Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Xa Mẹ Một Chút!

Chương 42: Ngược đãi: Mạn Đà La



Bờ môi nở nụ cười tàn nhẫn, Vạn Thiếu Hoằng liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trong tay vẫn còn vang lên tiếng động nhỏ, hung hăng ném xuống đất dùng sức đạp bể.

“Không được!”

Tống Mẫn Nhi đau lòng kêu to, đó là do cậu Quân mua cho cô làm quà tặng. Lảo đảo nghiêng ngã chạy đến bên chân của hắn, đau lòng nhặt những mãnh vụn của chiếc đồng hồ đeo tay lên.

Dùng chân đá đổ những mảnh vụn trong tay cô rơi xuống, Vạn Thiếu Hoằng thô lỗ siết chặt cằm mềm mại của cô, cưỡng ép cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Chậc chậc chậc” Vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Mẫn Nhi giống y Tống Khuynh Vân với vẻ biến thái, Vạn Thiếu Hoằng không khỏi thấy tiếc, “Dáng dấp hạ tiện của mày với mẹ mày đúng là xinh đẹp thật, không phải, mày còn đẹp hơn cô ta nhiều.”

“Buông tôi ra, buông tôi ra…”

Quật cường hất đầu ra, mắt đen to tức giận nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt vặn vẹo.

“Thả mày ra, ừ… Để cho tao suy nghĩ một chút!” Vạn Thiếu Hoằng khẽ nhắm mắt phượng suy tư, “Mày ngoan ngoãn nói cho tao biết, mày vừa phát ra những tin tức gì, tao liền thả mày ra, có được hay không?”

Khóe miệng khẽ động, lộ ra nụ cười dối trá lương thiện, Vạn Thiếu Hoằng dịu dàng dụ dỗ.

“Không cần, tôi không cần phải nói cho ông biết, đại đểu giả.” Bất chấp tất cả nhìn chằm chằm vào anh, Tống Mẫn Nhi rất tức giận, phàm là kẻ nào nói không tốt về mẹ cô thì tất cả đều là người xấu, phàm là tổn thương mẹ cô thì cô đều muốn đòi lại.

“Chậc chậc chậc, không ngờ mày không chỉ giống hình dáng hạ tiện của mẹ mày kia, cả tính tình bướng bỉnh kia cũng rất giống như một, rõ là… A…” Vạn Thiếu Hoằng tiếp tục lên tiếng hạ nhục Tống Khuynh Vân, nhưng không nghĩ một khi không chú ý lại để cho Tống Mẫn Nhi nắm bắt cơ hội, mở cái miệng đỏ ửng, hung hăng cán vào bàn tay của anh.

“Đáng chết, tiểu đê tiện!”

Nhìn dấu răng in sưng đỏ trên tay mình một chút, Vạn Thiếu Hoằng nheo tròng mắt âm độc lại, giận không kềm được đánh một bạt thật mạnh vào khuôn mặt mịn màng nhỏ nhắn của Tống Mẫn Nhi.

Sức mạnh to lớn làm cho thân thể Tống Mẫn Nhi bay thẳng ra ngoài, lại còn bị té nặng nề ở trên đất dính đầy bụi.

Gò má trơn mịn lập tức sưng đỏ hiện lên dấu năm ngón tay, vết thương trên trán lập tức bị tác động liền rách ra, máu tươi thấm ướt băng gạc, theo khóe mắt nhỏ xuống, nhiễm đỏ chiếc áo màu trắng của cô.

Lắc lắc cánh tay bị đau, Vạn Thiếu Hoằng đứng dậy đi tới cửa, xoay người lại lạnh lùng liếc nhìn bóng dáng nhỏ xinh đẹp đang thoi thóp ở trên mặt đất.

“Xử con bé đi, động tác phải nhanh nhẹn, đừng gây phiền toái cho tôi nữa, thi thể cứ vứt xuống biển.”

Bờ môi mỏng khẽ ra lệnh, giống như không phải đang nói về một mạng người, Vạn Thiếu Hoằng cũng không quay đầu lại, yên lặng rời đi khỏi căn phòng bỏ hoang.

Tống Mẫn Nhi nằm dưới đất trơ mắt nhìn gã đàn ông thô lỗ tiến tới gần cô, muốn gọi to nhưng lại không thể kêu ra tiếng, nỗ lực muốn chống đỡ thân thể lên, nhưng mặc kệ cô có cố gắng thế nào, tay chân cũng không còn chút sức lực…

Chỉ có thể nhìn gã đàn ông từng bước từng bước đến gần cô.

***********

“Này, tôi là Lạc Tử Quân, lập tức giúp tôi điều động tất cả phi cơ trực thăng, đi tìm hết các vùng ngoại ô thành phố, phát hiện có nơi nào khả nghi hay người nào khả nghi thì lập tức báo tin cho tôi biết.”

Hạ Vũ Hi ngồi ở trên chiếc xe hơi thể thao chạy nhanh như bay, Lạc Tử Quân cau mày điều động nhân mã có thể. Từ trên biển, mặt đất, không trung đều đã tiến hành tìm kiếm, trong lòng âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần Mẫn Nhi không được xảy ra chuyện không may đó.

“Ối…”

Hạ Vũ Hi đảm nhiệm vị trí tài xế, đột nhiên nhíu mày chặt, bàn tay đặt ở tim, há hốc mồm thở dốc khó khăn, trên trán cũng dầy đặc một tầng mồ hôi.

Đôi tay run rẩy, chỉ thấy sườn xe nhanh chóng hạ xuống, phát ra tiếng phanh xe chói tai va đập thật mạnh, mắt thấy sắp đụng phải phòng chữa cháy ở ven đường.

Thật may là Lạc Tử Quân ngồi vị trí bên cạnh tài xế liền nhanh tay lẹ mắt, kịp thời bắt kịp để trượt vào phương hướng bên cạnh, đột nhiên xe dừng lại ở ven đường, đầu xe đụng mạnh nên phát ra luồng khói trắng nóng rực nguy hiểm.

“Sao vậy?” Lạc Tử Quân có một loại cảm giác xấu trong đầu.

Chỉ thấy, Hạ Vũ Hi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sắc mặt biến thành trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm ướt áo.

“Không biết, đột nhiên một hồi cảm giác tim đau nhói -”