Công Chúa Nếm Trái Cấm

Chương 2



“Này.”

Tuy rằng không phải là gọi tên của mình, nhưng người bình thường đang đi, nghe thấy phía sau có một tiếng “Này”, phần lớn đều theo phản xạ tự nhiên mà quay đầu nhìn lại xem có phải gọi mình không. La Khiêm cũng không ngoại lệ. Anh quay đầu lại nhìn, đảo mắt một lượt phía sau xem có ai vẫy tay hoặc chạy về phía anh không. Kết quả là không có. Xem ra tiếng gọi kia không phải là gọi anh. Anh quay lại, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng đúng lúc đó, tiếng nói kia lại vang lên sau vài giây.

“Này!”

Anh chần chừ, dừng bước lại. Không tự chủ được lại quay đầu về phía phát ra tiếng gọi. Lúc này thấy có một cô gái mặc váy đi về phía anh. Anh nhìn cô gái kia, cô gái kia cũng nhìn lại. Anh đột nhiên trợn to hai mắt, nhớ tới gương mặt trắng không tì vết, mi mục như vẽ. Cô gái đó trong ngoài không đồng nhất, vừa đúng là mỹ nữ điển hình. Cô gái đó hung hãn đòi anh tấm ảnh chụp, kết quả là khi đem phim ra để đưa cho cô thì cô lại biến mất không rõ tung tích.

Hạ Tiểu Tiệp đi đến trước mặt anh.

“Cô…” Anh chỉ tay vào cô, đột nhiên cảm thấy như vậy là bất lịch sự, vội buông tay xuống. “Tại sao hôm đó lại đột nhiên không thấy cô? Không phải cô muốn lấy cuộn phim à? Tôi đã chuẩn bị để đưa cho cô, nhưng lại để ở nhà, không mang theo bên người.” Anh nhìn cô nói.

“Tôi có thể về lấy với anh.” Hạ Tiểu Tiệp trả lời. Dù sao cũng đã đến một lần, lần thứ hai cũng vậy thôi.

Trên thực tế, cô cũng không phải tới tìm anh để so đo về tấm ảnh, chỉ là vô tình nhìn thấy ở trên đường, bất tri bất giác liền gọi anh lại. Khi hoàn hồn thì đã ở trước mặt anh. Bản thân rất ngạc nhiên, há hốc mồm, nhưng may là anh chủ động nhắc tới chuyện cuộn phim khiến cô có bậc thang mà leo xuống, nói cách khác là hơi xấu hổ.

Ngày đó, cô cũng không biết vì sao lại đột nhiên rời đi. Có lẽ bởi vì thấy anh có sở thích chụp ảnh, đột nhiên thấy việc mình mượn chuyện để trút giận rất đáng xấu hổ nên vội vàng rời đi. Tóm lại, cô cũng không biết rốt cuộc là mình bị làm sao, ngày đó, cô cảm thấy mình rất kỳ lạ.

“Bây giờ không được.” La Khiêm lắc đầu nói.

“Vì sao?” Cô hỏi lại.

“Tôi phải đi làm.”

“Vào lúc bốn giờ?” Cô không nhịn được, nghi ngờ hỏi.

“Tôi làm ở lớp chồi, từ bốn giờ đến 12 giờ.”

Vẻ mặt anh bình tĩnh khiến Hạ Tiểu Tiệp không thể lại nghi ngờ anh.

“Được. Chiều mai, ba giờ, tôi đến tìm anh để lấy. Có thể chứ?”

“Ba giờ không được.”

“Anh bốn giờ mới đi làm, sao ba giờ không được?” Giọng nói của cô cao lên. Nghi ngờ không biết có phải là anh ta cố ý dọa cô.

“Tôi có một việc khác vào giữa trưa. Hôm nay được nghỉ lễ cho nên bây giờ mới có thể xuất hiện ở đây.” Anh nhìn cô giải thích.

Hạ Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn anh, không thể tin được anh nhìn thế nhưng lại kiêm hai việc liền.

“Anh thật sự thiếu tiền?” Cô không tự chủ được, thốt lên hỏi.

Không thể nào nghĩ được cô trực tiếp hỏi một vấn đề như vậy, La Khiêm ngây người ngẩn ngơ, mỉm cười nhưng không trả lời.

“Cô thực sự vội à? Nếu vậy thì có thể cho tôi địa chỉ nhà cô, tôi sẽ gửi phim chô cô.” Anh nói.

“Anh thường dùng cách này để xin địa chỉ của con gái à?” Cô nghi hoặc liếc mắt một cái, đánh giá anh.

La Khiêm lại ngẩn ngơ, không nhịn được lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.

“Nếu không có cách nào mà cũng không cho tôi địa chỉ, vậy thứ ba có thể chứ? Tôi được nghỉ thứ ba.” Anh sửa lại, hy vọng không khiến cô cảm thấy mình có rắp tâm khác trong lời nói.

“Được. Mấy giờ?” Cô xem xét, gật đầu hỏi.

Anh do dự một chút rồi nói “Ba giờ chiều, có thể chứ?”

“Được.” Cô lại gật đầu.

“Vậy là được rồi.” Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, lại ngẩng lên nhíu mày nói: “Thật xin lỗi, tôi phải đi làm nên đi trước. Gặp lại sau.” Nói xong, anh quay đầu vội vã rời đi.

Nhìn theo anh chạy bộ đi đến khi bóng dáng trước mắt hoàn toàn biến mất mới thôi, Hạ Tiểu Tiệp thu ánh mắt lại. Vậy buổi chiều thứ ba, ba giờ sao? Tuy rằng còn những một tuần nữa mới đến, nhưng cô bắt đầu mong đợi thứ ba đến nhanh nhanh một chút.

********

Từ khi Tiểu Dư ra nước ngoài, sau đó chia tay với Tiêu Kỳ, mấy ngày này cuộc sống của cô có thể dùng bốn chữ “cái xác không hồn” để hình dung. Mỗi ngày đúng giờ rời giường, ăn xong bữa sáng ra khỏi nhà, đúng giờ đi học liền đi học, đến giờ về thì sẽ về tới nhà trong vòng ba mươi phút, sau đó làm bài, lên mạng, ngẩn người, ăn cơm chiều, xem tivi, tắm rửa, ngủ. Một ngày cứ như vậy chấm dứt, chỉ có cảm giác chán nản, vô vị. Dáng vẻ không có một chút tức giận.

Lúc Tiểu Dư ở nhà, bởi vì cô ấy cứ nằm trên giường, mới sáng sớm đã khiến cho trong nhà gà bay chó sủa, náo nhiệt vô cùng. Lúc còn cùng đi học, Tiểu Dư ngẫu nhiên đến, đi cùng một vài người bạn, sau đó khiến không khí xung quanh cô trở nên rất thú vị, rất náo nhiệt. Tất cả điều do Tiểu Dư ban tặng nên việc xã giao của cô cũng nhiều lên. Sau khi tan học về nhà, không cần phải nói, Tiểu Dư kể cho bố mẹ nghe những việc đã xảy ra ở trường, kể cả của mình và bạn. Vì vậy, mọi chuyện đã xảy ra mẹ đều nắm rõ như lòng bàn tay. Chỉ cần có Tiểu Dư ở nhà, sẽ không bao giờ có cảm giác nhàm chán.

Cô thực sự rất nhớ Tiểu Dư, rất nhớ, rất nhớ. Nhưng cô chính là kẻ đầu sỏ đã ép Tiểu Dư phải bỏ nơi này mà đến đất nước xa xôi kia. Thì ngay cả đánh nhau cũng gọi điện thoại nói cho cô nghe. Nghe tiếng nói sáng sủa của em gái, một chút cô cũng không dám. Cô thật sự rất hối hận. Rất hối hận.

Buổi sáng sau khi ba đi làm, tiếng điện thoại ở phòng khách vang lên, mang đến một tin tức xấu.

Dì cả tập thể dục buổi sáng ở công viên, trên đường về nhà bị tai nạn xe. Mẹ nhận được tin, bộ dạng hoang mang, lo sợ vô cùng khiến Hạ Tiểu Tiệp quyết định trốn học, cùng mẹ đến bệnh viện thăm dì. Kết quả là dì bị gãy xương ở tay phải, mắt cá chân, khuỷu tay bị trầy da nhưng cũng không có nhiều trở ngại. Xem như còn may mắn.

Xác định vết thương của dì không sao, mẹ và dì cùng đuổi cô ra khỏi bệnh viện, bảo chạy nhanh đến trường. Vấn đề là cho dù cô bây giờ có đi nhanh cỡ nào cũng không đến kịp tiết đầu. Tóm lại, mặc kệ cô nói gì, cuối cùng cô vẫn bị đuổi ra khỏi bệnh viện.

Tiết đầu không tới kịp, còn hai giờ nữa mới tới tiết học sau, vì vậy hai giờ này cô làm thế nào để giết thời gian đây. Đúng rồi, buổi sáng do đột nhiên có tin tức ngoài ý muốn, ngay cả bữa sáng cô cũng chưa kịp ăn, vội vàng cùng mẹ đến bệnh viện, đi ăn sáng bây giờ là tốt nhất. Quyết định, Hạ Tiểu Tiệp cưỡi xe máy, nhìn xem ở ven đường có cái gì có thể hấp dẫn cô dừng lại mua bữa sáng. Sữa đậu nành Tứ Hải, Yarar Hamburger, Mc Donald, mạch vị đăng, thuỷ tiên bao…

Đồ ăn sáng bây giờ đúng là nhiều, thật khó lựa chọn. Phải cảm ơn mẹ mỗi ngày vất vả chuẩn bị bữa sáng vì cô, làm cô không mất thời gian phải suy nghĩ xem nên ăn cái gì. Con cái có mẹ chăm sóc thật tốt.

Một lần mẹ không chuẩn bị bữa sáng khiến cho cô phiền não như vậy, không biết Tiểu Dư ở một mình có suy nghĩ như cô không. Nghĩ như vậy, tâm tình của cô đột nhiên ủ dột, không muốn chọn bữa sáng nữa, nhìn thấy ven đường có cửa hàng tiện lợi liền dừng xe lại, tuỳ tiện mua ít đồ ăn đồ uống là tốt rồi. Có lẽ, Tiểu Dư ở nước ngoài, nhiều lắm cũng chỉ có thể ăn như vậy?

Dừng xe trước cửa cửa hàng tiện lợi, cửa tự động mở ra, liền có tiếng nói của nhân viên cửa hàng “Hoan nghênh quý khách”.

Cô đi đến chỗ đặt bánh cầm một cái bánh dứa trước, rồi tới chỗ bán đồ uống cầm một hộp sữa tươi rồi đi đến quầy tính tiền, tầm mắt lơ đãng đảo qua quầy trong của nhân viên cửa hàng, đột nhiên giật mình, không tin có chuyện trùng hợp như vậy.

“Anh rốt cuộc là làm bao nhiêu việc hả?” Cô không tự chủ được nhìn người kia hỏi.

Lúc đầu La Khiêm không chú ý đến người khách tình tiền có bộ dạng ra sao, nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn về phía cô, sau đó nhận ra cô đến.

“Là cô.” Anh mỉm cười.

“Anh rốt cuộc là làm tất cả bao nhiêu việc? Giữa trưa một việc, làm ở lớp chồi một việc, làm việc cả ở cửa hàng tiện lợi?” Cô không thể ngăn mình lấy lời lẽ trào phúng ra nói chuyện, bởi vì anh ta thật sự rất đáng giận!

“Việc này là bạn tôi nhờ giúp, bây giờ làm nhưng cũng không phải mỗi ngày.” Anh kiên nhẫn giải thích.

“Anh nói như vậy giống như anh hy vọng mỗi ngày đều có. Anh rất thiếu tiền à?”

La Khiêm sợ run một chút, mỉm cười, không trả lời.

“Tổng cộng mười bảy đồng.” Anh nói.

Cô liếc anh một cái, cầm hai mươi đồng cho anh. Anh tìm ba đồng tiền lẻ, đưa cho cô cả hoá đơn.

Hạ Tiểu Tiệp không biết nên nói gì, đành phải cầm lấy bữa sáng chuẩn bị rời đi. Vừa mới xoay người liền nhìn thấy một gã mặc đồng phục nhân viên giống anh, đi tới quầy nói với anh: “La Khiêm, cậu có thể nghỉ.” La Khiêm? Thì ra tên anh là La Khiêm. Cô thầm nghĩ.

“Đây là tiền hôm nay cậu giúp tôi, một trăm đồng. Lần sau có gì lại nhờ cậu.” Anh ta nói xong liền đưa tiền cho anh.

“Cảm ơn.” Anh nhận tiền, vẫn đứng tại chỗ liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đi ra phía sau đến kho hàng kiêm phòng nghỉ, biến mất sau cánh cửa.

“Người đẹp, bạn không phải là bạn gái của La Khiêm chứ?” Anh ta đột nhiên mở miệng nói.

“Không phải.” Cô hướng về phía anh ta nói, không khỏi cúi đầu nhíu mi. Thực sự không thích anh ta dùng từ “bạn gái” này chút nào.

“Tôi nghĩ cũng là thế.” Anh ta gật đầu nói.

Cô nhìn anh ta nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu có gì ăn khớp trong lời anh ta nói. Cô tưởng anh ta hỏi cô có phải không?

“Tên kia là cô nhi. Kiếm tiền nuôi sống mình với chụp ảnh, ốc không mang nổi mình ốc, sao lại có thời gian gặp bạn gái?” Có lẽ nhìn ra sự nghi ngờ của cô, anh ta chủ động giải thích.

“Cô nhi?”

Hạ Tiểu Tiệp chỉ nghe thấy hai chữ này.

“Đúng vậy, cậu ta sống ở cô nhi viện, bằng cấp chỉ tới trung học, có học đại học. Nghe nói cậu ta chỉ học đại học có một năm, sau đó vì mê chụp ảnh, hơn nữa lại không có tiền đóng trước học phí nên tạm nghỉ học. Kỳ thực, đôi khi tôi rất ngưỡng mộ cậu ta, một người muốn làm gì thì làm, không có người nhà bên cạnh nói nhiều bên tai, bắt mình phải làm cái này cái nọ. Nhưng tôi cũng không nghe lời như vậy là được…”

Anh ta dần chuyển đề tài hướng tới mình, ánh mắt nhìn cô ý đồ muốn thu hút sự chú ý của người đẹp. So với vẻ đẹp trai của La Khiêm, trừ việc khuôn mặt của anh ta không đẹp bằng thì điều kiện của anh ta tốt hơn một trăm lần. Đừng nhìn anh ta mặc đồng phục làm ở cửa hàng tiện lợi, ba anh ta mở công ty riêng, có rất nhiều tiền trong nhà.

Hạ Tiểu Tiệp đã quen ứng phó với loại người mượn cơ hội để gần gũi cô. Cho nên, khi vừa nghe thấy anh ta chuyển đề tài nói về mình, cô nhìn anh ta mỉm cười, nhẹ nhàng cúi đầu, xoay người rời đi.

Cô nhi. Cô chưa từng nghĩ rằng La Khiêm là cô nhi, bởi vì xung quanh cô chưa bao giờ xuất hiện loại người này, cũng bởi vì tính anh lương thiện và biết chịu đựng, nhẫn nhục rất tốt.

Cô nhi, chính là bị bố mẹ vứt bỏ hoặc qua đời, không có người thân, bạn bè chấp nhận nuôi nấng đứa trẻ. Bình thường, người gặp phải cảnh ngộ không công bằng như thế này, không phải có vẻ hận đời, nghi kỵ, lạnh lùng, thì sẽ có vẻ hỉ nộ vô thường, cho rằng trên thế giới này tất cả mọi người điều có lỗi với anh ta? Nhưng anh lại không như vậy, ít nhất có cùng suy nghĩ với cô, cách xa cô nhi rất nhiều.

Nhưng rốt cục cô cũng hiểu được vì sao anh lại ở một nơi sơ sài như vậy, vì sao lại phải một mình làm hai ba việc, liều mạng kiếm tiền. Chỉ tốt nghiệp trung học, vậy thì anh không thể tìm được một công việc tốt, chỉ làm một việc với một khoản thu, gánh nặng cuộc sống đều tự mình chịu, bao gồm tiền thuê nhà, điện, nước, căn bản là không đủ khả năng. Hơn nữa, anh lại thích chụp ảnh, cần tiền chi tiêu, nếu không một mình làm nhiều việc thì căn bản là không thể cân bằng chuyện thu chi. Nhưng rốt cuộc là anh có lo cho thân thể của mình. Người không phải máy móc làm bằng sắt, đến máy móc cũng pải kiểm tra định kỳ, anh liên tục làm việc kiếm tiền, nếu ngày nào mệt quá mà ốm thì ai sẽ chăm sóc cho anh? Thật là đại ngu ngốc.

Hạ Tiểu Tiệp đột nhiên dừng bước một chút, bị cảm xúc nổi giận đùng đùng của chính mình khiến sợ hãi. Cô đang làm cái gì vậy? Sao lại phải kích động như vậy, tức giận như vậy? Cho dù anh có mệt ốm, ngất xỉu thì cũng là chuyện của anh, căn bản không liên quan gì đến cô. Cô rốt cuộc là tức giận cái gì?

Lắc lắc đầu, cô để cảm xúc khó hiểu thoát ra, ngồi lên xe máy, đội mũ bảo hiểm. Đang định cho xe đi thì lại thấy La Khiêm trong cửa hàng tiện lợi đi ra. Thấy cô, anh nhìn một chút rồi xoay người bước đi.

Mắt thấy anh đang đi xa, Hạ Tiểu Tiệp không tự chủ được kêu lên: “Này.”

Nghe thấy âm thanh, La Khiêm dừng lại, quay đầu nhìn cô, thoáng chần chừ một chút rồi mới xoay người, đi về phía cô.

“Có việc à?” Anh đi đến trước mặt cô, hỏi.

“Anh bây giờ muốn đi đâu? Đến trưa lại tiếp tục làm việc?” Cô nhíu mi hỏi, không thể ngăn bản thân mình xen vào việc của người khác.

“Công việc buổi trưa hai giờ mới bắt đầu, tôi về nhà nghỉ một chút”, Anh thành thật trả lời, cũng không thấy kỳ lạ khi người quen sơ bất ngờ tỏ ra thân thiết.

“Anh về bằng cách nào?”

“Đi xe công cộng. Năm phút nữa là có xe.”

“Chờ xe năm phút, đi mấy chuyến xe? Mười lăm phút? Lại đến nhà ga về nhà, anh còn bao nhiêu thời gian để nghỉ một chút?” Cô không nhịn được trào phúng hỏi.

“Có khoảng một giờ.” La Khiêm cười cười, nói.

Hạ Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn anh, hơi bực mình. Sao cô lại muốn xen vào việc anh có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi? Chuyện đó căn bản là không liên quan đến cô, không phải sao? Nhưng…

“Anh có bằng lái không? Có đi xa không?” Cô hỏi anh.

“Hả?” Anh trừng mắt nhìn, ngạc nhiên.

“Hả cái gì? Tôi hỏi anh có bằng lái không, có thể đi xa không? Nếu có, anh hãy lái xe. Tôi đưa anh về trước rồi về trường. Dù sao thì mười giờ tôi mới bắt đầu học, có đủ thời gian.” Cô giải thích, sau đó ra khỏi vị trí lái, nhìn anh thúc giục: “Còn không mau lên xe!”

La Khiêm không biết nên nói cái gì, giật mình sửng sốt một chút rồi mới di chuyển, sải bước đến chỗ cô.

“Cảm ơn.” Anh nhìn cô nói lời cảm tạ, không biết vì sao tiếng nói có điểm ngu muội.

Mặt Hạ Tiểu Tiệp nóng lên, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

“Tôi có thể tin tưởng vào kỹ thuật lái xe của anh không?” Cô cố ý dùng lời lẽ thoải mái nói chuyện nhằm bỏ đi cảm giác xấu hổ.

“Có thể. Nhưng an toàn là trên hết. Cô vẫn nên giúp một chút có vẻ tốt hơn.” Anh dặn dò nói.

“Ngồi ở sau xe, hay là anh ngồi đi?” Cô đùa anh, hỏi lại.

“Đều có thể.” Anh thành thật trả lời.

Người này thật sự không có chút hài hước nào. Cô còn tưởng rằng bắt đầu vui đùa với cô, anh không ngại cô nói linh tinh. Nhưng anh cũng quá mệt mỏi đến mức không có tinh thần để nói đùa?

Nghĩ đến với anh về nhà sớm một phút là lại có thêm một phút đồng hồ để nghỉ ngơi, cô quyết định không tranh cãi với anh, trực tiếp lên xe ngồi phía sau lưng anh, nói: “Đi thôi.”

Kỹ thuật đi xe của anh rất cứng, tay lái vững vàng, tới nơi nhanh hơn so với sự tưởng tượng của cô.

“Cảm ơn cô.” La Khiêm xuống xe, nhìn cô nói.

“Không cần khách khí.”

“Nếu đến đây thì cô chờ tôi một chút, tôi lên lấy phim cho cô.”

Đột nhiên nghe thấy thế làm cô sửng sốt một chút, trong lòng nhất thời bùng lên một cơn giận dữ.

“Anh không phải là rất ghét tôi đó chứ?” Cô tức giận hỏi anh.

“Cài gì?” Anh sửng sốt một chút.

Hạ Tiểu Tiệp tức giận liếc anh một cái, quyết định không để ý tới anh nữa, nhấn ga, cả xe và người lao đi. Đến cả lời nói hẹn gặp lại cũng không có.

La Khiêm đứng tại chỗ ngây như phỗng, nhìn theo bóng cô cho tới khi hoàn toàn biến mất mới hồi phục lại tinh thần. Đang êm đẹp sao tự nhiên cô lại tức giận, anh có nói sai điều gì sao? Bây giờ đưa phim cho cô không phải để chiều thứ ba cô đỡ phải đi một chuyến nữa, không phải sao? Còn câu cô vừa nói là có ý gì? Có phải là ghét cô lắm? Vì sao cô lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ vẻ mặt của anh thật khó chịu sao? Anh đưa tay lên sờ mặt mình, thật không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

“A…”

Đột nhiên ngáp một cái, anh thậtsự cảm thấy mình mệt sắp chết, vẫn chạy nhanh lên tầng nghỉ một chút. Nếu không làm sao anh chống được đến mười hai giờ đêm?

“A…”

Lại ngáp một cái, anh cho tay vào túi lấy chìa khoá, về nhà ngủ.

*******

Buổi chiều thứ ba Hạ Tiểu Tiệp không có giờ học, giờ học buổi sáng đã kết thúc cùng mấy chuyện có vẻ tốt với bạn học, cùng nhau ăn cơm trưa. Nghĩ rằng dù sao cũng không có việc gì, liền đến địa điểm trước thời gian – nơi La Khiêm ở. Cô tuyệt không thừa nhận mình thật sự hơi vội, nếu có cũng chỉ là vì có thể thấy mấy bức ảnh chụp động lòng người kia, mà không phải là vì anh. Tuyệt đối không phải.

Tới nơi, Hạ Tiểu Tiệp đột nhiên ngẩy cả người, bởi vì từ giờ đến lúc hẹn còn gần hai tiếng nữa, mà cánh cửa sắt gỉ loang lổ trước mắt cũng đang đóng chặt. Cô không ghi số điện thoại của anh, cạnh cửa cũng không nhìn thấy có chuông cửa để ấn. Cho nên, cô đến sớm như vậy là muốn làm gì chứ? Nếu bây giờ cô đứng dưới tầng gọi to tên La Khiêm, liệu anh có nghe thấy? Vấn đề là, nếu anh không có nhà thì phải làm sao bây giờ? Cô thật sự là ngu ngốc, đại ngu ngốc. Đầu óc để đi đâu không biết? Bây giờ nên làm gì đây? Chẳng lẽ cứ đứng ngốc nghếch như vậy, đứng óo đợi đến ba giờ?

Cô quay đầu nhìn khắp bốn phía, xem gần đây có chỗ nào có thể ngồi đợi, tỷ như quán café hoặc quán hồng trà… Kết quả là không có gì, chỉ có một cửa hàng tiện lợi cách chỗ cô đứng khoảng ba trăm mét.

Quên đi, có còn hơn không, đến cửa hàng mua quyển tạp chí cũng được. Hạ Tiểu Tiệp để xe máy ở trước cửa nhà trọ, hy vọng nếu bây giờ anh ở ngoài, khi về có thể thấy xe của cô ở đó, biết cô đã đến, đỡ cho phải đi một lúc lại không gặp được anh. Cất chìa khoá xe, cô đi bộ về phía cửa hàng tiện lợi, không hề ngờ rằng sẽ nhìn thấy anh ở cửa hàng, khiến cô không chặn được tiếng kêu phát ra…

“Tay của anh bị sao vậy?” Hạ Tiểu Tiệp nháy mắt đã chạy đến trước mặt anh, trừng mắt nhìn cánh tay trái cuốn băng hỏi.

La Khiêm trừng mắt nhìn, lại ngây ra như phỗng nhìn người mới tới, không ngờ cô đột ngột xuất hiện.

“Chúng ta không phải hẹn ba giờ à? Hay tôi nhớ nhầm?” Anh phục hồi tinh thần, biểu tình mang theo một chút mơ hồ hỏi cô.

“Tay anh bị sao vậy?” Cô lại hỏi, khuôn mặt nghiêm túc.

“Bị thương.” Anh liếc cô một cái rồi trả lời.

“Ai chẳng biết là bị thương. Tôi hỏi là cái gì làm bị thương, bị thương thế nào?”

“Dao làm. Là chuyện ngoài ý muốn.” Anh nhẹ giọng đáp bâng quơ.

Giữa trưa hôm qua đang làm việc trong nhà hàng lẩu, đột nhiên có người tới trả thù. Tuy rằng là trả thù khách trong cửa hàng, không có quan hệ gì với nhà hàng, nhưng ai ngờ anh lại không may, chẳng biết tại sao bị vạ lây, bị chém một dao.

“Chuyện gì ngoài ý muốn khiến tay bị chém?” Cô nhíu mi hỏi anh.

Anh cắn cắn môi dưới, mỉm cười một cái với cô rồi trực tiếp nói sang chuyện khác: “Tôi không ngờ là cô đến trước giờ hẹn, không mang phim ra, vẫn còn để trong phòng. Cô có lẽ đi cùng tôi lên đó một chuyến.”

Hạ Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn anh, không khỏi lại tức giận. Anh thật sự muốn chọc tức cô, tuy chính cô cũng không biết vì sao mình lại tức giận.

“Tôi muốn mua mấy thứ.” Cô lớn tiếng nói, sau đó không để ý đến anh, xoay người cầm giỏ, bắt đầu nhặt đồ ăn vặt, bánh bích quy với đồ uống. Khi tính tiền hết tổng cộng là bảy mươi mốt đồng.

“Tôi cầm giúp cô.” Anh tỏ vẻ cực kỳ lễ độ.

Dù sao thì tay phải của anh vẫn rất tốt, cô quyết định cho anh biểu hiện sự phong độ. Hai người cùng đi về chỗ anh ở, dừng ở chỗ xe máy của cô, để đồ trên chỗ để chân của xe.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô trực tiếp hỏi anh.

La Khiêm nhướng mi khó hiểu, quay đầu nhìn cô. Đang làm gì, để đồ xuống đấy, động tác của anh rất khó giải thích sao?

“Túi đồ ăn đó là mang tới nhà anh.”

“Hả?” Anh sửng sốt.

“Lần trước đến nhà anh khát nước muốn chết, muốn tìm cốc nước để uống mà mãi không thấy. Lần này thông minh, tự chuẩn bị.” Cô liếc nhìn anh một cái, nhấn mạnh mấy chữ cuối.

La Khiêm hơi xấu hổ: “Thật xin lỗi.”

Bình thường về nhà, phần lớn thời gian anh dành để ngủ, đi làm uống nước ở đó là đủ, phòng ngừa về nhà vạn nhất bống khát nước, lấy chút nước trong công ty về nhà uống. Anh căn bản là không nghĩ tới chuyện trong nhà sẽ có ngày có khách đến, hoàn toàn không chuẩn bị. Thực tế trong nhà anh ngay cả một cái cốc cũng không có.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng nhất là cô muốn lên tầng với anh sao? Chẳng lẽ cô muốn so đo cao thấp với anh? Như thế nào đã từng nghe, hơn nữa trên tay anh bây giờ đang cầm một túi đồ ăn vặt rất to, cô giống như mở nhạc hội ở trong nhà hán, dáng vẻ dường như đã đợi thật lâu thật lâu?

Cô… rốt cuộc là muốn làm cái gì?