Công Chúa Thuần Thú Sư

Chương 29



Ngay sau đó, anh tức giận đến kêu to:“Em không mang mũ bảo hiểm, anh muốn viết giấy phạt em! Dừng xe lại cho anh......”

Chết tiệt! Vẫn cứ chạy thẳng về phía trước!

“Anh có gan cứ mang giấy phạt đến nhà em......” Cô nhẹ nhàng đáp trả, sau đó biến mất ở trong đêm tối. Hừ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, công chúa chỉ cần nổi giận thì không sợ gì cả!

Hắc, công chúa là không sợ! Ngao Húc Bang cũng nghĩ đến mình là một con người sắt đá, tình nhân cãi nhau là chuyện thường mà, cho nên hai ngày nay anh luôn chờ cô gọi điện thoại cho anh, mời anh đến Đào gia ăn cơm.

Kết quả...... Hừ hừ, ăn một mình! Đương nhiên là không có loại chuyện tốt như thế rồi.

Sau lại tan tầm, anh da mặt dày, muốn giả vờ như không có việc gì đến Đào gia xin cơm ăn, lại bị cô ném đi ra ngoài, còn phán một câu!

“Không suy nghĩ kĩ sẽ không gặp mặt.”

Tốt , có bạn gái nào trêu cợt bạn trai như vậy! Anh cũng nổi giận đầy bụng, nên đi thẳng về nhà.

Sau đó, anh liên tục năm ngày đều không nhìn thấy cô. Chết tiệt! Sớm biết như thế, tối hôm đó anh liền quỳ gối trước mặt của cô nói xin lỗi. Bằng không đến nhà Lý trưởng mượn loa thông báo, hét lớn với cô, “Thực xin lỗi”, anh cũng sẽ không thiếu một cọng lông tơ mà? Anh rốt cuộc là đang kiên trì cái gì?

Phụ nữ thôi, nghe theo cô thì tốt rồi.

Năm ngày, anh suy xét lại kết quả chính là, về sau chỉ cần cô không thích, anh cũng sẽ gật đầu phụ họa; Về sau cô nói một là một, muốn đem quạ đen nói thành quạ trắng, anh cũng sẽ nghiêm túc nói: Đúng, đó là một con quạ trắng.

Dù sao cô nói bất cứ chuyện gì, anh nghe theo cô thì được rồi, tại sao vì một obasan phải làm phá hư cảm tình của bọn họ?

Nói sau, Trần Thanh Tài cùng người nhà đã chuyển đến Đài Bắc, về sau anh chết cũng sẽ không đi tìm Trần Thanh Tài, cho dù muốn gặp mặt, cũng sẽ hẹn ra ngoài.

×, ai dám nói anh là thê nô? (chữ x ấy là chửi bậy đó nha)

Anh không phải, đúng không?

Anh chỉ là...... Có vẻ yêu vợ nhiều một chút thôi.

Nhưng, lại qua hai ngày, anh gọi điện thoại cho cô, cô vẫn như cũ không tiếp điện thoại, cũng không cùng anh gặp mặt, đến phòng khám động vật của cô, cũng là bị oanh đi ra ngoài, còn thấy mấy bé phụ việc viết lên tờ giấy dán ở cửa: Ngu ngốc cùng Ngao Húc Bang không thể tiến vào. Làm ơn đi, chó còn vào được phòng khám của cô, anh là bạn trai của cô, cũng không thể đi vào, thật quá mức đau lòng mà!

Bởi vậy anh mỗi ngày đều thật sự phiền chán, còn rảnh rỗi nhờ cấp trên của anh, Đào Thế Đường trở về giúp anh nói vài câu tốt đẹp.

“Trưởng quan.” Ngao Húc Bang hiếm khi nịnh nọt, muốn nịnh bợ anh vợ tương lai, không quên đưa lên nước trà cùng điểm tâm.

Bất quá anh tiến vào không phải lúc, Đào Thế Đường đang nói chuyện điện thoại, còn lấy ánh mắt ý bảo anh đừng lên tiếng.

“Ừm, vé máy bay đã mua xong rồi?”

Vé máy bay? Ngao Húc Bang dựng thẳng hai tai lên, đồng thời, tâm bất ổn.

“Không sai biệt lắm đều chuẩn bị tốt, hôm nay sẽ thu thập hành lý...... Ừm, đúng vậy, cám ơn anh đã quan tâm, sẽ đúng giờ đến sân bay tập hợp...... Được, cám ơn, hẹn gặp lại.” Đào Thế Đường cắt đứt điện thoại, trừng mắt nhìn Ngao Húc Bang,

“Cậu dám nghe lén điện thoại của người khác, không biết nên ra ngoài sao?”

“Ai muốn xuất ngoại?” Anh đối với hai chữ “Xuất ngoại” Này thực mẫn cảm, toàn thân không thoải mái.

“Di? Cậu không biết sao?” Đào Thế Đường lộ ra ý cười xấu xa,“Nha, đúng rồi, tôi đã quên gần đây cậu bị Xán Xán đông lạnh, không có tới nhà ăn cơm của tôi.” Đáng giận! Ngay cả người khác cũng muốn nói chuyện trêu chọc anh.

“Không phải là Xán Xán chứ?”

Đào Thế Đường trầm mặc trong chốc lát,“Ngày hôm qua Xán Xán nói phòng khám muốn nghỉ ngơi một ngày, hiện tại có lẽ đang thu thập hành lý!” Có lẽ thế!

“Thu thập hành lý? Muốn làm cái gì?” Anh khẩn trương tiến lên, nắm cổ áo của trưởng quan,“Nói mau!”

“Du học a!” Đào Thế Đường lơ đễnh nói. Hàng năm nghỉ hè, anh đều đưa cặp bé gái song sinh ra nước ngoài du học.

“Sao cô ấy đi du học?” Ngao Húc Bang trợn hai mắt lên,“Cô ấy không phải đã lấy được bằng Thạc sĩ rồi sao?”

Nếu cô đi du học, vậy anh thì sao? Anh cũng phải đi theo xuất ngoại sao?

Nhưng anh nếu ra ngoại quốc, có thể sống được sao?

Quan trọng nhất là, bây giờ anh lập tức đi học bổ túc tiếng Anh có kịp không? Nếu sớm biết như thế, lúc còn Trung học anh cố gắng học nhiều thêm môn này một chút, hiện tại mới muốn học tiếng Anh, có thể quá muộn hay không? Trong lòng anh loạn thành một đoàn, hoàn toàn không thể suy nghĩ.

“Tôi muốn đi tìm cô ấy để hỏi rõ ràng!” Anh đem điểm tâm nhét vào trong tay Đào Thế Đường, vội vàng rời đi.

Đào Thế Đường nhìn bóng dáng bối rối của anh, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhìn điểm tâm trên tay, thì thào tự nói,“Nể tình mấy ngày nay cậu nịnh bợ tôi, nên tôi mới giúp cậu một tay đó nhé!”

Không biết Đào Thế Đường này nói không tỉ mỉ...... Là đang chỉnh anh? Hay là đanggiúp anh?

Mặc kệ là hoạt hình, tiểu thuyết, hay là trò chơi điện tử, đến một khắc cuối cùng, nhân vật nam chính đều đã dũng cảm tiến tới, đi đến trước mặt công chúa.

Đúng vậy, anh mặc kệ có phải hay không sẽ bị Ba ba Đào ném ra ngoài, nên khi mẹ Đào vừa mở cửa, anh nhanh chóng hỏi công chúa của anh ở nơi nào.

“Xán Xán a! Con bé đang ở lầu hai, đang......” Không đợi mẹ Đào nói xong, Ngao Húc Bang giống như lốc xoáy vọt đi vào.“Giúp Kẹo nhỏ cùng Bánh kem nhỏ thu thập hành lý.” Kẹo nhỏ cùng Bánh kem nhỏ là hai bảo bối của Đào gia.

Ngao Húc Bang chạy lên lầu hai, tìm kiếm thân ảnh Đào Xán Xán.

Rốt cục đi vào một gian phòng cuối cùng, cửa không đóng, anh thấy cô ở bên trong, không chút nghĩ ngợi liền vọt vào.

“Xán Xán!”

Cô nghe được thanh âm quay đầu, đầu tiên là mặt lộ vẻ kinh ngạc, muốn mở miệng cùng anh nói chuyện, nhưng lại nghĩ tới nguyên tắc của mình, cố đè xuống sự nhớ nhung mấy hôm nay.

Cô cũng nhớ anh a! Nhưng cô đã nói ra cảm giác bực bội trong lòng , nhưng đầu gỗ này vẫn không hề nhúc nhích, hai ngày trước còn giận dỗi, xoay người bước đi, làm cho cô thật vất vả hơi bình tĩnh được một chút, lại bừng bừng nổi giận.

“Em muốn làm gì?” Anh đi vào bên cạnh cô, phát hiện cô thực sự đang thu thập hành lý.“Sao em lại thu thập hành lí?”

“Liên quan gì đến anh?” Cô hừ lạnh một tiếng.

“Thực xin lỗi, anh sai rồi.” Được rồi! Thừa dịp bốn bề vắng lặng, anh quỳ xuống trước người cô. “Van em đừng đi mà, là anh không đúng, anh không nên để cho cô gái khác có cơ hội đến gần anh. Anh biết em muốn nói với anh, vợ bạn không thể chạm vào, đạo lý này anh hiểu mà, lúc A Tài theo đuổi Hoàng Tú Cúc, cho nên anh hoàn toàn không hề có cảm giác gì với cô ta...... Làm ơn, anh thực sự biết sai rồi, xin em đừng đi.”

Anh da mặt dày tiến lên, hai tay vòng lấy thân thể mảnh mai của cô.

Đào Xán Xán sửng sốt, nhìn anh diễn vẻ khổ sở, cố gắng đè nén, không cho khóe miệng nhếch lên.

“Không phải anh nói anh không có lỗi, không cần phải suy xét sao?”

“Có, anh sai lầm rồi, anh thực sự sai lầm rồi.” Anh giống một đứa trẻ, đem mặt vùi vào trong ngực của cô, nhẹ nhàng cọ xát.“Về sau chỉ cần em nói anh sai, anh nhất định sẽ nhận lỗi, tuyệt đối sẽ không tranh luận.”

“Phải không?” Cô nhún nhún vai.“Không phải anh chê em là công chúa, kiêu ngạo và kiêu căng sao?”

“Anh chỉ mong em là công chúa trong suốt đời này của anh, anh nguyện đem tất cả những thứ tốt nhất của anh tặng hết cho em.” Ngao Húc Bang nghiêm túc nhìn cô.“Chỉ cần em đồng ý ở lại, anh nhất định sẽ dùng cuộc đời của anh để chứng minh với em rằng, anh yêu em đến mức nào.”

“Cả đời, phải không?” Cô cúi đầu nhìn đôi mắt to chân thành của anh.

“Đúng vậy.” Anh không chút do dự gật đầu.

“Nhưng suốt đời này,anh chỉ được phép ôm một mình em, từ nay về sau không thể tiếp xúc thân mật cùng người khác phái khác, anh cũng nguyện ý?” Cô cố ý giả vờ làm bộ làm tịch.

“Chỉ cần em không đi, anh đồng ý tất cả, cho dù hiện tại em muốn anh cởi trần đi trên đường, anh cũng nguyện ý!” Đúng vậy, từ khi gặp cô, nguyên tắc của anh cũng trôi theo gió thoảng.