Công Chúa Đại Phúc

Chương 5: Dính líu tới Lý Dịch



Cảnh Vĩnh Phúc ra ngoài đợi một lát, Phương Hiểu Xuângiả đi nhà xí chạy tới. Cảnh Vĩnh Phúc dẫn hắn đến chỗ vắng, thở dài nói,"Tiểu nhân muốn đem quán này tặng cho đại nhân." Nếu chủ ý đã định,Cảnh Vĩnh Phúc cũng không muốn trì hoãn. Phương Hiểu Xuân là người nàng thíchnhất, hắn không giảo hoạt, vả lại, cũng nhờ hắn mà quán mới có hôm nay.

"Hả?" Phương Hiểu Xuân há hốc miệng.

"Tiểu nhân nhờ đại ân của các vị đại nhân mới mởđược quán này, nhưng dù sao tiểu nhân tuổi cũng còn nhỏ, kiến thức chưa đủ.Nghe trưởng bối nói kinh đô rất phồn hoa, nhiều người tài ba, tiểu nhân cũngmuốn học hỏi thêm kinh nghiệm và kiến thức. Hơn nữa, tiểu nhân dù sao cũng làthân nữ nhi, tuổi còn nhỏ, sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện thân phận, đến lúcđó chỉ sợ làm khó các vị đại nhân. Nếu phải đi, không bằng đi sớm."

Phương Hiểu Xuân nhìn quanh bốn phía. Cảnh Vĩnh Phúcbiết hắn suy nghĩ: một cái quán như vậy, nói không cần liền không cần sao?

Kỳ thật Cảnh Vĩnh Phúc cũng không bỏ được. Quán này làtâm huyết của nàng. Năm đó bất đắc dĩ rời khỏi nước Cảnh, khi đi cũng khôngnghĩ có ngày hôm nay. Nhưng vốn tính quyết đoán, Cảnh Vĩnh Phúc không thích dâydưa. Mẫu thân của nàng, Nhược phu nhân, nếu không xóa sạch dấu vết liên quanvới Dự đế, sẽ rất dễ bị thương tổn.

###

Nhớ lại khi đó ...

Một đêm của bốn năm về trước, khi thuyền nhỏ tông vỡcửa đập cũng là lúc trống điểm canh ba. Cảnh Vĩnh Phúc tràn đầy nhiệt huyết đạpnhanh mái chèo đưa thuyền từ hồ ra sông. Đi cách vương phủ ước chừng năm thước,nàng cùng Nhược phu nhân không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy một vùng bóngtối, không nhìn ra được cảnh trí trong vương phủ. Cảnh Vĩnh Phúc vẫn khôngngừng đạp mái chèo, miệng nói: "Mẫu thân, người có thể tưởng tượng hừngđông ngày mai, Dự vương gia sẽ nghĩ gì khi đứng ở cửa đập nhìn ra ngoàikhông?"

Nhược phu nhân quay đầu, nhìn về mặt sông trống trảiphía trước, nói một câu: "Chim trời cá nước, đây là cảm thụ của mẹ con ta,còn đối với hắn là sự sỉ nhục"

Gió đêm thổi, Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy thư thái cả thểxác lẫn tinh thần, mấy ngày liền làm lụng vất vả đã cho kết quả. Hết thảy dựtính của nàng đều diễn ra rất đúng, đầu tiên là làm đám hạ nhân trong vương phủkhông thể nhận ra nàng đã tỉnh trí, nàng mượn lời bọn chúng để mê hoặc CảnhThân Mậu, kết quả bước đầu tiên chính là hắn đã không có hứng thú để ý tới mẹcon nàng. Khi biết tổng quản có bẩm báo nhưng hắn không quan tâm, Cảnh VĩnhPhúc đã biết rằng mẹ con nàng có thể thoát khói nước Cảnh.

Tiếp theo là tìm một con dao sắc, nhờ đó sửa được conthuyền theo ý muốn. Về phần may vá thì Cảnh Vĩnh Phúc hoàn toàn bất lực, làNhược phu nhân tự mình may hai bộ nam trang. Những gì Cảnh Vĩnh Phúc làm chỉ làbán thành phẩm, thậm chí ngay cả tay áo cũng chưa may liền lại.

Con dao trong tay Cảnh Vĩnh Phúc ngày ngày cùn lụt đinên việc tháo những miếng gỗ trên cửa đập càng lúc càng khó khăn. Rồi để tôngvỡ cửa đập thành công, Cảnh Vĩnh Phúc còn đem vải bông bao bọc mũi thuyền, nêngiữa canh ba cửa đập đã vỡ ra trong yên lặng.

Như nàng dự đoán, một đêm thuận gió, thuyền nhỏ theogió vượt sóng, trời vừa mới sáng, đã đi được khá xa. Mẹ con nàng dừng thuyền ởchân núi, lúc này gió hướng ra biến, Cảnh Vĩnh Phúc liền để cho thuyền theo giómà đi, còn các nàng lên bộ đi tiếp, mục đích là để đánh lạc hướng.

Mẹ con nàng đi tới thành Đông Tấn. Cảnh Vĩnh Phúc ởtrong thành "bán" chút trang sức, sau đó cùng Nhược phu nhân lên tàuđi tiếp.

Cảnh Vĩnh Phúc trời sinh là "Gian thương",đây là tài năng không đợi tuổi. Nàng lần đầu làm "Gian thương" là ởcửa hiệu cầm đồ ở thành Đông Tấn. Cảnh Vĩnh Phúc cho rằng lão quản lý cửa tiệmđó mắng nàng là kẻ lừa đảo cũng hơi quá, nàng đâu có lừa gì lão? Rõ ràng chínhlà tám trăm lượng, không nhiều cũng không ít. Nếu không phải hắn tưởng nàng khókhăn mà ép giá thì nàng cũng chẳng làm vậy với hắn.

Thuyến về phía tây, đi tới biên quan rồi qua nướcTiếp...

"Hoàn hồn! Hoàn hồn!" Phương Hiểu Xuân dínhẹ một đầu ngón tay vào trán Cảnh Vĩnh Phúc.

Cảnh Vĩnh Phúc thấy thế giật mình, cảm thấy hơi bấnloạn, nhưng trên mặt lại tươi cười được ngay: "Hồi ức với nơi này nhiềuquá, có thể được như hôm nay quả thật không dễ, cho nên xin Phương đại nhân chotiểu nhân một cái giá hợp lý..."

"Sao? Không phải tặng cho ta sao?" PhươngHiểu Xuân nói giỡn. Lúc Cảnh Vĩnh Phúc hồi tưởng, hắn cũng đang cân nhắc xemnên bỏ ra bao nhiêu ngân lượng.

"Đại nhân chẳng lẽ muốn tiểu nhân một mẹ một contrắng tay sao?" Cảnh Vĩnh Phúc nhướn mày hòi.

Sau lưng bỗng nhiên có tiếng hỏi: "Các ngươi đangnói cái gì?" Lý Dịch không biết đã đến từ khi nào.

Cảnh Vĩnh Phúc cả kinh, bị người tóm được, phiền toáirồi đây.

Cảnh Vĩnh Phúc vừa xoay người đã trưng ra nét mặt tươitỉnh “Dịch công tử có gì chỉ bảo?" Tính ra thì diện mạo của thái tử điệnhạ này rất đẹp nhưng Cảnh Vĩnh Phúc nhìn thế nào cũng thấy hắn không hợp nhãn.

"Ngươi muốn đi khỏi đây?"

"Đúng vậy!" Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng thấyphiền, hắn đã nghe được còn làm bộ hỏi. Nàng không phải gian tế, càng sớm rakhỏi tầm nhìn của hắn càng đỡ bị thái tử đa nghi này cân nhắc tới lui.

"Để ta xem làm sao cho ngươi đi cùng?"

Lý Dịch chăm chú nhìn vẻ mặt nàng, nàng cố ý tươi cườinhưng trong lòng đã có một chút hoảng hốt.

Trong lúc Phương Hiểu Xuân còn đang kinh ngạc, CảnhVĩnh Phúc đã cười nói: "Cám ơn ý tốt của công tử, nhưng nam nữ khác biệt,sợ là không tiện... Tiểu nhân vẫn nên tự mình lo liệu.". Nói là vậy nhưngtrong lòng thì thầm nghĩ “nói giỡn chắc, đi với Lý Dịch ngươi mới là nguy hiểm,tránh được tấn công trực diện cũng không tránh được đánh lén, đến lúc đó LýDịch ngươi tùy tiện dùng ta và mẫu thân làm lá chắn thì càng chết”

"Tiểu chưởng quầy, không cần cự tuyệt. Ta lênđường lần này có mang theo nữ hầu vệ, tiểu chưởng quầy cùng mẫu thân có thể đicùng nàng ấy"

Cảnh Vĩnh Phúc nghe vậy thì sáng mắt, nữ hầu vệ, là nữtử có võ công? Nàng mười tuổi chạy trốn khỏi vương phủ nước Cảnh, đã bỏ lỡ lứatuổi tốt nhất để tập võ, nên rất hâm mộ những người có võ công, đặc biệt là nữtử.

Lý Dịch đoán Cảnh Vĩnh Phúc đã bắt đầu đổi ý bèn nóitiếp: "Trên đường đi thì không cần lo việc chi tiêu, đã có ta. Cho nên tanói tiêu chưởng quầy ngươi cứ suy nghĩ, đừng vội cự tuyệt!"

Phương Hiểu Xuân bên cạnh sớm đã tự hỏi “hay là tháitử coi trọng nha đầu kia?”.

Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc vẫn nhẹ nhàng lắc đầu: "Cảmơn Dịch công tử. Công tử cùng tiểu nhân mới lần đầu tiên quen biết mà có ý tốtnhư vậy làm tiểu nhân thực cảm động. Nhưng tiểu nhân nghĩ hành trình của côngtử nhất định không giống với dân chúng tầm thường chúng tôi. Tiểu nhân cùng mẫuthân mặc dù đến nước Tiếp đã một năm nhưng chỉ quanh quẩn trong trấn này, nhữngdanh lam thắng cảnh của nước Tiếp cũng chỉ là tai có nghe mà mắt chưa thấy. Chonên tiểu nhân định làm một chuyến du lịch, càng e là khác đường với côngtử." Được nữ tử có võ công đi cùng cũng không bằng chính mình tự lo, hâmmô người có võ không bằng chính mình có võ, Cảnh Vĩnh Phúc hiểu rất rõ, càngkhông muốn cùng người của hoàng gia nước Tiếp phát sinh quan hệ.

Lý Dịch nhíu mày, hắn rất ít khi bị người ta cự tuyệt,huống chi những điều kiện hắn đưa ra là cực kỳ hậu đãi.

Thấy những người khác cũng vừa đi tới, Cảnh Vĩnh Phúcvội vàng nói với Phương Hiểu Xuân: "Cứ như vậy nhé Phương đại nhân, sángmai gặp lại." Nói xong liền lẩn đi nhanh như thỏ.

Hiên Viên Tắc tuổi trẻ nhất, thấy Cảnh Vĩnh Phúc rờiđi sau những lời Lý Dịch vừa nói, nhịn không được bèn hỏi: "Điện hạ vì saocó ý cho nàng đồng hành vậy?"

Lý Dịch nhìn vò rượu Cảnh Vĩnh Phúc đưa tới trên bàn,thật lâu sau hạ giọng hỏi: "Các vị có cảm thấy nha đầu kia đã đoán ra đượcthân phận của bản cung?"

Hiên Viên Tắc nhìn theo ánh mắt Lý Dịch, liền pháthiện trên vò rượu có tờ giấy, trên đề 1 chữ “Rất” [chỗ này có lẽ là 1 chữ khácnhưng tôi không xác định được]. Lý Dịch cầm vò rượu đi quanh phòng rồi dừng lạinói: "Nàng tuổi còn nhỏ đã tài cán như thế, trước mặt ta với mọi người tỏra là một người tham tài, kì thực là để che dấu tài cán, tài cán, có thể kháiquát bằng bốn chữ - Xem xét thời thế!"

Lý Dịch thở dài: "Lần đầu gặp bản cung, nàng còncười nói, tưởng như sẽ cùng món thịt nướng gỗ trà an cư tại đây. Ta có thểkhẳng định lúc đó nàng còn chưa nghĩ tới việc rời khỏi đây. Nhưng sau khi xuốnglầu thì ý định đó liền xuất hiện."

"Chuyện bản cung đến trấn này gặp các vị hẳn đãlàm nàng quyết định như vậy. Rồi ngay sau đó nói chuyện nhượng quán với Phươngđại nhân. Từ chối đi cùng với lý do đi du lịch, chính là nàng sợ đi cùng bảncung sẽ càng nguy hiểm."

Cùng lúc đó, Cảnh Vĩnh Phúc ở dưới lầu nghĩ đến mộtchuyện, không khỏi nhảy vọt vào phòng than khổ "Hỏng rồi! Hỏng rồi!"

Tiểu nhị quan tâm hỏi “Sao vậy?”

Nàng suy sụp tinh thần, ngồi trên ghế, một tay chemặt, cúi đầu nói: "Dọa người !"

Tiểu nhị gãi gãi đầu rồi đi, Cảnh Vĩnh Phúc qua khe hởnhìn theo bóng dáng hắn, hừ, tiểu tử, ngươi nên gãi cái đầu ngu xuẩn của mìnhnhiều 1 chút! Lúc đầu nàng lười tìm nên bảo hắn lấy vò rượu ngon, hắn hỏi muốnngon thế nào, nàng nói rượu ngon hạng nhất. Kết quả này tiểu nhị không tìm rượuhạng "Nhất", mà lại lấy bình rượu "Rất" cho nàng [cũng nhưtrên, chỗ này có lẽ là chữ khác nhưng tôi không xác định được]! Đúng là dọangười! Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên cười to, dọa người cũng là Lý Dịch dọa người!

"Bản cung dùng người, xưa nay không phân biệtđược nam nữ, tuổi tác, thân phận hay xuất thân ..." Trên lầu, Lý Dịch đangnói, "Các vị đại nhân có cho rằng vị Bình Đại Phúc cô nương này rất lạ?Tuổi còn nhỏ lại có thể ở nơi phồn hoa đô hội này của các ngươi mở một quán lớnnhư vậy? Lại đoán ra thân phận bản cung mà sắc mặt không hề đối?"

Đám người Hiên Viên giờ mới nhận ra thì ra thái tử làcó chủ ý. Bọn hắn đúng là không bằng một góc của Lý Dịch, suy xét sâu xa, tâmtư kín đáo. Cũng là vì địa vị của bọn hắn khác với Lý Dịch nên không suy nghĩtheo hướng này.

Phương Hiểu Xuân giao tiếp với Cảnh Vĩnh Phúc nhiềunhất, gật đầu nói: "Nàng quả là một nhân tài, cũng chẳng thể đoán đượctrong đầu tiểu nha đầu đó đang có chủ ý gì. Điện hạ, sợ nàng là không chịu."

Lý Dịch cất tiếng để lộ ra hàm răng trắng muốt:"Nàng đã muốn từ chối bản cung, chẳng qua là bản cung sẽ không buông tay!Người bản cung đã coi trọng cho dù vất vả cũng muốn phải có được! Nàng khôngphải muốn tới kinh đô sao? Bản cung sẽ bỏ thời gian thu phục nàng!"

Chiều tối, Cảnh Vĩnh Phúc đi ra khỏi phòng, phân phótiểu nhị chuẩn bị đóng cửa, tiễn khách cũ, ngưng đón khách mới. Khách trongquán vì thế không thoải mái, Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng cũng không thoải mái.Nhưng đã là cuối ngày, hôm nay nàng muốn nhanh chóng đóng cửa.

Trong quán, Lý Dịch đành phải thầm cho cho nàng rõthân phận. Sau lại thấy Cảnh Vĩnh Phúc hướng lên trên lầu nói "Mời quýkhách trên lầu dừng bữa!" Bọn họ giận mà không dám nói gì, thực chưa từngthấy chủ quán nào như vậy!

Bên ngoài quán nhìn vào thì càng khó cho bọn họ. Quánđang đóng cửa, đám tiểu thương trước cửa cũng không còn chỗ tụ tập, người ngựalần lượt rời đi. Bọn họ chỉ còn lại một mình, không biết dấu thân phận vào đâu.

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn qua cửa số, ngắm phong cảnh bênngoài, chợt bị người nào đó từ phía sau túm lấy gáy hỏi lớn: "Tiểu chưởngquầy đang làm cái gì ở đây?"

Lại là Lý Dịch. Nghe động tĩnh dưới lầu, hắn bèn đixuống thì đã thấy Cảnh Vĩnh Phúc đang nhìn ra ngoài, lại thấy thị vệ nháy mắtvới mình, hắn liền biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức vừa bực mình vừa buồn cườitúm lấy gáy nàng mà hỏi.

Bị túm gáy nhấc lên, hai chân đã hổng khỏi mặt đất,Cảnh Vĩnh Phúc thấy mình giống như con mèo bị người ta bắt, khác chăng là mèobị túm gáy thì nằm yên còn nàng là ngoan ngoãn chờ thời.

Cảnh Vĩnh Phúc cười gượng nói: "Dịch công tử cóthể buông tiểu nhân xuống trước không?"

Được thả ra, Cảnh Vĩnh Phúc sửa sang lại vạt áo rồinói: "Tiểu nhân đang nghĩ, con người cũng như những cái cây biết đi. Thủhạ của công tử là những cây khô nên tiểu nhân mới kêu người tưới nướcthôi."

"A giáp, A Bính! Đưa rượu ra cho các vị ở ngoàicửa!"

Tiểu nhị tuân lệnh, lại thấy Lý Dịch gọi ra ngoàicửa."Tất cả vào đi!"

Cảnh Vĩnh Phúc ngạc nhiên. Phải biết rằng cửa quán làmbằng loại gỗ cực tốt, dày và nặng, không ngờ thanh âm của Lý Dịch có thể làmcửa mở. Cảnh Vĩnh Phúc buột miệng thốt lên: "Khí lực của điện hạ thậtlớn!"

Hai chữ điện hạ đúng là lỡ lời chứ không phải nàng chủý nói ra thân phận của hắn. Lại còn khen hắn khí lực lớn trong khi phải khen làhắn có công phu tốt [đoạn này sự phân biệt giữa khí lực và công phu thế nào tôicũng không rõ, bạn nào biết tiếng Trung giải thích giúp nhé]. Cảnh Vĩnh Phúcnhanh tay bịt miệng, thầm nghĩ, thôi rồi, công tử Lý Dịch nếu không hiểu tất sẽnghĩ nàng dám coi rẻ hắn.

Hai tiểu nhị nghe Cảnh Vĩnh Phúc nói ra hai chữ"Điện hạ” thì hoảng sợ quỳ rạp xuống đất. Cảnh Vĩnh Phúc thấy bọn hắn nhưvậy thì cũng đành phải quỳ xuống.

"Không cần, là nàng không cố ý!" Lý Dịch nắmcổ tay nàng nâng dậy. Cảnh Vĩnh Phúc rút tay về, nhìn hắn cười.

"Nhưng gan ngươi cũng lớn lắm!"

"Cám ơn điện hạ quá khen!" Kỳ thật Cảnh VĩnhPhúc cũng không phải lớn mật mà là nàng đã hạ quyết tâm ra đi bằng bất cứ giánào.

Mấy người trên lầu lúc này đang thong thả đi xuống,Cảnh Vĩnh Phúc thế là bị cả đám "Hồ ly" vây quanh. Vừa lúc ấy thì cứutinh của nàng xuất hiện. Một người cao to từ cửa trước tiến vào, vừa cất tiếngđã át hết xung quanh, làm mọi người chấn động.

"Sao đóng cửa rồi còn không nhanh về nhà? Phunhân chờ ngươi lâu rồi đó!" Một thân thị nữ mà lại uy phong lẫm lẫm, dễlàm người ta lầm tưởng là một vị tướng quân mặc nữ phục!

Dù là giao tiếp với Cảnh Vĩnh Phúc nhiều như PhươngHiểu Xuân cũng là lần đầu tiên thấy người này, cho nên mọi người đều trố mắtnhìn nữ tử cao lớn kia đi qua bên cạnh. Nàng ấy đúng là cao to hơn mọi người,ngay cả Hiên Viên cũng không cao bằng nàng, còn Cảnh Vĩnh Phúc thì chỉ đứng đếngần đến thắt lưng nàng mà thôi.

"A Giáp, ngươi thu dọn ở đây, ta cùng chưởng quầyvề trước!"

Cảnh Vĩnh Phúc cùng nữ tử cao lớn đi qua bên cạnhPhương Hiểu Xuân, giơ một ngón tay về phía hắn, Phương Hiểu Xuân kinh ngạc, giơhai ngón, Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu, vẫn là một ngón tay.

"Nhìn cái gì? Chỉ lo gây sự, còn không mauvề." Nữ tử cao lớn không cho Cảnh Vĩnh Phúc thời gian cùng người cò kè mặccả. Hai người đi rồi, đám người ở lại vẫn vô cùng thắc mắc. Hiên Viên nói:"Nữ nhân này thân thủ bất phàm, có khí chất đại tướng! Tại sao bản tướngchưa từng gặp qua?" Hắn đưa mắt hỏi người bên cạnh, người này hạ giọngnói: "Bình Đại Phúc đúng là cùng mẫu thân tới trấn này, nàng có báo nữ tửcao to kia là nha hoàn của nàng, còn 1 nha hoàn khác nữa tên là Tiểu Thúy,ngoài ra còn có một gã sai vặt tên là A Căn. Khi nhập hộ tịch đều đã báo đủ nămngười, tiểu nhị, đầu bếp ở quán thì đều là dân ở đây."

Hiên Viên còn muốn hỏi thêm, lại nghe người này nóitiếp: "Những hạ nhân của nàng thường ngày không ra ngoài buôn bán, hạ quancũng chỉ gặp qua Tiểu Thúy, nữ tử cao lớn này hạ quan cũng là lần đầu tiên nhìnthấy."

Lý Dịch cười lạnh nói: "Thú vị thú vị!" rồihỏi Phương Hiểu Xuân: "Ban nãy nàng với người là có ý tứ gì?"

Phương Hiểu Xuân hít một hơi dài đáp: "Nàng ragiá một ngàn lượng, ta ngại rẻ nên trả nàng hai ngàn, nàng lại kiên trì mộtngàn lượng nhượng lại quán!"

Hai tiểu nhị quỳ bên cạnh nhất thời nhìn nhau, thậtchưa từng nghe qua chưởng quầy muốn bán quán?

Lý Dịch so chặt tay thành nắm đấm, hiển nhiên là rấtphẫn nộ. Bán quán giá thấp, chắc là chỉ hận không thể chắp cánh mà bay đi!

"Điện hạ..." Hiên Viên khẽ nhắc.

Lý Dịch dịu vẻ mặt lại, lạnh lùng nhìn các thị vệ đãvào trong quán. Bọn họ đúng là kém thông minh, nếu có chuyện xảy ra, đến tự bảovệ bản thân e rằng cũng không thể.

"Các ngươi ở lại quán, canh giữ trước sau, ngàymai bản cung muốn gặp hai mẹ con chưởng quầy!" Liền nghe được hai tiếng“Dạ” đồng thanh vang lên. Đám người Hiên Viên cảm thấy Lý Dịch xử lý rất đúng,trên người Bình Đại Phúc nghi vấn thật sự nhiều lắm! Có câu dùng thì không nghingười, nghi thì không dùng người, nếu Lý Dịch đã muốn phá lệ dùng một tiểu cônương thì đương nhiên phải thăm dò cẩn thận!

Ra đến cửa sau của quán, nữ tử cao lớn kéo tay CảnhVĩnh Phúc vừa đi vừa nói: "Gặp rắc rối rồi! Đại Phúc, là ai ép người phảibán quán vậy?"

Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu: "Không phải ta bị ép,tình thế bức bách thôi! Ta e nơi này không ổn."

"Cái gì là tình thế? Tình thế không phải do conngười tạo ra sao?"

Cảnh Vĩnh Phúc thấy có lý, cười nói: "Người càngngày càng thông minh!" Nữ tử cao lớn bình thường không xuất hiện, hôm naylại ra mặt để kéo nàng về, tất nhiên đã biết chuyện bán quán, rời trấn là khôngthể tránh né.

Lần đầu mẹ con Đại Phúc gặp nữ tử cao lớn (từ đây gọilà Thủy tỷ) là ba năm trước.

Năm đó, khi đã đạp mái chèo đưa thuyền trốn khỏi vươngphủ được 1 đoạn, Cảnh Vĩnh Phúc trông thấy xa xa Thủy tỷ một mình đứng lặng bênbờ sông. Dáng người Thủy tỷ không giống người thường làm nàng muốn hỏi han vàicâu. Cảnh Vĩnh Phúc vốn không có tính quan tâm đến chuyện của người khác, nàngvà Nhược phu nhân vừa được tự do, quan trọng nhất là tìm một nơi bình yên đểhưởng thú thanh nhàn. Đi qua 1 đoạn, dáng điệu của Thủy tỷ vẫn vấn vương làmnàng không đành lòng. Dùng dằng một hồi nàng bèn nói với mẫu thân "Mẫuthân, con cảm thấy nữ tử đứng ở bờ sông kia dường như định tự sát!"

Trong lòng Cảnh Vĩnh Phúc, Thủy tỷ hẳn là không đượcphu quân yêu thích hoặc bị cha mẹ chồng ngược đãi, đứng ở bờ sông, chẳng phảichuyện tốt lành?

Cảnh Vĩnh Phúc hoàn toàn đoán trúng nhưng sai 1 điểmlà Thủy tỷ không hề muốn chết. Thủy tỷ chỉ là nhìn dòng nước mà cảm khái, chẳnglẽ cứ là nữ nhân thì chỉ có thể dựa vào nam nhân mà sống sao?

Thủy tỷ vốn là con gái một tiêu sư [alotoiday03: tiêusư là người chuyên nhận vận chuyển hàng đến nơi được yêu cầu, công việc khánguy hiểm nên thường phải là những người giỏi võ mới làm được]. Nàng được gảcho sư huynh, người cũng nổi tiếng đã có gần mười năm áp tải các chuyến hàng.Người đàn ông có tiền này sau khi cưới nàng còn liên tiếp nạp thêm ba ngườithiếp xinh đẹp, càng ngày càng không thèm nhìn đến nàng. Cha mẹ chồng cũng ngạinàng nhiều năm chưa có con nối dòng. Khi cha Thủy tỷ còn sống, hai nhà còn miễncưỡng lui tới, nhưng cha nàng vừa mất, thân chưa kịp lạnh, nàng đã bị người tabỏ.

"Ta biết các ngươi có ý tốt nhưng các ngươi khôngcần lo lắng cho ta. Ta sẽ không tìm đến cái chết. Ta chỉ đang suy nghĩ sau nàysẽ ra sao." Thủy tỷ bình tĩnh nói, "Ta có tay có chân sẽ không chếtđói, chỉ là ta đang phiền lòng mấy lời đồn nhảm!" Ở những nước nam tôn nữti như nước Tiếp, nước Cảnh, một nữ tử bị chồng bỏ, không cần biết nguyên nhânlà gì, mọi người đều sẽ khinh bỏ nàng. Thủy tỷ mặc dù không có võ nhưng có sức,không sợ tìm không thấy đường sống nhưng cứ nghe những lời nhảm nhí là nàng lạithấy phẫn hận.

Cảnh Vĩnh Phúc suy nghĩ rồi nói: "Ta gọi là ĐạiPhúc!"

Thủy tỷ đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nhược phu nhân nắm chặt tay Cảnh Vĩnh Phúc, Cảnh VĩnhPhúc nhìn Thủy tỷ nói: "Ta không quan tâm người khác nghĩ tên ta như thếnào, ta là Đại Phúc, Đại Phúc chính là ta, không phải người khác!"

Mắt Thủy tỷ lấp lánh thanh quang.

"Ta sẽ không bỏ tên của ta." Cảnh Vĩnh Phúcnói.

###

Về đến nhà, gặp Nhược phu nhân, Cảnh Vĩnh Phúc dự đoánsẽ có chuyện khi nàng nói ra quyết định của mình. Nhưng chỉ thấy Nhược phu nhântrầm tư một lát, bỗng nhiên cười hỏi: "Lần này có phải lại muốn trốnkhông?"

Cảnh Vĩnh Phúc đúng lý hợp tình nói: "Mẫu thân,không phải lại muốn trốn, chỉ là rời đi!"

Cảnh Vĩnh Phúc cũng đã nghĩ tới hơn mười cách thức rờiđi. Đã ba năm sau khi rời khỏi vương phủ nước Cảnh, có một năm định cư ở trấnnày, nàng lúc nào cũng thận trọng xem xét mọi việc.

Cảnh Vĩnh Phúc suy đoán nhất định sáng tinh mơ ngàymai Lý Dịch sẽ đến, nàng là muốn để hắn chỉ thấy được cảnh vườn không nhàtrống. Khế ước nhượng quán cũng đã được nàng bảo tiểu nhị đưa cho Phương HiểuXuân (trên đó ghi rõ nếu năm năm sau Cảnh Vĩnh Phúc không trở lại thì quán mớilà của hắn). Nàng những tưởng chỉ cần hắn ký tên rồi đưa lại cùng với ngân lượngđể tiểu nhị mang về cho nàng là xong chuyện.

Cảnh Vĩnh Phúc cười cười, nhấp ngụm trà xanh rồi đặtchén trà xuống. Tưởng tượng thì tốt đẹp nhưng sự thật lại vô tình, Lý Dịch cùngPhương Hiểu Xuân chính là đang ngồi trước mặt nàng. Nàng đem khế ước nhượngquán đặt trước mặt bọn họ, nhìn Phương Hiểu Xuân nói: "Ngài đưa ta mộtngàn lượng, ta nhượng quán cho ngài. Đưa ta hai ngàn lượng, ta lại phải đưathêm tài vật cho ngài!"

Phương Hiểu Xuân hai mắt rõ ràng có biến hóa:"Ngươi làm sao biết trên người ta mang theo hai ngàn lượng?"

Thật ra điều hắn muốn hỏi là "Ngươi làm sao biếtta định mua với giá hai ngàn lượng?"

Cảnh Vĩnh Phúc chỉ nhìn hắn không đáp.

"Tài vật gì có thể có giá một ngàn lượng?"Lý Dịch ngồi một bên lạnh lùng hỏi.

Cảnh Vĩnh Phúc hí mắt mà cười: "Ta không phảiđang mua bán với điện hạ, tài vật này chỉ có thể nói cho Phương đại nhân nghe.Đại nhân, người ghé tai lại đây..."

Cảnh Vĩnh Phúc ghét sát vào tai Phương Hiểu Xuân mànói, Phương Hiểu Xuân hai mắt biến hóa liên tục, càng lúc càng rõ ràng, tròngmắt muốn lòi ra ngoài. Lý Dịch mặc dù là một thân võ nghệ, muốn dùng nội lực đểnghe chuyện Cảnh Vĩnh Phúc đang nói cũng không khó gì, nhưng hắn là thái tử tônvinh cùng kiêu ngạo nên đã tự không cho phép bản thân mình làm như vậy.

Chỉ thấy Phương Hiểu Xuân nghe xong thì đưa tay thi lễvới Lý Dịch: "Xin bỏ qua tại hạ thất lễ, đây là việc trọng đại, tại hạnhanh đi làm! Điện hạ, cáo từ!" nói xong liền sải bước đi.

"Ngươi nói gì với hắn?"

Cảnh Vĩnh Phúc lại nâng chung trà lên, thản nhiên nói:"Điện hạ nếu đã tính hồi kinh thì chuyện của trấn này cũng không cần để ýtới. Huống chi, nếu tiểu nhân đoán không sai, điện hạ hẳn là sẽ đem binh đếnhỏi tội tiểu nhân, sau đó bất luận tiểu nhân có chịu hay không cũng sẽ bắt tiểunhân cùng về kinh đô."

Lý Dịch rốt cục cũng hỏi: "Bình Đại Phúc, ngươichẳng lẽ một chút cũng không sợ bản cung sao?"

Cảnh Vĩnh Phúc trong nháy mắt nói: "Nghe nói điệnhạ xưa nay chiêu hiền đãi sĩ, mà Đại Phúc bất quá là một tiểu nha đầu khôngbiết trời cao đất rộng, điện hạ sao lại chấp nhặt với Đại Phúc?"

Lý Dịch ánh mắt biến hóa, cuối cùng lại vững vàng nói:"Bình cô nương, ta chỉ là có ý tốt. Ngươi từ chối thì ta đành chịu thôi,không cần công kích ta làm gì?"

Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, nàng quả thật bất kính vớihắn, hắn lại tự xưng "Ta" với nàng thay vì “bản cung”. Nàng hiện tạichỉ là 1 tiểu chúng dân mười bốn tuổi, còn hắn là thái tử điện hạ nước Tiếp,dưới 1 người trên vạn người. Đại lượng của hắn làm Cảnh Vĩnh Phúc xấu hổ.

"Điện hạ nhân hậu, tiếc là ta không tiện tiếpnhận. Nhưng ta có mấy câu muốn nói, mong thái tử không chê. Người ta hiện naychỉ thấy nước Tiếp có các hoàng tử tranh ngôi mà không biết âm mưu thực sự phíasau. Tứ đại thế gia nước Tiếp thì đã có ba nhà gả con gái vào cung làm ngoạithích, mà ngoại thích đoạt quyền vẫn là kiêng kị lớn của đế vương. Tiếp vươngcũng không ngu ngốc, vì sao lại để cho ba nhà Trần, Dương, Tư Mã đưa con gáivào nắm hậu cung? Tứ đại thế gia, có nhà nào là dễ đụng vào? Tiếp vương đãkhông đụng vào lại còn cưới thiên kim của ba trong bốn nhà ấy."

Cảnh Vĩnh Phúc dừng một chút. Lý Dịch chăm chú quansát nàng : "Tiếp tục nói!"

Cảnh Vĩnh Phúc mỉm cười: "Điện hạ cũng cảm thấyĐại Phúc nói không tệ lắm phải không, như vậy điện hạ phải nhớ kỹ, hôm nay rakhỏi trấn sẽ không còn quen biết Bình Đại Phúc nữa! Điện hạ là chưa từng thấyqua người này!"

Lý Dịch nhướn mày: "Nói xong hãy bàn!"

"Được rồi!"

Chảy trong cơ thể nàng là dòng máu của Dự vương, đươngnhiên, đối với chính trị sẽ có mẫn cảm, khiến nàng chú ý đến thời cuộc.

"Tiếp vương cưới ba vị phu nhân nhưng lại lập congái một quan văn làm hoàng hậu, chỉ sợ không có nhiều người hiểu được dụng ýnày. Hoàn toàn không phải nhất kiến chung tình, những người sinh ra trong hoànggia mấy ai chung tình. Cũng không phải kiêng kị thế gia phía sau ba vị phi tử,sợ một người được danh thì hai nhà sẽ thiệt. Nếu Tiếp vương thật sự lo lắng mốihọa ngoại thích, trước đã không cưới con gái đại thế gia, lại càng là khôngcưới con gái của cả ba nhà."

Cảnh Vĩnh Phúc chăm chú nhìn Lý Dịch hỏi: "Điệnhạ cảm thấy phụ thân ngài là người đáng sợ không?"

Lý Dịch lắc đầu.

"Tiếp vương cũng rất có dã tâm!"

Lý Dịch trong mắt như có hỏa quang. Tiếp vương dù tuổiđã quá ngũ tuần, cơ thể già nua nhưng tinh thần luôn phấn chấn, giống như thanhniên tuổi hai mươi. Ông ấy không chịu nằm 1 chỗ kéo dài hơi tàn mà mỗi ngày đềukiên trì đến vườn rau trong ngự hoa viên để vận động gân cốt.

Vườn rau này Tiếp vương lập ra từ năm ba mươi tuổi,nói là muốn làm ruộng làm vườn cùng dân chúng, như 1 cách thể hiện sự đồng camcộng khổ.

Từ khi tìm hiểu về Tiếp vương, Cảnh Vĩnh Phúc từng cảmthán chỉ với việc này đã thấy Dự đế nước Cảnh không thể so sánh với Tiếp vương.Nàng kính trọng nói: "Cha ngài là một vị vua giỏi! Ông ấy vì đào tạo ngàithành một minh quân đã làm cho chính mình phải khổ cả nửa đời. Ngài đừng phụông ấy! Ngài phải biết rằng, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, ông ấy đềulà đứng về phía ngài! Đó cũng chính là đứng về nước Tiếp. Chỉ cần lợi cho nướcTiếp, ông ấy sẽ không chùn bước, ngược lại, nếu là bất lợi cho nước Tiếp, ôngấy sẽ kiên quyết diệt trừ!"

Nói tới đây, Cảnh Vĩnh Phúc lại cảm thấy đố kỵ, mệnhcủa Lý Dịch thật tốt, nàng không có cách nào so với hắn! Hắn từ nhỏ đã có ngườicha hoàng đế an bài hết thảy, chỉ chờ hắn trưởng thành, khi thời cơ đến sẽ đemhết mọi thứ giao lại cho hắn.

Lý Dịch mặc dù sẽ còn phải gian khổ mới trở thành Tiếpvương nhưng có hậu thuẫn chắc chắc, còn gì đáng sợ đâu? Còn nàng? Nàng được chacho một cái tên mà khắp thiên hạ khi nghe đến đều buồn cười, Đại Phúc!

Cảnh Vĩnh Phúc mơ màng, trong lúc không đề phòng bị LýDịch nắm lấy bàn tay. Lý Dịch vẻ mặt phức tạp nói: "Đại Phúc, ta có thểkhông bắt buộc ngươi đồng hành, nhưng đề nghị ngươi ngày sau đừng làm bộ nhưkhông biết ta được không?"

Cảnh Vĩnh Phúc giật mình, ý bảo hắn buông tay nàng ra.

"Đại Phúc, ngươi nhìn ra thế cục nước Tiếp ta nhưvậy, liệu có thể đoán ngày sau thế cục ra sao không?" Lý Dịch trì hoãnviệc buông tay nàng.

Cảnh Vĩnh Phúc hít một hơi nói: "Bây giờ là thờiđại 'Tam quốc', vẫn còn bất định! Bất quá chỉ có thể mong Tiếp quốc bình anvượt qua cuộc tranh quyền lần này!" Dự đế tuy mạnh nhưng nước Cảnh khôngthể chỉ dựa vào một người, bao năm qua Cảnh quốc đã chịu cảnh quan viên hủ bại,đây là mầm mống tai hoạ, quốc lực từ từ suy nhược; chỉ có nước Tiếp, quốc cườngdân phú, gần đây lại xuất hiện vài vị danh tướng, đất nước ổn định!

Lý Dịch trầm giọng nói: "Xin hỏi nàng, nếu bốnanh em ta cùng tranh quyền thì làm sao để nắm chắc phần thắng?"

Hắn nói "xin hỏi" làm Cảnh Vĩnh Phúc cảmthấy ấm áp nhưng ngoài miệng vẫn bình thản nói: "Ngài đã có dự định hếtrồi đâu cần người khác đưa ý kiến, huống chi là hỏi tiểu nhân!"

"Ta chỉ muốn xác định năng lực của ngươi."Lý Dịch bình thản trả lời.

Lòng bàn tay Cảnh Vĩnh Phúc chợt lạnh. Nàng bỗng nhiêncảm thấy mình giống như 1 đứa trẻ không biết gì, dám bàn chuyện quốc gia đại sựvới người của hoàng gia. Nhưng vốn tính nàng là vậy.

"Kỳ thật những điều ngươi nói, trước kia mặc dùkhông ta không hiểu được 10 phần nhưng cũng không đến mức một chút cũng nhìnkhông ra." Lý Dịch nhìn thật sâu vào mắt nàng, "Phụ vương là muốndiệt trừ mầm mống phản loạn của nước Tiếp."

Cảnh Vĩnh Phúc có ý đẩy cánh tay hắn ra nhưng hắn lạicứ thế cầm tay nàng. Nàng bắt đầu hối hận, dù sao thì nàng cũng là nhi nữ, cũngbị tác động bởi sự gần gũi bình dị của Lý Dịch. Nhưng làm sao có thể tin đượcngười trong hoàng thất?

"Nhưng đối với Lý Dịch ta mà nói, chẳng thể vìthân bị bó buộc mà không nhìn xa về tương lai. Không thể vì sự hoang mang trướcmắt mà rối loạn phương hướng hành động." Nói đến chuyện này, nhiệt tìnhcủa Lý Dịch như phả vào mặt của Cảnh Vĩnh Phúc, trên gương mặt tuổi trẻ anhtuấn toát lên một khát vọng rất lớn.

"Ngươi không muốn nói thì đừng nói. Ngươi khôngmuốn đi cùng bản cung thì cứ rời đi. Nhưng Đại Phúc ngươi không cần làm nhưchưa hề gặp qua ta!" Lý Dịch thu tay lại, buông tay nàng ra, vừa cười vừanói: “Đúng là mơ tưởng!"

Cảnh Vĩnh Phúc đang cúi đầu suy tư, ngẩng đầu cườinói: "Được."

Hắn đúng là lùi 1 bước tiến 3 bước. Nhưng là, tuy hắnkhông tiếp tục buộc nàng đi cùng nhưng nàng vẫn quyết tâm tránh xa hắn. Nhữnghậu đãi của hắn nàng cũng đã đền đáp đủ.

"Bây giờ người có thể nói cho bản cung biết ngươiđã nói gì với Phương Hiểu Xuân mà hắn bỏ đi nhanh như vậy không?"

"Cũng không có gì, ta chỉ nói công đạo với hắn..." Vừa thấy ánh mắt Lý Dịch, Cảnh Vĩnh Phúc biết nàng nên nói vào chuyệnchính vì vậy vội vàng nói, "Ta nói nếu hắn ở lại trấn này thì nên mở nhiềuhiệu cầm đồ xung quanh, vậy đó!"

Lý Dịch nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"

"Chuyện dài dòng lắm, điện hạ muốn nghesao?" Cảnh Vĩnh Phúc đắc ý, cầm chắc hắn sẽ không hỏi thêm nữa.

Lý Dịch là người trẻ tuổi, nghĩ nàng đơn giản chỉ nóiđến tiền tài nên cũng không hỏi thêm. Cảnh Vĩnh Phúc tuổi trẻ thì lại càngquyết tâm tránh xa hắn. Như vậy có thể tránh một số chuyện trước mắt nhưng khócó thể biết sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của Cảnh Vĩnh Phúc như thế nào.