Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 19: Kỳ thực cũng không hoàn toàn là nàng sai



“Người tới, dẫn nàng đi ra.” Dứt lời, Phù Liên vỗ vỗ tay, vài người hầu tiến lên, một trái một phải xách tay tiên tỳ.

Tiên tỳ gào khóc lên, không để ý hình tượng ôm lấy đùi Khuynh Anh, nói cái gì cũng không buông.

“Đợi… Đợi chút, nhất định phải trừng phạt nghiêm trọng như thế sao? Chẳng lẽ không có phương pháp khác?” Khuynh Anh tràn ra tâm đồng tình, nâng giọng: “Chuyện này cũng không toàn bộ là lỗi sai của nàng, nói không chừng là do ta quá ngu ngốc đi?”

Phù Liên dừng ba giây, sau đó cố nén trận cười, thiếu chút nữa thở không nổi.

“Ha ha ha… Được rồi, lý do cực kì chân thật như vậy, không chừng đện hạ Trường Minh có thể chấp nhận.” Khóe miệng Phù Liên dừng không được cong lên trên, còn run rẩy: “Thế nhưng, hiện tại tiên tì này vẫn là người chờ xử tội, không thể sống ở chỗ này.”

Ngón tay nàng nhẹ nhàng nhấc, một đạo ánh sáng hiện lên, tay tiên tỳ đang gắt gao ôm đùi nàng cũng bị bắt buộc buông ra, mà miệng gào khóc như là bị nhét vải vào, chỉ thấy được nàng há to mồm, nước mắt rớt ra ngoài, âm thanh gì cũng không có.

“Đều là lỗi của ta, như thế nào mới có thể cứu nàng?” Khuynh Anh không thể chịu nổi việc nhìn phụ nữ khóc, trong lòng áy náy cực kỳ.

“Nàng ta ngày mai mới bị mang đi, nếu nàng quả thật muốn cứu nàng ta, hôm nay trang điểm xinh xắn đẹp đẽ đi đến chỗ ở của điện hạ Trường Minh van cầu, nhất định không có vấn đề.” Phù Liên đá lông nheo, còn rối rắm nhìn về phía tiên tỳ đã bị lôi ra.

“Cầu xin?” Thẳng đến bị đè xuống bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, Khuynh Anh mới giật mình lấy lại tinh thần, đi vào trọng điểm: “Vì sao phải đánh phấn xinh xắn đẹp đẽ?!”

Phù Liên dừng một chút, hỏi: “Nàng thích bị một người tóc tai bù xù quần áo không chỉnh tề lôi kéo không?”

Khuynh Anh lắc đầu: “Không thích.”

Phù Liên nói: “Điện hạ Trường Minh cũng không thích, ngài còn có bệnh yêu sạch sẽ rất nghiêm trọng.”

Khuynh Anh: “…”

Phù Liên chọn một lọn tóc dài trên đầu Khuynh Anh, ngón tay động nhẹ, vấn nó vòng qua trán, lại dùng một chuỗi ngọc màu xanh lam cố định, trang trí đơn giản, nhưng nhìn cả người lại nhẹ nhàng khoan khoái, làm nổi bật lên gương mặt khéo léo của nàng.

Khuynh Anh vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với dung mạo của mình, nhìn chằm chằm người trong gương, ngẩn người hồi lâu, mới hoàn hồn nói: “Nhưng nhất định phải đi cầu điện hạ Trường Minh sao?”

Nàng vừa nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo đêm qua, liền ớn lạnh.

Trên bàn còn đặt cuốn thiên thư, nàng có phải đọc trước rồi hãy đi gặp hắn hay không?

Phù Liên nghĩ nghĩ, nói: “Còn có một phương pháp khác nha.”

“Ồ?” Khuynh Anh lấy lại tinh thần ngay.

“Nàng có thể đi cung Thiên Xu cầu kiến điện hạ Lam Tranh, nếu ngài đã chúc phúc cho nàng, vậy thì cho thấy nàng vẫn có tác dụng đặc biệt, hơn nữa, ngài thích nhất là đối lập với ca ca của ngài, nếu chỉ là bởi vì một tiên tỳ nho nhỏ, ngài nhất định không sẽ cự tuyệt.”

“…”

Nếu như đi tìm Trường Minh là bị đông cứng chết, vậy đi tìm Lam Tranh nhất định là biến thành đậu hủ bị nuốt vào bụng.

Khuynh Anh chỉ cảm thấy sau lưng nổi lên một trận gió lạnh, sau đó kiên định lắc đầu, trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu nhi không nên xem.

“Tốt lắm, xế chiều ta sẽ nghĩ biện pháp đưa nàng đi điện Ngọc Hành, không cần cảm tạ ta đâu.” Phù Liên cười híp mắt nói.

“Nhưng vì sao ta luôn cảm thấy, Phù Liên, nàng cười như vậy rất là…” Tà ác đây. =_=|||

“Chẳng lẽ nàng không biết là, nhìn đến cái khối băng vạn năm có một ngày sẽ bởi một tên ngu ngốc mà cười thở không nổi, là một chuyện thật thú vị sao?”

“…”