Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 21: An năng biện ta là hùng thư



*chú thích phía dưới

“Vô Minh phương trượng, bên ngoài có một đám người của triều đình tới...” Tiểu hòa thượng còn chưa nói hết lời, Vệ Trường Phong liền mang theo bọn thị vệ xông vào, còn đả thương mấy tăng nhân không biết võ công.

“A di đà phật, phật môn là thanh tịnh nơi, thí chủ làm như vậy sẽ không sợ quấy rầy Phật tổ, phá hư công đức sao?” thanh âm Vô Minh không lớn, nhưng ánh mắt lại vững vàng bắt lấy Vệ Trường Phong, đủ lực để uy hiếp.

Bị loại ánh mắt này tạo áp lực, Vệ Trường Phong hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt của mình nhận lỗi với Vô Minh.

Chắp tay nói: “Tại hạ Vệ Trường Phong, thống lĩnh đại nội thị vệ triều đình.”

Vô Minh cũng không để ý tới Vệ Trường Phong, mà là đi tới trước mặt những tăng nhân mới vừa rồi bị đả thương, nắm cánh tay của hắn lên, đưa khớp xương về vị trí cũ.

“Ngươi lão hòa thượng này, đại nhân chúng ta nói chuyện với ngươi! Ngươi lại vô lễ như thế!” Dứt lời liền rút bội đao ở thắt lưng ra, hướng Vô Minh chém tới.

Vô Minh dư quang thoáng thấy hàn ảnh, lập tức vận tác nội lực, thân thể trong nháy mắt thẳng tắp, quanh thân phát tán ra khí lưu rất mạnh, mạnh mẽ chấn tên cầm đao kia văng ra xa.

May là Vệ Trường Phong tay mắt lanh lẹ, ở phía sau tiếp lấy hắn, làm giảm lại luồng khí xung kích, nếu không tên thị vệ này nhất định phải bị thương đến phổi.

“Vô Minh đại sư quả nhiên không giống bình thường, mới vừa rồi là tại hạ thất lễ, có nhiều chỗ bất kính, mong rằng đại sư bao dung.” Võ công của Vô Minh ở trên giang hồ chính là số một số hai, bằng không cũng không có khả năng làm trụ trì ở Long Sơn Tự nhiều năm như vậy, Vệ Trường Phong không dám tùy ý lỗ mãng nữa, một mực cung kính cúi người.

“Giới Sân, đỡ sư huynh ngươi về phòng đi.” Vô Minh phất tay áo, đưa người vào tay Giới Sân, lúc này mới quay đầu trả lời Vệ Trường Phong: “ Long Sơn Tự ta từ trước đến nay dữ thế vô tranh*, chuyện trong võ lâm đều rất ít nhúng tay, đối với triều đình càng không có quan hệ, đại nhân vừa tới lần đầu đã làm nhiễu loạn yên tĩnh nơi này, xin hỏi Long Sơn Tự làm sao đắc tội triều đình?”

*ko tranh với đời

Vệ Trường Phong nghe được trong giọng nói của Vô Minh không vui, hắn không muốn khiến sự tình trở nên tệ hại hơn, nếu muốn tìm được công chúa ở nơi địa hình phức tạp như Long Sơn Tự, bọn họ còn phải dựa vào đám hòa thượng này dẫn đường, “Thực không dám đấu diếm, lần này tại hạ tới là có việc muốn nhờ đại sư.”

Vô Minh khoát tay áo một cái: “Đại nhân khách khí, có cái gì cứ việc nói thẳng đi, người xuất gia không thích quanh co.”

Vệ Trường Phong giương mắt nhìn chung quanh, “Ở đây nhiều người lắm miệng, Vô Minh đại sư, có thể mượn một nơi để nói chuyện hay không?”

Vô Minh gật đầu: “Theo lão nạp đến đây.”

Hai người vào phòng của Vô Minh, cho tăng nhân lui hết, Vô Minh nhìn phía Vệ Trường Phong

“Đại nhân, hiện tại có thể nói.”

“Tiêm Nhu công chúa bị người cướp đi, ngay tại Long Sơn Tự.”

Vô Minh nhíu nhíu mày, công chúa mất tích khiến hắn liên tưởng đến Liễu Không mất tích, nhất thời một loại dự cảm không tốt xuất hiện trong đầu hắn.

Vệ Trường Phong thở dài: “Thị nữ của công chúa nói, các nàng được hai người kêu là Liễu Trần và Liễu Không hòa thượng mang đến nơi này, ở trong nhà một người là Trần đại thúc, nhưng ngay khi các nàng khởi hành rời đi, công chúa bị một tên hắc y nhân bịt mặt võ công cao cường cướp đi, không biết đại sư có thể cho tại hạ gặp mặt hai vị hòa thượng đó hay không?”

Vệ Trường Phong thấy Vô Minh không trả lời mình, còn nói thêm: “Thỉnh đại sư yên tâm, tại hạ chỉ muốn gặp bọn họ một chút, tuyệt đối sẽ không làm gì, đại sư đừng lo ngại.”

Vô Minh vuốt chòm râu: “Gặp là có thể gặp, bất quá Vệ đại nhân chỉ có thể gặp một người.”

Vệ Trường Phong nhíu mày, “Đại sư vẫn chưa tin tại hạ sao?”

Vô Minh khoát tay áo: “Đại nhân suy nghĩ nhiều, Liễu Không cùng Liễu Trần đều là ái đồ của ta, chỉ bất quá Liễu Không phạm vào tự quy, bị ta phạt đi Long Sơn Nhai hối lỗi, đã mất tích vài ngày, hiện tại chỉ còn có Liễu Trần ở trong tự.”

“Mất tích?...”

“Đại nhân không nên phỏng đoán lung tung, lão nạp gọi Liễu Trần ra gặp đại nhân trước.”

Hai mắt Liễu Trần đều là tơ máu, mấy ngày nay vì tìm Liễu Không, hắn đã vài ngày không có ngủ.

“Liễu Trần tham kiến đại nhân.”

“Ngươi biết cái gì thì đều nói cho vị đại nhân này nghe đi, hắn sẽ không làm khó dễ ngươi.” Vô Minh dùng mắt ra hiệu cho Liễu Trần.

“Dạ, sư phụ.” Liễu Không gật đầu, liền đưa mắt nhìn Vệ Trường Phong.

Đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy Vệ Trường Phong nói: “Tiểu sư phụ chờ một chút, ta còn có người phải gọi đến, chờ nàng tới, ngươi nói tiếp.”

Vệ Trường Phong gọi đến một tên thị vệ, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói nói mấy câu để hắn ly khai. Cũng không lâu lắm, lại tới thêm một người.

“Chẳng biết tiểu sư phụ, còn nhớ rõ nàng sao?” Vệ Trường Phong chỉ vào người tới.

“Ngươi là?” Lúc này dĩ nhiên Thu Bảo đã đổi lại nữ trang, đối với Liễu Trần mà nói nàng là xa lạ.

Liễu Trần gãi đầu một cái, nhìn chằm chằm Thu Bảo dùng sức suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nhớ nổi nàng là ai, chẳng qua là cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã gặp ở nơi nào, “Ngươi là? Là?” Lắc đầu: “Tiểu tăng thực sự không nhớ rõ.”

Thu Bảo không nói, thấy Vệ Trường Phong cầm bội đao trên tay, cau mày, trầm giọng nói với Liễu Trần: “Không biết như vậy tiểu sư phụ còn nhớ rõ ta không?”

Liễu Trần vươn cổ, lại cẩn thận nhìn một chút, kinh hãi nói: “Ngươi, ngươi là Thu thí chủ!” Sau đó lại vỗ tay một cái, lắc đầu: “Sai a! Thu thí chủ là nam tử a! Ngươi, tại sao là nữ?!”

Thu Bảo cười cười: “Hùng thỏ chân phác sóc, thư thỏ mắt mê ly; song thỏ bàng địa tẩu, an năng biện ta là hùng thư.*”

*Xuất từ “Mộc Lan thi“. Dịch: Thỏ đực thích đạp chân, thỏ cái mắt luôn lim dim, nếu chúng nó cùng nhau chạy, ai có thể phân biệt được là đực hay cái. Đây là ví dụ Hoa Mộc Lan dùng để biểu đạt trong quân đội thời chiến, ai có thể phân biệt được nam hay nữ.

“Thì ra ngươi là nữ phẫn nam trang? Cảnh thí chủ cũng vậy? Khó trách.” Liễu Trần lúc này mới suy nghĩ cẩn thận vì sao dọc theo đường đi hai người các nàng đều bảo trì khoảng cách nhất định cùng mình và Liễu Không, thì ra họ đều là nữ tử.

“Lúc đó làm như vậy cũng là vì an toàn, nhưng không nghĩ tới vẫn xảy ra ngoài ý muốn.” Chỉ cần Thu Bảo vừa nghĩ tới Cảnh Dương, trong mắt liền không nhịn được nổi lên lệ quang.

“Thu thí chủ đừng thương tâm, Liễu Trần nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.” Liễu Trần hiểu tâm tình của Thu Bảo, bởi vì hiện tại mình cũng vậy.

*biết gì nói đó, không giấu diếm

Liễu Trần từ từ nói về chuyện lúc trước cho bọn họ, cùng với tình cảnh lần cuối cùng hắn gặp mặt Liễu Không.

“Sư đệ nói muốn ăn đậu hủ cùng rau xanh, từ nhỏ hắn đã thích ăn cái này, dặn dò ngày hôm sau nhất định phải mang đến cho hắn, ai có thể ngờ, đậu hũ rau xanh này, một ngụm hắn cũng không có ăn.” Liễu Trần nói đến chỗ thương tâm, không cầm được liền khóc lên.

“Nói như vậy manh mối từ Liễu Không cũng đứt đoạn.” Thu Bảo có chút tuyệt vọng.

Vệ Trường Phong làm ra giả thiết: “Có thể còn có một loại khả năng hay không, đám hắc y nhân này, ngay cả Liễu Không cũng cùng nhau cướp đi?”

Vô Minh vòng vo đảo mắt: “Hiện tại kẻ xấu tới Long Sơn Tự, bất luận khả năng gì chúng ta cũng không thể bỏ qua, xin Vệ đại nhân yên tâm, chỉ cần là việc lão nạp có thể giúp được một tay, nhất định nghĩa bất dung từ*.”

*ko từ chối, không thoái thác.

“ Trường Phong trước hết cám ơn đại sư.”

Liễu Trần đứng thẳng người nhìn Vệ Trường Phong nói:: “Vậy không bằng đại nhân cùng chúng ta đi tìm đi, chỉ cần công chúa còn trong phạm vi Long Sơn Tự, nhất định có thể tìm được.”

Vệ Trường Phong cùng Thu Bảo trao đổi hạ ánh mắt, nói: “Cũng tốt, vậy kính xin Liễu Trần sư phụ dẫn đường.”

“Ta cũng đi cùng các ngươi.” Thu Bảo làm sao có thể để cho mình bị bỏ lại, tới cũng tới, tự nhiên nàng muốn tự mình đi tìm.

Vệ Trường Phong biết mình không lay chuyển được Thu Bảo, không nói gì liền đồng ý.

“Mọi nơi trên vách núi chúng ta đều tìm rồi, hiện tại chỉ còn dưới vực.” Liễu Trần chỉ chỉ vách núi sâu không thấy đáy.

“Ý của ngươi là xuống vực tìm? Nhưng này quá sâu, cho dù người có võ công cao cường xuống phía dưới đều rất nguy hiểm.” Bản thân Vệ Trường Phong cũng có chút sợ.

Lưu sư huynh đứng ra mở miệng nói: “Đây cũng không còn cách nào khác, nếu như không đi xuống, căn bản sẽ không tìm được bọn họ, nếu đi xuống chí ít cũng còn một tia hy vọng.”

Nói xong, liền lấy ra dây thừng đã chuẩn bị trước cột vào trên người của mình, một đầu khác thắt ở trên một cây đại thụ.

Vệ Trường Phong cắn răng, vươn tay với Liễu Trần: “Cột ta lên luôn, ta với hắn cùng xuống.”

Hai người cột chắc dây thừng, kiểm tra trước sau, sắp xếp xong hết chuẩn bị xuống vực.

Liễu Trần cùng mọi người kéo dây thừng, hô: “Đợi lát nữa mọi người cùng nhau cố sức, nghìn vạn lần đừng buông tay!”

Chớp mắt Vệ Trường Phong cùng Lưu sư huynh đã xuống dưới.

Thu Bảo nhìn dây thừng ngày càng ngắn, tim cũng nhắc lên cổ họng.

Trong chớp mắt sợi dây cũng sắp thả hết, nhưng người phía dưới vẫn không có động tĩnh gì, đại mọi người càng ngày càng bất an.

“Dây đã thả gần hết rồi, làm sao bây giờ?”

“Gấp cái gì, không phải còn chưa thả hết sao? Chờ thả hết rồi nói!”

Tuy rằng Liễu Trần nói như vậy, nhưng cái này cũng không đại biểu hắn không lo lắng, hiện tại vô luận là ai cũng không thể có việc gì.

“Sợi dây động!” Không biết là ai hô lên một câu như vậy.

“Mau kéo lên!”

Sợi dây kéo về không có sức nặng, dễ dàng đã bị kéo lên, trên dây thừng được cột một khối ngọc bội.

Thu Bảo liếc mắt đã nhận ra được, “Đây là ngọc bội của Vệ đại nhân, bọn họ thành công!”

Tin tức này làm cho mọi người vô cùng mừng rỡ, việc này nói lên suy đoán lúc trước đều đúng, Liễu Không có khả năng thực sự rớt xuống vách núi, mà công chúa cũng rất có thể bị giấu ở một nơi dưới vực.

Lại đi xuống vài người, người còn lại thì ở trên vách núi, dù sao đợi lát nữa phải có người kéo dây lên, không thể đi xuống hết.

“Nghĩ không ra, Long Sơn Nhai dĩ nhiên có động thiên khác, bần tăng cũng là lần đầu tiên đến đây.” Lưu sư huynh nhìn phạm vi cùng vị trí phiến vực này, vô cùng kinh ngạc.

“Vậy hiện tại chúng ta phân công nhau làm việc đi, ngươi từ nơi này mà bắt đầu tìm, ta từ chổ kia, như vậy cũng có thể nhanh hơn một chút.” Vệ Trường Phong nói xong, mang theo thị vệ đi đường của mình.

Bọn người của Lưu sư huynh cũng lập tức xuất phát không dám trễ nãi.

Tuy nói là có chút hy vọng, thế nhưng hiện tại ai cũng không dám vui mừng quá sớm, dù sao đây hết thảy đều vẫn chỉ là mọi người đoán, rốt cuộc kết quả thế nào, ai cũng không thể biết trước.

Nhưng ở trong lòng Vệ Trường Phong vẫn hơi thở phào nhẹ nhõm, chí ít hiện tại hắn có phương hướng, không hề như trước muốn tìm nhưng có biết tìm ở đâu, hơn nữa hắn cùng Thu Bảo như nhau, bọn họ trước sau vẫn tin công chúa cát nhân tự có thiên tương, lão thiên gia sẽ phù hộ nàng.

=======================================

“Giọng nói bị vỡ” hung hăng đá người quỳ trên mặt đất một cước, nắm cổ áo hắn lên: “Vì sao ngươi không nghe lời của ta! Có phải ta nên phế ngươi, ngươi mới nghe lời của ta hay không!”

“Cha nuôi, Tư Nhi sai rồi!” Nam tử vẻ mặt đầy vết thương, ánh mắt kinh hoảng.

“Giọng nói bị vỡ” ném hắn nặng nề té xuống đất, nhìn hắn nôn ra một ngụm máu, nói: “Đây là dạy dỗ ngươi, sau này nhớ kỹ cho ta!”

“Chúa thượng, chúng ta phải rời Long Sơn Nhai, đám hòa thượng không biết chuyện gì xảy ra đi theo một tên của của triều đình đã bắt đầu xuống vực tìm người, nếu như tiếp tục như vậy, qua không được bao lâu, chúng ta sẽ bại lộ.” Một tên nam tử nói.

“Giọng nói bị vỡ” hung tợn trừng mắt tên vừa té xuống đất: “Đều là chuyện tốt ngươi làm!”

Quay đầu về phía nam tử vừa lên tiếng nói: “Tạm thời rời khỏi nơi này trước, tránh một đoạn thời gian đi, trong thời gian này ngươi toàn quyền phụ trách tất cả mọi chuyện.”

“Dạ, chúa thượng.”

Chờ “Giọng nói bị vỡ” đi, hắn có chút đắc ý nhìn về phía người té xuống đất, cười cười “Người đâu! Đưa Tư đại nhân ra ngoài sơn động cho ta, chúa thượng nói, muốn cho hắn hối lỗi thật tốt một phen.”

“Ngươi!” Nam tử té trên mặt đất lại nôn ra một ngụm máu, hất mấy tên tùy tùng ra, “Đừng đụng ta! Tự ta có thể đi.” Ôm ngực lảo đảo đi ra ngoài động.

Mộ Dung Cảnh Dương, sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt ngươi trở lại! Đến lúc đó không riêng gì ngươi, ngay cả cha ngươi! Ta muốn đem các ngươi đều bầm thây vạn đoạn!

========================================

Sorry vì up muộn:(