không nổi tiếng cholắm), còn hiện nay, ông đã nghỉ hưu, khá nhàn rỗi nên đồng ý làm cố vấn phápluật cho công ty của con gái. Mấy năm không có vụ việc nào khiến ông phải bậntâm thì bây giờ, chuyện này sẽ là cơ hội ngàn năm có một để lão nhân gia thểhiện pháp lực cao cường của mình. Dặn dò nhân viên như thế nhưng thực ra, HànTú không hề có ý khởi kiện mà chỉ muốn cho Vương tiểu thư cực phẩm đó một bàihọc. Cô biết quan hệ của chị và chồng không được tốt, nếu để chồng biết đượcchuyện xấu xa này thì chắc chắn chị ta sẽ gặp rắc rối lớn. Để đối phó với hạngngười đê tiện, hạ lưu thì phải dùng những cách đê tiện hạ lưu thôi.

Nghe xong chỉ thị của Hàn tổng, hai mắt Tiểu Hứa sángrực lên, đầu gật lia lịa: “Dạ, dạ.”

Vương tiểu thư thì sắc mặt trắng bệch đi, nhìn Hàn Túchằm chằm với ánh mắt như tóe lửa: “Cô có ý gì đây? Định uy hiếp tôi sao?”

Hàn Tú lạnh lùng nói: “Tôi đâu dám, tôi chỉ làm theođúng nguyên tắc thôi. Nếu Vương tiểu thư đã nhận được tiền bồi thường của bênchúng tôi thì tôi cũng phải làm điều gì đó để bảo vệ tính mạng và lòng tự tôncho các nhân viên của tôi chứ!”

“Thì ra cô là một con sói mắt trắng [2].”

“Cụm từ “sói mắt trắng” không dùng ở đây được! Chị cóthể gọi tôi là “Hổ mặt cười [3]!”

[2]Chỉ con người tàn nhẫn, hung ác

[3]Chỉ người khẩu phật tâm xà, bề ngoài cười nói vui vẻ nhưng bụng dạ độc ác.

“Được thôi, muốn nhờ pháp luật phân xử thì tôi theo côđến cùng. Tôi không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy đâu. Tôi phải chống mắtxem liệu sau này, có còn ai dám gọi công ty Đại Chúng Bảo Khiết của cô đến phụcvụ nữa không?”

“Tiểu Hứa, tiễn Vương tiểu thư về! Vương tiểu thư, điđường cẩn thận, đừng để cái chân còn lại cũng bị sái nốt nhé!”. Hàn Tú mỉmcười.

“Không cần các người tiễn!”. Vương tiểu thư hậm hựcnói rồi tập tễnh bước ra.

Tiểu Hứa lo lắng hỏi: “Hàn tổng, liệu có việc gìkhông?”

Nụ cười trên môi vụt tắt, Hàn Tú quay sang nói với TiểuHứa: “Cô yên tâm, sẽ không sao đâu! Vương tiểu thư nói cứng như vậy cho đỡ mấtmặt thôi, chứ thực ra, chị ta không dám làm to chuyện này đâu. Cô giúp tôi ramột thông báo nhé, nội dung như sau: Thứ nhất, không để nhân viên mới đi phụcvụ các khách hàng khó tính, việc này sẽ do người quản lý của các bộ phận điềunhân viên thích hợp đi. Thứ hai, dù khách hàng có ăn nói khó chịu đến đâu thìnhân viên cũng tuyệt đối không được cãi cọ, ra tay với họ. Nếu khách hàng thựcsự quá đáng thì hãy gọi 110, báo cảnh sát. Chắc ai cũng biết cách rút di độngra, gọi ba số đó phải không? Nếu không kiềm chế được mà làm khách hàng bịthương thì nhân viên đó sẽ bị trừ tiền thưởng của tháng. Sự việc lần này, Tuyrằng Vương tiểu thư hành xử vô liêm sỉ thật nhưng việc Tiểu Thất đẩy chị ta ngãlà không đúng, thế nên cô bảo phòng Tài vụ cắt thưởng tháng này của anh ta giúptôi! Thứ ba, dì Vi và dì Tiết cãi nhau với khách hàng, làm ảnh hưởng nghiêmtrọng đến hình tượng của công ty, nhưng xét thấy hai dì làm vậy để bảo vệ TiểuThất không bị người khác xâm hại nên chỉ bị cảnh cáo. Sau này, nếu lại có ngườiđôi co với khách hàng thì người đó sẽ bị xử phạt theo đúng quy định của côngty. Thứ tư, liệt người phụ nữ béo ịch vừa rồi, công ty chị ta và công ty chồngchị ta vào danh sách đen, chúng ta sẽ không nhìn mặt và không phục vụ họ nữa.Yêu cầu tất cả mọi người, kể cả những người đang làm việc ở ngoài, đọc xongthông báo rồi mới về nhà cho tôi!”

(2)

Lúc quay về công ty, Tiểu Thất trông thấy mọi ngườiđang đứng trước bảng thông báo ở đại sảnh, rôm rả thảo luận chuyện gì đó. TảTiểu Dũng bước tới, vỗ vai anh và nói: “Tiểu Thất, hôm nay, Boss nổi giận vìcậu đấy! Tháng này cậu bị cắt thưởng rồi.”

Tiểu Thất đọc xong thông báo, cuối cùng cũng biếtchuyện gì đã xảy ra. Anh mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào chữ kí như rồng bayphượng múa của Hàn Tú trên tờ thông báo, ngây người ta. Mãi cho tới khi tất cảmọi người trong công ty đã đi về hết, anh mới định thần lại rồi vào phòng, thayquần áo.

Khi bước ra, Tiểu Thất nhìn thấy một cô gái mặc chiếcváy liền màu xanh da trời nhạt đang đứng trước cửa thang máy. Đó là Hàn Tú.

Cô chậm rãi đi lại phía anh. Sau một lúc cúi đầu, mímmôi cô mới lên tiếng: “Hôm qua, tôi không hề biết về việc anh đến làm ở nhàVương tiểu thư. Tôi đã hỏi người quản lý, anh ấy nói tính khí anh hiền hòa nêndù Vương tiểu thư có làm khó thế nào, anh cũng sẽ không tức giận, để anh đichắc sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ lại khiến anh rơi vào tìnhhuống khó chịu ấy. Tôi thay mặt cho toàn thể công ty và cá nhân tôi xin lỗianh.”

Tiểu Thất không nói lời nào.

Hàn Tú nói tiếp: “Xin lỗi là một chuyện, còn việc anhlàm lại là chuyện khác. Cho dù là vì lý do gì thì anh cũng không nên đẩy kháchhàng. Chính tôi đã đưa ra quy định đó, không có quy định thì công ty sẽ loạnlên mất. Khách hàng là Thượng đế. Chúa Giêsu đã dạy rằng khi bị người ta đánhvào má phải của mình, chúng ta phải đưa nốt má trái cho họ đánh. Làm nhân viênvệ sinh thì phải biết nén giận, nhẫn nhịn. Có lẽ trong lòng anh thấy không phụcvới cách giải quyết của tôi, hoặc là khinh thường suy nghĩ của tôi, nhưng đếnkhi không còn cái gì để ăn thì anh sẽ không thấy như vậy nữa đâu. Biết tiếnbiết lùi mới là đại trượng phu. Tháng này, anh sẽ bị cắt thưởng. Anh có ý kiếngì không? Nếu có thì cứ việc nói ra!”

Tiểu Thất đợi Hàn Tú nói hết rồi mới bảo: “Nếu có ýkiến gì thì tôi sẽ trực tiếp cầm dao đến gặp cô.”

Hàn Tú mím chặt môi, nhớ lại lúc ở bãi rác và hồi mớiở nhà cô, anh thường dùng dao uy hiếp cô như một kẻ chưa tiến hóa vậy. Bây giờthì khác hẳn, anh đã có thể lặng lẽ nghe cô nói nhiều đến thế.

“Ừm, bởi vì tiền thưởng của anh đã bị cắt nên tôiquyết định miễn tiền thuê nhà tháng này cho anh, ngoài ra sẽ bao anh tiền ănmột tháng, bao cả ba bữa sáng, trưa, tối. anh nghĩ sao?”. Cô hi sinh đến mức độnày là quá giới hạn chịu đựng rồi. Chi phí ăn ở một tháng ấy cao hơn rất nhiềuso với tiền thưởng của anh đấy!

Tiểu Thất từ từ nhếch khóe miệng lên, nhìn cô bằng đôimắt như phát sáng.

Ngoại trừ tiếng cười lạnh lẽo, cô liêu tối qua, đây cóthể được xem là nụ cười thứ hai của anh.

Lúc mỉm cười, thực sự trông Tiểu Thất rất đẹp trai!

Sau sự việc của Vương tiểu thư, Hàn Tú đã nghĩ thôngsuốt nhiều điều. Những chuyện không thể tránh né được thì đừng nên tránh nénữa. Nếu đã thực sự đắm chìm trong tình yêu thì cố gắng phủ nhận chỉ là chuyệnkhông tưởng. Trái tim căn bản không thể do mình muốn kiềm chế là kiềm chế được,muốn điều khiển là điều khiển được, vậy thì việc gì mà phải khổ sở trốn tránh,ép buộc nó đến mức đau đớn như thế?

Cô thậm chí đã quên mất giao hẹn của mình vào haitháng trước, đó là chỉ phép anh ở nhà cô một tháng tồi sẽ tiễn anh lên đường.Không những thế, dù đã trò chuyện với cô giáo Đỗ hai, ba chục lần qua emailnhưng chưa lần nào cô nhắc đến chuyện của anh để cô giáo về nước, đón anh sangMỹ. Ngay cả khi bố mẹ gọi điện đến, hối thúc đi xem mặt, cô cũng tìm đủ mọicách để từ chối.

Cô không thể chê trách anh ở bất cứ điểm gì, ngoại trừhai lần anh chưa được cô đồng ý mà đã cưỡng hôn cô. Cô những tưởng mình sẽ chốibỏ nụ hôn của anh, song thực tế lại không phải như vậy. Thậm chí có đôi lúc, côcòn suy nghĩ lung tung, như khi bôi thuốc cho anh chẳng hạn. Có nhiều chỗ khôngbị thương nhưng vẫn bị cô thoa thuốc lên. Nhìn phía sau, trông anh hơi gầy, khisờ vào mới thấy lưng anh toàn là các thớ thịt chắc nịch. Cô rất thích cảm giácđược chạm tay lên đó.

Mỗi sáng thức dậy, cô đều ăn bữa sáng do anh tự taylàm, sau khi tan ca, hầu như tối nào cô cũng được thưởng thức những món đặc sảncủa các nước. Tuy rằng không phải bao giờ anh cũng nấu nướng tuyệt hảo nhưngoài nhà hàng nhưng tay nghề của anh đang tiến bộ từng ngày, không ngừng đượcnâng cao. Sự chăm sóc giản dị đó là điều mà trước nay, cô chưa bao giờ có được.

Càng ngày, cô càng ỷ lại vào anh nhưng lại không biếtrằng anh có ý nghĩa như thế nào. Đến khi nhìn thấy tấm giấy anh để lại, hoảnghốt xông vào thư phòng, cô mới nhận ra anh quan trọng đến thế và tự tận đáylòng, cô không hề muốn anh ra đi.

Cô biết rằng mình đã yêu anh một lần nữa, nếu tất cảđều là ý trời thì cô đành chấp nhận mà thôi. Từ bây giờ, cô sẽ không trốn tránhnữa, chỉ cần sống bên anh một cách vui vẻ là được rồi. Trái tim có bị tổnthương hay không là chuyện không thể lường trước được, thế nên cứ để mọi thứthuận theo tự nhiên đi!

“Đi thôi, đến siêu thị mua thức ăn! Hôm nay, anh thíchmua cái gì cũng được hết, tôi chi tiền. Nhưng anh phải nấu cho tôi ăn đấy!”. Côvỗ nhẹ lên vai anh, cảm giác này thật tuyệt vời.

Tiểu Thất mím chặt môi, không nói lời nào, đưa taynhấn nút thang máy.

Lúc quay sang nhìn Hàn Tú, anh khẽ nhoẻn miệng cười,nụ cười thoáng qua như có như không nhưng cô vẫn nhận ra được. Cô bèn nói:“Muốn cười thì cứ cười đi! Nhìn anh cười, người khác sẽ cảm thấy yêu đời hơn”.Đừng bao giờ như tối qua, cười điệu cười của Thần Chết nữa nhé!

Thấy Tiểu Thất chẳng thèm để ý đến mình, Hàn Tú cắnmôi, trong lòng thầm nghĩ: “Phải chăng anh ấy cảm thấy mình quá nhiều lời?”

Cô lái xe đến siêu thị ở gần nhà. Đi qua vài conđường, Hàn Tú thấy một chiếc Toyota màu đen cứ bám theo xe cô. Cô nghĩ, có khihọ định vượt lên trước, bèn bật đèn tín hiệu lên rồi chuyển sang làn đườngkhác, nhường đường cho họ. Nhưng chiếc xe đó không vượt lên mà chạy chậm lại,chẳng bao lâu sau cũng chuyển làn đường giống cô. Hàn Tú liền nghĩ, chắc ngườilái xe đang nói chuyện điện thoại, nên chẳng để ý đến chiếc xe đằng sau nữa.

Khi xếp hàng chờ đỗ ở bãi đỗ xe, vô tình nhìn quagương chiếu hậu, Hàn Tú phát hiện ra chiếc xe Toyota màu đen lúc nãy đang ởđằng sau xe cô.

“Tiểu Thất này, anh có cảm thấy chiếc xe Toyota màuđen phía sau nãy giờ vẫn đi theo chúng ta không?”. Cô nhìn sang Tiểu Thất, cánhtay anh đang áp sát vào cửa sổ xe, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu,đôi mày cau lại, không biết đang suy nghĩ điều gì mà vẻ mặt anh lúc này nhìn vôcùng đáng sợ, hình như anh cũng chẳng biết cô vừa hỏi gì nữa. Cô bèn lay nhẹtay anh: “Này, anh đang nghĩ gì thế?”

“Hả? Không có gì! Cô nói gì cơ?”. Bây giờ, Tiểu Thấtmới lấy lại được thần trí, hấp tấp hỏi lại.

“Tôi nói là anh có cảm thấy chiếc ô tô Toyota mày đenđằng sau vẫn luôn theo sát chúng ta không. Lúc mới ra khỏi công ty, tôi đã nhìnthấy chiếc ô tô này rồi. Tôi còn cố tình nhường đường cho nó nữa, vậy mà khôngngờ nó theo chúng ta tới tận đây. Chắc mọi chuyện không trùng hợp đến mức đấyđâu nhỉ?”

Tiểu Thất không quay đầu lại nhìn chiếc xe Toyota màuđen mà Hàn Tú đang nhắc đến, anh chỉ quan sát qua gương chiếu hậu. Ngay khi rờikhỏi công ty chưa được bao xa, anh đã phát hiện chiếc xe này đang theo dõimình. Trong đầu anh bất giác hiện lên một suy đoán vô cùng đáng sợ!

Tiểu Thất ngồi thẳng người lên, thái độ vô cùng nghiêmtúc nói với Hàn Tú: “Có lẽ là do trùng hợp thôi. Cô cứ lái xe cho thật tốt làđược rồi. Không có gì đâu.”

“Cũng có thể là do tôi đã nghiêm trọng hóa vấn đề”.Hàn Tú gật gật đầu.

Từng chiếc, từng chiếc ô tô nối đuôi nhau tiến vào bãiđỗ, chẳng bao đã đến lượt xe của Hàn Tú. Đến tầng đỗ xe thứ hai, cô tìm đượcchỗ trống, từ từ lái xe tới đó, sau đó tắt máy, cầm theo chiếc túi xách củamình rồi bước xuống xe. Cô còn chưa kịp nhìn ngó gì thì đã bị ai đó kéo về phíasau. Cô quay đầu lại, thì ra là Tiểu Thất. Anh đã ra khỏi xe từ lúc nào, vẻ mặtđang rất cau có.

“Anh làm sao thế?”. Hàn Tú vừa nói vừa dứt thì TiểuThất đã kéo mạnh cô vào lòng mình. Đôi tay anh giữ chặt hai bên má cô, ép cônhìn vào đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh.

“Trên mặt cô có thứ gì đó, để tôi thổi giúp cho. Nhắmmắt lại!”. Giọng anh trầm trầm, dịu nhẹ như làn gió, đầy mê lực.

Cử chỉ thân mật, đột ngột này khiến trái tim Hàn Túđập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô vừa mới nghĩ thông tất cả nhưng không lường trướcđược mọi chuyện sẽ diến biến nhanh đến thế. Ở nơi công cộng mà làm những hànhđộng kiểu này thì sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố mất!

Nghĩ trong đầu như vậy nhưng Hàn Tú vẫn ngoan ngoãnnhắm mắt lại và hỏi anh: “Có thật là trên mặt tôi có thứ gì đó không? Lúc nãy,khi ngồi trên xe, tôi thấy có cái gì đâu nhỉ?”. Rõ ràng là lúc đợi đèn đỏ, côđã soi gương một lần mà chẳng phát hiện ra cái gì bất thường trên mặt cả.

Anh chỉ thổi có hai lần rồi thôi. Cô bèn hỏi: “Anhthổi xong chưa?”

Không thấy anh trả lời, Hàn Tú liền mở mắt ra, lúc đómới biết Tiểu Thất hoàn toàn không nhìn cô mà đang ngó về phía sau lưng cô. HànTú định quay đầu lại xem rốt cuộc anh đang nhìn cái gì thì nghe thấy tiếng anhthầm thì: “Đừng quay đầu lại!”

Cô nhìn anh chăm chú, thì thào hỏi: “Đã xảy ra chuyệngì thế?”

Anh nhìn cô, đưa tay vuốt nhẹ đôi môi hồng thắm của côvà nói: “Không có chuyện gì đâu.”

Hai má đỏ bừng lên, nóng ra như bị thiêu đốt, Hàn Túvéo cho anh một cái vào eo rồi nói: “Những lời cảnh cáo của tôi tối qua, anhquên rồi hả?. Đúng là vừa khô da, liền sẹo đã quên đau!

Đối với anh, cái véo của Hàn Tú chỉ như muỗi đốt. Anhôm cô thật chặt, dí sát vào mặt cô, thì thầm: “Mắt nhìn thẳng về phía trước,đừng quay đầu lại, luôn giữ nụ cười trên môi!”

Anh đang ở rất gần nên nhiệt độ trên má cô từ nãy đếngiờ vẫn chưa hạ được. Cô hỏi khẽ: “Bộ dạng của anh thần bí như vậy, tôi cườisao nổi chứ? Lẽ nào anh định bảo tôi nhìn vào thang máy mà cười ngốc nghếchhả?”. Trực giác mách bảo rằng nhất định đang có chuyện gì đó nên cô không dámnói to như lúc bình thường.

“Tôi muốn ăn tôm, còn cô thì sao? Trưa nay, các đồngnghiệp mời tôi ăn tôm Dương Tứ [4], mùi vịcủa món đó rất ngon, tôi nghĩ mình hoàn toàn có thể nấu được”. Anh thân mật ômlấy vai cô.

[4]Là một món ăn nổi tiếng của Trung Quốc

Thế là Hàn Tú đã bị đánh lạc hướng thành công, cô cườitít mắt, sung sướng reo lên: “Thật không đấy?”

“Tất nhiên.”

“Tiểu Thất này, tôi nghĩ tôi nên mở một nhà hàng rồithuê anh làm đầu bếp, anh thấy thế nào?”

“Không được, vì tôi chỉ muốn nấu thức ăn cho mình,không nấu cho bất cứ người nào ngoài cô cả”. Anh nói không to lắm nhưng nhữngngười bước ra từ thang máy đã nghe thấy hết, ai nấy quay ra nhìn Hàn Tú và mỉmcười chúc phúc.

Cho rằng Tiểu Thất đang cố tình làm các hành động thânmật, nói những lời có cánh trước đám đông để cô vui nhưng Hàn Tú vẫn không giấunổi cảm giác hạnh phúc, cô mím chặt môi, cúi đầu, len lén cười mà không biếtrằng những lời anh nói đều là thật lòng. Anh thực sự chỉ muốn nấu cho một mìnhHàn Tú ăn, mỗi lần chứng kiến vẻ mặt sung sướng, hớn hở của cô khi nếm các mónăn do đích thân anh làm, anh lại cảm thấy vui lây.

Hai người lựa chọn nguyên liệu rất kĩ. Vì muốn ăn ngonmà Hàn Tú không sợ bị tôm kẹp vào tay. Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe chở hàng đãbị họ chất đầy ắp toàn đồ ăn, thức uống và các vật dụng linh tinh khác.

Lúc đến quầy thu ngân, Hàn Tú đang định rút ví rathanh toán thì bị Tiểu Thất ngăn lại: “Số tiền cô để ở nhà vẫn chưa dùng hết.”

“Có thật không?”. Hàn Tú hỏi lại, đúng là cách đây hơnmột tháng, cô đã để ở nhà năm trăm đồng, nhưng trong một thời gian dài như thế,làm sao anh có thể không tiêu hết bằng ấy tiền nhỉ?

Đợi đến khi cô suy tính xong xuôi thì Tiểu Thất đã trảtiền hết mọi thứ từ lúc nào rồi. Anh lẳng lặng đẩy xe đi trước. Hàn Tú vội chạytheo, nói với lên: “Năm trăm đồng đó phải dùng hết từ lâu rồi chứ!”

“Chưa hết”. Tiểu Thất nhẹ nhàng đáp lại rồi tiếp tụcđẩy xe hàng ra ngoài. Sau khi dùng thử thứ thuốc anh đưa, Alice đã gửi anh mộtkhoản tiền lớn để mua bản quyền công thức điều chế thuốc. Ban đầu, Tiểu Thấtkhông đồng ý, nhưng sau nhiều lần chị ấy đến gặp và nói chuyện với anh về tácdụng của loại thuốc đó, anh cũng chấp nhận. Khi Tiểu Thất bắt gặp Hàn Tú ở nhàhàng Sắc Vị Thập Toàn cũng là lúc anh và Alice đang thảo luận lần cuối cùng vềbản hợp đồng. Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa quyết định dứt khoát về việc có đếnlàm ở công ty B&G hay không.

“Vẫn chưa dùng hết số tiền ấy sao?”. Hàn Tú mải lẩmbẩm và tính toán một lần nữa trong đầu mà không nhìn thấy Tiểu Thất đã đi vàothang máy. Đến khi nhận ra điều đó, cô lại vội đuổi theo anh, hét lớn: “Này,đợi tôi một chút! Sao anh cứ đi nhanh như thế chứ?”

Tiểu Thất xếp hết đồ vào trong cốp rồi mở cửa xe, ngồiở ghế cạnh tay lái. Hàn Tú cẩn thận nhìn ngó tứ phía, khi không nhìn thấy aikhả nghi nữa mới lên xe.

Vừa ngồi xuống, cô lập tức hỏi: “Rốt cuộc thì vừa nãyđã xảy ra chuyện gì?”

“À, chẳng có gì hết. Không phải lúc trước, cô nói làcó một chiếc xe Toyota màu đen cứ bám theo chúng ta sao? Thế nên khi nãy, tôiphải đứng quan sát tình hình xem thế nào. Trong mấy bộ phim Hàn, người ta đềulàm như vậy còn gì?” Tiểu Thất áp tay vào cửa xe, chống cằm đáp.

“Hừ, anh được lắm, rất thông minh là đằng khác! Saunày, anh xem ít mấy bộ phim Hàn đó đi, tôi xin anh đấy! Xem nhiều chỉ tổ trítuệ càng ngày càng sụt giảm”. Nghe Tiểu Thất ngụy biện mà Hàn Tú chẳng biếtmình nên khóc hay nên cười nữa. Những cử chỉ thân mật lúc nãy chắc chắn là doanh đã tính toán từ trước rồi, có cảnh cáo cũng vô tác dụng.

Nhìn xem, cô đã bị đánh bại hoàn toàn bởi mấy bộ phimHàn vạn năng ấy.

Suốt đường về, Tiểu Thất vẫn giữ nguyên tư thế từ lúcmới lên xe, luôn ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ. Nhìn qua gương chiếu hậu, Hàn Túcó thể thấy được khuôn mặt đang cau có của anh, khác hoàn toàn so với thái độthoải mái trước đó. Cô cau mày hỏi: “Thực sự không có gì thật chứ?”

Câu hỏi của Hàn Tú khiến Tiểu Thất lập tức lấy lạithần trí, anh vội đáp: “Thực sự không có gì mà. Cô chú ý lái xe đi!”

Anh không muốn nói thật thì cô cũng chẳng thể hỏi thêmcâu nào nữa, đành cắn nhẹ môi rồi tiếp tục lái xe.

(3)

Cuối cùng cũng sắp về đến nhà.

Trong thang máy, Hàn Tú đưa các thứ cho Tiểu Thất cầmđể rảnh tay lục túi xách tìm chìa khóa. Nhưng anh đã nhanh chóng lấy chùm chìakhóa của mình từ túi quần ra, đưa cho cô. Hàn Tú cầm lấy rồi nhìn Tiểu Thất,cười ngốc nghếch. Trước đây, cô đã từng đọc một bài báo viết rằng: đàn ôngtrước khi đến cửa nhà thì đã cầm sẵn chìa khóa, còn phụ nữa phải đến trước cửanhà rồi mới bắt đầu tìm kiếm nó. Hàn Tú thấy họ viết có lí nên rất muốn sửa đổibản thân, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thay đổi được gì.

Vừa bước vào trong thang máy, cô đã nhìn thấy trướccửa nhà có đặt một chiếc hộp rất đẹp, giống như quà sinh nhật của ai đó.

“Lạ thật, tôi đâu có gọi thức ăn sẵn. Là ai tặng mìnhnhỉ? Anh nhìn xem, cách bọc thật tinh tế”. Hàn Tú ngồi xổm, cầm hộp quà lênngắm nghía.

Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, bỗng phát hiệnra một con ruồi đang vo ve ở gần đó, anh chợt ngộ ra một điều, liền hét lên:“Đừng bóc ra!”

Nhưng Hàn Tú đã bóc hộp quà ra rồi.

“Á!” Chiếc hộp trong tay cô rơi bộp xuống đất. Hàn Túôm lấy đầu, hét thất thanh rồi ngồi phịch xuống.

Trông thấy thứ đựng trong chiếc hộp. Tiểu Thất ngồingay xuống, ôm Hàn Tú vào lòng, bịt hai mắt cô lại, không ngừng vỗ về: “Hàn Tú,không sao đâu. Đừng sợ, có tôi rồi mà. Đừng sợ, không sao đâu…”

Nhìn chiếc hộp được bọc rất đẹp bằng lớp giấy hàonhoáng và thứ để trong đó, đúng là thiên đường và địa ngục. Trong chiếc hộp cóxác của một con mèo trắng, trên bộ lông trắng muốt lưu lại rất nhiều vết máu,mắt nó nhắm nghiền, tứ chi co quắp, dựng thẳng lên trời; đặt bên cạnh là mộtđống thịt bầy nhầy, những nội tạng dính máu được xếp gọn gàng, máu đã khô lại.Phần bụng của con mèo chết đã được khâu lại bằng chỉ một cách khéo léo. Con mèođó vẫn chưa bốc mùi hôi thối, chứng tỏ nó đã được xử lý rất tinh vi.

Tiểu Thất đậy chiếc hộp lại.

Một xác mèo đã được rút hết nội tạng ra, lời cảnh báorõ ràng như vậy, anh biết những gì phải tới cuối cùng cũng tới rồi, có điều,anh không nghĩ là nó sẽ đến nhanh như thế, mới có hai tháng ngắn ngủi thôi.

Anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng Hàn Tú rồi nói: “Hàn Tú,không sao đâu, có tôi ở đây, cô đừng sợ! Chắc là có người muốn trêu chọc chúngta hoặc là gửi nhầm địa chỉ thôi. Nào, đứng dậy, đi vào nhà nào!”

Hàn Tú ôm chặt lấy Tiểu Thất, khóc nức nở: “Hu hu…Ailại đùa quái ác như thế này chứ? Thật là tàn nhẫn…Hu hu…Tiểu Thất, tôi buồn nônquá, dạ dày tôi đang khó chịu lắm…Hu hu…”

“Đừng sợ, đứng dậy nào, chúng ta vào nhà trước rồitính!” Tiểu Thất kéo tay Hàn Tú, định dìu cô vào, nhưng do quá hoảng loạn, sợhãi nên chân cô gần như tê dại, không thể đứng lên nổi. Thấy thế, Tiểu Thất lậptức bế bổng cô vào nhà.

Vừa được đặt lên giường, Hàn Tú liền bụm miệng, bướcngay xuống sàn rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn ọe một hồi lâu. Tiểu Thấtkhông ngừng vỗ vỗ vào lưng Hàn Tú để cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Lát sau, Hàn Tú mềm nhũn người, dựa lưng vào TiểuThất. Anh lại bế cô vào giường. Lúc anh chuẩn bị đi lấy một chậu nước nóng đểlau mặt cho Hàn Tú thì cô nắm chặt lấy tay anh, run rẩy nói: “Anh đừng đi, tôisợ lắm…”

“Tôi chỉ đi lấy nước để lau mặt cho cô thôi”. Anh thởdài, cau mày. Mới nhìn thấy một chú mèo chết mà Hàn Tú đã khiếp sợ đến mức này,nếu sau này gặp phải những chuyện khủng khiếp hơn thì không biết cô sẽ thế nàonữa.

Hàn Tú lắc đầu nguầy nguậy, mất hết bình tĩnh, khócmãi không thôi: “Tối nay, nhất định tôi sẽ không ngủ được. Tôi vốn sợ bóng tốitừ nhỏ vì hồi còn bé, có một tối, tôi phải ngủ một mình ở nhà, rồi một con chóxông vào, làm tôi hoảng sợ, thế nên, đến tận bây giờ, ngay cả lúc ngủ, tôi cũngphải bật đèn. Anh có thấy không, còn mèo đó chết rất thảm, bị người ta moi hếtnội tạng ra rồi xếp gọn gàng lại. Sao phải giết chết nó một cách tàn nhẫn nhưvậy? Đã thế còn đặt nó trong một chiếc hộp đẹp đẽ chứ! Trên thế giới này, saolại có nhiều người biến thái đến thế? Tại sao lại giở trò đùa quái ác như vậychứ? Tại sao chứ?”

Thì ra lúc ngủ, Hàn Tú vẫn bật đèn là vì cô sợ bóngtối. Muốn làm cho cô tỉnh táo lại nên anh nắm chặt lấy đôi vai cố, nói lớn:“Hàn Tú, cô hãy nghe tôi nói này, không có chuyện gì đâu. Người ta chỉ muốntrêu chọc cô thôi.”

Cô hít một hơi thật sâu: “Tôi thường thấy trên ti vi,người ta đặt xác mèo, xác chó trước cửa nhà một người để trả thù người đó. Nhưngtôi chưa đắc tội với ai bao giờ, tại sao họ lại đặt nó trước cửa nhà tôichứ?...hu hu…Tôi phải báo cảnh sát…”

“Báo cảnh sát chẳng có tác dụng gì đâu. Nếu người tađã rắp tâm hãm hại thì dù cảnh sát có tới cũng chưa chắc đã điều tra ra. Đừngkhóc nữa, có tôi ở đây rồi, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì nữa đâu. Tôi ranấu ít cháo, cô nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc đi! Lát nữa tắm nước nóng, côsẽ cảm thấy dễ chịu hơn thôi”.

Nói xong, Tiểu Thất đi vào nhà tắm, vò khăn dưới nướcnóng rồi quay lại phòng, lau sạch những giọt lệ còn đọng lại trên mặt Hàn Tú.Cô nhắm mắt lại, nước mắt vẫn tuôn rơi, cứ ôm chặt lấy cánh tay anh, không nỡrời xa.

Anh thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên bàn tay cô, lúc này,cô mới chịu buông tay ra.

Tiểu Thất đi ra hành lang, nhặt hết chỗ đồ đạc đặtngoài đó từ nãy, mang vào nhà, rồi lại quay ra, định đem xác con mèo đi xử lí.Đúng lúc ấy, người hàng xóm ở nhà đối diện vừa về đến cửa, nhìn thấy anh thìgật đầu chào rồi mở cửa khóa, bước vào nhà mình. Anh thở phào, may mà người đókhông phát hiện ra điều gì khác thường. Lúc Tiểu Thất đang gói chiếc hộp lạithì một tờ giấy rơi ra. Anh cúi xuống, nhặt tờ giấy đó lên xem, một dòng chữmàu đen đập vào mắt: “Nó đã vĩnh viễn nhắm mắt mà không hề đau đớn dưới daophẫu thuật. Tặng cậu món quà đầu tiên đã tận tâm chuẩn bị”.

“Món quà đầu tiên”, nghĩa là vẫn còn những món quà thứhai, thứ ba nữa…

Vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay, dường như Tiểu Thấtnghe thấy tiến cười man rợ, khoái trá của Cổ tiên sinh văng vẳng bên tai.

Anh đem chiếc hộp vào trong nhà, đặt nó ở cửa, đi rửasạch tay rồi vào phòng Hàn Tú. Xem ra cô đã bình tĩnh lại, hai mắt nhắm nghiền,đôi môi đang mấp máy như đang lẩm bẩm điều gì đó.

Anh ngồi ở thành giường, cầm tay Hàn Tú lên và đặt mộtnụ hôn nhẹ vào đó, dịu dàng nói: “Cứ yên tâm mà ngủ đi một lúc, không có chuyệngì đâu. Đợi cô ngủ rồi, tôi sẽ ra ngoài, tìm một chỗ để chôn con mèo đó, côkhông cần lo lắng nữa.”

Hàn Tú nắm chặt lấy tay anh, khẽ gật đầu.

Đến khi nghe thấy nhịp thở đều đều của cô, anh mới nhẹnhàng gỡ tay cô ra, đặt xuống giường, đắp chăn lại cho cô rồi nhón chân đến chỗcông tắc, bật đèn trong phòng lên. Khóa cửa ra ban công và tất cả cửa sổ, kéohết rèm cửa lên, xong xuôi mọi thứ. Tiểu Thất mới yên tâm. Cầm theo dụng cụ vàchiếc hộp, anh nhẹ nhàng rời khỏi nhà.

Màn đêm sắp bao trùm lên thành phố, anh chẳng dám điđâu xa vì sợ rằng khi tỉnh dậy, không thấy anh đâu, Hàn Tú sẽ càng sợ hãi.

Tiểu Thất chọn vườn hoa ở phía Tây Nam khu nhà vìthường ngày, lượng người qua lại đó ít hơn nhiều so với những vườn hoa khác ởxung quanh đây. Thời điểm này vừa hay lại trùng vào giờ ăn tối của các gia đìnhnên chắc chắn sẽ chẳng có ai ra đấy làm gì. Hơn nữa, trong vườn hoa đó còn cómột cây đào xum xuê cành lá, anh hi vọng linh hồn chú mèo đáng thương này có thểan nghỉ ở nơi đây. Anh dùng xẻng đào một chiếc hố rồi chôn luôn cả chiếc hộpđược bọc đẹp đẽ xuống đó. Sau khi gạt bằng miệng hố, đứng cầu nguyện cho convật xấu số một lúc, anh mới rời khỏi.

Về đến nhà, Tiểu Thất liền cất dụng cụ đi, rửa taysạch sẽ rồi qua phòng Hàn Tú để xem cô thế nào. Cô vẫn đang ngủ, anh bèn đắplại chăn cho cô, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài, vào bếp nấu cháo.

Anh nhớ lại bản tin thời sự chiếu trên ti vi cách đâykhông lâu về việc cảnh sát thành phố đã phá được một đường dây buôn bán ngườiquy mô lớn. Trong số những người bị bắt, may mắn làm sao anh không thấy giáo sưTrương ở đó, tuy nhiên những nghi can đều là hàng tép riu, điều này đồng nghĩavới những tên ác nhân thực sự đã trốn thoát. Việc Cổ tiên sinh gửi cho anh mónquà này không chỉ chứng tỏ rằng bọn chúng đã tìm được khu căn cứ mới an toànhơn mà còn ám chỉ: người bị xử lý tiếp theo sẽ là anh.

Cháo đã nấu xong nhưng Hàn Tú chưa tỉnh dậy, Tiểu Thấtnhìn cô ngủ thật yên bình nên không nhẫn tâm đánh thức. Nhưng lại nghĩ, biếtđâu khi thức dậy, Hàn Tú vẫn còn sợ hãi thì sao, anh bèn chuyển hết chăn nệmsang phòng cô.

Lúc nằm xuống, trong đầu anh là cả một khoảng hỗnloạn.

Chuyện gì phải đến cũng đã đến rồi, có điều anh khôngthể để Hàn Tú bị liên lụy hay phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.