Công Chúa Đại Phúc

Chương 31: Lý Phỉ cầu thân



Tiểu Thúy lại chuyển hướng câu chuyện,

”Không biết Mục đại ca hiện tại ra sao,

Hai người này cũng thật là, tuy nói bị thương, nhưngchẳng lẽ sợ ở trong cung ta trị không hết cho hắn sao?

Nhất định là muốn đi tìm Địch vương.

Ngô Tiên Tử càng kỳ quái, vừa hồi kinh liền bỏ lại bachữ 'Đi làm việc' rồi biến mất!

Bà ấy không phải từng nói muốn bảo vệ ngươi một nămsao?"

Trước mắt có vài hoạn quan đi qua, Cảnh Vĩnh Phúc dừnglại một chút.

Chờ bọn họ hành lễ đi xa nàng mới nói:

”Thông qua Dương Ký ta được mẹ ta hồi đáp,

Tư Mã Thu Địch căn bản không cầu xin Ngô Tiên Tử,

đó là bà ấy nói dối."

Tiểu Thúy kinh ngạc.

Cảnh Vĩnh Phúc lại nói:

”Nhưng Ngô Tiên Tử cùng chúng ta đi biên giới phía Bắcnước Cảnh, ngoại trừ một chút quái gở, chưa bao giờ hại chúng ta.

Ngược lại còn giúp chúng ta không ít.

Tùy bà ấy đi thôi.”

Ở chung một thời gian, Cảnh Vĩnh Phúc đã xác định, NgôTiên Tử không muốn hại nàng mà là muốn tiếp cận Cảnh Thân Mậu.

Sau khi hai người trở lại Vĩnh Phúc cung, đã thấyDương Ký đang đợi.

Hắn yêu cầu Cảnh Vĩnh Phúc xuất cung.

Cảnh Vĩnh Phúc hỏi hắn chuyện gì, hắn lại hỏi lại:

”Không biết điện hạ có bằng lòng gặp Tư Mã ThuĐịch?"

Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, Tư Mã Thu Địch khi nào trở nênthân cận với Lý Phỉ?

Tiểu Thúy giựt giây:

”Đi thôi! Đi thôi!"

Dắt theo rất nhiều thị vệ, Cảnh Vĩnh Phúc cùng TiểuThúy đi vào quán rượu nổi tiếng nhất kinh thành “Tam nguyệt phấn hoa”.

Quán rượu này từ khi vừa đến kinh thành nàng đã nghequa.

Hôm nay nàng mới sáng tỏ, phải gọi là”Tam Nguyệt dươnghoa” mới đúng.

Khó trách nàng ở truy lưu mở một tiệm rượu nhỏ đã bịtheo dõi.

Khẳng định là nhà mẹ đẻ của mẫu phi Lý Phỉ - Dương thịgia tộc, ở Cảnh Tiếp hai nước kinh doanh vô số quán rượu.

Thấy nhiều quan binh đến, khách trong Tam nguyệt phấnhoa lục tục rời đi.

Dương Ký vừa đến Tam nguyệt phấn hoa liền đi vào trướcđể sắp xếp.

Khi hắn đi ra, trong quán đã ổn định hơn.

Điều này làm Cảnh Vĩnh Phúc nhớ tới Lý Phỉ, chỉ làtrước mắt đã là đô thành nước Cảnh.

Cảnh Vĩnh Phúc cùng Tiểu Thúy xuống xe ngựa, dân chúngbên ngoài thấy hai nữ tử tuổi trẻ vào quán thì nhòm ngó bàn tán.

Dương Ký vào theo sau quản lý của quán.

Vị này dáng người béo lùn, tuổi khoảng trung niên.

Hắn làm bộ dáng cúi đầu khom lưng làm cho Tiểu Thúy engại liếc mắt một cái.

Trong lòng Tiểu Thúy, quản lý tốt nhất trên đời làngười bên cạnh, người khác đều không thể so sánh.

Nhưng tiếc là Cảnh Vĩnh Phúc lúc ấy quá mức lông bông,ngay cả Hiên Viên cũng không đặt vào trong mắt.

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn Tiểu Thúy cười cười rồi bước vàoquán rượu.

Nàng phát hiện Tam nguyệt phấn hoa bố cục tương tự vớiquán rượu ngày nào.

Tiểu Thúy nhìn cũng thấy quen mắt.

Quản lý ở phía trước dẫn đường, miệng không ngừng giớithiệu, trình độ dài dòng này thật là trên tài Cảnh Vĩnh Phúc năm đó.

Theo lịch sử Tam nguyệt phấn hoa nói đến hoàn cảnh,theo món ăn đặc sắc nói đến nơi sản xuất thực phẩm.

Nghe xong, Cảnh Vĩnh Phúc thuận miệng hỏi, nhờ đó mớibiết, chính là Lý Phỉ sai người y theo quán nàng ngày nào mà dựng Tam nguyệtphấn hoa.

Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy buồn cười.

Lên lầu hai, hai người tiến vào gian phòng lớn nhất.

Quản lý bèn cáo từ, khom người trở ra.

Dương Ký do dự một chút, nói với Tiểu Thúy:

”Tiểu Thúy cô nương, theo ta ra đây một chút."

Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra còn Tiểu Thúy cứ thể đi thẳngvào gian phòng phía trong,

”Ta nhìn trước xem.”

Nàng ta xem xong thì vội đi ra, cổ quái nói:

”Ta cùng Dương đại ca đi ra ngoài, Bình cô ngươi tựchiêu đãi mình đi."

Cảnh Vĩnh Phúc hoàn toàn ngây người.

Người ở bên trong cũng không phải Tư Mã Thu Địch!

Cửa sau lưng nàng nhẹ nhàng khép lại.

Trong phòng im ắng.

Nàng chậm rãi tiến tới một bước rồi dừng lại.

Qua thật lâu, tiếng nói uất giận của hắn vang lên:

”Còn không mau lại đây."

Cảnh Vĩnh Phúc hít sâu một hơi, cúi đầu ngoan ngoãn đivào.

Không ngờ Lý Phỉ lén lút chạy đến nước Cảnh!

Thật là...

Nhưng nàng vừa đi vào, thiếu chút nữa ngưng thở màchết.

Gian phòng này lại giống như phòng ngủ, vốn không hềcó ở quán rượu trước kia.

Nhưng không phải vì bố trí như vậy mà Tam nguyệt phấnhoa trở thành thanh lâu!

Thân giường làm bằng gỗ lim khắc hoa, màn che hồngphấn, chăn và áo gối đều thêu uyên ương giỡn nước ...

"Phòng này có xứng với bổn vương không?” Hắn lạihỏi một câu.

Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng ngó quanh, bắt gặp hắn thì lénlút liếc nhìn hắn một cái, rồi lại tảng lờ ngó quanh.

Nàng thầm nghĩ, không thể trách nàng.

Lý Phỉ hôm nay mặc toàn thân vàng nhạt, ở chung quanhđồ vật cũng 1 tông màu nhẹ nhàng tươi sáng tương tự, khó mà thấy ngay được.

Được rồi, thực ra là có thấy, bất quá, nàng có điểmngượng ngùng.

Cảnh Vĩnh Phúc không dám nhìn kỹ, chỉ sợ liếc mắt thêmmột cái mặt nàng biến thành màu đỏ.

Từ ngày nàng hôn hắn, muốn kêu nàng lại như trước kia,tự nhiên nhìn hắn, thật sự rất khó.

Lý Phỉ dường như cũng thấy nàng đang xấu hổ, khôi phụcthanh âm mát lạnh:

"Quán rượu này so với quán của ngươi, cái nào tốthơn?"

Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói:

"Quy cách không khác. Chỉ là... quán của ta khôngcó phòng như vầy ..."

"Đừng nói phòng này, nói bố cục dưới lầu."

Hai người một hỏi một đáp, sau vài câu như vậy Lý Phỉrốt cục im lặng.

Bất quá, dù hắn nói thêm chuyện gì, Cảnh Vĩnh Phúc támphần cũng đáp không hơn.

Trong lúc trầm mặc, Cảnh Vĩnh Phúc quan sát chân LýPhỉ.

Hôm nay hắn mang giày vải, thật đúng là khó gặp.

Ánh mắt nàng thoáng chuyển, nhìn đến vạt áo vàng nhạt,cũng là mặt hàng bình thường.

Nhưng trên đời có thể đem mặt hàng bình thường nàybiến thành tuyệt sắc, cũng chỉ có hắn là một.

Lý Phỉ bỗng nhiên lại hỏi:

"Không dám ngẩng đầu sao?"

Cảnh Vĩnh Phúc lập tức ngẩng đầu lên, nhìn đến hắn thìngưng thần.

Lý Phỉ ngồi ở phía trước cửa sổ, nghiêng nửa mặt nhìnnàng.

Một dây lụa xanh ngọc thả dài trên búi tóc, dưới cổ áongoài vàng nhạt lộ ra cổ áo màu trắng.

Quần áo giản dị tự nhiên bị hắn mặc vào thành ra phonglưu khác biệt.

Báo hại nàng lại cụp mắt xuống.

Lý Phỉ chậm rãi nói:

"Thân cũng đã thân, sao một chút cũng không dámnhìn ?"

Mặt Cảnh Vĩnh Phúc nhất thời chuyển hồng, cúi đầu nói:

"Ngươi lại chạy tới đây làm gì?

Vạn nhất Cảnh Thân Uẩn biết ngươi ở đây, tìm tới...

Đây là kinh thành nước Cảnh đó!"

"Bọn họ chỉ nói là Tư Mã Thu Địch tới tìm ngươi.

Bất quá Tư Mã tiểu Tử kia rồi cũng sẽ đến."

Cảnh Vĩnh Phúc lập tức hiểu ra.

Dương Ký là cố ý hỏi câu " bằng lòng gặp Tư MãThu Địch không" .

Lý Phỉ lại đứng dậy, hướng nàng đi tới:

"Ngươi cho là phụ hoàng của ngươi làm sao ngồitrên ngôi vị hoàng đế ?"

Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy kinh hãi, chân không tự chủbước lui.

"Dự đế làm Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, ngươicho là hắn dựa vào cái gì?"

Lý Phỉ đến gần thêm vài bước, gót chân Cảnh Vĩnh Phúcvấp phía sau loạng choạng.

Nàng quay đầu, thì ra đã lùi sát đến mấy cái ghế màkhông biết.

Một bàn tay đặt lên vai nàng, nàng liền thuận thế ngồixuống ghế.

Chờ nàng ngước lên, Lý Phỉ vẫn đặt 1 tay lên vai nàng,nhìn xuống hỏi:

"Ngồi ổn không?"

Nàng mới trả lời một chữ "Ngồi", hắn liềncúi xuống.

Lòng của nàng vừa thấy xao xuyến nụ hôn kia đã liềncướp đi hô hấp của nàng.

Tóc hắn rủ xuống nhẹ nhàng, tinh tế đong đưa theo từngcử động.

Nàng hơi hơi rút người lại, hắn liền buông ra nàng.

Nàng cúi đầu bắt đầu thở dốc, chỉ nghe hắn nói:"Lần sau vẫn nên là ngươi hôn ta!"

Cảnh Vĩnh Phúc bật ho khan.

Lý Phỉ vội vàng đưa tay vỗ nhẹ nhàng sau lưng nàng,cúi đầu nói:

"Ngươi đã quên sao, ngươi nợ ta một năm, vốn chỉlà một năm.

Nhưng ngươi nửa đường chạy thoát, còn chạy lâu nhưvậy.

Ngươi nói ta nên tính thành bao nhiêu?"

Nàng đáp không được.

Hắn bỗng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

"Lúc ta tìm được ngươi lần thứ hai, đã thực hậnkhông thể quăng ngươi xuống biển, đem ngươi đo xem biển sâu bao nhiêu.

Ngươi đúng là đã cho ta thấy ta căn bản là vẫn cónhững việc làm không được."

"Đến đây!" Hắn đưa tay cho nàng.

Nàng cầm tay hắn.

Hắn kéo lấy nàng.

Đúng là kéo nàng về hướng giường.

Cảnh Vĩnh Phúc tim đập dữ dội.

Lý Phỉ đoán được nàng nghĩ gì, lại cười,

"Sợ?"

Kết quả hắn lại đùa giỡn nàng.

Tới bên giường, hắn bèn nhấc chăn lên, bao nàng thànhbánh chưng.

Sau đó cứ thế ôm lấy, đá văng bức họa che cửa ngầm ởtrên tường, lắc mình đi vào.

Trước mắt nàng nhất thời chỉ có một màu đen, chỉ nghehắn thấp giọng nói:

"Chúng ta rời đi một lát. Ta đã dặn Dương Kýrồi."

Cảnh Vĩnh Phúc "Ừ" một tiếng, sau đó tựa đầuvào trước ngực Lý Phỉ, tùy ý hắn mang nàng đi.

Chăn thực ấm áp, mà động tác Lý Phỉ thì rất nhẹ nhàng.

Đến một cái lỗ hổng, Lý Phỉ thả người nhảy qua, haingười cùng nhau rơi xuống.

"Phốc" một tiếng đã tiếp đất.

Lý Phỉ chạy vội, tiếng bước chân vang vọng.

Nghe giống như tiếng một loại nhạc khí xưa.

Thời gian không biết dài ngắn, nhưng Cảnh Vĩnh Phúclại thấy cũng rất ngắn, thực là ngắn.

Lúc hai người dừng lại, đã đến một tòa phủ đệ.

Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên cười cười nói: "NgườiTiếp quốc thực giống nhau mà!"

Lý Phỉ trầm giọng hỏi: "Ngươi là nói Tư Mãgia?"

Nàng chỉ cười không nói.

Lý Phỉ cũng không thèm nhắc lại, phi thân một cái lạimang nàng lên nóc nhà.

Sau vài cái lên xuống nữa, thân pháp cực nhanh xẹt quamái hiên, xẹt qua phố hạng, thẳng đến góc tây kinh thành.

Là một tòa phủ đệ thực yên lặng.

Lý Phỉ ôm cái bánh chưng Cảnh Vĩnh Phúc ngồi trên nócnhà.

Dưới ánh tịch dương, y phục vàng nhạt của hắn nhiễmsắc hồng, tóc hắn phất phơ theo gió, môi mạc khẽ mím, một chút tươi cười thảnnhiên làm tịch dương thất sắc.

"Đến Cảnh quốc vài lần mà còn chưa xem qua mặttrời lặn ở kinh thành.

May mắn nơi này cách xa nhà dân, bằng không chúng tađã bị người ta phát hiện !"

Nàng thì thào:

"Chính là đến đây xem?"

Hắn cười yếu ớt không nói gì, tay lại nâng nàng lênvài phần.

Cảnh Vĩnh Phúc mặt lập tức xoát hồng.

Hắn là cố ý đổi ra nơi này...

Nàng tựa đầu thật sâu vào chăn, hắn lại theo chăn nângcằm nàng ra, cúi xuống khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng hôn môi nàng, tóc hắn lướt quamặt nàng, mơn man nhẹ nhàng.

...

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn hắn ngẩng đầu hướng về phía chântrời, thật lâu bất động.

Nàng cũng chuyển mặt nhìn bóng tịch dương kia.

Ở biên giới đã xem qua, phía Đông nước Cảnh đã xemqua.

Tiểu Thúy mới trước đây còn cùng nàng nói mặt trời lặnlà lòng đỏ trứng.

Giờ phút này mặt trời lặn trước mắt lại phá lệ diễmlệ.

Đang là mùa đông nhưng nàng lại cảm thấy ấm áp của mùaxuân.

Lại qua thật lâu, Cảnh Vĩnh Phúc vụng trộm liếc hắnvài cái.

Lại thấy rõ chăn bọc nàng thật đúng là chăn uyên ương.

Mặt nàng lại hồng lên, nhưng không lùi vào trong chănnữa.

Nàng nằm trong lòng hắn, im lặng nhìn hắn.

Lý Phỉ so với mặt trời lặn còn đẹp hơn, miệng mímphảng phất nét cười nhạo.

Nàng thầm nghĩ, hắn không phải Địch vương thì thậttốt?

Thái dương dần dần xuống núi.

Trời chuyển sắc vàng, cam, cuối cùng màu đen bao phủthành thị.

Hai người đường cũ mà về.

Trở lại Tam nguyệt phấn hoa, Lý Phỉ ngồi ở bên giường,thái độ khó hiểu, mở chăn cho Cảnh Vĩnh Phúc rồi nói:

"Dường như có người đến ."

Nàng rối lên:

"Còn không buông ta ra?"

Lý Phỉ nhìn nàng mỉm cười:

"Như vậy rất tốt.

Ngươi như vậy thì ta cũng có hứng thú."

Động tĩnh từ ngoài phòng truyền vào, giống như cókhông ít người lên lầu.

Cảnh Vĩnh Phúc nhíu mày, có thể có đông thị vệ theovào Tam nguyệt phấn hoa như vậy hẳn là một nhân vật không thua kém nàng.

Nàng đang suy nghĩ, không đề phòng Lý Phỉ đem nàngcuộn lại trong chăn, khẽ nói:

“Người đến từ nơi ngươi đi, ta ra đây.”

Hắn xoay người một cái màn che trước mắt nàng hạxuống.

Người đã tới ở cửa, dừng lại.

Lại nghe thấy thanh âm sắc nhọn của một vị hoạn quan:

"Gian phòng này cửa đóng, nàng nhất định ở bêntrong."

Giọng trang nghiêm của một cô gái trẻ tuổi cất lên:

"Truyền!"

Hoạn quan đề cao giọng nói:

"Người ở bên trong nghe đây, đây là gian phòngQuỳnh Văn điện hạ muốn dùng..."

Dương Ký ở bên nói:

"Huệ Phúc điện hạ đã sớm đi rồi, phòng này vốnkhông có động tĩnh ."

Hoạn quan cười lạnh:

"Vậy ngươi canh ngoài cửa làm gì?"

Dương Ký đúng mức đáp:

"Chúng ta đang đợi điện hạ trở về dùng bữa!"

Một khác hoạn quan lạnh lùng nói:

"Dài dòng với bọn họ làm gì, vào trong thìbiết!"

Tuy rằng lời nói bất kính, nhưng đám hoạn quan vẫn chungquy không dám phá cửa mà vào.

Cảnh Vĩnh Phúc ở trên giường nhúc nhích người.

Lý Phỉ còn dám đùa giỡn nàng!

Lấy Lý Phỉ tu vi,

Cho dù không biết người đến là Quỳnh Văn công chúa,cũng nên biết đó là một nữ tử tuổi trẻ.

Hắn lại càng muốn đem nàng đặt ở trên giường, kéo mànche lại.

Nàng đang muốn xuống giường, lại nghe Lý Phỉ bên gianngoài mát lạnh nói:

"Như thế nào lại có một vị công chúa đến thăm?

Bất quá vị công chúa này tính tình hơi làm lớn mộtchút.

Quản lý, cứ theo quy củ mà làm!"

Ngoài cửa quản lý nói:

"Thỉnh công tử trả phí chỉ điểm nhạc nghệ, trămkim ngân; kỳ nghệ, trăm kim ngân; thư nghệ, trăm kim ngân; họa nghệ, ngàn kimngân."

Cảnh Vĩnh Phúc thiếu chút nữa cười đến ra tiếng, nhanhche miệng lại, thu chân lại trên giường.

Bên ngoài Quỳnh Văn công chúa Cảnh Vĩnh Văn tựa hồ ýbảo hạ nhân.

Hoạn quan nói:

"Mở cửa! Còn sợ điện hạ không thưởng vài cáiđánh?"

Lý Phỉ lạnh lùng nói:

"Đánh thưởng?

Vẫn là mời điện hạ hồi cung đánh thưởng đi!

Bản công tử không rảnh phụng bồi!"

"Không phải là loại làm xiếc thu tiền ..."

"Ba" một cái tát mạnh cắt đứt lời hắn đangnói.

Cảnh Vĩnh Văn trầm giọng nói,

"Hạ nhân vô lễ, thỉnh công tử bao dung.

Không biết bản cung hiện tại có thể tiến vào thỉnhgiáo công tử tứ nghệ không?"

Lý Phỉ trầm ngâm nói:

"Quản lý, mời điện hạ vào!"

Cửa bị mở ra thật lâu, cũng trầm mặc thật lâu.

Cảnh Vĩnh Phúc có thể tưởng tượng Lý Phỉ đã làm nhữngngười vừa thấy rung động thế nào.

Ngày đó nàng gặp hắn lần đầu, cũng không dám nhìnthẳng vào hắn.

Mà giờ phút này Lý Phỉ tuy rằng quần áo mộc mạc, erằng sự mộc mạc kia lại bị hắn làm thành vân đạm phong thanh, phiêu dật thanhnhã.

Nghệ sư, thật là có chút giống.

Nếu có thể đem ánh mắt gian bức người che dấu quý khíthì càng giống.

Sau một lúc trầm mặc đáng kể, Cảnh Vĩnh Văn không biếtđang nói cái gì:

"Phí công tử phong độ bất phàm, bản cung lúctrước thất lễ.

Xem ra vẫn là Huệ Phúc có bản lĩnh."

Lý Phỉ không trả lời.

Có thể là hoạn quan thần sắc không đúng, Cảnh Vĩnh Văntrầm giọng nói:

"Các ngươi lui ra trước!"

Tiếng chân bước, nhưng không có tiếng đóng cửa, càngkhông có thanh âm của Lý Phỉ, chỉ nghe Cảnh Vĩnh Văn lại nói:

"Muội muội kia của ta không biết là số khổ hay sốtốt...

Sau khi nàng nhiều năm thất lạc vất vả trở về cung, tavốn định làm thân.

Hôm nay lại nghe nói nàng xuất cung.

Ta lo lắng nàng không biết khiêm nhượng, gặp chuyệnkhông may nên đuổi theo đến đây.

Thấy được công tử ta mới biết ta lo lắng dưthừa."

Cảnh Vĩnh Phúc ôm chăn im lặng.

Cảnh Vĩnh Văn cũng có hôm nay!

Mới mấy câu đã muốn có chút nói năng lộn xộn.

Lý Phỉ vẫn như cũ không nói gì, Cảnh Vĩnh Văn ngồithật lâu, lại nói:

"Nghe khẩu âm của công tử, không giống người nướcCảnh, Có điểm giống người nước Tiếp.

Không biết có phải công tử cùng muội muội ta kết bạn ởTiếp quốc?"

Lý Phỉ trong trẻo nhưng lạnh lùng một tiếng"Ừ" .

Cảnh Vĩnh Văn liền im bặt.

Cảnh Vĩnh Phúc lại cảm thán, Lý Phỉ lần đầu gặp ngườita đều lãnh đạm như thế, ít lời như thế.

Sau một đoạn nặng nề nữa, Cảnh Vĩnh Văn nói:

"Phí công tử chẳng lẽ thực sẽ vì là tiền mà camlàm nghệ sư sao?"

Lý Phỉ thản nhiên nói,

"Ngươi không có tâm thỉnh giáo, mời trở vềđi!"

Cảnh Vĩnh Văn cúi đầu nói:

"Ta vốn là vì muội muội mà đến, một khi đã nhưvậy, cũng không quấy rầy công tử nữa!"

Nàng đứng lên, đi chậm rãi từng bước rồi dừng lại nói:

"Gian bên trong dùng để làm gì?"

Cảnh Vĩnh Phúc ôm chăn cả kinh, nếu Cảnh Vĩnh Văn đivào, nhìn thấy nàng trên giường, không biết sẽ nghĩ thế nào?

Lại nghe Lý Phỉ cười nói: "Ta cùng tiện nội cùngtới kinh thành, phòng trong tất nhiên là chỗ vợ chồng ta nghỉ ngơi!"

Cảnh Vĩnh Phúc gương mặt cứng đơ, Cảnh Vĩnh Văn biểutình cũng không có sai biệt.

"Nguyên lai... Như vậy..."

Lý Phỉ nói:

"Vợ chồng ta vốn định du ngoạn các nơi, rốt cuộcvẫn là nước Cảnh con người đáng yêu, phong cảnh kiều diễm."

Cảnh Vĩnh Phúc cắn môi dưới, Lý Phỉ đùa giỡn nàng,muốn đùa giỡn tới khi nào?

Cái gì mà con người đáng yêu, phong cảnh kiều diễm?

Nam nhân họ Lý quả nhiên đều không biết xấu hổ, nhữnglời như vậy cũng nói được!

"Khụ!"

Cảnh Vĩnh Văn cũng đỏ mặt, nói vài lời cáo từ rồi vộivàng rời đi.

Nàng ta vừa đi, quản lý hoặc Dương Ký chờ sẵn bênngoài liền đóng cửa lại.

Tiếng bước chân xa dần, Cảnh Vĩnh Phúc tung chăn nhảyra ngoài màn che, bổ nhào đến trước người Lý Phỉ, đấm vào ngực hắn.

Bất quá nàng chưa kịp đánh đến người hắn, Lý Phỉ đãcực nhanh bắt lấy nắm đấm bé nhỏ của nàng, khẽ nhíu mày nói:

"Vết thương còn chưa lành, không thể bị ngươiđánh trúng."

Cơn tức của nàng cơn tức nhất tiêu tan, nhìn bộ ngựcnở nang của hắn phập phồng dưới áo, nghĩ đến ngày ấy nhìn thấy vết thương, nàngbất giác ngây người, trên mặt dần dần nóng lên.

"Nghĩ cái gì vậy?"

Hắn vừa hỏi vừa mở từng ngón tay của nàng ra, mườingón giao giao cọ cọ.

Cảnh Vĩnh Phúc phục hồi tinh thần, rút tay ra, oán hậnnói:

"Ngươi nói cái gì mà con người đáng yêu phongcảnh kiều diễm chứ hả!"

Hắn cười nói:

"Muốn thử một chút sao?"

"Ngươi!"

Cảnh Vĩnh Phúc nổi giận, xoay người không nhìn tới vẻmặt đùa cợt của hắn, lại bị hắn theo phía sau ôm lấy.

Chỉ nghe hắn thấp giọng, lời nói nhỏ nhẹ:

"Muốn ta thật sự hứng thú với con người đáng yêuphong cảnh kiều diễm của nước Cảnh sao?"

Nàng cảm thấy bấn loạn, bên tai phà đến hơi thở ấm ápcủa hắn, sau lưng bị hắn ôm sát, hai tay hắn đang ôm lấy cổ nàng.

"Lỗ tai làm sao lại hồng như vậy?"

Cảnh Vĩnh Phúc vừa định nói buông ra, tay nàng mới đáplên tay hắn, vành tai đã có cảm giác vô cùng kỳ dị làm cả người run lên, thânthể bắt đầu tê dại.

Nàng không khỏi nắm chặt tay hắn, thanh âm run rẩy:

"Buông ... Buông ra..."

Hắn lại mơ hồ không rõ nói:

"Không cần nói."

Lúc nàng cơ hồ tê liệt trong vòng tay hắn, cứu binhrốt cục cũng đến.

Tiểu Thúy ở cửa nói:

"Bình cô! Ăn cơm !"

Lý Phỉ đành phải buông tha vành tai nàng, miễn cưỡngnói:

"Bảo với quản lý, hôm nay thêm món lỗ taiheo!"

Cảnh Vĩnh Phúc không chút nghĩ ngợi, túm lấy tay hắncắn một phát, lưu lại một vòng tròn dấu răng trên tay hắn rồi kêu lên:

"Tiểu Thúy, đừng quên, thêm món móng giò!"

Lý Phỉ buông ra nàng, nở nụ cười.

Cảnh Vĩnh Phúc lườm hắn một cái.

Tiểu Thúy vui cười mà đi.

Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy có gì đó không đúng, cẩn thậnnhìn lên.

Giấy dán cửa phòng đã bị Tiểu Thúy lấy tay chọt thủng1 lỗ vừa tầm mắt.

Nàng lập tức hai tay che mặt, rất dọa người !

Người bên cạnh lại càng cười lớn hơn nữa.

Sau đó không lâu, đồ ăn đưa tới.

Quả thật có lỗ tai heo cùng móng giò.

Cũng có không ít món lấy nấm làm phụ liệu.

Tiểu Thúy đưa đồ ăn xong thì không nhìn ánh mắt bốchỏa của Cảnh Vĩnh Phúc, nói thêm 1 câu:

"Phí công tử ăn nhiều một chút!

Nấm bổ lắm!"

Rồi nhanh như chớp đi ra ngoài.

Bữa cơm này Lý Phỉ ăn cực thư sướng

Mà Cảnh Vĩnh Phúc cứ hung tợn nhìn chằm chằm móng giò.

Kỳ thật mà nói nàng cũng không thích ăn món này nhưngcứ liều mạng cắn.

Chờ nàng ăn được một nửa, Lý Phỉ đưa cho nàng 1 cáikhăn trằng, nàng trở nên hoàn toàn bi ai .

Vì sao lỗ tai heo có thể ăn thật tao nhã, mà móng giòlại phải cắn chật vật như thế?

Cảnh Vĩnh Phúc ăn rất nhanh no, Lý Phỉ thì luôn luônchậm.

Thấy nàng ngồi không, hắn liền kêu Tiểu Thúy và DươngKý tới.

"Nói cho nàng nghe!"

Sau lệnh của hắn, Dương Ký bắt đầu giảng Tiếp quốcthân sử cùng những sự tình liên can cho Cảnh Vĩnh Phúc nghe.

Ngày mai ở kinh thành sẽ diễn ra rất nhiều nghi lễ dosứ thần nước Tiếp chủ trì.

Hắn là Tiết Đồng Di.

Hắn mang theo nghi thức hôn lễ của vương thất Tiếpquốc đến để hoàn thành việc xin cưới công chúa Cảnh quốc.

Đầu tiên là nạp thái, cũng chính là đến Cảnh quốc cầuhôn. Ngoài việc hỏi tên tuổi, ngày sinh tháng đẻ của công chúa, còn điều trathêm 1 số chuyện.

Ngoài Tiết Đồng Di, còn có Phương Hiểu Xuân, kẻ từng ởbiên cảnh giao hảo cùng Cảnh Vĩnh Phúc.

Bất quá Phương Hiểu Xuân hiện tại cũng không phải làvị quan thất phẩm vô danh ở 1 địa phương xa xôi trước kia, mà là phó sứ củaTiết Đồng Di.

Dương Ký nói xong Cảnh Vĩnh Phúc rơi vào suy tư.

Lý Phỉ vẫn như cũ tao nhã ăn uống nhưng ánh mắt lạinhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng liếc lại hắn một cái, nói:

"Người Lý Dịch phái đi đều là những kẻ ta biết.

Hắn tất đã biết thân phận của ta.

Muốn mượn những người này để tìm lại tình nhân trướckia.

Nhưng người hắn tính cưới là Cảnh Vĩnh Cẩn.

Còn liên quan gì tới ta?"

Lý Phỉ chậm rãi nói:

"Đúng vậy, ngươi có cái gì tốt chứ?

Mặt thì xấu..."

Nói tới đây thì liếc Cảnh Vĩnh Phúc một cái,

"Lại tình ý khó hiểu.

Nếu không nhận cha thay đổi thân phận, thì cũng chì làmột đứa con gái làng biển."

Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên ảm đạm khó hiểu.

Tình ý khó hiểu?

Khó trách hắn thủ đoạn cao minh như thế.

Hẳn là đầy kinh nghiệm phong lưu.

Mặc dù không cưới phi nạp thiếp, nhưng không thể chưatừng thị tẩm nữ tử?

Nàng càng lúc càng cảm thấy không thoải mái, liền đứnglên đi ra ngoài:

"Tiểu Thúy, chúng ta đi!"

"Làm sao vậy?" Phía sau nghe tiếng hắn mátlạnh.

Cảnh Vĩnh Phúc giữ chặt tay Tiểu Thúy, không trả lờihắn, liền đi ra ngoài.

Dương Ký phía sau đuổi tới.

Cảnh Vĩnh Phúc xuống đến dưới lầu, trên lầu bỗng vanglên tiếng sáo uyển chuyển động lòng người, như khóc như than.

Nàng lừng khừng rồi lại cắn răng tiếp tục đi, lênthẳng xe ngựa.

Đi được một đoạn đường mới không nghe tiếng sáo kianữa, nhưng những chuyện quẩn quanh trong đầu thì vẫn không biến đi đâu được.

Cảnh Vĩnh Phúc nắm chặt tay Tiểu Thúy làm nàng ấy lolắng nhìn nàng, muốn hỏi lại không biết nên hỏi cái gì.

Mà cho dù hỏi, Cảnh Vĩnh Phúc cũng không trả lời được.

Đêm đó Cảnh Vĩnh Phúc ngủ không ngon.

Ngày hôm sau nàng bị choáng, buổi chiều bèn tìm BaoDuyên Xuân xem bệnh.

Thái y vừa bắt mạch cho Cảnh Vĩnh Phúc vừa xem sắc mặtnàng.

Tiểu Thúy câu nệ đứng ở một bên.

Tuy rằng Tiểu Thúy đã cố gắng để không còn dấu tíchđộc dược trên người, nhưng vẫn sợ Bao Duyên Xuân lấy đó làm cớ mà không gặpCảnh Vĩnh Phúc.

Sau khi buông tay Cảnh Vĩnh Phúc, Bao Duyên Xuân nói:

"Nếu hạ quan không nhìn lầm, điện hạ vốn sinh rađã yếu ớt.

Khi còn nhỏ cũng được tẩm bổ nhưng không có tác dụng.

Xương cốt so với người bình thường có kém một chút.

Cũng may sau này lại điều trị khá tốt nên hiện tạithân thể không khác mấy so với người thường.

Chỉ là điện hạ không thể quá vất vả, phải để ý tĩnhdưỡng.

Mấy ngày trước đây có phải ngủ không ngon, thêm tâm sựnặng nề?.

Bây giờ bệnh đã tới rồi!"

Tiểu Thúy lập tức ánh mắt sáng ngời.

Cảnh Vĩnh Phúc nói:

"Bao Thái y nói trúng rồi!"

Bao Duyên Xuân lại nói:

"Bệnh điện hạ không cần thuốc, hạ quan tặng điệnhạ hai chữ. Khoan hoà!"

Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra.

Bao Duyên Xuân nói:

"Bệnh của điện hạ kỳ thật chỉ có bản thân điện hạmới có thể trị.

Là tâm bệnh.

Những tác động bên ngoài không thể có tác dụng."

Cảnh Vĩnh Phúc suy nghĩ, hỏi:

"Thỉnh giáo Thái y, như thế nào độc?"

Bao Duyên Xuân phiêu mắt nhìn Tiểu Thúy nói:

"Độc do ác gây nên, tiểu ác không thay đổi thànhđại ác, đại ác là tính độc, tích ác lâu ngày thì không có thuốc nào cứu được.

Tuy có y thuật lấy độc trị độc, những cũng chỉ là bấtđắc dĩ.

Y thuật, chủ ý là khôi phục thân thể về trạng tháibình thường, mà độc thì chỉ dùng để đánh vỡ trạng thái bình thường của thânthể."

"Thụ giáo !" Cảnh Vĩnh Phúc đứng dậy hành lễmọn, Tiểu Thúy lập tức thông minh làm theo.

Bao Duyên Xuân vội vàng đứng lên khom người:

"Điện hạ đừng làm vậy!"

Cảnh Vĩnh Phúc nắm tay Tiểu Thúy nói:

"Bao Thái y có điều không biết, vị Tiểu Thúy cônương này nguyên là đứa trẻ ta nhặt được ven đường, vì ta mà không thể khôngthường xuyên dùng độc.

Đúng như Bao Thái y vừa nói, lấy độc trị độc quả thậtcũng là bất đắc dĩ mới làm.

Trước kia chúng ta thân ở nguy nan, chỉ cần hơi sơ sẩythì tất sẽ mất mạng."

Nàng nhắc lại ngày đó ở kinh thành nước Tiếp, cả nhàchỉ có một mình Thủy tỷ đấu với đông đảo địch thủ.

A Căn lại bị thương.

Nếu không có Tiểu Thúy dùng độc tương trợ, cả nhà đãchết từ lâu rồi.

Nàng cư nhiên không đề cập đến còn có một tên đầu bếptừ đầu tới cuối án binh bất động.

Bao Duyên Xuân nghe thấy Tiểu Thúy lúc ấy mới mườituổi mà có thể hạ độc toàn bộ đối thủ, liều chết tìm một con đường sống thìkhông khỏi động dung.

Chuyện xưa nhắc lại, Tiểu Thúy mắt rất nhanh đỏ.

Đã thấy bàn tay của Thái y hướng về nàng:

"Đừng khóc !

Đã qua rồi!"

Bao Duyên Xuân lau khô nước mắt cho Tiểu Thúy, xoaymặt lại nói với Cảnh Vĩnh Phúc:

"Bệnh của điện hạ đã đỡ hơn phân nửa, về sau nênthường dắt Tiểu Thúy cô nương đến chỗ ta chơi."

Cảnh Vĩnh Phúc lập tức hiểu hắn đã thấy rõ ý đồ củanàng muốn Tiểu Thúy nhận hắn làm thầy.

Bao Duyên Xuân lại nhìn nàng nói:

"Điện hạ khi còn nhỏ có bị thương tích ở đầu phảikhông?"

Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra đáp:

"Khi ta mười tuổi từng bị bệnh về trí não."

Bao Duyên Xuân có ý bảo cho hắn xem phía sau đầu nàng,Cảnh Vĩnh Phúc làm theo.

Hắn sờ soạng sâu đầu Cảnh Vĩnh Phúc một hồi, cảm thánnói:

"Điện hạ quả nhiên phúc lớn..."

Ác mộng ngày ấy được vị Thái y thủ phụ này giải thíchđầu đuôi:

Cảnh Vĩnh Phúc từ sơ sinh đã có tụ máu bầm trong não,gây trở ngại quá trình sinh trưởng.

Nếu không có Nhược phu nhân kiên trì nhẫn nại, nếukhông bị vị thị vệ nắm đó đánh trúng đầu, làm máu bầm chảy ra,

Nàng cả đời vẫn là nửa ngu nửa dại.

Lúc này Cảnh Vĩnh Phúc mới cáo từ rời đi.

Trở về Vĩnh Phúc cung, Cảnh Vĩnh Phúc suy nghĩ, hômqua là nàng nhiều lo lắng.

Lý Phỉ là vương gia Tiếp quốc, hai mươi tuổi còn chưacưới vợ đã là chuyện ít thấy.

Muốn nói hắn không rõ chuyện nam nữ là không có khảnăng.

Chính là hôm nay nàng mới sáng tỏ, nàng bụng dạ hẹphòi, nàng lấy thân phận gì mà quá nghiêm khắc với hắn?

Huống hồ cũng vì quá nghiêm khắc mà muốn phát sinhthêm nhiều chuyện.

Cảnh Vĩnh Phúc thở dài một tiếng, nhẹ nhàng thưởngthức phiến ngọc bích trong tay.

Y phục Tiếp quốc Lý Phỉ tặng nàng không thể mặc ở Cảnhcung, chỉ có thể cầm vật ấy thường xuyên làm bạn.

Hôm qua nàng sợ gặp Tư Mã Thu Địch là đam mê các câyquạt của hắn ta nên không mang theo.

Bỗng nhiên phiến ngọc trong tay nàng bị đoạt đi, ngướcnhìn, thì ra Ngô Tiên Tử đã trở lại.

"Còn có tâm trí thưởng thức ngọc?

Ngươi không biết bản thân nhiều nguy hiểm sao?"

Cảnh Vĩnh Phúc xòe tay ra, phiến ngọc được trả lại.

"Những người ở ngoài cửa Vĩnh Phúc cung đều khôngthích hợp."

Cảnh Vĩnh Phúc thản nhiên nói:

"Đó là người của Dự đế!"

Ngô Tiên Tử ngẩn ra:

"Ngươi biết rõ còn an nhiên như vậy?

Nếu ta không trở về, chỉ sợ những lời của ngươi chưara khỏi miệng đã có người nghe hết!"

"Ngươi đi đâu ?"

Ngô Tiên Tử ngồi xuống một bên, nói:

"Đừng chuyển đề tài, cha ngươi vì sao phái nhiềucao thủ như vậy đến đây?"

Tiểu Thúy nghe tiếng của Ngô Tiên Tử thì chạy tới.

Hai người cùng nhìn chằm chằm Cảnh Vĩnh Phúc.

Nàng phải giải thích cho các nàng.

Cảnh Thân Mậu làm như vậy chỉ có hai mục đích.

Một là vì tìm hiểu tin tức từ nàng.

Nàng biết nhiều người quyền quý ở Tiếp quốc.

Thậm chí còn biết một tộc trưởng Khế Liệt Tát.

Tình hình cụ thể Cảnh Thân Mậu có thể không rõ.

Nhưng Bồ Bồ Nhi cũng là trước mặt Trương Kỳ Thụy vàcác quân sĩ nói chuyện thân thiết với nàng.

Hai là Cảnh Thân Mậu vì bảo vệ nàng.

Nguy hiểm từ Thiết Kiếm Minh chưa hề giảm bớt.

Ngoài đám người Thường Lâm đã bị Tiểu Thúy dùng độcgiết chết tại chiến trường phía bắc, ở nước Cảnh vẫn còn rất nhiều tay chân củahắn.

Cảnh Vĩnh Phúc giống như tự giễu nói:

"Trước kia chỉ nghe nói Dự đế phái không ít thịvệ cho ta.

Hôm qua mới biết ảnh vệ (alotoiday03: bảo vệ ngầm)càng nhiều.

Bất quá như vậy cũng tốt, tạm thời bảo đảm an toàn.

Hôm nay tạm mượn ảnh vệ cùng đi Tam nguyệt phấn hoa, cácảnh vệ này ít nhất cũng theo ta tới trước cửa quán."

Tiểu Thúy lắc đầu nói:

"Không, có hai tên vào được, bị Dương đại ca chặnlại kêu lui!"

Cảnh Vĩnh Phúc nắm phiến ngọc bích trong tay, nói:

"Kỳ thật chúng ta không động thủ đối phó CảnhThân Uẩn, Dự đế cũng có thực lực diệt trừ hắn!

Hỉ vương vì sao không dám trực tiếp đoạt quyền?

Đúng là Hỉ vương biết rõ thực lực Dự đế."

Nếu không có Lý Phỉ nhắc nhở, Cảnh Vĩnh Phúc thật đúnglà không tin sinh phụ của nàng lão đạo (alotoiday03: già đời) như vậy.

Uổng cho nàng một lòng vì hắn mưu hoa hiến kế.

Hắn cũng không thành thật với nàng.

Một khi đã như vậy, nàng quyết định trước mắt cứ bàngquang, chờ thời cơ mà động.

Dù sao hiện tại, nàng và hắn có cùng mục đích, đều vìtrừ bỏ thầy trò Bàng Long.

Đợi cho thầy trò Bàng Long chết, nàng sẽ theo Lý Phỉđi.

Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói:

"Ngô tiên sinh, Tiểu Thúy, còn có Thủy tỷ bọn họ,kỳ thật các ngươi, mỗi người đều rất mạnh.

Chỉ là lực chúng ta quá mỏng, không đủ lay động lựclượng đối phương.

Một trận ở quận Lâu Thị đã làm cho ta cảm thấy quânlực, quyền lực mới là trọng yếu.

Nếu chỉ với vài người chúng ta, muốn giết một tên BàngLong hoặc một gã Cảnh Thân Uẩn, chỉ cần mưu kế thích đáng, vẫn có thể làm được.

Nhưng nói về việc tiêu diệt một thế lực, thí dụ nhưThiết Kiếm Minh, thì đúng là si tâm vọng tưởng."

Ngoài miệng nói vậy, trong lòng Cảnh Vĩnh Phúc đã thấyphiền muộn.

Dự đế có lực lượng như vậy, trước kia không đối phó Hỉvương là vì chưa hoàn toàn phát hiện.

Có thể hiện tại đã không giống vậy.

Dự đế muốn xem nàng động thủ, nhìn xem Huệ Phúc côngchúa có giống với Bình Đại Phúc mà Tiếp quốc đồn đại, bình định chuyện bức vua.

Thậm chí, nếu nàng bị uy hiếp, Dự đế cũng sẽ để sốngchết mặc bây.

Cảnh Thân Uẩn động tĩnh như thế nào không cần biết?

Nhưng hắn càng muốn xem nàng ứng phó như thế nào.

Cảnh Vĩnh Phúc từ thất vọng, phiền muộn trở lại bìnhtĩnh.

Nàng từ sớm nên biết rõ sinh phụ nàng là nhân vật thếnào.

Hòa thân sứ của Tiếp quốc vào đến kinh thành.

Đại diện Cảnh quốc đón tiếp là Yến vương Cảnh ThúHoàn, trưởng tử Cảnh Thân Mậu.

Hắn tính tình ôn hoà, hiền hậu, không nhiều lời.

Suốt dọc đường tiếp Tiết Đồng Di tới cung đình, trêntrán đã có mồ hôi.

Bất quá Cảnh Vĩnh Phúc cũng không tốt gì hơn so vớihắn.

Cảnh Thân Mậu không biết sao, sáng sớm đã sai ngườiđánh thức nàng.

Lúc Cảnh Thú Hoàn hồi cung, nàng đang quay ra phía saudấu mặt mà ngáp.

Các đại thần đang bẩm báo chuyện quan trọng, phầnnhiều là chuyện mùa màng, nghìn bài một điệu, lời lẽ tầm thường, cứ như vậysuốt một canh giờ.

Cảnh Vĩnh Phúc thần trí dần dần đờ đẫn, mơ màng tớiviệc về cung nằm ngủ tiếp.

Vừa nghe hoạn quan thông báo Tiết Đồng Di đến, tinhthần Cảnh Vĩnh Phúc lập tức khởi sắc, vụng trộm nhìn ra phía trước rèm, liềnthấy Cảnh Thú Hoàn đang đi tới.

Nhưng chỉ kịp liếc mắt một cái, nàng đã bị Ngô Tiên Tửbắt trở lại.

Đúng là nên cẩn thận rồi.

Nhưng nàng nhớ không lầm, lần trước bị Bồ Bồ Nhi vàKhâm Khắc phát hiện không phải là vì bà ấy sao!

Chỉ nghe Tiết Đồng Di trước tiên là nói một đống nhữnglời chúc mừng đường hoàng hoa lệ, sau đó chuyển đạt những lời có cánh tốt quámức từ Lý Dịch, rồi mới chính thức hướng Dự đế cầu hôn.

Cảnh Thân Mậu đương nhiên đáp ứng.

Tiếp theo Tiết Đồng Di bắt đầu uyển chuyển hỏi vềchuyện Cảnh quốc gả là gả công chúa hay quận chúa.

Cảnh Thân Mậu liền nghi ngờ.

Tiết Đồng Di giải thích:

"Chủ tử của ta tất nhiên là chỉ kết hôn với mộtcông chúa Cảnh quốc.

Nhưng bệ hạ có điều không biết.

Vương thất Tiếp quốc có một vị Vương gia đến nay vẫnchưa thành hôn.

Đó là vị Vương gia nổi tiếng mỹ mạo ở Tiếp quốc, Địchvương."

Cảnh Vĩnh Phúc chấn động.

Lý Dịch có chủ ý gì?

Chỉ nghe Tiết Đồng Di lại nói:

"Chủ tử của ta cùng Địch vương huynh đệ hữu ái,vẫn sốt ruột cho hôn sự của Địch vương.

Hiện nay chủ tử của ta lại có đại hôn mà phi của Địchvương đến nay vẫn chưa định.

Cho nên chủ tử cố ý dặn tại hạ nhất định nói với bệ hạvề việc hôn nhân của Địch vương.

Nếu bệ hạ cho phép, Tiếp Cảnh hai nước có thể có songhỷ lâm môn.

Thân càng thêm thân."

Cảnh Thân Mậu trầm ngâm nói:

"Tiếp vương đã có ý, trẫm sao có thể cự tuyệt.

Chỉ là có chút đột ngột, để xong chuyện hôn nhân đạisự lần này hãy bàn tiếp."

Tiết Đồng Di đáp tạ, còn nói thêm 1 chút về liên minhgiữa 2 nước.

Hắn nói xong, Cảnh Thân Mậu lại lệnh cho Cảnh Thú Hoànan bài Tiếp sứ nghỉ ngơi.

Các quan thần phía dưới có vài vị trình bày rằng đám hỏicùng Địch vương là có ích.

Địch vương không tính mỹ mạo thì là một viên tướngmạnh của Tiếp quốc.

Nhà ngoại của hắn là Dương thị gia tộc lại là thế tộchào cường ở Tiếp quốc.

Sau sự kiện bức vua, địa vị Địch vương Lý Phỉ ở Tiếpquốc rất vững vàng.

Là Lý Phỉ không tranh ngôi Lý Dịch mới có thể thuậnlợi đăng cơ.

Cảnh Thân Mậu nghe xong không tỏ thái độ.

Những điều này hắn đều đã biết.

Suy nghĩ của hắn cùng Cảnh Vĩnh Phúc giống nhau, LýDịch đã đưa ra một vấn đề khó.

Cảnh Thân Mậu đã quyết định đem Cẩn Tú quận chúa tấnchức là Cẩn Tú công chúa để thuận tiện gả cho Tiếp vương Lý Dịch làm phi.

Lý Phỉ kia thân phận thấp hơn Lý Dịch hiển nhiên khôngthể cưới người có thân phận cao quý hơn Cẩn Tú quận chúa, chỉ có thể kết hônvới một quận chúa.

Nhưng cũng không thể kết hôn cùng người kém Cẩn Túquận chúa quá nhiều.

Cẩn Tú quận chúa có thể từ thân phận quận chúa trởthành Hòa Thân công chúa, chỉ vì nàng là quận chúa xinh đẹp nhất.

Các quận chúa khác, mặc dù cũng kiều diễm, cũng thanhlệ, nhưng muốn xưng là quốc sắc thiên hương thì lại không có mấy người.

Khó khăn đã tới.

Mọi người đều biết dung mạo Địch vương nổi tiếng khắpTiếp quốc.

Nếu hắn lấy một quận chúa Cảnh quốc tướng mạo khôngsánh kịp, mặc dù là hôn nhân chính trị, thì người nước Tiếp cũng sẽ giễu cợt Cảnhquốc không có người đẹp.

Cho nên, ý tứ làm khó của Lý Dịch là rõ ràng, hắnkhông hài lòng khi phải cưới Cẩn Tú quận chúa, người hắn muốn là công chúachính quy của Cảnh thất hoàng tộc.

Công chúa Cảnh quốc hiện tại tổng cộng chỉ có năm vị.

Một vị đã lấy chồng.

Hai vị chưa đến tuổi cặp kê.

Phù hợp điều kiện chỉ có hai vị.

Là Quỳnh Văn công chúa Cảnh Vĩnh Văn cùng Cảnh VĩnhPhúc.

Nhưng chính quy công chúa lại chỉ có Cảnh Vĩnh Văn.

Dựa theo truyền thống của Cảnh thất hoàng tộc, chỉ cócon gái thân sinh của chính thất hoàng đế, tức hoàng hậu, mới có thể xưng làcông chúa.

Những con gái thân sinh của tần hay phi đều chỉ có thểxưng là quận chúa.

Nếu mẹ đẻ chỉ có thân phận quý nhân thì cũng khôngđược xưng quận chúa.

Vậy ngay cả danh hiệu quận chúa cũng không nhiềungười.

Bất quá đến Dự đế thì Cảnh quốc hoàng thất đã đặc biệttăng lên thêm vài vị công chúa vốn là con gái của các phi tử.

Mà điều kiện tiên quyết cũng là Hoàng Thượng yêu thíchcác nữ nhi này và thân phận của mẹ họ thì phải đủ tôn quý.

Như trường hợp của Cảnh Vĩnh Phúc, chỉ có thể tính làđược Hoàng Thượng yêu thích.

Còn không, thậm chí ngay cả quận chúa nàng cũng khôngxứng.

Mà thân phận nàng hiện tại càng buồn cười, chỉ là connuôi.

Sau khi bãi triều, Cảnh Thân Mậu hỏi Cảnh Vĩnh Phúc:người nào có thể xứng với Địch vương?

Ngô Tiên Tử cười liếc mắt nhìn nàng một cái.

Nàng bình tĩnh nói:

"Không ai xứng,

Nếu lấy tướng mạo mà nói, những nữ tử trẻ tuổi trongcả tòa hậu cung này, không một ai có thể xứng với Địch vương."

Mặc dù xinh đẹp như Cảnh Vĩnh Cẩn, cũng chưa xứng.

Xinh đẹp, càng cần phải có khí chất nữa.

Cảnh Vĩnh Phúc gặp qua Lý Phỉ nhiều lần.

Tuấn tú, thanh tĩnh, phức tạp, cô tịch, điềm nhiên,hận tuyệt, lướt nhẹ, lâm li, phong tình ... mỗi một lần gặp là nàng thêm mộtlần ấn tượng.

Hắn không phải loại người càng nhìn càng chán.

Cảnh Thân Mậu nói:

"Chuyện kia người không thể đáp ứng sao?"

Cảnh Vĩnh Phúc nói:

"Lý Dịch vốn là không có tâm vì Lý Phỉ cầu hôn.

Phụ hoàng chẳng đã ám chỉ cho Tiết Đồng Di kia biết mỹnhân cũng là công chúa, đẹp cả đôi đường.

Cảnh quốc ta gả cho hắn là công chúa Tiếp quốc xinhđẹp nhất!

Hắn còn không chịu.

Hắn là muốn phụ hoàng phải chịu từ bỏ những thứ yêuthích.

Hắn nhất định đem không đem công chúa tôn quý nhất đổilấy công chúa xinh đẹp nhất."

Cảnh Thân Mậu cười nói:

"Sao lại không phải là Huệ Phúc?

Sao lại không phải Lý Dịch chính là muốn ta phải gảcông chúa Cảnh quốc thông minh nhất cho hắn."

Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, nghe hắn nói lời này nàng liềnbiết, trong lòng hắn Cảnh Vĩnh Văn cùng Cảnh Vĩnh Cẩn kỳ thật là giống nhau.

Cảnh Vĩnh Văn là hòn ngọc quý trên tay hoàng hậu Cảnhquốc.

Nhưng Dự đế không có yêu thương Cảnh Vĩnh Văn như nàngnghĩ.

Nàng lại khác, nàng đạt được từ hắn vài phần kínhtrọng.

Vì thế Cảnh Vĩnh Phúc nói:

"Phụ hoàng sẽ không đem ta hứa gả cho Lý Dịch đóchứ."

Lúc trước hắn đã từng tính toán đem nàng gả cho LýDịch.

Nhưng sau khi Tiết Đồng Di vì Địch vương cầu hôn, hắnlại quên ý niệm này.

Nếu Lý Dịch thật có lòng với nàng thì so với việc tìmcách không cho nàng lấy chồng, việc gả nàng cho Lý Phỉ cũng có giá trị.

Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có thể cầu nguyện Lý Dịch đối vớinàng vẫn như trước, không có tình yêu nam nữ.

Ít nhất là nàng bớt lo, thứ hai cũng ít bị người lợidụng.

Cảnh Thân Mậu cười dài một tiếng:

" Huệ Phúc chính là thông minh hơn người!"

Vòng vo câu chuyện, hắn lại cùng Cảnh Vĩnh Phúc nhắctới việc các môn phái Cảnh quốc.

Đã có ba đại bang hội tỏ vẻ nguyện vì Dự đế cống hiếnsức lực.

Tiếp theo còn nói đến tình hình gần đây của Hỉ vương.

Quả nhiên đúng với dự đoán của Cảnh Vĩnh Phúc, quânlực còn sót lại Hỉ vương đã bị tiêu diệt hết tại chiến trường phía Bắc.

Nay Hỉ vương mỗi ngày đều trốn trong phủ đệ cáo ốm,đúng là do trong tay thiếu người.

Cảnh Vĩnh Phúc nói

"Không thể sơ sẩy"

Dự đế cũng không phải không biết, mỗi ngày đều choThái y đến phủ Hỉ vương chẩn trị, cách một ngày lại phái người đưa thuốc tặng.

Cuối cùng Cảnh Thân Mậu đối Cảnh Vĩnh Phúc nói đếnBàng Long.

Bàng Long hiện ở Khế Liệt Tát.

Cảnh Vĩnh Phúc trầm tư một lát.

Cảnh Thân Mậu ngắt quãng suy nghĩ của nàng:

"Huệ Phúc, ngươi sẽ không bận tâm chuyện phụhoàng phái nhiều ảnh vệ ở bên cạnh ngươi chứ?"

"Có"

Cảnh Vĩnh Phúc thốt ra, ngay sau đó nói thêm,

".. mới là lạ!

Phụ hoàng cũng là vì Huệ Phúc suy nghĩ, Huệ Phúc tronglòng hiểu được ."

Nếu không phải Ngô Tiên Tử đã trở lại, Dương Ký ở Tamnguyệt phấn hoa đuổi hai ảnh vệ, Cảnh Thân Mậu sẽ không tỏ vẻ thản nhiên nóivới nàng chuyện này.

"Không là tốt rồi!"

Cảnh Thân Mậu nắm lấy tay nàng, cau mày nói,

"Phụ hoàng cũng có rất nhiều điều bất đắc dĩ,

Tỷ như đối với mẹ ngươi, phụ hoàng cũng rất bất đắcdĩ.

Trẫm là đã từng nghĩ phong mẹ ngươi là phi tử, đángtiếc mọi người nước Cảnh đều biết mẹ ngươi sinh ra ...

Trẫm trước kia sủng ái mẹ ngươi thế nào sợ là ngươichưa biết..."

Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi run lên.

Sủng ái?

"… ngươi hiện tại, đừng nói thị hầu bổn vương,ngay cả làm hạ nhân bổn vương cũng không xứng!"

Những lời lẽ tàn nhẫn năm xưa lại bùng lên trong đầunàng.

Nàng bỗng nhiên thanh tỉnh, nam nhân trước mắt này đốivới nàng như con cưng.

Không phải vì tình cốt nhục, càng không vì Nhược phunhân, mà là vì giá trị của nàng.

Nghe Cảnh Thân Mậu tỉ mỉ nói năm đó vừa gặp đã thươngNhược phu nhân.

Cưới bà rồi thì cũng không thèm để ý bà lãnh đạm nhưthế nào, vẫn sủng ái.

Cảnh Vĩnh Phúc chỉ cảm thấy lòng của nàng càng ngàycàng lạnh lẽo.

Ngày đó Nhược phu nhân máu chảy đầm đìa trên trán,Cảnh Thân Mậu lại không hề thương xót.

Cảnh Vĩnh Phúc ngắt lời hắn:

"Phụ hoàng, chuyện qua rồi cho qua đi.

Hiện tại ta đã về bên người phụ hoàng, vậy làđủ."

Cảnh Thân Mậu gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói:

"Đúng vậy, chỉ cần Huệ Phúc ở bên trẫm."

Ngô Tiên Tử giống như hừ nhẹ một tiếng.

Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng rút tay ra, nói:

"A, hôm nay có hẹn, chút nữa đã quên.

Phụ hoàng, xin thứ cho Huệ Phúc không thể tiếp ngài."

Cảnh Thân Mậu cười hỏi:

"Huệ Phúc hẹn ai?

Ngay cả phụ hoàng cũng dứt bỏ sao?"

Cảnh Vĩnh Phúc xoay người, không chút nghĩ ngợi đáp:

"Ta hẹn Tư Mã Thu Địch."

Cảnh Vĩnh Phúc về đến Vĩnh Phúc cung liền bảo Dương Kýđi hẹn Tư Mã Thu Địch.

Dương Ký hỏi gặp ở đâu, nàng đáp "Tam nguyệt phấnhoa".

Dương Ký mới đi, Yến vương Cảnh Thú Hoàn đã tới.

Hắn khúm núm nói Tiết Đồng Di cầu kiến nàng.

Nàng lại bảo "Tam nguyệt phấn hoa".

Cảnh Thú Hoàn liền đi an bài.

Ngô Tiên Tử khó hiểu hỏi nàng:

"Ngươi đem hai người bọn họ cùng hẹn tại 'Tamnguyệt phấn hoa' ?

Tư Mã gia cùng Lý Dịch không hợp đâu a!"

Cảnh Vĩnh Phúc rầu rĩ nói:

"Là ba người, tất cả đều ở đó."

Ngô Tiên Tử đã trở về nên buổi chiều Tiểu Thúy yên tâmđi Thái y viện.

Cảnh Vĩnh Phúc đội phiến ngọc bích, thay áo da, có caothủ chân chính bảo hộ, nàng chỉ dẫn theo hai mươi danh thị vệ.

Nếu là mỗi ngày đều rầm rộ như vậy kéo đến Tam nguyệtphấn hoa, không chừng Lý Phỉ lại kiếm cớ đổi địa điểm.

Có điều, hắn muốn chưa chắc quản lý tiệm đã muốn.

Cho nên lần này quản lý cũng là cười tươi như hoa, gầnnhư chạy ra nghênh đón nàng.

"Cô nương lại đây, nhanh vào trong, phòng đãchuẩn bị sẵn cho cô nương, vẫn là gian hôm trước."

Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ thầm, đây là nhân tài của Lý Phỉsao?

Lại mang nàng đến cái phòng ngủ đó?

Lại còn có Tư Mã Thu Địch lẫn Tiết Đồng Di trong buổihẹn hôm nay?

Vào đến nơi nàng mới biết được nguyên nhân.

Cảnh Vĩnh Văn mang theo bốn gã thị vệ đã ngồi ở gianngoài.

Ngô Tiên Tử liếc mắt một cái liền nhìn ra cô gái đangngồi đó lai lịch không nhỏ.

Gặp nhau, Cảnh Vĩnh Văn lạnh lùng nói:

"Cảnh Vĩnh Phúc!"

Cảnh Vĩnh Phúc không ngạc nhiên.

Cảnh Vĩnh Văn nhất định là từ miệng của hoàng hậu Cảnhquốc mà biết được thân phận chân chính của nàng.

"Cảnh Vĩnh Văn!"

Nàng cười cười, ngồi xuống đối diện Cảnh Vĩnh Văn,thuận mắt nhìn quanh, đồ dùng đã hoàn toàn thay đổi.

"Ngươi hôm qua tới nơi này gặp ai?"

"Ngươi không phải đã gặp qua sao?"

"Không nói đến ngươi hôm qua gặp ai, Cảnh VĩnhPhúc, ngươi cũng biết tội?"

"Ta có tội gì?"

Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy kỳ quái.

Cảnh Vĩnh Văn trầm giọng:

"Ngươi hôm qua đến đây, gây quấy nhiễu trong dânlà thứ nhất."

Cảnh Vĩnh Phúc cười khổ một chút.

"Thứ hai là gì?"

Cảnh Vĩnh Văn sắc mặt càng thêm khó coi,

"Còn muốn bản cung nói ra sao?"

Cảnh Vĩnh Phúc nhướng mi.

Chẳng lẽ nàng ta có thành kiến cá nhân với " nghệsư"?

Chỉ nghe Cảnh Vĩnh Văn nói:

"Cảnh Vĩnh Cẩn đang tự nhiên sao có thể đột nhiênbị bệnh?

Ngươi không phải muốn nói ngươi không quan hệ đến việcấy!"

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn nàng ta.

"Không sai, Cảnh Vĩnh Cẩn là có chút quá khíchtrong lời nói.

Nhưng nàng ấy lập tức sẽ gả đi Tiếp quốc.

Nàng ấy một khi sinh bệnh, ngươi cũng biết, sẽ mangđến nhiều phiền toái cho liên minh hai nước?"

Cảnh Vĩnh Phúc bừng tỉnh đại ngộ, nàng này là sợ CảnhVĩnh Cẩn chết thì nàng ta phải thay thế làm công chúa hòa thân.

Cũng là, nếu không ảnh hưởng đến Cảnh Vĩnh Văn thìnàng ta đã không khẩn trương như vậy.

Cảnh Vĩnh Văn khẩu khí hơi dịu đi:

"Cảnh Vĩnh Phúc, ngươi là người thông minh, cũngluôn luôn vì nước.

Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, ngươi nên tha thứcho Cẩn Tú.

Chúng ta thân là nữ nhi nhà Đế Vương, vốn là không dễ,huống chi nàng ấy một khi gả đi thì không có ngày về.

Cho dù là vì Cảnh quốc, ngươi cũng nên nhẫn nại vớinàng ta."

Cảnh Vĩnh Phúc lại cười khổ:

"Quỳnh Văn điện hạ nói có lý, Huệ Phúc nhớkỹ."

Cảnh Vĩnh Văn còn nói rất nhiều mấy lời đại loại nhưvậy.

Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên phát hiện công chúa này luônluôn khéo giữ trang nghiêm, tỏ ra tận tình khuyên bảo.

Quả là cũng có điểm giống nhau.

Cảnh Vĩnh Phúc hồi tưởng trước kia ở quán rượu biêncảnh, chính mình cũng lải nhải nhiều được như vậy.

Nàng xác định các nàng là cùng một cha sinh.

Cảnh Vĩnh Phúc đang nghĩ đông nghĩ tây thì thị vệ củanàng báo:

"Điện hạ, có người cầu kiến."

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn Cảnh Vĩnh Văn, người sau nhướngmày, nói:

"Nếu là khách của ngươi thì nhìn ta làm gì?

Người ta đã đến, ngươi còn không tiếp?"

"Truyền."

Cảnh Vĩnh Phúc không xoay người, nhưng khi cửa mở nàngrõ ràng nhìn thấy Cảnh Vĩnh Văn nheo mắt, sau lại cúi xuống.

"A! Hai vị muội muội đều ở đây?"

Cảnh Thú Hoàn kinh ngạc thốt lên.

"Vừa khéo!"

Tiết Đồng Di thanh âm nhẹ nhàng.

Yến vương tới, hai vị công chúa đều đứng dậy thi lễ.

Cảnh Thú Hoàn cũng vội vàng khom mình đáp lễ.

Mọi người cùng ngồi xuống.

Cảnh Thú Hoàn lắp bắp nói,

"Để vi huynh giới thiệu..."

Cảnh Vĩnh Phúc thế nào lại cần hắn giới thiệu.

Nàng nhìn Phương Hiểu Xuân, đã vài năm không thấy, hắnmỉm cười với nàng.

Bên kia Cảnh Vĩnh Văn nhíu mày, nàng ta hiện tại khôngmuốn gặp nhất chính là Hòa thân sứ Tiếp quốc.

Cảnh Thú Hoàn giới thiệu hai vị công chúa.

Tiết Đồng Di bắt đầu đánh giá Cảnh Vĩnh Văn.

Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ hắn tiếp theo sẽ hỏi chuyện nàngta.

Không ngờ hắn đánh giá xong thì không nhìn lại CảnhVĩnh Văn nữa, bắt đầu cùng nàng nói chuyện.

Tiết Đồng Di có chút thông minh, không nói chuyện kinhthành, chỉ nói đồ ăn thức uống, nói phong cảnh tập tục 2 nước.

Câu chuyện dẫn dắt đến vùng biên cảnh năm xưa làm CảnhVĩnh Phúc cảm thán.

Phương Hiểu Xuân thủy chung mỉm cười không nói đượclời nào, cũng đắm chìm trong chuyện cũ.

Cảnh Vĩnh Phúc thỉnh thoảng quan sát thần sắc CảnhVĩnh Văn.

Nàng ta vẫn không chút thay đổi, giữ nguyên một tưthế, thờ ơ.

Ngoài cửa lại báo:

"Điện hạ, lại có người cầu kiến."

Cảnh Vĩnh Văn mới hơi nhướng mày.

Cửa mở, nàng ta lại cúi mắt xuống.

Tư Mã Thu Địch một thân hoa phục xanh ngọc, cầm trongtay một phiến ngọc bích trong suốt làm quạt, mỉm cười đi vào.

"Ta tưởng là ai, thì ra là Tư Mã tiểu côngtử!"

Tiết Đồng Di đứng dậy nói.

Tư Mã Thu Địch tự nhiên phóng khoáng hướng mọi ngườithi lễ.

Ngay cả Cảnh Vĩnh Văn cũng khách khí gật đầu đáp lễ.

Nhìn thấy Tư Mã Thu Địch thi lễ với Ngô Tiên Tử, mọingười ở đây mới biết kẻ kỳ quái phía sau Cảnh Vĩnh Phúc cũng có thân phận.

Ngô Tiên Tử không khách khí, nói:

"Bên ngoài cũng đừng đa lễ !"

Tư Mã Thu Địch lên tiếng trả lời, xoay người lệnh hạnhân đưa lên một đống lễ vật.

Cảnh Vĩnh Phúc giễu cợt hắn:

"Đã nhiều năm, ngươi vẫn là lễ nhiều không sợtrách, không lễ e rằng quái!"

Phương Hiểu Xuân rốt cục cũng thất thố, phát sặc mộttiếng.

Đây mới là Đại Phúc hắn biết!

Tư Mã Thu Địch khụ một tiếng, ôn hòa nói:

"Điện hạ vẫn khôi hài như xưa.

Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi nghiền ngẫm một tiếng khụcủa hắn.

Sau khi đến, Tư Mã Thu Địch rất nhanh chóng lấy phongđộ của một thế giá quý công tử cùng diện mạo tuấn tú và lời nói khống chế cụcdiện.

Tiết Đồng Di cũng biết hắn cùng với Cảnh Vĩnh Phúcquan hệ vô cùng tốt, liền càng giúp cho sự độc chiếm của hắn nổi bật.

Mà Tư Mã Thu Địch không giống Tiết Đồng Di, cố ý làmlơ Cảnh Vĩnh Văn, hắn nhiệt tình nói chuyện với mọi người, giống như hắn mới làchủ.

Cảnh Vĩnh Phúc cũng vui vẻ cho hắn đảo khách thànhchủ,

Cảnh Vĩnh Văn dần dần giãn chân mày, thản nhiên mỉmcười, thỉnh thoảng còn gật đầu tâm đắc.

Sau mọi người còn cùng nhau ăn cơm, Cảnh Vĩnh Văn vẫnchưa đi

.

Ăn xong, đám người Tư Mã Thu Địch lục tục cáo từ, CảnhVĩnh Văn vẫn chưa đi.

Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng bắt đầu nhớ thương cánh cửangầm phòng trong, cũng không đi.

Vì thế, hai người cùng Ngô Tiên Tử và bốn thị vệ cứalẳng lặng nhìn nhau.

Thật lâu sau, Cảnh Vĩnh Văn mới hỏi:

"Cây quạt trên đầu ngươi kia là của Tư Mã công tửtặng?

Ta thấy hắn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm...

Ta cũng còn nhớ rõ ngươi ngày trước nói đó là đồ vậtcủa vương thất Tiếp quốc tặng cho."

"Quả thật không phải hắn."

"Vậy là ai?"

"Ta không nhất thiết phải trả lời ngươi."

"Cảnh Vĩnh Phúc!"

Thái độ của Cảnh Vĩnh Phúc đã chọc giận Cảnh Vĩnh Văn.

Nàng ta bỗng nhiên lạnh lùng nói,

"Tặng ngươi cây quạt chẳng lẽ là Tiếp vương LýDịch?

Ngươi quý trọng quạt ngọc này như thế, ngày ngày cài ởtrên đỉnh đầu.

Ngay cả ai muốn xem một chút ngươi cũng đều nói trướcthị uy.

Chẳng lẽ ngươi kỳ thật chung tình cho Lý Dịch?

Cho nên mới xuống tay với Vĩnh Cẩn?"

Cảnh Vĩnh Phúc không đáp.

Nàng ta lại nói:

"Ngoài Lý Dịch,

Quan hệ của ngươi cùng Tư Mã Thu Địch cũng không phảilà đơn giản..."

Nàng ta tiếp tục nói ra những suy nghĩ trong lòng.

Cảnh Vĩnh Phúc lại đang nghĩ đến một việc khác.

Hôm nay Tư Mã Thu Địch không còn giống ngày trước.

Khác thế nào thì phải đuổi nàng công chúa đáng ghétnày đi chỗ khác nàng mới suy nghĩ tiếp được.

Cảnh Vĩnh Phúc đang tìm cách gì cho êm đẹp, đã thấyNgô Tiên Tử bỗng nhiên tiến lên.

Tay áo phất lên mặt bàn một cái, mặt bàn kia nhẹ nhàngnhíu lại, một lát sau hóa thành bột mịn, bụi lả tả hạ xuống.

May mà là bàn tám chân, bằng không chắc đã sụm.

Cảnh Vĩnh Văn cả kinh.

Phía sau nàng ta, bốn thị vệ mặt không còn chút máu.

Lúc này bọn họ mới biết được lúc nãy Tư Mã Thu Địch vìsao hướng vị này hành lễ.

"Theo bản cung trở về!"

Cảnh Vĩnh Văn nỗ lực trấn định, đứng lên mà đi.

Chờ nàng ta đi rồi, Cảnh Vĩnh Phúc cảm tạ Ngô Tiên Tử.

Ngô Tiên Tử lại quỷ dị cười,

"Nghe một mình nàng ta đã đủ mệt, ngươi đừng hámồm ra nữa!"

Cảnh Vĩnh Phúc cũng không thèm để ý câu nói móc của bàấy, một mình đi thẳng vào phòng trong.

Cảnh Vĩnh Phúc nhấc bức hoa lên.

Nhưng lại kêu lên kinh hãi.

Trước mắt nàng chỉ là một vách tường trắng, không thấycửa vào bí đạo hôm qua.

Nàng sờ khắp tường, vôi mới quét còn ẩm, nhất định làhôm qua nàng đi rồi mới xây lên bít kín.

Cảnh Vĩnh Phúc lui ra phía sau từng bước, chuyển ánhmắt đến giường, chăn, gối, tất cả đã được thay thành 1 màu lam nhạt.

Nàng lại nhìn quanh quất, rốt cuộc thấy 1 cây sáo đặttrên bàn.

Nàng tiến tới cầm lấy cây sáo.

Hắn đi rồi.

Cảnh Vĩnh Phúc mang cây sáo về cung.

“Ô ô” thổi vài tiếng, sáo đặt lên môi, mặt nàng ửngđỏ.

Vừa buông cây sáo đã nghe thị vệ báo có Cảnh Vĩnh Vănđến.

Cảnh Vĩnh Văn từ xa đã nghe thấy tiếng sáo, tiến vàolại thấy sáo trong tay Vĩnh Phúc, liền biết tiếng sáo "kinh người"ban nãy là của Cảnh Vĩnh Phúc.

Cảnh Vĩnh Văn khách sáo mấy câu với nàng. Cảnh VĩnhPhúc không rõ ý đồ của nàng ta, cũng đáp tạ vài câu.

Cảnh Vĩnh Văn đi không lâu thì có lệnh triệu kiến củahoàng hậu.

Nàng liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Sáng nay nàng được Cảnh Thân Mậu miễn gặp, giờ lại tớingười không muốn gặp nàng triệu kiến.

Nàng cân nhắc, cho dù Tiểu Thúy không đưa được CảnhThân Mậu đến, nàng cũng không cần trước mặt mọi người tự bêu xấu.

Hoàng hậu cùng đám người Cảnh Vĩnh Văn không phải muốnchê cười nàng sao?

Các nàng ấy cười nhạo nàng thì càng cho thấy kiến thứcnông cạn của bọn họ.

Ở hậu cung mà nói, mặc dù tài nghệ tuyệt diệu, cũngkhông chắc có thể lấy lòng được hoàng thượng.

Cảnh Thân Mậu hiện tại vô cùng sủng nịnh là nàng chứkhông phải là bọn họ.

Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi thầm than, các nàng ấy làmsao lại không rõ, để sinh tồn phải dựa vào năng lực, kỹ nghệ chỉ là vô dụng.

Cuối cùng, cứu binh của Cảnh Vĩnh Phúc cũng đến.

Cảnh Thân Mậu người chưa tới, tiếng đã vang lên:

"Náo nhiệt vậy sao, thật là có nhã hứng."

Mọi người vội vàng hành đại lễ nghênh đón, riêng CảnhVĩnh Phúc được Cảnh Thân Mậu miễn quỳ, chỉ cần đứng hành lễ.

Cảnh Thân Mậu đến ngồi kế chỗ nàng, rồi nói:

"Đều đứng lên đi."

Tiếp theo liền giữ chặt tay nàng, cười nói,

"Tiểu cô nương này thật đa tài phải không?

Huệ Phúc chơi cờ giỏi, lần trước nghe nói Huệ Phúc vừara tay liền đánh bại Hỉ vương."

Cảnh Vĩnh Phúc cười ra tiếng:

"Là Hỉ vương nhường cho Huệ Phúc."

Nàng sáng tỏ, mọi hành độ của nàng ở miền Bắc nướcCảnh Cảnh Thân Mậu đều biết.

Lúc này Tiểu Thúy đưa sáo tới.

Cảnh Vĩnh Phúc liếc nàng ấy một cái rồi nhận.

Nàng là dọa người bất thành sao?

Nhưng Tiểu Thúy thần sắc cổ quái, lần này nàng đoánkhông ra.

Hoàng hậu thản nhiên nói:

"Bệ hạ tới vừa hay.

Hiện tại sáo cũng đưa tới, nên đến phiên Huệ Phúc thổimột khúc để chúng ta cùng nhau thưởng thức."

Mọi người nói phải.

Cảnh Thân Mậu cười dài rồi nói với nàng:

"Ngươi nên thổi sáo một lần các nàng ấy nghe.

Để về sau khỏi nhắc lại!"

Cảnh Vĩnh Phúc cầm cây sáo hỏi:

"Muốn ta thổi một khúc nhu hòa hay là cươngmãnh?"

Ngô Tiên Tử vừa nghe vậy đã biết lỗ tai sắp phải chịukhổ.

Tiểu Thúy tránh ở phía sau bà ta che miệng mà cười.

Cảnh Vĩnh Phúc cùng Ngô Tiên Tử, Tiểu Thúy ba ngườivào cung.

Vừa vào đến, Cảnh Vĩnh Phúc liền biết hoàng hậu tìmnàng vì mục đích gì.

Trên cái bàn rộng hơn mười trượng đều là nhạc khí.

Ngô Tiên Tử thì chưa biết hết nhưng Tiểu Thúy thì biếtrõ “tài năng” của Cảnh Vĩnh Phúc, không khỏi chau mắt nhíu mày.

Cảnh Vĩnh Văn cùng phần đông con gái quyền quý củaCảnh thị ngồi bên cạnh hoàng hậu, mặt mang nét cười.

Hoàng hậu thoáng thấy Cảnh Vĩnh Phúc đến, liền bảohoạn quan dẫn nàng vào, ngoài miệng nói:

"Huệ Phúc từ miền Bắc trở về cũng được một thờigian.

Lần trước đi gấp, không kịp cùng các tỷ muội làm thân.

Nay bản cung làm chủ, cố ý tổ chức một buổi nhạc hộicho ngươi.

Cũng là giúp hậu cung chúng ta thêm phần náo nhiệtkhoái hoạt."

Cảnh Vĩnh Phúc thầm nghĩ, nàng chơi nhạc bọn họ cònvui vẻ mà sống được mới là lạ!

Chỉ nghe một vị quận chúa nói tiếp:

"Huệ Phúc muội muội trước kia ở Tiếp quốc lâu nhưvậy.

Nhất định học được nhiều nhạc khúc vui vẻ của nướcTiếp?

Mong rằng muội muội thi thố tài năng cho chúng ta đượclãnh hội một chút."

Lại thêm mấy người phụ họa.

Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng có chủ ý, nói:

"Vừa khéo.

Hôm qua ta vừa có 1 cây sáo mới, cũng là lúc để tự bêuxấu."

Cảnh Vĩnh Văn liền cười nói:

"Cây sáo của ngươi có gì khác biệt?"

Cảnh Vĩnh Phúc nói:

"Đương nhiên khác biệt.

Cây sáo mới của ta là do nghệ sư lừng danh Tiếp quốcPhí công tử tặng cho.

Âm sắc thượng phẩm, mà thổi khúc nhạc Tiếp quốc thìvẫn nên dùng nhạc khí Tiếp quốc."

Cảnh Vĩnh Văn mi lặng không nói.

Cảnh Vĩnh Phúc đối Tiểu Thúy đưa mắt ra hiệu, ngườisau hiểu ý mà đi.

Cảnh Vĩnh Phúc ngồi xuống, hàn huyên vài câu rồi mờimột vị quận chúa đàn 1 khúc.

Nàng ta đàn xong, Cảnh Vĩnh Phúc khen nhiều chê ítđánh giá một phen

Phần đông công chúa, quận chúa trong lòng đều biếtnàng đang kéo dài thời gian, cũng không thèm vạch trần.

Cảnh Vĩnh Phúc thực lòng nghe khúc đàn của nàng kia màchán muốn chết, kỳ nghệ của nàng ta kém xa Nhược phu nhân.

Nhạc là để thổ lộ tâm tình nhưng nàng ta hoàn toànkhông có tâm ý.

Khúc nhạc nàng ta vừa đàn càng không thể cùng tiếngsao lượn lờ lơ đãng của Lý Phỉ tối hôm qua đánh đồng.

Ai da, nghĩ tới đây nàng vì sao liền ngớ ngẩn?

Cảnh Thân Mậu trầm ngâm nói:

“Cứ tùy tiện mà chơi nhạc như vậy cũng được.”

Cảnh Vĩnh Phúc lại liếc nhìn Tiểu Thúy.

Chẳng lẽ Tiểu Thúy đã nói với Dự đế nàng không biết gìvề cầm kỳ thi họa, Cảnh Thân Mậu mới ra hạ sách này.

Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc đã đoán sai.

Cảnh Thân Mậu đột nhiên lại nắm tay nàng, ánh mắt sángngời nói:

"Không vội, trẫm muốn mọi người gặp một ngườitrước."

"Dạ?"

Cảnh Vĩnh Phúc nghi hoặc, chưa lúc nào hậu cung tậptrung nhiều công chúa, quận chúa tại 1 chỗ như hôm nay, hắn muốn giới thiệu ai?

Đã nghe giọng nói mát lạnh của hắn:

"Lý Phỉ xin chào Dự đế, hoàng hậu điện hạ và chưvị."

Cảnh Thân Mậu vẫn như cũ nắm tay Cảnh Vĩnh Phúc, nóivới hắn:

"Mời Địch vương vào đây."

Cảnh Vĩnh Phúc vẫn không nhìn hắn, chỉ thấy Cảnh VĩnhVăn oán hận liếc nàng một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục nhìn chăm chú người nàođó.

Lý Phỉ không vào, vẫn đứng ở giữa sân nói:

"Xem ra Lý Phỉ tới thực khéo, trong cung đang cónhạc hội sao?"

Cảnh Thân Mậu cười nói:

" Địch vương cũng có nhã hứng?"

Lý Phỉ thản nhiên nói:

"Chỉ là ta thấy quanh đây có nhiều nhạc khí,nhưng đều là nhạc khí nước Cảnh, có lẽ không hợp với ta."

Cảnh Vĩnh Phúc nắm chặt cây sáo.

Lại nghe hắn cao giọng:

"Nhưng thật ra cây sáo trong tay vị điện hạ nàycó vẻ là sáo nước Tiếp.

Không biết điện hạ có thể cho Phỉ mượn dùng mộtchút?"

Mọi người lập tức quay sang Cảnh Vĩnh Phúc.

Nàng không thể không nhìn khôn mặt có nét cười củahắn.

"Nếu Địch vương đã hỏi, ta nào dám khôngtheo."

Cảnh Vĩnh Phúc hai tay đưa cây sáo, Lý Phỉ hướng nàngđi tới.

Nàng nhất thời nghe được không ít thanh âm kỳ quái,giống như tiếng thở dồn dập.

Hôm nay Lý Phỉ một thân trang phục Tiếp quốc, dát đầyminh châu sáng lóa.

Mà dung mạo kia, mặc dù lạnh lùng cũng làm người mớigặp hồn xiêu phách lạc.

Hắn đi đến trước mặt nàng, đôi mắt hẹp dài xếch lênánh một nét quỷ dị, nháy mắt lại làm người ta có ảo giác như mùa xuân đang về.

Cảnh Vĩnh Phúc còn chần chờ, hắn đã nhẹ nhàng lấy câysáo đi, ống tay áo dát vàng khẽ xẹt qua da nàng, lưu lại một vết hồng nhànnhạt.

"Cám ơn điện hạ."

Lý Phỉ quay lại, nhất cử nhất động như thanh phonglãng nguyệt.

Cảnh Vĩnh Phúc ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thân Mậu, lémắt nhìn sang liền bắt gặp những đôi mắt si mê ngây ngốc của các cung nữ xungquanh.

Mà có vài vị quận chúa cũng không tỉnh táo hơn là mấy.

Nàng không khỏi than thầm, người này chẳng lẽ một lướibắt hết những cô gái trong hậu cung Cảnh quốc sao?

Người hầu đưa đến 1 cái ghế. Lý Phỉ ngồi xuống, mộttay khẽ vuốt thân sáo, rồi lại lặng yên, nhìn lên một chỗ chạm trổ trên điện.

Không ai thúc giục, mọi người đều nhìn hắn chờ đợi.

Lúc này Cảnh Vĩnh Phúc cũng nhìn Lý Phỉ.

Nếu nàng không nhìn hắn chẳng phải càng công nhậntrong lòng có quỷ?

Môi bạc hơi nhếch, ánh mắt thu về, nhìn mắt Cảnh VĩnhVăn lại nhìn mắt Cảnh Vĩnh Phúc.

Hắn đặt sáo lên môi.

Cảnh Vĩnh Phúc chợt nghe hai tiếng sáo "Ôô", là hắn, hắn bắt chước tiếng sáo của nàng.

Nàng ngẩn ra, những người khác cũng biểu lộ vẻ kinhngạc.

Lý Phỉ lúc này mới nới tay đưa sáo ra cách môi 1 chút,tiếp tục thổi.

Một điệu nhạc du dương nhẹ nhàng tuôn trào khắp khônggian, lúc như suối chảy, lúc như gió thổi, lúc như sóng vỗ.

Hắn thổi là danh khúc Tiếp quốc— "Phu thê".

Bình thường khúc này đều lấy đàn mà diễn.

Người nước Tiếp còn gọi khúc này là "Giữtâm", nói về tình yêu nam nữ.

Ý nói bài này đều có thể hiểu theo cả 2 nghĩa tìnhchồng vợ hay tình yêu nam nữ.

"Phu thê" vừa thổi, mọi người đều động dung.

Ai có thể là người hắn muốn gá nghĩa Phu thê, ai làngười hắn ngưỡng mộ?

Cảnh Vĩnh Phúc nhếch miệng, khẽ lắc đầu.

Chỉ e Lý Phỉ đã làm những người con gái nước Cảnh ởđâu đều bấn loạn tâm can.

Chợt mặt nàng đỏ ửng.

Hắn là làm loạn tâm nàng a!

Nàng quả là phong tình khó hiểu, nhưng vòng vo một hồithì sáng tỏ— hắn là thổi cho một mình nàng nghe.

Một khúc "Phu thê" không biết đã ngưng từkhi nào.

Khi Cảnh Vĩnh Phúc tiếp tục nhìn đến Lý Phỉ, hắn đãnhanh nhẹn đứng dậy đi về phía Cảnh Vĩnh Văn.

Trên mặt Cảnh Vĩnh Văn vẫn còn sự say mê chưa dứt lạilộ sắc xấu hổ.

"Một khúc 'Phu thê' Lý Phỉ thay Ngũ Ca dâng choQuỳnh Văn điện hạ."

Cảnh Vĩnh Văn không khỏi ngây người.

Cảnh Vĩnh Phúc cũng có vài phần kinh dị.

Chỉ nghe Lý Phỉ tiếp tục nói:

"Hôm qua ngẫu nhiên được gặp.

Điện hạ xét phong thái hay dung nhan đều rất xứng vớiNgũ Ca.

Hôn sự hai nước còn chưa định, lại nghe Cẩn Tú điện hạthân nhiễm phong hàn.

Dự đế sao không đem Quỳnh Văn điện hạ gả cho Ngũ Cata?"

Cảnh Vĩnh Phúc chợt hiểu.

Hiển nhiên Lý Phỉ đã biết Lý Dịch lệnh Tiết Đồng Dithay hắn cầu thân, cũng biết Lý Dịch muốn cưới Cảnh Vĩnh Văn. (alotoiday03: CVPcó khi còn chưa chịu hiểu hết, hắn là vì biết bản thân cũng bị sắp đặt trongchuyến hôn nhân này nên mới phải xuất hiện để dàn xếp, là hắn không muốn lấyphải ai khác ngoài CVP)

Sắc mặt Cảnh Vĩnh Văn càng lúc càng trắng.

Cảnh Thân Mậu nói:

"Đề nghị của Địch vương rất tốt, nếu Địch vươngvì Tiếp vương lựa chọn Văn nhi, trẫm sẽ đáp ứng.

Cẩn nhi, đứa nhỏ này cũng thật sự là không cẩn thận.

Biết rõ sắp đại hôn, còn để bị phong hàn.

Cũng là nhân duyên do trời định, chẳng thể trách ngườikhác!"

Cảnh Vĩnh Văn bỗng nhiên ngất xỉu vào lòng hoàng hậu.

Nàng ta nếu nghe được câu tiếp theo của Cảnh Thân Mậuthì dù đã tỉnh dậy cũng sẽ muốn hôn mê trở lại.

"Xem Văn nhi cao hứng chưa kìa!"

Cảnh Vĩnh Phúc chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đổ mồhôi.

Với lời vừa nói đó, nàng không thể tin Cảnh Thân Mậusủng ái nàng ta, chỉ cảm thấy nàng ta quả thật là yếu đuối vô năng.

Hoàng hậu cắn môi, không nói một lời, dung ánh mắt oángiận nhìn Lý Phỉ.

Cảnh Thân Mậu không nhìn ánh mắt hoàng hậu, mời Lý Phỉtạm ở lại Cảnh cung.

Lý Phỉ khéo léo từ chối.

Cảnh Thân Mậu lại mới Lý Phỉ lưu lại kinh thành mấyngày.

Lý Phỉ nhân tiện nói:

"Thịnh tình không thể chối từ, Lý Phỉ xin nghetheo."

Hai người lại nói vài câu lời khách sáo.

Cuối cùng Lý Phỉ đưa ra thỉnh cầu Cảnh Thân Mậu pháingười dẫn hắn đi ngắm cảnh kinh thành.

Cảnh Thân Mậu liền nhìn Cảnh Vĩnh Phúc.

Cảnh Vĩnh Phúc vừa phục hồi tinh thần lại cảm thấy bịnhư đâm sau lưng.

Những nữ tử xung quanh, ánh mắt nếu là tên thì nàng đãthành con nhím.

Nàng nhỏ nhẹ đáp ứng, lại nghe Lý Phỉ lạnh lùng hỏi:

"Như thế có phải vị điện hạ này có chút miễncưỡng?"

Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng lớn tiếng:

"Huệ Phúc vinh hạnh!"

Lý Phỉ hừ lạnh một tiếng, tiến tới nhét cây sáo vàotay nàng thật mạnh.

Cảnh Vĩnh Phúc nắm cây sáo, nhưng không ai nhắc nàngthổi nữa.

Tâm tư mọi người đều ở trong những lời của Lý Phỉ vừarồi.

Lý Phỉ đi rồi, Cảnh Thân Mậu tự mình đưa Cảnh VĩnhPhúc trở về Vĩnh Phúc cung.

Ở trước điện hắn thấm thía nói:

"Hiện tại phụ hoàng hiểu được Huệ Phúc vì sao nóiCảnh cung ta không một cô gái nào có thể xứng với Địch vương.

Hắn không chỉ có dung mạo bất phầm, tâm hắn càng khóđoán.

Khó trách sau sự cố bức vua ở Tiếp quốc, trong ba vịvương gia chỉ có hắn độc đại.

Ngày khác nếu Cảnh Tiếp hai nước tranh chấp, hắn làđối thủ đáng sợ nhất của Cảnh quốc ta."

Cảnh Vĩnh Phúc ảm đạm gật đầu.

Cảnh Thân Mậu thở dài:

"Vì hắn lợi hại, cho nên phụ hoàng mới muốn ngươiđi chu toàn.

Không phải ta không có người, mà là hoàng thất takhông có người.

Huynh trưởng Cảnh Thú Hoàn của ngươi là người quá mứchàm hậu lại không có năng lực.

Còn lại đều là những hoàng tử quá nhỏ...

Ai da, chỉ sợ sau khi ta trăm tuổi Cảnh quốc không cóngười gánh vác..."

Cảnh Vĩnh Phúc nheo mắt, kéo tay hắn nói:

"Phụ hoàng đừng nói vậy.

Phụ hoàng đang lúc tráng niên, Cảnh quốc ta ở trongtay phụ hoàng luôn cường thịnh mà."

Nhưng Cảnh Thân Mậu quả thật nói cũng không sai.

Cảnh Thú Hoàn không thể kế thừa đại thống.

Hắn có tư cách nhưng không có năng lực.

Nguy cơ lớn nhất của Cảnh quốc chính là không có 1 vịthái tử đủ năng lực.

Cảnh Thân Mậu nhìn nàng thật lâu nói:

"Huệ Phúc nếu là nam nhi thì tốt biết bao?"

Cảnh Vĩnh Phúc quả quyết lắc đầu nói:

"Kiếp này là nữ tử, kiếp sau con vẫn nguyện là nữtử."

"Vì sao?"

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn Cảnh Thân Mậu:

"Vì ta có một vị mẫu thân tốt nhất trênđời!"

Cảnh Thân Mậu kinh ngạc một lát, thấp giọng nói:

"Đúng vậy!"

Tất cả mọi người từng vứt bỏ nàng, chán ghét nàng,cười nhạo nàng.

Chỉ có Nhược phu nhân chưa từng.

Nếu không có Nhược phu nhân kiên trì, không ngừng nỗlực, nàng tuyệt không có hôm nay.

Cảnh Thân Mậu trầm mặc hồi lâu, than một tiếng

“Đáng tiếc”.

Buổi chiều hôm đó, Cảnh Vĩnh Phúc chính thức đến NhâmVi tiếp đãi Địch vương Tiếp quốc .

Chuyện đầu tiên nàng làm là tiễn Lý Phỉ xuất cung.

Cảnh Vĩnh Phúc dẫn xe ngựa cung đình hoa lệ đến trướcđiện mà Lý Phỉ lưu lại.

Tiểu Thúy vào xong trở ra, nói hắn muốn Cảnh Vĩnh Phúctự mình đi tiễn.

Cảnh Vĩnh Phúc bất đắc dĩ, phải theo mọi người bướcvào mời Lý Phỉ.