Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 44: Nàng chạy cái gì!



Lê Thiên Thường mang dung nhan tinh xảo động lòng người, chỉ vào các nơi trong thành Dao Quang, nhẹ nhàng cười bắt chuyện cùng Trường Minh. Mà Trường Minh đại đa số thời gian đều là trầm mặc, có đôi khi cũng nhẹ nhàng gật đầu nói cái gì đó.

Tuy rằng Khuynh Anh vô cùng không muốn gặp nữ nhân này, lúc trước chuyện nàng tự nhiên ra tay đả thương mình vẫn canh cánh trong lòng. Bất quá không thể không thừa nhận, hình ảnh hai người bọn họ cùng một chỗ như vậy vô cùng chói mắt người ta.

Người người ào ào quỳ xuống đất, vùi đầu cung kính hành lễ.

Khuynh Anh bị người vừa rồi giật góc áo mới giật mình nhớ tới mình cũng phải quỳ.

Nhưng cả cha mẹ mình nàng cũng chưa quỳ chớ nói chi một nữ nhân thiếu chút nữa giết chết mình. Hai chân thẳng tắp không cong xuống được.

Lúc này người bên cạnh chỉ cho là nàng háo sắc, một tay kéo nàng xuống đè đầu của nàng đụng xuống đất.

- – hừ, ta chỉ dập đầu cho người chết.

Nghĩ như vậy, Khuynh Anh lại đắc ý.

Móng vuốt Kỳ Lân càng ngày càng tới gần. Nhìn gần, thần thú trong truyền thuyết càng có một loại khí phách làm cho người ta cảm thán. Nhớ lại lúc trước có người nói nó tượng trưng cho trường thọ cùng may mắn, Khuynh Anh không nhịn được lại vụng trộm giương mắt lên muốn nhìn một chút.

Nhưng mới vừa nâng mí mắt, liền nhìn vào một đôi con ngươi đen nhánh, cặp mắt rất lạnh nhạt cũng thật sắc bén. Khuynh Anh chỉ nhìn thoáng qua liền cảm giác mình bị nhìn thấu tất cả.

Khí thế như vậy khiến cho tim nàng đập như sấm, hoảng loạn mở to mắt, đầu chôn thấp hết cỡ, bên tai trống rỗng, có một loại áp bách khiến nàng thầm nghĩ nhanh trốn cách nam nhân này càng xa càng tốt – – nàng sợ hắn.

Hàng ngũ chậm rãi đi tới.

Mùi hoa bốn phía cùng làn váy phiêu dật của các tiên nữ cũng không có giảm bớt cảm xúc khẩn trương của Khuynh Anh, nàng chịu hết nổi phải đứng bật dậy chạy trốn theo phía ngược lại, cũng không để ý người chung quanh nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái.

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Đột nhiên một tiếng lạnh lẽo vang lên.

Khuynh Anh nghe được đây là giọng nói của hoa tiên chú lùn, vì thế chạy nhanh hơn.

“Nữ nhân chết tiệt! Ngươi đứng lại!”

“Người tới! Bắt ả cho ta!! – -”

Rốt cục ở đầu một cái hẻm nhỏ, Khuynh Anh bị binh lính chặn lại, mà trên mặt bọn họ phần lớn đã tím lịm rồi. Trước nghe nói người phàm yếu ớt, bọn họ cũng không dám dùng pháp thuật sợ giết chết nàng. Nhưng hôm nay nếu không phải tự mình thể nghiệm, bọn họ cũng không nghĩ ra nữ nhân thoạt nhìn yếu kém này lại hung hãn như vậy.

“Ngươi chạy cái gì!” Nam Huân nhăn mày, nữ nhân này giống như một con bọ chó, thật muốn tát một cái cho nàng chết.

“Vậy ngươi đuổi cái gì!” Khuynh Anh vịn tường thở hổn hển.

“Ngươi không chạy ta phải đuổi sao?” Nam Huân nhẫn nại dùng hết sức lực hét ra.

“Ngươi không đuổi ta chạy làm cái gì!” Khuynh Anh cũng tức giận hét lại.

“Đi theo ta.”

“Không đi!”

Nam Huân không vô nghĩa với nàng nữa, sai người ta trói tay nàng sau đó nhét nàng vào một chiếc xe ngựa.

“Mang đi.” Hắn thở ra một hơi, cũng ngồi lên xe ngựa.