Công Chúa Thuần Thú Sư

Chương 3



Các đốt ngón tay của Ngao Húc Bang đỏ bừng, trên mu bàn tay còn loang lổ vết máu, bộ dáng có chút khủng bố.

Uông Đào nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm, một bộ dáng đau đầu, nhịn không được nhắc đi nhắc lại, “Húc Bang à, cho dù thằng đó là một tội giết phạm người, cũng là có nhân quyền, cậu đem phạm nhân đánh thành như vậy, tôi làm sao ăn nói với đám phóng viên đây? Nếu phạm nhân kiện cậu, thì làm sao bây giờ?”

Người ta nói tân quan tiền nhiệm phụ trách dập lửa, ông cũng là tân quan tiền nhiệm sẽ giúp thuộc hạ thu thập cục diện rối rắm, nhưng lại phải viết một đống báo cáo.

“Hừ.” Ngao Húc Bang lạnh lẽo ‘xuy’ tiếng. “Tôi còn chưa từng nghe qua súc sinh cũng muốn cầu nhân quyền! Người giống như nó, tôi không cắt ngang tay gãy chân của nó, tất cả đều là vì pháp luật bảo vệ nó!” Nếu ở cổ đại, anh đã sớm tiên trảm hậu tấu.

“Hừ, hiện tại cậu đang thuộc phạm vi quản lí của tôi, tôi còn có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt, nhưng cậu tháng sau đã được chuyển đến Nam bộ, đến lúc đó ai sẽ bao che cho cậu đây?” Vẻ mặt Uông Đào lo lắng, liên tục lắc đầu.

Ngao Húc Bang châm một điếu thuốc, dùng sức hút một ngụm, ngồi xuống ở trên sô pha một bên.

“Dù sao đến lúc đó thì tính sao.”

Điều đến đâu cũng không phải giống nhau sao?

Tính tình của anh vốn bướng bỉnh như vậy, chẳng những cố chấp, còn không thể khống chế.

Đây là nguyên nhân vì sao cùng tràng lứa với anh, có mọi người lên tới cục trưởng, phó cảnh trưởng, chỉ có anh vẫn là cảnh sát nho nhỏ.

À, có đôi khi còn có thể bị cấp trên tìm phiền toái, điều đi làm cảnh sát giao thông.

Nhưng anh không thèm! Chỉ cần anh vẫn là Ngao Húc Bang, đời này chính là tính bướng bỉnh như vậy, hơn nữa anh đã từng thề rằng, nhất định phải làm người mạnh mẽ để bảo vệ những kẻ cô đơn thế cô.

“Tôi muốn kiện anh ta, tên cảnh sát kia......”

Một tiếng hét to truyền ra từ bên trong phòng thẩm vấn, giống như đã đè nén từ lâu. Đôi mắt đen sâu của Ngao Húc Bang càng thêm thâm thúy, mày rậm cau chặt, điếu thuốc đang cầm trong tay, nháy mắt bị cắt thành hai đoạn. “A Bang......” Uông Đào tuy rằng không nhìn thấy bộ dáng của phạm nhân, nhưng nói vậy thì có lẽ ngay cả ba mẹ anh ta cũng không thể nhận ra con của mình rồi.

“Yên tâm, kế tiếp tôi sẽ đánh cho thằng đó ngay cả âm thanh cũng không phát ra nổi.” Ngao Húc Bang dùng sức đem thuốc lá nhấn mạnh vào gạt tàn, vừa bóp bóp cổ tay nghe răng rắc, vừa đứng dậy.

“Không......” Lời nói của Uông Đào vẫn chưa kịp xong, bàn tay to treo ở giữa không trung, thân mình cao lớn kia đã biến mất sau cánh cửa.

Ngao Húc Bang, cậu không cần chờ đến tháng sau mới bị điều đi, ngay ngày mai tôi sẽ cấp phép điều đi lập tức! Bởi vì nếu ngày mai cậu không đi, có lẽ tháng sau chính là lúc cục trưởng tôi bị đá đi rồi.

****************************

Ngao Húc Bang đã trở lại.

Tin tức này đang lan truyền khắp trấn Hạnh Phúc, biểu tình mỗi người đều là kinh ngạc cùng kinh ngạc. Trên gương mặt tuấn tú của người đó, luôn tản mát ra hơi thở “Muốn sống đừng đến gần”. Chẳng qua, không cần biết anh ta có giận dữ hay không, hương dân của trấn Hạnh Phúc vừa nhìn thấy anh, đương nhiên nếu có thể tránh xa được bao nhiêu thì tránh.

Được chuyển về cố hương, anh cũng không có vẻ xao xuyến nhớ nhung khi được về đến quê nhà, ngược lại gương mặt âm trầm lạnh lẽo, biểu tình trên mặt dường như muốn nói cho mọi người biết “Chọc tôi thì chết.”

Anh cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị điều đi, ngay cả hành lý đều không kịp đóng gói, chỉ có thể thu thập vài món quần áo để tắm rửa, trước nhờ xe đến trấn Hạnh Phúc báo danh.

Trở lại trấn Hạnh Phúc, anh không có lộ ra biểu tình vui mừng.

Anh đi vào phân cục cảnh sát duy nhất ở trấn trên để báo danh, nghĩ đến tương lai sẽ phải ở lại cố hương đã quen thuộc lại xa lạ này, thế nhưng có vẻ có chút không được tự nhiên.

Nơi này đã xảy ra quá nhiều chuyện, có vui vẻ, khoái hoạt, có bi thương, còn có một đoạn tiếc nuối...Tất cả đều rối rắm ở trong lòng anh.

Khi anh đi vào sở cảnh sát, phát hiện tất cả các đồng sự đều trợn to mắt nhìn anh, giống như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh đặt chân xuống địa cầu. Ngao Húc Bang cau mày, theo bản năng nhìn xem toàn thân cao thấp của mình. Áo sơ mi màu đen, tương xứng với quần Jean màu xanh, quần áo chỉnh tề giống như người bình thường, không có gì là không thích hợp!

“A...... Làm sao có thể là anh?” Trong đó một gã cảnh sát trẻ tuổi run run ngón tay, chỉ vào mũi anh.

“Ngao...... Ngao...... Ngao Húc Bang......” Một cảnh sát khác cũng nhịn không được lắp bắp thành tiếng.

“Sao?” Ngao Húc Bang khó chịu bước vào sở cảnh sát, “Các anh đều biết tôi?”

Nhưng thật ra anh không biết bọn họ, tất cả đều là những gương mặt mới, như vậy bọn họ sao vừa thấy anh đến liền nghẹn họng nhìn trân trối, dáng vẻ như nhìn thấy quỷ vậy?

Chỉ cần là dân trấn Hạnh Phúc, làm sao có thể không biết anh?

Ngao Húc Bang trước kia ở quê nhà đã có tiếng hư đốn, đánh nhau, trốn học với anh mà nói đơn giản tựa như uống nước. Thành lập bang phái, còn đến sòng bạc làm đại ca bảo kê. Phàm là những chuyện mà nhóm xã hội đen làm anh đều không hề ngần ngại, chỉ cần xem ai không vừa mắt, sẽ đem người nọ bắt lại đánh một trận, một tên côn đồ hư đốn xấu xa, đã ra vào tòa án thiếu niên vài lần. Mọi người vạn vạn không nghĩ tới, Ngao Húc Bang biến mất mười năm, khi trở về trấn Hạnh Phúc, lại hóa thân thành chính nghĩa! Cảnh sát.